Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1 Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18 Vậy cậu sẽ hài hòa toàn bộ Tu Chân giới này!

Đỗ Tử Đằng chưa bao giờ biết, hóa ra Ngưỡng Phong Bình không phải một cái tên biểu đạt kính ngưỡng, mà là một địa danh tả thực, nếu dựa theo ngọn núi to lớn đột ngột xuất hiện đó mà xem, đứng ở Ngưỡng Phong Bình, quả thật ngẩng đầu nhìn lên cũng không thể thấy được đỉnh núi. Chẳng qua không biết vì sao ngọn núi này ẩn sau mây mù trùng trùng kia, khiến người ta cho rằng đó là một vùng không trung.

Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều hiểu biết Vân Hoành Phong hơn Đỗ Tử Đằng, bởi vậy, sự hoảng sợ trong lòng họ cũng vượt xa sự tưởng tượng của cậu: Trong lịch sử mấy ngàn năm của Tu Chân giới, Vân Hoành Phong chưa từng không bị mây mù che phủ mà xuất hiện trước mắt thế nhân như hôm nay —— Trên núi, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì? Thứ mà vừa rồi tất cả mọi người cảm ứng được, rốt cuộc là gì?

Nhưng vào lúc này, đỉnh núi đột nhiên bộc phát ra một đạo kim quang chói mắt xông thẳng chân trời, mặt trời giữa trưa chói chang cũng như sợ hãi bởi dị tượng trời đất này mà biến mất trong tầng mây, trong lúc nhất thời, trong đất trời chỉ còn lại kim quang chói mắt kia, thậm chí toàn bộ Tiên Duyên Trấn đều như được sơn một tầng vàng kim dưới sự tô điểm của kim quang, mọi người cầm lòng không đậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, Vân Hoành Phong đĩnh bạt được chiếu rọi lộng lẫy quang mang, càng thêm khí thế sắc bén không cho phép nhìn thẳng, đất trời như đều lui bước trong nháy mắt này.

Đạo kim quang đó sau khi bùng nổ từ đỉnh Vân Hoành Phong lại càng ngày càng bắt mắt, chỗ sâu nơi trời cao xa xôi, tựa như hô ứng, từng điểm ánh sao hoa mỹ phá vỡ tầng mây, sau đó từng ngôi lại từng ngôi, không ngừng có sao trời được kim quang trong núi non thắp sáng, những ánh sao đó hô ứng lẫn nhau, cuối cùng dần dần cấu thành một đạo quang mang hoa mỹ lộng lẫy chậm rãi dạo chơi xoay quanh cột sáng vàng kim kia.

Cột sáng vàng kim đó dần dần bắt đầu hừng hực chớp nháy, như ngọn lửa mãnh liệt nhất trong đất trời đột nhiên lan tràn, đầu tiên đốt lên ngôi sao gần nhất, sau đó thế lửa từ ngôi sao đó lan tràn đến ngôi sao khác, cuối cùng xuất phát từ Vân Hoành Phong, đốt nhuộm toàn bộ quang mang sao trời, hình thành một dòng nước lũ thao thao chảy ngược từ phía chân trời, trút xuống quang mang!

Dòng sông ánh sao lộng lẫy lại lao nhanh không thôi đó như khởi nguồn từ chỗ sâu không biết tên nơi vòm trời mênh mông, lại tuôn về phía đỉnh núi Vân Hoành Phong chót vót không thể leo, kim quang ào ạt treo ngược xuống như thác nước, tô điểm cho Vân Hoành Phong càng thêm hùng vĩ xuất chúng.

Mọi người dồn dập ngừng hô hấp nhìn lên, nhưng ở nơi mà tầm mắt mọi người không cách nào chạm đến, Đỗ Tử Đằng lại thấy rõ, chỗ cao sâu hơn phía trên vòm trời, nơi khởi nguồn kim quang sao trời rực rỡ nhất, phía sau kim quang đó lại chậm rãi lộ ra một tòa cung điện treo lơ lửng giữa trời, tường vàng thềm ngọc, hiên kiều như lụa, lan ngọc đài son, mái nha đan xen, chỉ một góc hiển lộ đã tinh xảo hoa mỹ đến cực điểm.

Đỗ Tử Đằng ngưng thần nhìn lên chỗ sâu nơi sao trời kia, phỏng đoán toàn cảnh của cung điện đó sẽ là dáng vẻ chấn động tâm hồn như thế nào. Nhưng cậu nhìn xem bốn phía, kỳ quái phát hiện, giống như không ai cảm thấy kỳ quái về tòa cung điện sau lưng kim quang kia!

Chẳng lẽ...... Chỉ có một mình cậu thấy?

Sau đó, trong vận mệnh chú định, có thứ gì đó mông lung hiện lên trong lòng Đỗ Tử Đằng, cho cậu biết, đúng vậy, trong mọi người ở đây đích xác chỉ có cậu có thể nhìn thấy tòa cung điện đó! Nhưng khi ý tưởng này vừa hiện lên trong lòng cậu, như chạm phải thứ gì đó cấm kỵ, trong nháy mắt, một sợi dây vô hình kéo căng!

Ngay sau đó, kim quang sao trời kia vội vàng chảy ngược về với tốc độ trăm ngàn lần vốn có, cung điện kia cũng đồng thời chấn động kịch liệt, kế đó nhanh chóng lui ra sau, biến mất cùng lúc trong không trung tối tăm vô tận...... Trong mắt mọi người trên mặt đất, chỉ thấy sao trời dần tối, dòng sông dần tan, nhưng thật lâu sau, đến tận khi toàn bộ kim quang sao trời tiêu tán, đám người đều đắm chìm trong chấn động mỹ lệ kia khó có thể hoàn hồn, hoàn toàn không biết tất cả biến cố nơi xa xôi không thể với tới kia.

Không biết trên trấn là ai đột nhiên phục hồi tinh thần lại, thất thanh kêu lên: "A! Đó...... Đó chẳng lẽ là thiên tượng Kết Đan trong truyền thuyết?!"

"A, đúng vậy! Luồng cảm ứng vừa rồi hẳn là cơ hội khi tu sĩ Kết Đan cảm ngộ Thiên Đạo!"

"Thiên địa dị tượng khiến người ta sợ hãi như vậy, thế mà phân tách cả 'Vụ La tiên trận' của Vân Hoành Phong, chắc chắn là Kim Đan thượng thượng phẩm!"

"Không biết là vị đại tu sĩ nào trên núi lợi hại như vậy!"

"Bất kể là vị nào, Hoành Tiêu kiếm phái ta lại có thêm một vị chân nhân rồi!"

Mọi người trên trấn mưa dầm thấm đất với đạo tu hành, cuối cùng có được một ít kết luận như thật mà giả trong lúc mồm năm miệng mười, nhưng loại vui sướng và kích động đó vẫn khiến cả trấn nhỏ đều sôi trào.

Sự ầm ĩ bất thình lình cắt ngang sự trầm tư của Cảnh Lệ, thiên tượng Kết Đan vừa rồi đối với một tu sĩ vừa mới Trúc Cơ như cô mà nói, đương nhiên có vô tận ảo diệu có thể xem xét cặn kẽ, nhưng sự ầm ĩ kia khiến cô không thể không gián đoạn sự suy tư huyền diệu đó, cô giận dữ trong lòng bỗng nhiên ngẩng đầu, thế mà thấy Đỗ Tử Đằng còn đứng tại chỗ nhìn lên phía chân trời, ngơ ngác suy tư gì đó, Cảnh Lệ chỉ cười lạnh một tiếng, linh lực căng phồng muốn xuất kích lần nữa.

Cảnh Phùng thị vừa thấy cô quyết tâm muốn giết Đỗ Tử Đằng, cũng vội vàng tiến lên thấp giọng khuyên nhủ: "Lệ Nhi, dù sao nó cũng do vị kia cứu, nếu giết sợ rằng không tốt với con......"

Cảnh Lệ lại cắt ngang lời bà: "Sợ cái gì? Dù Tiêu Thần kia còn ở đây thì thế nào? Hắn cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, sư tôn chính là tu sĩ Kim Đan! Lại nói, hiện tại hắn đã bế tử quan, bản thân khó bảo toàn, không chừng đã sớm 'thân vẫn đạo tiêu' rồi, cần cố kỵ cái gì? Không phải tiểu tử này thà chết cũng muốn che chở lão nhân Giản gia kia sao? Con thực muốn xem cậu ta trọng tình nghĩa bao nhiêu!"

Phi kiếm trong tay Cảnh Lệ còn chưa kịp ra tay, trấn dân xung quanh đang chuẩn bị tránh né lần nữa, một tiếng hoan hô hưng phấn cực độ truyền đến từ phương hướng Ngưỡng Phong Bình: "Kết Đan chính là Tiêu đại sư huynh! Kết Đan chính là Tiêu đại sư huynh! Kết Đan chính là Tiêu đại sư huynh!!!!!"

Cảnh Phùng thị đương trường thất thanh: "Chuyện này không có khả năng!"

Cảnh Đại sợ hãi nhìn Cảnh Phùng thị lại nhìn Cảnh Lệ, khiếp sợ nói: "Không phải mọi người nói hắn đã bế tử quan rồi sao, tại sao lại như vậy......"

Mặt Cảnh Lệ một hồi đỏ một hồi trắng.

Ánh mắt cổ quái của mọi người ở đây dồn dập rơi lên người Cảnh Lệ và Đỗ Tử Đằng trong sân.

Cảnh Lệ ngẩng đầu cười lạnh, nói: "Ai biết tin tức này tới từ đâu, là thật hay giả?! Dù sao mạng của tiểu tử này, ta chắc chắn phải lấy!"

Không đợi Cảnh Lệ động thủ, người tới từ Ngưỡng Phong Bình đã vội rống rống xông tới nói: "Ai nói tin tức này là giả!!! Ta vừa mới lên núi đưa đồ lấy được tin tức trực tiếp vậy mà cô dám hoài nghi?! Đây là do chính miệng Thẩm trưởng lão 'Vân Dật Viện' nói!"

Trong đám người lập tức truyền đến một tràng nói nhỏ khe khẽ:

"Ta biết ngay nhất định là Tiêu đại sư huynh mà!"

"Hắn thật sự lợi hại, vậy mà Kết Đan phá quan, có lẽ Tiêu đại sư huynh là tu sĩ kết Kim Đan đầu tiên trong đồng lứa trên núi nhỉ!"

"Từ từ, có lẽ không chỉ vậy đâu, hắn...... hắn chắc hẳn là Kim Đan chân nhân trẻ tuổi nhất kiếm phái đó! Ai nha, vậy khó lường rồi!"

Đỗ Tử Đằng đứng trong sân phục hồi tinh thần lại sau khi toàn trường rộn ràng, rồi ngẩn ra tại chỗ. Không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, cho dù là Đỗ Tử Đằng cũng cho rằng, nếu Kết Đan là Tiêu Thần —— vậy thật sự quá tốt.

......

Cảnh Đại càng nghe những lời nghị luận đó, càng hãi hùng khiếp vía: "Khuê nữ...... Nếu không thì lần này bỏ qua đi...... Tiểu tử này người nghèo mệnh tiện, dù làm thịt nó cũng không đủ hai lượng thịt......"

Cảnh Lệ chợt cảm thấy trong ánh mắt sáng quắc của mọi người ở đây như đều mang theo sự cười nhạo, lửa giận trong lòng cô hừng hực: "Đệ tử 'Hà Tẫn Điện' ta tuyệt đối không chịu bị người áp chế! Dù Tiêu Thần kia Kết Đan xuất quan thì sao, ta đã giết rồi, hắn còn dám kêu ta đền mạng hay sao?!"

Nói xong, thế lửa nơi trường kiếm trong tay cô càng rực, hỏa phượng chưa cất cánh đã phát ra một tiếng hót dài bén nhọn phẫn nộ, như đang tuyên cáo độ rực cháy của lửa giận trong lòng chủ nhân!

Một thanh phi kiếm vàng kim lớn bằng bàn tay lại đột nhiên gào thét thẳng đến chỗ Cảnh Lệ từ nơi xa ngoài trời, lại lần nữa cắt ngang Cảnh Lệ ra tay!

"A! Đó là phi kiếm truyền thư!"

"Là phi kiếm truyền thư dù ngoài ngàn dặm cũng đến ngay lập tức?!"

"Không phải nói...... Phi kiếm truyền thư, chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể dùng sao?"

Lúc này mọi người nhìn về phía phi kiếm nho nhỏ kia đều mang theo một loại kính sợ, sau lưng thanh kiếm nhỏ đó chính là một vị Kim Đan chân nhân hàng thật giá thật! Chẳng qua không biết, rốt cuộc là vị nào?

Cảnh Lệ nhíu mày chăm chú nghe, giọng nam bên trong chỉ nói sáu chữ, lại khiến sắc mặt Cảnh Lệ đột nhiên biến đổi mạnh!

Mọi người trên trấn vây xem không khỏi bắt đầu phỏng đoán, Cảnh Lệ này kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, muốn giết một nhà trấn trưởng thì đều phải giết hết, thậm chí tựa hồ vừa rồi cũng dám không đặt việc Tiêu Thần Kết Đan trong mắt, chuyện gì có thể khiến cô ta đột nhiên thất thố như vậy?

Cảnh Lệ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói với Đỗ Tử Đằng: "Ngươi chờ đó cho ta!"

Sau đó cô chỉ vội vàng giao phó một câu với vợ chồng Cảnh thị: "Trong môn có việc, con cần lập tức trở về!" Rồi nhảy lên phi kiếm, bay thẳng đến Ngưỡng Phong Bình, trong giây lát đã biến mất nơi kết giới Vân Hoành Phong.

Lúc này, càng nhiều ánh mắt kỳ quái tụ tập trên người Đỗ Tử Đằng và vợ chồng Cảnh gia.

Mọi người nhao nhao ngạc nhiên, tiểu tử này đã sắp bị đánh chết tới tới lui lui rất nhiều lần rồi, vậy mà mỗi lần đều có chuyện cản trở Cảnh Lệ, thậm chí lần này quá hay luôn, Cảnh Lệ trực tiếp trở về Vân Hoành Phong, cứ như vậy nhặt về được một cái mạng, chậc chậc, thật đúng là mạng lớn.

Nhưng người càng nhạy bén đã sớm nhìn ra, nếu Cảnh Lệ thật sự muốn giết Đỗ Tử Đằng có cần phí bao nhiêu công phu đâu chứ, giết người lại không thể lâu hơn một câu mà cô ta nói, hơn nữa, trong câu "Ngươi chờ đó cho ta" của Cảnh Lệ rõ ràng hàm chứa không cam lòng và phẫn hận cực lớn, thái độ trước sau tương phản —— chắc chắn có quan hệ đến việc Tiêu Thần Kết Đan!

Lập tức có người đi qua phía Đỗ Tử Đằng và Giản Trạch: "Ha ha, nhị vị tiểu huynh đệ, không biết Tụ Linh Phù, còn có tiếp tục bán không?"

Giản Trạch có chút khó xử: "Nay cửa hàng đã hủy......"

Người nọ lại mang vẻ nhiệt tình: "Không quan trọng, Giản huynh đệ cậu thu linh thạch, quay về Đỗ huynh đệ nhớ vẽ cho ta là được rồi!"

Đỗ Tử Đằng lại chắp tay một cái, cười tủm tỉm nói: "Không có vấn đề, vị đại thúc này xưng hô như thế nào, hân hạnh chiếu cố!"

Người nọ sau khi nghe Đỗ Tử Đằng dò hỏi, vui mừng ra mặt, không ngờ Đỗ huynh đệ này khéo léo như thế: "Không dám không dám, tại hạ Trương Nhị ở đầu thôn Nam......"

Giản Trạch đỡ tổ phụ mang vẻ rối rắm, Đỗ Tử Đằng thấp giọng nhắc nhở: "Không có linh thạch thì mua linh đan thế nào? Huynh đỡ trấn trưởng vào điều dưỡng thương thế trước đi......"

Trấn trưởng ho khan một tiếng, lại suy yếu cười nói: "Tiểu Trạch, nghe Đỗ tiểu ca an bài!"

Giản Trạch có chút không yên tâm nhìn thoáng qua Đỗ Tử Đằng, lại càng không thể bỏ mặc thương thế của tổ phụ, cuối cùng đỡ trấn trưởng đến hậu viện.

Càng nhiều người đột nhiên tỉnh ngộ, Trương Nhị này quá gian trá! Đỗ tiểu tử đã từng nghèo túng như ăn mày, nhưng hiện giờ lại không tầm thường! Đắc tội Cảnh gia tất nhiên đáng sợ, nhưng hiện tại đứng phía sau Đỗ tiểu ca người ta chính là một vị tu sĩ Kim Đan đó! Trương Nhị kia nương cơ hội đặt hàng Tụ Linh Phù, một là để làm thân, hai là, linh phù huyền diệu như vậy, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác!

Vì thế chỉ trong nháy mắt, ở trước cửa tiệm linh vật Giản thị lộn xộn, khói lửa mịt mù đầy tầm mắt, thậm chí cửa hàng đều bị hỏa kiếm chém thành phế tích, lại xếp một đội ngũ thật dài, tâm tình vội vàng của một số trấn dân trong đó thậm chí còn hơn chứ không kém lúc trước, nhưng kỳ lạ chính là, lần này trấn trưởng đã đến hậu viện điều tức, một Luyện Khí tầng hai như Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm nói mấy câu đã khiến đội ngũ ngay ngắn trật tự, không nói có người chen ngang, ngay cả cò kè mặc cả muốn đặt thêm mấy bộ cũng không có.

Vợ chồng Cảnh thị ở bên cạnh xem Đỗ Tử Đằng thu linh thạch đến mức hai mắt rỉ máu, nhưng nhớ lại thiên tượng Kết Đan rộng lớn vừa rồi, cuối cùng chỉ đành yên lặng ngậm một ngụm máu, xám xịt rời đi trong ánh mắt trào phúng của mọi người, hơn nữa có lẽ trong một đoạn thời gian rất dài sau này, cũng không dám đi đối địch với Giản thị và Đỗ Tử Đằng nữa.

Nhưng tất cả việc này, lại chỉ khiến Đỗ Tử Đằng vốn cười tủm tỉm thu linh thạch ghi chép, càng siết chặt nắm tay trong tay áo —— Đỗ Tử Đằng, mi có tư cách gì khinh thường tu vi của Tu Chân giới này? Cảnh tượng đổ nát, liệt hỏa thiêu đốt trước mắt, phi kiếm bỏng da, thống khổ kinh hoàng vừa rồi là do tu vi mang đến, đội ngũ ngay ngắn trật tự, từng khuôn mặt cung kính nịnh nọt phía trước cũng do tu vi mang đến!

Nhưng đây là tu vi? Sinh tử hỉ nộ đều trong một ý niệm của kẻ tu vi cao?! Hoang đường cỡ nào! Đỗ Tử Đằng cậu cũng sinh ra làm người, cũng đường đường chính chính đứng trong trời đất này, dựa vào điều gì mà sinh tử hỉ nộ đều phải trông vào người khác?

Bởi vì đối phương có tu vi vượt xa mi! Bởi vì trong Tu Chân giới, tu vi chính là tất cả!!! Một đáp án cơ hồ như rít gào vang vọng nơi đáy lòng cậu.

Dần dần, nắm tay trong tay áo cậu chậm rãi thả lỏng lại.

Nếu không thể phản kháng, vậy thì thuận theo trước rồi lại phản kháng. Đây là triết học xử thế của Đỗ Tử Đằng.

Trong lòng Đỗ Tử Đằng, trước nay không hề nghĩ tới chỉ theo đuổi tu vi như những người tu chân kia! Cậu thân làm người, chỉ muốn thẳng thắn vô tư thuận theo tâm ý của mình sống qua một đời, nếu Tu Chân giới này không như ý cậu, Đỗ Tử Đằng yên lặng nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một từ ngữ có uy lực nhất để hình dung mộng tưởng của mình: Vậy cậu sẽ hài hòa toàn bộ Tu Chân giới này!

("Hài hòa xã hội: Xã hội hài hòa là một xã hội hợp tác và khoan dung. Xã hội hài hòa đòi hỏi một bầu không khí và tinh thần khoan dung, đòi hỏi khoan dung các loại quan hệ với lợi ích khác nhau cùng tồn tại, tôn trọng những lựa chọn khác nhau mà người khác quyết định, đặc biệt đòi hỏi bảo vệ hợp pháp quyền lợi của quần thể thiểu số và quần thể cơ nhỡ. Muốn thành lập một xã hội hài hòa, nhất định phải khởi xướng đạo đức chung xã hội như sự khoan dung, khiêm nhượng, kính dâng, xây dựng bầu không khí xã hội như đoàn kết hữu ái, hỗ trợ hợp tác cùng với hoàn cảnh nhân văn chung sống hòa thuận. Theo ý nghĩa này mà nói, xã hội hài hòa không chỉ là một xã hội khoan dung, cũng là một xã hội đoàn kết, xã hội hỗ trợ, xã hội hợp tác."

Còn nhiều nữa mà ta lười dịch tiếp -_- Hiểu nôm na vậy đi ha~ 

Chả biết cái môn 'xã hội học' này thuộc chuyên ngành nào, dân mỹ thuật tỏ vẻ, não đã nhũn thành bùn OTL)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top