Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q3 Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển III Tiêu Hà

Chương 85 Tiếng giết rung trời

.

Hai người Đỗ Tử Đằng Tiêu Thần liếc nhau.

Đỗ Tử Đằng dùng môi ngữ nói: "Đánh?"

Tiêu Thần lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Tử Đằng tạm thời đừng nóng nảy, tùy cơ ứng biến.

Chờ đến lúc đám nhân mã ồn ào đốt đuốc rừng rực kia được người Trương gia phát giác, đã quá muộn, mọi nơi sân viện thấp bé này đều đã bị bao vây, cửa viện bị đá văng trực tiếp từ ngoài, một đám binh lính đầy đủ giáp trụ thậm chí ngay cả gương mặt cũng bao trùm kín mít xông vào, tướng sĩ dẫn đầu nương ánh lửa thấy rõ gương mặt kinh hoàng của Trương đại lang, trực tiếp hừ lạnh, nói: "Nghịch tặc ngươi quả nhiên ở đây! Phạm phải tội phản nghịch bất kính bực đó, còn dám trốn đi, thật sự quá to gan!"

"Trương gia ta nhiều thế hệ đều là lương dân trên trấn, đâu ra......"

Tướng cầm đầu kia hoàn toàn lười nghe Trương lão ông dong dài, chỉ nói: "Quốc sư tiên chỉ đã nói rõ, dám nói chuyện thay nghịch vương đều là phản tặc, bắt lấy cho ta!"

Lão ông Trương gia muốn nói tiếp, Đỗ Tử Đằng mắt tinh tâm sáng, biết nếu ông nói thêm nữa, chỉ sợ sẽ phải chịu khổ sở, đang muốn làm chút gì đó, thì Tiêu Thần đã tiến lên một bước kéo lão ông lại: "Lão trượng, chớ sốt ruột."

Đây quả thực là họa trời giáng, hơn nữa tội phản nghịch, chính là đại họa xét nhà diệt tộc! Lão ông Trương gia làm sao có thể không sốt ruột, quả thực sốt đến độ ngũ tạng đều đang thiêu đốt!

Nhưng lang quân họ Tiêu này khi làm việc ở đồng ruộng thì cảm thấy không có kỹ năng tốt, hiện tại kéo nhẹ ông, lão ông Trương gia lại cảm thấy rõ ràng bản thân hoàn toàn không thể động đậy, ông giật mình nhìn Tiêu Thần mặt như quan ngọc, cậu ấm này lại có sức lực lớn như vậy!

Hào quang ngọn đuốc sáng tối nhấp nháy không thôi, Tiêu Thần bình tĩnh thong dong, lão ông Trương gia nghĩ, vừa thấy đã biết lang quân họ Tiêu và tiểu nương tử kia không phải người mà nhà thường dân như bọn ông có thể giáo dưỡng ra được...... Hay là, đúng như lời lão bà, là đệ tử của thế gia đại tộc nào đó?

Nếu thực như thế, thì tệ nhất, Trương gia bọn ông cũng có một đường cơ hội sống.

Tiêu Thần thấy lão ông Trương gia trấn định lại, thì buông ông ra, lão ông cũng là người đã từng trải sóng gió nhân sinh, không muốn cho kẻ dẫn đầu cái cớ để thi ngược, vội vàng trấn an trên dưới hơn mười miệng nhà mình.

Dưới sự thúc ép của những binh lính với giáp sắt phủ mặt kia, người Trương gia lẫn cả hai người Tiêu Đỗ nghiêng ngả lảo đảo ra cửa viện, mà Đỗ Tử Đằng lại cảm thấy tình hình hiện tại rất quỷ dị, nếu nói mấy người lính này tới bắt bớ, nhưng bọn chúng hoàn toàn không hề thẩm tra đối chiếu tình hình người Trương gia đã bắt giữ hết tất cả bọn cậu, dù chỉ cần hỏi thăm đơn giản một chút cũng có thể biết kết cấu dân cư Trương gia, sẽ không gom lầm cả cậu với Tiêu Thần vào chứ nhỉ?

Mà khi bọn cậu bị đuổi ra sân đi vào trấn nhỏ, Đỗ Tử Đằng càng thêm giật mình phát hiện, lúc này sự tường hòa an bình đã hoàn toàn biến mất, cả trấn đèn đuốc sáng trưng, bên đường đều là tiếng khóc thét tê tâm liệt phế, những binh lính giáp sắt kia giơ đuốc xâm nhập từng hộ gia đình, sau đó áp giải một đám thanh tráng niên ra, người già phụ nữ trẻ em trong những nhà đó khóc đuổi theo không ngừng ở phía sau, từng màn thảm kịch nhân gian trong hương thôn đó khiến mọi người Trương gia phát lạnh trong lòng.

Lão ông từ nhỏ sinh sống ở đây, lúc này nhịn không được hai mắt đẫm lệ: "Vị đại nhân này, nếu là do Trương gia ta, cứ việc bắt người Trương gia ta là được rồi, có thể buông tha cho các hương thân đó không...... Bọn họ nhiều thế hệ ở đây, đều là hộ gia đình giữ khuôn phép, chưa từng làm việc thương thiên hại lí gì hết mà!"

Người cầm đầu kia lại ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Lão già ngươi thật sự để mắt bản thân ngươi quá rồi! Hừ, nghịch vương kia vẫn luôn không tôn kính thánh chỉ của bệ hạ, lệnh lao dịch cũng đã có năm sáu năm rồi, mà trên dưới Nguyên Quốc ngoại trừ đất phong của nghịch vương đó, nơi nào không phải dễ bảo, hiện giờ đầu đảng tội ác đó đã bị phục tru, đương nhiên phải thanh toán một chút, nơi gian ngoan chưa phục lao dịch các ngươi, đương nhiên phải lần lượt bù lại, bồi thường toàn bộ tội ác cũ!"

Vẻ mặt Tiêu Thần với Đỗ Tử Đằng đều ngưng trọng, nếu dựa theo lời đại nương Trương gia, phục dịch chính là đưa nguyên liệu chế tạo Huyết Nô cho Huyết Lục Môn, ánh mắt hai người đối diện nhau, đều hiểu rõ: Khó trách Huyết Lục Môn kia có thể có nhiều Huyết Nô cuồn cuộn không dứt như vậy, hóa ra đều đến từ sự áp bức nô dịch bá tánh Tây Hoang!

Tiêu Thần càng nghĩ xa hơn, Huyết Lục Môn quật khởi chỉ mới trăm năm nay, chính đạo Tu Chân Giới luôn luôn hưng thịnh, ngoại trừ Loạn Tâm Hải, bởi vì trong đó quỷ đồ trùng trùng không dễ thanh lý, ở những nơi còn lại vốn dĩ không để lại chút cơ hội nào cho tà môn sinh sôi nảy nở, trước kia Hoành Tiêu kiếm phái còn rất kinh ngạc với sự phát triển của Huyết Lục Môn, thật sự không nghĩ rõ được mấu chốt trong đó.

Hiện giờ tất cả đã sáng tỏ, Tây Hoang này chính là hoang vực tu chân, xưa nay thiếu thốn linh khí, tất cả bảy đại môn phái đều rời xa nơi này, nếu không phải lần này cửa ra Phá Hiểu bí cảnh ở đây, hắn lại bởi vì Đỗ Tử Đằng mà không thể không ở lại lâu như thế, chỉ sợ cũng khó có thể phát hiện manh mối trong đó —— Huyết Lục Môn đã lợi dụng phàm nhân nơi này để phát triển thế lực môn mình, thực sự không thể ẩn mật hơn được nữa, khó trách chính đạo vẫn luôn không thể phát hiện.

Hơn nữa nghe lời phàm nhân kia, Huyết Lục Môn thế mà có thể thẩm thấu đến chỗ đế vương hoàng cung, đây tuyệt đối không phải công sớm chiều, chỉ sợ bọn chúng chấp hành sách lược bực này đã rất lâu rồi.

Tiêu Thần nhìn thảm trạng thế gian trước mắt, khóe môi dần dần mím chặt, người tu chân tuy siêu thoát thế tục, nhưng thân là kiếm tu, hắn cũng có bản tính bất bình lên tiếng! Tà môn làm hại thương sinh bực này, không trừ không vui!

Thân là tu sĩ Kim Đan, Tiêu Thần đã trải qua quá nhiều biến động, sống chết chỉ một chớp mắt, trong lòng đã quyết định, hắn lại không xúc động, những binh lính giáp sắt chấp hành mệnh lệnh trước mắt, nếu hắn liệu không sai thì đều không phải người sống, chủ sự phía sau màn lại chưa lộ diện, không vội nhất thời.

Lúc này, một hàng bọn họ lặng im đi theo rất nhiều thanh tráng niên bị bắt chia lìa với người nhà, trong bóng đêm dần dần rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của đại đa số bọn họ, mà phía sau họ, vô số tiếng khóc xoay vần theo gió trong đêm tối. Trong nháy mắt này, phụ nữ trẻ em Trương gia thậm chí nhịn không được cảm thấy may mắn trong lòng, cho dù biết con đường phía trước gian nan, biết phía trước sẽ có bất trắc, nhưng ở cùng một chỗ với người nhà, luôn tốt hơn cốt nhục phân cách sinh ly tử biệt như vậy.

Đội người bọn họ đi không bao lâu, thế mà tập hợp với một đội nhân mã khác.

"Hử? Vương huynh, ngươi thu hoạch không nhỏ nha!"

Tướng lãnh dẫn đội đến bắt giữ già trẻ Trương gia bên này lại ngoài cười nhưng trong không cười: "Nơi nào so được với Lý huynh đệ, chỗ ta chẳng qua chỉ là một ít cá tôm nhỏ, ngươi kia mới là làm ăn lớn chân chính, chính chủ mà bệ hạ với quốc sư muốn nhìn thấy đó."

Đỗ Tử Đằng một giới tu sĩ, ánh mắt nhạy bén, theo lời nói của bọn chúng nhìn về phía kia, lại thấy chi đội ngũ đó người mạnh ngựa tráng không thua gì chi bên này, thậm chí nhân số đội ngũ còn mơ hồ nhiều hơn, nhưng trong chi đội ngũ đó hoàn toàn không tạm giam bá tánh bị bắt tới phục dịch nào, chỉ có một chiếc xe chở tù nho nhỏ, trong xe có một thiếu niên áo gấm đang ngồi, cậu ta cúi đầu, nhìn không rõ toàn diện.

Đỗ Tử Đằng tính toán trong lòng, không biết thiếu niên đó có địa vị gì, thế mà cần quốc sư gì kia phí công lớn như vậy, để nhiều người như thế đến trông giữ.

Cứ việc hai đầu lĩnh hợp mặt không hợp ý, nhưng ý chỉ lại là cùng nhau nhận, bởi vậy, không thể không dừng cả đội lại lần nữa, hy vọng hợp nhân mã cùng một chỗ, Đỗ Tử Đằng nhạy bén phát hiện, dựa theo cách mà bọn chúng lăn lộn lại lần nữa thế này, hình như người trông coi thiếu niên kia còn nhiều thêm một chút?

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng lại đảo qua những trấn dân phía sau mình, sau đó càng thêm giật mình phát hiện, cậu vốn cho rằng bị kéo đi đều là nam tử thành niên, nhưng dừng lại đánh giá tỉ mỉ mới phát hiện, không chỉ là thanh tráng niên, có một số đứa trẻ rõ ràng chưa thành niên thế mà cũng bị kéo đến đây, hiện tại đại khái trong lòng quá sợ hãi, có mấy đứa nhịn không được lên tiếng khóc nức nở.

Những thanh tráng niên bị giải đi đó đều là trụ cột trong nhà, có đi mà không có về như thế mang đến cho trong nhà những người đó sự đả kích ngập đầu cỡ nào! Hiện tại thậm chí ngay cả thiếu niên choai choai mà những kẻ đó cũng không buông tha, vậy là hoàn toàn muốn bọn họ tan nhà nát cửa mà.

Tội nghiệt ngập trời như thế trình diễn trước mắt mình, trong lòng Đỗ Tử Đằng cảm thấy rất uất giận, nhịn không được dùng ánh mắt xẻo Tiêu Thần bên cạnh, đối phương lại làm như không thấy, chỉ nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó.

Tướng lãnh họ Vương dẫn đầu kia cười hắc hắc, vung tay lên: "Lý huynh, chậc, trong đội ngũ của ngươi thế mà còn có kẻ không chịu ngoan ngoãn nghe lời nha, nếu ý chỉ trên người tiểu đệ, nói không chừng sẽ phải quan tâm chút đó."

Người dẫn đầu họ Lý hừ lạnh không nói, trong lòng cũng thực sự phiền chán mấy thiếu niên choai choai khóc thút thít đó quá phiền, hại mình mất mặt mũi.

Sau đó, trước mắt bao người, mấy binh lính giáp sắt sau khi tướng lãnh họ Vương phất tay, đi ra từ trong đám người, gỡ mũ giáp sắt ra, phía dưới đó là từng đôi mắt đỏ máu, mặt mũi hung tợn, đám người tức khắc hãi đến mức lớn tiếng hét lên, nhất thời hỗn loạn cả vùng.

Tướng lãnh họ Vương kia lại cười ha ha, chợt thấy mấy binh lính kia bổ về phía mấy thiếu niên khóc kêu to nhất, không quá chốc lát, đã không còn một tiếng động.

Mà tiếng thét trong đám người cũng như bị đông lại tại một khắc này, không còn một thanh âm .

"Một manh áo một miếng cơm của các ngươi đều đến từ bá tánh, lại dùng thủ đoạn tà ma bực này tùy ý giết chóc khi dễ bá tánh, thật sự uổng làm người!"

Lúc sát ý dần dâng lên trong lòng Đỗ Tử Đằng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng trách cứ non nớt mà phẫn nộ đó, cậu với Tiêu Thần đều có chút kinh ngạc, sau khi liếc nhau nhìn về phía xe chở tù cách đó không xa, lúc này thiếu niên trong xe đó nhìn thấy một màn trước mắt, hai mắt đỏ bừng rơi lệ thấm áo.

"Chậc, tiểu thế tử, ta khuyên ngươi vẫn nên an phận thủ thường một chút, hiện giờ ngươi chẳng qua chỉ là Nê Bồ Tát, phát thiện tâm gì chứ, đừng cho là Huyết Giáp Vệ trên tay ta sẽ không làm gì ngươi, nói cho ngươi, ngươi đã không còn là hậu duệ quý tộc gì nữa, bớt cái kiểu lải nhải dài dòng đó cho ta!"

Mặt thiếu niên trong xe chở tù sung huyết đến đỏ bừng: "Nếu phụ vương còn đây, các ngươi dám làm càn như vậy sao?! Các ngươi dám khi dễ bá tánh trên đất phong như vậy sao?! Các ngươi...... Các ngươi...... Các ngươi...... Quả thực là không bằng cầm thú!"

Bên trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô thấp nhỏ: "Thế tử An Vương!" "A...... Nghe nói Vương gia ngài ấy...... chẳng lẽ thế tử cũng......?"

Đỗ Tử Đằng lại lắc đầu, nhóc con này được bảo hộ quá tốt, thời cơ phương thức nói chuyện đều không đúng.

Quả nhiên, tướng lãnh họ Vương kia lại nhân cơ hội này cười ha ha chỉ thế tử An Vương, nói: "Các ngươi thấy chưa? Đây là người thừa kế của Vương gia các ngươi, còn không phải bị bản tướng quân nhốt trong lồng sắt, nói cho các ngươi, An Vương đã sớm là mây khói hôm qua, nếu các ngươi còn dám bội phản, mấy kẻ la hoảng vừa rồi chính là kết cục của các ngươi!"

Đám người tức khắc yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng nức nở thấp nhỏ, không cách nào phân biệt nơi phát ra, như đang nhỏ giọng ai điếu thân ảnh đã từng bảo hộ một phương kia.

Tiêu Thần lặng lẽ quan sát, từ trong cử chỉ quen tay của mấy binh lính kia là đã có thể suy đoán ra, thủ đoạn giết gà dọa khỉ đó đã không phải sử dụng lần đầu tiên, nơi trấn nhỏ bọn họ có lẽ bởi vì An Vương kia mới có thể tạm thời giữ được sự yên bình...... Chẳng qua hiện giờ, những bá tánh này mới chân chính ý thức được An Vương rốt cuộc ý nghĩa cho điều gì nhỉ?

Chỉ là An Vương kia, nếu ngay cả bản thân cũng không thể bảo toàn thì nói gì bảo toàn bá tánh chứ?

Người địa vị cao, nhất cử nhất động đều liên lụy rất lớn, nếu một sớm vô ý, thì sẽ liên lụy rất nhiều người vô tội nhỏ yếu...... Thế giới phàm nhân thay đổi bất ngờ kịch biến, đối với tu sĩ mà nói, làm sao không phải vết xe đổ.

Chẳng qua Tiêu chưởng điện xem nhẹ bên cạnh hắn còn có một nhân vật khác sẽ nhìn không được tất cả việc này quyết tâm nhúng tay.

Đỗ Tử Đằng tức giận trong lòng, những kẻ lợi dụng binh khí hình người trong tay để giết chóc bá tánh tay không tấc sắt trước mắt, có gì khác súc sinh!

Đỗ Tử Đằng không dự định nghe kiến nghị cứt chó tạm thời đừng nôn nóng gì kia của Tiêu Thần nữa, phi, vốn dĩ những người được gọi là tu sĩ cấp cao, có lẽ bọn họ đã thấy nhiều việc cá lớn nuốt cá bé, máu đều đã lạnh rồi, còn không bằng mình lên!

Cậu bỗng nhiên lướt qua mấy đội vệ sĩ giáp sắt, chạy về phía thế tử An Vương, trong lúc trở tay không kịp, những vệ binh kia đã để cậu đột phá mấy tầng.

Đỗ Tử Đằng la lớn: "Mọi người cùng nhau lên!!!"

Nhưng mà, đám người chỉ có chút xôn xao, không ai dám nhúc nhích chân chính.

Đỗ Tử Đằng lắc đầu, nhưng cũng không tính dừng lại.

Tiêu Thần đầu tiên cả kinh, sau đó bất đắc dĩ cười: "Aiz."

Không thấy hắn làm động tác thế nào, tất cả mấy vệ binh quanh hắn đều ngã xuống đất, trong tay Tiêu Thần đã có thêm một thanh trường kiếm.

Một kiếm nơi tay, dù cho chỉ là phàm binh tục sắt, khí thế của hắn đã khác rất lớn, nơi thân ảnh đó đi qua, tất cả binh sĩ quái vật đến ngăn cản đều như giấy, không chịu nổi một kích, ào ào ngã xuống, chỉ khoảng nửa khắc, hắn đã đến bên cạnh Đỗ Tử Đằng, thoáng rạch trường kiếm, chặn lại vô số công kích.

So với sự làm bừa của Đỗ Tử Đằng, Tiêu Thần nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn bớt thời giờ nhét một thứ vào trong tay Đỗ Tử Đằng, cậu hồ nghi nhận lấy cúi đầu nhìn, làm sao có chút quen mắt nhỉ, sau đó mừng cực, túi trữ vật của cậu! Kế đó giận dữ, không biết cái tên bên cạnh giấu đồ của cậu bao lâu rồi, dám tại thời khắc nguy cơ nghìn cân treo sợi tóc mới cho cậu!

Nhưng nhìn bóng dáng lấy một địch trăm, vạn phu khó địch của Tiêu Thần, Đỗ Tử Đằng lại cười hắc hắc, biết ngay cái tên này dù thế nào thì thân là thủ tịch môn phái tuyệt đối không thể ngồi nhìn đệ tử môn hạ bị thương mà, hừ, mặc cho huynh làm màu làm mè thế nào đi nữa, còn không phải ngoan ngoãn chịu tiểu gia sai phái?

Dần dần, những quái vật kia ngã xuống càng ngày càng nhiều, Tiêu Thần thì ngay cả mồ hôi cũng chưa chảy một giọt, những binh lính này kém hơn một tầng so với Huyết Nô chân chính...... Đại khái là sản vật luyện chế thất bại?

Hiện tại hai kẻ cầm đầu kia tay chân nhũn ra lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đây là cao nhân tới từ đâu, thân thủ đáng sợ như thế!

Chính vào lúc này, Tiêu Thần thét dài một tiếng: "Các vị phụ lão, ngẫm lại thân nhân trong nhà, hiện tại không phản kháng, còn đợi khi nào!"

Sau đó một thanh âm vang lên từ phương xa: "Thế tử! Bọn ta đã tới muộn!!! Vị đại hiệp này, xin đợi cùng bọn ta!"

Tiếng giết tức khắc rung trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top