Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thế thân

01
Trạch Tiêu Văn nhận một bộ phim, vào đoàn phim là ba tháng chẳng được thấy mặt, chỉ để lại một mình Hạ Chi Quang ở phòng Táo. À đương nhiên, còn có một con mèo.

"Chăm sóc con của anh cho tốt đấy."

Đây là câu nói cuối cùng của Trạch Tiêu Văn trước khi đi, khiến cho Hạ Chi Quang mỗi lần nhìn thấy Xi Măng là trong lòng lại sinh ra oán giận.

"Các cậu nói xem trong lòng anh ấy có phải Xi Măng quan trọng hơn không?"

Hắn lôi kéo chín đồng đội khác hỏi.

Tuy rằng lúc Hạ Chi Quang giả ngu giả dại thì mọi người đều rất thích đùa với hắn, nhưng cân nhắc thấy người này đang trong giai đoạn mới yêu mà đã bị ép chia xa với người trong lòng, mọi người vẫn nhanh trí mà an ủi hắn.

"Sao có thể? Tiểu Trạch thích cậu nhất, chuyện này tất cả mọi người đều biết."

Nhưng lúc này Hạ Chi Quang lại không dễ lừa như vậy, thậm chí còn lâm vào cảnh suy sụp muốn chết.

"Vậy sao anh ấy không dẫn tôi theo?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, đến cả Xi Măng anh ấy còn không mang theo đó được không?"

"Sao Xi Măng lại xếp trước tôi? Quả nhiên các cậu vẫn cảm thấy Xi Măng quan trọng hơn tôi."

Phiền chết người.

Các đồng đội yên lặng phỉ nhổ trong lòng.

02
Trạch Tiêu Văn vừa vào đoàn được mấy ngày thì tin tức cũng chẳng còn nữa, sự khác thường của Hạ Chi Quang càng trở nên rõ ràng.

Trương Nhan Tề ngủ gật trên sô pha vừa tỉnh lại đã bị khuôn mặt được phóng đại gấp đôi của Hạ Chi Quang làm sợ chết khiếp.

"Mẹ ơi! Hạ Chi Quang cậu muốn chết à!"

Nếu không phải thân thể cứng đờ hạn chế hoạt động của hắn, Trương Nhan Tề thậm chí còn có thể lộn ngược một cú ra đằng sau.

"Góc độ vừa nãy của cậu... giống Tiểu Trạch lắm."

Hạ Chi Quang đang nhìn hắn mà nghĩ tới người khác, giống hệt như mình vừa xuyên vào một quyển tiểu thuyết tổng tài có mô típ thế thân vậy.

Cái quỷ gì thế?

"Chi Quang, cậu... bình tĩnh chút nha."

"Trách không được trên mạng đều nói hai người là anh em, lúc trước tôi còn không thấy vậy, giờ thì vừa thấy thật sự giống lắm."

Trương Nhan Tề: "..."

Tên này điên rồi.

03

Bởi vì sợ một ngày nào đó Hạ Chi Quang thật sự coi hắn thành Trạch Tiêu Văn, mỗi lần Trương Nhan Tề nhìn thấy Hạ Chi Quang đều cách xa ba thước.

Nhưng cũng may về sau hắn không nhắc lại chuyện này nữa.

"Là tôi nghĩ nhiều. Chắc tại Trạch Tiêu Văn vừa mới đi nên hắn chưa quen thôi."

Trương Nhan Tề nhẹ nhõm thở một hơi.

Nhưng mà ngay buổi sáng hôm sau, hắn lại thấy Hạ Chi Quang chẳng biết ôm từ đâu đến một con Pikachu đẩy cửa bước vào.

"...Chi Quang, gì đây?"

"Đây là vật biểu tượng của Tiểu Trạch."

Cái này thì hắn hiểu, nhưng Pikachu thì sao?

"Tôi là ai?"

"Cậu là Hạ Chi Quang."

"Không, tôi không phải. Tôi là Squirtle."

"? ? ? "

Trong lòng Trương Nhan Tề sinh ra một sự cảm không lành.

"Mọi người đều biết Pikachu với Squirtle là CP."

"Cho nên nó là Tiểu Trạch của tôi."

Sư phụ, chỗ này có yêu quái nè!

04

Ngày thứ ba kể từ khi Trạch Tiêu Văn đi, Hạ Chi Quang nhìn trái mướp đắng trong phòng bếp vô cùng thâm tình.

Mặt khác, chín người còn lại bám vào khung cửa âm thầm quan sát.

"Tôi nói, như này mãi không sao đấy chứ."

"Tôi đã sớm bảo rồi, cậu ấy cứ như này mãi là hỏng luôn đấy. Các cậu xem xem, người đang yên đang lành tự dưng ngu quá trời luôn nè."

"Đó là một trái khổ qua đó... filter trong mắt Hạ Chi Quang phải dày bao nhiêu chứ?"

"Các cậu ai tới Thâm Quyến bắt Tiểu Trạch về đi."

"Muốn bắt là được hả, cậu tưởng tôi không muốn chắc."

"Chuyện này trước tiên cứ để vậy đã được không? Dì sắp tới nấu cơm rồi, Hạ Chi Quang chiếm lấy phòng bếp cũng không phải chuyện lớn."

"Hôm nay ăn gì thế? Canh trứng mướp đắng được không?"

Mấy người càng nói càng lệch khỏi câu chuyện ban đầu, cuối cùng càng nói càng vang, đến khi bọn họ nhận ra giọng mình có hơi lớn thì đã thấy Hạ Chi Quang mang vẻ mặt khó tin ôm quả mướp đắng nhìn họ.

"Mướp đắng đáng yêu như vậy, sao lại ăn mướp đắng?"

Vì thế tối nay, trên bàn cơm của R1SE không có canh.

Nhưng mà lại có một trái mướp đắng sống.

05

"Hey hey! Hạ Chi Quang! Hạ Chi Quang đâu mất tiêu rồi? Mau tới đây!"

Hạ Chi Quang ôm chim cánh cụt xuất hiện trước mặt mọi người.

Vậy cũng được luôn hả, một thế thân mới.

"Quang Quang nhà tôi đang ở đâu nhỉ?"

Trong notebook truyền tới âm thanh quen thuộc, Hạ Chi Quang gần như là theo bản năng nhìn chằm chằm vào màn hình, chim cánh cụt trên tay cũng đưa cho người khác.

"Ở đây ở đây này."

Hắn nhìn người trên màn hình cười ngây ngô.

"Anh rất nhớ em. Nhớ anh không?"

"Đó là đương nh... cũng bình thường thôi."

Nhìn thấy Hạ Chi Quang chẳng biết sao lại ngạo kiều, lời nói đến bên miệng lập tức thay đổi 180 độ.

"Quá đáng."

Trạch Tiêu Văn ở bên kia video cau mày trách người này không hiểu phong tình, nhưng ý cười nơi khoé miệng không giảm nửa phần.

Nói thật thì, nhiều ngày bận rộn công tác như vậy quả thật cũng không có thời gian nhớ hắn. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, Trạch Tiêu Văn phát hiện trong đầu mình đều là hình ảnh của Hạ Chi Quang.

Hắn vui vẻ, hắn tức giận, hắn khổ sở, hắn mạo hiểm ngốc nghếch...

Tên của hắn là thứ còn lại duy nhất.

06

"Đừng có nghe hắn, Tiểu Trạch. Nhìn thấy con Pikachu này không? Đây là cậu."

"Hả?"

"Còn có trái mướp đắng này, chim cánh cụt này..."

"Ê, đừng có nói nữa!"

"À đúng rồi, còn có Trương Nhan Tề. Bọn họ đều là cậu."

Vài người ngó vào máy tính giải thích rõ ràng cho Trạch Tiêu Văn, cậu đang nghe, nhưng ánh mặt không một giây nào rời khỏi Hạ Chi Quang.

Cậu thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng như cà chua.

"Hoá ra em nhớ anh đến như vậy."

"... Bọn họ phóng đại lên thôi."

Trạch Tiêu Văn không nói nhưng cười trêu chọc hắn, cười giống như con hồ ly tinh ranh.

Hạ Chi Quang nhộn nhạo trong lòng. Nếu không cách màn hình máy tính, hắn rất muốn ôm người này trong ngực, ức hiếp một hồi.

"Trạch Tiêu Văn cậu đưa cho tôi..."

Nói còn chưa xong hắn đã nghe thấy bên kia có người gọi tên cậu.

"Anh phải đi rồi."

Ngay cả rời mắt thôi mà Trạch Tiêu Văn cũng không muốn.

"Nhưng mà em vẫn chưa nói câu kia với anh."

Đầu tiên Hạ Chi Quang sửng sốt rồi sau đó mới hiểu ý của cậu là gì. Hắn nhẹ nhàng đưa tay phải lên, dịu dàng xoa hai má của người trên màn hình.

"Em nhớ anh, rất nhớ."

"Cho nên, nhớ về sớm một chút."

Trạch Tiêu Văn ngoan ngoãn gật đầu.

07

Đồng đội ngồi bên cạnh suốt nãy giờ

Mẹ ơi, con chết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top