Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mùa hạ không nghe lời

00.

"Cảm ơn, mười hai đồng."

Lúc Trạch Tiêu Văn đưa tiền mới phát hiện mình chỉ đưa mười đồng, bác tài xế ngại ngùng duỗi tay cầm lấy tờ hai đồng của cậu, chăm chú nhìn cậu nửa ngày cũng không nhận được lời đáp lại nào.

"Sao thế? Ngắm biển đến ngây người rồi?" Bác tài xế cười cười nhận lấy hai đồng của cậu, kéo cửa kính xe xuống một khoảng. Cơn gió mùa hè từ rặng dừa tràn vào trong xe, tiếng tích tích của đồng hồ đo thuế đột nhiên ngừng lại.

"Biên lai của cậu đây, nơi nào trong nước cũng dùng được. Có cần tôi đề cử vài địa điểm hấp dẫn để tới chơi không?" Bác tài xế đưa biên lai cho Trạch Tiêu Văn, chỉ về phía đê biển ít người qua lại: "Từ chỗ này đi về phía trước sẽ có một nơi có thể dừng chân. Lại đi nữa sẽ tới cảng, sắp bị dỡ bỏ rồi, rất ít người tới đó."

Trạch Tiêu Văn nhận biên lai, nhỏ giọng nói: "Cháu biết rồi."

"Trước kia cháu từng học ở đây một thời gian."

Khi cậu mở cửa ra, đúng lúc nghe được tiếng sóng biển vọng tới bên tai. Thành phố W không lớn, người cũng ít, nhưng lại có những nét đẹp đẽ riêng. Đó cũng là thành phố mà Trạch Tiêu Văn thích nhất. Trước kia nơi đây là thuộc địa nên vẫn còn lưu lại những tòa biệt thự theo phong cách nước ngoài và những làn xe chạy quanh co khúc khuỷu tại hai sườn bờ biển, chưa nhìn thấy biển mà hơi thở của biển đã phả vào mặt.

Cậu đứng trên đê biển, phía xa xa còn có thể trông thấy cảng. Khác với năm đó, cảng biển bây giờ đã bị du khách chiếm cứ để chụp ảnh, tựa như thành phố nhỏ ở phương Bắc chẳng ai biết đến ngày trước, bây giờ đã trở nên phát triển và đông đúc.

Trạch Tiêu Văn đi quanh cảng một vòng, không gặt hái được gì, hoặc là nói không cảm nhận được gì. Hỏi những người buôn bán ven bờ nửa ngày mới tìm tới được tiệm trà hoa quả cạnh trường học ngày trước.

Cậu cởi áo sơ mi dùng để chống nắng ra, vắt trên lưng, cười lễ phép với người bán hàng: "Một ly trà xanh bưởi hồng."

Lúc cậu lấy tiền lẻ từ trong túi ra, đột nhiên nghe thấy máy thu ngân kêu "tích" một tiếng. Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu, một cánh tay cầm di động chắn ngang trước mặt. Chủ nhân cánh tay uể oải nhìn cậu, không có một chút vui sướng khi lâu ngày gặp lại, nhưng ý cười, ấm áp dào dạt vẫn hiện lên trên khuôn mặt.

"Bây giờ đều dùng Wechat trả tiền, cậu tách biệt khỏi thời đại à? Trạch Tiêu Văn?"

01.

Trạch Tiêu Văn là một cậu trai bình thường sinh ra và lớn lên ở một thành phố phía Nam. Từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình không có ưu điểm hoặc một sở trường đáng nói gì, ngoại trừ học tập. Nhưng đứng trước mặt đứa nhỏ nhà hàng xóm từ tiểu học đã nhiều lần được 100 điểm, cậu giống như cũng bị lu mờ.

Phía Nam không có biển, đây là câu cậu thường nghe mẹ nói nhất.

Khi đó ba cậu còn ở bệnh viện làm phẫu thuật, chịu đựng qua từng đêm từng đêm. Đèn trong phòng giải phẫu sáng trưng, khi ba cậu ngã xuống ngoài dự liệu, trong lòng Trạch Tiêu đang xem TV ở nhà cũng trở nên căng thẳng. Đây có lẽ là cảm ứng tâm linh.

Đến khi cậu lớn hơn một chút, vào ngày vừa nhận được giấy báo trúng tuyển sơ trung, mẹ nói với cậu muốn dẫn cậu đi gặp một người. Đó là một người đàn ông, một phần tử trí thức cao cao gầy gầy, hơn 40 tuổi rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Trạch Tiêu Văn vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm ấy, cậu và mẹ nằm trên giường trò chuyện, đột nhiên mẹ hỏi cậu, con cảm thấy chú ấy có tốt không.

Cậu nói, con thấy rất tốt.

Thậm chí cậu còn không dám nói có gì không tốt. Trên lưng Trạch Tiêu Văn nhỏ tuổi còn mang rất nhiều bí mật không thể cho ai biết. Đối mặt với đôi mắt một lần nữa lại tỏa ra ánh sáng của mẹ, Trạch Tiêu Văn không thể tốt ra từ 'không'.

Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, cậu dựa vào cái gì mà ngăn cản.

Sự có mặt của người chú này khiến cho Trạch Tiêu Văn cảm thấy cuộc sống bỗng trở nên không xác định, công việc của hắn thay đổi rất nhiều lần, Trạch Tiêu Văn cũng bắt đầu chuyển trường vô số lần. Có khi là mấy tháng, có khi là một năm, cậu còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống mới thì đã phải đi rồi.

Lúc chuyển tới thành phố W, Trạch Tiêu Văn thấy nhưng không thể trách được.

Cậu còn nhớ khi nói về chuyện này, chú ấy đã nhìn về phía Trạch Tiêu Văn thật cẩn thận, nhưng Trạch Tiêu Văn không nói gì, thậm chí ngay cả ánh mắt trách cứ cũng kìm nén thật tốt. Cũng chỉ có vào ban đêm yên tĩnh mới suy nghĩ một chút, trở mình lật những phương thức liên hệ lộn xộn trong sổ ghi thông tin.

Khi đó tất cả mọi người bắt đầu dùng Wechat, Trạch Tiêu Văn lại cảm thấy không quan trọng. Sau khi đi rồi, hơn một nửa là không liên hệ lại, có lẽ đến khi chân chính thoát ly khỏi gia đình, cậu mới có dũng khí tạo một tài khoản Wechat.

Cậu chuyển tới một trường trung học ở thành phố W, thành tích học tập bình thường. Trạch Tiêu Văn theo kịp tiến độ. Mỗi buổi tối khi người một nhà ngồi vây quanh một chỗ cùng nhau ăn cơm, chú sẽ thân thiết hỏi cậu học hành có hiểu không, cậu chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu như Trạch Tiêu Văn lúc năm, sáu tuổi còn chưa có ưu điểm gì, vậy ưu điểm của Trạch Tiêu Văn lúc mười sáu tuổi chính là dáng vẻ đẹp, học tập tốt.

Đương nhiên cậu sẽ được trường học mới tán dương, coi cậu như sự tồn tại của thần. Cậu là một học sinh chuyển trường từ trên trời rơi xuống, vào khoảnh khắc rơi xuống kia đã bị ép thừa nhận tất cả những ánh nhìn chăm chú.

Khi đó có những cô gái sợ hãi rụt rè, cũng có những cô gái mạnh dạn lộ ra ý cười ngại ngùng: "Xin chào, xin hỏi cậu có Wechat không? Tôi thêm cậu vào nhóm lớp."

Trạch Tiêu Văn đáp: "Không có."

Nữ sinh đối diện dường như ngẩn người, lớp ầm ĩ cũng yên tĩnh trong nháy mắt, không ai biết phá giải cục diện bế tắc này ra sao. Qua nửa khắc, người ngồi cùng bàn với nữ sinh phía trước mới xoay đầu, uể oải chống tay đánh giá cậu: "Bây giờ đều dùng Wechat, cậu tách biệt khỏi thời đại à?"

Trước đây Trạch Tiêu Văn cũng coi như hoạt bát, nhưng càng lớn càng yên lặng. Hơn nữa cứ chuyển trường hết lần này đến lần khác, mới đầu còn có thể khổ sở đi liên hoan cùng với bạn bè, sau này mỗi lần chuyển đi đều rất bất ngờ, cũng chẳng có ai sẽ nghĩ chuyện đi liên hoan vào lúc này. Vì thế Trạch Tiêu Văn học cách khép kín bản thân, lấy bản thân mình làm tâm, vẽ một vòng tròn. Bên trong thế giới mà cậu tự xây dựng, không dùng Wechat thật bình thường, chẳng có gì đáng để cười nhạo cả. Mãi cho đến ngày đó, có một cười đã đá văng cánh cửa đóng kín của cậu.

Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu đánh giá hắn, cũng là một chàng trai dễ nhìn. Đeo mắt kính tròn, đôi mắt sâu thẳm rất đẹp, rõ ràng không trang điểm lại mang theo một luồng yêu khí trời sinh. Có lẽ là bởi vì hai nốt ruồi nơi khóe mắt.

Cũng chẳng biết Trạch Tiêu Văn giận dỗi cái gì, về nhà liền lấy điện thoại tạo Wechat. Chủ nhiệm lớp kéo cậu vào nhóm chat, cũng từ từ có nữ sinh tới thêm Wechat của cậu.

Lúc giáo viên lên lớp điểm danh, cậu mới biết nam sinh kia tên là Hạ Chi Quang, ý tứ trêu chọc ngày đó của hắn đã đâm vào lòng Trạch Tiêu Văn. Có khi đi học cậu sẽ hung dữ trừng mắt nhìn hắn vài lần, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.

Tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.

Bắt đầu từ khi Trạch Tiêu Văn quyết định dùng Wechat, cậu liền bước ra khỏi thế giới nhỏ hẹp của mình. Hạ Chi Quang không thể nói là có thiện ý, nhưng là người đã giúp cậu. Mặc dù đến bây giờ giữa bọn họ còn chưa có gì, nói cũng chẳng nói với nhau câu nào.

Trạch Tiêu Văn chưa quen thuộc với thành phố W, tới được mấy tuần mới chỉ nhớ kỹ đường từ nhà đến trường. Ngày đó khi cậu cắm tai nghe đi ra ngoài cứ như bị mê hoặc, cũng chẳng biết như thế nào liền quẹo vào một ngã rẽ. Đó là một ngõ tắt nhỏ rất âm u, cậu không tự chủ mà bước nhẹ, lại nhìn thấy trong âm u có một bóng dáng quen thuộc đang thân mật với một người khác.

Thân hình tiêu đều, chính là người chú tốt kia của cậu.

Trạch Tiêu Văn nghĩ, không biết có phải bản thân đã vô tình gặp được một màn gian dối hay không.

Trạch Tiêu Văn vô cớ khó chịu, sự khổ sở này giống như ngày ba cậu qua đời, cậu đứng sững sờ dưới mưa, thân thích vỗ lưng cậu, nói: "Văn Văn, khóc đi."

Cậu không khóc được.

Cậu không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không tới đỡ mẹ cậu đã khóc tới ngất đi. Thân thích đều nói cậu vô ơn, vô tâm, là một đứa trẻ máu lạnh. Chỉ có Trạch Tiêu Văn biết, khổ sở đến tận cùng là khi không xứng cất tiếng khóc.

Chỉ là ngày đó khi cậu ngồi xổm xuống khóc thút thít, cảm thấy có lẽ bản thân cũng không khổ sở đến mức tận cùng. Cậu nhớ tới chú ôn hòa trên bàn cơm và mẹ tràn đầy tiếng cười lúc kết hôn, cậu không rõ rốt cục là khóc vì ai. Rốt cục cũng không đáng, vì người đàn ông này mà cho đi nhiều như vậy. Kể cả mẹ, kể cả Trạch Tiêu Văn.

Chỉ một mình Trạch Tiêu Văn biết, cậu cũng không thích những ngày này. Đi giữa thế giới nhưng cậu không tìm được cảm giác an toàn, cậu muốn có một nơi để định cư, có những người bạn cố định.

Ngày đó, chú hỏi cậu, thành phố W có tốt không, Trạch Tiêu Văn xuống xe, đón nhận gió biển phả vào mặt, nghĩ rằng, tốt lắm, chỉ là cháu không thích thôi.

Cậu sẽ không thích bất luận một thành phố nào.

"... Trạch Tiêu Văn?"

Không phải giọng hồn hậu của đàn ông trung niên mà là giọng trong trẻo của thiếu niên. Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu, dưới đèn đường, Hạ Chi Quang ngạc nhiên đứng trước mặt cậu.

Cậu khóc sưng cả đôi mắt, nhưng lại bởi vì Hạ Chi Quang tới mà trở nên sáng ngời.

Ngày đó, cậu kéo tay áo của hạ Chi Quang, nói với hắn rất nhiều điều. Không có gì là không thể, cậu đột nhiên tin tưởng chàng trai đã phá vỡ lớp ngụy trang này của cậu, tin tưởng hắn sẽ giữ bí mật, tin tưởng hắn một lần nữa sẽ đem tới sức sống cho cậu.

"Giống như các cậu vậy, nhất định rất vui vẻ." Trạch Tiêu Văn hít hít mũi, đưa tay kéo quai cặp sách của Hạ Chi Quang.

"Vui vẻ gì chứ, tôi cũng có những khổ sở mà cậu không thể tượng tượng nổi, rất nhiều là đằng khác." Hạ Chi Quang bĩu môi: "Khát quá, Trạch Tiêu Văn, tôi mời cậu uống trà hoa quả nhé, uống không?"

Trạch Tiêu Văn gật đầu: "Uống."

Hạ Chi Quang vươn tay, hắn đứng ngược sáng, phủ lên một tầng sắc vàng lấp lánh. Đôi tay kia giống như vượt quá khứ mà tới, đánh vỡ giới hạn thời gian, bước qua thời không vạn trượng, chỉ để kéo Trạch Tiêu Văn ra khỏi cuộc sống quẫn bách và khép kín.

Bọn họ ngồi trong tiệm trà sữa, dựa vào cửa thủy tinh. Hạ Chi Quang gọi hai ly trà xanh bưởi hồng, đưa cho Trạch Tiêu Văn một ly: "Nếm thử đi, ngon cực kỳ."

Trạch Tiêu Văn hút một ngụm, nhai trân châu bên trong. Vị ban đầu rất ngọt, hậu vị có hơi đắng, cậu nâng tay quơ quơ cái ly, đá rắc rắc va đập với nhau.

"Cậu đã từng tới phía nam chưa?" Trạch Tiêu Văn ngẩng đầu hỏi.

Hạ Chi Quang lắc đầu: "Chưa."

"Quên đi. Nước ô mai của chúng tôi uống siêu ngon, nhất là vào mùa hè. Đựng trong cái ly sứ màu trắng, không nhiều lắm, còn có một ít đá, lắc lên nghe tiếng hay lắm." Trạch Tiêu Văn chậc lưỡi: "Cậu nhất định phải tới phía Nam."

Hạ Chi Quang nở nụ cười: "Hóa ra là thật."

"Cái gì thật cơ?"

"Tôi từng nghe nói một câu, thế gian rung động, chẳng qua là giữa mùa hè có một ly sứ trắng đựng nước mơ, vụn băng chạm vào ly kêu lách cách. Oa, văn vở quá."

Trạch Tiêu Văn gật đầu.

Hạ Chi Quang đột nhiên híp mắt, hỏi cậu: "Vậy lúc cậu uống có cảm nhận được tình yêu không?"

Trạch Tiêu Văn sửng sốt nửa ngày, cẩn thận nghĩ lại, đúng là không có.

02.

Có lẽ là bắt đầu từ ngày đó, Hạ Chi Quang đã tiến vào trong lòng Trạch Tiêu Văn. Hắn cũng không nói rõ cái gì, chỉ là sẽ gọi cậu cùng nhau ăn cơm, trong lớp có hoạt động gì cũng sẽ kêu Trạch Tiêu Văn. Hắn dạy cậu dùng Wechat như thế nào, thuận tiện tìm tài khoản Wechat của mình, sau đó thêm bạn tốt.

Hắn không giống những người bạn Trạch Tiêu Văn từng lui tới. Cậu biết tất cả những sở thích của hắn, sau đó lúc tan học sẽ cùng hắn đạp xe tới đê biển tản bộ. Cậu biết Hạ Chi Quang thích nhảy, hắn chăm chỉ học múa dân tộc đã nhiều năm nhưng đến bây giờ cha mẹ vẫn không cho hắn tiếp tục.

Trạch Tiêu Văn chậm rãi dung nhập vào tập thể này, vòng giao thiệp bắt đầu rộng hơn. Sau đó mới phát hiện, hóa ra Trạch Tiêu Văn cũng không phải là một người nhàm chán. Cậu hát rất êm tai, chủ mic KTV, thích nhất là hát 'Tình sâu đậm mưa nhạt nhòa'. Có đôi khi đang hát, Hạ Chi Quang cũng sẽ hát cùng cậu. Tuy rằng cậu không thích Wechat nhưng vẫn bắt kịp thời đại, từ ngữ lưu hành đều biết hết. Thậm chí là hoạt bát quá mức, thích chim cánh cụt, cũng thích cúi đầu kiểu chim cánh cụt.

Có đôi khi Trạch Tiêu Văn cũng không thể phân định rõ ràng vị trí của Hạ Chi Quang trong lòng mình, nhưng cậu có thể hiểu rõ rằng, đã không phải là tình hữu nghị đơn giản nữa rồi.

Trạch Tiêu Văn xem một vài trích dẫn tình yêu trên mạng, nói rằng yêu hắn thì phải nói cho hắn biết. Lúc ấy cậu cũng thấy hợp lý, sau lại nghĩ tình huống của mình tương đối đặc biệt.

Trạch Tiêu Văn ngủ gật lúc tự học trong thư viện. Mùa hè ở phương Bắc nóng và khô, là kiểu khô ráo thoải mái. Không giống phía Nam, oi bức như cái lồng hấp.

Cậu mơ thấy Hạ Chi Quang ngồi đối diện nhìn cậu tự học, chỉ vào đề Toán cậu không làm được mà cười nhạo. Trạch Tiêu Văn đang mơ màng thì bị hơi lạnh làm tỉnh giấc, miệng còn chưa gọi Hạ Chi Quang, đã thấy Hạ Chi Quang yên lặng đứng đó, tay đặt trên đỉnh đầu cậu.

Trạch Tiêu Văn nhịn không được mà nghĩ tới chuyện kia, nhưng chuyện hai người cùng yêu thầm nhau tám trăm năm mới gặp một lần, chung quy cũng không rơi trúng vào cậu đâu.

Chỉ làm huynh đệ cũng tốt.

Bọn họ có thể cùng nhau ăn một cây kem ly, cùng tới đê biển tản bộ, cùng đi mua trà sữa, cậu còn biết bí mật nhỏ của Hạ Chi Quang, những cái này không nói cho người ngoài, không có người thứ ba biết. Trạch Tiêu Văn không biết bản thân sẽ ở lại chỗ này bao lâu, không chừng ngày nào đó chú thông báo một cái là lại đi.

Tiền đồ của chính mình còn không xong, sao dám trói buộc người khác.

Vậy nên mới nói, làm huynh đệ cũng tốt.

03.

Ngày đó, Hạ Chi Quang lôi kéo học sinh ba tốt Trạch Tiêu Văn trốn học. Thật ra không phải là kế hoạch đã tính sẵn mà là chuyện xảy ra bất ngờ. Giữa trưa, Hạ Chi Quang chơi bóng ngã bị thương đầu gối, chảy rất nhiều máu, Trạch Tiêu Văn dẫn hắn tới phòng y tế nhưng không có ai. Hai người tìm giáo viên xin phép nghỉ, sau đó Trạch Tiêu Văn đỡ Hạ Chi Quang khập khiễng ra khỏi cổng trường.

Hạ Chi Quang mặt dày mày dạn đi nhờ xe đạp của Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn lo lắng hắn bị thương nên không động thủ, nghiến răng nghiến lợi chạy xe đạp ngoắt ngoéo như con rắn.

Lúc Hạ Chi Quang khập khiễng đi ra khỏi bệnh viên, đưa tay bám lấy vai Trạch Tiêu Văn, nở nụ cười dẫn dụ: "Văn Văn?"

Trạch Tiêu Văn sắp nổi da gà.

"Chuyện gì?"

"Chiều nay chúng ta trốn học đi. Tới đê biển, tôi dẫn cậu tới cảng bỏ hoang ngắm mặt trời lặn." Hạ Chi Quang xoa đầu cậu.

Trạch Tiêu Văn không ngoài dự đoán mà đỏ mặt, cuối cùng nói một câu: "Xem mặt trời lặn cái gì, tôi muốn về nhà ăn cơm chiều."

"Trạch Tiêu Văn, sao cậu chẳng ôm ấp tí tình cảm lãng mạn nào vậy?"

Trạch Tiêu Văn mạnh miệng mềm lòng, nhìn thấy dáng vẻ Hạ Chi Quang cầu khẩn liền ở lại cùng hắn ngắm mặt trời lặn. Vào buổi chiều, bọn họ men theo đê biển đi về phía trước, khi đó thành phố W còn chưa khai phá, giá nhà chưa tăng, đê biển cũng vỡ tung tóe. Chỉ là gió biển mùa hè rất ấm áp, hơi nóng phả vào mặt mang theo mùi vị của biển khơi, lại khiến Trạch Tiêu Văn cảm thấy mê luyến ngoài ý muốn.

Trạch Tiêu Văn nghiêng đầu, xoa ngón tay nghĩ, lại một mùa hạ nữa.

Mùa hạ lớp 10 cậu tới đây, đến giờ đã hơn một năm, đợi cho tới lớp 12 năm sau, cậu cũng sắp thi vào đại học rồi.

"Hạ Chi Quang, tương lai cậu muốn làm gì?" Trạch Tiêu Văn chăm chú nhìn mặt trời lặn, nhìn thấy nó chậm rãi chìm vào đường chân trời, ánh mắt có chút mê mang.

Hạ Chi Quang ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "Muốn có một sân khấu để nhảy. Nhưng ai biết được, về sau thì cứ để về sau hãy nói."

Đúng vậy, mỗi ngày của thiếu niên đều là như thế, không vì ý chí chiến đấu, không vì khát vọng, chỉ vì được chăng hay chớ, ngày nào tính ngày đó. Tính đến cuối cùng, đối mặt với thời gian đang ép sát mới hiểu được, trước mặt chỉ còn lại một con đường cuối cùng, giống như bờ biển được gột rửa qua, sáng sủa trong trẻo.

"Văn Văn, cậu muốn làm gì?"

"Tôi không biết nữa."

Cậu xem, cậu cũng không biết.

Nhưng vậy thì có liên quan gì đâu, cái gọi là thiếu niên, chẳng qua là đồng nghĩa với tinh thần phấn chấn. Rất nhiều người đều không muốn thừa nhận nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, bọn họ còn nhiều thời gian để tiêu xài, để lãng phí. Mãi đến khi có một ngày bọn họ biến thành người khác, chỉ vào một người trẻ tuổi không ưu phiền bên đường mà nở nụ cười.

Đê biển và cảng vào lúc chạng vạng.

Cậu đột nhiên đứng dậy. Bọn họ vui cười đùa giỡn trong này, không để ý người qua đường đi tới đi lui. Trạch Tiêu Văn nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị đụng phải.

Quán tính đẩy cậu ngã về phía trước, trong lòng cậu lại nghĩ muốn chạm vào khóe miệng Hạ Chi Quang.

Đó là một nụ hôn lướt qua, mềm nhẹ ấm áp, mang theo hơi thở đặc biệt của Trạch Tiêu Văn, mang theo tình cảm của biển khơi vào mùa hạ.

Hạ Chi Quang nở nụ cười.

Hắn đột nhiên nhớ tới trước kia khi đi học, Trạch Tiêu Văn lén nghịch điện thoại gửi cho hắn một cái ảnh chụp màn hình, trong đó có một câu không biết chụp lại từ đâu.

"Hôn môi không cần lý do."

04.

Trạch Tiêu Văn rời khỏi thành phố W vào mùa hè năm lớp 12.

Thật ra cậu đã sớm có dự cảm, chú cho cậu mấy lựa chọn trường đại học ở nước ngoài, Trạch Tiêu Văn ban đầu cự tuyệt: "Có thể không đi không?"

Chú ôn hòa nở nụ cười, sau đó lắc đầu: "Không thể."

Từ trước đến nay, Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn xa rời một thành phố nào, thành phố W là nơi đầu tiên. Không phải cậu luyến tiếc, mà là lưu luyến, lưu luyến từng căn nhà từng hàng ngói, mỗi một ngọn cây ngọn cỏ. Nhưng lưu luyến nhất là ba chữ, Hạ Chi Quang.

Cậu có hơi khó hiểu, rõ ràng ly biệt là một chuyện rất bình thường, sao bây giờ lại không quen.

Cậu đã báo danh đại học ở nước ngoài xong, không cần tham gia thi đại học nữa. Trước ngày Trạch Tiêu Văn đi, bạn học rủ cậu cùng đi ăn thịt nướng. Bọn họ hò hét trong KTV đến nửa đêm, Trạch Tiêu Văn bị chuốc rượu say mèm, lúc đi ra ngoài, bước chân đã không vững.

Hạ Chi Quang đưa tay kéo cậu, không đạp xe, chỉ nói muốn đưa cậu về nhà.

Thành phố W vào buổi tối rất mát mẻ, thậm chí có thể khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài áo cộc tay cũng không thấy lạnh. Mùa hạ thật tốt, Trạch Tiêu Văn mơ màng dựa vào Hạ Chi Quang, nghĩ thầm rằng, mùa hạ thật sự tốt lắm.

Cậu không dám hứa hẹn điều gì, chỉ biết sẽ không còn mùa hạ nào tốt hơn mùa hạ năm nay.

Cậu ngây ngô cười hì hì, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu chút nữa lại rống lên bài hát 'Biển xanh một tiếng cười' trong KTV. Chờ cậu ầm ĩ đủ rồi mới ngoan ngoãn ngẩng mặt, cười với Hạ Chi Quang: "Tôi rất thích..."

"... Mùa hạ."

Thật sự rất thích. Ngày dài, đêm ngắn, hết thảy đều trở nên có hi vọng, mỗi buổi sáng bình thường đều hóa thành hạt mầm. Gieo hạt, nảy mầm, thật giống như làm chuyện gì cũng tràn đầy năng lượng, sẽ không nổi giận, không thất bại.

Đây là ma lực thần kỳ mà mùa hạ dành cho Trạch Tiêu Văn, khiến cậu muốn ngừng mà không được.

"Hạ Chi Quang, nếu thế giới có tận thế, nhất định sẽ không vào mùa hạ đâu."

"Cậu phải tin tôi." Trạch Tiêu Văn khoác tay lên vai hắn, chỉ tòa nhà phía trước: "Về đến nhà rồi."

Hạ Chi Quang nhào nặn khuôn mặt cậu, hốc mắt đỏ lên: "Tôi nhìn lại cậu một chút, Trạch Tiêu Văn."

Trạch Tiêu Văn cười, nhưng trong chốc lát khóe miệng lại trùng xuống. Khóe mắt có hơi phiếm hồng, cậu khổ sở lại gần một chút.

"Hạ Chi Quang."

"Tôi đây." Giọng Hạ Chi Quang thật dịu dàng, Trạch Tiêu Văn quen hắn hai năm, lần đầu tiên thấy hắn dịu dàng như vậy.

"Mùa hạ không nghe lời."

"Mùa hạ luôn nhớ cậu."

05.

Cuộc sống ở nước ngoài của Trạch Tiêu Văn mấy năm nay cũng không nhàm chán, chỉ là trong lòng vẫn luôn băn khoăn không biết có nên về nước không.

Chú đúng là đã nói thật với mẹ, con của hắn và người phụ nữ kia đã sắp lớn hơn cả Trạch Tiêu Văn rồi. Mẹ cậu thất vọng khóc rất lâu, cuối cùng vẫn ký vào đơn ly hôn. Ngày đó Trạch Tiêu Văn về thăm bà, không nói gì, chỉ hỏi bà một cậu: "Mẹ có hối hận không?"

Bà lắc đầu.

Trạch Tiêu Văn vuốt phẳng túi, cuối cùng thở dài một hơi: "Con rất hối hận. Có lẽ mẹ không biết, nhưng con không thích dọn tới dọn lui."

Cậu trở lại thành phố W là một cơ hội. Trước đó mấy ngày mẹ cậu muốn về nước, Trạch Tiêu Văn cũng nhận được lời mời của một công ty trong nước, ngay tại thành phố W. Cậu nghĩ vậy cũng rất tốt, công tác ở nơi mình thích.

Sau khi đi, cậu không liên lạc với Hạ Chi Quang nữa. Cách nhiều năm như vậy, bọn họ đã không còn khúc mắc bởi hai câu nói kia của Trạch Tiêu Văn nữa. Chỉ là tự hiểu trong lòng, không thể, cho nên cứ như vậy thôi, cùng nhau lựa chọn buông tay.

Trạch Tiêu Văn không rõ tâm tư của Hạ Chi Quang, rất nhiều năm trước chính là như vậy, cậu một mình tình nguyện thích người ta nhiều năm, nụ hôn sát bên miệng kia chính là vết sẹo khó khép lại trong lòng cậu.

Tựa như bây giờ, Hạ Chi Quang cùng cậu ngồi đối mặt trong tiệm trà sữa, mỗi người một ly trà xanh bưởi hồng, nhưng không ai muốn uống một ngụm trước.

Chắn trước mặt họ không phải là nhiều năm xa cách, mà là vết sẹo trong lòng không che giấu nổi.

Vẫn là Trạch Tiêu Văn mở miệng trước, vẫn là cậu nói kinh điển quen thuộc kia: "... Gần đây cậu đang làm gì?"

"Tôi ký hợp đồng, bây giờ làm giáo viên biên đạo." Hạ Chi Quang cười cười, không nói tiếp nữa.

Trạch Tiêu Văn nhớ rõ năm ấy Hạ Chi Quang từng nói, hắn thích nhảy, chỉ là người trong nhà không cho. Vậy vài năm nay hắn sống thế nào? Dù sao thì Trạch Tiêu Văn cũng không biết. Xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng trong đáy lòng cậu vẫn có một mầm cây, mọc ở nơi hoang dã, nhưng lại đơm ra những đóa hồng.

Hạ Chi Quang cười cười: "Tới đê biển một chút không?"

Trạch Tiêu Văn lắc đầu: "Buổi chiều vừa mới tới, nhiều người lắm, không tốt bằng trước kia. Vẫn thích đê biển và cảng trước kia hơn, neo người."

Hạ Chi Quang hình như có hơi sững sờ, dừng một chút mới đứng lên: "Tôi đưa cậu về nhà."

Bọn họ giống như trở về một buổi tối bình thường nhiều năm trước đây, gió mùa hạ khẽ thổi, họ chậm rãi thong thả về nhà. Có khi là đạp xe.

Mùa hạ thật sự tốt lắm, phim điện ảnh sẽ không kết thúc, đồ uống sẽ không quá hạn, thời gian sẽ không đình trệ, người yêu nhau sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.

"Trạch Tiêu Văn."

"Thật ra... Khi đó tôi rất thích cậu."

"Không phải là thích đối với bạn bè, mà là kiểu muốn ở bên cậu."

Trạch Tiêu Văn dừng bước, thân thể cứng ngắc, do dự một lát mới quay sang: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, Trạch Tiêu Văn tôi rất thích cậu, bây giờ cũng vậy. Không có gì đâu, chỉ là muốn cho cậu biết, Hạ Chi Quang cũng không nghe lời, Hạ Chi Quang vẫn luôn nhớ cậu."

06.

Trạch Tiêu Văn còn nhớ rõ bờ biển vào mùa hạ, lúc đi dọc theo đê biển, tảng đá gồ ghề vấp chân, trên cảng bỏ hoang có ánh chiều tà bao phủ.

Sóng biển cuốn cát sỏi va vào bờ, không rút lui, không chảy ngược lại, giống như năm tháng sẽ luôn chảy trôi về phía trước. Không cuốn đi điều gì, cũng không buông tha điều gì, mỗi ngày đều giống như hôm qua.

Nếu như máy móc vận chuyển tốc độ cao cũng có những sai lầm ngoài ý muốn, vậy thì sự tùy tiện xâm nhập của Hạ Chi Quang, chính là ngoài ý muốn lớn nhất đời này của Trạch Tiêu Văn.

07.

Mùa hạ luôn nhớ cậu.

Mùa hạ không nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top