Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1 Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4 "Không nguyện ý!"

Ánh mắt Cảnh Phùng thị phát lạnh, hừ lạnh nói với nơi nào đó dưới thềm: "Thế nào, Thiết Vạn Lí ngươi muốn nhúng tay việc nhà Cảnh gia ta sao?!"

Thiết Vạn Lí là một hán tử tháp sắt danh xứng với thực, hắn ta không chút để ý sự uy hiếp trong lời ngoài lời của Cảnh Phùng thị, dù sao hắn ta cũng một mình cô đơn, chí thân duy nhất đang ở trên núi, Cảnh Phùng thị có thể làm gì?

Chẳng qua trấn trưởng đã từng có ân với hắn, Cảnh gia kiêu ngạo như vậy thật sự khiến người ta không thoải mái, bấy giờ hắn ta mới ra mặt.

Thiết Vạn Lí chỉ cười ha ha: "Nhúng tay chuyện Cảnh gia sao, Thiết mỗ tuy ngốc nghếch gan lớn, nhưng cũng không dám."

Người chung quanh sôi nổi cười vang.

Cảnh Phùng thị đè lại Cảnh Đại muốn nhảy dựng lên bên cạnh, sắc mặt âm trầm, bà rất muốn nghe xem Thiết lớn mật này muốn nói ra lời gì, hừ, Cảnh gia họ tính toán tương lai không chỉ ở mỗi Tiên Duyên trấn này, nếu ngay cả đám trấn dân này cũng không giải quyết được, làm sao mưu đồ việc lớn trên núi, vì vậy, những người nhảy ra kia, Cảnh Phùng thị quyết tâm trừng trị hết cả đám!

Thiết Vạn Lí chắp tay với bốn phía xong mới nói với vợ chồng Cảnh thị trên thềm: "Nếu vợ chồng hiền đức các vị cố ý muốn thu vị tiểu ca kia làm nô bộc, sao không đường đường chính chính hỏi ý của tiểu ca đó một chút chứ? Quanh co lòng vòng, chúng ta đồng hương nhiều năm, nghe xong đều cảm thấy đau răng đó, ha ha."

Cảnh Phùng thị nghe vậy thả lỏng, còn tưởng rằng Thiết lớn mật này muốn nói gì chứ, hừ, hỏi ý của tiểu tử đó? Tiểu tử đó vừa vụng về lại ngu si, còn gì dễ dàng hơn việc này.

Cảnh Phùng thị khẽ mỉm cười, đôi tay đặt trên vai Đỗ Tử Đằng thoáng dùng sức: "Con là đứa trẻ ngoan, Cảnh gia ta có ân cứu mạng với con, đoạn thời gian này lại cung cấp cho con ăn ở...... Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, phải biết ơn báo đáp, con, có nguyện báo đáp?"

Đỗ Tử Đằng ngẩn ra, lại âm thầm cảm thấy buồn cười, tình cảnh hôm nay thực sự đủ loại nhấp nhô, cậu tất nhiên cảm kích tiểu nha đầu thẳng thắn tương trợ, nhưng nếu không có phen khúc chiết đó, cậu cũng đã sớm nghĩ ra nên ứng đối thế nào rồi.

Trên mặt cậu hiện ra vẻ vui sướng mà kiên định, chém đinh chặt sắt đáp: "Đương nhiên nguyện ý!"

Cảnh Phùng thị một bên đắc ý nhìn quét trấn dân phía dưới, đặc biệt là khuôn mặt đen phẫn nộ của Thiết Vạn Lí, một bên đề cao thanh âm, không hề quay đầu lại hỏi: "Vậy con có nguyện ký xuống khế ước này, vào Cảnh gia ta làm nô báo đáp ân cứu mạng dưỡng dục?"

"Không nguyện ý!"

Nụ cười đắc ý của Cảnh Phùng thị với Cảnh Đại còn chưa kịp thu đã cứng đờ trên mặt, ba chữ "không nguyện ý" vang dội vô cùng kia, như ba cái bạt tai vang dội cực kỳ tát lên mặt vợ chồng Cảnh thị trước mặt mọi người.

Cảnh Phùng thị chậm rãi quay đầu, hỏi từng câu từng chữ: "Ngươi, nói, cái, gì?"

Vẻ mặt Đỗ Tử Đằng ngây thơ vô tội: "Không nguyện ý nha!"

Mọi người dưới thềm lấy Thiết Vạn Lí dẫn đầu, sớm đã nhịn không được cười ha ha.

Cảnh Đại trực tiếp xông tới xách thân hình gầy yếu của Đỗ Tử Đằng lên, nhe răng hung tợn nói: "Ngươi nói cái gì?! Có gan nói lại lần nữa! Vừa rồi không phải đã nói muốn báo đáp ân tình của Cảnh gia ta sao, cũng dám nói không nguyện ý!"

Đỗ Tử Đằng bị xách lên giữa không trung, vẫn mang vẻ mặt mê mang thuần khiết như trước: "...... Vừa rồi bọn họ đã nói rồi nha, nếu ký thì chỉ có thể nghe Cảnh gia...... Chẳng qua tôi còn phải báo đáp ân nhân khác nữa, không thể chỉ nghe mỗi Cảnh gia nha."

Cảnh Đại có chút không rõ, hồ nghi hỏi: "Ân nhân khác?"

Đỗ Tử Đằng ngoan ngoãn gật đầu giải thích: "Không phải mọi người đã nói đó sao? Tôi là do thủ tịch đại nhân trong đệ tử chân truyền cứu ra, hắn là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có ân cứu mạng với tôi, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, phải biết ơn báo đáp."

Nghe thấy câu cuối cùng rõ ràng vang dội của Đỗ Tử Đằng, mặt Cảnh Phùng thị xanh lại đen, đen lại vàng, vàng lại đỏ, quả thực hệt như vỉ pha màu.

Hai mắt Đỗ Tử Đằng trong trẻo quay đầu nhìn lại Cảnh Phùng thị, biểu cảm muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sau đó còn lí nhí hỏi: "Tôi...... Tôi nhớ lầm rồi?"

Cảnh Phùng thị nghiến răng nghiến lợi lại khó có thể phản bác, từng câu từng chữ đó đều là mấy câu bà vừa nói, nếu lúc này nói không đúng, vậy chẳng phải tự bạt tai mình, nếu nói tiểu tử này nói rất đúng, vậy chẳng phải hôm nay sắp thành lại bại toàn bởi vì mấy câu mà tiểu tử này sao chép mình?

Thiết Vạn Lí ở phía dưới còn cao giọng nói: "Không sai không sai, trí nhớ của vị tiểu ca này không sai nửa phần, ha ha ha ha...... Tiêu đại nhân chính là thủ tịch chân truyền, đệ tử chưởng môn, hắc hắc, thế nào? Cảnh gia các người muốn cản tiểu ca này báo ân Tiêu đại nhân sao?"

Cảnh Đại tức giận đến mức hai tay phát run, hét lớn một tiếng: "Lão tử bóp chết ngươi!!!"

Nói xong gã nâng hai tay thật sự muốn bóp chết Đỗ Tử Đằng, một đạo khí kình nhu hòa lại đột nhiên phất ra từ bên cạnh, hai tay Cảnh Đại thoáng đau nhói, Đỗ Tử Đằng cũng đã rớt xuống đất, hai tay cậu đỡ cổ mình, khom người bắt đầu thở dốc dồn dập, cho thấy vẫn bị sức lực vừa rồi của Cảnh Đại bóp bị thương.

Cảnh Phùng thị cũng cả kinh, kiêng kị nhìn trấn trưởng với biểu cảm không vui bên cạnh, vừa rồi không thể ngăn lại Cảnh Đại đúng lúc, bà cũng nghĩ mà sợ. Dù sao thu làm nô bộc là một chuyện, giết người trước mặt mọi người lại là một chuyện khác! Lão nhân này...... Tuy rằng thọ nguyên không còn mấy, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, vừa rồi ông ta ra tay, Cảnh Phùng thị vốn không thể phát hiện, chỉ có thể suy tính ra từ hơi thở thu liễm, là do vị trấn trưởng kia ngăn cản cử chỉ lỗ mãng của hán tử nhà mình, trong lòng bà cảm thấy hôm nay đã tính sai quá nhiều chỗ.

Một giọng nữ cười hì hì nói: "Nha, mọi người mau đến xem xem nha, vừa rồi còn có người nói Thiết đại ca nhúng tay việc nhà Cảnh gia, bây giờ đã có người chân chính nhúng tay việc nhà của chưởng môn rồi ~"

Đỗ Tử Đằng vừa rồi hét muốn báo ân đệ tử chưởng môn, cái bóp cổ của Cảnh Đại, không phải cũng coi như nhúng tay việc nhà chưởng môn sao?

Cảnh Phùng thị nghe thế rùng mình, lời này quả thực tru tâm!

Tiêu Thần đã bế tử quan, nhưng một ngày hắn còn là thủ tịch chân truyền, vẫn sẽ là một ngày đại biểu cho thể diện trên núi, hơn nữa, đệ tử chưởng môn...... Lúc này Cảnh Phùng thị mới chân chính tỉnh ngộ, gần đây bà quá đắc ý vênh váo rồi, thế mà bỏ sót chuyện này! Chưởng môn...... Đó chính là đại nhân vật tu vi tuyệt đỉnh chân chính, ở trên núi cũng đứng cao trên đỉnh, bà quét nhìn trấn trưởng, có lẽ lão già đó cũng nghĩ đến tầng này mới ra tay! Nếu không, vì hai giọt cốt nhục của lão, dưới sự bắt chẹt của mình, không phải vừa rồi ngay cả rắm mà lão già này cũng không dám thả một cái sao?

Cảnh Phùng thị hối hận mình quá tự đại, cũng quá tin tưởng kế sách của vị Hổ đại nhân kia, nếu đóng cửa lại buộc tiểu tử đó ký khế ước trong nhà mình thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì!

Nhưng mà, việc đã đến nước này, Cảnh Phùng thị biết đã chọc phải rắc rối, thì tuyệt đối không thể dàn hòa, bà vốn không thèm nhìn tới mấy người tám nhảm phía dưới, chỉ ép hỏi Đỗ Tử Đằng: "Thế nào? Tiểu tử, ngươi muốn vong ân phụ nghĩa, không báo ân tình của Cảnh gia ta?"

Mặc kệ chưởng môn hay thủ tịch, đó đều là nhân vật cao cao tại thượng, Cảnh Phùng thị hiểu rõ, nếu hôm nay mình nắm được đạo lý, như vậy ở Tiên Duyên Trấn này, đại nhân vật như vậy cũng tuyệt đối không thể tự hạ thân phận ra mặt vì tiểu tử kia!

Nói trắng ra, phía sau nhà mình cũng có Kim Đan chân nhân, nắm tay chẳng chênh lệch mấy, hừ, đây chính là lúc nói lí lẽ! Quả hồng chọn mềm mà bóp, huống chi, chuyện hôm nay vốn dựng lên vì tiểu tử này, không bắt chẹt nó thì còn bắt chẹt ai?

Đỗ Tử Đằng ngồi dậy, chỉ thấy trên cần cổ trắng ngần của cậu có một vòng dấu tay màu đỏ dữ tợn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh nước mắt, kinh hoàng không biết làm sao, bộ dáng nhỏ nhắn miễn bàn chọc người thương tiếc bao nhiêu. Cậu liên tục lắc đầu nói: "Không có, tôi không có không báo ân......"

Cảnh Phùng thị có lý không tha người, tiến lên một bước nhìn gần, nói: "Ha? 'Thái Ất Lục Dương Đan' ngày đó ngươi ăn vào cứu mạng là do Cảnh gia ta cầu được, sau lại dùng vô số linh đan của Cảnh gia ta điều trị thân thể, càng đừng nói một bộ áo một bữa ăn, nơi ở mấy tháng nay của ngươi, loại nào không phải của Cảnh gia ta? Trả? Ngươi lấy gì để trả?"

Đỗ Tử Đằng liên tục lui về phía sau dưới sự tiến sát từng bước của Cảnh Phùng thị, thân hình gầy yếu cơ hồ sắp rớt xuống dưới thềm, cậu lắp bắp nói năng lộn xộn: "Tôi...... Tôi biết ...... Tôi thiếu...... một trăm bốn...... bốn mươi viên linh thạch, tôi...... tôi trả linh thạch được không?"

Cảnh Phùng thị ngẩn ra, bước chân không khỏi khựng lại, một trăm bốn mươi viên linh thạch, tiểu tử này tính toán đâu ra con số đó? Ngay sau đó bà cười lạnh, trả linh thạch là được? Tiểu tử này nghĩ thật quá ngây thơ!

Nhưng mà, Cảnh Phùng thị còn chưa mở miệng, Cảnh Đại bên cạnh đã nhảy đến rống giận rít gào: "Cộng thêm Thần Hành Phù hôm nay là một trăm bốn mươi mốt viên!!! Tiểu tử ngươi đừng hòng thiếu một viên!"

Đỗ Tử Đằng liên tục gật đầu như gà con mổ thóc đáp: "Đúng đúng đúng, là một trăm bốn mươi mốt viên, tôi sẽ không thiếu."

Cảnh Phùng thị ở một bên đã tức giận đến mức môi phát run, nội phủ trào máu, thiếu chút nữa không đứt hơi!

Vẻ mặt Đỗ Tử Đằng ngoan ngoãn vô tội tò mò khờ dại...... Nghiêm túc thưởng thức biểu cảm xuất huyết nội của Cảnh Phùng thị, chậc chậc, đối thủ mạnh như thần không bằng đồng đội ngu như heo, Cảnh Phùng thị, bà cảm nhận được chứ?

Trấn dân dưới thềm đã cười đến muốn rút gân, mắt thấy Cảnh Phùng thị sắp chiếm cứ thượng phong, bị tiểu tử kia làm rối loạn một phen, lại bị tên khốn Cảnh Đại chen một đòn như vậy, được rồi, xem ra tiết mục bán mình làm nô đã không còn đất diễn.

"Tiểu ca, cậu ở Cảnh gia ăn núi vàng hay núi bạc vậy, thế mà nợ một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch, ha ha......"

"Đó cũng không phải số lượng nhỏ, Cảnh gia cũng thật đủ đen, 'Thái Ất Lục Dương Đan' không phải chỉ có ba viên linh thạch một hạt sao......"

"Thôi đi, dù như vậy, bà nương Cảnh gia kia còn tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu kìa, bà ta là toàn tâm toàn ý muốn tiểu tử kia ở nhà họ bán mình làm nô làm việc đến chết đó."

"Ha ha, ta thấy vậy cũng khá tốt, gần đây mũi Cảnh Đại sắp mọc lên đỉnh đầu rồi, lần này xem gã trở về, bà nương của gã trừng trị gã thế nào!"

"Cảnh gia cũng không ngẫm lại, dù sao cũng là người do vị kia cứu, cuối cùng thật sự thu làm nô, Cảnh gia có thể lấy được chỗ tốt gì sao?"

"Vậy cũng chưa chắc, nếu tiểu tử kia tự mình nguyện ý, dù là thủ tịch chân truyền cũng không thể không nói lý nhỉ?"

"Ha ha ha ha ha ha, nhưng tiểu ca kia tự mình nói không, nguyện, ý, đó!"

"Đúng thế, ha ha......"

"Hơn nữa, cũng do Cảnh Đại tự mình nói muốn linh thạch nha, ha ha ha ha ha ha......"

Cảnh Phùng thị khó khăn lắm mới điều tức lại, thấy Cảnh Đại xoa xoa tay mang vẻ mặt không biết làm sao bên cạnh mình, chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, bà cưỡng chế bản thân quay đầu đi, lại nhìn thấy Đỗ Tử Đằng mang vẻ mặt ngoan ngoãn vô tội trước mặt, càng cảm thấy mùi tanh dâng lên trong miệng, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng mà, những lời nghị luận cuộn trào mãnh liệt dưới thềm vẫn không thể bị ngăn cản mà truyền vào lỗ tai bà. Từng màn hôm nay thoáng hiện trong lòng bà, tất cả đều từ sau khi tiểu nha đầu xuất hiện mới bắt đầu xảy ra lệch lạc, cuối cùng đi đến tình trạng này......

Cảnh Phùng thị cưỡng chế khí huyết cuồn cuộn trong lòng, dù càn rỡ thế nào đi nữa, bà cũng biết chuyện hôm nay không thể làm được nữa, nhưng bà cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua người dám can đảm ra mặt ngỗ nghịch bà!

Cảnh Phùng thị mở mắt lạnh lùng nhìn về phía trấn trưởng và tiểu nha đầu bên cạnh ông: "Hừ, tất cả hôm nay, Cảnh gia ta lĩnh giáo, ngày sau tất có hồi báo! Chúng ta chờ xem!"

Sau đó bà lại chỉ vào Đỗ Tử Đằng: "Một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch, ha, ta thực muốn xem tiểu tử ngươi trả lại thế nào! Nói cho ngươi, trên Tiên Duyên Trấn này còn chưa có ai dám khất nợ linh thạch của Cảnh gia ta!" Bà nhìn quét mỗi người trên thềm dưới thềm: "Cảnh Phùng thị ta nói trước ở đây, nếu ai dám giúp tiểu tử đó chính là địch của Cảnh gia ta! Đến lúc đó cũng đừng trách ta không niệm tình đồng hương ra tay tàn nhẫn!"

Nói xong, bà túm tai Cảnh Đại, nhanh chóng rời khỏi Ngưỡng Phong Bình trong thanh âm "Ai nha nhẹ chút" của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top