Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 137+138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 137: Đẩy vào đường chết

"Uyển Huyền, sao con lại làm vậy?" Phác Cát Chiêm tức giận không kiềm được, mưu hại công chúa là tội lớn phải bay đầu! Quan trọng hơn là, Chu gia chắc chắn nhận định đây là hành vi của cả dòng họ Phác, là đang khiêu khích Chu gia! Chu gia có Chu thái phi, Chu quý phi, tuy rằng bây giờ thế lực của Phác gia cũng rất lớn, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Chu gia!

"Phụ thân, con thực sự không có làm!" Phác Uyển Huyền bụng đầy oan khuất, "Cũng có thể là muội ấy để thứ này trong phòng con, đúng!" Phác Uyển Huyền nhớ tới gì đó, "Lúc con và U Lam biểu muội ở trong buồng thay y phục, có một mình muội ấy ở ngoài, chắc chắn là muội ấy đã ra tay lúc đó!"

"Tỷ nói như vậy rất lạ..." Phác Tú Anh ung dung bình tĩnh đáp, "Khi đó vẫn còn sớm, sao muội biết được công chúa Triêu Hoa và công chúa Mộ Vân muốn hãm hại muội chứ. Nếu muội biết trước, còn có thể đi theo công chúa Triêu Hoa ra ngoài ư? Biết đối phương muốn hại mình mà mình còn đi theo, nếu là tỷ, tỷ có ngốc như vậy không?"

"Ngươi..." Phác Uyển Huyền á khẩu.

"Các vị..." Lương Thế Toàn chấp tay về phía mọi người, "Vụ án đến đây đã rất rõ ràng, là Phác đại tiểu thư và Tiêu đại tiểu thư hợp mưu muốn giết hại công chúa. Thời gian còn lại, Lương mỗ phải cùng với điện hạ thẩm tra xử lý vụ án này, xin mọi người lánh mặt. Nếu có điểm nào đáng ngờ cần đến sự phối hợp của các vị đại nhân, đến lúc đó mong mọi người đừng từ chối."

"Đương nhiên, đương nhiên!"

"Lương đại nhân yên tâm, truyền lúc nào sẽ đến lúc đó."

"Thừa tướng gia, chúng ta cáo từ trước."

Những người khác nghe Lương Thế Toàn nói vậy, trong lòng cũng hiểu được vài phần, đây là chuyện của hai nhà Phác gia và Tiêu gia, nấn ná lại thêm cũng chỉ làm trò cười, vẫn nên rời khỏi sớm một chút, vì thế đều cáo từ ra về.

"Công tử Cát Phong, cáo từ." Trần Cẩm Phàm đến bên cạnh Cát Phong, cười nói.

"Quận chúa đi thong thả, sau này sẽ gặp lại."

"Hẹn ngày tái ngộ."

"Nếu vụ án đã tra rõ, Lương đại nhân hãy áp giải nghi phạm về phủ, nghiêm hình thẩm vấn!" Kim Tại Dực nói, tuy rằng hắn cũng không thích đứa em gái này cho lắm, nhưng chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, nhất định phải xử lý nghiêm minh.

Phác Uyển Huyền và Tiêu U Nhược nhất thời cảm thấy cơ thể mềm nhũn, Tiêu U Nhược lại suýt nữa bị ngất đi, bản thân đang yên đang lành, lại có thể trở thành khâm phạm mưu sát công chúa, mà người các nàng muốn mưu hại, giờ phút này đứng trước mặt các nàng, lông tóc chẳng tổn hao gì.

Ánh mắt Phác Tú Anh lóe sáng, nàng chậm rãi đến bên cạnh Tiêu lão thái quân, cúi người xuống, khẽ nói: "Lão thái quân à, chỉ một chút mà mất đi cùng lúc hai cháu gái, nếu là ta, ta sẽ chọn giữ lại một người."

Tiêu lão thái quân kinh ngạc nhìn Phác Tú Anh, sắc mặt thay đổi, những lời này trái lại là đang nhắc nhở bà.

"Thái tử điện hạ, lão cảm thấy chuyện này có chút đáng ngờ." Lúc này, Tiêu lão thái quân nãy giờ không lên tiếng lại nói chuyện, "U Nhược cũng từng vào phòng của Hồng Nhan, phấn hoa hải đường là do nó đặt vào cũng không chừng. Huyết bướm thích hoa hải đường, chuyện này cũng chỉ có Tiêu Kiếm và Tiêu U Nhược biết, Uyển Huyền chắc là không biết đâu."

Trong lòng mọi người ở đây lộp bộp một chút, không rõ Tiêu lão thái quân nói lời này là có ý gì. Đây không thể nghi ngờ là đem Tiêu U Nhược bỏ đá xuống giếng, nàng cũng là cháu gái ruột của bà mà.

Phác Tú Anh cũng hiểu được ý đồ của Tiêu lão thái quân, chính là vứt bỏ Tiêu U Nhược, giữ lại Phác Uyển Huyền. Dù sao họ cũng thấy, mọi mặt của Phác Uyển Huyền đều mạnh hơn Tiêu U Nhược, Tiêu U Nhược còn bị Hoàng hậu hạ chỉ vĩnh viễn không được bước vào hoàng cung, nửa đời sau đã không còn hy vọng.

Nhận được ám chỉ của Tiêu lão thái quân, Phác Uyển Huyền lập tức nói: "Đúng! Căn bản ta không biết huyết bướm gì đó, càng không thể bôi phấn hoa hải đường lên người công chúa. U Nhược biểu muội, tỷ thấy muội đến phòng tỷ xem đồ vật này nọ, có phải lúc đó đã đặt phấn hoa vào phòng tỷ, cố ý hãm hại tỷ không?"

"Biểu tỷ, ta hoàn toàn chưa từng tiếp cận với công chúa, sao có thể bôi phấn hoa lên người công chúa chứ?" Tiêu U Nhược hỏi.

"Tỷ còn nhớ, ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, muội giẫm vào váy của công chúa, công chúa còn trách mắng muội, bắt muội phủi sạch sẽ! Chuyện này ai cũng nhìn thấy." Phác Uyển Huyền nói, "Nhất định là vào lúc đó, muội đã bôi phấn hoa lên người công chúa."

"Các người..." Tiêu U Nhược kinh ngạc nhìn Tiêu lão thái quân cùng Phác Uyển Huyền, "Bà nội, biểu tỷ, hai người đang nói gì? Biểu tỷ, ta đã sớm nói với tỷ chuyện huyết bướm, tỷ lại nói là mình không biết!" Thấy Phác Uyển Huyền trở mặt không nhận, Tiêu U Nhược nóng nảy, "Rõ ràng là tỷ nói với ta, tỷ giúp ta diệt trừ Tiêu U Lam, ta sẽ giúp tỷ loại trừ Phác Tú Anh, chuyện này từ đầu đến cuối tỷ đều biết hết. Tỷ muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu ta sao?"

"Xì xầm!" Lời của Tiêu U Nhược khiến trong lòng mọi người nhất thời giật thót, chuyện này lại có thể liên quan đến một âm mưu nữa, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, đã có người giăng hai cái bẫy nhằm vào Phác Tú Anh, nàng lại nhiều lần thoát chết, đúng là may mắn!

"Biểu muội, muội đang nói gì vậy? Tỷ nghe không hiểu gì cả." Phác Uyển Huyền lạnh lùng nói, "Anh nhi là muội muội ruột của tỷ, sao tỷ phải hại muội ấy? Muội hận biểu muội U Lam là chuyện của muội, chẳng lẽ muội cho rằng tất cả nữ nhân đều lòng dạ độc ác như muội sao?"

"Biểu tỷ đúng là nói dối như cuội." Tiêu U Nhược đem hy vọng cuối cùng của mình gửi gắm lên người Tiêu Lương, đó là phụ thân của nàng, khi nàng nhìn về phía ông, lại thấy ông lạnh lùng nhìn về phía mình.

"Phụ thân, phụ thân nói giúp con một lời đi." Tiêu U Nhược cầu xin.

Tiêu Lương chán ghét nhìn nàng một cái, nói: "Toàn bộ chuyện này là một mình ngươi gây nên, lại có thể đổ lên người Uyển Huyền! Tiêu Lương ta không có đứa con gái ác độc như ngươi, thái tử điện hạ, Lương đại nhân, cứ theo luật lệ của nước Kim Nguyệt mà xử trí đi!"

"Phụ thân?" Tiêu U Nhược khó tin nhìn Tiêu Lương, bỗng nhiên cười lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, "Các ngươi sẽ chết không được tử tế! Tiêu Lương, ta là nữ nhi thân sinh của ông, ông lại thông đồng với người khác hại ta? Ha ha ha!" Nàng bỗng nhiên đứng lên, xoay một vòng trong đại sảnh, lần lượt chỉ vào từng người ở đây, "Các người, một đám cũng chết chẳng được tử tế! Ta nguyền rủa các người!"

"Lương đại nhân, dẫn đi." Kim Tại Dực phất tay, "Nếu vụ án đã được sáng tỏ, bản vương cáo từ trước." Nói xong, Kim Tại Dực đứng lên đi ra ngoài.

Cảm nhận ánh nhìn lãnh lẽo bắn ra trong mắt của Kim Tại Hưởng, công chúa Triêu Hoa cũng mau chóng theo Kim Tại Dực rời khỏi phủ Thừa tướng.

Phác Uyển Huyền tìm được đường sống từ chỗ chết, giờ phút này cũng mềm nhũn té xuống đất.

"Uyển Huyền, con không sao chứ?" Đại phu nhân chạy đến đỡ nàng, "Mau đứng lên, mẹ đỡ con về phòng!"

"Chờ đã!" Phác Cát Chiêm thấp giọng quát.

"Bốp!" Phác Uyển Huyền còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã trúng cái tát thật mạnh.

"Cút về phòng cho ta! Không cần trở ra làm mất mặt xấu hổ!" Phác Cát Chiêm tức giận nói, tiệc sinh thần vô cùng vui vẻ lại biến thành như vậy, ông thật sự là căm giận đến cực điểm.

Lục di nương Trương Thúy Hoa ngoáy mông bước đến, vuốt ngực Phác Cát Chiêm, nũng nịu nói: "Lão gia, đừng tức giận mà hại thân, thiếp rất đau lòng."

Đại phu nhân hung hăng liếc Lục di nương, trong lòng thầm mắng đồ yêu tinh, chỉ biết cám dỗ nam nhân, xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục di nương, cơn giận của Phác Cát Chiêm thoáng giảm đi chút ít, ông xoay người nhìn Kim Tại Hưởng và Kim Tại Thượng còn đứng đó, lập tức cung kính nói: "Quấy nhiễu niềm hứng khởi của Thất điện hạ cùng Cửu điện hạ, xin thứ lỗi!"

"Thừa tướng đừng nói vậy." Kim Tại Hưởng nói, "Dù sao ai cũng không muốn việc này diễn biến như vậy! Nhưng mà Đại tiểu thư cũng quá lỗ mãng rồi đấy, ở trước mặt bao nhiêu người lại dám ăn nói bừa bãi, Thừa tướng gia nên dạy bảo lại cho tốt!"

"Dạ!" Phác Cát Chiêm gật đầu: "Thần cẩn tuân lời dạy của Thất điện hạ."

"Phác thừa tướng có việc gì thì làm đi, bản vương đến Trục Nguyệt Hiên ngồi một lát."

"Dạ, mời điện hạ!"

Trong sảnh rốt cục chỉ còn lại người của hai nhà Phác và Tiêu gia. Giờ đây, trên mặt Tiêu Lương hiện lên vẻ căm giận, khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc nãy, ông oán giận nói: "Mẹ, U Nhược là cháu gái ruột của mẹ, sao mẹ lại nhẫn tâm đẩy nó vào đường chết?"

"Nếu không làm vậy, thì Uyển và nó đều phải chết, vẫn nên giữ lại một đứa chứ." Trên mặt Tiêu lão thái quân không hề có vẻ xấu hổ, "Phủ Thừa tướng và Tiêu gia như thể tay chân, có thể giữ được một đứa là hay rồi."

"Vậy sao không giữ lại U Nhược?" Tiêu Lương tức giận khó dằn, ông không biết quay về ăn nói với phu nhân mình thế nào, tham dự tiệc sinh thần, lại có thể lấy đi tính mạng của con mình. Nhưng hình như ông đã quên, khi nãy Tiêu U Nhược còn gửi gắm hy vọng cuối cùng lên người ông, là ông đưa tay đẩy nàng đi.

"Bởi vì so với U Nhược, tiền đồ tương lai của Uyển Huyền rộng mở hơn! Luận dung mạo, tài nghệ, trí tuệ Uyển Huyền đều hơn U Nhược, con còn là cậu của nó, nếu nó được vinh hoa phú quý, lúc đó chẳng phải cũng là của Tiêu gia ư?" Tiêu lão thái quân nói.

"Tiêu lão đệ, đệ yên tâm đi..." Phác Cát Chiêm ngượng ngùng vỗ bả vai Tiêu Lương, "Uyển Huyền có tiền đồ, chính là vinh quang chung của Phác gia và Tiêu gia! U Nhược sẽ không chết vô ích, món nợ này, nhất định sẽ đòi Chu gia trả lại!"

"Hừ! Ông nói thật dễ nghe!" Tiêu Lương bình tĩnh, "Nếu người bị chém đầu là con gái ông, ông còn có thể nói vậy không?"

"Tiêu lão đệ, đệ hãy nghe ta nói!" Phác Cát Chiêm khuyên nhủ, "Ta nghe phong thanh, có người mật báo trong tả quân có tướng quân Trương Lâm Hải nhận hối lộ, thông đồng với địch phản quốc, ngày mai ta sẽ ở trước mặt Hoàng thượng vạch tội hắn, Hoàng thượng nhất định cách chức điều tra! Ta sẽ đề điểm trước, để người khác nhân cơ hội này đề cử con của đệ, Tiêu Duẫn, ngồi lên vị trí của hắn!"

"Chuyện này thật ư?" Sắc mặt Tiêu Lương dịu đi ít nhiều, Tiêu Duẫn là con trai lớn nhất của ông, đã làm phó tướng trong quân nhiều năm, bởi vì sự tồn tại của Trương Lâm Hải, Tiêu Duẫn chỉ có thể làm phó tướng, nếu có thể mới đó lên làm Đại tướng quân, chuyện này thật tốt biết bao.

"Đương nhiên! Ngày mai, đệ cứ đợi tin tốt đi." Trong lòng Phác Cát Chiêm cười lạnh, đồ cáo già, nói nhiều như vậy, chẳng phải muốn chiếm chút lợi ích sao? Món lợi này, cũng xem như lớn rồi.

"Vậy làm phiền Thừa tướng gia."

"Tiêu lão đệ khách khí rồi, giữa chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau."

"Ngày mai ta đợi tin tức của Thừa tướng gia." Tiêu Lương nói, "Chúng ta cáo từ trước. U Lam, đi thôi!"

"Tiêu lão đệ, mời!"

Tiêu lão thái quân và Đại phu nhân đã lâu không gặp mặt, lại thấy Phác Cát Chiêm nạp di nương mới, lo lắng Đại phu nhân khó chịu trong lòng, nên quyết định ở lại phủ Thừa tướng vài ngày, ở bên cạnh Đại phu nhân, cho nên không có cùng Tiêu Lương quay về Tiêu gia.

Trên đường trở về Trục Nguyệt Hiên, Phác Tú Anh chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lưng, giống như bên cạnh có một núi băng, điệu này, chắc là người nào đó lại tức giận.

Nhìn thấy sắc mặt của Kim Tại Hưởng, những người khác cũng không dám nói chuyện. Ba nha hoàn Nguyệt Lan, Mộc Tê và Tiểu Điệp vẻ mặt đau khổ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết làm sao cho phải, đành phải bám sát ở phía sau.

~~~

Chap 138: Chỉ có thể dùng cách thức đặc biệt để giải hòa

"Á!" Mộc Tê chỉ lo nghĩ chuyện của chủ tử, không để ý dưới chân, bị vấp cục đá, sắp té ngã.

"Cẩn thận!" Kim Tại Thượng nhanh tay lẹ mắt chạy tới ôm lấy thắt lưng nàng, nàng mới không bị ngã.

Phát hiện là Kim Tại Thượng giúp mình, mặt của Mộc Tê không khỏi đỏ lên, nhanh chóng đứng thẳng, cúi đầu nói: "Cám ơn Cửu điện hạ!"

"Ngươi không sao chứ?" Kim Tại Thượng thân thiết hỏi.

"Không sao, đa tạ Cửu điện hạ quan tâm."

Giọng điệu của Mộc Tê bỗng nhiên chuyển lạnh, Kim Tại Thượng nhíu mày, cũng không biết bản thân làm sai chuyện gì, tại sao nha đầu kia lúc lại lạnh lùng với mình, lúc thì bộ dạng thẹn thùng, y thật sự không thể nào hiểu được nữ nhân này!

"Gia, gia..." Nhìn thấy Kim Tại Hưởng, Kinh Phong và Phá Trận đang định bước đến hành lễ, nhưng thấy sắc mặt y không tốt, hai người tự giác lui sang một bên, đứng thẳng lưng.

Mấy người khác cũng thức thời không bước vào trong vội, chỉ đứng trong sân, càng không ngừng nhìn ngó vào phòng.

"Sao lại thế này?" Phá Trận nhỏ giọng hỏi, "Lại giận à?"

"Còn nghiêm trọng hơn cả lần trước." Nguyệt Lan cau mày, lo lắng nói, "Có khi nào tiểu thư và điện hạ cãi nhau không? Mộc Tê, mau nghĩ cách để họ giải hòa đi."

Mộc Tê khoanh tay, bất đắc dĩ nói: "Ta thì có thể có cách gì chứ."

"Cửu điện hạ, quan hệ của người và Thất điện hạ rất tốt, người đi khuyên nhủ Thất điện hạ đi, xin điện hạ đừng nổi giận với tiểu thư, được không?" Nguyệt Lan khẩn cầu nói.

"Ta..." Kim Tại Thượng kiên trì nói, "Ta... để ta thử xem. Thất ca mà nổi giận, ai khuyên cũng không có tác dụng."

"Cửu điện hạ, đừng đi!" Phá Trận giữ Kim Tại Thượng lại.

"Ngươi đừng có phá đám!" Nguyệt Lan trừng mắt liếc Phá Trận một cái, "Họ đều như vậy, Cửu điện hạ, người đi khuyên đi."

"Đừng đi, nghe lời ta đi!" Trong mắt Phá Trận hiện lên tia xảo quyệt, cười hì hì nói, "Các người đã quên lần trước bọn họ làm thế nào để giải hòa rồi ư? Lần này còn nghiêm trọng hơn, vậy thì chỉ có thể dùng cách thức đặc biệt để giải hòa thôi."

Nghe Phá Trận nói vậy, mấy người họ nhất thời nhớ lại tình cảnh lần trước, trên mặt không hẹn mà cùng để lộ nụ cười mờ ám, ba nữ tử thì không khỏi đỏ mặt.

"Các ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe chẳng hiểu gì hết?" Kim Tại Thượng nghi ngờ hỏi, "Lần trước họ làm sao để giải hòa?"

"Cửu điện hạ, để thuộc hạ nói cho người nghe!"

Phá Trận bước đến kề sát bên tai Kim Tại Thượng thủ thỉ vài câu, gương mặt Kim Tại Thượng lập tức hiện lên nụ cười tươi rói, híp mắt: "Nói như vậy, ta thực sự sắp có cháu rồi! Ta đi nhìn xem!"

Nói xong, Kim Tại Thượng không nhịn được bước về trước vài bước, mới vừa thò đầu vào xem, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa bị đóng kín kẽ, y đành phải tiếc nuối rụt cổ về.

Trong phòng khách nhỏ của Trục Nguyệt Hiên, Kim Tại Hưởng lạnh lùng nghiêm mặt, không nói lời nào. Phác Tú Anh rót chén trà cho y, y cũng làm như không thấy, không nhận, cũng không nói.

Thấy y bất động, Phác Tú Anh đành phải buông ấm trà, giải thích: "Thất gia, sự việc phát sinh đột ngột, không kịp báo cho người, tình huống lần này khác hẳn với lần trước."

"Đột ngột?" Kim Tại Hưởng hiển nhiên không tin lời của Phác Tú Anh, "Nếu ta nhớ không nhầm, lúc sáng khi ta chưa đi, nàng đã biết hoa hải đường có vấn đề, tại sao không nói cho ta biết?"

"Khi đó ta còn chưa xác định, không muốn tùy tiện nói ra."

"Vậy thì có thể tùy tiện hành động? Khi Triêu Hoa tìm nàng, sao nàng không đến nói cho ta biết trước?"

"Không phải tình huống cấp bách sao? Kinh Phong vẫn luôn ở đây mà." Phác Tú Anh tức giận nói.

"Còn lý luận?" Kim Tại Hưởng đau lòng, "Lại đây."

"Làm gì?"

"Lại đây mau."

Thấy Phác Tú Anh không nhúc nhích, Kim Tại Hưởng đứng phắt dậy, nhanh như chớp bế thốc nàng lên, đi vào hướng buồng trong. Khi nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị y hôn lên làn môi đỏ mọng.

"Ưm! Ưm!" Phác Tú Anh tránh né theo bản năng.

Kim Tại Hưởng đặt người trong lòng xuống giường, nhanh chóng đè lên trên, một tay nắm eo nàng, một tay cố định đầu nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở đôi môi nàng, chui vào trong, vội vã nhấm nháp nàng. Mỗi một lần hôn nàng, y đều có vẻ khẩn cấp như thế.

Phác Tú Anh chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, mỗi một lần y tiếp cận, đều khiến tim nàng đập tăng tốc, cảm nhận được sự gấp gáp và dịu dàng của y, nàng rốt cục cũng không giãy dụa nữa, chủ động đáp trả lại y.

Cảm giác được người dưới thân đáp trả lại, Kim Tại Hưởng càng thêm cuồng nhiệt, ước gì có thể nuốt nàng vào bụng mới thỏa lòng. Cách mấy lớp y phục, lần đầu tiên bàn tay y chạm vào nơi mềm mại đẫy đà trước ngực nàng.

Trong khi ý loạn tình mê, Phác Tú Anh chỉ cảm thấy nơi ngực truyền đến cảm giác khác thường, đây là thứ cảm giác trước đây nàng chưa từng có, sau khi ý thức được hành động của Kim Tại Hưởng, mặt nàng nhất thời đỏ bừng, e thẹn không thôi, không khỏi đẩy tay y ra. Kim Tại Hưởng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tay kia tiếp tục tung hoành.

Phác Tú Anh bị hôn đến ngạt thở, lồng ngực không ngừng phập phồng, đối với Kim Tại Hưởng mà nói, đây không thể nghi ngờ là sự cám dỗ không thể chối từ. Y nhiệt tình hôn nàng, thở hổn hển, chỉ cảm thấy máu nóng trong người đều đang sôi trào.

Lát sau, bỗng nhiên Kim Tại Hưởng xoay người ngồi lên, hít vào từng ngụm không khí, giọng nói khàn đục đi: "Anh nhi, tại sao nàng lại hấp dẫn đến vậy?"

Phác Tú Anh ngượng ngùng ngồi dậy, nói: "Hết giận rồi chứ?"

Kim Tại Hưởng kéo nàng vào lòng mình, ôm chặt lấy nàng: "Ta nói rồi, bất kể chuyện gì cũng phải nói với ta, đừng hành động một mình, tại sao lại quên? Nàng không biết như vậy rất nguy hiểm ư!"

"Lần sau sẽ không như vậy nữa!"

"Thật không?"

"Thật, ta hứa!"

Kim Tại Hưởng lắc đầu bất đắc dĩ, y biết lời hứa này chỉ là thùng rỗng kêu to, vừa giận nàng lại vừa thương nàng, thật sự là hết cách với nàng! Chuyện hôm nay, nếu có một chút sơ suất, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng, y lo sốt vó, nàng lại đối phó qua loa như chuyện thường tình. Dường như nàng làm chuyện gì cũng đều định liệu trước, rồi lại từng bước làm rung động lòng người, làm cho y vừa thương vừa giận.

"Đi thôi, mau ra ngoài, họ chắc chắn lo lắng lắm." Nghĩ đến mấy người còn ngoài sân, Phác Tú Anh nói.

Két một tiếng, cuối cùng cửa cũng mở ra.

"Thời gian lâu hơn lần trước." Phá Trận khẽ nói.

Lỗ tai Kim Tại Hưởng giật giật, không khỏi trừng mắt liếc Phá Trận, Phá Trận rụt cổ, làm ra vẻ cái gì cũng chưa nói.

Ngày sinh thần của Thừa tướng tàn tiệc trong không vui, buổi chiều, chủ tớ bọn họ được thoải mái hơn ngồi ở sân Trục Nguyệt Hiên phơi nắng, Kim Tại Hưởng không để ý có người, vòng tay ôm Phác Tú Anh ngồi lên đùi mình, mấy người còn lại nhìn thấy nhưng cũng không dám hó hé. Nguyệt Lan và Tiểu Điệp ở một bên nô đùa cười giỡn, Kim Tại Thượng thì thỉnh thoảng ngắm Mộc Tê đang ngẩn người, một nơi nào đó trong lòng lại rục rịch.

Bỗng nhiên, Mộc Tê nhớ ra chuyện gì, nói với Phác Tú Anh: "Tiểu thư, công nhân người muốn đã chiêu mộ xong, có an bài gì tiếp theo?"

Phác Tú Anh nhìn Mộc Tê tán thưởng: "Trước tiên cho mỗi người năm mươi lượng bạc, ở nhà chuẩn bị, mười ngày sau khởi hành đi Doanh Xuyên."

"Đi Doanh Xuyên?" Kim Tại Hưởng hoài nghi nhìn người trong lòng, "Là vì Bắc Mạch cùng hoang mạc kia?"

Phác Tú Anh gật đầu, "Đúng vậy."

"Nơi đó rốt cục có cái gì?" Kim Tại Hưởng tò mò hỏi.

Phác Tú Anh cười cười nói: "Phía dưới Bắc Mạch có mỏ vàng, dưới lòng hoang mạc có dầu thô!"

"Cái gì?" Mắt Kim Tại Hưởng sáng lên, vui vẻ ra mặt, "Lại có thể là mỏ vàng và dầu thô? Sao Anh nhi biết vậy?"

Kiếp trước, Bắc Mạch vẫn luôn bị người ta xem nhẹ, có một lần, nàng đi theo Kim Tại Liệt truy kích thế lực còn sót lại của Kim Tại Dực, đuổi tới Bắc Mạch, khi đó đang là mùa hè, mưa to suốt mấy đêm liền, một góc của Bắc Mạch bị sụp lún, lộ ra bí mật ngàn năm được chôn giấu dưới lòng đất. Về phần dầu thô ở hoang mạc, là khi một người thợ mỏ đang lấy mỏ vàng, vô tình phát hiện được, nhưng nàng không nói những chuyện này với Kim Tại Hưởng: "Trước kia có xem qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi chép lại."

"Anh nhi đúng là thông minh tuyệt đỉnh, ta đây bội phục sát đất. Thẩm Vân Bác kia nhất định sẽ tức giận mà chết, nhưng mà cho dù hắn còn sống, cũng sẽ bị vấn đề nàng hỏi tra tấn đến chết. Anh nhi, sao nàng có thể nghĩ ra được vấn đề như vậy?"

Phác Tú Anh không khỏi bật cười khanh khách: "Nghe nói có một nơi, nữ nhân ở nơi đó thích nhất hỏi trượng phu mình vấn đề này, nếu mẫu thân và thê tử đồng thời rớt xuống nước sẽ cứu ai trước? Ta nghĩ đây đúng là một đề khó nghìn xưa."

"Nàng nhìn Kim Tại Thượng xem, có phải nó có ý với Mộc Tê không?" Kim Tại Hưởng đột nhiên hỏi.

"Người mới nhìn ra à!"

"Vậy Mộc Tê có thích nó không?"

"Ta nghĩ là thích, nhưng lại bận tâm đến thân phận của Cửu điện hạ, trong lòng của Mộc Tê nhất định suy nghĩ còn nhiều hơn cả Cửu điện hạ."

"Nó sẽ không để ý đâu."

"Nhưng Mộc Tê để ý."

"Chuyện này ta có thể làm chủ, người khác đừng mơ mà nhúng tay vào!"

"Chuyện của họ, hãy để tự họ giải quyết đi, họ phải vượt qua được rào cản kia."

Trời sắp tối, Kim Tại Thượng thấy Kim Tại Hưởng vẫn chưa có ý định ra về, liền hỏi: "Thất ca, huynh còn ở lại đây ăn bữa chiều à?"

"Ừ!" Kim Tại Hưởng trịnh trọng gật đầu, "Buổi tối huynh cũng ở đây."

"Ơ..." Kim Tại Thượng ngẩn ra, rồi vui sướng nói, "Vậy đệ cũng ở lại đây!"

"Đệ ngủ ngoài sân?"

"Được rồi, đệ về trước." Kim Tại Thượng tiếc hận nói, đến khi nào thì bản thân mới được ở lại chỗ này một cách quang minh chính đại chứ.

"Mộc Tê, ngươi tiễn Cửu điện hạ đi." Phác Tú Anh nói.

"Dạ, tiểu thư." Mộc Tê đi đến trước mặt Kim Tại Thượng, "Cửu điện hạ, mời."

Ra đến cửa lớn phủ Thừa tướng, Kim Tại Thượng nhìn chằm chằm Mộc Tê, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Điện hạ, mau lên xe ngựa đi."

"Ừ." Kim Tại Thượng gật đầu, "Vài ngày nữa ta lại đến thăm ngươi."

"Điện hạ, Mộc Tê thân phận thấp hèn, điện hạ đừng quên thân phận của mình, để người khác bàn tán." Giọng nói Mộc Tê có hơi lãnh đạm.

"Ta đi trước." Yết hầu Kim Tại Thượng lên xuống, không nói gì nữa, xoay người lên xe ngựa.

Xe ngựa đi được một đoạn, y không nhịn được vén mành lên, thò đầu ra ngoài, chỉ thấy trước cửa phủ Thừa tướng, một bóng dáng nhỏ bé đứng ở trong đêm, nhìn chằm chằm vào đuôi xe ngựa. Hắn buông mành, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Dịch Khôn Cung.

Lúc này Chu quý phi dắt theo công chúa Triêu Hoa, đang ở trước mặt Hoàng hậu lên án chuyện độc ác của Phác gia và Tiêu gia: "Hoàng hậu nương nương, Phác Cát Chiêm và Tiêu Lương kia cũng quá làm càn, dám sai người xuống tay với Triêu Hoa, nương nương nhất định phải thay muội muội, thay Triêu Hoa ra mặt, giữ gìn thể diện hoàng thất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top