Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

再经年 (2)

ᴀɴʜ ᴄứ ɴʜớ ᴍᴀ̃ɪ, ʀằɴɢ ᴇᴍ đᴀ̃ ᴛừɴɢ ɢầɴ ɴʜư ᴛʜế

Ngày kết hôn gần đến.

Nhắc tới cũng thật nực cười, ngay cả chính hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Nhưng hình như từ khi qua ba mươi, cha mẹ trưởng bối bắt đầu thúc giục hắn ngày càng gấp, cũng không phải không thể tìm lý do cho qua, nhưng thân thể ông bà ngày càng yêu đi, mỗi khi hắn gọi điện về đều hỏi hắn có đang yêu ai không, có dự định kết hôn không, hắn có thể trốn được một lần nhưng không thể trốn được ba bốn lần.

Hắn đã thỏa hiệp, họ coi việc hắn lập gia đình là nguyện vọng, vậy thì đáng lý hắn nên hiếu thuận.

Nhà gái là được người trong nhà giới thiệu, từ lúc quen biết tới bây giờ chưa đến nửa năm, huống chi nửa năm kia hắn bôn ba tour diễn và ghi hình chương trình, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vậy vì sao sẽ kết hôn cùng cô ấy? Có lẽ là bởi vì thích hợp. Bạn bè và người thân đều cảm thấy bọn họ hợp nhau, tính cách và gia cảnh của cô ấy cũng tốt, nói đi nói lại cũng không ngoài hai chữ "thích hợp".

Về mặt tình cảm, hắn là một người tốt nghiệp diễn viên chính quy, diễn cảnh vợ chồng tôn trọng nhau như khách trước mặt mọi người thật dễ dàng. Bởi vì thích hợp mà thỏa hiệp, lại bởi vì thích hợp mà lập gia đình.

Nếu như không phải là người mình yêu say đắm năm hai mươi tuổi kia, thì cho dù có là ai cũng khác gì đâu?

Hắn công bố tin kết hôn rất thuận lợi, đại khái là vì tuổi không còn nhỏ nữa, fan năm đó của hắn cũng đã làm vợ làm mẹ người ta rồi, cộng thêm hắn chuyển hình không còn theo con đường idol thanh xuân nữa, bởi vậy phản ứng của mọi người có thể coi là bình tĩnh, ngoại trừ lên hot search suốt một ngày cũng không còn sóng gió gì lớn nữa.

Bạn bè trong giới đều chúc mừng, hỏi hắn khi nào tổ chức hôn lễ, hỏi hắn một tấm thiệp mời, hắn cười đồng ý, thật sự có vài phần ngọt ngào, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt.

Hắn nói cho mọi người, chỉ không có dũng khí nói cho Trạch Tiêu Văn.

Mặc dù luôn tự xem mình là thân phận bạn bè, mặc dù vẫn nói đối phương là bạn tốt nhất, nhưng hắn vẫn không biết nên dùng dáng vẻ nào nói với "bạn tốt", em sắp kết hôn.

Đã lâu rồi hắn chưa mơ về những chuyện xảy ra trong hai năm đó, lúc hắn vô cùng nhớ nhung Trạch Tiêu Văn cũng chưa từng gặp được cậu trong giấc mơ, không ngờ đến lúc sắp kết hôn, bóng dáng Trạch Tiêu Văn lại đi vào trong mộng của hắn.

Hắn mơ thấy hai năm mà họ ở cùng nhau, mơ thấy Tiểu Trạch đi công tác về còn nấu bữa khuya cho hắn, mơ thấy bọn họ cùng nhau nuôi bốn con mèo, mơ thấy hai người nằm trên giường chơi trò chơi.

Chân thật đến mức làm hắn cứ ngỡ rằng mình đã quay về quá khứ.

Mãi đến khi mộng tàn, hắn mới cảm nhận được rõ ràng, đây là mơ, không phải thật.

Bởi vì ở trong mộng, hắn đã bù lại nuối tiếc lớn nhất cuộc đời mình.

Trong mơ là cảnh hậu trường concert, bọn họ nói tình thoại, mười ngón tay đan vào nhau, ôm chặt lấy nhau. Đó là tuổi trẻ và hạnh phúc mà hắn không bao giờ có được nữa.

Bọn họ dọn tới ở cùng nhau, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng luôn mang theo tình yêu. Lúc không có công tác sẽ ở trong căn nhà nhỏ của mình, xuống bếp, quét dọn vệ sinh, chơi trò chơi, xem phim, cuộc sống ở chung vừa vặt vãnh vừa ấm áp.

Lúc không ở cạnh nhau thì luôn gọi video, luôn đặt đối phương trong lòng mình, Trạch Tiêu Văn sẽ ngồi ở chỗ VIP tại tour diễn của hắn, hắn cũng là người thường xuyên tới đoàn phim thăm Trạch Tiêu Văn nhất. Cho dù bị truyền thông chụp được bọn họ đang ăn lẩu, đang đi dạo phố cùng nhau, bọn họ cũng có thể lấy danh nghĩa bạn bè ra giải thích, rồi nói về tình yêu của mình ở một góc không người.

Hắn nhẹ nhàng gọi cậu.

"Tiểu Trạch."

Tỉnh mộng.

Hắn ngồi dậy, nhìn bức tường đối diện mà ngẩn người, cô gái sắp trở thành vợ hắn bưng chén nước đến, cười hỏi.

"Anh mơ thấy chuyện gì vui sao? Cảm giác như anh vẫn mang ý cười, vừa rồi còn gọi tên đồng đội cũ nữa, Tiểu Trạch, anh mơ thấy Trạch Tiêu Văn sao?"

Nhất thời hắn không biết phản ứng thế nào nên đành im lặng, chỉ gật đầu. Cũng may vợ sắp cưới chỉ đưa một chén nước liền ra khỏi phòng, để lại hắn tiếp tục yên lặng.

Trách không được, cảnh trong mơ này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc như vậy.

Bởi vì nếu nói là mơ, không bằng nói đó là tương lai mà hắn đã tưởng tượng ra vô số lần.

Tương lai cùng Trạch Tiêu Văn chung một nhịp thở.

Lần đầu tiên, Trạch Tiêu Văn không nhận được thư nên không trả lời, hắn lại nghĩ đó là đáp án nên giả vờ vui vẻ.

Lần thứ hai, mượn rượu gọi cho Trạch Tiêu Văn, chưa kịp nói gì đã nhận lấy phán quyết, lại bị ép phải vui vẻ.

Lần thứ ba, thật sự chính miệng hắn đã nói 'Tạm biệt'.

Hạ Chi Quang nhấn vào avatar đã lâu chưa trò chuyện kia, ngón tay bất động, cũng không biết qua bao lâu, như là đã bình tĩnh được đôi chút, hắn gõ phím.

XLight: Tiểu Trạch.

XLight: Em sắp kết hôn rồi.

________________

ɴʜưɴɢ ᴄᴜốɪ ᴄᴜ̀ɴɢ, ᴇᴍ ᴄũɴɢ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛʜể ᴄᴜ̀ɴɢ ᴀɴʜ đɪ ᴛớɪ ɴơɪ ᴘʜươɴɢ xᴀ.

Tin tức của Châu Chấn Nam đã dội một quả bom vào thế giới vốn hết sức phẳng lặng của Trạch Tiêu Văn.

Trong nháy mắt, khung cảnh sóng yên gió lặng biến thành vách nát tường xiêu, cậu yên lặng đứng giữa một khoảng phế tích hoang vu, bụi bay đầy trời, bồn chồn không yên.

Cũng may lúc đó phần diễn của cậu đã sắp hơ khô thẻ tre, sau khi kết thúc, cậu có thể cho chính mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, những cảm xúc này cậu không có người để giãi bày, chỉ có thể tự mình gặm nhấm, cuối cùng lại bị cưỡng chế chôn chặt nơi đáy lòng, hóa thành vết thương không thể đụng vào cũng không thể chữa lành.

Thật ra có đôi lúc Trạch Tiêu Văn rất khinh bỉ bản thân, cậu cảm thấy ý nghĩ của bản thân quá mức vô lý, trước khi disband thì nhát gan không chịu tiến thêm một bước, chỉ chờ Hạ Chi Quang mở miệng. Sau khi disband vẫn cố gắng tỉnh táo, tỉnh táo nói cho Hạ Chi Quang biết tất cả đều là quá khứ.

So với bất kỳ ai khác, cậu đều hy vọng Hạ Chi Quang có thể hạnh phúc an khang, bất luận là quá khứ hay hiện tại. Chỉ là cậu cần thời gian để điều chính tình cảm của mình. Cho nên lần đầu tiên trong vài năm nay cậu cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi, bỏ những công tác không cần thiết rồi mua vé máy bay.

Khi đó hẳn vẫn là mùa hè năm 2019, bọn họ vừa mới thành đoàn, còn mang theo niềm hăng hái chỉ thiếu niên mới có, mang theo hết thảy mong đợi tốt đẹp.

Trạch Tiêu Văn nhớ rõ lần đầu tiên ghi hình show của nhóm, Hạ Chi Quang từng nói muốn tới thị trấn nhỏ ở châu Âu.

Nếu như bọn họ không thể cùng đi tới nơi đã hẹn ước, vậy thì cậu tự đi một mình trước, không uổng phí tuổi hai mươi tùy ý lại hoang đường của mình, chờ sau khi trở về sẽ hoàn toàn trở thành bạn bè.

Điểm cuối của vé máy bay kia là Na Uy.

Nơi này rất lãng mạn, mang theo thanh bình và chậm rãi độc đáo của Bắc Âu, khác hẳn với nhịp điệu tấp nập của Bắc Kinh, tại ngã tư đường lúc chạng vạng, nhìn những đôi tình nhân và người già dắt thú cưng đi dạo sẽ có cảm giác rất thoải mái. Cậu nhìn thấy con thuyền cập bến, nhìn thấy người ngồi trên ghế dài, lại một mình ngồi ca nô đi ngắm cảnh sắc thế ngoại đào nguyên.

Đôi khi cậu sẽ cảm khái, nếu là hai người thì tốt rồi, nhưng khi ý nghĩ không thực tế này vừa lướt qua, Trạch Tiêu Văn liền ép buộc mình phải tỉnh táo.

Cậu đi dạo ở thị trấn nhỏ, nghỉ chân trên hòn đảo bốn phía đều là biển, đi trên con đường nhỏ nhìn một bên là núi và thôn trang, một bên là biển.

Từ nhỏ cậu đã ngắm biển rất nhiều lần, đi qua rất nhiều bờ biển, nhưng không biết do tâm tình hay do phong cảnh mà cậu cảm thấy nơi này khác hoàn toàn với những nơi cậu từng đi qua.

Cậu đi bộ rất chậm, có lẽ là hành trình này nói đi liền đi, không có kế hoạch cũng không có điểm cuối, cậu có thể dừng lại thật lâu ở một thị trấn nhỏ, cũng có thể nghĩ tới nơi nào liền mua vé máy bay tới nơi đó.

Sau đó cậu tới Stockholm, cũng mua một ít sách báo quần áo mang phong tình Bắc Âu, nhìn kiến trúc của thành phố cổ mang dấu vết tháng năm, đôi khi sẽ gặp một đôi tình nhân tại ngã tư đường, hơi hơi mỉm cười, trong mắt đầy tràn sự hâm mộ, nói thoải mái thì cũng dễ hiểu.

Vô tình lướt Weibo, bảng hot search mang theo chữ 'hot' màu đỏ đập vào mắt cậu, có lẽ là cậu đã sớm có chuẩn bị, có lẽ là cuộc lữ hành chậm rãi này khiến cậu trở nên tách biệt, cho dù trái tim đau đớn như bị xé rách thì biểu tình trên mặt cũng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.

Chúc phúc.

Cậu cất điện thoại, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước.

Hạ Chi Quang, muốn đi du lịch cùng em là nguyện vọng mà anh không thể đạt được, cho nên anh phải tới đây trước.

Coi như là cho năm hai mươi tuổi của chúng ta một câu trả lời.

Anh lui khỏi vòng an toàn trước, cho nên anh đồng ý, nói tạm biệt với em trước.

________________

ʜᴏ́ᴀ ʀᴀ ᴀɴʜ ʀấᴛ ʜạɴʜ ᴘʜᴜ́ᴄ, ᴄʜỉ ʟᴀ̀ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴍᴜốɴ ᴛʜừᴀ ɴʜậɴ.

Hạ Chi Quang là một người thích náo nhiệt, lại là một người sôi nổi quá mức, luôn giống như mặt trời nhỏ chẳng biết mệt mỏi, tới chiếu rọi mỗi người. Tuy rằng càng nhiều tuổi càng trầm ổn hơn, nhưng trái tim vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi mới vào giới giải trí khi ấy.

Lúc quyết định kết hôn là lần thứ hai hắn gặp cô gái kia. Dưới ánh nhìn chăm chú của người thân đôi bên, hắn cũng ra quyết định, nhanh như vậy không phải qua loa, không phải nhất thời xúc động, mà là lựa chọn cuối cùng của hắn.

Người thứ nhất biết hắn sắp kết hôn là Bành Sở Việt. Khi đó hắn ở Bắc Kinh, bị người trong nhà ép hắn đưa vợ sắp cưới về, rồi sau đó hắn lái xe loanh quanh trong thành phố, không biết là bị cái gì thúc đẩy, vậy mà hắn lại đứng trước cửa biệt thự mà năm đó bọn họ ở cùng nhau. Nơi đó đã sớm đổi khách thuê, tuy rằng mang những câu chuyện của những người khác nhau, nhưng nơi này vẫn phủ đầy khí phách và cô dũng của hắn.

Đúng lúc nhật được điện thoại của anh Tiểu Việt, vì thế hắn đứng trước cửa biệt thự đã không còn thuộc về bọn họ, trong mắt lóe ra ánh sáng, nói với Bành Sở Việt ở đầu bên kia.

"Anh, em quyết định kết hôn rồi."

Không có tiếc hận cũng không có tiếc nuối, giọng điệu của hắn bình thản như thường, chỉ tựa như nói rằng buổi tối muốn ăn gì, gần như đối lập với một câu "Hả?" của Bành Sở Việt.

Rồi sau đó, bọn họ ngồi cùng nhau trong một bán bar kín, Bành Sở Việt hiển nhiên vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi nghe một tin tức oanh động như vậy, lúc nhìn thấy hắn, trong mắt anh vẫn đầy sự nghi ngờ.

"Quang Quang, vừa rồi em đùa anh à?"

Hạ Chi Quang nhìn hắn mông lung, chậm rãi nói.

"Không đùa anh, đã gặp phụ huynh rồi, sao có thể đùa anh chứ?" Giọng điệu bình thản, nhưng cũng bình thản quá mức. Chỉ có người rất quen thuộc mới nghe được một chút tự giễu trong lời nói ấy.

Mà Bành Sở Việt đã quen hắn hơn mười lăm năm, nói là rất quen thuộc với hắn cũng không quá.

"Sao đột nhiên lại quyết định kết hôn?" Anh suy nghĩ một lát cũng không biết nên mở miệng hỏi thế nào, chuyện anh muốn hỏi nhiều lắm, nhưng đều là những câu cố kỵ không dễ hỏi ra.

"Cũng không phải đột nhiên, em hơn ba mươi rồi, nếu không vào giới giải trí có lẽ đã sớm lập gia đình, huống hồ ba mẹ ông bà em đều rất thích cô ấy, em cũng cảm thấy cô ấy và em rất xứng đôi." Hắn chớp mắt, lắc lư ly rượu ghi số độ không cao.

Tuy Bành Sở Việt cũng đủ thông minh nhưng cũng nhất thời không nghĩ ra "cô ấy" trong miệng Hạ Chi Quang là ai, cau mày, mấy lần muốn nói lại thôi.

Hạ Chi Quang buồn cười quay đầu nhìn biểu cảm của Bành Sở Việt, cũng không đợi anh mở miệng liền nói hết.

"Quen biết không lâu, gặp mặt cũng không nhiều, nhưng quả thật là xét các phương diện đều rất hợp..." Hắn đột nhiên im lặng, sau đó nở một nụ cười chua xót, lẩm bẩm nói "So với bất kỳ ai cũng thích hợp hơn."

Câu cuối cùng của hắn, nghe thì không đầu không đuôi, nhưng Bành Sở Việt lại giật mình, anh có thể chắc chắn, "ai" chính là Trạch Tiêu Văn.

Nhưng cái tên đó, những người bạn tốt bên cạnh Hạ Chi Quang đều giữ kín như bưng, chưa bao giờ nhắc, cũng không dám nhắc.

Bây giờ tự Hạ Chi Quang nhắc tới, anh mới bất an hỏi.

"Quang Quang, thích hợp..." Chỉ là anh còn chưa hỏi xong đã bị ngắt lời.

"Anh Việt, anh biết không, bọn em rất hợp nhau, hợp đến mức lần đầu tiên gặp mặt, chuông điện thoại của cô ấy cũng là 'Tình sâu đậm mưa nhạt nhòa'."

Bành Sở Việt mở to mắt tràn đầy kinh ngạc và lo lắng nhìn hắn, nhưng dù vậy, từ trong đáy lòng của anh vẫn cảm thấy không ngoài dự đoán.

Ở ngoài tình cảm, nhưng trong dự đoán. Thậm chí nếu thật sự không có liên quan gì tới Trạch Tiêu Văn, anh mới thấy kỳ lạ.

"Quang Quang, em có muốn bình tĩnh tự hỏi một chút không." Hạ Chi Quang là em trai mà anh hiểu rõ nhất, về tình, anh đương nhiên đứng về phía Hạ Chi Quang, nhưng về lý, anh cảm thấy không công bằng với cô gái.

"Em biết anh đang lo lắng điều gì." Em trai này bưng ly rượu lên uống cạn, lại mở miệng.

"Nếu như em đã quyết định thì sẽ chịu toàn bộ trách biệt, em sẽ gánh vác trách nhiệm mà một người chồng nên làm, sẽ hết lòng chiều chuộng cô ấy, bảo vệ cô ấy, bao dung cô ấy, chăm sóc cô ấy, sẽ không để cô ấy phải tủi thân, anh à, em không xúc động." Ánh mắt của hắn thậm chí còn mang theo ý cười, chỉ là khi chân chính nhìn thẳng mới có thể phát hiện, đó là một mảnh hoang vu.

"Vậy... em yêu cô ấy không?"

Hắn đột nhiên nở nụ cười, cong khóe miệng, tựa vào bục cười ra tiếng, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn Bành Sở Việt.

"Nói gì mà yêu với không yêu, làm gì có nhiều tình yêu đến thế." Lúc này mới phát hiện, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của Hạ Chi Quang rưng rưng.

Hắn sẽ làm một người chồng tốt, nhưng không cách nào làm một người yêu tốt.

Không phải tất cả mọi cuộc hôn nhân đều có tình yêu, cũng không phải tất cả mọi người còn dư thừa sức lựa để yêu một người khác.

Chung quy Hạ Chi Quang cũng muốn lựa chọn quên đi, quên đi tình yêu, cũng quên đi anh ấy.

Em sắp quên anh rồi, không, là em cố ý quên anh rồi.

________________

ᴋʜɪ ᴇᴍ đᴀɴɢ ʜᴏᴀ̀ɪ ɴɢʜɪ ᴛʜế ɢɪớɪ, ᴀɴʜ ʟạɪ ᴄʜᴏ ᴇᴍ đᴀ́ᴘ ᴀ́ɴ.

Chuyến du lịch không mục đích này kéo dài khoảng một tháng.

Người đại diện luôn giục cậu trở về, nhưng cậu làm chiến sĩ thi đua nhiều năm như vậy, lần này như là tới thời kỳ phản nghịch, bất kể người đại diện thúc giục thế nào cậu đều chậm chạm không mua vé máy bay trở về.

Rất ít người biết cậu ra ngoài du lịch, ngoại trừ Châu Chấn Nam, những người khác dù biết cũng không hiểu lý do vì sao cậu tới Bắc Âu. Chuyến này cậu đi một chút nghỉ một chút, ngắm phong cảnh, có khi không muốn đi thì ở lại khách sạn vài ngày, đó là sự thanh thản mà vài năm nay cậu ít có.

Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của bạn bè bên cạnh, hỏi cậu tới Bắc Âu chơi có vui không, hỏi cậu khi nào về nước, còn có Lý Quân Nhuệ phàn nàn với cậu.

"Quay phim ở Mĩ gần một năm mới về nước, chưa được bao lâu đã đi du lịch Bắc Âu, tôi nói cậu đừng có mà về nữa."

"Sao đột nhiên cậu lại muốn đi du lịch?"

Cậu chỉ cười không đáp, tùy ý để Lý Quân Nhuệ lải nhải bên tai, rồi tìm đại một lý do vớ vẩn để cúp điện thoại.

Cậu biết Lý Quân Nhuệ sẽ không tin, dù sao thông tin kết hôn kia mọi người đều biết, nhưng cậu không nói thì người bên cạnh cũng không ai nói gì.

Lúc còn thiếu niên, cậu chưa hiểu chuyện, học động tác còn khiến mình mẩy đầy thương tích, giống như cho dù mình dùng hết toàn lực cũng không thể đuổi kịp và vượt qua người bên cạnh.

Đúng vậy, kinh nghiệm huấn luyện hai tháng làm sao mà sánh được một góc của người khác luyện tập mấy năm? Chỉ là lúc hơn hai mươi tuổi, luôn sẽ có chút tự phụ, không chịu cúi đầu cũng không chịu nhận mình kém hơn người khác, cho dù trong lòng hiểu được rằng sự chênh lệch này không phải thời gian một hai ngày là có thể đuổi kịp, vì thế cậu liều mạng luyện tập, liều mạng cố gắng, liều mạng thay đổi cái nhìn của một số người đối với cậu.

Châu Chấn Nam từng nói với cậu, tuy rằng cậu là người ầm ĩ nhất nhóm, nhưng cũng là người tinh tế nhạy cảm nhất nhóm, cậu không thể xem nhẹ một vài lời khó nghe, cho nên có uể oải cũng có khổ sở.

Nhưng Hạ Chi Quang sẽ giải đáp tất cả hoài nghi của cậu, tất cả đáp án mơ hồ mà cậu kiếm tìm, anh luyện tập thì em sẽ dạy anh, anh khổ sở thì em cùng anh, tóm lại anh sẽ không phải một mình.

Nhưng nhiều năm về sau, Trạch Tiêu Văn chỉ còn một mình.

Lúc nhận được tin nhắn Wechat của Hạ Chi Quang, là hai ngày trước khi cậu quyết định trở về.

Cậu chọn vào avatar, nhìn lịch sử trò chuyện dừng lại ở rất lâu về trước, nhìn biệt danh còn chưa kịp đổi của hắn, vẫn là ghi chú mà năm đó Hạ Chi Quang yêu cầu, nhìn hai câu ngắn gọn kia thật lâu.

Hạ Thiết Cương đẹp trai nhất: Tiểu Trạch.

Hạ Thiết Cương đẹp trai nhất: Em sắp kết hôn rồi.

Không biết có phải tại mình ở nước ngoài quá lâu hay không mà cậu cảm thấy hai câu nói ấy quá xa lạ, xa lạ đến mức cậu không thể hiểu hai câu tiếng Trung này.

Cậu nhìn điện thoại chăm chú, đến lúc màn hình xuất hiện những giọt nước mắt thì cậu mới hồi phục tinh thần.

Không phải đã sớm biết sao? Không phải chính mình tự làm tự chịu sao? Không phải đã sớm có chuẩn bị sao? Không phải lúc thấy Weibo còn có thể bình tĩnh sao?

Vậy mà đến lúc hắn chính miệng nói với mình liền không không thế nổi cảm xúc.

Cậu nhận ra mình không kìm nén được nước mắt, giọt đầu tiên rơi xuống, tất cả những cảm xúc tiêu cực tìm được nơi giải thoát, nước mắt chảy dài trên má bị gió thổi qua mát lạnh.

Cuối cùng, cậu không chịu nổi gánh nặng.

Mệt mỏi ngồi xổm bên đường, đôi mắt đẫm nước đã nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn giữ chặt điện thoại, khóc không dừng được.

Có phải sau khi khóc xong, cái gì cũng đều kết thúc rồi không?

Ánh sáng của cậu, trở thành mặt trời của người khác.

Có lẽ cậu không hòa nhập được với những người qua lại trên ngã tư đường, có người qua đường tốt bụng nhìn cậu khóc liền đưa khăn tay cho cậu, nói.

"Vui lên đi."

Đúng vậy, hẳn phải vui vẻ lên, kết hôn là chuyện vui vẻ cỡ nào, bạn tốt của cậu kết hôn, không có lý do gì mà cậu không vui.

Vì thế cậu nhận lấy khăn tay của người qua đường, nói cảm ơn. Thật ra cũng coi như may mắn, trấn nhỏ này không có người nhận ra cậu, bằng không tin Trạch Tiêu Văn khóc lóc bên đường mà truyền về nước, chỉ sợ sẽ thành một màn sóng to gió lớn.

Cậu đi loanh quanh trên đường hòng làm dịu cảm xúc, chờ đến khi cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể bình tĩnh nói chuyện mới lấy điện thoại ra để gọi.

Điện thoại được nhận rất nhanh, cậu như sợ hãi mà mở miệng trước.

"Em công khai xong rồi mới nói cho anh biết, tệ quá, nên bị phạt." Nói xong cậu liền có chút hối hận, giọng điệu quen thuộc quá mức này không thích hợp với tình cảnh hiện giờ.

Hạ Chi Quang có lẽ đang tự hỏi nên đáp lại thế nào, hồi lâu sau mới mang theo giọng điệu bình tĩnh mà nhu hòa nói với cậu.

"Đúng thế, nên phạt, anh phạt gì cũng được."

Giọng điệu này rất giống giọng điệu dung túng cậu nghịch ngợm năm đó, trong nhất thời khiến Trạch Tiêu Văn cảm thấy hoảng hốt, răng cắn chặt môi dưới, sợ bản thân không thể khống chế được mà sụp đổ lần nữa.

"Vậy phạt em, lúc hôn lễ, để anh làm phù rể cho em."

Để anh làm phù rể cho em.

Không thể cùng em đi tới tiền đồ như gấm, vậy anh làm một việc cuối cùng cho em.

Nếu không thể tự mình khiến em hạnh phúc, vậy tận mắt nhìn thấy em hạnh phúc coi như là an ủi.

________________

ᴀɴʜ ᴄảᴍ ᴛʜấʏ ʜạɴʜ ᴘʜᴜ́ᴄ ʟᴀ̀ ᴋʜɪ ɴʜɪ̀ɴ ᴛʜấʏ ᴇᴍ ʜạɴʜ ᴘʜᴜ́ᴄ.

Đêm cuối cùng trước hôn lễ, thường thường sẽ là đêm điên cuồng nhất, địa điểm tổ chức là người nhà chọn, quyết định là ở Thượng Hải, bạn bè của hắn đều tụ lại cùng nhau, thật sự làm cho hắn có hơi choáng đầu.

"Chi Quang! Anh Quang! Đêm độc thân cuối cùng, em hỏi anh có uống rượu không?"

Trong không gian mờ tối, đèn sáng sặc sỡ có hơi chói mắt, giống như cách xa một chút là không thấy mặt đối phương, giọng nói của một đám người trộn lại một chỗ khiến xung quanh trở nên ồn ào, nhất thời hắn cung không rõ ai đang gọi mình.

"Uống cũng không được uống nhiều, nếu như ngày mai không tới được thì cậu kết hôn thay anh nhé." Hắn vui đùa uống một ngụm rượu, rồi cúi đầu cũng không thấy ý cười.

Tin nhắn trên điện thoại còn chưa được trả lời, thậm chí hắn không biết chính mình có nên đi liên lạc với cậu không.

Có lẽ, hắn vĩnh viễn không thể cự tuyệt Trạch Tiêu Văn, cho nên từ sau khi Trạch Tiêu Văn nói muốn làm phù rể, hắn đã uyển chuyển từ chối tất cả những người muốn làm phù rể khác, thậm chí là Yên Hủ Gia, thậm chí là Bành Sở Việt.

Hắn không nói lý do, chỉ cười tủm tỉm nói với những người anh em này.

"Phù rể phải không, một người là đủ rồi, em lười mời nhiều người quá, đừng có đến lúc đó lại đi theo phù dâu báo hại em, huống hồ phù dâu cũng có một người thôi, em cũng chẳng thể dẫn theo mười mấy phù rể tới."

Nửa đoạn trước còn không làm người khác tin thì nửa đoạn sau đã khiến bọn họ không lằng nhằng đòi làm phù rể của Hạ Chi Quang nữa, nhưng cho tới bây giờ Hạ Chi Quang cũng không nói với bọn họ, phù rể mà hắn chọn đến tột cùng là ai.

"Anh không uống thì để phù rể của anh uống thay, dẫn phù rể của anh tới đây, để anh ấy uống rượu là được." Lúc này hắn mới rõ, người đang nói chuyện là bạn cùng quay phim với hắn, đối phương nói xong còn cố tình nhìn Yên Hủ Gia, gần như là ngầm cho rằng rằng đó là phù rể mà hắn chọn.

Hạ Chi Quang còn đang suy tư không biết làm sao để nói chuyện này với bọn họ thì Yên Hủ Gia đã từ chối trước, giọng nói trầm thấp trong không gian khép kín bỗng rõ ràng khác thường.

"Đừng nhìn tôi, tôi đúng làm muốn làm phù rể nhưng người ta cũng không cho tôi danh phận phù rể này."

"Anh Quang, phù rể của anh rốt cuộc là ai..."

Khi người nọ còn đang nói một nửa thì cửa mở ra, đèn ngoài hành lang sáng trưng, Trạch Tiêu Văn bước vào.

Sơ mi trắng quần bò tối giản, mái tóc màu nâu nhạt khiến cả người mang theo chút mềm mại, hướng về phía hắn nở nụ cười, đôi mắt cong lấp lánh như vì sao, nhìn qua vẫn mang dáng vẻ trước đây.

Tựa như Hạ Chi Quang ba mươi tuổi, đột nhiên gặp được Trạch Tiêu Văn hai mươi tuổi.

"Ngại quá, thời tiết Bắc Kinh không tốt lắm, máy bay tới trễ nên đến chậm." Giọng nói mang theo hơi thở bạc hà vào ngày hè, khiến mọi người vốn đang ồn ào bỗng dưng im lặng.

Người trong phòng này đều là bạn mà Hạ Chi Quang thân quen nhất, quả thật là mười năm qua đi, tất cả mọi người nơi này đều biết Trạch Tiêu Văn, nhưng biết được mối quan hệ năm đó của hai người, ngoại trừ đồng đội hình như cũng chỉ thêm Bành Sở Việt.

Cũng vì nguyên nhân như thế mới không khiến Trạch Tiêu Văn đột nhiên xuất hiện trở nên xấu hổ.

"Văn Văn, cậu ngồi đây đi." Châu Chấn Nam nhìn những người khác nếu không lộ vẻ mặt phức tạp thì cũng hoàn toàn ngây ngốc liền sợ phát sinh điều gì, bỏ qua Hạ Chi Quang mà kéo người tới bên cạnh mình.

"Anh Quang, phù rể của anh rốt cục là ai, đừng bị anh Trạch tới mà ngắt quãng." Người bạn này của hắn không quen đồng đội trong nhóm lắm, bởi vậy cũng không thân với Trạch Tiêu Văn, không phát hiện Hạ Chi Quang có gì đó không đúng, vẫn hỏi đi hỏi lại.

Hạ Chi Quang nắm ly rượu, hơi lúng túng, cũng không thể xem nhẹ người ta, hắn muốn quay đầu nhìn Trạch Tiêu Văn mới phát hiện cậu đang ghé vào tai Hà Lạc Lạc nói gì đó, trong nhất thời chỉ có ánh mắt của Châu Chấn Nam.

Nếu hắn không hiểu sai ý, giờ phút này đôi mắt của tiểu đội trường đang viết hai chữ.

Cảnh cáo.

Hắn rời mắt, chậm rãi mở miệng.

"Phù rể của anh..."

"Các cậu đang hỏi phù rể phải không? Phù rể là tôi, có chuyện gì sao?"

Hạ Chi Quang còn chưa nói xong liền bị ngắt lời, sau đó hắn thấy người nọ mắt mang ý cười đứng dậy đi tới cạnh hắn, hơi nghi hoặc nhìn người vừa hỏi.

Lúc này Trạch Tiêu Văn giống như búp bê trong tủ kính, xinh đẹp nhưng bị thể xác che giấu đi tất cả tình cảm, chỉ để lại nụ cười chúc phúc.

Thế nhưng nụ cười chúc phúc này dừng lại trong đáy mắt của hắn, chỉ còn là sự đau đớn đến tận xương tủy, trong lúc nhất thời như dòng thác lũ ập tới.

Cùng lúc đó, những người ở đây không hẹn mà cùng thở dài.

Chuyện nên tới cũng phải tới.

"Anh Quang nói uống rượu làm chậm trễ hôn lễ ngày mai, mới nói phù rể uống thay."

Trạch Tiêu Văn thấy nao nao, nhìn người đang nói, lại nhìn Hạ Chi Quang, bỏ qua ánh mắt muốn nói lại thôi của đồng đội cũ, rót cho mình một ly rượu đầy.

"Được, tôi thay cậu ấy uống, cậu ấy đúng thật là không thể làm chậm trễ hôn lễ."

Chỉ là cậu chưa kịp đưa đến bên miệng liền bị một bàn tay lấy mất.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Chi Quang không có nửa phần do dự mà uống hết rượu, bỏ ly xuống, nở nụ cười chẳng mấy đẹp.

"Không cần anh ấy thay tôi, tôi tự uống." Nói xong rót ly thứ hai.

Đầu óc Trạch Tiêu Văn hỗn loạn, ngơ ngác đứng đó không tiến cũng không lùi lại, cuối cùng Hà Lạc Lạc kéo cậu về chỗ ngồi thì cậu mới hồi thần lại.

Coi như là một trò đùa, trò đùa qua đi, Hạ Chi Quang chạy tới đám bạn tốt, Trạch Tiêu Văn im lặng ngồi yên, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện với đồng đội thì cả quá trình đều mỉm cười yên lặng.

Một đám người không dám ầm ĩ quá muộn, sợ chậm trễ chính sự ngày mai, cuối cùng bọn họ ồn ào bảo Hạ Chi Quang ước nguyện, nói nguyện vọng cuối cùng trước khi kết hôn sẽ được thực hiện.

Nếu bình thường, hắn chắc chắn sẽ không để ý, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên im lặng, nhìn bạn bè xung quanh, ánh mắt dừng lại tại một chỗ thật lâu, cuối cùng hai tay đan vào nhau, nhắm mắt lại.

Trạch Tiêu Văn nhận ra ánh mắt của hắn, nhưng không thể ngẩng đầu, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nghiêng người trò chuyện với Châu Chấn Nam, chờ hắn mở mắt mới dám nhìn xung quanh.

Để chú rể đứng ở trung tâm, trước khi kết hôn ước một điều ước.

Cậu thầm cầu nguyện, nếu thật sự có ông trời thì hãy để nguyện vọng của Hạ Chi Quang được thực hiện đi, bất kể đó là gì.

Ngày đó, Hạ Chi Quang ước một điều ước, đó là điều mà cả cuộc đời này hắn muốn thực hiện nhất.

Hy vọng Trạch Tiêu Văn bình an khỏe mạnh, hạnh phúc mỹ mãn, tiền đồ như gấm, một đời bình yên.

Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em, mới không uổng phí sai lầm mà chúng ta chẳng thể vãn hồi.

Từng đưa tay ngăn thời gian chảy trôi, đáng tiếc, chúng ta không đợi được nhau.

Ngày đó, Trạch Tiêu Văn làm một phù rể đúng chuẩn.

Cậu bận đón tiếp khách tại hiện trường hôn lễ, bận giúp Hạ Chi Quang chuẩn bị hết thảy, thậm chí còn tận tâm hơn cả chú rể Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang không ngăn cản cậu, cũng không dám ngăn cản cậu.

Hôn lễ rất hoàn hảo, mang theo nét đẹp đẽ quý phái của Trung Quốc và mộng ảo của phương Tây, một hôn lễ tuyệt mỹ. Thảm đỏ, hoa tươi, thủy tinh, quả cau, tất cả sắc màu hòa quyện vào cùng nhau khiến cuộc hôn nhân vốn đã nhận hết tất cả lời chúc phúc này trở nên mỹ mãn.

Trạch Tiêu Văn nhìn hết thảy mọi chuyện, trong lòng chỉ có hai chữ.

Thật tốt.

Hạ Chi Quang bộn bề nhiều việc, bất kể ai đến hắn cũng phải ra mặt, vội vã đến mức choáng váng đầu óc, thậm chí còn sắp quên đây là hôn lễ của mình, Trạch Tiêu Văn nhìn hắn bắt tay khách khứa, nhìn thấy nốt ruồi của hắn cùng với ý cười tỏa ra ánh hào quang, nhìn mặt mày hắn tràn đầy nhu hòa, nhìn hắn mặc tây trang phẳng phiu, tuấn mỹ mà tiêu sái.

Từ hôm nay trở đi, hắn chính chồng của người khác mất rồi.

"Quang Quang, để ý cổ áo." Đại khái là động tác vừa rồi khiến cổ áo Hạ Chi Quang có hơi loạn nên cậu đứng bên cạnh nhắc nhở.

Hạ Chi Quang nghe vậy nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu rồi sau đó đưa tay sửa sang lại quần áo. Có lẽ là vì ở phía sau nên vài lần hắn cũng không sửa lại được, vừa lúng túng vừa không biết ở chỗ nào.

Trạch Tiêu Văn đã mấy lần muốn tiến tới, nhưng đều dừng lại, chỉ là cuối cùng vẫn yên lặng thở dài.

Cậu đi tới phía sau, đưa tay giúp hắn sửa lại áo.

Trong nháy mắt, Hạ Chi Quang liền ngây ngẩn ngả cười, ngón tay Trạch Tiêu Văn có chút lạnh, trong lúc vô tình đụng vào làn da sau gáy hắn, có một loại cảm giác quen thuộc bỗng sinh sôi, nhưng chỉ ngắn ngủi liền rời đi, giọng nói bình thản bảo hắn.

"Được rồi."

Hắn giật mình, muốn nhìn biểu cảm của Trạch Tiêu Văn, nhưng lại phát hiện Trạch Tiêu Văn không nhìn mình mà xoay người bận rộn.

Sau đó Hạ Chi Quang lại bị gọi đi mất, cậu đột nhiên nhận ra, cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà đến.

Năm đó, giống như rất nhiều lần lên sân khấu trước đây, luôn là Trạch Tiêu Văn đứng sau lưng chỉnh lại tai nghe giúp hắn.

Giống như bây giờ.

Lúc Hạ Chi Quang rời đi, Trạch Tiêu Văn mới xoay người nhìn về hướng hắn đi, đáy mắt vốn bình tĩnh lại hiện ra một sự đau xót.

Lúc hai mươi tuổi giúp em sửa lại tai nghe trên cổ, lúc ba mươi tuổi giúp em sửa lại tây trang hôn lễ.

Nhưng hết cách, đây cũng là lần cuối cùng.

Sau đó, hôn lễ chính thức bắt đầu. Đây cũng là lần đầu tiên Trạch Tiêu Văn tận mắt nhìn thấy cô dâu của Hạ Chi Quang, bọn họ nói không sai, Hạ Chi Quang và cô dâu đúng là rất hợp nhau, trai tài gái sắc.

Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh, cầm hoa trên tay, trong mắt đều là ngọt ngào hạnh phúc.

Châu Chấn Nam từng hỏi cậu, hỏi cậu vì sao lại muốn tới hỗn lễ, vì sao đã biết là sẽ tàn nhẫn, nhưng lại đâm thêm mấy đao vào vết thương không thể lành kia.

Lúc ấy, cậu mang theo nụ cười chua xót, nói với Châu Chấn Nam.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai hạnh phúc như vậy, có thể gả cho hắn, có thể khiến hắn bảo hộ chu toàn như vậy."

"Nam Nam, cậu biết không, chú rể của cô ấy, là người duy nhất mà tôi yêu."

Cho nên, đến ngày này, cậu lấy danh nghĩa bạn tốt mà trở thành phù rể của Hạ Chi Quang, xuất hiện tại hôn lễ của hắn, chứng kiến người mà cậu từng trân quý từ tận đáy lòng, dắt tay cô dâu.

Thảm đỏ này thật dài, dài đến mức Trạch Tiêu Văn cảm thấy thời gian bị ngưng lại, cậu không giống những khách khứa khác, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười chúc phúc, không có lẫn một ý nào khác.

Đây là hôn lễ của Hạ Chi Quang, cậu vốn nên chúc phúc, không được có ý nào khác.

"Hạ Chi Quang tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô ấy làm vợ, bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần hàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay ưu sầu, đều sẽ bảo vệ và quý trọng cô ấy, trung thực với cô ấy mãi mãi không?"

Cậu nhìn Hạ Chi Quang cầm microphone, trong khoảnh khắc ấy khiến cậu có ảo giác dường như hắn muốn quay đầu lại nhìn cậu. Chỉ là cuối cùng, hắn vẫn dùng giọng điệu trịnh trọng, nói ra ba chữ.

"Tôi đồng ý."

Nhất thời, mọi người hoan hô nhảy nhót. Trong mắt Trạch Tiêu Văn không có người khác, chỉ có người đang đứng trên bục kia.

Sau đó, Trạch Tiêu Văn trở thành người đầu tiên kính rượu hắn, cậu cầm chén rượu, chăm chú nhìn đôi mắt của Hạ Chi Quang. Hai năm, năm năm, mười năm đã trở thành lỗi giác không chân thật, đều đã kết thúc rồi.

Cậu mang theo nụ cười ngọt ngào như lần đầu tiên gặp mặt, mang theo chúc phúc, dùng thanh âm dễ nghe nhất mà nói.

"Quang Quang, tân hôn vui vẻ."

Chén rượu bị uống một hơi cạn sạch.

Cậu nghĩ mình sẽ rơi lệ tại hôn lễ này, nhưng đến bây giờ, cậu lại có thể cười chúc hắn tân hôn vui vẻ.

Em phải hạnh phúc.

Em nhất định phải hạnh phúc.

Trạch Tiêu Văn nghĩ, đêm nay hẳn là cậu có thể mơ thấy Hạ Chi Quang năm hai mươi tuổi, thiếu niên trong mộng mang theo nụ cười nóng cháy nói với cậu.

"Tiểu Trạch, tạm biệt."

"Quang Quang, tạm biệt."

Chúng ta vẫn là chính mình, nhưng chúng ta đã không còn là chúng ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top