Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Anh cứ tưởng đang đóng phim Hàn Quốc hả?

01.
Lúc Trạch Tiêu Văn xuống lầu lấy bưu phẩm không cẩn thận ngã cầu thang.

Mọi người vội vàng đưa cậu tới bệnh viện, kết quả là ——

Cậu mất trí nhớ!

"Mọi người là ai vậy?"

Sau khi hôn mê cả buổi tối, Trạch Tiêu Văn trên đầu quấn băng gạc đang vô cùng cảnh giác nhìn những "người xa lạ" đứng vây quanh giường bệnh của mình.

"Cậu hỏi nghiêm túc đó hả?"

Châu Chấn Nam cảm thấy Trạch Tiêu Văn đúng là yêu tinh, với loại tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của cậu thì việc giả vờ mất trí nhớ hoàn toàn là có khả năng.

"Cậu đừng vội, để tôi." Trương Nhan Tề đi tới bên phải, thâm tình cầm tay cậu, "Tiêu Văn, em không nhớ rõ anh sao? Anh là anh trai em Trương Nhan Tề nè, em là em gái yêu quý của anh, em quên rồi sao Tiêu Văn?"

Trạch Tiêu Văn rút lại tay, yên lặng xê dịch ra xa.

"Thứ nhất, tôi là nam. Thứ hai, tôi là con một, ba mẹ tôi chỉ có một đứa con này thôi."

"Không phải cậu ấy còn nhớ rất rõ ràng hay sao?"

Triệu Lỗi nghi hoặc, nếu Trạch Tiêu Văn muốn nói đùa thì không nên phản ứng như vậy.

"Ngại quá em tới trễ! Hôm nay đông người quá."

Yên Hủ Gia đẩy cửa đi vào, "Tiêu Văn giờ sao rồi?"

"Yên Hủ Gia?" Chỉ thấy mắt Trạch Tiêu Văn sáng ngời nhìn người vừa xuất hiện, "Cuối cùng cũng có một người tôi quen."

"Là sao?"

Yên Hủ Gia sờ đầu, phát hiện 8 người khác đều đang đăm chiêu nhìn mình.

"Các anh làm gì vậy? Kỳ quái!"

02.

Trạch Tiêu Văn mất trí nhớ, mất trí nhớ một phần.

Cậu quên đi khoảng thời gian từ khi tham gia Sáng tạo doanh đến bây giờ, cứ nghĩ rằng hiện tại mình đang là diễn viên mới trong một bộ phim.

Cho nên bây giờ cậu chỉ biết mỗi Yên Hủ Gia cũng đóng chung bộ phim đó ngày trước. Tuy rằng trong trí nhớ của Trạch Tiêu Văn thì hai người cũng không thân lắm, nhưng ít ra thì đây là người duy nhất cậu quen từ sau khi tỉnh lại. Từ lúc kiểm tra đến lúc xuất viện, cậu chỉ dính lấy mỗi Yên Hủ Gia.

"... Các anh nói lúc Hạ Chi Quang về có đập em không?"

Nói đến Hạ Chi Quang, là bạn trai chính quy danh xứng với thực của Trạch Tiêu Văn, bây giờ vì một vài chuyện cá nhân mà không ở Bắc Kinh. Lúc cho hắn biết tin Trạch Tiêu Văn ngã cầu thang, người này còn điên cuồng mua vé máy bay sớm nhất trở về, nhưng chắc là tối nay mới đến nơi.

"Đừng suy nghĩ nhiều, tự tin một chút, chắc không đến nỗi vậy đâu."

Mọi người thấy Yên Hủ Gia miễn cưỡng nở nụ cười, yên lặng thắp cho cậu một ngọn nến.

"Mẹ ôi, đừng. Có phải em muốn như vậy đâu, đây..."

"Này, Yên Hủ Gia, thủ tục làm xong rồi, chúng ta đi thôi."

Nói được một nửa, cậu quay lại nhìn, thấy Trạch Tiêu Văn đang cười vẫy tay với mình.

Gia Gia: ... Thế giới của người trưởng thành đầy rẫy nguy cơ.

03.

Hạ Chi Quang vừa tới biệt thự, đang muốn lên lầu xem Trạch Tiêu Văn thì lại bị Yên Hủ Gia ngăn lại rồi quỳ xuống trước mặt hắn.

"Cậu làm cái gì vậy?"

"Anh Quang, em có tội."

Hạ Chi Quang càng thấy kỳ lạ. Tên nhóc Yên Hủ Gia này rõ ràng là nội tâm già dặn, lại có khuôn mặt trẻ thơ, người nhỏ tuổi hơn hay lớn tuổi hơn đều gọi cậu ấy là anh Gia. Một Yên Hủ Gia như vậy mà hôm nay lại gọi hắn là anh, không có chuyện gì mà đi nịnh bợ, không phải trộm thì cũng là cướp.

"Cậu ta đào góc tường nhà cậu á, Hạ Chi Quang."

Đồng đội bên cạnh ngồi vắt chéo chân xem náo nhiệt.

"Hả?"

"Cậu không nói thì cũng có ai bảo cậu câm đâu!" Yên Hủ Gia trừng mắt cảnh cáo bọn họ, lập tức dùng tốc độ ánh sáng mà giải thích chuyện Trạch Tiêu Văn mất trí nhớ với hắn, Đương nhiên là mỗi lần nhắc tới chuyện Trạch Tiêu Văn mất trí nhớ mà chỉ nhớ mỗi mình mình, cậu đều lặp lại:

"Em cũng có muốn vậy đâu, chuyện này không liên quan gì đến em."

"Các cậu không phải bị anh ấy đùa giỡn đấy chứ?"

"Cậu lên tự xem thử là biết liền."

04.

"Hạ Chi Quang, cậu phải mạnh mẽ đấy nhé!"

"Thật đấy, không sao đâu, bác sĩ nói chỉ là tạm thời thôi."

"Đúng đúng, tuy rằng cậu ấy không nhớ cậu, nhưng cậu ấy cũng có nhớ chúng tôi đâu. Yên Hủ Gia thì thôi bỏ đi."

"Đúng vậy anh Quang. Anh một chén, em một chén, quên đi đêm nay."

Lúc lên lầu, vài người an ủi Hạ Chi Quang một chút, vốn là hắn cảm thấy cũng không có gì, nhưng bây giờ lại thấy trong lòng có hơi sợ hãi.

Cuối cùng cũng tới trước cửa phòng táo, mọi người cùng nhau cổ vũ hắn, Hạ Chi Quang kiên quyết mở cửa phòng.

Trạch Tiêu Văn đang ở trên giường chơi với mèo, nghe được tiếng mở cửa liền ngồi xuống nhìn cái đầu vừa ló ra khỏi cửa.

"Hạ... Chi Quang?"

Ủa? Vậy mà vẫn nhận ra kìa!

Mọi người không khỏi tấm tắc cảm thấy sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.

Nhưng mà Hạ Chi Quang chưa kịp cười một cái, Trạch Tiêu Văn liền co rúm lại, lấy chăn trùm đầu. Sau đó lại lén lút mở chăn ra nhìn hắn một chút, rồi lại rụt về.

"... Chẳng lẽ sức mạnh của tình yêu chạy lệch hướng rồi?"

05.

"Yên Hủ Gia!"

Yên lặng nửa ngày, Trạch Tiêu Văn trốn trong chăn bỗng dưng kêu to.

"Em?"

Yên Hủ Gia rất muốn giả chết, nhưng ánh mắt quá mức "nóng cháy" của Hạ Chi Quang khiến cậu không thể không đáp lại.

"Cậu ở lại, những người khác ra ngoài."

Trong tiếng khuyên giải "Quên đi quên đi anh Quang" và "Người bệnh là lớn nhất", Yên Hủ Gia đổ mồ hôi lạnh ở lại với Trạch Tiêu Văn.

Cảm giác như nửa cái mạng của mình cũng mất luôn rồi.

"Sao vậy? Bây giờ chỉ còn mình em thôi, có thể nói rồi."

Trạch Tiêu Văn chậm rãi bỏ chăn ra, Yên Hủ Gia phát hiện mặt cậu có hơi đỏ bất thường, không biết là nóng quá hay bị sao.

"Sao Hạ Chi Quang lại ở đây?"

"Hả?"

Yên Hủ Gia nhìn bộ dạng của Trạch Tiêu Văn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai mắt đầy sức sống, ngón tay còn xoa xoa với nhau.

Bỗng dưng cậu nhớ tới vài năm trước lúc mình và Trạch Tiêu Văn mới quen, có một lần Trạch Tiêu Văn hai mắt toả sáng nói với cậu rằng ở công ty anh ấy gặp được một nam sinh rất đẹp trai.

Bây giờ Yên Hủ Gia hiểu rồi, đối tượng nhất kiến chung tình của anh ấy là Hạ Chi Quang.

Trách không được nhớ rõ tên hắn, nhưng lại phản ứng như vậy.

06.

Yên Hủ Gia chỉ có thể nói đại khái lại quá trình yêu nhau của hai người. Dù sao cậu không phải đương sự nên làm sao mà kể chi tiết được.

"Thật không? Cậu không gạt tôi chứ?"

Ý cười trên mặt Trạch Tiêu Văn đều không giấu nổi, Hạ Chi Quang tự dưng lại biến thành bạn trai của mình.

"Lừa anh làm gì? Không tin anh tự đi hỏi đi."

"Yên Hủ Gia, tôi yêu cậu quá đi!"

Câu này của Trạch Tiêu Văn gào rất lớn tiếng, những người ở bên ngoài phòng nghe rõ không sót chữ nào.

Mọi người thấy mặt Hạ Chi Quang như sắp bùng nổ rồi.

"Hạ Chi Quang! Ai tới ngăn cậu ấy đi!"

"Hà Lạc Lạc, em giấu ngay cái dao ở phòng bếp đi cho anh!"

"Làm sao đây, hay bây giờ tôi cứ gọi cấp cứu trước cho chắc nhé?"

Hạ Chi Quang không rảnh quan tâm bọn họ, trực tiếp mở cửa đi vào bên trong, không đợi hắn thấy rõ tình huống bên rõ đã bị một người quen thuộc nhào vào lòng.

Trạch Tiêu Văn dính trên người hắn, hắn theo bản năng đưa tay đỡ lấy.

"Nghe đồn cậu là bạn trai của tôi, tôi sẽ coi chuyện đó là thật nhé!"

07.

Chứng mất trí nhớ của Trạch Tiêu Văn chỉ ngủ một giấc nữa là khỏi, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ rõ lúc mình mất trí nhớ đã làm ra chuyện gì.

Có điều Hạ Chi Quang nhớ, không chỉ nhớ rõ mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lúc Hạ Chi Quang tự dưng bật cười lần thứ 46 mà chẳng rõ lí do, Trạch Tiêu Văn rốt cục cũng không nhịn được hỏi hắn.

"Sao em nhìn thấy anh là cười vậy?"

"Bởi vì anh đẹp. Bởi vì thích anh."

Hạ Chi Quang đáp trôi chảy, cười càng sung sướng.

Trạch Tiêu Văn không nói gì, người này từ lúc cậu bị ngã cầu thang đến giờ đều cười như vậy, cũng chẳng biết có bị lệch hàm không.

"Yên Hủ Gia nói anh yêu thầm em lâu rồi, còn nói là anh nhất kiến chung tình với em."

Hạ Chi Quang chống đầu nhìn cậu, chỉ thấy Trạch Tiêu Văn bất động như bị điểm huyệt.

"Tiểu Trạch?"

"Yên Hủ Gia! Anh giết cậu! ! !"

Trạch Tiêu Văn gầm lên giận giữ, chạy đi tìm người tính sổ.

Yên Hủ Gia: "... Sao người chịu tội luôn là em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top