Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu

Năm cậu 3 tuổi, anh 8 tuổi... Họ gặp nhau lần đầu dưới cái nắng chói chang như đổ lửa của một ngày đầu hạ đầy mơ mộng, ngay giữa lòng một khu vườn ngập tràn những đóa hoa bỉ ngạn loại sắc xuân đỏ rực tựa dòng máu tươi đang chảy tràn bên trong cơ thể. Hai chiếc bóng một lớn, một nhỏ âm thầm đổ dài đơn độc trên nền đất khô cằn, khép nhẹ đôi mắt mà cùng nhau cảm nhận thứ mùi hương ngào ngạt của thiên nhiên tự do tự tại, làn gió bên tai cứ thế mà nhẹ nhàng thổi tung lên những cánh hoa mỏng manh mang đậm màu kí ức.

"Nhóc, ngày này năm sau chúng ta lại hẹn gặp nhau tại nơi này nhé. Mẹ anh bảo rằng nếu mình trao tặng cho ai đó một đóa hoa bỉ ngạn thì nó sẽ được xem là một lời đính ước gắn liền trọn một đời người. Bởi vì vốn dĩ ý nghĩa của loài hoa này chính là trường tồn và mãi mãi..."

Năm cậu 13 tuổi, anh 18 tuổi... Anh nghiễm nhiên trở thành một thanh niên kiệt xuất với loại sắc đẹp mê đắm lòng người, khí chất nam tính và kiên định đã hoàn toàn toát lên đúng chất là một tiểu thiếu gia của tập đoàn điện tử lớn nhất khu vực tại thời điểm phồn vinh nhất.

Cậu khi ấy, một nhóc con đã từng vô tư vô lo chẳng một nghĩ suy về hiện thực lại bỗng dưng rơi vào hố sâu đen tối nhất không tìm thấy lối thoát của lòng người, mang trên mình một nỗi đau mất cha mất mẹ có lẽ sẽ nhẫn tâm mà gặm nhắm con người ấy đến tận cuối cuộc đời. Sự tổn thương đó cứ mãi âm thầm cào xé tâm can để rồi tạo thành một vết sẹo lớn đang từng ngày hủy hoại cậu thiếu niên luôn lạc quan vui vẻ trở thành kẻ lầm lì, lạnh lùng với thế giới xung quanh và đỉnh cao nhất của thương tâm chính là vô cảm.

"Em trai, chị xin lỗi vì không thể bảo vệ được ba mẹ và cũng chẳng có đủ sức mạnh để giành lại sự nghiệp cả đời mà ông bà đã dốc hết tâm sức đến nỗi vắt kiệt những ngày tháng bình yên của mình để gầy dựng bao lâu nay. Nhưng chị hứa sẽ có một ngày, một ngày không xa chị nhất định sẽ đem tất cả mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng và đòi lại những gì ba mẹ đã trót đánh mất."

Năm cậu 18 tuổi, anh 23 tuổi... Anh kiên quyết và bất chấp mọi thứ để làm theo định hướng của riêng mình, không chút lưỡng lự mà từ bỏ trách nhiệm thừa hưởng đối với cơ nghiệp đang ngày càng lớn mạnh mà cha anh luôn luôn mong mỏi ở cậu con trai độc nhất. Ung dung thả lỏng thâm tâm lẫn tương lai rộng mở, cầm trên tay một chiếc cặp màu đen cùng với viên phấn trắng, bước vào giảng đường đại học và bắt đầu theo đuổi đam mê luôn cháy bỏng bên trong trái tim đầy ấm áp nhưng luôn được che đậy kĩ càng bởi sự thờ ơ và lạnh lùng vốn có.

Cậu chính thức bước vào cánh cổng đại học rộng mở dưới sự tự hào của người chị gái mà mình kính trọng và yêu thương nhất - người đã hy sinh những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp của một cô gái trẻ mà gồng lên đôi vai yếu ớt để gánh vác thay cho cả phần của ba mẹ trước khi trút khỏi hơi thở cuối cùng đã gửi lại. Kí ức đau buồn của năm xưa, thoáng chốc dường như cũng đã tạm phai mờ trong tâm hồn của cậu thanh niên tuy khá trầm tư nhưng lại mang trong mình một trái tim mỏng manh đến không ngờ.

"Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi là thầy của em, chi ít tuổi của tôi cũng lớn hơn em, không phải đồng trang lứa hay một người bạn cùng bàn mà em có thể dửng dưng thế nào cũng được. Làm người, điều đầu tiên cần có để tạo nên nhân cách chính là tôn trọng người khác, chỉ khi đó em mới có được sự tôn trọng của mọi người."

Khi tình yêu bị giới hạn đã không còn đơn giản là giới tính hay tuổi tác, là sự dèm pha của xã hội hay chuẩn mực của cuộc sống, mà đó lại là sự thù hận trong chính những khoảng thời gian hồi ức xót xa của những người trong cuộc...

Giữa người thân duy nhất còn lại cậu mang ơn suốt cả một đời và tình yêu tưởng chừng như chớm nở nhưng lại từ lúc nào đã sâu sắc đến mức thấm đượm nơi con tim mềm yếu, cậu quyết định thế nào ?

Giữa hận thù đã ăn sâu vào máu thịt cùng với nỗi mất mác đau đớn nhất cứ đọng lại trong tim như một vết sẹo khó xóa mờ và sự yêu thương to lớn cậu đã từng nghĩ rằng sẽ không thể nào rời bỏ, cậu sẽ giữ lại điều gì ?

Giữa những năm tháng kí ức thương tâm nhất của một cậu thiếu nhiên đột nhiên lâm vào đường cùng của xã hội và một lời hứa vu vơ nhưng luôn là niềm tin vững chãi về quá khứ của cậu bé 3 tuổi năm đó, cậu sẽ chọn lựa ra sao ?

Đứng giữa những sự lựa chọn khó khăn đến thế, liệu rằng cậu và anh có đủ sức mạnh và kiên cường để cùng nhau bước tiếp trên con đường chông gai mà họ đã lựa chọn ?

Trong một đêm mưa tầm tã tháng 12, vào đúng ngay tại thời khắc giao thừa đầm ấm mà ai ai cũng trông đợi, cậu đứng giữa những hạt nước trong suốt rơi mạnh mẽ siết chặt đầy đau đớn lên từng làn da thớ thịt, ngẩng mặt nhìn ngắm bầu trời đêm u ám với đôi mắt đã ngập tràn dòng chảy của bi thương. Vừa khóc lại vừa cười mà tự hỏi rằng...

"Rốt cuộc thì lí do là gì ? Vì sao lại phải đẩy bản thân tôi vào một ngõ cụt tối tăm chẳng tìm thấy lối thoát thế này không chỉ một lần mà là rất nhiều lần ? Tại sao ?"

Suy cho cùng, mọi thứ xảy ra trên đời ắt cũng là do hai chữ "định mệnh".

"Perth, anh vốn dĩ không hiểu thế nào là yêu. Vậy nên anh không có tư cách để có được một tình yêu đúng nghĩa !"

"Đúng vậy, Saint. Có thể anh không hiểu được người đời họ định nghĩa yêu là gì. Nhưng đối với anh, anh chỉ muốn đứng trước một người anh thực sự trân trọng để che chở và bảo bọc cho họ, ngay cả khi không còn một chút sức lực nào cũng sẽ không bao giờ nói rằng "Anh không thể làm gì được nữa". Và anh cũng trang nghiêm thông báo cho em biết, trời đã định người đó vừa vặn lại chính là em !"

HNhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top