Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Lucy Và Makoto Trò Chuyện Với Đại Hiền Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaa, giờ nghĩ lại thì, mình vẫn chưa ăn tối..." (Makoto)

Có lẽ tôi nên rủ Lucy đi đến một quán bar nào đó.

Tôi hướng đến nơi ở của Đại Hiền Giả-sama trong khi mang theo cơn đói.

Tôi mở cánh cửa lớn của ngôi nhà băng tuyệt đẹp và bước vào hành lang tối tăm.

Khi tôi bước sâu vào bên trong căn phòng, rất nhiều ngọn lửa lập lòe hiện ra trước mắt tôi.

Ngay cả khi nhìn từ phía sau, tôi vẫn có thể nhận ra mái tóc đỏ không hề thua kém ngọn lửa.

"Lucy?" (Makoto)

Tôi nhận thấy ngọn lửa xung quanh Lucy không phải là ngọn lửa ma thuật mà là ngọn nến.

Những tia lửa nhỏ bay ra.

Một ngọn nến mới thắp sáng.

"Fumu, 1 phút 10 giây. Khá ổn."

Đại Hiền Giả-sama nói một cách hài lòng.

"Makoto!" (Lucy)

Tôi đột nhiên được ôm.

Nhiệt độ của cô vẫn cao như thường lệ.

"Nhìn kìa! Tôi đã thắp sáng tất cả những thứ này bằng ma pháp vô niệm đó!" (Lucy)

Tôi nhìn nụ cười của Lucy và hơn 20 ngọn nến.

Hoh, tất cả chỉ diễn ra trong hơn 1 phút và vô niệm.

"Tốt lắm, Lucy. Thông Thạo của cô đã vượt qua 50 chưa?" (Makoto)

Để sử dụng Vô Niệm, ta phải có Thông Thạo trên 50.

"Hưm, chỉ là tạm thời thôi. Thật điên rồ khi cố gắng sử dụng Hoả Vương Cấp Ma Pháp mà không tăng Thông Thạo của mình."

Đại Hiền Giả-sama nói với vẻ bất mãn.

Thông thường, Kỹ năng càng mạnh thì Thông Thạo càng quan trọng.

Ờ thì, vũ khí càng mạnh thì việc học các quy tắc sử dụng nó càng quan trọng.

"Thật ấn tượng, Lucy." (Makoto)

Sự chăm chỉ của Lucy chắc chắn là có thật.

"Ừm! Nhưng có chuyện gì vậy? Anh đến gặp tôi à?" (Lucy)

"Aaa, tôi cũng đang nghĩ đến việc nhờ Đại Hiền Giả-sama huấn luyện tôi một chút." (Makoto)

Rốt cuộc thì cô là pháp sư mạnh nhất lục địa này.

Sẽ thật lãng phí nếu không huấn luyện tôi dù chỉ một chút.

"Fufu, được thôi. Nhưng trước đó, cậu hiểu mà nhỉ?"

Cô ra hiệu cho tôi bằng ngón tay.

...Haa.

"Cứ tự nhiên." (Makoto)

Tôi bỏ cuộc và dâng cổ mình cho Đại Hiền Giả-sama.

Cô cắn vào nó, và nỗi đau từ hàm răng sắc nhọn của Đại Hiền Giả-sama chạy khắp cơ thể tôi.

Mỗi lần cô hút máu tôi, cơ thể tôi lại nóng lên.

"...Mùi vị thế nào, Đại Hiền Giả-sama?" (Makoto)

Không có phản hồi.

Thay vào đó, cô vỗ đầu tôi.

Đó có phải là cách cô nói rằng nó ngon không?

Sau 10 giây hiến máu...

"Fuuu ~ ."

Đại Hiền Giả-sama ngẩng đầu lên như thể hài lòng, và liếm đôi môi ướt đẫm màu đỏ.

Một bầu không khí khiếm nhã không phù hợp với vẻ ngoài trẻ trung của cô.

Damdang vãi.

Cô dùng Hồi Phục Thuật lên vết cắn và một lần nữa nhìn tôi.

"Vậy, Tinh Linh Sứ-kun, cậu cũng muốn được huấn luyện sao?"

"Vâng." (Makoto)

Lucy có vẻ đã lớn rất nhiều chỉ sau vài ngày nên tôi kỳ vọng rất cao.

"Vậy thì, hãy xem thử dùng ma thuật đi Tinh Linh Sứ-kun. Hãy thử dập tắt ngọn lửa mà nhỏ tóc đỏ kia đốt lên bằng ma pháp vô niệm."

"Ma thuật của Makoto rất nhanh đó Đại Hiền Giả-sama!" (Lucy)

"Hoh? Tôi rất mong chờ điều đó."

Đại Hiền Giả-sama cười toe toét.

Lucy-san, không cần phải tăng độ khó đâu...

"Được rồi, tôi sẽ ra hiệu. Làm đi."

Cùng lúc Đại Hiền Giả-sama ra hiệu, tôi đóng băng toàn bộ bấc nến.

Ánh sáng của những ngọn nến biến mất, và bên trong căn phòng lập tức tối sầm lại.

Hừmm, mất 2 giây nhỉ.

"Thế nào?" (Makoto)

"Haaa, như thường lệ, tốc độ kích hoạt ma thuật nhanh khủng khiếp." (Lucy)

Lucy, người đã quen với ma thuật của tôi, lên tiếng ngưỡng mộ.

Tôi nhìn Đại Hiền Giả-sama.

"......"

Miệng của Đại Hiền Giả-sama hé mở.

"Cậu...vừa rồi cậu làm sao vậy?"

"? Tôi chỉ sử dụng ma pháp vô niệm thôi." (Makoto)

"Có chuyện gì kỳ lạ không, Đại Hiền Giả-sama?" (Lucy)

Chúng tôi không hiểu tại sao cô lại ngạc nhiên đến vậy nên Lucy và tôi đã hỏi cô ấy.

"Oi, Pháp sư tóc đỏ, khi sử dụng ma pháp vô niệm, làm sao cô có thể thiết lập mục tiêu cho ma thuật của mình?"

"Hở? Tất nhiên, tôi nhìn vào mục tiêu, và...hửm? Makoto, vừa nãy anh..." (Lucy)

"Tinh Linh Sứ-kun đã dập tắt cả ngọn lửa ở sau lưng mình cùng lúc."

Aaa, về chuyện đó hả.

"Đó là do Kỹ năng. Tôi có thể thay đổi góc nhìn của mình một cách tự do." (Makoto)

Khả năng thay đổi góc nhìn của [Người Chơi RPG].

Kỹ năng này không chuyên dùng trong chiến đấu, nhưng lại là một kỹ năng hữu ích vì nó có thể loại bỏ điểm mù.

"Vậy à... Cậu dùng ma pháp vô niệm thông qua Kỹ năng. Thật là một người khéo léo. Hơn nữa, độ chính xác của ma thuật cũng rất xuất chúng."

Nói xong, Đại Hiền Giả-sama búng tay một cái.

Ngọn lửa bùng lên và tất cả nến lại được thắp sáng.

Căn phòng lại sáng bừng lên.

"Đúng như mong đợi từ Đại Hiền Giả-sama." (Makoto)

Có vẻ như những gì tôi có thể làm thật dễ dàng với cô ấy.

"Wuuu...nhưng mình phải mất hơn 1 phút cơ..." (Lucy)

Lucy đang chán nản.

Nhưng trước đây, cô mất 3 phút để bắn một ma thuật, nên cô đã tiến bộ rất nhiều.

"Đừng buồn, Tóc Đỏ. Ta đã mất 100 năm để đạt đến giai đoạn này."

""Hở?""

"Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu học ma thuật, Tinh Linh Sứ-kun?"

"Ờm, khoảng 2 năm?" (Makoto)

"......"

Cái nhìn kinh ngạc của Đại Hiền Giả-sama và cái nhìn chằm chằm của Lucy.

Cái gì? Có vấn đề gì à?

"Tôi chỉ có thể sử dụng Thuỷ Sơ Cấp Ma Pháp mà thôi." (Makoto)

Tôi không thể sử dụng các nguyên tố khác. Cũng không thể tăng sức mạnh.

Tôi không có gì để làm ngoài việc tăng khả năng Thông Thạo của mình.

"Nói như vậy, nhưng cũng phải có giới hạn chứ... Không, nếu cứ tiếp tục luyện tập mà không quan tâm đến giới hạn thì sẽ thành ra thế này, nhỉ... À mà... Thuỷ Thông Thạo của cậu là 200?"

"Eeeeee?! Makoto, không phải cách đây không lâu anh đã nói rằng anh chỉ 150 thôi sao?!" (Lucy)

Thẩm Định của Đại Hiền Giả-sama đã tiết lộ Trạng Thái của tôi.

"Sau đó nó lại tăng lên nữa." (Makoto)

"T-Tôi nghĩ là tôi không bao giờ có thể đuổi kịp được..." (Lucy)

"Điều này không tốt, tôi không có gì có thể dạy cậu. Đến mức tôi muốn cậu dạy lại mình luôn ấy. Tôi phải làm gì để tăng Thông Thạo thế?"

"Eeee ~ , làm ơn dạy tôi điều gì đó đi." (Makoto)

Thật là lãng phí máu mà.

"Bây giờ, đừng nói thế. Có vũ khí nào mà cậu muốn không? Có thể không phải là bảo vật quốc gia, nhưng nếu là vũ khí có giá trị, thì xung quanh hẳn có rất nhiều á?"

"Hừmm, tôi không có sức mạnh thể chất nên chỉ có thể sử dụng những thứ như dao găm thôi." (Makoto)

Tôi vừa nói vừa vung con dao găm của Noah-sama.

Fuji-yan nói con dao găm này là báu vật quốc gia, nên không có vũ khí nào tốt hơn ở đây.

"Hừmmm. Vậy à..."

Đại Hiền Giả-sama khoanh tay và chìm vào suy nghĩ.

Tôi lại làm phiền cô rồi nhỉ.

Cô thật sự giữ lời hứa một cách bất ngờ nhỉ.

"Nếu tôi có vấn đề gì, tôi sẽ hỏi ý kiến của cô." (Makoto)

"Xin lỗi vì không giúp được gì nhé."

"Không sao đâu." (Makoto)

Tôi tạm biệt Đại Hiền Giả-sama và rời khỏi dinh thự cùng Lucy.


◇◇


"Lucy nè, chúng ta đi ăn gì đó nhé." (Makoto)

"À, okay. Anh vẫn chưa ăn tối à, Makoto?" (Lucy)

"Còn cô ăn chưa?" (Makoto)

"Có rất nhiều đồ ăn ở nhà của Đại Hiền Giả-sama. Những đầu bếp hạng nhất làm đồ ăn và mang đến nhà ngài ấy." (Lucy)

Hơn nữa, Đại Hiền Giả-sama không ăn nhiều nên để lại rất nhiều thức ăn.

Cũng không có nhân viên nào ăn phần còn lại.

Nhờ đó, Lucy có thể ăn thoải mái.

Hở? Thế là sao? Như vậy không phải là tốt nhất sao?

"Tôi cũng nên ăn chút gì đó..." (Makoto)

Cuối cùng thì tôi lại trở thành món ăn vặt của Đại Hiền Giả-sama.

Chết tiệt mà.

"Nào nào, Makoto. Chúng ta đi ăn ở đâu đó nhé." (Lucy)

Chúng tôi bước vào một quán bar nhỏ đầy phong cách ở Quận 6.

Một chiếc bánh sandwich thịt cừu và rau, cùng một món ăn trông giống như mì ống nhưng có rất nhiều hải sản bên trong.

"Hôm nay anh ăn nhiều quá đấy." (Lucy)

"Đã có rất nhiều chuyện xảy ra và tôi mệt lắm." (Makoto)

"Ooh, chuyện gì đã xảy ra vậy? Nói cho tôi biết đi." (Lucy)

Lucy nghiêng người về phía chiếc ghế đối diện.

Gần quá...

Tôi bắt đầu kể về những gì đã xảy ra hôm nay như thể không bận tâm đến điều đó.

"...Và đúng là như vậy." (Makoto)

"Hở? ...Anh đã đến trại trẻ mồ côi mà Jean và Emily lớn lên ở Quận 9, khám phá các kênh đào ngầm, chiến đấu với Undead, gặp gỡ thiếu gia của mafia, và cuối cùng, anh đã tham gia một cuộc họp với các nhà lãnh đạo của Highland?" (Lucy)

"Quaoo, tóm tắt hay quá." (Makoto)

Và cuối cùng, tôi bị Đại Hiền Giả-sama hút máu, đó là tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay.

"K-Khoảng thời gian tôi không có mặt, Makoto và Aya đã tiếp tục cuộc phiêu lưu nhiều hơn nữa..." (Lucy)

"Không sao đâu. Cuối cùng, Fuji-yan là người tìm ra thủ phạm của cuộc nổi loạn." (Makoto)

"...Người đó thực sự ấn tượng." (Lucy)

Dù sao thì cậu ấy cũng là người bạn Cheat đáng tự hào của tôi mà.

"Việc luyện tập của cô có tốt không, Lucy?" (Makoto)

"Ừm! Kiến thức về phép thuật của Đại Hiền Giả-sama rất phong phú. Ngài ấy cũng rất giỏi trong việc giảng dạy!" (Lucy)

"Tôi hiểu rồi." (Makoto)

Thật tuyệt vời.

Cô có chức nghiệp Đại Pháp Sư và kỹ năng Hoả Vương Cấp Ma Pháp, và được dạy bởi pháp sư số một của lục địa.

"Nhưng có vẻ như việc tôi học được Kỹ năng Bình Tĩnh và Tập Trung như anh đã chỉ cho tôi là tốt, Makoto." (Lucy)

"Thật tuyệt khi nghe điều đó." (Makoto)

Tôi lắng nghe những gì cô nói trong khi nhai bánh sandwich.

Dạo gần đây cô liên tục luyện tập ma pháp vô niệm.

Có vẻ như không có một pháp sư nào trong Ám Nguyên có thể dành thời gian niệm phép.

Đúng như mong đợi của một người đã trải qua thời đại cách đây 1.000 năm.

"Tôi cảm thấy những khoảnh khắc như thế này bây giờ khá hiếm." (Lucy)

"Tại sao? Chúng ta gặp nhau mỗi ngày mà." (Makoto)

"Đúng vậy, nhưng...anh không nghĩ đã lâu rồi chúng ta mới uống như thế này chỉ có hai chúng ta sao?" (Lucy)

"Aaa, có lẽ đúng là vậy." (Makoto)

Gần đây, chúng tôi thường xuyên gặp Sa-san hoặc Fuji-yan hoặc một số người khác.

Chỉ đến khi chúng tôi thành lập một tổ đội ở Makkaren thì mới có Lucy và tôi ở lại một mình.

Thật hoài niệm.

Lần đầu tiên kết bạn, tôi không biết phải nói gì.

Lúc đầu, tôi cảm thấy lo lắng khi ở cạnh Lucy vì cô rất xinh đẹp.

Nhưng bây giờ, cô là người bạn mà tôi có thể dễ dàng tâm sự.

Ngay cả như vậy...

"Lucy nè. Hôm nay cô có hơi gần quá không?" (Makoto)

Cô đang dựa vào vai trái của tôi và những ngón tay của cô đã lướt nhẹ quanh cánh tay trái của tôi một lúc rồi.

Thật là nhột mà.

Không đến mức hơi thở của cô có thể chạm tới tôi, nhưng khuôn mặt cô cũng rất gần.

"Có hứng lên không?" (Lucy)

"Đồ ngốc." (Makoto)

Cô đang nói gì vậy, Lucy-san?

Việc này quá sức chịu đựng.

"Hửm? Thật kỳ lạ. Nhưng các tiểu thư Highland đã dạy tôi điều này." (Lucy)

"Họ đã dạy cô cái gì vậy..." (Makoto)

"Fufu, họ nói với tôi rằng, với thứ này, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ lăn vào lòng bàn tay của mình." (Lucy)

Những người phụ nữ quý tộc quả thật sử dụng rất nhiều sự quyến rũ của nữ tính để có lợi cho mình.

Những đòn tấn công của Chris-san vào Fuji-yan rõ ràng là không thể tin được trước khi cậu ấy đính hôn với cô ấy.

Bóng tối của giới quý tộc, nhỉ.

*Kan Kan Kan Kan*

Tiếng chuông từ xa vọng lại.

"Lucy, cái chuông này dùng để làm gì?" (Makoto)

"Cậu đang nói đến Chuông Hòa Bình à? Nó dường như được rung lên từ 4 cánh cổng của Symphonia khi không có bất thường, nhưng..." (Lucy)

"Nhưng...?" (Makoto)

"Có vẻ như thực ra là để thay đổi ca tuần tra của Thánh Kỵ Sĩ ở Vương Đô." (Lucy)

"Hửmm, tôi hiểu rồi." (Makoto)

Vậy là tín hiệu cho ca ngày và ca đêm phải không?

Thật hiệu quả.

Trời đã tối nhưng Vương Đô vẫn sáng đèn và không hề tối.

"Nè, hôm nay anh có thể uống nhiều hơn được chứ?" (Lucy)

Cô đẩy một chiếc ly về phía tôi.

Một ánh mắt đầy thách thức ló ra từ bên dưới.

Tôi tránh nhìn vào khe ngực mà tôi có thể thấy khi nhìn xuống và cảnh báo cô 'nếu chúng ta uống quá nhiều, ngày mai chúng ta sẽ không thể thức dậy được'.

"Không sao đâu. Dạo này tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhờ rượu." (Lucy)

"Đó là loại bất cẩn mà..." (Makoto)

Cũng tốt thôi.

Hôm nay tôi đã làm việc rất nhiều nên tôi cũng nên uống rượu.


◇◇


"Aaa, Takatsuki-kun và Lucy-san đã ở lại cùng nhau suốt đêm." (Aya)

"Sa-san, giọng nói và khuôn mặt của cậu không khớp nhau đâu." (Makoto)

Giọng nói của cô rất tươi mát, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ.

Nhân tiện, hãy hạ cái búa khổng lồ đó xuống đi.

"Có vẻ như anh đã có khoảng thời gian vui vẻ ha, Anh Hùng Makoto." (Sofia)

Công chúa Sofia nói với giọng lạnh lùng.

Người này mặc định là như vậy.

Cô nói điều này như thể đó là điều tự nhiên.

"Chúng tôi trông có vẻ vui vẻ nhỉ?" (Makoto)

Lucy ngủ thiếp đi nên tôi phải cõng cô trên lưng.

Cuối cùng, Lucy đã uống quá nhiều và ngã gục.

"Takki-dono! Tệ quá-desu zo." (Fuji)

"Xin hãy nhìn vào đây!" (Chris)

Fuji-yan và Chris-san chạy đến bên tôi.

Fuji-yan đưa cho tôi một lá thư.

Đó là lời mời từ mafia Quận 9, thiếu gia của Gia tộc Castor, Peter Castor.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top