Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hình như cậu ấy có người trong lòng rồi!

01
Sốt ruột, sốt ruột vô cùng!

Hai từ này đã miêu tả tâm trạng của các thành viên R1SE khi nhìn thấy tình cảnh giữa Hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn.

Bạn nói xem, đến đứa ngốc cũng nhìn ra được hai người này thích nhau, vậy tại sao đương sự lại không nhìn ra cơ chứ?

Nếu như bạn nói với một trong hai người bọn họ rằng Hạ Chi Quang/ Trạch Tiêu Văn thích cậu đấy, bọn họ nhất định sẽ trừng mắt ghét bỏ phủ nhận, nói bạn đừng đùa như vậy nữa.

"Tôi bị hai người đó làm cho sốt ruột muốn chết luôn rồi này, ai tới cứu bọn họ, nhân tiện cứu luôn tôi với."

Châu Chấn Nam hôm nay cũng quá khổ sở rồi, hiện tại cậu mang khuôn mặt nhăn nhó ngồi trên sô pha mà trong lòng chỉ muốn ném hai tên kia lên sao Hỏa cho rồi.

"Còn làm gì được bây giờ? Còn làm gì được bây giờ? Nói với bọn họ mà bọn họ cũng không tin." Yên Hủ Gia lắc đầu như trống bỏi, nghĩ lại thất bại lần trước.

"Tôi có cách. Không nói trực tiếp được thì chúng ta đi đường vòng, mấy chuyện như thế này thì nói bóng nói gió sẽ có hiệu quả hơn nói thẳng ra." Trương Nhan Tề sờ cằm, lộ ra nụ cười sâu không lường được.

"Cái gì cái gì? Tới đây nói nghe một chút nào."

"Đơn giản, đầu tiên chúng ta ... sau đó... vậy thì hai người bọn họ liền... Có phải tốt lắm đúng không?"

"Được không đó? Sao tôi thấy có hơi nguy hiểm." Diêu Sâm tỏ vẻ nghi ngờ.

"Thử xem đã, nếu không thì không biết chúng ta còn phải tiếp tục sốt ruột đến bao giờ. Cứ làm như Trương Nhan Tề nói đi. Nam Nam cậu đi tìm Hạ Chi Quang, còn Tiêu Văn ở chỗ đó, Gia Gia cậu tới đi."

"Lại là tôi? Rồi rồi, vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống."

Trong lúc hai vị đương sự Hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn đều không biết gì, một âm mưu xoay quanh bọn họ đã lặng lẽ bắt đầu.

02.
"Cậu biết không, hình như Trạch Tiêu Văn có người trong lòng rồi đó."

Bộp!

Châu Chấn Nam vừa dứt lời, tay cầm kính của Hạ Chi Quanh đột nhiên run lên, gọng kính mới mua liền rơi xuống đất, thê thảm không ai để ý.

"Cậu nói cái gì?" Hạ Chi Quang máy móc quay đầu, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Châu Chấn Nam, "Hình như tôi không nghe rõ."

"Tôi nói là, hình như Trạch Tiêu Văn có..."

"Được rồi đừng nói nữa, tôi nghe rồi."

Không phải cậu nói không nghe rõ sao ???

Nếu không thấy vẻ mặt giống như cả thế giới sụp đổ của Hạ Chi Quang lúc này, Châu Chấn Nam đã muốn tức giận đến trợn trắng mắt luôn rồi.

Hạ Chi Quang đứng yên sửng sốt vài giây, rồi lại như người mất hồn đến ngồi bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung.

"Vậy, Hạ Chi Quang, cậu không sao chứ?"

Người đứng trước cửa sổ quay lưng lại về phía cậu, lắc đầu, rõ ràng là đau lòng đến không nói nên lời.

Châu Chấn Nam dần dần cảm thấy cái kế hoạch này hình như có hơi tàn nhẫn. Nhưng nghĩ đến lời Trương Nhan Tề, cậu lại không thể giải thích gì thêm, chỉ có thể ra khỏi phòng để một mình Hạ Chi Quang suy sụp đau khổ, trông về phía chân trời.

"Tiểu Trạch..." Phòng quả táo yên lặng thật lâu sau mới truyền đến một tiếng thở dài kiềm nén.

Thật buồn, nếu có điếu thuốc hút thì tốt rồi.

Hạ Chi Quang xuất thần nhìn chằm chằm cây cổ thụ nghiêng ngả ngoài cửa sổ.

À quên mất, trước giờ mình có hút thuốc đâu.

Nghĩ tới đây, bạn học Tiểu Hạ "bị thất tình" càng  khó chịu.

03
"Anh biết không, hình như Hạ Chi Quang có người trong lòng rồi."

Uỵch!

Yên Hủ Gia vừa dứt lời, Trạch Tiêu Văn vừa mới mang khuôn mặt đầy yêu thương ôm Xi Măng chạy tới chạy lui trong phòng khách nghe thấy vậy liền buông lỏng hai tay, mèo bất ngờ bị ngã trên mặt đất.

"Ôi, Xi Măng, xin lỗi xin lỗi, ngã đau lắm phải không?" Trạch Tiêu Văn lập tức ngồi xuống ôm Xi Măng vào ngực, xoa xoa chỗ bị đập trúng, "Không sao, không sao, không sao đâu..."

Nói xong, cũng chẳng biết là đang an ủi Xi Măng hay an ủi bản thân, Trạch Tiêu Văn chỉ biết cúi đầu lặp lại ba từ "Không sao đâu" giống như cỗ máy không có tình cảm.

"Tiêu Văn? Tiêu Văn anh không sao chứ? Anh..."  Yên Hủ Gia ép Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu, chỉ thấy hốc mắt của cậu đã đỏ lên, răng cắn chặt vào môi,  dáng vẻ giống như là sắp khóc.

"Không sao!" Trạch Tiêu Văn lập tức rụt cổ lại, hít sâu một hơi, "Không phải là Quang Quang có người trong lòng hay sao? Anh, anh có thể chúc phúc cho cậu ấy. Anh thấy rất tốt, thật đó."

Mới là lạ.

Yên Hủ Gia nhìn thấy Trạch Tiêu Văn hiện tại tuyệt đối không ổn, nếu không phải mình còn đang ở đây, có lẽ giây tiếp theo cậu ấy sẽ ôm Xi Măng gào khóc nức nở trong phòng khách.

"Thật ra Hạ Chi Quang..."  Không đành lòng, Yên Hủ Gia muốn nói gì đó an ủi, nói chuyện này vốn là vài người bọn họ nói bừa thôi.

"Được rồi, cậu không cần lại nhắc đến cái tên đó với anh." Trạch Tiêu Văn đưa tay lau nước mắt, "Tuổi trẻ ai chẳng có lúc thất tình, đúng không."

"Anh dẫn Xi Măng ra ngoài đi dạo. Cảm ơn cậu đã nói cho anh biết, Gia Gia."

Yên Hủ Gia muốn nói lại thôi, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô đơn của Trạch Tiêu Văn dần dần đi xa.

Thôi xong rồi, cái cảm giác tội lỗi này. Cậu trai vừa mới trưởng thành cảm thấy mình hệt như một tên ác ôn đi chia rẽ uyên ương.

04
"Ăn cơm, ăn cơm chiều thôi mọi người ơi. Hôm nay mọi người đều đói bụng, tới trễ là không có gì ăn đâu nhé!"

Lúc Lưu Dã kêu mọi người xuống ăn cơm chiều, đúng lúc gặp Trạch Tiêu Văn dẫn Xi Măng ra ngoài đi dạo trở về.

"Anh Dã, hôm nay có gì ngon thế?"

Trạch Tiêu Văn tự xưng là tố chất tâm lý max điểm bây giờ đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngoài mặt bình thản, thậm chí còn có thể cười nói cùng Lưu Dã.

"Cậu đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn đi, có thịt cậu thích nhất." Đương nhiên Lưu Dã cũng nghe nói tới kế hoạch của các em trai, tuy rằng hắn cảm thấy không được, nhưng việc đã tới nước này rồi thì không cứu lại được nữa.

Một lát sau, mười người đã ngồi cả xuống, chỉ còn chỗ bên phải Trạch Tiêu Văn vẫn trống trơn, đó là chỗ của Hạ Chi Quang.

"Sao Quang Quang còn chưa xuống? Tiêu Văn, cậu đi kêu..." Trương Nhan Tề nói được một nửa, nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của Trạch Tiêu Văn liền sửa lại câu nói của mình, "Hà Lạc Lạc, cậu đi gọi Quang Quang đi."

"Em hả? Được rồi, em đi ngay đây."

Một lát sau, bóng dáng Hạ Chi Quang xuất hiện ở cầu thang. "Tôi đã nói là không đói bụng, không muốn ăn, tôi..." Đang nói, hắn vẫn theo thói quen liếc mắt một cái nhìn Trạch Tiêu Văn trong đám người, đối phương cũng đang nhìn hắn. Nhưng mà, lúc ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt Trạch Tiêu Văn liền rời đi, cúi đầu nhìn bát cơm.

Chết tiệt, đau lòng quá. Ngay cả mặt mình mà anh ấy cũng không muốn nhìn nữa rồi. Hạ Chi Quang ôm ngực đau khổ nghĩ, cũng phải thôi, anh ấy đã có người mình thích thì hẳn sẽ không dính dáng tới một người con trai khác.

"Anh Hào, em với anh đổi chỗ đi. Anh ngồi ở chỗ em." Hạ Chi Quang quyết tâm không ngồi ở bên cạnh Trạch Tiêu Văn, đỡ làm cậu khó xử.

"Hả? Vậy cũng không..." Nhậm Hào muốn khuyên hắn trở về, nhưng Hạ Chi Quang đã tự quyết định mà đứng ngay phía sau. Bất đắc dĩ, Nhậm Hào chỉ có thể bưng bát cơm ngồi xuống bên cạnh Trạch Tiêu Văn.

Được, không sao hết. Trạch Tiêu Văn vừa mới ổn định lại tâm lý suýt chút nữa lại sụp đổ. Cũng phải, hắn đã có người mình thích thì sao còn có thể dính lấy mình nữa chứ.

Đây là bữa cơm chiều yên lặng nhất trong lịch sử của R1SE. Mỗi khi có người muốn làm nóng bầu không khí một chút, nhìn tới biểu cảm thê thảm của hai người Hạ, Trạch liền không cách nào mở miệng được.

05
"Trương đầu to, tôi cảm thấy chuyện này hình như hơi sai sai." Sau lưng nhóm hai người "thất tình", các thành viên còn lại lén lút mở một cuộc họp.

"Hai người kia sao không làm theo lẽ thường nhỉ? Bình thường mà nói không phải là sẽ ghen đến bùng nổ sau đó ép đối phương vào tường, tỏ tình sau đó mạnh mẽ mà hôn hay sao?" Trương Nhan Tề ảo não, bắt đầu vò tóc.

"... Sao cậu biết nhiều như vậy?" Châu Chấn Nam mang vẻ mặt "Hình như tôi đã phát hiện ra một chuyện cực kì khủng khiếp".

"Em nghĩ hay là thôi đi, hai người bọn họ đã biến thành như này rồi, em sợ không chừng bọn họ sẽ chạy đi tự tử." Em trai nhỏ không hổ là em trai nhỏ, Triệu Nhương đơn thuần sợ hai người kia sẽ yêu đến chết đi sống lại như trong phim truyền hình mình xem.

"Em trai ngu ngốc, tự tử không phải dùng trong trường hợp này.  Nhưng mà chắc cũng không đến nỗi như vậy nhỉ?"

"Mặc dù có hơi quá, nhưng tôi cảm thấy cũng không phải không thể. Chúng ta phải nghĩ cách."

"Các cậu đừng dọa người như vậy có được không? Chờ chút, bây giờ không phải hai người bọn họ đã trở về phòng sao, nói không chừng ở trong phòng liền..."

Nói còn chưa dứt câu, một âm thanh nặng nề truyền tới từ cầu thang, một đám người trong phòng khách liền vội vàng câm miệng làm bộ như đang ngồi ở sô pha, chẳng có chuyện gì vừa xảy ra cả.

"Tiêu Văn cậu xuống dưới hả? Cậu... cậu làm gì thế?" Triệu Lỗi quay đầu liền thấy Trạch Tiêu Văn vụng về kéo vali hành lý xuống dưới cầu thang.
"Mọi người đều ở đây hả? Tôi quyết định từ hôm nay trở đi sẽ ngủ ở phòng khách, được không?"

Không không không, đương nhiên không được.

"Không đúng, cậu cứ vậy mà xuống hả? Hạ Chi Quang không ngăn cản cậu à? Hắn không nói gì sao?"

Nhắc tới tên Hạ Chi Quang, ánh mắt Trạch Tiêu Văn lại ảm đạm, "Quang... Hạ Chi Quang ăn cơm xong liền trốn vào WC, đến bây giờ cũng chưa có đi ra."

Hạ Chi Quang! Cậu là cái tên không có tiền đồ!

Mọi người trên sô gào thét trong lòng.

06.
"Không được, tôi không chịu nổi nữa!" Trương Nhan Tề lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt Trạch Tiêu Văn, "Chuyện tôi làm ra, tôi phụ trách giải quyết hậu quả. Tiêu Văn, Hạ Chi Quang đúng thật là có người trong lòng, người cậu ấy thích, là tôi!"

"?"

"! ! ! ! ! ! ! ! !"

Trương Nhan Tề, cậu đang làm gì gì vậy hả?

Tám người còn lại bị lời nói bất ngờ này của Trương Nhan Tề làm cho kinh sợ.

"Cậu nói, người Hạ Chi Quang thích, là cậu?"

"Đúng thế! Không phải cậu thích hắn hay sao, chắc bây giờ cậu nhìn tôi cực kỳ chán ghét đúng không, tới đây, đánh tôi hai cái trút giận nè." Trương Nhan Tề vừa nói vừa nháy mắt với Châu Chấn Nam, ý bảo cậu gọi Hạ Chi Quang xuống.

Tuy rằng Châu Chấn Nam muốn giả vờ như không biết nhưng cậu vẫn hiểu được ánh mắt của Trương Nhan tề, thừa dịp lúc Trạch Tiêu Văn không để ý mà chạy lên lầu.

"Nhan Tề, Quang Quang thật sự là một người tốt, nếu như bây giờ cậu không thích ai thì có thể thử cho hắn một cơ hội." Không giống như Trương Nhan Tề nghĩ, Trạch Tiêu Văn bỗng nhiên giống như biến thành Phật nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, nhìn kỹ cứ như phía sau còn còn tỏa ra ánh sáng thánh mẫu.

"Không phải, không đúng! Tiêu Văn, cậu có nghe rõ hay không vậy? Tôi nói là, Hạ Chi Quang thích tôi! Cậu có hiểu được điều này có nghĩa gì không?"

"Tôi nghe thấy mà..."

"Chết tiệt, Trương Nhan Tề, cậu ở dưới lầu bịa đặt cái gì về tôi thế hả? Ai thích cậu chứ, rõ ràng là tôi thích Tiểu Trạch!" Không thể không nói Hạ Chi Quang và Châu Chấn Nam xuống lầu rất đúng lúc, ngay khi Trương Nhan Tề nói Hạ Chi Quang yêu thầm mình ngay trước mặt Trạch Tiêu Văn.

Điều này đối với tâm trạng vốn đã rất kém của Hạ Chi Quang mà nói thì căn bản là lửa cháy đổ thêm dầu, trên đầu hắn nổi gân xanh, khó khăn lắm mới không gào lên giận giữ.

Phòng khách yên lặng,  tựa như còn quanh quẩn đâu đó là lời tỏ tình trong vô thức của Hạ Chi Quang.

"Vừa nói gì đó?"

"Hả? Em vừa nói gì?" Hạ Chi Quang một giây sau liền trở nên lúng túng, nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Trạch Tiêu Văn, hắn thử mở miệng, "Trương Nhan Tề, cậu đừng có bịa đặt về tôi?"

"Không phải câu này, câu sau cơ." Trạch Tiêu Văn nhìn chằm chằm hắn, như là muốn nhìn xuyên thấu hắn luôn.

"Em, người em thích là..."

"Là?"

"Là anh." Hạ Chi Quang nhắm mắt, nắm chặt hai tay, "Người em thích là anh, vẫn luôn là anh. Trước đây em không dám nói cho anh, em sợ..."

"Sợ cái gì, cậu là tên ngu ngốc." Trạch Tiêu Văn ném vali hành lí của mình xuống, trực tiếp nhào vào lòng Hạ Chi Quang, "Anh thích cậu, nói như thế, còn sợ không?"

"Vậy...?" Hạ Chi Quang bị mất ngờ này làm cho u mê, choáng váng hoa mắt một lúc mới cảm thấy miệng cứ như không phải của mình nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy Trạch Tiêu Văn, dùng hành động nói cho người ấy biết, bây giờ hắn vui vẻ bao nhiêu.

"Ai nha má ơi, thật không dễ dàng gì. Không uổng công tôi hy sinh." Trương Nhan Tề lập tức chuyển từ vai tình địch sang vai phụ huynh, "Tôi đã nói cách của tôi không có vấn đề gì, các cậu nhìn xem, đây không phải thành công hay sao chứ?"

"Không đúng, chuyện này có liên quan gì tới kế hoạch của cậu chứ. Chỉ là mèo mù vớ được chuột chết thôi."

"Nói bậy, các cậu là mấy tên phàm phu tục tử, đó là thiên cơ không thể tiết lộ, thật ra tôi đã sớm tính ra sẽ có chuyện như vậy mà."

"Cậu cứ mạnh miệng tiếp đi."

Không đợi Trương Nhan Tề vớt vát lại thể diện, Hạ Chi Quang liền dịu dàng nói với Trạch Tiêu Văn: "Chờ em chút." Sau đó chạy tới hướng của Trương Nhan Tề.

"Hạ Chi Quang, cậu làm gì đó."

"Trương lão sư, tuy rằng em tỏ tình thành công thì anh cũng có chút công lao, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, anh bịa đặt em yêu thầm anh, anh xem?"

"Không không không." Trương Nhan Tề liên tục lùi về phía sau, "Đấy là yêu cầu của kịch bản, chắc cậu có thể thông cảm mà."

"Không thông cảm được, cho nên anh vẫn cứ để em đánh một cái đi."

Mắt thấy Hạ Chi Quang đã sắp sửa đập mình, Trương Nhan Tề chạy thoắt ra ngoài, vừa chạy vừa kêu, hãy cho tôi biến thành một con bướm bay đi.

"Trương Nhan Tề, quay về đây!"

"Tiêu Văn, không quan tâm hả?"

"Quang Quang vui vẻ là tốt rồi."

Biến đi, tình nhân nhà các cậu thì rất giỏi sao. Những người còn lại ngồi trong phòng thở dài, yên lặng thắp cho Trương Nhan Tề vài cây nến.
Trương Nhan tề, lịch sử sẽ nhớ kỹ hành động vĩ đại của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top