Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2 Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 60 Hội đấu giá

Vào bảy ngày trước hội đấu giá, 《 Vân Hoành phong cảnh 》 lần đầu tiên tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay đến khi đại điển Kim Đan kết thúc sẽ phát hành theo hình thức tập san ngày. Cũng trong hôm đó, đầu đề《 Vân Hoành phong cảnh 》viết: "Cách hội đấu giá lần đầu tiên của Ngưu Bối thương hội còn có: Bảy ngày!" Chữ bảy được viết cực lớn cực bắt mắt, tăng phần kích thích mãnh liệt, sau đó cũng trong ngày này, công bố địa điểm cụ thể của hội đấu giá là trong hội quán, còn kể về các loại chuyện thú vị khi thu thập vật phẩm đấu giá.

Tỷ như bội kiếm của Tiêu Thần chân nhân là do một vị trưởng lão Kim Đan với mặt mũi bầm dập đưa tới, cũng không biết sau lưng có việc gì không thể cho ai biết hay không, còn có Vân Sa năm mươi năm, vốn dĩ Vân Ngưng chân nhân muốn dùng nó để đổi Trú Nhan Đan, thương hội hứa hẹn nếu cuối cùng giá cả mà Vân Sa bán ra được không đủ để mua một viên Trú Nhan Đan thì sẽ bồi thường bà hai viên...... Đủ loại tin tức tám nhảm thật thật giả giả, hư hư thực thực phủ kín cả bản phong cảnh chí, hình thành một lễ cuồng hoan tám nhảm của Tu Chân giới.

Đối ứng với con số đếm ngược kia, là tu sĩ tới Tiên Duyên trấn càng ngày càng nhiều, Cát Lân thậm chí còn nghe được từ chỗ lão nhân nhà y, có một số chân nhân bế quan nhận được tin tức, bởi vì tài nguyên nào đó mà mình cần chỉ ở trong bảy đại môn phái, nên hiện tại đều đang trên đường tới, trường hợp lớn như vậy, đừng nói người tổng kế hoạch phía sau màn như Đỗ Tử Đằng, dù là hội trưởng danh nghĩa của thương hội - Tiền trưởng lão cũng bận đến mức chân không chạm đất.

Công tác chuẩn bị khua chiêng gõ mõ của hội đấu giá cũng mang đến một loại biến hóa khác —— nhiệm vụ đệ tử ngoại môn tương quan đến Tiên Duyên Trấn cũng nhiều thêm chưa từng có, bởi vì cực thiếu nhân thủ, thù lao cũng rất phong phú, điều này đối với đông đảo đệ tử mấy viện ngoại môn mà nói, là tin tức vớt điểm công tích không thể tốt hơn, dù sao, hội đấu giá vừa kết thúc, trước đại điển Kim Đan, thì sẽ đến kỳ hạn một năm mà Chiêm trưởng lão ước định, điều này có nghĩa xếp hạng chín viện cũng sẽ hạ màn trong bảy tám ngày này.

Bởi vậy, những nhiệm vụ đệ tử ngoại môn ở Tiên Duyên Trấn cũng cực kỳ đắt hàng, xếp hạng chín viện cũng biến động kịch liệt trong giai đoạn nước rút cuối cùng này, mà Phi Hào Viện bởi vì nhân khẩu bất lợi, xếp hạng không những không tiến tới, ngược lại rớt xuống một hạng.

Lời nói hùng hồn được xưng là muốn tranh đoạt vị trí Thượng tam Viện của Đỗ Tử Đằng ngày đó còn văng vẳng bên tai, đối với tình hình này, Cát Lân âm thầm quan sát phản ứng của Đỗ Tử Đằng, lại phát hiện mỗi ngày tiểu tử họ Đỗ kia đều vội vàng chuyện của hội đấu giá hận không thể tách bản thân ra thành tám người để dùng, hoàn toàn không có công phu đâu đi giày vò chuyện khác nữa, phỏng chừng chuyện rớt xếp hạng cũng chưa có sức đâu đi nghe, Cát Lân thật sự không suy đoán được sự tự tin tranh đoạt Thượng tam Viện của Đỗ Tử Đằng từ đâu mà có.

Chẳng lẽ tiểu tử đó chỉ nói giỡn?

Nhưng mà, hồi tưởng lại từng màn như ba tháng vẽ ba vạn phù, đấu phù với Vân Hoa sơn trang, xông qua Ma Kiếm Nhai của Đỗ Tử Đằng, lúc ấy không ai cho rằng một tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ như Đỗ Tử Đằng có thể làm được những việc đó, nhưng cuối cùng còn không phải đều làm được sao? Trong lòng Cát Lân lo sợ bất an, trên người tiểu tử đó luôn có chút tà tính, bất kỳ việc gì không có khả năng trên người cậu ta đều như có khả năng.

Không được, vẫn cần phải làm việc ổn thỏa!

Cát Lân quyết định chủ ý, cần phải bảo đảm Đan Gia Viện của y ổn định hạng nhất, nhưng nghĩ đến Quỳnh Anh Viện do Thôi Tuyệt Trần suất lĩnh, lũ điên tu kiếm kia vì nhận nhiệm vụ đệ tử mà có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ canh giữ ở Chấp Sự Đường, làm người ta đau đầu không thôi...... Nếu không được nữa, thì cũng cần phải ở hạng thứ hai.

Phá Hiểu bí cảnh vừa được mở xong lần này thì không biết lần sau là khi nào, y không có khả năng vẫn luôn ở ngoại môn, lão nhân đã từng nói, trên đường tu hành, có cơ duyên một khi lỡ mất thì sẽ không lấy lại được nữa...... Nếu bỏ qua thời cơ lần này, có lẽ sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội và khả năng tiềm tàng, tuyệt đối không cho phép có sai lầm!

Khi đệ tử Đan Gia Viện nhận được thông báo thì đều trợn mắt há hốc mồm, mục đích của họ vậy mà không chỉ vì giữ được địa vị Thượng tam viện tham gia đại điển Kim Đan, mà là cố gắng hạng nhất?!

Cát công tử vung tay lên, cứ quyết như vậy, không cho phép nghi ngờ.

Đệ tử Đan Gia Viện khổ ải đành phải dùng hết các loại thủ đoạn đi tranh điểm công tích, vì cướp nhiệm vụ đệ tử ở Tiên Duyên Trấn, mỹ nhân kế, công tâm kế, hối lộ, uy hiếp ùn ùn không dứt, khiến Quỳnh Anh Viện đều thuộc ba hạng đầu vô cùng khẩn trương, trong lúc nhất thời, cuộc tranh đấu chín viện càng ngày càng nồng mùi thuốc súng, mà Phi Hào Viện sau khi nhờ mấy phen giày vò của Đỗ Tử Đằng mà xếp hạng được nhanh chóng kéo lên, thì người ở Tiên Duyên Trấn bận rộn vẫn cứ tiếp tục bận rộn, người ở trong sân bế quan vẽ phù thì vẫn cứ bế quan, giống như không ai chú ý đến sự thật rằng tám viện còn lại tranh đấu leo lên mà bọn họ đã tụt lại phía sau, hiện ra một loại cảm giác siêu nhiên đứng ngoài cuộc.

Siêu nhiên chỉ là một loại ảo giác, trên thực tế, lúc này Phi Hào Viện còn có một người đã nóng lòng như lửa đốt.

"Chưởng viện, cũng không phải ta nhiều chuyện, mà cơ hội như vậy thực sự hiếm có, đoạn thời gian trước Phi Hào Viện ta rõ ràng cách Thượng tam viện chỉ thiếu chút xíu, nhưng các vị sư huynh đệ đều không đặt trong lòng, hiện giờ cuộc tranh đấu chín viện đã đến thời điểm cuối cùng, ta......"

"Được rồi!" Nghe gã nói hơn nửa ngày, Lục Huyền Xuân sớm đã không còn kiên nhẫn: "Ngươi chẳng qua chỉ muốn Đỗ Tử Đằng trở về tranh danh hiệu Thượng tam Viện kia thôi!"

Lâm Tùng tức khắc nghẹn lời, ấp úng khôn kể.

Lục Huyền Xuân hừ lạnh một tiếng, rất nhiều hành động trước đó của Đỗ Tử Đằng, Lục Huyền Xuân thân là chưởng viện làm sao có thể không biết? Chẳng qua ở ngoại môn, các chưởng viện có phong cách khác nhau, có người cẩn trọng khống chế dạy dỗ đệ tử, cũng có như Lục Huyền Xuân, chỉ lo tu vi, nếu không có chuyện lớn thì không muốn lãng phí thời gian trên người các đệ tử, người có tâm cơ bực này như Lâm Tùng, Lục Huyền Xuân từng gặp qua nhiều vô kể. Ông chỉ nói: "Nếu ngươi thật sự có tâm tranh danh hiệu Thượng tam Viện, thì có thể đi nhận nhiệm vụ đệ tử, nếu không có chuyện khác thì lui ra!"

Lâm Tùng dù không cam lòng nhưng khiếp sợ biểu cảm lúc này của Lục Huyền Xuân, chỉ đành thầm hận cáo lui.

Lục Huyền Xuân cảm thấy người này thật sự ngu không ai bằng, Đỗ Tử Đằng kia tuy trông như không làm việc đàng hoàng, nhưng nếu cẩn thận xem hành động, từng sự từng việc được bố trí của cậu ta mà xem, rõ ràng là hạng người cực có mưu tính lâu dài kiến thức rộng rãi, cùng viện với người bực này, không đi tạo quan hệ tốt với người ta, trái lại đi mượn ông để chèn ép đối phương, thật sự là dại dột hết thuốc chữa!

Huống chi, trong lòng Lục Huyền Xuân cũng không biết xử trí Đỗ Tử Đằng như thế nào, người này ngày đó do thủ tịch quyết định đưa vào Phi Hào Viện, sau đó chứng minh người này tuy thích giày vò, nhưng ít nhiều cũng khiến mấy người Phi Hào Viện có chút khởi sắc, về phần về sau tiểu tử đó bán thoại bản thế mà lại không thấy thủ tịch can thiệp, Lục Huyền Xuân càng khó phán đoán về quan hệ giữa hai người Đỗ Tử Đằng và Tiêu Thần, làm sao dám dễ dàng thao túng?

Cho nên việc tự rước lấy nhục lần này của Lâm Tùng...... kỳ thật không oan. Nhưng chuyện liên quan đến Phá Hiểu bí cảnh, Lâm Tùng sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Hội đấu giá được chia ra ba ngày cử hành, chỗ ngồi của ba cuộc bán đấu giá đều được tăng thêm rồi lại tăng thêm. Điều khiến Đỗ Tử Đằng vừa lòng nhất là, chỉ đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái không thôi đã chiếm nửa giang sơn.

Thẳng đến giờ phút này, Đỗ Tử Đằng mới xác nhận với trợ thủ bên cạnh về vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay, sau khi Đỗ Tử Đằng nói ra cái tên kia, nhân sĩ mấy phái còn lại trong thương hội đều quái dị thần kỳ.

"...... Đỗ tiểu huynh đệ, nếu cái đó không ai mua, vậy......"

"Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không!" Trong ánh mắt Đỗ Tử Đằng tràn đầy tin tưởng, cậu thoáng nhìn khuôn mặt chữ quốc run rẩy của Liên Bình Giang, phá lệ giải thích thêm mấy câu: "Vật phẩm đấu giá đầu tiên không thể quá vắng lặng vô danh, nếu không không cách nào khiến người ta mong đợi hưng phấn, nhưng không thích hợp giá trị quá cao, dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu đấu giá, vạn nhất mọi người quá dè dặt bình tĩnh, khó tránh khỏi giá cả bán ra được không thể khiến người bán vừa lòng, trong những vật phẩm đấu giá được người ta chú ý, chỉ có cái đó có giá trị thực tế thấp nhất, dù không bán được, độ tổn thất cũng có thể thừa nhận được, hơn nữa, vật phẩm đó khởi đầu, cũng đủ mánh lới rồi."

Sau một phen đạo lý đó cũng khiến mấy người khác âm thầm gật đầu, tiểu tử này tuy tu vi thấp, nhưng tính ra cũng khá có chút cách thức trên mấy sự vụ này.

Bấy giờ, có đệ tử đi đến nói vài câu bên tai Đỗ Tử Đằng, cậu nhíu mày, sau đó chắp tay cáo tội với mấy người Liên Bình Giang rồi lui ra.

Lâm Tùng nôn nóng dạo bước, vừa thấy Đỗ Tử Đằng đã giận sôi máu: "Ngươi ngày đó hứa hẹn thế nào, hiện giờ cách kỳ chín viện định thứ tự chỉ còn mấy ngày, xếp hạng của Phi Hào Viện chúng ta không tiến ngược lại lui, ngươi......"

Đỗ Tử Đằng cắt ngang lời gã: "Ngươi chỉ vì chút chuyện đó mà kêu đồng môn vào thông báo cho ta?"

Lâm Tùng mở to hai mắt nhìn, nổi trận lôi đình: "Đó chưa được tính là chuyện lớn thì cái gì là chuyện lớn! Ngươi giày vò mấy đống linh thạch nát đó tu hành nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì? Ngươi quả thực ngu xuẩn, không phân rõ được nặng nhẹ nhanh chậm......"

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa cắt ngang lời gã: "Đỗ Tử Đằng ta nói được thì làm được, đã nói muốn tranh xếp hạng chín viện thì nhất định sẽ làm được, không cần người khác tới khoa tay múa chân!"

Nói xong, cậu xoay người vào hội quán, không hề để ý tới Lâm Tùng nổi trận lôi đình phía sau, Lâm Tùng xông lên trước còn muốn tìm Đỗ Tử Đằng lý luận, lại bị hai kiếm tu Trúc Cơ một trái một phải lạnh như băng chặn lại, Lâm Tùng vừa thấy đều là đệ tử kiếm phái thì nói: "Ta là sư huynh của cậu ta, vừa rồi còn chưa nói chuyện xong, hai vị sư huynh có thể cho ta đi qua......"

Hai người đó thẳng như tượng băng, hoàn toàn không phản ứng Lâm Tùng, hiển thị trong lòng không hề có chuyện nhường đường.

Lâm Tùng bị hai người kẹp lấy không thể động đậy, trong lòng tức đến hộc máu, mẹ nó, cái tên khốn đó rốt cuộc vớ phải vận may gì, có thể khiến kiếm phái coi trọng như thế, lại còn phái nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy tới bảo vệ, quả thực đáng giết ngàn đao......

Lúc này trong hội quán, dưới vạn chúng chú mục, món đấu giá đầu tiên chính thức bộc lộ, đó là một thanh bội kiếm với hình thức bình thường không có gì lạ, lúc kiếm này hiện thân, hiện trường hiện ra hai cực phản ứng băng hỏa.

Lời nói cực có tính kích động của đấu giá sư sau khi được trải qua sự dạy dỗ của Đỗ Tử Đằng vang lên: "Đây là chỗ dựa duy nhất của một vị truyền kỳ trên con đường thành tựu truyền kỳ, có thể nói, không có vị truyền kỳ đó thì sẽ không có thoại bản xuất sắc tuyệt luân được truyền lưu rộng rãi trong Tu Chân Giới, không có thoại bản kia thì sẽ không có Tiên Duyên Trấn hôm nay, vì để biểu đạt kính ý và sự cảm tạ chân thành nhất của chúng ta tới vị truyền kỳ đó, hội bán đấu giá lần này sẽ lấy vật phẩm này bắt đầu mở đấu! Vị truyền kỳ đó chính là ——"

Trong tiếng hò hét cầm lòng không đậu của rất nhiều người toàn hội trường, đấu giá sư hô khàn cả giọng: "Tiêu Thần Tiêu chân nhân Hoành Tiêu kiếm phái! Vật này chính là bội kiếm mà hắn cầm khi ngộ đạo thời trẻ, giá khởi điểm một ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười linh thạch, bắt đầu!"

Đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái bấy giờ đều bắt đầu sôi trào, Tiền trưởng lão vì lấy ra được thanh kiếm đó từ Kiếm Phòng, từng chiến đấu với Ân trưởng lão canh gác, hai vị tu sĩ Kim Đan chiến đến kinh thiên động địa, việc này sớm đã được truyền xôn xao trên núi, hiện giờ thanh bội kiếm đó do Tiền trưởng lão cung cấp hiện thân hội đấu giá, thân phận đã vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.

Từng được một vị Kim Đan truyền kỳ như Tiêu chân nhân dùng qua, hai vị trưởng lão Kim Đan chấp sự chấp kiếm vì nó mà vung tay đánh nhau, chỉ dựa vào hai điều này, thanh bội kiếm đó đã tuyệt đối đáng giá được sưu tầm, huống chi, năm đó Tiêu chân nhân lĩnh ngộ kiếm đạo, chỗ dựa trong tay chỉ có thanh phi kiếm đó, chỉ cần trong đó còn sót lại một chút vết tích kiếm đạo cũng đủ để khiến người ta hưởng thụ vô cùng, thanh kiếm này thật sự là vật mà rất nhiều người muốn nhất định có được.

"Một ngàn năm mươi!"

"Một ngàn mốt!"

......

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm nhìn cạnh tranh giá phía dưới, trong mắt chỉ thấy linh thạch ào ào chảy vào hầu bao của mình —— dù sao, tuyệt đại bộ phận thu nhập của lần đấu giá này phải giao cho người sở hữu vật phẩm là Tiền trưởng lão, nhưng thương hội sẽ rút phần trăm từ đó, mà thu nhập của Đỗ Tử Đằng tuyệt đối sẽ không thấp.

Nói thật, trận đầu bán món này, Đỗ Tử Đằng vốn lo lắng sẽ tồn hàng, nhưng cuối cùng sau khi xác định nhân số Vân Hoành Phong sẽ tới, cậu liền biết sẽ không có khả năng đó xảy ra, trong trí nhớ mơ hồ khó phân biệt của Đỗ Tử Đằng, kinh tế của fans thật sự là một loại lực lượng cực lớn đến đáng sợ.

"Hai ngàn linh thạch!"

"Hai ngàn mốt!"

"Ba ngàn linh thạch!"

"Ba ngàn mốt!"

"Bốn ngàn linh thạch!"

......

Đỗ Tử Đằng theo tiếng nhìn qua, hai thanh âm liên tiếp đó hình như đều rất quen, kết quả người mỗi lần tăng giá một trăm chính là Cát công tử, mà người mỗi lần trực tiếp đẩy giá đến số nguyên, lại là vị đệ tử nội môn gọi là Văn Nhân Lăng kia.

Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng dung nhan kiều diễm của đối phương thật sự quá có độ công nhận, khiến người ta gặp qua khó quên, lúc này, Văn Nhân Lăng chỉ cần nghe thấy có người tăng giá, liền trực tiếp tăng đến số nguyên, hoàn toàn không thấy được sắc mặt xanh mét của Cát công tử.

Hôm nay Cát Lân vốn muốn đến xem hội đấu giá do Đỗ Tử Đằng lăn lộn ra rốt cuộc như thế nào, ai biết trận đầu chính là vật phẩm mà thần tượng sử dụng, vậy nhất thiết phải mua được! Ai biết lại gặp phải một tên ngu ngốc như Văn Nhân Lăng, rõ ràng với cái giá đó đều có thể trực tiếp mua được thanh phi kiếm cấp cao không tệ, vậy mà không hề chớp mắt cứ tiếp tục tăng giá...... Hơn nữa, toàn hội trường nhiều người như vậy, thấy Cát Lân y ra giá, dù cho vừa rồi giá cả không cao lắm, mọi người cũng đều cho y mặt mũi không ra giá nữa, chỉ có Văn Nhân Lăng này...... Cát Lân nghiến răng.

Nếu mi muốn chơi, ta chơi lớn với mi!

Cát Lân tăng tiếp từng lần từng lần, Văn Nhân Lăng cũng mặt không đổi sắc theo từng lần từng lần.

Như vậy giá cả rốt cuộc đã tới tám ngàn linh thạch ly kỳ......

Cát Lân cười dữ tợn trong lòng, lớn tiếng nói: "Tám ngàn một trăm!"

Văn Nhân Lăng đang muốn tiếp tục kêu thêm, bên cạnh lại có người khẽ ấn vai cậu ta, cậu ta tức khắc nghiêng đầu an tĩnh lại, không tiếp tục báo giá nữa.

Đỗ Tử Đằng ở trên đài xem, trong lòng nhíu mày, tám ngàn một trăm linh thạch đó nếu để Cát công tử xuất ra, tuy Cát Lân bỏ ra được, nhưng có lẽ cũng phải xuất nhiều máu...... Ăn ngay nói thật, hộ khách chất lượng tốt như Cát công tử, Đỗ Tử Đằng cũng không muốn đắc tội, nếu y mua được vật phẩm lại muốn ép giá, vậy thì Đỗ Tử Đằng thật sự khó cả đôi đường.

Người quấy rối đó làm sao sớm không ngăn muộn không ngăn, cố tình vào lúc này ra tay ngăn cản Văn Nhân Lăng chứ?

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng thoáng chạm với đối phương từ xa, tức khắc ngẩn ra, cậu xác định sau khi mình tỉnh lại chưa từng gặp qua người này, nếu chưa từng gặp mặt, lại vì sao cảm thấy quen thuộc như thế? Chẳng lẽ trong những khoảng thời gian đã đánh mất của cậu từng có gút mắt không ít với người đó, mới có thể vẫn lưu giữ được ấn tượng với người đó vào lúc đã quên mất tất cả? Quá khứ của cậu rốt cuộc như thế nào......

"Tám ngàn mốt lần thứ nhất!"

Ánh mắt đối phương vừa chạm vào với cậu, giữa ngàn hồi trăm chuyển, cũng như cảm thấy được gì đó, lại cố tình lảng tránh ánh mắt.

"Tám ngàn mốt lần thứ hai!"

Đối phương thấp giọng nói câu gì đó với Văn Nhân Lăng, chỉ thấy Văn Nhân Lăng tức khắc tươi cười rạng rỡ, sáng lạn như trăm hoa đua nở: "Chín ngàn!"

Bên này Cát công tử đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói thật, chút khúc chiết vừa rồi thế mà khiến bàn tay y mướt mồ hôi, Đỗ Tử Đằng dự liệu không sai, quả thật y có nhiều linh thạch như vậy, nhưng thoáng cái đưa ra hết, tuy ở ngoại môn ít chi tiêu, vẫn khiến ngày tháng kế tiếp sẽ khá chật vật, trải qua đợt kinh hách đó, sau khi Văn Nhân Lăng tăng giá, y cũng trầm mặc không lên tiếng nữa.

"Chín ngàn lần thứ nhất!"

"Chín ngàn lần thứ hai!"

"Chín ngàn linh thạch lần thứ ba! Thành giao!!! Chúc mừng vị đạo hữu này!"

Nhìn lúm đồng tiền như hoa của Văn Nhân Lăng, Cát Lân nghĩ đến ánh mắt của người xung quanh khi mình không thể báo giá tiếp vừa rồi, trong lòng không khỏi khó chịu, y đột nhiên nói: "Không biết vị đạo hữu này có lấy ra được chín ngàn linh thạch không, đừng vì xem náo nhiệt mà báo giá lung tung, khiến người chân chính muốn tham gia như bọn ta tiếc nuối uổng công!"

Cát Lân vừa nói ra lời này, cả hội trường an tĩnh.

Chỉ trích bén nhọn như vậy, sự xung kích tạo thành không chỉ đối với Văn Nhân Lăng, lại càng đối với cả hội bán đấu giá, nếu về sau có người đấu giá ác ý, đấu mà không mua, vậy cũng không phải chuyện tốt.

Mọi người thương hội liếc nhau, tất cả đều nhíu mày, nếu ứng đối lời này không tốt, chỉ sợ hội đấu giá lần này sẽ phải kết thúc tại đây.

Hiện tại Đỗ Tử Đằng cũng đã không rảnh để ý đến chút suy nghĩ trong lòng vừa rồi nữa, đi đến trước đài hỏi: "Văn Nhân đạo hữu, xin hỏi trong tay huynh có chín ngàn linh thạch không?"

Văn Nhân Lăng thế mà cúi đầu không biết đang mò cái gì, người toàn hội trường đều nhìn chằm chằm cậu ta, mà cậu ta lại chậm rãi lấy ra một túi trữ vật, sau đó nhíu mày nói: "A...... Chỉ có hai ngàn ba trăm bảy mươi mốt......"

Toàn hội trường ồ lên, tiểu tử đó chỉ có chút linh thạch như vậy, lại dám kêu ra giá chín ngàn, như vậy không phải tiêu khiển người khác thì là gì?

Cát Lân khoanh tay cười lạnh: "Đỗ huynh đệ, như vậy phải làm sao đây?"

Đỗ Tử Đằng lại vẫn bình tĩnh: "Vậy Văn Nhân đạo hữu có thứ đáng giá nào khác không?"

Văn Nhân Lăng ngưng thần vắt óc suy nghĩ, cuối cùng gọi ra phi kiếm bản mạng của mình, sát khí cực mạnh đó khiến người xung quanh cậu ta nhảy ra xa ba trượng: "Đây là thứ đáng giá nhất của ta rồi."

Mọi người lặng thinh, tiểu tử này ngốc thật hay ngốc giả vậy? Dùng phi kiếm bản mạng để thế chấp linh thạch? Không nói đến Ngưu Bối thương hội có thu hay không, nếu người ta dám thu...... ngươi dám thế chấp sao?

Mắt thấy tất cả không thể vãn hồi, Đỗ Tử Đằng lại men theo hướng dẫn: "Văn Nhân đạo hữu, huynh suy nghĩ lại cẩn thận? Trước đó huynh trảm yêu trừ ma...... Chẳng lẽ không có thứ đáng giá khác sao?"

Trên gương mặt diễm lệ của Văn Nhân Lăng đầy mờ mịt.

Đỗ Tử Đằng thở dài trong lòng, aiz, mặt đẹp quả nhiên không thể quá trông cậy vào chỉ số thông minh mà, cậu nói thẳng: "Trải qua ngoại môn xác minh, trong tay Văn Nhân đạo hữu có hơn một vạn sáu ngàn điểm công tích."

Nói xong, Đỗ Tử Đằng vung tay lên, chỗ cách năm trượng bên đài bán đấu giá, một cửa hàng nho nhỏ đột nhiên sáng lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người, bố cục phương tiện của cửa hàng đó đều giống tiệm linh vật Giản thị như đúc, chẳng qua trên bảng hiệu viết là "Tiệm đổi Giản thị".

Đỗ Tử Đằng nói: "Chư vị, sau khi đấu giá nếu không đủ linh thạch, đều có thể dùng bất kỳ tài nguyên nào trong tay mình vào tiệm đổi đó để đổi lấy linh thạch, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ, chư vị có thể yên tâm!"

Sau đó, cậu cười tủm tỉm nói với Văn Nhân Lăng: "Căn cứ tỉ suất đổi hiện tại, điểm công tích trong tay Văn Nhân đạo hữu có thể đổi được hai vạn bốn ngàn một trăm hai mươi sáu linh thạch, không biết ý ngài như thế nào?"

Mắt Văn Nhân Lăng sáng ngời, thế mà đột nhiên có được nhiều linh thạch như vậy: "Ta muốn bội kiếm của Đại sư huynh! Ta muốn Kim Vẫn Thiết kia! Ta còn muốn trăm năm......"

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng, quăng ánh mắt về phía cửa hàng: "Tới, trước tiên đổi chín ngàn linh thạch đến đây cho Văn Nhân đạo hữu!"

Trong ánh mắt toàn hội trường, một cái túi nặng trĩu sau đó được giao vào tay Văn Nhân Lăng: "Văn Nhân đạo hữu, xin khấu trừ sáu ngàn điểm công tích...... Được rồi, thẩm tra đối chiếu không sai sót! Sau đó khi bán đấu giá kết thúc, ngài giao linh thạch cho bọn ta thì sẽ có thể lấy được phi kiếm rồi! Còn vật phẩm đấu giá khác, ngài có thể chờ sau đó bắt đầu đấu giá, quy tắc đều như nhau, ai ra giá cao thì được......"

Cát Lân cứ như vậy, ngơ ngơ ngác ngác trơ mắt nhìn Đỗ Tử Đằng không cần tốn nhiều sức đã gom được sáu ngàn điểm công tích từ chỗ tên ngốc nội môn kia.

Sau đó, y đưa mắt nhìn bốn phía, hoảng sợ phát hiện, hiện tại rất nhiều gương mặt quen biết trong nội môn đều hưng phấn đến mức đồng tử tỏa sáng, mắt đều thẳng trừng trừng nhìn Tiệm đổi Giản thị và đài đấu giá...... Giống như đã gấp không chờ nổi muốn dùng điểm công tích đi đổi linh vật quý hiếm trên đài......

Cát Lân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, y làm sao lại quên mất một việc: Nhiệm vụ đệ tử có thù lao nhiều nhất, hoàn toàn không phải nhiệm vụ đệ tử Tiên Duyên Trấn cứt chó gì kia, mà là nhiệm vụ đệ tử nội môn, ra vào bí cảnh động một chút là hơn một ngàn, trảm yêu trừ ma thường xuyên trên vạn, điểm công tích nhiều nhất vốn không phải chín viện ngoại môn bọn họ mà là những chân truyền nội môn kia......

Đỗ Tử Đằng thu tất cả vào đáy mắt, vừa lòng cười: Ở một nơi tụ tập thương phẩm không khí rực lửa, tỉ lệ đổi có lời như thế, đủ để trung hòa giá cả của rất nhiều linh vật do đấu giá mang đến, loại lực hấp dẫn này sẽ trực tiếp sáng tạo ra xúc động tiêu phí và xúc động đổi khủng bố.

Đỗ Tử Đằng cười ha ha: Còn không phải là đả thông một con đường nối giữa tiền nội bộ và tiền thông dụng thế giới sao? Chút chuyện nhỏ!

Trong từng đợt lại từng đợt sóng triều đấu giá và từng lần lại từng lần hưng phấn đổi điểm công tích / linh vật khác lấy linh thạch, ánh mắt Đỗ Tử Đằng lại không tự giác lưu luyến chỗ ghế trống bên cạnh Văn Nhân Lăng, chỉ cảm thấy điểm công tích dần dần sung túc thế mà cũng không thể triệt tiêu được chút mờ mịt mất mát trong lòng.

.

Lúc edit đến khúc 4 mắt chạm nhau, nghĩ: ủa ủa có hint kìa, sao mình không nhớ có khúc này ta, chỉ nhớ đến sóng gió phong ba mà Đỗ tiểu gia tạo nên thôi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top