Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q3 Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 72 Bí cảnh quỷ dị

Lúc này cửa vào Phá Hiểu bí cảnh đã hoàn toàn mở ra, như một cái miệng bị xé rách lung tung lộn xộn, mà Lan Chu của Đỗ Tử Đằng được mở đủ mã lực kẹp theo vô số thứ hình dáng cương thi cực lực chạy về phía cửa vào.

Vô số tu sĩ chợt cảm thấy người trong Lan Chu nhất định điên rồi, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế —— Cửa vào bí cảnh đã không ổn định như vậy, làm sao còn có thể chịu được sự va chạm mãnh liệt như thế? Thoáng vô ý, chỉ sợ có đi mà không có về!

Mà Đỗ Tử Đằng trong Lan Chu lại mang vẻ mặt bình tĩnh cầm Tiểu Mộc Bổng, lúc này biểu cảm của cậu lạnh băng gần như chất vô cơ, thậm chí khi sắp tiếp cận cửa vào, tay cậu vung lên, linh thạch như núi nhỏ lại lần nữa được ném vào Tụ Linh Trận, lúc này Tụ Linh Trận đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, mỗi một hoa văn đều có dung nham thiêu đốt hừng hực đang chảy xuôi —— đó là phản ứng khi linh lực được rút ra đến mức tận cùng.

Dưới sự thúc đẩy của vô số nước lũ linh lực cuộn trào do linh thạch cung cấp, Lan Chu bộc phát ra quang mang lộng lẫy vô tận, tựa như một vành thái dương màu cầu vồng gia tốc phóng về phía cửa vào, giờ này khắc này, những vật chết hoàn toàn không có linh trí leo ở ngoài Lan Chu kia như cũng ý thức được sợ hãi, cùng kêu ré lên, tiếng rít bén nhọn thê lương, như vạn quỷ cùng gào, khiến người ta không rét mà run.

Cùng trong nháy mắt, trên trời dưới đất, vô số quái vật bộ dáng cương thi kia như bị nội dung nào đó trong tiếng gào dài thê lương kia kích thích, đồng thời lạnh giọng thét dài hô ứng, số lượng quái vật kia nhiều cỡ nào, tiếng thét dài đó nghe qua như giữa trời đất này đã không còn người sống, chỉ còn quỷ mị, âm khí đại thịnh, quỷ mị dày đặc.

Sau đó khoảnh khắc tiếp theo, vô số tu sĩ đang chiến đấu không thể không ngơ ngác thu tay, không phải bọn họ không muốn tiếp tục chiến đấu, mà vì những quái vật ác chiến với bọn họ đều như điên rồi, chịu xong sát chiêu của họ vẫn quay đầu đi, mà mục tiêu của vô số quái vật đó chỉ có một —— Đỗ Tử Đằng đang tiếp cận cửa vào bí cảnh.

Không bao lâu sau, quang mang lộng lẫy sặc sỡ kia đã bị bao phủ trong ngàn tỷ quái vật, không còn thấy được nữa, lúc này số lượng, độ phân bố dày đặc của đám quái vật đó, cho dù là sát chiêu liên tiếp của đại năng Kim Đan cũng không có tác dụng gì —— Thật giống như rút đao chặt nước, một chiêu hạ xuống tiêu diệt không ít quái vật, nhưng chỗ trống ra kia rất nhanh lại bị càng nhiều quái vật bổ sung, đám quái vật cuồn cuộn bổ sung không dứt như vĩnh viễn không có điểm cuối đó khiến người ta tuyệt vọng.

Dưới sự vây chặn của vô số quái vật trước mắt, người trong Lan Chu còn có thể sống sót sao?

Đây là vấn đề trong lòng của vô số tu sĩ lúc này.

Đỗ Tử Đằng lại không hề bị thủy triều quái vật đủ để bao phủ cậu đó ảnh hưởng mảy may, động tác vung linh thạch trong tay cậu không những không bởi vì phân tâm mà ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng nhanh!

Lúc này đám quái vật rậm rạp như vô cùng vô tận kia đã hình thành một luồng sóng triều tà ác tràn đầy mùi tanh tưởi lại cuồn cuộn kỳ quỷ, mà Lan Chu của Đỗ Tử Đằng như một chiếc thuyền con trong sóng triều đó, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất đi khống chế, bị sóng triều cuốn đi, nhưng tất cả tu sĩ đều thấy được sự ngoan cường bất khuất của chiếc thuyền con đó, nó vẫn luôn không ngừng biến ảo góc độ, không ngừng điều chỉnh phương hướng, quấy toàn bộ thủy triều tà ác long trời lở đất, nhất thời không thể làm gì được nó.

Nhưng toàn bộ lực lượng của thủy triều tà ác to lớn cỡ nào, chiếc thuyền con kia tựa như khiêu vũ trên lưỡi đao, bất cứ lúc nào cũng có tai ương lật úp!

Nhưng rất nhanh, mắt rất nhiều tu sĩ sáng ngời, khi sóng triều tà ác kia tới gần cửa vào bí cảnh, bọn họ vậy mà lại lần nữa thấy được một chút sắc thái sặc sỡ! Tốc độ của tu sĩ bên trong đó thế mà nhanh như vậy, chỉ cần nhanh hơn chút nữa là có thể hoàn toàn quăng bỏ được những quái vật kia tiến vào bí cảnh rồi!

Nhưng mà, Đỗ Tử Đằng trong Lan Chu lại không hề có ý muốn gia tốc, khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, tay thoáng dừng lại, đường nét trong Tụ Linh Trận trong cùng nháy mắt ảm đạm toàn bộ. Lan Chu liền từ cực động bỗng nhiên chuyển về cực tĩnh, ngừng lại như vậy giữa không trung.

Sắc mặt vô số tu sĩ đồng thời đại biến, chút quang mang sặc sỡ đó vào lúc mấu chốt nhất đột nhiên bất động giữa không trung, sau đó tắt ngúm, chỉ trong chớp mắt, sóng triều tà ác cuộn trào do đám quái vật tạo thành kia đã hoàn toàn bao phủ nó, hình thành một hình cầu đáng sợ cực lớn, không ngừng lúc nhúc ở lối vào bí cảnh, hoàn toàn nhìn không ra bên trong sẽ có khả năng sinh mệnh tồn tại.

Thế nhưng...... cứ kết thúc như vậy sao?

Đột nhiên, lối vào bí cảnh truyền đến một chút tiếng ong ong nhỏ đến khó phát hiện, ngay sau đó thanh âm đó càng lúc càng lớn, cuối cùng như nổ vang vang vọng đất trời, cùng lúc đó, hình cầu to lớn kia đột nhiên bộc phát ra quang mang bảy màu mãnh liệt, trong sắc thái sặc sỡ lại rực rỡ đến cực điểm, vô số tu sĩ không thể không đưa tay che đi quang huy chói mắt đến mức hoàn toàn không dám nhìn thẳng kia, sau đó, vô số Kim Đan bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, lúc này, thể tích hình cầu to lớn kia đã vượt xa kích cỡ cửa vào bí cảnh, lúc này, hình cầu đó ở trong tiếng vù vù to lớn, dường như thân bất do kỷ, bị lực lượng đáng sợ nào đó lôi kéo, bị nhét từng chút vào cửa bí cảnh.

Một màn này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, giây tiếp theo, một thanh âm khàn khàn thô ráp đến cực điểm cuồng nộ quát: "Không ——!!!"

Sau đó, trái cầu quái vật to lớn kia hoàn toàn bị kẹt ở lối vào bí cảnh trong sự biến dạng mãnh liệt lại kỳ quỷ, hoàn toàn chặn họng cửa vào. Cửa vào không ổn định đó như đã chống đỡ đến mức tận cùng, trong một tiếng ầm vang lớn, cửa vào bỗng nhiên bị xé rách, vô số bụi mù như núi lửa phun trào bắn về phía bốn phương tám hướng, lực phun trào mãnh liệt đó càng trực tiếp nghiền vô số quái vật tắc nghẽn cửa vào thành bột mịn, hóa thành tro bụi.

Tiếng khàn khàn kia như đang đau khóc rỉ máu: "Không ——!!!!"

Một giọng nam ưu nhã khác lạnh nhạt nói: "Ha, nếu Huyết Nô của ngươi đã bị diệt toàn quân, cũng bớt cho ta một chút việc, Huyết Lục, lại đây nhận lấy cái chết đi."

Tiếng khàn khàn kia đã bị kích thích đến mức hoàn toàn phát cuồng: "A a a a ——!!!! Ngươi phất định phải chết, các ngươi chết hết đi cho bổn tọa!!!!!"

Người nào đó đang điên cuồng thao tác Lan Chu dùng tốc độ cực nhanh không ngừng tránh đi mảnh vụn của thông đạo, một bên lẩm bẩm: "Mẹ nó, tiểu gia mà ngươi cũng dám tính kế đến, cho ngươi biết hoa vì sao đỏ như vậy, đỏ như vậy!!!"

Thông đạo vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, mắt thấy sắp hoàn toàn biến mất, mỗi một mảnh vỡ sẽ xé rách dãy núi Yến Sơn ra từng vết thương to lớn, uy lực làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, nhưng mà trong đám tu sĩ lại bỗng nhiên có một điểm đen lao ra, cũng nhằm về phía thông đạo còn sót lại một chút cuối cùng của cửa vào, đi theo phía sau ánh sáng sặc sỡ kia, biến mất từ đây.

Vô số tu sĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đây chính là thời cơ tiến vào Phá Hiểu bí cảnh cuối cùng, dù nguy hiểm...... Nhưng nghĩ đến trước khi đi, trưởng lão nhà mình luôn mãi hứa hẹn, nghĩ đến tài phú và địa vị mà vô số quặng Tinh Tinh Trần Quang trong bí cảnh tượng trưng cho, vô số tu sĩ hoàn toàn không kịp do dự, trực tiếp xông qua giống điểm đen trước đó, nhưng đã chậm một bước, trực tiếp đâm đầu vào mặt đất.

Trong đó còn có Văn Nhân Lăng buồn nản không thôi, cậu ta không phải hướng về phía quặng Tinh Tinh Trần Quang, thứ đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cậu ta, cậu ta nghĩ đến là, tiểu tử kia vậy mà đi vào một mình! Đại sư huynh vốn dặn dò mục đích lần này cậu ta đến chính là trông coi tiểu tử họ Đỗ kia, hiện giờ đối phương đang ở bên trong bí cảnh, mình thì làm sao cũng không vào được, đã cô phụ sự gửi gắm của Đại sư huynh rồi, thật sự ngẫm lại thôi cũng tức giận.

Hơn nữa, nếu cậu ta không nhìn lầm, thân ảnh xông vào cuối cùng kia...... Còn có thân ảnh tông Đỗ Tử Đằng ra khỏi phạm vi đại kiếm...... Hình như tiểu tử đó không quá tốt rồi nha...... Không được, phải nhanh chóng nói cho Đại sư huynh!

Chút thông đạo cuối cùng rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất sạch sẽ, có lẽ từ nay về sau, trong Tu Chân Giới sẽ không còn có một nơi gọi là Phá Hiểu bí cảnh nữa.

Nghĩ đến điểm này, sắc mặt vô số đại tu sĩ bỗng nhiên âm trầm.

Mà rất nhanh, sau khi đại quân những quái vật bộ dáng cương thi kia bị hủy diệt hoàn toàn, quái nhân gào rống la kêu tất cả bọn họ chết hết đi vậy mà cũng biến mất vô tung, lưu lại Tiêu Thần dẫn đầu, và vô số đại tu sĩ với thần sắc trầm trọng.

=======================================================

Đây đã là ngày thứ mười lăm Đỗ Tử Đằng tiến vào Phá Hiểu bí cảnh.

Rốt cuộc cậu cũng biết, nơi này vì sao sẽ được gọi là Phá Hiểu bí cảnh (phá hiểu = tảng sáng), không trung nơi đỉnh đầu tỏa sáng nhè nhẹ, mặt đất lại trước sau tối trầm, thật giống như hắc ám cuối cùng trước bình minh, thâm trầm vô bờ.

Mười lăm ngày nay, không trung nơi này trước sau vẫn như vậy, thật giống như không còn có khái niệm thời gian một ngày một đêm nơi Tu Chân Giới nữa, cứ mang sắc thái thâm trầm như thế duy trì đến vĩnh hằng lụi tàn.

Thảm thực vật nơi này cũng cực kỳ đơn điệu, một loại bắt mắt nhất trong đó lại là loại thực vật mà Đỗ Tử Đằng quen thuộc nhất, ngay từ đầu lại vốn dĩ không để ý —— Hòa Hòa Thảo.

Trong bóng đêm tối trầm, thực vật bé nhỏ không đáng kể đó cứ tĩnh lặng như vậy rải rác dưới chân, lại không mang đến nửa phần an ủi quen thuộc.

Không còn hơi sợ như khi vừa mới bắt đầu tiến vào, hiện tại Đỗ Tử Đằng đã hoàn toàn thích ứng loại sắc trời này, có thể điều tiết thị lực của mình rất tốt.

Lúc này cậu khom người, bước chân đạp lá không tiếng động, tầm mắt đảo qua bao quát bốn phía, bộ dáng nhạy bén cẩn thận đó như khiến hình dáng ngũ quan khắc sâu hơn không ít, đã không còn sự non nớt như mới ra đời trên Vân Hoành Phong. Nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện, một tay Đỗ Tử Đằng cầm Tiểu Mộc Bổng, giữa ngón tay kẹp không ít phù chú, một tay kia lại thu mà không lộ, không biết trong tay rốt cuộc có cái gì.

Đột nhiên, bước chân Đỗ Tử Đằng dừng lại, bốn phía rõ ràng trống rỗng, nhưng Đỗ Tử Đằng phản ứng lại cực nhanh chóng, vô số tấm Hỏa Cầu Phù, Băng Tiễn Phù bắn nhanh ra, không chút do dự đập mạnh về phía nơi nào đó trong vùng đất trống!

Sau đó chợt nghe thấy tiếng dã thú đau gào thê lương vang vọng đất trời, bước chân Đỗ Tử Đằng phiêu miểu lướt nhanh mà tay cũng không ngừng, càng nhiều phù chú trút xuống, chỗ đó rốt cục cũng không còn tiếng động.

Đỗ Tử Đằng không tiếp cận đến, mà ném qua một đạo Nham Thứ Phù, chợt thấy trên mặt đất đột nhiên sinh ra một cột măng đá dài thẳng hung hãn xỏ xuyên qua một thân ảnh màu đen, chợt nghe thấy bóng đen đó phát ra một tiếng than khóc thật dài càng ngày càng yếu, Đỗ Tử Đằng biết, hiện tại mới có thể tạm thời coi như an toàn.

Tay cậu cầm Tiểu Mộc Bổng, tâm thần ngưng tụ, trong tầm nhìn, quả nhiên, chỗ dã thú đột nhiên xuất hiện vừa rồi có một nơi nho nhỏ như cửa sổ, nhưng cửa sổ nhỏ đó lại đang thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vừa rồi còn có thể thông qua thân hình dã thú, hiện tại lại chỉ còn cỡ đầu dã thú, sau đó dần dần thu nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Bấy giờ Đỗ Tử Đằng mới dám cất bước đi về phía thi thể dã thú kia, nương sắc trời tờ mờ, cơ bản có thể nhìn ra được, trên thi thể trải rộng vết thương lửa đốt đóng băng đáng sợ, vết thương trí mạng là măng đá cực lớn xuyên qua thân thể, từ phần đầu tàn tạ của thi thể có thể miễn cưỡng suy đoán ra được là loại động vật họ hổ cực lớn.

Cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn như thế đều do một tay Đỗ Tử Đằng tạo thành, nhưng trong mắt cậu chỉ có sự hờ hững, không hề có động dung.

Trên mặt đất, cho dù trong sắc trời xẩm tối như thế cũng có thể thỉnh thoảng thấy được hòn đá màu trắng rải rác, hiện tại Đỗ Tử Đằng đã biết, đó vốn dĩ không phải hòn đá gì, mà là hài cốt của chính bản thân các đệ tử bảy đại phái lưu lại khi bí cảnh đột nhiên biến động lần trước và xương dị thú bị đánh chết trong những cuộc đấu đá, thỉnh thoảng có thể thấy được trong toàn bộ bí cảnh, như đang hoàn nguyên từng màn thảm thiết lúc ấy.

Mười lăm ngày nay, cậu gặp phải quá quá nhiều các loại các kiểu tình hình nguy hiểm bỗng dưng xuất hiện, có rất nhiều lần như vừa rồi, nơi rõ ràng trống rỗng, lại có dã thú đột nhiên xuất hiện, mà Đỗ Tử Đằng mượn dùng Tiểu Mộc Bổng, cũng chỉ có thể bắt giữ được dấu vết của cái thứ được cậu gọi là "cửa sổ truyền tống" kia, nhưng hơn phân nửa những cửa sổ truyền tống đó chỉ mang tính tạm thời, sẽ thu nhỏ biến mất tựa như vừa rồi, Đỗ Tử Đằng đặt tên là cửa sổ truyền tống tùy cơ lâm thời.

Có khi còn sẽ vô duyên vô cớ, cậu đi tới đi tới rồi người lại đột nhiên biến mất, truyền tống đến một chỗ khác, Đỗ Tử Đằng đã từng truyền tống vào ổ hơn mười con dị thú...... Trường hợp đó quả thực không đành lòng hồi tưởng.

Tay cầm sổ tay chỉ dẫn suối Linh Tủy, Đỗ Tử Đằng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lần trước đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái và đệ tử môn phái khác sẽ có thiệt hại lớn như vậy —— Dựa theo nội dung trong quyển sách mà Đỗ Tử Đằng phá giải ra kia, bí cảnh này vốn không phải quỷ bí như hiện tại.

Vùng bí cảnh này vốn rất bình thường, thí dụ như nơi an toàn chỉ có dị thú ôn hòa, nơi nguy hiểm sẽ có linh cầm hung mãnh, ít nhất tất cả động vật đều an an tĩnh tĩnh ở nơi mà mình nên ở, nếu trong tay có bản đồ, như vậy thành thành thật thật đi dựa theo bản đồ, hơn phân nửa sẽ không xảy ra đại loạn gì.

Nhưng nếu lần trước lúc bọn họ đến, tất cả động vật đều sẽ bởi vì cửa sổ truyền tống tùy cơ lâm thời kia mà xuất hiện tùy cơ, trong bí cảnh này sẽ không còn một chỗ an toàn chân chính...... Tất cả đều đã trở nên nguy hiểm vô cùng, ngươi lại vẫn đi dựa theo bản đồ trước khi đổi mới, xem khu nguy hiểm là khu an toàn, không xảy ra đại loạn mới là lạ.

Đỗ Tử Đằng phỏng đoán từ những thứ mà phù tu vẽ trên quyển sách trong tay mình, chắc hẳn trong bảy đại môn phái, bí cảnh này đã được khai phá rất hoàn thiện —— nếu không cũng sẽ không đến phiên một phù tu vẽ ra được vật như vậy, mà bí cảnh đã xảy ra biến động to lớn vào lúc các đại môn phái không có chuẩn bị nhất...... Hài cốt đầy đất kia đủ để nói rõ thảm trạng ngay lúc đó, cuối cùng loạn cục máu tanh đó đã thành tựu thanh danh của một người gọi là Tiêu Thần.

Về phần Đỗ Tử Đằng, cậu nghĩ, nếu không phải cơ duyên trùng hợp lừa được Lan Chu, không nói đến một kiếp ở cửa vào bí cảnh, hiện tại vào bí cảnh chắc chắn cậu cũng chỉ có đường chết không đường sống.

Hiện tại, đường về của Đỗ Tử Đằng đã đứt đoạn, cửa bí cảnh vào lúc cậu đối phó những con quái vật vừa rồi đã bị cưỡng ép căng nổ, nếu không tìm thấy suối Linh Tủy, vậy lần này cậu rời khỏi Hoành Tiêu kiếm phái mạo hiểm lớn như thế, quả thực có thể nói là mất nhiều hơn được —— vừa rồi vì lôi kéo nhiều quái vật như vậy xâm nhập cửa vào thông đạo, linh thạch mà Đỗ Tử Đằng mang theo lần này đã bị tiêu hao hơn phân nửa.

Đỗ Tử Đằng lại hoàn toàn không ảo não, kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa, dưới loại tình huống kia của lối vào, hiển nhiên những con quái vật đó mới là sự uy hiếp lớn nhất cho sự sinh tồn và tự do của cậu, vì để diệt trừ hoàn toàn sự uy hiếp đó mà trả giá một ít cũng là điều cần thiết.

Chẳng qua nếu muốn dùng Lan Chu thực hiện mục tiêu chạy thoát thân thì thật sự quá phí linh thạch, trong bí cảnh này cũng không có dấu vết của linh thạch, Đỗ Tử Đằng còn cần tính toán tỉ mỉ, đột nhiên truyền tống đến bên cạnh mãnh thú như vừa rồi, nếu đã có thể ứng đối từ hơi thở phán đoán, Đỗ Tử Đằng đã không còn hoàn toàn ỷ lại Lan Chu nữa, dù sao chỉ trốn không công, thật sự không phải sách lược sống sót.

Nhưng cậu lại không thể không thừa nhận, dưới một số tuyệt cảnh, sự sinh tồn của cậu nhất định phải dựa vào Lan Chu.

Bởi vậy, suối Linh Tủy đã không còn chỉ vì thỏa mãn nhu cầu bức thiết muốn tăng lên tu vi của cậu trước đó nữa, mà càng là nguồn năng lượng cho Lan Chu - đạo cụ quan trọng trong bí cảnh của cậu hiện tại.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu tìm được suối Linh Tủy rồi, cậu còn cần phải ở lại trong bí cảnh này sao? Chỉ sợ đã trực tiếp bóp nát Truyền Tống Phù, rời khỏi bí cảnh mới là chuyện gấp không chờ nổi mà cậu muốn làm.

Hiện tại, ở lại đây thêm mỗi một ngày, thần kinh sẽ căng chặt thêm một ngày, đã từng tiêu dao sảng khoái trên Vân Hoành Phong như là chuyện đời trước, hiện tại, động lực duy nhất chống đỡ cậu không bóp nát Truyền Tống Phù thử một lần chính là suối Linh Tủy, tìm được nó, tăng lên tu vi, mới không uổng phí một hồi cực kỳ nguy hiểm cửu tử nhất sinh lần này của mình!

Đây là tín niệm mà Đỗ Tử Đằng luôn lặp đi lặp lại nói với mình, khiến cậu có thể kiên trì đến bây giờ.

Cậu yên lặng gỡ con dã thú kia từ trên măng đá xuống, dùng Hỏa Cầu Phù nhóm lửa, Thanh Tuyền Phù dẫn nước, nhanh chóng sơ sài bào chế một bữa cơm trong mười lăm phút. Bên trong bí cảnh không ngày đêm, Đỗ Tử Đằng đã dần dần nắm giữ được quy luật, nơi từng xuất hiện cửa sổ truyền tống tùy cơ lâm thời, ít nhất trong nửa canh giờ sẽ không xuất hiện nữa, cho nên ít nhất trong nửa canh giờ, nơi này tương đối an toàn.

Ăn ngấu nghiến giải quyết xong bữa cơm, Đỗ Tử Đằng không hề chậm trễ, nắm chắc thời gian tương đối an toàn cuối cùng, lại lần nữa lấy ra quyển sách kia.

Bắt đầu đối chiếu địa hình trên quyển sách phán đoán nơi đây rốt cuộc là đâu, cửa sổ truyền tống lâm thời xuất hiện hoàn toàn không có quy luật để nói, mang đến cho Đỗ Tử Đằng phiền toái cực lớn khi tìm kiếm suối Linh Tủy, có khi, xem từ trên bản đồ, chỉ cần vẫn luôn đi tới phương hướng nào đó sẽ có thể tìm được, nhưng trên nửa đường, không nói đến dị thú hung mãnh đột nhiên bị truyền tống ra, dù là bản thân Đỗ Tử Đằng cũng sẽ đi tới đi tới rồi đột nhiên bị truyền tống đến một chỗ khác có khả năng nguy hiểm, cũng có khả năng an toàn, cần so sánh bản đồ lại lần nữa.

Mà Đỗ Tử Đằng cảm thấy, cái gọi là cửa sổ truyền tống tùy cơ lâm thời đó...... phía sau nhất định có quy luật, cái gọi là tùy cơ, phía sau tất cả số liệu, đều có quy luật của chính bản thân nó, chẳng qua xem ngươi có thể tìm được hay không thôi.

Bởi vậy Đỗ Tử Đằng mới có thể cầm Tiểu Mộc Bổng, cậu đang tùy thời tùy chỗ quan sát cảnh tượng khi cửa sổ đó xuất hiện, muốn xem một chút rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới khiến bí cảnh này biến thành dáng dấp như vậy, đáng tiếc, không biết vì thần hồn cậu quá yếu, thời gian khống chế Tiểu Mộc Bổng quá ngắn, hay vì nguyên nhân cửa sổ đó xuất hiện rất khó thấy rõ được.

Rất nhiều lần, trong tầm nhìn liên thông của Đỗ Tử Đằng và Tiểu Mộc Bổng, chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ kia xuất hiện lại biến mất, hoàn toàn không biết quy luật trong đó rốt cuộc là gì.

Nhưng bất kể thế nào, Đỗ Tử Đằng đã có thể phỏng đoán ra được từ trên bản đồ, mình đang từng bước một tiếp cận suối Linh Tủy.

Đỗ Tử Đằng quan sát xem ra, loại đặc tính truyền tống đột nhiên xuất hiện kia không chỉ tạo thành cục diện thảm thiết cho một chúng tu sĩ danh môn tới nơi này lần trước, cũng mang đến tai họa ngập đầu cho sinh vật vốn có trong bí cảnh.

Ngoại trừ những thi hài tu sĩ rải rác, Đỗ Tử Đằng cũng từng phát hiện thi thể dã thú đói chết ngã chết, hiển nhiên, truyền tống đến chỗ xa lạ trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm được nơi ở, lại không có đồ ăn đỡ nói, dựa vào linh trí của những con dị thú đó thì chỉ có một con đường chết.

Bên trong Phá Hiểu bí cảnh, Đỗ Tử Đằng kỳ dị phát hiện vật phẩm nơi này rất đơn điệu, thật giống như mấy thứ đó đều bị người ta tùy ý ném vào tự sinh tự diệt, mà không phải là đa nguyên phong phú phát triển tự nhiên ra, Đỗ Tử Đằng cũng vào lúc đó mới chú ý tới Hòa Hòa Thảo.

Ít nhất những loại dị thú ôn hòa ăn cỏ lại được trời ưu ái, bất kể truyền tống đến nơi nào cũng có Hòa Hòa Thảo để ăn, đương nhiên, tiền đề là không cần gặp phải dị thú ăn thịt hung mãnh.

Đỗ Tử Đằng cứ như vậy một thân một mình đi tới dưới sắc trời âm trầm, thậm chí có đôi khi chính cậu cũng sẽ bắt đầu mờ mịt, rốt cuộc cậu còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Trong nhận thức của Đỗ Tử Đằng, trong hoàn cảnh đơn điệu không thay đổi, tâm lý lại cực kỳ căng chặt, con người cực dễ sụp đổ nổi điên, Đỗ Tử Đằng rất lo lắng cho mình ngày nào đó sẽ phát cuồng, trực tiếp lao vào vô số dị thú, lại lo lắng ngày nào đó mình ở trong mơ sẽ thừa dịp bản thân không chú ý, trộm bóp nát Truyền Tống Phù......

Nhưng tất cả việc đó đều không xảy ra, thần trí cậu từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo, không biết có phải vì mị lực của suối Linh Tủy quá lớn hay không, hay vì bản thân kiên cường hơn xa so với mình tưởng tượng, Đỗ Tử Đằng cười khổ nghĩ.

Trong hành trình bí cảnh cơ hồ có thể được xưng là dài đằng đẵng này, Đỗ Tử Đằng cũng dựa vào trực giác chậm rãi nắm giữ được một chút quy luật của sự truyền tống tùy cơ kia, cậu chỉ như nhìn thẳng được trong mông lung, nhưng tầng giấy cửa sổ kia lại từ đầu đến cuối không cách nào đâm thủng được, khiến cậu đã rối rắm lại vui mừng.

Vui mừng chính là, trong vòng mười ngày kế tiếp, Đỗ Tử Đằng không bị truyền tống một lần nào nữa, từng bước một tiếp cận suối Linh Tủy.

Nhưng rối rắm chính là, Đỗ Tử Đằng nghiêm túc chải vuốt lại manh mối trong đầu mình, lần lượt chải vuốt những dấu hiệu của cửa sổ truyền tống kia từ khi xuất hiện đến lúc biến mất, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay cả chính cậu cũng không biết mình tránh đi được những cửa sổ truyền tống đó như thế nào! Đỗ Tử Đằng cầm Tiểu Mộc Bổng rối rắm nhìn cửa sổ truyền tống cách mình một bước vừa mới xuất hiện lại dần dần biến mất, nếu không phải vừa rồi cậu dựa vào trực giác dừng bước chân, hiện tại sợ rằng cậu lại đã lệch khỏi tuyến đường trên bản đồ, bị truyền tống đến góc xó xỉnh không biết tên nào đó rồi.

Nhưng bản thân cậu cũng không biết mình làm được tất cả như thế nào, nếu đổi lại là một người khác, không biết thì không biết đi, nhưng Đỗ Tử Đằng cố tình là người có lòng hiếu kỳ và lòng thăm dò nhất trong Tu Chân Giới này, một bí mật vĩ đại như vậy được giấu ngay trong đầu mình, phải biết rằng đây chính là quy luật biến động quan hệ đến Phá Hiểu bí cảnh, vô số đại tu sĩ chưa từng tìm hiểu rõ, có lẽ sau khi giải đáp sẽ có thể hiểu rõ được câu đố về sự biến hóa của Phá Hiểu bí cảnh!

Thân là một trong những người tò mò nhất đối với bí mật này, mỗi ngày trong lòng đều như bị mèo cào, cố tình mình đã vận dụng đáp án đó được như thế rồi lại hoàn toàn không có cách nào bắt giữ ra được rõ ràng, thiên hạ còn có chuyện nào hố cha hơn nữa không!

Ngoại trừ khiến Đỗ Tử Đằng thật sự tiếp cận suối Linh Tủy, một chỗ tốt khác mà việc hố cha đó mang đến chính là, đại khái điều đó khiến kiếp sống bí cảnh ảm đạm của Đỗ tiểu gia có được chút chút sáng rọi? Mỗi ngày cậu giày vò bản thân lặp đi lặp lại khảo tra trực giác của mình như người bệnh tâm thần...... Thực sự say choáng rồi.

Mà một ngày nay, khi sắp tiếp cận chỗ suối Linh Tủy, Đỗ Tử Đằng từ xa xa thấy được một chút ánh lửa.

Cậu khó có thể tin dụi dụi đôi mắt, bôn ba hơn mười ngày nay, cậu chưa từng nhìn thấy tung tích của tu sĩ! Điều này quả thực khiến người ta vui sướng hơn cả việc cậu sắp tìm được suối Linh Tủy!

Tình cảm khó ức chế, Đỗ Tử Đằng đẩy nhanh bước chân đi qua bên đó: "Vị đạo hữu này ——"

Đối phương thoạt nhìn cũng rất gầy ốm, thân hình cũng không cao lớn, nhưng lông tơ Đỗ Tử Đằng lại đột nhiên dựng đứng, dừng bước chân như thấy được thứ gì đáng sợ nhất.

"Ha ha, ngươi quả nhiên đã tìm được rồi, thật không uổng công bọn ta vất vả một hồi."

Quả nhiên? Tìm được?

Trong lòng Đỗ Tử Đằng trầm xuống, thời cơ xuất hiện của quyển sách trong lòng ngực, sự khát vọng đối với tu vi của mình lúc đó, còn có tính tình tiểu nhân hai mặt của Vương Hổ...... Thiên hạ nào có cơ duyên trùng hợp như vậy, mình muốn tăng lên tu vi, thì vừa vặn bí cảnh mở ra, còn có người đưa địa điểm tăng lên tu vi trong bí cảnh đến trong tay mình với phương thức mà chỉ có mình có thể phá giải...... Hao phí tâm sức như vậy, quả nhiên là vất vả.

"Ngươi muốn gì?"

Trăm phương ngàn kế như vậy, nếu vì muốn một cái mạng của mình...... Mình mới Luyện Khí tầng năm, hoàn toàn không cần phí nhiều chuyện như vậy nhỉ?

Bỗng nhiên, Đỗ Tử Đằng như hiểu rõ gì đó: "Ngươi...... Ngươi thế mà cấu kết với những tên tu sĩ tà môn kia!"

Đối phương chậm rãi nghiêng mặt qua, lộ ra một nụ cười máu tanh, nụ cười đó càng lúc càng lớn, cuối cùng đã cười đến không thở nổi: "Ha ha ha ha ha ha...... Rất tốt, nhạy bén như vậy, quả nhiên không uổng công bọn ta hao hết suy nghĩ, chậc, nếu đã đoán được, vậy càng không giữ được ngươi!"

Khi cả khuôn mặt đối phương hoàn toàn xuất hiện dưới ánh lửa, Đỗ Tử Đằng không ngoài dự đoán phát hiện đúng là khuôn mặt mà cậu chán ghét đến cực điểm của Cảnh Hoa, mà khiến Đỗ Tử Đằng sởn tóc gáy chính là, dưới ánh lửa, trên mặt Cảnh Hoa lại là một đôi con ngươi màu máu trong suốt quỷ dị!

.

.

.

.

Khi chuẩn bị vô bí cảnh, ta đã nghĩ, chắc sẽ là đồng môn giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn cùng khám phá bảo tàng, rồi lục đục với phái khác, ma tu châm ngòi các kiểu, tiện thể tạo hint blablabla...

Nhưng KHÔNG, tác giả đã cho ta 1 bạt tai vang dội, này thì đoán =)))

Bả sẽ cho nhân loại biết, thế nào là không thể đoán, thế nào là 1 mình xông bí cảnh =)))

ĐM bả ra tay không thể nào mà lần =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top