Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 49 Bọn ta rõ ràng đang khổ tâm kinh doanh vì thủ tịch chân truyền

Chợt thấy người tới có thân hình vạm vỡ, tráng như tháp sắt, đứng nơi đó tự nhiên như vách núi sừng sững, khí thế bất phàm.

Giản Trạch tiến lên kinh hỉ kêu: "Thiết đại thúc!"

Đỗ Tử Đằng cũng chắp tay thi lễ, trong nụ cười hiển thị sớm đã có ước định với Thiết Vạn Lí, lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Người kêu gào trước đó hoàn toàn không biết đến Thiết Vạn Lí, chỉ cảm thấy bàn về tu vi thì một Luyện Khí tầng mười như Thiết Vạn Lí hoàn toàn không được coi là gì trên Vân Hoành Phong này, vậy mà dám có giọng điệu lớn như vậy!

"Ha ha ha ha ha ha, mọi người nghe thấy không, người Phi Hào Viện vậy mà dám nói hiểu biết được cái gì là sự lợi hại! Nói cho các ngươi, nếu dựa theo môn quy, kẻ lừa dối không trung thực sẽ bị trục xuất khỏi môn phái!"

Mạnh Lâm không thể nhịn được nữa chỉ người nói chuyện: "Hay cho Hoàng Hưng Thuận ngươi! Đệ tử Phi Hào Viện ta tự thấy có giao tình với Chuy Lạc Viện các ngươi, cũng chưa từng đối xử tệ bạc, ai ngờ các ngươi đổi trắng thay đen như vậy, dám nói bọn ta 'lừa dối không trung thực', rõ ràng là các ngươi sợ hãi điểm công tích của Phi Hào Viện bọn ta sẽ vượt qua các ngươi!"

Hoàng Hưng Thuận khoanh tay cười lạnh: "Vượt qua bọn ta? Thật nực cười, điểm công tích của các ngươi rõ ràng là mượn danh nghĩa của Đại sư huynh lừa được từ trong tay các vị sư huynh đệ, chỉ cần trưởng lão chấp sự thanh tra, đương nhiên sẽ sung công, từ đâu ra vượt qua? Hiện nay Phi Hào Viện các ngươi to gan lớn mật, dám giả mạo danh nghĩa nội môn, ta thật muốn xem các ngươi chết như thế nào!"

Thiết Vạn Lí hừ lạnh một tiếng nâng tay bày ra Vân Giai Lệnh, ở đây đều là tu sĩ, thị lực xuất chúng, hai chữ "Thiết Cung" trên lệnh bài rõ ràng sáng tỏ, đúng là một trong lục Cung nội môn.

Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, chân truyền nội môn...... Đó là đăng đường nhập thất chân chính, đệ tử có trưởng lão trong môn phái làm sư tôn, ít có giao thoa với đệ tử ngoại môn, khi một đệ tử nội môn đứng ở trước mắt mọi người như vậy, hiện trường nhất thời tĩnh lặng, Hoàng Hưng Thuận kia cứng họng tại chỗ. Sao có thể? Sân viện lụi bại như Phi Hào Viện, vậy mà thực sự có thể leo bám được một đệ tử nội môn???

Dưới đại trận hộ sơn, Vân Giai Lệnh không thể làm giả, Đỗ Tử Đằng chỉ cười tủm tỉm nói: "Không biết còn vị đạo hữu nào có dị nghị?"

Dị nghị? Hiện tại một trong lục Cung nội môn mơ hồ làm chỗ dựa phía sau sự kiện ở Phi Hào Viện, người mang ý đồ xấu ở đây cũng không có mấy ai...... Ai còn có thể dị nghị, lại có ai dám dị nghị.

"Chậm đã!" Thanh âm này đến từ phía chân trời, khi chữ "chậm" vang lên tựa như cực xa, đợi khi chữ "đã" nói xong đã đến cực gần, mấy vệt sáng theo đó đáp xuống, có mấy người nhảy xuống từ phi kiếm, mấy phi kiếm đó mỗi thanh hình dáng khác nhau lại đều cuồn cuộn linh quang, ánh mắt động tác của mấy người đó đều mang khí thế bất phàm, hiển thị lai lịch không nhỏ.

Ngũ Ninh Nhi căm giận không vui ở bên cạnh lại kinh hô nho nhỏ: "La sư tỷ!"

Mấy người đó hỏi chuyện một nữ tử có dung mạo ôn nhã trong đó: "Muội quen biết cô ta?"

Nữ tử kia lại kinh ngạc lắc đầu, một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng sáu như vậy, làm sao cô lại quen biết.

Ngũ Ninh Nhi lại xấu hổ giận dữ không thôi, La sư tỷ đó chính là chân truyền nội môn, cô chẳng qua chỉ gặp qua vài lần nương lúc đưa linh sam, người ta làm sao có thể quen biết.

Người cầm đầu lại là một thiếu niên đáng yêu như búp bê sứ, lông mi cong dài như nữ hài, lúc này cậu ta có chút không kiên nhẫn, lười đi để ý nhạc đệm nho nhỏ đó, trực tiếp tiến lên quát: "Nghe nói các ngươi dám can đảm mượn danh nghĩa của Đại sư huynh làm việc ở ngoại môn, thật là quá to gan!"

Thanh âm đó mang theo kiếm khí mãnh liệt, như sấm mùa xuân nổ vang, khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp ở đây đại loạn tâm thần.

Thiết Vạn Lí tiến lên một bước, chắn trước mặt Đỗ Tử Đằng và Giản Trạch.

Thiếu niên trong ngoài hoàn toàn không đồng nhất kia lại kinh ngạc chớp chớp lông mi thật dài, đánh giá Thiết Vạn Lí từ trên xuống dưới: "Hử? Không tệ nha......" Cậu ta nhìn Vân Giai Lệnh nội môn chưa kịp thu hồi trên tay Thiết Vạn Lí: "Ngươi là chân truyền mới tới? Chưa từng gặp qua nha?"

Nữ tử họ La nhẹ giọng nói: "Văn Nhân sư đệ, vừa rồi nghe nói đó là đệ tử mới tới của Thiết Cung."

Văn Nhân Lăng mở to hai mắt, ánh mắt xuân thủy lăn tăn quét tới lui trên người Thiết Vạn Lí mấy lượt: "Thiết Cung đóng cửa gần trăm năm, đệ tử mới thu là ngươi?"

Thiết Vạn Lí chắp tay nói: "Tại hạ Thiết Vạn Lí, ra mắt chư vị đồng môn."

Sóng mắt Văn Nhân Lăng lưu chuyển, môi anh đào hé mở, gò má phớt hồng, tươi đẹp như cảnh xuân tháng ba, nhưng lời nói ra lại là: "Thiết Cung, vậy thì tốt quá, tới chiến!!!"

Vừa dứt lời, kiếm khí sắc bén vô cùng lại mang theo sự rét lạnh dày đặc bổ xuống ngay đầu, Thiết Vạn Lí không hề dự đoán được, thiếu niên thoạt nhìn đáng yêu đó lại là kẻ điên nói chiến là chiến như vậy!

Một người vẫn luôn mơ màng sắp ngủ bên cạnh lúc này ngáp một cái, thân hình như không đứng ổn nghiêng ngả lảo đảo ngã lên người Văn Nhân Lăng, thanh âm cũng đầy vẻ lười biếng lờ mờ buồn ngủ: "Được rồi, nếu muốn biết đạo 'Trị Kim' của Thiết Cung có khắc chế Canh Kim kiếm khí của đệ hay không, ít nhất cũng phải đợi người ta đến Trúc Cơ hẵng đánh, hiện tại có ý nghĩa gì a ha oáp......"

Nói xong, người này lại ngáp một cái, hệt như thật sự vạn năm chưa được ngủ, khi nói chuyện ngay cả đôi mắt cũng không mở, nhưng chính là một tên không mở mắt xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy vừa dựa vào đã cắt đứt toàn bộ kiếm khí của Văn Nhân Lăng, không thương tổn đến Thiết Vạn Lí nửa phần, chỉ khiến Thiết Vạn Lí cả kinh ra mồ hôi lạnh toàn thân, đệ tử nội môn quả nhiên tàng long ngọa hổ, không một ai dễ ở chung, kiếm khí vừa rồi...... Thiết Vạn Lí thầm nghĩ mà sợ, hắn ta hoàn toàn không có khả năng tiếp được.

Văn Nhân Lăng hừ một tiếng thu hồi phi kiếm lại bất mãn nói với Thiết Vạn Lí: "Này, ngươi nhanh lên Trúc Cơ đi! Nghe thấy chưa!" Sau đó, cậu ta vỗ đầu: "Ai da, thiếu chút nữa quên chính sự!"

Cậu ta chống nạnh chỉ mọi người: "Các ngươi, ai làm ra cái trò này! Dám mượn danh nghĩa của Đại sư huynh! Tới chiến!"

Đỗ Tử Đằng:......

Đám người Phương Bình bên cạnh đã bắt đầu cảm thấy đau bụng thay cho Đỗ Tử Đằng, các sư đệ đó của Đại sư huynh...... hình như đều không dễ chọc nha.

Lúc này, Ngũ Ninh Nhi lại nhảy ra chỉ Đỗ Tử Đằng với Phương Bình: "Là mấy tên Phi Hào Viện bọn họ tùy tiện mượn danh nghĩa của Đại sư huynh!"

Ánh mắt mấy đệ tử nội môn đều lành lạnh dừng trên thân đám người Đỗ Tử Đằng, Văn Nhân Lăng lại tùy tay vung lên hất Ngũ Ninh Nhi bay đi: "Vô liêm sỉ! Ngươi là thứ gì, vậy mà cũng dám gọi 'Đại sư huynh'!"

Một chúng đệ tử ngoại môn:......

Tiêu Thần thân là thủ tịch chân truyền, nghiêm khắc mà nói, quả thật chỉ có nhóm chân truyền mới có thể gọi một tiếng Đại sư huynh, nhưng vì sao đệ tử nội môn đó nói vậy lại nghe ra cảm thấy quái quái nhỉ?

Một thanh âm lạnh như băng đột ngột nói: "Kẻ dám nhục Đại sư huynh, chết!"

Những lời này chỉ có bảy chữ, lại khiến người ta sởn tóc gáy, không chỉ bởi vì ngữ nghĩa đáng sợ đó, mà người này nói chuyện còn hoàn toàn không có nhấp nhô nhấn chữ, như chỉ đang trần thuật một sự thật, không mang theo bất kỳ sắc thái cảm tình nào.

Đồng tử Đỗ Tử Đằng co rút, bỗng nhiên cảm nhận thấy một luồng nguy cơ cực lớn, sau đó tầm mắt cậu đối diện với một đôi mắt màu xám không sự sống, Đỗ Tử Đằng rõ ràng biết, đối phương không hề nói chuyện bắn tiếng đe dọa, mà thật sự muốn giết người.

Sát khí lạnh băng bao phủ đương trường, lúc này đám người như Hoàng Hưng Thuận đã run rẩy hai chân, khí thế tranh cãi trước đó đã sớm bay lên chín tầng mây, cho dù là kiếm tu với tu vi thành công như Thôi Tuyệt Trần, dưới sự uy hiếp của sát khí này, phi kiếm bản mạng cũng không tự chủ được run rẩy —— sát ý thật đáng sợ! Không biết người này đã giết qua bao nhiêu người mới có thể tụ thành sát khí thực chất như vậy!

Dưới sự khủng bố lạnh lẽo dày đặc đó, Đỗ Tử Đằng lại không lùi mà tiến tới, đạp một bước lớn về phía trước đứng ra, mấy đệ tử Phi Hào Viện được Thiết Vạn Lí bảo vệ phía sau đã cực kỳ cật lực, hiện tại thấy Đỗ Tử Đằng hành động chấn động như vậy, lại hoàn toàn không phân ra được dư lực để bảo vệ cậu!

Sau đó, trong sự lạnh băng ngưng kết cốt tủy, Đỗ tiểu gia nhe răng cười với chủ nhân của sát khí đối diện: "Ngươi tới đây giết người, đã hỏi qua Đại sư huynh chưa?"

Trong khoảnh khắc, nếu sát khí cũng có thân thể...... vậy nó đã ngốc lăng đến mức cứng đờ.

Đôi mắt màu xám kia vậy mà trở nên chần chừ mờ mịt, sau đó chủ nhân đôi mắt đó ngơ ngác chuyển hướng Văn Nhân Lăng bên cạnh: "Hình như ta chưa hỏi, đệ thì sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Lăng cũng dại ra: "A...... đệ cũng chưa." Cậu ta từ khi thu được tin tức từ chỗ người khác đã túm lấy mấy người này vội vàng đến đây...... Chưa kịp hỏi Đại sư huynh nha.

Trong hai câu đối thoại này, sát khí đầy trời tan thành mây khói. Nữ đệ tử họ La bị sát khí vừa rồi bức cho nói không nên lời mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vị ...... Cận sư huynh này," hệt như chỉ cần nhắc tới dòng họ của đối phương đã khiến hàm răng cô phát run: "Trong môn quy định không thể tùy ý động võ."

Đôi mắt màu xám kia vẫn không có tiêu cự dao động tản mạn, hiển nhiên chủ nhân của nó đang đau khổ suy tư mệnh đề rối rắm rằng "chưa hỏi qua Đại sư huynh có thể giết người tại đây hay không", hoàn toàn không hề nghe vào lời nói của nữ đệ tử kia, khiến đối phương dựng ngược lông tơ không khỏi lùi lại mấy bước rời xa y, sợ đạo Sát Lục trong lời đồn từng được thể nghiệm qua vừa rồi lại lần nữa phủ xuống.

Thanh âm lười biếng nói: "Cận Bảo, sư huynh không cho giết người trong môn."

Lúc này đôi mắt màu xám của Cận Bảo mới chậm rãi tập trung lại, sau đó rũ xuống, ừ, nếu không cho giết người, vậy thì không có chuyện gì của mình.

Một sợi sát khí ẩn mà không phát cuối cùng trong không khí cũng theo đó bốc hơi, lúc này nữ đệ tử họ La mới thả tim về lại trong bụng, cảm thấy thật hối hận, làm sao xui xẻo như vậy, tin vào lời đồng môn kia mà cùng đường với đám sát tinh này!

Văn Nhân Lăng chớp lông mi thật dài chọc cái tên lại sắp ngủ tiếp bên cạnh: "Nhưng mà Thẩm Nhân, đám nhóc này dám mượn danh nghĩa của Đại sư huynh...... Nếu không cho giết người, thì dù sao cũng phải giáo huấn một chút chứ!"

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm ngắt lời: "Lời này của đạo hữu sai rồi, cái gì gọi là mượn danh nghĩa?"

Văn Nhân Lăng nhăn mũi: "Các ngươi, này, này, này......" Ngón tay thanh tú của cậu ta chỉ chân dung Tiêu Thần trên bầu trời, chỉ phù chú linh đan lung tung rối loạn trên sạp, lại chỉ "Thần trang" trên người một chúng đệ tử ngoại môn, sau đó bĩu môi nói: "Còn nói không mượn?!"

Mọi người xung quanh đều hiểu biết qua bản lĩnh trở mặt trong lúc nói cười của thiếu niên đáng yêu này, mà Cát Lân bởi vì gia thế, càng hiểu biết lời đồn về mấy người này, chẳng sợ cùng là chân truyền nội môn, khi gặp phải mấy người này đều sợ tránh né không kịp, Văn Nhân Lăng này càng là quái vật không thể suy đoán qua vẻ bề ngoài, tiểu tử Đỗ Tử Đằng xưa nay thoạt nhìn cũng thông minh vô cùng, làm sao hiện tại lại ngớ ngẩn, vậy mà to gan lớn mật dám đi trêu ghẹo tên quái vật giết người không chớp mắt đó, y âm thầm vuốt mồ hôi thay cho Đỗ Tử Đằng.

Mà Đỗ Tử Đằng lại mang vẻ ung dung: "Chẳng lẽ bọn ta không làm, người khác sẽ không làm sao? Những người khác trong Tu Chân giới sẽ không bịa lung tung mấy câu chuyện truyền lưu về thủ tịch chân truyền sao? Ít nhất thoại bản của bọn ta giành trước nói chân tướng cho toàn bộ Tu Chân giới, sẽ không xuất hiện tình tiết lung tung rối loạn như cuộc diễm ngộ với vị tiên tử nào đó vân vân."

Khuôn mặt thanh tú của Văn Nhân Lăng lại phát lạnh, trong đôi mắt đẹp lộ rõ hung quang: "Ai bịa lung tung? Kéo ra chém!"

Trọng điểm là cái này sao? OTZ

Các đệ tử ở đây đều tỉnh rụi âm thầm lui về phía sau mấy bước, sợ quái vật này hung tính quá độ bạo phát đương trường.

Đỗ Tử Đằng lại thở dài, mang vẻ tiếc nuối nói: "Chém thì thuận tiện rồi, vấn đề là......" Cậu chớp chớp mắt với Văn Nhân Lăng: "Đại sư huynh làm sao đây?"

Văn Nhân Lăng lại lần nữa ngốc lăng.

Lúc này, cái tên vẫn luôn lười biếng gọi là Thẩm Nhân bên cạnh cậu ta vừa ngáp vừa nói: "Được rồi, Văn Nhân Lăng, đừng đùa nữa." Sau đó thanh âm đó vẫn tản mạn nhẹ nhàng nói với Đỗ Tử Đằng: "Thu hồi mấy thứ lung tung rối loạn này đi, sẽ bỏ qua chuyện cũ."

Những lời này rất bình lặng, lại vô cớ khiến rất nhiều người phát lạnh trong lòng.

Rõ ràng không có bất cứ uy hiếp nào, lại khiến mọi người cảm thấy cần phải làm theo, giống như một thanh vũ khí sắc bén vô hình treo trên cổ mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cắt xuống.

Đỗ Tử Đằng nheo nheo mắt: "Nếu huynh nói như vậy......"

Mắt thấy Đỗ Tử Đằng sắp thỏa hiệp, đám người Phương Bình tuy cảm thấy nghẹn khuất, cũng biết cho dù Đỗ sư đệ thần thông quảng đại kéo đệ tử Thiết Cung tới, nhưng trước mặt nhiều đệ tử chân truyền không dễ chọc như vậy, bọn họ có thể rút lui toàn thân đã là kết cục tốt nhất.

Nhưng, lời mà giây tiếp theo Đỗ tiểu gia nói ra lại là: "Trưởng lão chấp sự, đệ tử chân truyền tới ngoại môn giết người rồi rồi rồi rồi!!!!!!"

Tiếng hô to đột nhiên không kịp phòng đó truyền bá ra khắp toàn bộ Luyện Kiếm Bình, hơn nữa rất nhanh quanh quẩn giữa núi non trùng điệp ở Vân Hoành Phong, câu "...... rồi rồi rồi rồi" cuối cùng vang tận mây xanh rất lâu không ngừng.

Thẩm Nhân vẫn luôn tản mạn như không xương trước mặt trận thế uy mãnh này cũng phải lảo đảo.

Mọi người:......

Sau đó một thân ảnh béo lùn câm nín xuất hiện: "Được rồi!" Chỉ thấy ông phất tay, tiếng vang truyền bá đó rốt cuộc cắt đứt.

Tu sĩ đó béo lùn ục ịch, bụng tròn tròn khuôn mặt tròn tròn, có một đôi mắt đậu xanh, rất giống thổ tài chủ nhảy ra ở vùng đất thế gian.

Trong lòng một chúng đệ tử ngoại môn kinh hãi, vội vàng tiến lên cung kính nói: "Bái kiến Tiền trưởng lão!"

Tròng mắt Đỗ Tử Đằng chuyển động, lui ra phía sau mấy bước, khuỷu tay chọc Phương Bình: "Sư huynh, đó là?"

Phương Bình vội vàng hạ giọng nói: "Tiền trưởng lão cũng là trưởng lão chấp sự ngoại môn." Chẳng qua ngày thường Tiền trưởng lão đều phụ trách chút công việc mua sắm, rất ít để ý tới chuyện giữa các đệ tử, dù việc này kinh động trưởng lão ngoại môn, bình thường cũng nên là Chiêm trưởng lão ra mặt, làm sao hôm nay là vị này tới?

Tròng mắt Đỗ Tử Đằng chuyển động, ho khan tiến lên nói: "Tại hạ Đỗ Tử Đằng Phi Hào Viện, bái kiến Tiền trưởng lão!"

Tiếng chào hỏi này khoan thai tới muộn, khá là đột ngột.

Tiền trưởng lão hừ một tiếng: "Tiểu tử ngươi vừa rồi ồn ào cái gì!"

Đỗ Tử Đằng mở to hai mắt: "Oan uổng nha! Tiền trưởng lão nếu ngài không tới, chúng đệ tử ngoại môn đã phải bị chân truyền nội môn hiểu lầm rồi!"

Sau đó Đỗ tiểu gia nói như thế này: "...... Bọn đệ tử rõ ràng đang khổ tâm kinh doanh vì thủ tịch chân truyền, lại bị hiểu lầm như vậy, mấy vị sư huynh nội môn không đặt lời của tiểu bối ngoại môn bọn đệ tử trong lòng là chuyện nhỏ, chậm trễ việc kinh doanh danh dự cho Đại sư huynh thậm chí cả Hoành Tiêu kiếm phái ta là chuyện lớn, rơi vào đường cùng đành phải nhờ trưởng lão ngài tới can gián một chút."

Bản lĩnh trợn mắt nói dối như vậy của Đỗ Tử Đằng không những không khiến trưởng lão Kim Đan tức giận, ngược lại ông còn tán thưởng cười ha ha: "Không tệ!!!"

Sau đó ông phất tay nói với mấy người Văn Nhân Lăng: "Thay ta chuyển lời hỏi thăm đến Chung Ly trưởng lão và Tiêu thủ tịch!"

Không quá giây lát, mấy đệ tử nội môn đã bị đại trận hộ sơn cưỡng chế điều về. Khiến ánh mắt một chúng đệ tử ngoại môn tôn sùng ngưỡng mộ nhìn về phía Tiền trưởng lão, đệ tử nội môn lợi hại như vậy, trưởng lão phất tay thôi đã tống cổ đi, đây là bản lĩnh "can gián" của trưởng lão Kim Đan.

Tiền trưởng lão quay đầu lại, thấy bộ dáng cười tủm tỉm nhìn phía chân trời mang vẻ "đi mạnh khỏe không tiễn" của Đỗ Tử Đằng, mắt đậu xanh khẽ chuyển: "Tiểu tử ngươi, đi theo ta!"

Dứt lời, xách sau cổ Đỗ Tử Đằng, người đã biến mất, chỉ để lại đông đảo đệ tử ngoại môn hai mặt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top