Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 136: Takatsuki Makoto Trò Chuyện Với Hồng Liên Phù Thuỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối đe dọa ở Làng Kanan đã không còn nữa.

Thân quyến Shuri và đội quân 5.000 Undead.

Mẹ của Lucy, Rosalie J Walker đã tự mình đánh bại tất cả bọn chúng.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất ở Mộc Quốc, Hồng Liên Phù Thuỷ.

(Cô ấy không phải quá mạnh sao?) (Makoto)

Anh Hùng Huyền Thoại đã đánh bại Ma Vương chỉ với hai người.

Nói cách khác...chẳng phải điều đó có nghĩa là chỉ cần chúng ta có mẹ của Lucy, chúng ta có thể bằng cách nào đó chống lại Đại Ma Vương sao?

"Mình đỉnh vãi!" (Rosalie)

Hồng Liên Phù Thuỷ tự khen ngợi mình khi đến nơi chúng tôi ở.

Cách nói chuyện của cô tương tự như Lucy.

Quả là mẹ và con gái mà.

"Đồ ngốccccc!"

*Pong!*

Một âm thanh lớn vang lên khi Trưởng làng đập vào đầu Rosalie-san.

"Ối! Cha đang làm gì thế?!" (Rosalie)

Rosalie-san ôm đầu và phản đối.

"Ta tưởng con chết rồi ấy! Làm ta lo lắng quá!" (Wolt)

"Đúng vậy đó Mama!"

Aaa, phải rồi. Khi cô bị đâm, tôi thực sự rất sốc.

Có lẽ nó thậm chí không thể so sánh với cảm giác của gia đình cô vào lúc đó.

"Không đời nào con lại chết chỉ vì điều đó." (Rosalie)

Rosalie-san cười sảng khoái.

Trưởng làng và các chị em của Lucy đang ôm đầu.

Dù sao thì, mặc dù Trưởng làng là một lão già, nhưng không phải vẻ ngoài của Rosalie-san hơi trẻ sao?

Liệu có ai có thể nhận ra họ là cha và con gái không?

Thành thật mà nói, tôi chỉ có thể coi Rosalie-san là chị gái của Lucy.

"Lucy nè." (Makoto)

Tôi nói chuyện với cô ấy bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Gì á?" (Lucy)

"Mẹ em bao nhiêu tuổi thế, Lucy?" (Makoto)

"Tớ cũng quan tâm đến điều đó!" (Aya)

Sa-san xen vào cuộc trò chuyện.

"À...vâng. Ờm, Mama đã sử dụng báu vật thiêng liêng giúp trẻ hóa mà đã tìm thấy trong cuộc phiêu lưu, vì vậy ngoại hình của Mama không phản ánh tuổi tác. Mama đã hơn 200 tuổi rồi. Makoto không được để sự trẻ trung giả tạo của Mama đánh lừa nhé?" (Lucy)

"Hể, 200 à." (Makoto)

"Cô ấy trông chẳng giống thế chút nào." (Aya)

Nhưng mà tôi chưa từng gặp người nào sống tới 200 tuổi cả.

Bình thường họ sẽ trông như thế nào?

Tuổi thọ của con người có thể đạt tới 40-50 tuổi không?

Vậy mà đã hơn 200 năm rồi à.

Những vẫn thua Đại Hiền Giả-sama (1.000 tuổi), nhưng cô ấy khá lớn rồi.

Đúng lúc tôi đang nghĩ thế thì...

""?!""

Nguy Hiểm Cảm Tri bắt đầu vang lên.

Sa-san và tôi run rẩy nhìn về phía mình.

"Ối ối ối! Mama, dừng lại đi! Con chẳng nói gì cả!" (Lucy)

"Luuucyyyy ~~ ? Mẹ đã nói với con suốt rằng tuổi của mẹ là bí mật với mọi người ngoại trừ gia đình chúng ta mà?" (Rosalie)

Lucy đang bị kẹp đầu từ Rosalie-san.

Cô đã sử dụng dịch chuyển tức thời?

Ngoài ra, trông có vẻ đau đấy.

"Makoto về cơ bản là gia đình của con mà!" (Lucy)

"Ara, thế à?" (Rosalie)

Rosalie-san thả cô ấy ra.

Cô đặt tay lên cằm và quan sát Lucy và tôi.

Sau đó, cô đặt một tay lên bụng Lucy.

"Mấy tháng rồi?" (Rosalie)

"Hả?!" (Lucy)

Tại sao gia đình Lucy luôn vội đưa ra kết luận như vậy?

"Eee, cả hai là gia đình đúng không? Không phải hai đứa về nhà vì có em bé sao?" (Rosalie)

"Con không có!" (Lucy)

"Đúng vậy. Lucy là một cô gái nghiêm túc, nên em ấy đến đây để báo tin rằng em ấy sẽ kết hôn."

Các chị em hỗ trợ Lucy.

"Con bé sẽ sinh con từ bây giờ đúng không?"

"Vâng vâng, họ sẽ sớm có một đứa thôi."

Họ không hề giúp đỡ gì cả.

Nó sẽ không bật ra ngay lập tức.

"Ngay từ đầu, Makoto và con không có mối quan hệ như thế!" (Lucy)

Lucy hét lên.

"""Hở?"""

Trưởng làng, Rosalie-san và các chị em của Lucy đều nhìn tôi như thể muốn nói họ không thể tin được.

"Cậu nè, cậu không chạm tay vào Lucy luôn à?"

"Eee? Cậu thấy con gái tôi có gì thiếu sót?! Nó trông giống tôi và dễ thương đúng không?!" (Rosalie)

"Quả là quý ông!" (Wolt)

Những người phụ nữ trong gia đình Lucy quá mạnh dạn trong việc sinh con.

Và chỉ số thân thiện của tôi với Trưởng làng-san đã tăng lên.

Chuyện này là sao vậy?

"Takatsuki-kun nè, em mệt rồi. Em có thể đi nghỉ ngơi được không?" (Aya)

Sa-san vỗ vai tôi từ phía sau và thì thầm vào tai tôi.

"À, Sa-san, xin lỗi. Chúng ta đã khám phá cả đêm rồi. Em có thể nghỉ ngơi trong phòng. Anh vẫn còn việc phải làm." (Makoto)

Thực ra tôi cũng buồn ngủ lắm, nhưng tôi phải báo cáo với Trưởng làng về thuộc hạ của Thú Vương.

Tôi đang nghĩ vậy, nhưng Sa-san lại nói một điều kỳ lạ.

"Eee, em muốn ngủ cùng Takatsuki-kun." (Aya)

"Sa-san?!" (Makoto)

"Aya?!" (Lucy)

Lucy và tôi lên tiếng, còn Rosalie-san và các chị em của cô ấy thì rạng rỡ hẳn.

"Nè nè, mối quan hệ của cháu với bạn trai của Lucy là gì thế? Mối tình tay ba à?"

"Việc hai người ngủ cùng nhau chắc chắn có nghĩa là... hai người đang trong mối quan hệ như vậy đúng không?"

Oi oi, chị và mẹ ơi...

Sa-san và tôi thực ra không có mối quan hệ như thế...

"Mối quan hệ thể xác á ~☆." (Aya)

"Sa-san nè?!" (Makoto)

'U là trời', những thiếu nữ cười toe toét.

"Đồ phắc boi!", chỉ số thân thiện của Trưởng làng-san giảm xuống.

"A-A-A-Aya, đợi đã! Khi nào?! Không phải chúng ta đã hứa là lần đầu tiên sẽ là cả ba chúng ta cùng nhau sao?!" (Lucy)

Không hiểu sao Lucy lại coi chuyện này là nghiêm trọng và tiến lại gần Sa-san.

Ba chúng ta cùng nhau à. Đây không phải là cuộc chạy marathon đâu...

Hay đúng hơn là tôi không biết về lời hứa đó.

Hở? Đó là kế hoạch à?

Ý kiến của tôi thì sao?

"Fufu, vậy thì, Takatsuki-kun! Em sẽ đợi anh trên giường!" (Aya)

Sa-san biến mất vào phòng khách sau khi làm mọi thứ trở nên hỗn loạn.

"Đợi đã, Aya!" (Lucy)

Lucy đuổi theo cô ấy.

(Hở? Cả hai bỏ mình lại đây à?) (Makoto)

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

Cuối cùng, một mình tôi báo cáo kết quả thám hiểm Rừng Quỷ Quyệt của chúng tôi.

Có rất nhiều lời đáp trả. Thật thô lỗ!

Sau đó, tôi trở về phòng khách và chìm vào giấc ngủ sâu ngay lập tức.


◇◇


Đến khoảng trưa tôi mới thức dậy.

Tất nhiên là Sa-san và Lucy không ngủ bên cạnh tôi.

Chúng tôi ở trong những phòng khác nhau.

Khi tôi ra ngoài, khu vực đó rất ồn ào.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" (Makoto)

"Makoto-niisan dậy rồi à." (Leo)

"Takatsuki Makoto, có khách." (Janet)

Khi tôi nhìn theo hướng Janet-san chỉ, mọi người trong làng đều đang vây quanh một Á nhân khổng lồ.

"Dũng Giả Mộc Quốc."

"Ồ, thật là hào hiệp."

"Không cần phải sợ Ma Vương Quân nữa."

Tôi đã nghe thấy những giọng nói đó.

"Phong Thụ Dũng Giả, Maximilian Lagavullin, đã đến."

"Ồ! Nghĩ đến việc cậu đi một chặng đường dài như vậy đến ngôi làng nhỏ này, ta thực sự vui mừng." (Wolt)

Trưởng làng chào đón Dũng Giả.

Phong Thụ Dũng Giả Maximilian-san là một Á nhân.

Rõ ràng anh là một người mang dòng máu rồng.

Anh có lẽ cao hơn 2 mét.

Anh có thân hình cường tráng trông giống như một cầu thủ bóng bầu dục và mang trên vai một thanh kiếm lớn bằng cả người mình.

Ngoài ra, da của anh được bao phủ một lớp trông giống như vảy.

Vậy đây là một cá thể mang dòng máu rồng...

(Anh ấy trông mạnh mẽ một cách điên rồ...) (Makoto)

Nhân tiện, anh là người thứ 4 trong bảng xếp hạng Dũng Giả ở Tây Lục Địa.

Có vẻ như anh đã bị Geralt-san đánh bại trong giải đấu.

Có vẻ như người mang dòng máu rồng yếu trước sét.

Nhưng có điều gì đó làm tôi bận tâm.

"Lucy nè, Làng Kanan được coi là một ngôi làng nhỏ ở Mộc Quốc sao?" (Makoto)

"Đúng vậy. Có chuyện gì thế?" (Lucy)

Tôi hỏi Lucy bằng giọng nhỏ nhẹ.

Lucy đã kể cho tôi nghe về quy mô của ngôi làng này trước đây.

Làng Kanan không có tới 1.000 người.

Một ngôi làng lớn dường như có tới hàng ngàn người.

"Tại sao Dũng Giả và Vu Nữ lại tụ họp ở ngôi làng này?" (Aya)

Sa-san hiểu câu hỏi của tôi.

"Aaa, chuyện đó..." (Lucy)

"Ồ! Cả hai là Anh hùng Rozes-dono sao?!" (Max)

Phong Thụ Dũng Giả, Max-san, đến chỗ Hoàng tử Leonard và tôi với nụ cười trên môi.

"Đã lâu rồi không gặp, Phong Thụ Dũng Giả, Maximilian-dono." (Leo)

"Quả thực đã lâu không gặp, Băng Tuyết Dũng Giả, Hoàng tử Leonard. Ngoài ra, hân hạnh được gặp anh, Anh hùng mới của Rozes, Makoto-dono. Tôi là Phong Thụ Dũng Giả, Maximilian." (Max)

"H-Hân hạnh được gặp anh, tôi là Takatsuki Makoto." (Makoto)

Có vẻ như Phong Thụ Dũng Giả đến đây để gặp các Anh Hùng Thuỷ Quốc.

Anh yêu cầu bắt tay.

Nhìn gần thì anh to lớn thật!

Ồ, thật là một sự hiện diện kinh ngạc...

Tính cách hèn nhát của tôi hơi lộ ra.

"Makoto, hãy tỏ ra oai vệ hơn đi." (Lucy)

"Takatsuki-kun, cả hai đều là Anh hùng mà ~ " (Aya)

"Anh không giỏi giao tiếp với người lạ..." (Makoto)

Tôi thấy khó nói chuyện.

"Lucy, đã lâu rồi nhỉ. Anh cũng phải chào Rosalie-sama sau." (Max)

"Đã lâu rồi nhỉ, Senpai!" (Lucy)

"Lu-chan, cậu biết anh ấy à?" (Aya)

"Anh ấy là senpai của tớ ở trường." (Lucy)

Cô đã nói thế.

Phong Thụ Dũng Giả trông có vẻ đáng sợ, nhưng khi tôi nói chuyện với anh, anh thực sự là một người tốt.

Anh rất siêng năng, và để hoàn thành bổn phận Dũng Giả, anh luôn đến những khu vực linh thiêng trong rừng để luyện tập.

Có vẻ như anh cũng tuần tra các ngôi làng.

Lucy và anh là kouhai và senpai ở trường.

Nhân tiện, anh cũng là hội trưởng.

...Ngay cả ở dị giới cũng có hội học sinh nhỉ.

Chúng tôi đang có cuộc nói chuyện bình thường như thế.

Đêm đó, có một bữa tiệc chào đón Phong Thụ Dũng Giả.

Nhưng thôi, vì chúng tôi sắp phải chiến đấu để ngăn chặn Ma Vương hồi sinh nên phải kiềm chế.

Chúng tôi không gây quá nhiều tiếng ồn, và cuộc nói chuyện tự nhiên chuyển sang chủ đề sẽ làm gì trong trận chiến vào ngày kia.

Bởi vì phe Ma Vương sẽ nhận ra nếu các chiến binh của Mộc Quốc tập hợp lại tại một thời điểm, chỉ đến ngày diễn ra trận chiến, họ mới tập hợp lại với nhau và sẽ cùng nhau tiến đến lăng mộ Ma Vương  ngay tại thời điểm đó.

Tôi cảm thấy lo lắng khi tự hỏi liệu họ có thể thực sự thể hiện được bất kỳ hình thức phối hợp nào như vậy không.

Nhưng Mộc Quốc vẫn làm như vậy cho đến tận bây giờ.

Không có người cai trị quyền lực nào cả, và đây chỉ là nơi tập hợp những khu định cư nhỏ.

Mộc Vu Nữ, Phong Thụ Dũng Giả, Trưởng làng, Hoàng tử Leonard và Janet-san đang nói chuyện.

Lúc đầu tôi chỉ lắng nghe họ nói chuyện, nhưng có vẻ như họ đang nói về chính trị và điều đó khiến tôi buồn ngủ, nên tôi bỏ đi.

Nếu chúng tôi có thể ngăn chặn Ma Vương hồi sinh một cách an toàn, hãy củng cố liên minh giữa Mộc Quốc và Thủy Quốc; đó là kiểu nói chuyện mà họ đang có.

Janet-san đã nói rằng Thái Dương Quốc sẽ tham gia vào dịp đó.

Cô là một trong Ngũ Thánh của Highland, nên có thể có một số lý do nào đó.

Đây quả là một câu chuyện phức tạp đối với một Anh hùng bình thường như tôi.

Tôi muốn hít chút gió đêm nên đã ra ngoài.

Không khí trong lành và bầu trời có vầng trăng gần như tròn.

(Nó có tên là...Đêm Trăng Thứ Mười Ba nhỉ?) (Makoto)

Tôi nên hỏi Sa-san sau.

"Tinh Linh-san, Tinh Linh-san." (Makoto)

Nghĩ đến trận chiến ngày kia, tôi thử triệu hồi các Tinh Linh của Rừng Đại Ngàn.

Số lượng Thuỷ Tinh Linh... hơi ít.

(Liệu có ổn không...? Đối thủ lần này có vẻ mạnh đấy.) (Makoto)

Là Ma tướng trực tiếp của Thú Vương, Jinbara.

Thân quyến của Ma Vương, Setekh.

Và Ma Vương sắp hồi sinh, Bất Tử Vương, Bifrons.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ tốt hơn nên để việc này cho mẹ Lucy.

Nhưng với tư cách là đại sứ của Thuỷ Quốc và là một Anh Hùng, tôi không thể làm điều đó.

Trong lúc tôi đang luyện tập và cảm thấy khó tập trung, đột nhiên có người gọi tôi.

"Ara, Bạn trai-san của Lucy. Luyện tập Tinh Linh Ma Pháp à?"

"! Chào buổi tối." (Makoto)

Rosalie-san đột nhiên xuất hiện.

Cô giống như một bóng ma.

Mái tóc vàng óng của cô sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Cô mỉm cười quyến rũ như đêm đó trong khi lướt lại gần tôi.

"Hể, cậu được các Thuỷ Tinh Linh yêu thích đấy." (Rosalie)

"Phải, cô cũng có thể nhìn thấy Tinh Linh." (Makoto)

Bàn tay của mẹ Lucy chạm vào má tôi.

Nhiệt độ của cô không cao như Lucy và cô có bàn tay đẹp bình thường.

Nó làm tim tôi đập nhanh hơn một chút.

"Những đứa trẻ sử dụng Tinh Linh Ma Pháp ngay cả trong tộc Elf gần đây đã giảm đi, và điều đó thật nhàm chán." (Rosalie)

"Hiện tại không còn con người nào sử dụng nó nữa." (Makoto)

"Fufu, giờ nhắc đến thì đúng rồi. Giáo Hội Nữ Thần không thừa nhận Tinh Linh Ma Pháp đâu." (Rosalie)

Nói xong, cô búng tay một cái và pháo hoa nổ tung.

"Vừa rồi là chuyện gì thế?" (Makoto)

"Không phải cậu đã nói là mình có thể nhìn thấy Hoả Tinh Linh sao?" (Rosalie)

"Tôi chuyên về Thủy Tinh Linh..." (Makoto)

"...Cậu thật kỳ lạ. Họ là những Tinh Linh yếu nhất." (Rosalie)

Đó là những gì duy nhất tôi có thể nhìn thấy.

Nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy Hoả Tinh Linh khi hôn con gái cô thôi.

Tôi không thể nói như vậy được.

"Ngày kia sẽ là ngày trăng tròn." (Rosalie)

"Ừm, ngày mà Ma Vương được lên kế hoạch hồi sinh." (Makoto)

Thành thật mà nói, điều này nằm ngoài mong đợi của chúng tôi.

Tôi nghĩ sự kiện Ma Vương sẽ diễn ra muộn hơn nhiều.

Rosalie có vẻ không hề bận tâm chút nào.

Cô không thấy lo lắng sao?

"Thượng Ác Ma Shuri thật đáng thất vọng. Tôi hy vọng tên thuộc hạ của Thú Vương này và một thân quyến khác là Setekh sẽ tạo ra nhiều thách thức hơn." (Rosalie)

"..."

Cô là một kẻ nghiện chiến đấu.

Tất nhiên là cô sẽ không lo lắng.

"Nhưng thân quyến của Bất Tử Vương, Setekh, nắm giữ Ma Nhãn Hóa Đá huyền thoại. Tôi ngạc nhiên là cậu có thể thoát khỏi điều đó một cách bình an." (Rosalie)

"Hở?" (Makoto)

"Hửm? Cậu không biết à?" (Rosalie)

Tôi không...

Ma Nhãn Hoá Đá được cho là một trong những ma nhãn có thứ hạng cao nhất.

Setekh-san có đôi mắt nguy hiểm thế sao?

Nhưng...

"Setekh không có mắt." (Makoto)

Hốc mắt của hắn rỗng.

"Ra là vậy. Ma Nhãn Hoá Đá vẫn chưa quay trở lại à... Thật là chán." (Rosalie)

"Hắn có nói rằng đang trong quá trình hồi phục sức mạnh." (Makoto)

Những con sói rừng chính là vật hy sinh cho điều đó.

"Vậy thì tôi rất mong chờ điều đó." (Rosalie)

Hồng Liên Phù Thuỷ mỉm cười một cách táo bạo.

Thật đáng tin cậy.

(Nếu Setekh-san có mắt, mình sẽ chạy trốn hết tốc lực.) (Makoto)

Tôi đã thề trong lòng.

"Nhân tiện, tôi nghe nói cậu là Dị Giới Nhân." (Rosalie)

Chủ đề đã thay đổi.

"Đúng vậy." (Makoto)

Rosalie-san nói chuyện với tôi rất hứng thú với khuôn mặt rất giống Lucy.

"Có mặt trăng ở thế giới của cậu không?" (Rosalie)

"Tất nhiên rồi." (Makoto)

Đột nhiên cô hỏi gì thế?

"Đúng vậy. Nhân tiện, cậu có biết về câu chuyện này không?" (Rosalie)

Cô nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi tiếp tục nói.

"Có rất nhiều thế giới song song, nhưng chỉ có một mặt trăng." (Rosalie)

"Hể..." (Makoto)

Vậy thì, điều đó có nghĩa là mặt trăng ở thế giới này giống với mặt trăng ở thế giới của tôi không?

Đó là một suy nghĩ khá lãng mạn.

(Ma~a...điều đó là không thể.) (Makoto)

Cuối cùng thì con người đã đạt tới mặt trăng ở thế giới của tôi rồi.

"Aaa, cậu không tin à? Đúng là vậy. Khi tôi đi đến thế giới khác, tôi luôn đi ngang qua mặt trăng." (Rosalie)

"Hở?" (Makoto)

Đi đến thế giới khác á?

"Cô đã đi đến thế giới khác rồi à?" (Makoto)

"Tất nhiên rồi. Dù sao thì cha của Lucy cũng là một quý tộc của Hell mà." (Rosalie)

Làm sao có thể như thế được?

Lucy là cá thể lai giữa hai thế giới sao?

Cô ấy có quá nhiều đặc điểm tính cách phải không?

"Vậy thì, cô cũng có thể đến thế giới tôi từng ở chứ?" (Makoto)

"Nếu nó chỉ là đi thôi thì được. Nhưng thế giới của cậu không có mana đúng không?" (Rosalie)

"Đó là thế giới mà không thể sử dụng ma thuật." (Makoto)

"Vậy thì, tôi có thể đi, nhưng tôi sẽ không thể quay lại. Điều đó sẽ làm phiền tôi, vì vậy tôi sẽ không đi. Nhưng nếu cố gắng, thì có thể quay lại... chắc vậy." (Rosalie)

(T-Thật sao...?!) (Makoto)

Một sự thật gây sốc.

"Makoto! Anh định trở về thế giới ban đầu của mình à?"

"Takatsuki-kun! Điều đó có đúng không?!"

Lucy và Sa-san xuất hiện.

Họ có lắng nghe không?

Tôi sẽ không quay trở lại thế giới trước đây của mình nữa.

"Ồ, bạn gái của cậu đã đến rồi. Vậy thì, tôi đoán đã đến lúc bọn trẻ tận hưởng rồi." (Rosalie)

"Đ-Đợi đã!" (Makoto)

Cô biến mất bằng phép dịch chuyển.

Aaa, cô ấy đi rồi.

Tuy nhiên, tôi muốn cô ấy kể cho tôi nhiều hơn về Tinh Linh Vũ Trang và Triệu Hồi Tinh Linh.

Tôi sẽ tìm cô ấy sau và bảo cô ấy kể cho tôi nghe.

"Nè nè, Makoto, anh đang nói chuyện gì với Mama thế?" (Lucy)

"Anh không được quyến rũ mẹ của Lu-chan đâu nhé?" (Aya)

"Anh sẽ không làm thế!" (Makoto)

Cả hai có nghĩ tôi là phắc boi không?!

Tôi nói chuyện với Lucy và Sa-san một lúc, sau đó hai người nói rằng họ buồn ngủ và trở về phòng của họ.

Tôi muốn luyện tập Tinh Linh Ma Pháp thêm một thời gian nữa nên tôi ở lại đó.

Tôi ngắm trăng.

(Đi ngang qua mặt trăng và đến thế giới khác à...) (Makoto)

Tôi đã nghe một câu chuyện thú vị.

Có vẻ như mặt trăng rất đặc biệt ở thế giới này.

Nguyệt Ma Pháp bị ghét, thế nên tôi không được dạy điều đó ở Thuỷ Thần Điện.

Lần tới, tôi sẽ thử hỏi nhóm của mình vì chúng tôi có Nguyệt Vu Nữ.

Tôi đang tập luyện một lúc thì...một cái bóng nhỏ nhảy xuống gần chân tôi.

"Naa Naa."

"Hửm? Tsui?" (Makoto)

Sử ma(?) mèo đen của tôi tiến lại gần chân tôi.

Tôi nhớ Tsui đã bắt được một con cá lớn và đang ăn nó ở bữa tiệc.

Tsui ở đây chắc có nghĩa là...

"My Knight đang làm gì vậy?"

Một vẻ đẹp vô song với khuôn mặt hợp với ánh trăng.

Furiae-san đang đứng ở đó.

"Tôi đang trong quá trình huấn luyện Tinh Linh Ma Pháp, Công chúa." (Makoto)

Tôi trả lời trong khi vẫn quay mặt về phía sau.

"Anh là Hiệp Sĩ Hộ Mệnh của tôi đúng không? Cố bảo vệ tôi thêm một chút nữa đi." (Furiae)

"Hở?" (Makoto)

Cô kể với tôi rằng anh em của Lucy đã cố gắng tán tỉnh cô và điều đó thật phiền phức.

Dù sao thì Furiae-san cũng là một mỹ nhân mà!

Đương nhiên phải thế rồi!

"Anh..." (Furiae)

"À, vâng. Lần sau tôi sẽ bảo vệ Công chúa." (Makoto)

Cô nổi giận.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện phiếm...

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Một cơn đau đầu dữ dội và tiếng chuông báo động vang lên...

Một bóng đen tấn công chúng tôi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top