Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 221+222

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 221: Thâm tàng bất lộ

"Chủ ý này thực không tồi!" Hà Tần gật đầu, "Đã như vậy, không bằng chúng ta tính điểm sẽ càng kích thích hơn, tỷ thí lần này, để quyết định quyền sở hữu kinh doanh năm năm về sau thuộc về ai, năm năm sau sẽ phân lại một lần nữa."

Quyền kinh doanh năm năm, có thể để cho một nước kiếm được rất nhiều dầu mỏ. Đề nghị này của Hà Tần không thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn rất lớn. Một lần đánh cược này có thể thất bại nhưng nếu thắng lại kiếm được rất lớn.

"Ta đồng ý!" Bạch Vân Phàm tiên phong bày tỏ thái độ.

"Ta cũng đồng ý!" Khương Diệp nói.

Liên Thượng Hải cân nhắc một lát: "Không có ý kiến."

"Thất điện hạ, ngươi thì sao?" Thẩm Vân Bác nhìn Kim Tại Hưởng.

"Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, ta đương nhiên là không có ý kiến." Kim Tại Hưởng thấy hai mắt Phác Tú Anh lóe sáng, quyền kinh doanh năm năm quả thực là mê người.

Cuối cùng, mọi người cùng bàn bạc so tài ba hạng mục: đấu võ, đánh đàn, so tài nấu ăn. Đấu võ cùng đánh đàn vẫn như bình thường, không biết so tài nấu ăn là ý kiến ai đưa ra, nhưng bất ngờ lại được mọi người đồng ý. Thì ra ngoại trừ nước Kim Nguyệt, các nước khác đều dẫn ngự trù lợi hại nhất theo.

Nghĩ đến người mà Kim Tại Liệt an bài vào, Thẩm Vân Bác tràn đầy lòng tin. Điện chủ Hắc Ám của Thánh điện võ công vô cùng cao cường, cả đại lục này có thể đánh lại được hắn tuyệt đối không vượt quá hai mươi ngươi. Ngoài ra điện chủ Hắc Ám còn là cao thủ đứng đầu trong tám đại điện chủ, ông xem ra, trận đấu võ ngày mai này, nước Đại Mạc thắng chắc rồi, không nghĩ tới Kim Tại Liệt lại tặng cho ông một người giúp đỡ tốt như vậy. Nhưng mà ông không biết rằng, điện chủ U Minh của Thánh điện lại bại ở trong tay của Kim Tại Hưởng.

Sau khi tiệc rượu tàn, ngày mai sẽ là ngày so tài cực kỳ quan trọng, Liên Thượng Hải gọi mấy người Kim Tại Hưởng vào phòng để bàn bạc đối sách. Nước Đông Lan cùng nước Kim Nguyệt nếu có thể thắng được trong đợt so tài này thì tốt, nhưng nếu bị nước khác qua mặt thì dù cho đó là nước nào cũng không cam lòng.

"Mộ Dương, ngày mai con đại diện cho nước Đông Lan tham gia đấu võ. Mộ Vân, con tham gia tỷ thí đánh đàn, về phần nấu ăn thì tới ngự thiện phòng tìm một ngự trù lợi hại tham gia, bất luận như thế nào, nước Đông Lan cũng phải thắng trận này." Ngoài ra, mấy nước khác lặn lội đường xa tới, sẽ mệt mỏi tinh thần nên phần thắng của nước Đông Lan sẽ rất lớn, "Hưởng nhi, con định sắp xếp như thế nào? Phụ hoàng con không ở đây, nước Kim Nguyệt sẽ do con toàn quyền quyết định."

Liên Thượng Hải có chút lo lắng cho Kim Tại Hưởng. Phác Tam tiểu thư tài nghệ rất cao nhưng cũng không biết nàng có biết đánh đàn hay không. Một tiểu thư như nàng khẳng định cũng không thể nấu ăn, tuy rằng nàng ở trong Lục Quốc Đại Điển nấu một nồi lẩu chinh phục được mọi người, nhưng mà chỉ sợ đó là ngẫu nhiên. Hơn nữa nếu lần này lại nấu lẩu thì nhất định không còn ai tán thưởng nữa.

"Đấu võ sẽ do con phụ trách." Kim Tại Hưởng nói, "Thi đàn thì giao cho Anh nhi. Nấu ăn..." Y nhìn Kim Tại Thượng, đệ đệ này ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, không thể trông cậy.

"Đánh đàn cùng với nấu ăn đều giao cho ta." Phác Tú Anh nói, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Kim Tại Hưởng, nàng nhướng mày lên, "Người và Cửu điện hạ làm tốt hơn sao với ta sao?"

"Được rồi." Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ cười, nàng nói được là được. Nếu y cùng Kim Tại Thượng đấu nhất định sẽ thua vô cùng thê thảm.

"Nếu đã quyết định, vậy thì các con nhanh về nghỉ ngơi đi để ngày mai còn đối phó cho tốt." Liên Thượng Hải nói, "Sáng mai, các con giao nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho ngự thiện phòng, để bọn họ chuẩn bị."

"Cữu cữu, chúng con xin cáo lui trước." Mấy người Kim Tại Hưởng đứng dậy hành lễ với Liên Thượng Hải rồi ra khỏi thư phòng.

Trở về phòng, Kim Tại Hưởng kéo Phác Tú Anh qua, để cho nàng ngồi trên đùi mình, ôm lấy thắt lưng nàng: "Anh nhi, nếu không chúng ta bỏ trận đấu nấu ăn nhé?" Y đau lòng cho nàng, không muốn để người khác phải cười nhạo lúc nàng thua.

"Vì sao phải bỏ cuộc?"

"Nàng thực sự biết nấu ăn?"

Phác Tú Anh lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Thử xem thôi."

"Được rồi, vậy tùy nàng." Kim Tại Hưởng cười, "Đánh đàn có nắm chắc không?"

"Chín phần. Còn chàng?"

"Mười phần."

Lúc này, một người khách không mời mà đến tới phòng của bọn họ. Khương Diệp một thân mặc áo gấm đen xuất hiện ngoài cửa khiến cho Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh đều kinh ngạc.

"Thất điện hạ, Thất vương phi, thật có lỗi vì trễ thế này còn quấy rầy hai người." Vẻ mặt Khương Diệp áy náy nói.

"Bệ hạ khách khí rồi." Kim Tại Hưởng trả lời.

Phác Tú Anh châm cho Khương Diệp một chén trà nóng, nàng đoán được Khương Diệp là vì chủ nhân của miếng ngọc bội kia mà đến nhưng nàng không hề thay đổi vẻ mặt.

Khương Diệp giật giật môi, "Thất vương phi, chủ nhân của miếng ngọc bội kia hiện tại có khỏe không?"

"Bệ hạ yên tâm, nàng ấy tốt lắm."

Kim Tại Hưởng nghi hoặc nhìn hai người: "Hai người đang nói chuyện gì? Cái gì ngọc bội, chủ nhân là ai?"

Phác Tú Anh lấy miếng ngọc bội ra, "Là chủ nhân của nó."

"À." Kim Tại Hưởng gật đầu, không hỏi nhiều. Phác Tú Anh đã từng nói với y, miếng ngọc bội này là của Mộc Tê tặng cho nàng. Y vẫn cảm thấy Mộc Tê không phải là một a hoàn bình thường, chẳng lẽ nàng có quan hệ gì với Khương Diệp?

"Rốt cuộc bệ hạ cùng chủ nhân này có quan hệ gì? Nếu chuyện không rõ ràng thì thực xin lỗi, ta không thể tiết lộ nàng là ai." Phác Tú Anh nói.

"Không dối gạt hai người, ta đã tìm muội ấy lâu lắm rồi, muội ấy là muội muội của ta, Khương Dao. Lúc muội ấy mười tuổi bởi vì trong hoàng cung nước Ngạo Nguyệt xảy ra biến động nên bị mất tích. Nhiều năm qua ta một mực tìm muội ấy, ngay lúc ta nghĩ muội ấy không còn trên đời này nữa thì ta lại nhìn thấy miếng ngọc bội ở trên người vương phi. Ta lại nghĩ Thất vương phi chính là muội muội của ta. Trước đó cục diện của nước Ngạo Nguyệt bất ổn, ta nghĩ muội ấy ở bên ngoài cũng tốt, ta muốn ổn định lại nước Ngạo Nguyệt nên muốn một thời gian nữa mới đón muội ấy trở về. Xin Thất vương phi giúp đỡ."

Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh đã đoán được thân phận của Mộc Tê không bình thường, lại nghe được lời của Khương Diệp trong lòng thật chấn động không thôi. Mộc Tê lại có thể là công chúa nước Ngạo Nguyệt, là kim chi ngọc diệp lưu lạc nhân gian. Nhiều năm như vậy mà nàng hoàn toàn không biết.

"Nàng ấy bị mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ?" Khương Diệp lắp bắp kinh hãi, "Điều gì cũng không nhớ sao?"

"Ừ. Ta lo là đối với chuyện này nàng ấy tạm thời không thể chấp nhận được. Nếu bệ hạ kiên trì, ta cũng có thể để cho hai người mau chóng nhận nhau."

"Thất vương phi nói đúng, việc này nên từ từ. Nhưng mà, Thất vương phi có thể nói cho ta biết muội ấy ở đâu không? Ta muốn nhìn thấy muội ấy."

"Nàng ấy chính là a hoàn của ta, Mộc Tê."

Phác Tú Anh vừa mới nói xong, một bóng dáng xinh đẹp đã hiện ra ở ngoài cửa. Cũng may mọi người đều nhỏ giọng, nên người bên ngoài không thể nghe thấy. Mộc Tê bưng một dĩa điểm tâm vào, nhìn thấy Khương Diệp lập tức hành lễ với y: "Bệ hạ, Điện hạ, tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi."

"Mộc Tê vất vả rồi." Phác Tú Anh cười cười với nàng.

Khương Diệp có chút ấn tượng với Mộc Tê, giờ phút này nhìn thấy nàng trong lòng y kích động không thôi. Nàng chính là muội muội của y, không có hoàng thất che chở nàng vẫn lớn được như vậy, không biết nhiều năm qua chịu cực khổ nhiều hay không. Khương Diệp nghĩ đến xuất thần, Mộc Tê lại không chú ý đến y.

"Mộc Tê, thì ra nàng chạy đến đây, làm hại ta tìm mãi." Kim Tại Thượng vừa ồn ào vừa tiến vào, "Ồ, bệ hạ nước Ngạo Nguyệt ở đây sao. Mộc Tê, đi, ta dẫn nàng đi ngắm sao."

"Cửu điện hạ..."

"Đi thôi, đi thôi." Kim Tại Thượng mặc kệ Mộc Tê đồng ý hay không, lôi kéo nàng đi một mạch ra ngoài.

Mộc Tê bất đắc dĩ đành phải theo y cùng nhau đi ra ngoài.

"Bọn họ?" Khương Diệp thông minh hơn người, chỉ trong chốc lát liền nhìn ra manh mối giữa hai người.

Phác Tú Anh cười cười: "Bệ hạ sẽ không chia rẽ uyên ương chứ?"

"Đương nhiên sẽ không."

Sáng sớm hôm sau, đủ mọi quan lại tiến cung, trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Thọ yến của Thái thượng hoàng cử hành vào giờ Ngọ. Sau khi thọ yến kết thúc sẽ nghỉ ngơi một thời gian để các nước chuẩn bị cho cuộc tỷ thí tranh giành quyền kinh doanh Doanh Xuyên Bắc Mạch cùng hoang mạc.

Lúc này, Kim Tại Hưởng nhìn người mặc một thân hắc bào bên cạnh Thẩm Vân Bác, không khỏi nhíu mày lâm vào trầm tư.

Trận đầu là đấu võ. Đấu võ chọn cách đánh luân phiên. Người thắng sẽ ở lại trên đài cùng tỷ thí với người tiếp lên thi đấu. Nếu lưu lại cuối cùng trên đài sẽ là người thắng.

Người đầu tiên lên đài là Bạch Vân Phàm cùng Hà Tần. Hà Tần vẫn là một bộ dáng yếu đuối, tựa hồ rút kiếm cũng cố hết sức.

Hai tay Bạch Vân Phàm khoanh trước ngực, nhìn thấy bộ dạng của Hà Tần nhịn không được cười khẩy nói: "Này, ta nói thái tử Hà Tần, chúng ta không cần phải tỷ thí nữa nhỉ? Nhìn dáng vẻ của ngươi nếu như ta lỡ tay, mạng của ngươi phải làm sao bây giờ? Cách tốt nhất là ngươi lập tức nhận thua, tránh lãng phí thời gian của mọi người, thế nào?"

Hà Tần cười: "Không đấu thì làm sao biết được? Cho dù thua cũng phải thua có tôn nghiêm. Khụ khụ!"

"Nếu đã vậy thì tốc chiến tốc thắng, thật đúng là không biết tốt xấu!"

Ánh mắt Bạch Vân Phàm ngoan độc, trên tay phóng ra một thanh kiếm hoa, hùng hổ đánh về phía Hà Tần. Hắn ra tay tàn nhẫn, không bởi vì thân thủ của Hà Tân không tốt mà lưu tình. Nhìn thấy công phu của Bạch Vân Phàm, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi thay cho Hà Tần.

Ngay tại lúc Bạch Vân Phàm tiếp cận Hà Tần, ánh mắt Hà Tần ngưng lại một chút, kiếm trong tay chớp thời cơ chém ra làm cho Bạch Vân Phàm nhanh chóng lui lại. Hà Tần xuất chiêu mạnh mẽ, Bạch Vân Phàm rất nhanh liền mất đi lực chống đỡ. Bạch Vân Phàm bị Hà Tần bức đến một góc, ngay lúc đó Hà Tần lập tức kề kiếm lên cổ hắn.

Phản công của Hà Tần khiến cho mọi người choáng váng.

"A? Thái tử Hà Tần biết võ công? Thật đúng là thâm tàng bất lộ."

"Thái tử Bạch Vân Phàm lần này lơ là khinh địch rồi."

"Ta thật không nghĩ đến, võ công của thái tử Hà Tần cao hơn hắn rất nhiều."

"Chẳng lẽ bệnh tình của thái tử Hà Tần cũng là giả?"

"Chuyện này khó nói, vẫn nên xem tiếp trận đấu đi."

"Khụ khụ!" Hà Tần không nhịn được ho khan hai tiếng, "Thái tử Bạch Vân Phàm, ngươi thua."

"Hừ!" Bạch Vân Phạm căm giận nhìn Hà Tần, "Vậy mà lại đánh lén bản thái tử, thật đáng giận! Có bản lĩnh thì ngươi chọn chỗ, chúng ta sẽ tỷ thí một lần nữa."

"Bất cứ lúc nào cũng phụng bồi."

Hà Tần thu hồi kiếm, Bạch Vân Phàm chật vật xuống khỏi lôi đài, ở phía dưới tức đến vẻ mặt đỏ bừng. Hà Tần, tên tiểu nhân nhà ngươi, lần này lão tử xem như thua trong tay ngươi!

"Công phu của Hà Tần quả thực không hề kém." Phác Tú Anh đối với thay đổi của Hà Tần cũng không có giật mình quá nhiều. Đối với Hà Tần từ lâu nàng đã biết không giống như bề ngoài.

"Nhưng mà so với tướng công của nàng vẫn kém một chút." Kim Tại Hưởng híp mắt, cười nói.

"Tự phụ!"

Người thứ ba lên đài là Liên Mộ Dương, võ công của hắn cũng không kém nhưng chỉ sau một lát liền bại bởi Hà Tần.

"Xem ra Hà Tần vì Doanh Xuyên đều phơi bày ra mọi thứ."

"Quyền kinh doanh năm năm, đáng giá mà."

"Phô trương!" Có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ ở trong đội ngũ nước Đại Mạc, lòng tin của Thẩm Vân Bác tăng lên mười phần. Đối với người ở trên đài liền nhịn không được khiêu khích, châm chọc.

~~~

Chap 222: Công chúa Mộ Vân thiên hạ vô song

"A? Xem ra bệ hạ nước Đại Mạc đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Thẩm Vân Bác khinh thường cười cười, Kim Tại Liệt tặng cho ông hậu lễ, hôm nào phải đáp lễ cho hắn mới được. Ông nhìn điện chủ Hắc Ám ở cách mình không xa, hơi gật gật đầu với hắn.

Người thứ tư lên võ đài chính là Khương Diệp. Khương Diệp vừa ra tay, liền nhìn ra được công phu của y cao hơn Liên Mộ Dương mấy phần, cùng Hà Tần càng đấu càng dây dưa, chẳng phân biệt được cao thấp. Sau một nén hương, Khương Diệp vẫn là thủ hạ bại tướng trong tay Hà Tần.

"Bệ hạ nước Ngạo Nguyệt, đa tạ." Hà Tần cung tay làm lễ, khiêm tốn nói.

"Võ công thái tử cao một bậc, Khương mỗ thua đến tâm phục khẩu phục." Khương Diệp nhảy xuống võ đài, trở về chỗ ngồi của mình.

"Lượt tiếp theo là nước Đại Mạc đấu với nước Nam Chiếu!"

Chỉ thấy người thân hình cao lớn ở bên cạnh Thẩm Vân Bác đứng lên. Phác Tú Anh nhìn người nọ, từ trên thân người nọ cảm nhận được sự hung tàn ngoan độc.

Kim Tại Hưởng hiển nhiên cũng nhận ra được chỗ khác thường của điện chủ Hắc Ám, y một mực theo dõi người đó, từ dáng đi của người đó cũng phát ra khí thế, trong lòng y chùn xuống: "Người này không đơn giản."

"Có thể nhìn ra được gì không?" Phác Tú Anh hỏi.

Kim Tại Hưởng lắc đầu, "Xem chiêu thức của hắn mới biết được."

Phác Tú Anh quay đầu nhìn Tiêu U Lam, lúc này vẻ mặt nàng lo lắng, nhìn chằm chằm vào Hà Tần. Ánh mắt Phác Tú Anh dừng ở võ đài, âm thầm thay Hà Tần đổ mồ hôi lạnh.

Hà Tần chắp tay, "Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?"

"Ngươi! Không xứng biết!" Điện chủ Hắc Ám lạnh lùng nói, "Kẻ yếu không xứng biết tên ta."

"Đa tạ đã chỉ giáo!"

"Hây!" Mọi người chỉ thấy trước mắt lóe lên, kiếm của người vận hắc bào đã chỉa vào yết hầu của Hà Tần, chỉ cần kiếm của hắn tiến thêm chút nữa, sẽ chạm vào cổ của Hà Tần ngay. Một chiêu chế địch!

"Đây... Cao thủ này rốt cục là ai? Thái tử Hà Tần vừa rồi đã đánh bại ba vị cao thủ, lần này ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có đã bị đánh bại."

"Không thể ngờ được nước Đại Mạc lại có cao thủ như vậy, khó trách Thẩm lão nhân đề nghị thi đấu võ, hóa ra đã sớm có chuẩn bị." Bạch Vân Phàm thấy Thẩm Vân Bác đang đắc ý, căm giận nói.

"Thái tử Hà Tần, ngươi thua!" Điện chủ Hắc Ám lạnh lùng nói.

"Hà Tần nhận thua!" Hà Tần cười khổ, núi này cao còn có núi khác cao hơn, y không tiếc phơi bày toàn bộ công phu của mình, chính là thề muốn nắm được Doanh Xuyên, không ngờ vẫn bị thua, còn thua triệt để như vậy.

Hà Tần xuống võ đài, trở về chỗ ngồi, Tiêu U Lam nhẹ nhàng nắm lấy tay y, an ủi: "Điện hạ, người đã cố hết sức rồi."

Hà Tần gật đầu, vỗ vỗ tay nàng: "Lam nhi, ta không sao."

"Ha ha, các vị!" Thẩm Vân Bác đứng lên, lớn tiếng nói, "Cao thủ của nước Đại Mạc ta võ công rất cao cường, quán quân đấu võ không thể nghi ngờ gì sẽ thuộc về hắn. Thất điện hạ, không cần đấu nữa chứ? Để miễn cho ngươi bị thương, Liên lão nhân và Kim lão nhân cùng đến làm phiền ta."

"Không đấu đã nhận thua, không phải là phong cách của Kim Tại Hưởng ta! Hy vọng lát nữa, bệ hạ vẫn có thể cười được!" Kim Tại Hưởng đứng lên, đi về hướng võ đài.

"Không biết tốt xấu! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Thẩm Vân Bác vẻ mặt mỉa mai, "Ngươi đã muốn mất mặt thì tùy ngươi!"

"Hưởng nhi..." Tuy rằng Liên Thương Hải không ưa nhìn Thẩm Vân Bác đắc ý, rất muốn dập tắt dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của ông ta, nhưng so với an nguy của Kim Tại Hưởng, thì không còn quan trọng nữa.

"Cữu cữu, yên tâm đi!"

"Hưởng nhi, ngoại công ủng hộ con!" Thái thượng hoàng cười tủm tỉm nói.

"Chớ nhiều lời!" Thẩm Vân Bác không chờ nổi, hô lớn.

"Thất điện hạ, đắc tội!" Trong mắt điện chủ Hắc Ám ngưng tụ ý lạnh, giết Kim Tại Hưởng, chính là mục đích hôm nay của hắn, nhân lúc này lấy mạng của y, miễn cho đêm dài lắm mộng.

"Xin chỉ giáo!"

Điện chủ Hắc Ám rút kiếm ra, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Kim Tại Hưởng đã sắp tới trước ngực hắn. Véo một tiếng, kiếm của Kim Tại Hưởng không ngừng lại, mà trực tiếp cắm thẳng vào ngực hắn, máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương. Một chiêu chế địch!

"Điện chủ Hắc Ám, có một số nhiệm vụ, ngươi không nên nhận." Kim Tại Hưởng lạnh lùng nói.

"Ngươi..." Điện chủ Hắc Ám hoảng sợ nhìn y, khiếp đảm: "Ngươi là ai? Vì sao biết thân phận của ta?"

"Chiêu thức của ngươi đã bán đứng ngươi!" Kim Tại Hưởng thêm chút sức, kiếm lại đâm sâu thêm vài phân.

"Rốt cục ngươi là ai?" Điện chủ Hắc Ám không gắng gượng nổi, khuỵu xuống, "Để cho ta chết được nhắm mắt."

Kim Tại Hưởng cười cười, dùng cử động môi nói ra ba chữ.

"Cửu... người lại có thể là..." Hắn còn chưa nói xong đã tắt thở.

Dưới đài lặng phắt như tờ, Kim Tại Hưởng ra chiêu quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tỷ thí đã xong. Màn tỷ thí giống hệt như lúc nãy, một chiêu chế địch. Công phu của người mặc hắc bào, đã làm họ trố mắt đứng nhìn, công phu của Kim Tại Hưởng, đúng là vô cùng kinh ngạc.

"Hay hay hay! Hưởng nhi của ta quá lợi hại!" Thái thượng hoàng liên tục nói mấy chữ hay, vui vẻ thay Kim Tại Hưởng.

"Không thể ngờ công phu của Thất điện hạ lại cao cường đến thế."

"Thâm tàng bất lộ."

"Cũng khó trách Kim Lam Triêu đối xử với y khác với những người khác, chỉ bằng công phu này, đã làm cho thiên hạ phải kinh sợ."

Đấu võ chấm dứt, quán quân thuộc về nước Kim Nguyệt. Sắc mặt người nước khác có chút khó coi, khó xem nhất phải kể tới Thẩm Vân Bác. Thẩm Vân Bác tức giận đến toàn thân run rẩy, ông nhìn Kim Tại Hưởng, sắc mặt tràn ngập sợ hãi, một chiêu chế ngự điện chủ Hắc Ám, quả thực không phải người! Điện chủ đứng đầu tám điện của Thánh Điện, ai cũng là cao thủ hàng đầu, lại có thể bại dưới tay Kim Tại Hưởng trong nháy mắt. Ông không cam lòng thua như vậy.

"Kim Tại Hưởng, ngươi làm càn!" Thẩm Vân Bác quát lớn, "Tỷ thí quy định không được đoạt tính mạng của kẻ yếu, ngươi lại giết hắn, vi phạm quy tắc! Theo lý phải nên bị hủy tư cách, thắng lợi cuối cùng vẫn là nước Đại Mạc."

"Hắn thua, là chuyện ai ai cũng thấy. Về phần ta phải giết hắn, là ân oán cá nhân giữa ta và hắn, không có liên quan gì đến tỷ thí cả." Kim Tại Hưởng lạnh lùng nói.

"Hừ! Đúng là nói xằng bậy!" Thẩm Vân Bác hét lên. "Hắn là người của nước Đại Mạc ta, làm gì kết ân oán với ngươi?"

"Vậy lạ thật, bệ hạ không biết hắn là điện chủ Hắc Ám sao? Không biết bệ hạ dẫn theo người của Thánh Điện vào hoàng cung nước Đông Lan là có ý định gì?"

"Thánh Điện? Nước Đại Mạc lại có liên hệ với Thánh Điện."

"Thẩm lão nhân, không phải ngươi có mục đích gì không muốn để ai biết đấy chứ?"

Thanh danh của Thánh Điện ở Đông Lăng Đại Lục không tốt lắm, bởi vì họ luôn có liên quan đến các cuộc chính biến. Bị mọi người chất vấn, sắc mặt Thẩm Vân Bác biến thành màu gan heo: "Cái gì? Hắn là người của Thánh Điện ư? Ngay cả trẫm cũng bị hắn lừa! Thất điện hạ, ngươi vì dân trừ hại, chuyện này cứ theo phán xét của mọi người, trẫm không có ý kiến."

Kết quả mọi người cùng nhau phán xét chính là Kim Tại Hưởng thắng, nước Kim Nguyệt đã nắm được một phần ba quyền kinh doanh mỏ vàng và dầu thô.

Tỷ thí tiếp theo chính là đánh đàn.

Người nước Tinh Long dẫn đến cũng không am hiểu cầm nghệ, Bạch Vân Phàm tuyên bố bỏ quyền thi đấu.

Nước Ngạo Nguyệt và Nam Chiếu mỗi nước mời ra một vị nhạc nữ tham gia thi đấu, hai nữ tử đều tài nghệ phi phàm, nhận được đánh giá rất cao. Thẩm Vân Bác khinh thường cười, "Quả thật không tệ, nhưng so với nhạc nữ ở nước Đại Mạc, thì vẫn còn kém xa." Lần này, ông đã dẫn theo một nhạc nữ nổi tiếng nhất nước Đại Mạc để đồng hành, trên đường đi ca hát chơi bời một chút, đàn sáo êm tai, rất vui vẻ.

"Vậy để chúng ta được thưởng thức cầm nghệ của nữ tử nước Đại Mạc đi." Có người khẩn trương nói.

"Nguyệt Cơ, ngươi lên đi!" Thẩm Vân Bác nói với một nữ tử ngồi sau ông.

Nữ tử nọ gật đầu, ung dung lên đài, bắt đầu tấu nhạc. Nữ tử diễn tấu một khúc nhạc cầu tình, tiếng đàn uyển chuyển thanh thúy, khi thì thẹn thùng e ấp, khi thì vui sướng, khi thì khiêu kích, khi thì bàng hoàng, làm trái tim người nghe như được gãi ngứa. Khúc nhạc chấm dứt, không ít người tung hô.

"Thế nào?" Thẩm Vân Bác kiêu ngạo nói, "Nữ tử nước Đại Mạc, nữ tử bình thường há có thể so sánh sao? Liên lão nhân, còn so nữa không?"

"Đương nhiên phải so rồi!" Liên Thương Hải tức giận nói, "Nữ tử nước Đại Mạc quả thật bất phàm, nhưng mà, nữ tử của nước Đông Lan ta cũng không cam nguyện yếu thế! Mộ Vân, đến lượt con!"

"Dạ, phụ hoàng!"

Liên Mộ Vân cầm nghệ siêu quần, ở nước Đông Lan tiếng tăm lừng lẫy, trận này, Liên Thương Hải tràn đầy lòng tin với nàng. Người thứ tư lên đài chính là Liên Mộ Vân, trước khi bước lên, nàng nhìn Phác Tú Anh. Phác Tú Anh, lúc này đây, ta nhất định không thể bại bởi ngươi.

Tay Liên Mộ Vân đặt nhẹ lên dây đàn, nhẹ nhàng khẩy khẩy vài nốt. Trước làn điệu hữu tình, chỉ vừa mới bắt đầu, đã đưa tới tiếng khen ngợi không ngớt.

"Hay! Từ lâu đã nghe công chúa Mộ Vân tài nghệ phi phàm, hôm nay được tận tai nghe thấy, đúng là may mắn ba đời."

"Nhất định đã bỏ không ít công sức học hành, ngay cả cao nhân lánh đời, cũng không đủ sánh cùng công chúa."

"Một đám người thô tục không có kiến thức." Thẩm Vân Bác lầm bầm, "Trình độ thưởng thức của người Trung Nguyên cũng chỉ được có thế."

"Ta cảm thấy, công chúa lợi hại hơn Nguyệt Cơ lúc nãy nhiều!"

"Đừng cãi đừng cãi, nghe công chúa đánh đàn đi."

Ngón tay Liên Mộ Vân khẽ gãy, giai điệu du dương liền phát ra. Nốt nhạc linh hoạt nhảy múa trong tay nàng, tiếng đàn rất cảm động, như nước chảy róc rách, rót vào lòng người nghe, tiếng nhạc êm tai liên miên không dứt thoát ra giữa các ngón tay nàng, làm cho người ta phải mê mẩn. Khúc nhạc kết thúc, mọi người còn say sưa chưa tỉnh, bên tai còn vương vấn tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo kia. Ngay cả người không chuyên tâm nghe như Thẩm Vân Bác, cũng có chút giật mình, sắc mặt ông cũng bắt đầu trở nên khó coi.

"Hay hay hay!" Không biết là ai khởi xướng, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, "Quá tuyệt!"

"Tiếng đàn của công chúa Mộ Vân, đúng là thiên hạ vô song, quán quân tỷ thí cầm nghệ, nhất định là nàng."

"Thật hời cho Liên lão nhân, một phần ba quyền kinh doanh lại mất rồi."

"Ngươi xót gì chứ, ai bảo người ta nuôi một nữ nhi giỏi ở trong nhà. Xem Liên lão nhân cười toe toét chưa kìa."

"Vậy còn chưa chắc chắn, người của nước Kim Nguyệt vẫn còn chưa lên đài mà. Ở Lục Quốc Đại Điển, nước Kim Nguyệt dựa vào Thất vương phi, đã đạt được không ít lợi ích!"

"Thất vương phi ca múa không tệ, nhưng đàn thì chưa hẳn, nào có ai tinh thông mọi thứ chứ."

Liên Mộ Vân cười cười, cúi người chào mọi người: "Các vị quá khen rồi."

"Hưởng nhi, Thất vương phi còn so không?" Liên Thương Hải hỏi, ngay cả ông cũng cho rằng, cầm nghệ của người ở đây, không ai thắng được Liên Mộ Vân.

"Đương nhiên." Kim Tại Hưởng đáp không hề do dự, "Phải tham gia chứ, Anh nhi chỉ cần xuất ra năm phần thực lực là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top