Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@han_wh -> @seokie_ryu

han_wh
Minseokie
Anh gửi bánh đến chỗ em nhé?

seokie_ryu
Sao thế anh
Hôm nay tự dưng gửi bánh
cho em vậy ạ?
Bình thường anh cũng có
để ý đến em đâu (x)

Anh mua loại gì í ạ(。• ω •。^)


⤿Hôm nay tự dưng gửi bánh
cho em vậy ạ?

han_wh
Không có gì đâu
Chỉ là dạo gần đây anh thấy em
bỏ bữa nhiều quá
Anh cũng lo
Tí anh đem bánh vị dâu
qua cho em nhé?
Xuống cổng đợi anh sẵn đi
Anh qua ngay
Cẩn thận nhớ mặc thêm áo ấm
Trời chuyển đông rồi đấy
Tránh bị cảm nhé Minseokie

seokie_ryu
...
Vâng ạ
Anh ơi, em bị dị ứng
với dâu mà- (x)

Anh vẫn chưa quên được
cô ấy đúng không? (x)
Wangho hyung
À
Thôi
Không có gì đâu anh
Anh cứ qua đi
Đã xem

𐙚

"Minseokie, bánh của em này. Em uống thêm tí sữa nhé, anh làm sẵn cho em rồi đấy."

Han Wangho nhìn dáng vẻ ăn mặc phong phanh của em người yêu hối hả chạy ra đón mình. Liền kéo cao chiếc áo khoác lên bao tròn lấy nắm tay của em. Anh mỉm cười rạng rỡ tựa ánh dương rồi ôm em vào lòng dưới làn gió đông, như xua tan đi hết tất cả giá lạnh. Đốt lên lửa tình ấm áp len lỏi qua từng giác quan, mân mê quả đầu tóc rối bù rối loạn hết cả lên của em.

Ôi anh yêu, anh vẫn luôn như vậy.

Luôn nhầm em với cô ấy.

Minseok biết rằng mình là kẻ đến sau cùng, anh chỉ tìm kiếm em khi cảm thấy cô đơn và cần tìm người thay thế. Lắp đầy khoảng trống trong tâm can anh sau khi người thương, mối tình đầu quay ngoắt bỏ đi để lại anh một mình nơi chốn Đại Hàn này.

Nhưng anh ơi, từng cử chỉ lời nói ấm áp anh dành cho em. Và cả nụ cười ấy nữa, liệu ai có thể khước từ nó được kia chứ? Hỡi anh?

Em muốn buông tay, mà lại không thể đối diện với tương lai chẳng còn anh cạnh bên. Sâu trong từng nhịp đập bồi hồi, em hiểu rõ mình yêu anh hơn tất thảy mọi thứ. Sự chăm sóc dịu dàng ấy là lý do khiến em muốn từ bỏ mọi thứ, chỉ để được sánh bước cùng người mình thầm thương.

Đôi mắt không biết nói lời yêu đâu anh à, nó chỉ đến từ hành động đơn thuần dành cho đối phương trong vô thức.

Thứ tình cảm mà em đang có được, vốn không thuộc về em, chỉ là nhất thời em được chiêm ngưỡng và chạm vào lúc những bông hoa dư tình nở rộ. Khi người thương của anh trở về, cũng chính là lúc em phải tự biết thân biết phận lựa chọn rời đi.

Trả lại anh Wangho cho cô ấy nhé.

Em đã cố gắng giữ cho mình không khóc khi ôm anh. Chẳng muốn người nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này đâu. Hoàn toàn không. Việc đối phương luôn mua cho em những món đồ tương tự với sở thích của cô ấy. Chẳng khiến em đau, chẳng khiến em buồn, mà thay vào đó em lại thấy trống rỗng khi biết tất cả những gì mình đang có vốn không phải của mình.

...


Sau khi Han Wangho dặn dò em vài câu, gửi tặng một nụ hôn trên trán liền rời đi. Em đóng cổng lại và ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo. Biết chắc khoảng thời gian hạnh phúc mỏng manh này sẽ chẳng kéo dài được lâu, vì nó đang đứng trên mạch dây của cảm xúc lưng chừng. Em sớm phải trả anh về đúng với nơi anh thuộc về. Khi đó chỉ còn mình em chống chọi với sự đơn côi này. Em không muốn khóc đâu nhưng chẳng hiểu sao sống mũi cứ cay rát lên.

Anh đi gieo rắc tương tư mãi như thế này, là để em ôm lấy nó rồi trầy xước hết một đời hay sao?

Nhìn tất cả cặp đôi ngoài kia sánh bước cùng nhau dưới tuyết trời đông, riêng bản thân bây giờ lại thất vọng ngồi khóc một mình. Em ghen tị với những người hạnh phúc ở ngoài đó, có được thứ tình cảm mà em sẽ chẳng bao giờ có được. Không nghĩ đến việc chọn sai người, em nghĩ mình sinh ra trên đời này vốn đã một lỗi lầm, một thất bại của tạo hóa ban xuống.

Em ghét việc phải thay thế một ai đó, ghét lắm anh ơi. Không biết liệu anh có nghe được tiếng lòng của em?

Ví câu chuyện tình của Ryu Minseok và Han Wangho như một bữa tiệc trà bánh ngọt, những ân cần ấm áp mà anh dành tặng Minseok là món ăn đã nuôi lớn tình yêu trong em. Để cho em giữ trong tim mình một bóng hình của người con trai dịu dàng. Nhưng tiệc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc phải tàn. Khi tiệc tàn rồi, thì em cũng sẽ chẳng thể tiếp tục đợi anh thêm được nữa.

Anh cứ bấp bênh lưng chừng như thế này, thì em biết phải làm sao đây? Em moi hết ruột gan ra để yêu anh rồi còn gì nữa. Anh muốn em phải làm tới mức nào mới có được tình yêu cao cả ấy của anh.

Thật sự trong mắt anh, có bóng hình em chứ? Em sẽ từ bỏ, nhưng làm ơn hãy cho em một câu trả lời, một lý do để em thôi ôm mộng hoài. Tiếng lòng của em muốn gửi đến Han Wangho là hãy dứt khoát rời bỏ em đi, nếu anh cứ tiếp tục dịu dàng như thế. Thì người hối hận, cũng chỉ có em mà thôi.

Em không muốn cả đời anh cứ buộc phải bị giam giữ bên mình, Wangho là một người mưu cầu sự tự do và tràn trề nhựa sống, ước vọng. Nên em phải buông tay. Trước khi mọi thứ đã quá trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top