Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồ Điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tối vắng lặng không bóng người lướt ngang bỗng xuất hiện một loài côn trùng màu vàng, xinh đẹp lại mong manh. Bay qua vầng trăng trắng nhợt treo trên bầu trời không sao, tránh đi những cơn gió se lạnh gầm gừ, đôi cánh lay lay đốm sáng dần dần hạ mình trên dải băng tuyết.

Yên ắng một lúc, Hồ Điệp biến ra một thiếu niên kiều diễm, đôi mắt hoàng kim loé lên tia sắc sảo ngước nhìn cảnh vật xung quanh, làn da trắng ngần lưu lại vài bông tuyết lạnh, lặng yên uyển chuyển trên hồ băng vốn tĩnh lặng. Lướt đến nơi băng tan, vũ đạo tuyệt mỹ của em vươn theo từng bước nhẹ nhàng trên mặt nước như hạt mưa nhỏ chầm chậm trút xuống. Hoàng bào che đậy thân hình thanh mảnh trước ánh trăng huyền ảo tựa như đôi cánh Hồ Điệp diễm lệ mang đến bao nhiêu say đắm cũng mang lại bấy nhiêu dục vọng tham lam cho lòng người. Tà áo mỏng lướt qua mặt nước rung động từng bước, nhẹ rơi những đốm sáng rạng rỡ rồi tan biến vào khoảng không.

Hồ băng tan ra để lại làn nước giá lạnh thấm sâu da thịt, bầy Hồ Điệp vàng sắc lượn lờ bên cạnh em, chú tâm vào cô ảnh khiêu vũ xuyên qua gió lạnh đêm trăng.

Đằng sau chợt vang lên một tiếng ngân dài khe khẽ của một thứ vũ khí sắc bén, nhắm đến thân hình thanh mảnh uyển chuyển chậm rãi kia, không thương tiếc dứt ra. Một mũi tên vụt tới bất ngờ xé rách hoàng bào diễm lệ của Daleth, quệt qua eo để lại vết thương rướm máu, là một thứ máu vàng kim hiếm có khẽ rơi trên nền băng dấy lên lòng tham lam thích thú. Thiếu niên thấy đau, vội dừng lại khiêu vũ, chỉ thấy một tay ôm vết thương với khí sắc sa sầm, sững sờ hướng mắt về phía ngọn đuốc lửa hồng hiện lên ngày càng nhiều, không biết rằng nơi đây vốn có kẻ mai phục hòng tóm được em.

"Bắt lấy nó! Con Hồ Điệp đó đáng giá hơn hẳn đống vàng bạc châu báu đấy, không được để nó chạy thoát!"

Thanh âm sắc lạnh hàm chứa dục vọng và lòng tham vô đáy.

Bầy Hồ Điệp kinh động hoảng hốt xuôi theo gió bay lên bầu trời rộng lớn, Daleth vươn tay về phía bầy Hồ Điệp đang xa dần, nhận ra hoàng bào của mình bị rách đồng nghĩa với việc không thể bay cũng không thể hoá hình. Em chẳng còn thời gian để đau xót, mang nỗi sợ vào bóng tối, yếu ớt chạy trốn trên băng tuyết bằng đôi chân không vững của mình, cố gắng thoát khỏi ánh lửa đan xen thành tấm lưới lớn mạnh sẽ vồ lấy khi em gục ngã. Máu tươi hoàng sắc vương lại tạo nên làn nước thơm ngọt hoà quyện cùng màu bạc tinh khiết của trăng sáng dẫn lối cho đám thợ săn như những sói đói truy lùng con mồi là em.

Từ trong ánh trăng ảm đạm, nam tử mặc y phục xanh nước cùng sắc kim cao quý nơi vòng cổ, mái tóc sương bạc cột ngắn toát lên khí chất mạnh mẽ tự phụ của loài Bạch Kiêu khiến bao con mắt si mê, đôi mắt diễm sắc tựa hoàng hôn thắp lên trong đêm tối gió lạnh một màu rực lửa. Gã rất nhanh nắm tay của Daleth, kéo em vào lòng, lấy tử bào to lớn có dải tuyết bông ấm áp che đi thân hình thanh mảnh của em, tay còn lại nhân lúc em không phát giác liền chạm nhẹ eo em mà ngăn máu ngừng chảy khỏi vết thương, thấp thoáng cảm nhận hơi ấm nơi thân áo ướt nước.

Là thiếu niên mà gã đem lòng say đắm, tìm kiếm bấy lâu.

Gã nhìn em một khắc, tay không tấc sắt trước những ngọn đuốc rực rỡ cùng ánh mắt có nghi hoặc có lo sợ lướt qua, Per điềm tĩnh vẫn giữ tử bào của mình che chắn Daleth khỏi những tay thợ săn đầy ác ý, dù cho gã không hề thích tử bào của mình nhơ bẩn bởi máu tanh. Mối nguy dần tắt lụi, thiếu niên trong lòng gã bất giác thấy lòng mình dịu đi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt hút hồn của gã, cơ thể bị thương đã trở nên vô lực đều nhờ bàn tay gã nâng đỡ, trong lòng chỉ muốn nói lời cảm tạ gã vì đã cứu em một mạng.

Thế nhưng...

Gã thấy em ngất đi, gương mặt diễm lệ tuôn từng giọt mồ hôi, hằn in đau đớn và mỏi mệt. Gã vẫn ôm em, ngón tay dính máu vàng thầm buông khỏi vết thương ẩm ướt, đưa lên môi bạc, nếm lấy vị ngọt thanh thơm dịu của thứ máu vàng kim lạ lẫm.

Say đắm dường như không bao giờ kết thúc.

Hồ Điệp xinh đẹp lại lay động lòng người như lời đồn. Gã cuối cùng cũng có được em trong tay.

Ánh mắt rực lửa của gã chưa một khắc rời khỏi em. Cho đến khi thiếu niên tỉnh giấc, nhận thấy bản thân đã yên vị trong lồng giam, mọi thứ tối tăm chỉ có ánh đèn sáng chói chiếu vào em, vết thương ở eo đã được chữa lành một cách kỳ lạ không để lại sẹo. Hoàng bào rách nát bên cạnh biến mất từ bao giờ, y phục thay bằng một bộ ngủ toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng tựa gió ấm buổi chiều tà, lụa trắng mỏng áp sát cơ thể em hiện rõ làn da trắng ngần càng thu hút nỗi thèm khát của ai kia. Phát hiện nam tử chắn đi ánh đèn trắng đang tiến về phía mình, dù không bị xích lại nhưng em không thể thoát khỏi lồng giam đen tuyền vững vàng ngăn cách sự tự do vốn có.

"Nhảy múa đi."

Per không kiềm được say đắm, nụ cười ẩn chứa đầy thứ dục vọng và ích kỷ của gã, chỉ thấy Daleth cúi mặt dường như không thể đối diện, nhìn thẳng vào mắt gã, đôi môi đỏ hồng luôn khiến gã muốn độc chiếm lại mím chặt một cách dồn nén lo âu.

"Em quả thực rất xinh đẹp. Ta muốn xem em nhảy múa, muốn tận hưởng vũ đạo tuyệt mỹ đó, mỗi ngày mỗi đêm. Và em sẽ là Hồ Điệp của ta! Mãi mãi nhảy múa cho riêng ta."

Lời nói tiếp theo đã động đến một nơi trong trái tim của Hồ Điệp mong mỏi sự tự do, gã thừa biết em không hề muốn nhảy múa trước mặt bất kỳ ai cũng không hề muốn nán lại nơi đây lâu hơn.

"Em không muốn, hửm?"

Liếc nhìn nam tử mê đắm vẻ đẹp của mình, những đoạn ký ức không đẹp dần hiện ra trong tâm trí Daleth. Gã giống như những kẻ trước kia, thoạt nhìn có vẻ phong nhã ôn nhu, đưa tay đón chào em, dịu dàng nâng niu một con Hồ Điệp mong manh. Thế nhưng... khi nhìn thấy thân hình thật sự của em liền lộ ra vẻ mặt tham lam, chính dục vọng nảy mầm đã bao lần tổn thương đôi cánh của em.

Rốt cuộc gã cũng như bọn chúng.

"Ngươi... Ngài xin đừng nói những lời như vậy."

Daleth nhắm mắt quay sang hướng khác, mái tóc màu tuyết rũ xuống cũng chẳng thể che mờ vẻ thương tâm, cố ý tránh ánh mắt mê mẩn đáng khinh của gã, vì áp lực vô hình mà run rẩy nhưng vẫn giữ chất giọng lâng lâng, tôn trọng kẻ được em coi là ân nhân.

"Vậy là em không muốn?"

Giọng nói của gã đột nhiên trầm xuống, âm ỉ tức giận, đôi mắt gã đã đổi thay, loé lên một tia máu trong hoả diễm tràn trề. Em cảm thấy sâu thẳm có dục vọng cùng cực và ác tâm tàn khốc trong đó.

Cánh cửa lồng giam vì thế mà mở ra, vang vọng âm thanh kim loại dai dẳng đến từ địa ngục. Gã bước tới gần em, hai ngón tay nâng cằm thiếu niên, ép em phải nhìn vào mình. Dù em không muốn đáp lời gã nhưng ánh mắt dành cho gã thật sắc sảo, đồng tử hoàng kim kiên định cố chấp làm gã buộc cười nhạt một khắc.

Y phục bên trên nặng nề cởi xuống lộ ra lồng ngực lông tuyết của điểu nhân cùng dấu ấn kỳ lạ, bỗng chốc Daleth thẫn thờ nhìn Per, trái tim như đang run rẩy, thầm nhận ra gã chính là một trong những kẻ được mệnh danh "đôi cánh của bầu trời", cao quý và tự phụ đến nhường nào.

Cổ tay bất ngờ bị gã ghì xuống nền thảm màu lá phong huyết hồng, y phục bị gã suồng sã ve vuốt, dễ dàng cảm nhận độ mịn màng của da thịt trắng nõn thông qua lụa mỏng. Lông tuyết trắng ấm trên cơ ngực và cánh tay gã liên tục cọ vào thân thể nhạy cảm không ngừng run lên, hơi thở nóng tựa lửa cháy chuyển động lên làn da trắng ngần thêm phần gấp gáp.

"Ngoan đi."

Gã gằn giọng khi em yếu ớt chống cự, bàn tay kia ghì chặt làm em đau. Nhìn Hồ Điệp nhỏ dưới thân, gã tuỳ thời có thể quan sát nhất cử nhất động của em, cả cảm xúc thảm thương hé lộ trên gương mặt em. Sau đó kéo lớp y phục, hôn lên từng thớ thịt với thèm khát tột độ.

"Xin ngài...!" Daleth lắc đầu cự tuyệt, giọt lệ không rơi trên gò má bởi em không muốn bày ra một gương mặt đẫm nước trước bất cứ ai. Hai tay nhỏ áp vào vai gã, vô vọng đẩy gã ra, cố gắng tránh nụ hôn của gã hằn lên da thịt, vết tích mờ nhạt lại mãnh liệt vấy bẩn thuần khiết. Em căm thù gã, nhưng một Hồ Điệp mất đi đôi cánh như em có thể làm nên chuyện gì?

"Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn thứ gì ta đều cho em."

Per ghé sát tai Daleth mà thì thầm những câu từ bất khả thi. Gã là kẻ dễ dàng nắm trong tay thiên hạ, hoàng hôn đẹp đẽ là đôi mắt của gã, cao thượng oai phong như một vị vua. Còn em chỉ là một Hồ Điệp bé nhỏ mong manh, sinh vật tồn tại ngắn ngủi trên thế gian cũng tái sinh nhanh chóng, vốn dĩ cùng gió hoà chung vũ đạo từ bầu trời ban cho, mỗi đêm tối trên vùng đất giá lạnh.

"Ta muốn... muốn tự do. Ngài sẽ cho ta chứ...?"

Hồ Điệp cuối cùng cũng rơi lệ, thủ thỉ từng lời trong tuyệt vọng bi ai. Gã lại lặng im nhíu mày, bỏ ngoài tai những lời xuất phát từ trái tim rạn nứt, gã hoàn toàn bóp nát trái tim em.

Niềm thích thú với những thứ mỹ miều, Per nuốt xuống lệ ngọc lăn trên má hồng, lúc dịu dàng lúc điên cuồng. Gã cưỡng hôn em, đôi môi đã bao lần rỉ máu trước răng nanh nhuốm bể dục, phía trong bị xâm phạm dội về mớ cảm xúc hỗn loạn chưa từng có, thân thể giờ đây hiểu được nỗi đau bị đem ra làm món đồ để gã chơi đùa vì mang trong mình sự xinh đẹp và vũ đạo say lòng người.

Gã không phá nát em, gã muốn thưởng thức vẻ đẹp của em, ít nhất là vậy.

"Daleth."

Gã mê mẩn gọi tên em khi thân em không còn thuần khiết.

Đêm đó, Hồ Điệp đã thuộc về gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top