Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mùa đông năm nay có tuyết rơi không? (6)

6. Mùa đông năm 1999

Trận tuyết không đúng lúc kia rơi cả một đêm, ngày hôm sau cả đất trời đều bị bao phủ bởi màu trắng. Trạch Tiêu Văn xoa hai mắt nhập nhèm đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, mở miệng gọi Light, nhưng đợi lúc lâu cũng không có người trả lời.

Trạch Tiêu Văn lập tức tỉnh táo, lại gọi lớn mấy lần nhưng đáp lại cậu vẫn chỉ là sự yên tĩnh. Cậu lo lắng tìm tất cả các góc trong nhà, nhưng chỉ có thể cảm nhận được, căn phòng lưu lại hơi thở của mỗi một mình mình. Sự kích động trong lòng cậu như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn vì thế liền mặc áo khoác lao ra khỏi cửa, phải làm gì đó mới có thể cứu vãn được tình hình.

Vừa mở cửa ra đã thấy Light cầm theo điểm tâm đứng bên ngoài.

Nhưng hoảng sợ trong lòng khiến Trạch Tiêu Văn không khống chế được mà lớn tiếng: "Cậu đi đâu!"

Thật ra đáp án rất rõ ràng, Light cũng không trả lời, chỉ bình tĩnh lướt qua Trạch Tiêu Văn mà đi vào phòng.

"Cậu giận à?"

"Không có."

"Sao cậu còn giận cơ chứ, cậu chẳng nói gì mà chạy khỏi nhà, tôi còn tưởng..."

"Người chết thì có thể xảy ra chuyện gì được? Tôi đã chết rồi."

Hình như Light nhất định phải ầm ĩ với cậu nên mở miệng cũng không nói lý lẽ.

Trạch Tiêu Văn không hiểu vì sao hắn đột nhiên trở thành như vậy, bị tức giận đến đầu óc u mê. Vừa muốn nói cái gì đó nhưng ngực đột nhiên đau thắt lại, sau đó cậu ngã xuống sô pha.

Trước khi bất tỉnh, tầm nhìn bị che mất, nhưng hình như cậu đã thấy sự khẩn trương của Light khi chạy tới ôm cậu vào ngực, lại nhìn thấy nốt ruồi lúc ẩn lúc hiện của Light, cảnh tượng trở nên nhoè đi, hắn lo lắng gọi mình bằng một xưng hô vừa xa lạ vừa thân quen:

"Tiểu Trạch!"

"Tiểu Trạch!"

Trạch Tiêu Văn vừa tỉnh lại đã nhìn thấy trần nhà bệnh viện, sau đó là sắc mặt không tốt của Light, cậu biết, mình không giấu hắn được nữa rồi.

"Light..." Cậu nhẹ nhàng gọi.

Light cúi người sờ khuôn mặt của cậu, hỏi cậu có muốn uống nước không tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hắn lại biến thành thần chết dịu dàng lịch thiệp kia.

Trạch Tiêu Văn lắc đầu, trực tiếp hỏi hắn: "Cậu biết cả rồi sao?"

Bởi vì bệnh nan y mà từ bỏ cuộc sống này, nghe có vẻ thật yếu đuối. Nhưng Trạch Tiêu Văn nghĩ mình muốn như vậy, từ khi sinh ra cậu đã như một linh hồn không trọn vẹn, trời sinh không hứng thú với cái gì. Cứ tưởng rằng cuộc sống này sẽ mãi buồn tẻ vô vị, lấy tiến làm lùi, hít mũi là có thể ngửi được sự thối nát của thế giới. Dù sao thì, người ta khi sắp chết có thể sẽ lưu luyến lá cây giữa mùa hè, tuyết trắng trong ngày sinh của Khổng Tử, lưu luyến một ít đặc điểm thời tiết khắc sâu trong lòng và tất cả các mùa. Còn cậu khi biết mình sắp ra đi mà vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt như trước với nhân gian này, thậm chí còn sinh ra ý niệm muốn chết ngay.

Nhưng ông trời lại phái xuống cho cậu một vị thần chết kỳ lạ, vị ấy đã trở thành sự do dự lớn nhất từ trước đến nay của cậu khi cậu cảm thấy may mắn rằng mình có thể đi mà không lưu luyến bất kỳ thứ gì.

Từng đi qua muôn ngàn sông núi, Trạch Tiêu Văn cũng bắt đầu tự hỏi, cậu muốn hiểu được cái tên Light có ý nghĩa gì, nhưng mà thời gian không đợi người, những ồn ào náo động sẽ trôi qua rất nhanh.

Trạch Tiêu Văn nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, có chút bi thương nghĩ: bọn họ gặp nhau, là hai bông tuyết giống nhau, cho dù có thể bầu bạn, nhưng không thể lâu dài.

Light không hỏi gì cả, hắn chỉ yên lặng chăm sóc Trạch Tiêu Văn, những yêu cầu trong cuộc sống hàng ngày, chỉ cần hợp lý, hắn liền đồng ý.

Trạch Tiêu Văn nói muốn ngắm tuyết, hắn liền mặc quần áo dày dẫn cậu ra ngoài.

Trạch Tiêu Văn nói muốn về nhà, không muốn chết ở bệnh viện lạnh như băng này, hắn liền làm thủ tục xuất viện dẫn cậu về căn nhà ấm áp.

Trạch Tiêu Văn nói thích hắn, hắn cong khoé miệng, hôn nhẹ lên bờ môi của cậu.

Hắn không có nhiệt độ cơ thể, Trạch Tiêu Văn lại chậc lưỡi đáng yêu chui vào trong ngực hắn, nói hắn là một người ấm áp.

___________________

   6. Mùa thu năm 1939

Sau khi tốt nghiệp, Hạ Chi Quang vào biên chế nên không thường xuyên ở nhà. Vì thế dẫu cho có hiểu rõ tâm ý của nhau, Trạch Tiêu Văn cũng không thể ở bên hắn nhiều thêm mấy hôm.

Hai người viết rất nhiều thư, có đôi khi bởi vì viết quá nhiều mà không có chuyện gì mới để kể nên Trạch Tiêu Văn chỉ viết một chữ "an", ý nói bản thân bình an, cũng mong Hạ Chi Quang bình an. Hạ Chi Quang oán trách anh viết thư cho có lệ, có phải đã có người mới hay không, Trạch Tiêu Văn dở khóc dở cười.

Hôm nay Trạch Tiêu Văn đi qua sân bệnh viện lại nhìn thấy Hạ Chi Quang đã lâu không gặp, hắn mặc quân trang thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm chỉnh đang dặn dò gì với người bên cạnh, cơ thể toả ra hơi thở phong trần mệt mỏi, hẳn là vừa về không bao lâu nên chưa kịp tới nói cho mình. Anh vừa mừng vừa sợ, cứ đứng yên cách chỗ đó một khoảng không xa để nhìn Hạ Chi Quang, trên mặt lộ vẻ tươi cười mà chính mình cũng không nhận ra.

Có lẽ là ánh mắt quá nóng cháy, Hạ Chi Quang nói xong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Trạch Tiêu Văn liền vui mừng đến nỗi nói chuyện cũng bị ngừng vài giây, chỉ hận không thể chạy ngay tới hôn anh mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn lén lút nháy mắt, miệng cười rộ, hài lòng nhìn Trạch Tiêu Văn đang đỏ mặt chạy vụt đi

Trạch Tiêu Văn đi về phía sau nơi chăm sóc người bệnh, vừa mở cửa phòng trực ban đã bị ôm lấy, anh vội vàng mang theo ba phần ý cười mà tránh né: "Đừng, bị người khác nhìn thấy."

Hạ Chi Quang nhấc chân đóng cửa, cười nói: "Nhìn thấy thì có là gì, thư tình em cũng đọc trước mặt mọi người rồi cơ mà." Dứt lời lại quấn lấy.

Trạch Tiêu Văn bất đắc dĩ, quay đầu hôn hai má hắn, dỗ dành: "Ban ngày không được, buổi tối tới tìm anh đi."

Nụ cười của người trước mặt bỗng trở nên nghiền ngẫm: "Đây là đang mời em à, bác sĩ Trạch?"

"Không đứng đắn!" Trạch Tiêu Văn nâng tay đập hắn một cái, Hạ Chi Quang cười ha hả.

Buổi tối, Hạ Chi Quang nhiệt tình bảo Trạch Tiêu Văn dạy hắn tiếng nước ngoài, Trạch Tiêu Văn bị hắn cầu xin thì bối rối, nghĩ phải dạy như thế nào, sao lại học dở chừng như vậy, mà Hạ Chi Quang thì rất hưng phấn, nói anh dạy em mấy từ thôi, viết tên cũng được.

Bị người trong lòng nài nỉ đến mức không biết phải làm sao, Trạch Tiêu Văn đành cầm lấy bút viết lên giấy:

"Light of summer."

"Thật ra từ này không thể đại diện cho tên, nhưng có nghĩa như tên của em." Trạch Tiêu Văn giải thích, "Light là ánh sáng, of có nghĩa như là sự sở hữu, summer là mùa hạ."

"Ánh sáng của mùa hạ, chính là em, Hạ Chi Quang."

Đèn dầu hoả trên bàn toả ra ánh sáng lờ mờ, mà so với đèn thì ánh mắt của người trước mặt càng nhu hoà hơn, nhân lúc Trạch Tiêu Văn đang nhìn hắn dịu dàng, Hạ Chi Quang liền cắn bờ môi của anh.

Trạch Tiêu Văn phối hợp nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn chui vào ngực Hạ Chi Quang. Trên người hắn luôn ấm áp, có lẽ thật sự là ánh sáng của mùa hè, ôm chặt lấy hắn giống như đang ôm lấy mặt trời di động.

"Em luôn ấm áp như vậy..." Trạch Tiêu Văn nằm trong ngực Hạ Chi Quang thoả mãn nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top