Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn."

……………………………………………………………………………………

"Được rồi, hôm nay mọi người đã làm việc mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm đi vậy."

Saint thở dài hời hợt, những cảnh quay gần cuối của bộ phim cũng đã gần xong. Cậu vội nhìn ngắm chiếc đồng hồ nhỏ được đeo trên tay. Cũng là lần thứ một trăm cậu nhìn đồng hồ rồi nhỉ?

Thời gian thật sự đã trôi qua rất nhanh.

'Thời gian như những giọt nước khiết tinh chảy, mãi mãi cũng chẳng thể quay về!'

Phim sắp đóng máy, Saint cũng sắp được ra mắt với công chúng. Lần đầu tiên cậu cảm thấy,  một người vốn chẳng quan tâm xã hội rốt cuộc đã quy mũi rìu về mình hay chưa bỗng dưng lại nghĩ đến nó.

Trùng hợp thay, hôm nay Perth đi công tác tại Chiang Mai, cậu lại xong việc sớm hơn mọi ngày. Phút chốc cảm thấy có vẻ làn khói cô đơn vây ráp. Saint lại nghĩ:

'Chỉ vừa mới nghĩ đến, lại nhớ thêm một chút rồi!'

Cậu chỉ biết cười trước sự kiên nhẫn bằng không này của mình. Cũng chẳng biết từ nãy đến giờ đã bước được bao nhiêu bước.

"Saint, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"

Saint chầm chậm giương mắt từ mũi giày cao gót đỏ chót đến gương mặt đầy diễm lệ của người trước mặt, người này... trông có vẻ khá quen:

"Cô là...?"

"Roye!"

Người phụ nữ này không nể nang gì mà đáp vỏn vẹn một chữ, khiến cậu dường như cũng đã nhớ ra được một vài thứ.

"Chúng ta hình như không có gì để nói với nhau thì phải."

Saint đáp lời, giọng nói có chút xa cách, gợi lên một vẻ băng lãnh hiếm thấy.

Roye bày vẻ mặt chanh chua, gương mặt đẹp đẽ cũng vì thế mà ẩn lên vài phần khó coi.

Tiếng nhạc choáng tai rốt cuộc ngoài ý muốn vang lên trong đầu. Cậu nhăn mài, chầm chậm uống vội ly nước được dâng lên, ẩn ý nhìn cô gái trước mặt.

"Tôi nói thẳng, tôi muốn cậu buông tha p'Perth, tôi có hàng vạn, hàng trăm lí do để hai người chia tay nhau!"

Roye nói với tông giọng chắc nịch, Saint nhìn cô, chần chừ đôi lúc, không nhanh không chậm lên tiếng.

"Vậy sao? Vậy lí do thứ nhất là gì?"

Vẻ mặt cô ta chợt nhăn lại, cũng rất nhanh lấy lại khí chất kiên quyết ban đầu.

"Tôi nghĩ cậu cũng biết, mẹ Perth đã mất, nhưng bố của anh ấy cũng chẳng dễ đến độ cho anh ấy đi quen một đứa con trai. Bác ấy là người coi trọng danh tiếng hơn tất cả những ai mà tôi biết!"

Saint tỏ vẻ đã hiểu. Nói tiếp:

"Lí do thứ hai?"

Một hồi trống lớn tiếng chợt cao trào nổi lên. Roye cũng dè dặt nói:

"Cậu căn bản đã sắp là người của công chúng, cậu cho rằng mình muốn làm gì đều có thể làm sao? Công ty quản lý của cậu cũng là công ty của Perth. Vậy nên... mồm miệng độc tài của dân mạng tứ phía, cậu chắc cũng sẽ biết mà nhỉ?"

"Vậy nói nhanh lí do thứ ba đi!"

"Cậu đang đùa tôi đấy à?"

Roye bất chợt thu liễm một bộ thiếu nữ thanh thuần mà lớn tiếng. Khiến Saint cũng như bình thản đứng dậy:

"Cũng đúng, tôi vốn chẳng kiên nhẫn để nghe hết tất thảy từng lí do hay lí lẽ sai trái gì của cô. Tình yêu của tôi và Perth, chúng tôi tự quyết định được, cô cũng chẳng phải là bậc cha mẹ hay là bạn bè thân thiết mà khuyên nhủ tôi. Nếu cô có ý tốt, xin cảm ơn. Nhưng những lời thừa thãi đó, tôi thật sự chê. À... Dù cho tôi và Perth có kết thúc, cũng chẳng đến lượt hạng người như cô xen vào đâu."

"Mày nói gì đó, mau đứng lại. Từ bé đến lớn không ai dạy bảo mày phép lịch sự tối thiểu à?"

Hai chân đang bước đi của Saint cũng chợt dừng lại. Cậu quay đầu, tiếp tục chăm chú nhìn Roye.

Cô ta thấy Saint quay đầu lại thì như đắc ý, khí thế ngang tàng cũng như cố chống trội trước vẻ điềm tĩnh này của cậu.

"À mà đúng rồi, từ nhỏ ba mày đã bỏ mày đi theo một người đàn bà khác. Mẹ thì cũng mất sớm, chắc cũng chẳng được ăn học đàng hoàng gì đâu nhỉ? Thứ như mày cũng chỉ ăn bám Perth thôi!"

Cậu vẫn giữ vững một vẻ trước những lời nói công kích đó của cô. Đôi mắt ung dung nhìn người phục vụ đang sải bước đến gần.

"Ly nước này có ai dùng chưa ạ?"

Người phục vụ chợt sựng chân lại trước câu hỏi ngoài dự đoán, anh cũng vui vẻ trả lời:

"Vẫn chưa ạ!"

"Vậy làm phiền cho tôi mượn một chút nhé."

Vẫn chưa kịp nói thứ gì, tận mắt anh chàng phục vụ đã thấy cậu trai đẹp đẽ đứng cạnh mình hất nước vào mặt cô gái hung hãn một cách dứt khoát, sau đó là...

"Tỉnh táo trước rồi hẳn nói chuyện nhé, tạm biệt quý cô."

Tiếng la hét chợt inh ỏi khắp khán phòng nhỏ. Tiếng hét ấy đương nhiên là của cô gái trước mặt rồi.

Anh chàng phục vụ vội vã kêu gọi bảo vệ, mắt thì cứ nhìn ngẫm người con trai đang ra khỏi cửa. Lòng cũng chợt cảm thấy.

'Người này có vẻ không dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài nhỉ?'

……………………………………………………………………………………

Thành phố kẹt xe, đông nghẹt người nơi đây cũng đã dần mang những sương hơi lạnh lẽo, ngoài đường cũng đã dần buông xuống ánh dương chói mắt trên cả khoảng trời. Thay vào đó là ánh trăng nhè nhẹ chiếu sáng, phản chiếu trên những mặt hồ.

Có một con cò vì quá đắm chìm trong vẻ đẹp của ánh trăng, ngày ngày đều đứng trước mặt hồ trông ngóng ánh trăng hiện hữu. Chỉ là tối đó, con cò nhịn không được nữa bèn đưa chân nhằm bắt lấy ánh trăng ấy, vậy mà khi chạm vào, lại chỉ thấy mặt trăng phản chiếu dần tan đi, cùng chút lạnh lẽo của dòng nước mát...

Tiếng truyền hình trực tiếp như đang hoạt huyết chiếu đi chiếu lại câu chuyện ấy suốt mỗi thứ hai hàng tuần. Chỉ là người xem lại không thể hòa nhập vào câu chuyện đó nữa…

"Gun à! Cậu đừng buồn nữa. Tên đó không đáng để cậu khóc sưng đỏ cả mắt thế đâu".

Bên tai cứ phăng phăng tiếng lãi nhãi của Plan khiến Gun muốn buồn cũng chẳng nỡ để người bạn này lo lắng. Đôi mắt còn vươn chút ướt nhòe chờ híp lại. Môi hồng chợt nở nụ cười mỉm với Plan.

"Mình không sao mà, cậu không cần lo cho mình đâu!"

Plan nghe thế vội bĩu môi, mãn nhãn lấy khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng chấm chấm nơi khóe mắt của cậu bạn nhỏ. Vẻ mặt tô điểm sự an tâm trước phong thái nghe lời này của Gun.

"Cậu đã khóc suốt mấy tiếng rồi đấy. Đôi lúc tớ cũng tự hỏi, một khi rơi vào thứ gọi là tình yêu tớ có phải cũng sẽ đau khổ như cậu và Saint hay không? Haizz, nghĩ thôi cũng chẳng dám dấn thân vào nữa rồi!"

Gun chợt cười mỉm, nhẹ nhàng mang chiếc giọng lệch lạc vì khóc nhiều mà nói nhỏ:

"Không hẳn là thế đâu, cậu sẽ hạnh phúc nếu lựa chọn đúng người thôi!"

"Tớ không tin đâu, đau đầu chết đi được."

Chuông điện thoại cũng đúng lúc chợt reo. Mí mắt Plan chợt lướt nhẹ nhìn Gun. Tay nhanh chóng bắt máy.

Đầu bên kia bỗng im lặng, Plan thắc mắc hỏi.

"Có việc gì?"

Dường như tiếng từ trong điện thoại đang nghiêm ngặt phát ra. Rốt cuộc, cậu nghe xong chỉ biết bàng hoàng mà thốt ra hai tiếng.

"Sao cơ?"

……………………………………………………………………………………

Sorry mọi người vì đã lặn cả tháng trời, nhưng mà tui vừa phải thi rồi vừa phải lên kế hoạch cho fic mới nữa, dự định là nếu fic này xong xuôi tui sẽ lên truyện mới nha, nhưng mà chắc là hơi lâu á. Thật sự sorry mọi người nhiều vì đến giờ mới ngoi lên, mọi người đừng bỏ bê tui nhe, tui buồn lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top