Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 134: Takatsuki Makoto Khám Phá Rừng Quỷ Quyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng Quỷ Quyệt.

Một hầm ngục khổng lồ gần như nằm ở trung tâm của Rừng Đại Ngàn.

Nơi đây có những cây ma thuật khổng lồ và được bao phủ trong sương mù dày đặc, và mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng cũng khó có thể chạm tới được.

Một khi đêm xuống, mọi thứ sẽ trở nên tối đen hoàn toàn.

Tôi có thể nghe thấy những giọng nói và âm thanh rùng rợn ở đây và đó.

Sa-san và tôi sử dụng [Ẩn Mật] để di chuyển về phía trước ở nơi này.

Chúng tôi đã biến thành thây ma bằng kỹ năng Biến Đổi.

Tôi hơi thấy khó chịu một chút vì Sa-san là thây ma, nhưng lại đeo ruy băng và có đôi mắt hơi "dễ thương".

Hầm ngục Rừng Quỷ Quyệt có cấp độ đề xuất là bạc trở lên.

Tuy nhiên, một mạo hiểm giả bình thường sẽ không đến đây ngay cả khi họ đạt tới hạng bạc.

(Takatsuki-kun! Đó có phải là Thây Ma Long không?) (Aya)

(Ừm. Nó... đang ngủ à? Tụi mình hãy đi đường vòng nhé.) (Makoto)

Một con rồng khổng lồ chỉ làm bằng xương đang nằm xuống.

Mặc dù nó không thể thở, nhưng cơ thể nó vẫn từ từ lên xuống. Có lẽ đó là đặc điểm khi nó còn sống?

Thây Ma Long là quái vật được chỉ định là tai ương.

Kể cả khi những mạo hiểm giả hạng bạc hợp sức lại thì cũng không thể là đối thủ.

Chúng tôi đi vòng lớn và đi sâu hơn vào bên trong.

(Wow, có rất nhiều hài cốt.) (Makoto)

(Đó là... hài cốt đang đấu kiếm sao?) (Makoto)

Một nhóm khoảng 10 hài cốt đang chiến đấu bằng kiếm hoặc giáo gỉ sét, tạo ra những âm thanh vang vọng.

Có vẻ như chúng không hề có tranh chấp gì ở đây mà giống như họ hàng đang chơi đùa với nhau vậy.

Nhân tiện, mạo hiểm giả hạng sắt sẽ đủ sức chống lại bọn này.

"Takatsuki-kun! Con gà(?)... to đùng kia có vẻ như đang uống nước ở đầm lầy... trông dễ thương quá." (Aya)

"Sa-san...đó là Bá Xà. Nước ở đó là nước đầm lầy độc, vì vậy đừng đến gần nhé?" (Makoto)

"Hở? Đó là đầm lầy độc sao?!" (Aya)

Con quái vật gà khổng lồ—Bá Xà có đuôi là rắn đang kêu 'kokokokoke!' khi tắm trong đầm lầy độc.

Nhìn từ xa, nó trông dễ thương, nhưng nếu bị hơi thở của nó thổi trúng, thì sẽ bị biến thành đá.

Một con quái vật cực kỳ nguy hiểm.

Tất nhiên rồi, đó là Chỉ Định Tai Ương.

(Sức mạnh của những con quái vật xuất hiện quá phân tán...) (Makoto)

Rừng Quỷ Quyệt này là hầm ngục không được ưa chuộng nhất ở Tây Lục Địa.

Số lượng mạo hiểm giả mất tích là cao nhất từ trước đến nay.

Lý do có nhiều người mất tích là vì có rất nhiều người đi từ: Rừng Dại Ngàn → Rừng Lạc Lối → Rừng Quỷ Quyệt mà không hề nhận ra.

Nhân tiện, những mạo hiểm giả chết có thể biến thành Undead nhờ vào chướng khí trong lăng mộ của Ma Vương! Tuyệt quá phải không?!

...Có thông tin cho rằng thứ hạng được đề xuất sẽ được tăng lên Vàng.

(Nếu Ma Vương hồi sinh thì vẫn chưa đủ đâu...) (Makoto)

"Takatsuki-kun, Takatsuki-kun, ở đó có rất nhiều thây ma!" (Aya)

"Tắm nắng...không đời nào là vậy nhỉ. Dù sao thì cũng là ban đêm. Chúng đang tắm mình dưới ánh trăng sao?" (Makoto)

Hơn 50 thây ma đang đứng đó, tách ra hoặc nằm xuống.

Chúng chỉ phát ra những âm thanh "wuuh wuuh".

Nhưng có thể có một số kẻ thực sự đang giao tiếp như vậy.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Rừng Quỷ Quyệt, nhưng...

(Nó yên bình hơn mình nghĩ.) (Makoto)

Có rất nhiều quái vật.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Chúng tôi chạm trán với quái vật thường xuyên hơn cả Tầng Trung của Laberintos.

Chỉ là, chỉ cần sử dụng Ẩn Mật, chúng khó có thể phát hiện ra được.

Không có cảnh chiến đấu giữa quái vật như trong Laberintos.

Có thể là do chúng không cần phải chiến đấu để giành thức ăn khi là Undead.

Thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy sói rừng và gấu rừng, nhưng càng đi sâu thì càng có nhiều Undead.

Có phải môi trường sống được phân chia theo cách đó không?

Chúng tôi đi đến trung tâm của Rừng Quỷ Quyệt, nơi được cho là có lăng mộ của Ma Vương.

{Takatsuki-kun, có rất nhiều quái vật mạnh ở đó.} (Aya)

[Nguy Hiểm Cảm Tri] của tôi cũng đang phản ứng tại nơi Sa-san đang chỉ.

Có một bầy quái vật khá mạnh.

{Sa-san, hãy tiếp tục tàng hình nhé.} (Makoto)

{Ừm, hiểu rồi, Takatsuki-kun.} (Aya)

Chúng tôi hít thở nông và từ từ tiến về phía nơi có tiếng chuông phát hiện vang lên to hơn.

Có một bụi cây rậm rạp thích hợp để ẩn náu, vì vậy chúng tôi đã nhìn sâu hơn vào bên trong.

Đó là một không gian mở giống như một quảng trường.

Nhờ đó, cả hai có tầm nhìn rộng hơn nhờ ánh trăng.

Thứ ở đó là...

Một đội quân gồm hàng ngàn quái vật.

Một con quái vật sư tử khổng lồ có hai đầu.

Một con quái vật chó có ba đầu.

Một con Griffon đen.

Một Cự Nhân ăn thịt người ở phương Bắc nổi tiếng vì sự hung dữ.

Đó là những gì tôi có thể nhận ra chỉ bằng cái nhìn lướt qua.

Ngoài ra còn có rất nhiều quái vật khác mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Ngoài ra, điều kỳ lạ là tất cả quái vật đều được trang bị vũ khí.

Ngay cả ở Rừng Đại Ngàn và Laberintos, tôi chưa từng nhìn thấy một con quái vật có vũ trang nào.

Cự Nhân có một thanh kiếm lớn phù hợp với kích thước của mình.

Những con quái vật bốn chân đều có mũ bảo hiểm và áo giáp.

(Quái vật của Bắc Lục Địa... hay còn gọi là Ma Lục Địa?) (Makoto)

Bằng cách nào đó, tôi có thể suy ra rằng những kẻ này là quái vật 1.000 năm tuổi.

Sức mạnh của mana mà tôi có thể cảm nhận được, kích thước cơ thể, sự hiện diện mạnh mẽ mà chúng tỏa ra cho thấy những kinh nghiệm dài lâu trong cuộc sống.

(Nếu những kẻ này tấn công Làng Kanan của Lucy...) (Makoto)

Cuối cùng tôi tưởng tượng ra điều gì đó khủng khiếp.

Không giống như Makkaren, ngôi làng của Elf không có thành lũy vững chắc nên họ sẽ phải tùy thuộc vào họ.

Furiae-san và Hoàng tử Leonard cũng đang ở trong làng...

(Mình nên làm gì đây? Có nên quay lại và để mọi người trốn thoát không? Nhưng Lucy có gia đình. Có lẽ em ấy sẽ ở lại làng và chiến đấu để bảo vệ nó.) (Makoto)

Vào lúc đó, tay tôi bị nắm chặt.

"Sa-san?" (Makoto)

"Takatsuki-kun, đừng gánh vác một mình." (Aya)

Sa-san mỉm cười.

"Anh có làm mặt lạ không?" (Makoto)

"Một biểu cảm thực sự u ám." (Aya)

Ra là vậy. Tôi đã làm vẻ mặt như thế nhỉ.

"Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan. Takatsuki-kun là một người chăm chỉ." (Aya)

Cô vuốt ve đầu tôi.

"..."

Thật là nhột.

Vào những ngày học sơ trung, Sa-san, người nhỏ con hơn tôi nhưng sinh trước tôi 1 tháng và có rất nhiều em ở nhà, đã đối xử với tôi như em trai vậy.

Lúc đầu tôi nghĩ: 'Cậu ấy bị sao vậy? Hành động như thể lớn hơn mình vậy', nhưng vì không có anh chị em ruột, và không có ký ức nào về việc cha mẹ tôi cưng chiều, nên việc Sa-san hành động như một người chị lớn thật vui.

Sa-san xoa đầu tôi như ngày xưa.

Trái tim tôi dần bình tĩnh lại.

"Sa-san, chúng ta hãy trở về làng thôi." (Makoto)

"Ừm, chúng ta hãy quay lại và cùng mọi người suy nghĩ nhé." (Aya)

Không có lý do gì để lo lắng ở đây.

Tôi không biết mục đích của đội quân quái vật này là gì, nhưng tôi không nghĩ chúng liên quan đến sự hồi sinh của Ma Vương.

Ngoài ra, nếu tôi muốn ngăn chặn sự hồi sinh, chúng chắc chắn sẽ trở thành bức tường.

Trước tiên chúng tôi hãy quay lại và kể cho Mộc Quốc nghe.

Ngay lúc tôi nghĩ vậy và chuẩn bị quay trở lại...

"Mấy tên khốn này đang làm gì thế?"

Một giọng nói vang lên từ phía trên.

""?!""

Sa-san và tôi cùng nhìn lên.

Thứ ở đó là một cái bóng khổng lồ.

(T-Từ khi nào thế?!) (Makoto)

Không còn nghi ngờ gì nữa, nó không hề có ở đó cách đây một lúc.

Nó di chuyển trong tích tắc sao?

Với cơ thể khổng lồ này sao? Không phát ra một tiếng động nào sao?

Nếu tôi phải mô tả nó bằng lời, nó sẽ giống như một con nhân mã khổng lồ đen kịt.

Chân ngựa to như chân voi và có tới 8 cái.

Tuy nhiên, móng guốc của hắn không chạm đất. Hắn đang đứng trên không trung.

Hắn có phi nước đại trên không không?

Có phải vì thế mà nó không phát ra tiếng động không?

"Các ngươi không thể nói sao? Lũ thấp hèn kia?"

Hắn hỏi lại với giọng điệu mạnh mẽ hơn.

(Điều này tệ rồi. Có thể hắn là Thượng Ác Ma.) (Makoto)

Đây chính là điều Hoàng tử Leonard đã dạy tôi.

Quái vật có thể trò chuyện được là ác quỷ.

Những ác quỷ không đột nhiên tấn công rõ ràng có khả năng là Thượng Ác Ma.

Những Thượng Ác Ma rất tự hào về tên của mình và coi thường những kẻ bắt đầu trận chiến mà không giới thiệu bản thân.

"Chúng tôi là những Undead sống trong Rừng Quỷ Quyệt." (Aya)

Sa-san trả lời.

"Vậy thì miệng có tác dụng. Vậy thì, ta hỏi các ngươi: các ngươi thuộc tên nào quản lý?"

"..."

Sa-san im lặng.

Tôi nên trả lời câu hỏi này.

"Setekh-sama." (Makoto)

Tên của ác quỷ duy nhất tôi biết ở đây.

Tên đó là thân quyến của Ma Vương huyền thoại, nên không thể nào hắn không biết đến tên dó.

Nhưng phản ứng của hắn không mấy tích cực.

Hắn chỉ cau mày.

"...Tên đó thật đáng thương. Thật là nhục nhã cho Ma tộc đã bị một Dũng Giả Nhân tộc đánh bại cách đây 1.000 năm."

"..."

Eeee.

Có vẻ như Setekh-san có tiếng xấu.

"Ngươi không vui vì chủ nhân của ngươi bị nói xấu sao? Nhưng chúng ta cần hắn để phát huy sức mạnh của Đại Ma Vương Iblis, vì hắn là một kẻ yếu đuối từng là ác quỷ cấp thấp trong quá khứ. Ai mà biết được hắn có hữu dụng trong cuộc chiến sắp tới không."

Hắn đang nói những điều khá hay đấy.

Nhưng Setekh-san ban đầu đã yếu rồi.

Tự đạt được chức Ma tướng bằng chính sức mình nhỉ?

"Ờm, tôi có thể hỏi tên ngài có được không?" (Makoto)

Tôi cảm thấy ác quỷ trước mặt tôi là kẻ nổi tiếng.

Một thành viên ưu tú trong số những ác quỷ.

"Ta là thuộc hạ của Zagan-sama. Một trong Thập Trảo, Jinbara."

Ma tướng của Ma Vương khác!

Dạo này chúng tôi gặp rất nhiều kẻ như vậy!

Bây giờ, tôi đang quỳ cùng với Sa-san.

"Mặc dù chúng tôi không biết gì, nhưng chúng tôi đã vô lễ với Jinbara-sama. Ngài hẳn đã đi cả chặng đường dài đến đây vào dịp này vì sự hồi sinh của Ma Vương Bifrons-sama đúng không?" (Makoto)

Tôi vẫn giữ ở mức thấp hiện tại.

Chúng ta hãy thử moi được thông tin gì đó từ hắn trong lúc này.

"Theo lệnh của Chúa tể Zagan-sama, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy. Các Dũng Giả loài người sẽ cản trở sự hồi sinh của Bất Tử Vương. Chúng ta chỉ đơn giản là sẽ hạ gục những con ruồi đó. Một thanh niên Ma nhân đang thực hiện nghi lễ hồi sinh cho Bất Tử Vương ở sâu dưới đây. Đừng đi sâu hơn nữa." (Jinbara)

"Vâng, đã hiểu!" (Makoto)

Woa, hắn kể cho chúng tôi nhiều điều quá.

Vậy thì lăng mộ của Ma Vương nằm sâu hơn ở đây phải không.

Khi nói đến thanh niên, có lẽ hắn đang nói đến Tổng Giám mục Isaac.

Tên đó thậm chí còn đưa Setekh trở lại. Quả là một người rất bận rộn.

"Tôi sẽ cẩn thận." (Makoto)

"Xin lỗi vì đã làm phiền." (Aya)

Sa-san và tôi cảm ơn Ma tướng của Zagan, Jinbara, rồi quay về.

Chúng tôi cảm thấy ánh mắt của hắn một lúc, nhưng đột nhiên biến mất.

(Dịch chuyển tức thời?) (Makoto)

Có phải vì thế mà chúng tôi không để ý tới không?

Hắn trông giống kiểu chiến binh, nhưng có thể sử dụng ma thuật. Hắn có thể là một chiến binh ma thuật.

Chúng tôi đã đi được một khoảng cách khá xa khỏi đội quân quái vật, và Sa-san và tôi thở dài một hơi.

"Sợ quá nhỉ, Takatsuki-kun?" (Aya)

"Ừm, đây không phải là việc mà hai chúng ta có thể tự làm được." (Makoto)

Khi chạm trán Ma tướng của Ma Vương, Ẩn Mật có thể không còn hiệu quả nữa.

Dựa quá nhiều vào Kỹ năng là không tốt.

Tôi đã rất may mắn khi gặp phải hai tên Ma tướng của Ma Vương trong 2 ngày liên tiếp, và bằng cách nào đó vẫn sống sót.

(Chúng ta không nên liều lĩnh như vậy.) (Makoto)

Tôi sắp khiến Sa-san gặp nguy hiểm ở đó.

Cả hai hãy đợi cho đến khi Mộc Quốc tập hợp đủ lực lượng.

Chúng tôi đã trở về làng Elf thành công, nơi Lucy và những người khác đang đợi trong khi suy nghĩ như vậy.

Điều chào đón chúng tôi khi trở về là...

Làng Kanan chìm trong biển lửa.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top