Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 283+284

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 283: Mẫu phi nhanh thay con báo thù

Phác Tú Anh đảo mắt, tường vây quang Ngâm Hương Các không cao, quả thật ngăn không được Kim Tại Hưởng, bất đắc dĩ nàng bảo Nguyệt Lan mở cửa, trở về phòng ngủ.

Kim Tại Hưởng đã tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, nửa người trên trần như nhộng, chăn vừa vặn che khuất phần eo dưới, tỏ vẻ rất thảnh thơi. Phác Tú Anh rửa mặt xong, lòng tràn đầy u oán bò lên giường.

"Sao vậy? Vi phu không thỏa mãn được nàng nên nàng đi tìm Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp để tìm thỏa mãn?"

"Ngủ đi." Thân thể dán vào y, ra vẻ mặc kệ chàng nói cái gì ta cũng ngủ.

"Ban ngày vi phu còn chưa đủ."

"Kim..."

Trong nháy mắt, nàng đã bị y đè dưới thân, may mà làm hai lần, sau đó nàng quyết liệt phản đối, Kim Tại Hưởng đành phải thu binh, y cũng không muốn làm nàng tức giận.

Ngày hôm sau, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp đều tới sớm, bởi vì muốn gặp Mộc Tê nên các nàng rất vui. Chờ Phác Tú Anh chuẩn bị xong, mấy người liền đến Cửu vương phủ đón Mộc Tê.

Lần này đi dạo lại khiến họ nhớ tới cảnh chủ tớ bốn người đi dạo phố trước kia, mấy người đều quyến luyến trước các quầy hàng rực rỡ muôn màu. Mộc Tê thì không cần phải nói, còn Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp tuy rằng có tiền Thất vương phủ cấp cho mỗi tháng, nhưng Phác Tú Anh còn cấp thêm ngân lượng cho các nàng, trong đám a hoàn thì các nàng cũng được coi như người giàu có. Bởi vậy, bình thường thứ gì đó có thể mua thì thỉnh thoảng họ sẽ mua về tự thưởng cho chính mình.

Mấy người đang đứng trước một quầy hàng nặn tượng đất, quầy bánh bao bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la lối.

"Đánh! Đánh! Đồ ăn mày thối tha, dám lấy trộm bánh bao của ta!"

"Một cái bánh bao thôi mà, bản công chúa lấy của ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi!"

"Hừ! Còn tự cho mình là Công chúa nữa, cũng không nhìn xem bộ dáng mình nghèo hèn ra sao, Công chúa mà sa sút đến mức này chi bằng chết quách đi."

"Ngươi dám vũ nhục bản công chúa? Xem bản công chúa trừng trị ngươi thế nào!" Công chúa Triêu Hoa tiến lên, hất đổ mấy cái tráp hấp bánh bao của ông chủ, khiêu khích nhìn ông ta, "Thế nào?"

Một người trong đám người vây xem chui ra, giơ một con dao lên, "Rốt cục cũng tóm được ngươi! Lần trước chính ngươi trộm bạc của ta hại ta bị vợ nghi oan là lấy bạc đi ăn chơi đàng điếm nên bà ấy khóc nháo lên rồi về nhà mẹ đẻ."

"Ả còn trộm gà của ta!"

"Còn có thịt của ta!"

"Đánh đi, đánh ả chết đi!"

Không biết ai hô lên một tiếng, có vài người xông lên đấm đá Công chúa Triêu Hoa.

Mấy người Phác Tú Anh vẫn chú ý động tĩnh bên kia, Mộc Tê hừ lạnh một tiếng, "Hóa ra là Công chúa Triêu Hoa, nàng ta nghĩ bên ngoài còn có thể muốn làm gì thì làm giống như trong cung hay sao? Nàng ta cũng là gieo gió gặt bão."

Lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ ngã tư đường bên kia đi đến, đám người nhao nhao vây xem đều tránh ra nhường đường. Ngân Đô nhiều quan gia, nhìn thấy cỗ xe hoa lệ kia, dân chúng đều tự giác tránh ra.

Mấy người đang đánh rất hăng say, không chú ý đến xe ngựa đang đi đến trước mặt bọn họ. Nhìn thấy người ngồi ở phía trên, dân chúng lập tức quỳ xuống thỉnh an.

"Thỉnh an Chu quý phi."

"Đứng lên đi."

Mấy người động thủ lập tức ngừng tay, Quý phi nương nương không phải là mẫu thân thân sinh của Công chúa Triêu Hoa sao? Mấy người kia mặt mày xám ngoét, hai mắt nhìn nhau, thân thể run lẩy bẩy đứng lên, chuyện không tốt rồi.

" Mẫu phi!" Công chúa Triêu Hoa bổ nhào vào trong lòng Chu quý phi, gào khóc, "Mẫu phi, bọn họ vừa mới hùa nhau đánh con, con đau quá. Mẫu phi mau thay con báo thù đi, mau giết hết bọn chúng."

Chu quý phi đẩy nàng ra, xem xét thân thể nàng một chút, cánh tay, trên chân đều có thương tích, khóe miệng chảy máu, trong mắt bà tràn đầy đau lòng. Kim chi ngọc diệp biến thành chuột chạy qua đường, mọi người đều có thể đánh đấm, quát tháo. Ở trước mặt mọi người, bà đã làm một chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi kiểm tra thương tích trên người Công chúa Triêu Hoa xong, bà hung hăng giáng cho nàng hai bạt tai. Hai bạt tai này khiến Công chúa Triêu Hoa ngơ ngác, bà không phải tới để cứu nàng, là tới để hùa với người khác ức hiếp nàng.

"Mẫu phi, ngày cả người cũng đánh con?"

"Hừ! Nghĩ đến trừng phạt lần này có thể khiến ngươi biết hối cải, không ngờ ngươi lại có thể ăn trộm đồ của dân chúng, ngươi đã quên phụ hoàng cùng bản cung đã dạy ngươi như thế nào sao? Ngươi làm chuyện như vậy người khác không đánh ngươi thì bản cung cũng sẽ thay mặt bọn họ giáo huấn ngươi!" Chu quý phi ăn nói chính nghĩa.

"Người..." Công chúa Triêu Hoa không nghĩ tới bà cũng như vậy, "Ta hận bà! Bà đi chết đi!" Nói xong nàng dạt đám người ra, khóc lóc chạy đi.

Chu quý phi không đuổi theo, cũng không sai người đuổi theo, bà đi đến trước mặt mấy người vừa rồi động thủ, mấy người kia phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Nương nương tha mạng, thảo dân không biết người đó là Công chúa, còn tưởng là tên ăn mày giả mạo Công chúa, cho nên mới..."

"Đúng đúng đúng, chúng thảo dân cũng không biết người đó là Công chúa, xin nương nương tha mạng."

Chu quý phi cười hiền lành khiến người ta cảm thấy như gió xuân, bà tự mình đỡ mấy người kia đứng dậy, "Đứng lên đi, chuyện này không trách các ngươi, là tính tình Triêu Hoa không tốt, còn điêu ngoa, có mọi người dạy dỗ như vậy bản cung còn phải đa tạ các ngươi đã không cổ vũ nó làm chuyện xấu. Hơn nữa cũng là do nó sai trước, các ngươi kiếm sống cũng không dễ dàng gì, bản cung sẽ bồi thường tổn thất của các ngươi gấp đôi. Các vị, sau này nếu Triêu Hoa còn tái phạm làm những chuyện như thế này nữa thì cứ đánh cho bản cung."

Nhận được sự ra hiệu của Chu quý phi, thị nữ của bà tiến lên bồi thường cho tất cả mấy người bị tổn thất. Mấy người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ tới Chu quý phi lại là người biết lí lẽ như vậy. Những người vây xem đều nói Chu quý phi tốt tính, đều khen ngợi bà tấm lòng bao dung, có khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Xử lý xong chuyện, Chu quý phi lên xe ngựa, đến lúc ngăn cách với bên ngoài, sắc mặt của bà trở nên vô cùng khó coi, mấy người vừa rồi, ta sẽ nhớ kỹ.

Mộc Tê lôi kéo Phác Tú Anh, "Thất tẩu, muội không nhìn lầm chứ, người vừa rồi là Chu quý phi sao? Bà ấy hẳn phải ban chết cho mấy người kia chứ? Còn ra tay đánh Công chúa, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Chỉ là đang giả vờ mà thôi." Chu quý phi vẫn không quá ngu ngốc, biết thay đổi sách lược.

Mấy người lại vòng qua một số cửa hiệu, cuối cùng thu được chiến lợi phẩm trở về, chuẩn bị quay về thì bỗng nhiên trời lại nổi mưa to, may mắn lúc ra khỏi cửa thấy sắc trời không tốt nên có mang theo ô, nếu không thì sẽ ướt như chuột lột.

Đến xế chiều, Chu quý phi vào một trà lâu, chọn một gian phòng bí mật. Một lát sau có người dẫn theo Công chúa Triêu Hoa tiến vào, mặt của nàng còn sưng đỏ, ăn mặc rách rưới.

"Gọi ta đến làm gì?" Nhớ tới hai bạt tai kia, Công chúa Triêu Hoa liền giận đến nghiến răng, "Chê ta làm bà mất mặt sao? Muốn giáo huấn ta nữa à?"

"Ngồi xuống!" Chu quý phi tức giận nói.

Công chúa Triêu Hoa đặt mông ngồi vào ghế, "Nếu không thể giúp ta khôi phục lại thân phận Công chúa thì không cần phải nói điều gì nữa."

"Xem nha đầu ngươi nói kìa." Chu quý phi lấy ra một lọ thuốc, đến trước mặt nàng, "Đau lắm không? Đến đây, mẫu phi bôi thuốc cho con, bôi vào sẽ không đau nữa."

Công chúa Triêu Hoa chán ghét đẩy tay bà ra, "Không cần phải già vờ giả vịt nữa."

"Con thực sự làm mẫu phi tức chết mà!" Chu quý phi đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, "Bản cung làm như vậy cũng là tốt cho con! Con nghĩ xem, nếu những việc con làm bị Hoàng Thượng biết được thì con còn cơ hội hồi cung nữa không? Con muốn hồi cung thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời mẫu phi."

"Vậy vì sao hôm nay bà lại đánh ta? Còn không giúp ta giết mấy tên dân đen kia?"

"Giết thì thế nào? Chỉ thêm cho con một tội danh nữa mà thôi, cẩn thận kẻo ngay cả Ngân Đô, Hoàng thượng cũng không cho con xuất hiện nữa đấy! Bản cung làm như vậy cũng là vì để con có thể hồi cung, nếu như con muốn trở lại thân phận Công chúa cao quý thì phải nhẫn nhịn cho bản cung, giả bộ cho đến khi Hoàng thượng nghĩ con đã thay đổi bản tính thì lúc đó mới có cơ hội! Về phần mấy người kia, tạm thời cứ để yên như vậy đã, đợi đến khi thân phận của con được khôi phục rồi lúc đó trừng trị chúng cũng chưa muộn."

"Mẫu phi, người có biện pháp?"

"Phải xem con có làm được hay không đã."

"Làm được, làm được, chỉ cần có thể hồi cung cái gì con cũng làm được! Mẫu phi muốn con làm như thế nào con sẽ làm như thế đó, người không biết rằng những dân đen kia có bao nhiêu đáng sợ đâu."

"Được rồi, được rồi, chỉ là bọn dân đen thôi mà, nhất định phải thay đổi cho bản cung, bản cung sẽ phái người trợ giúp con, phải làm cho thật tốt."

"Con biết rồi mẫu phi, người nhất định phải nhanh chóng làm cho con hồi cung đó."

"Bản cung đã nói là làm, bảo đảm với con là sau một tháng có thể hồi cung. Sắc trời không còn sớm nữa, bản cung phải hồi cung rồi, con phải làm thật tốt cho bản cung, không được để gặp rắc rối."

"Con biết rồi." Thật là phiền phức !

Thất vương phủ, bên ngoài trời mưa to, đã đến nửa đêm mà Kim Tại Hưởng vẫn chưa trở về. Hôm qua có nói là có thể bớt đến giáo trường, không nghĩ tới hôm nay vẫn phải đi. Mưa càng rơi càng lớn, Phác Tú Anh lo lắng chờ ở cửa thư phòng.

"Ưng tổng quản, lúc Vương gia xuất phủ có mang theo ô không?" Phác Tú Anh hỏi.

"Bẩm Vương phi nương nương, nô tài cũng không rõ lắm, để nô tài phái người mang tới cho Vương gia."

"Không cần, để Kinh Phong cùng đi với ta."

Ưng tổng quản lập tức mang tới hai cái ô, lại chuẩn bị xe ngựa. Nàng cùng Kinh Phong đang chuẩn bị lên xe chỉ thấy từ xa có một chiếc xe ngựa đang đi đến dừng ở trước cửa Thất vương phủ. Trên xe ngựa mấy người ba chân bốn cẳng khiêng một người.

"Thất gia, sao lại thế này?" Phác Tú Anh vứt cái ô trong tay, lập tức chạy tới, người được mấy người kia khiêng đúng là Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng mơ hồ có chút ý thức, nhìn thấy nữ tử trước mặt liền vùng vẫy đứng lên, nắm lấy vai nàng, vẻ mặt y dịu dàng, nhếch miệng cười cười, "Anh nhi."

Thì ra nữ tử xinh đẹp này là Thất vương phi, khó trách tướng quân mỗi lần thao luyện xong đều mặc kệ chuyện gì cũng phải chạy về Thất vương phủ, có một nương tử xinh đẹp như vậy ai mà nỡ bỏ mặc cho được. Mấy phó tướng cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không thấy, Đại tướng quân mà bình thường bọn họ nhìn thấy là một người ý chí kiên cường, quân kỷ nghiêm minh, không biết rằng y cũng có một mặt như thế này, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ là như vậy.

"Vương phi nương nương, hôm nay điện hạ bồi một binh lính luyện bắn tên, người giơ bia ngắm để tiểu tử kia bắn, không nghĩ tới là tiểu tử kia hồn vía để ở đâu lại bắn trật..."

"Bắn trúng chỗ nào? Nghiêm trọng không?"

"Vương phi chớ vội, bắn trúng cánh tay của điện hạ, cũng không nghiêm trọng lắm nhưng mà do Điện hạ không chịu nghỉ ngơi, mực đứng trong mưa bồi hắn luyện cho đến bây giờ, mới vừa luyện xong Điện hạ liền té xỉu thì chúng thuộc hạ mới phát hiện là người bị sốt."

"Mau đưa người vào trong phòng, Ưng tổng quản, nhanh đi mời đại phu tới đây."

Sắp xếp ổn thỏa cho Kim Tại Hưởng xong, mấy phó tướng mới yên tâm rời đi. Đại phu băng bó vết thương cho Kim Tại Hưởng, chẩn mạch, y bị cảm lạnh, hơn nữa dầm mưa một ngày nên vết thương bị nhiễm trùng, cũng may là không có gì đáng ngại. Uống xong một chén thuốc, Kim Tại Hưởng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà quần áo vẫn còn nhớp nháp dinh dính.

~~~

Chap 284: Kim Tại Hưởng, một lần thôi mà

"Nương tử, mau giúp ta thay y phục đi." Kim Tại Hưởng la lên.

"Đi tắm đi, ra mồ hôi, sẽ khỏe hơn." Giọng điệu Phác Tú Anh có chút lạnh nhạt.

"Được, nương tử tắm giúp ta nhé." Thấy biểu hiện giận dỗi của nàng, y lập tức bổ sung, "Tay vi phu bị thương."

Phác Tú Anh cũng đau lòng, sợ vết thương của y đụng nước. Dìu y vào phòng tắm, trong thùng đã đầy nước, nàng dùng tay thử, độ ấm vừa phải.

Kim Tại Hưởng ngoan ngoãn giơ tay lên, để nàng cởi xiêm y cho mình, vài ba lớp áo rơi xuống, lúc còn lại quần, nàng do dự, "Tự cởi đi!"

"Nương tử à..." Lại là ánh mắt tủi thân kia, "Tay vi phu đau lắm! Dù sao cũng bị nàng xem hết rồi mà, có gì ngượng ngùng nữa chứ!"

"Bây giờ biết đau rồi sao? Lúc làm bia ngắm sống cho người khác thì không biết đau? Không biết nếu chàng bị thương thì ta sẽ lo lắng? Ta sẽ đau lòng?" Vừa nói, nàng vừa mạnh tay giật mở quần của y, đi đến sau lưng y, thật muốn bồi thêm một cước vào mông y, nhưng nghĩ đến vết thương của y nên đành thu chân lại, "Được rồi, đi xuống đi."

Kim Tại Hưởng xoay người, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, "Ta thích nhìn thấy dáng vẻ nàng lo lắng cho ta."

"Kim Tại Hưởng, chàng dám vác thây đầy thương tích trở về lần nữa xem!"

Kim Tại Hưởng nâng tay bị thương lên, ghé vào mép thùng nước, "Nương tử, kỳ lưng."

Phác Tú Anh đi qua, đang chuẩn bị cúi đầu chà lưng cho y, không ngờ tay y kéo một cái, nàng bất ngờ không kịp phòng bị rơi vào thùng nước, toàn thân ướt sũng.

"Kim Tại Hưởng, chàng bị thương còn không chịu yên hay sao?"

"Nương tử, ta không những phải kỳ lưng, còn có những chỗ khác cần phải tắm mà."

Mặt Phác Tú Anh đỏ lên, đương nhiên biết chỗ khác y nói là chỗ nào, ai bảo y bị thương chứ, ai bảo nàng đau lòng vì y chứ? Nàng đè nén lửa giận, "Lật người qua, đừng để chạm vào vết thương."

Nàng mặc nhiều lớp y phục, lúc này đều bị ướt nhẹp, làm mỗi lần nâng tay đều xách theo một đống nước, rốt cục, nàng cởi bớt hai lớp bên ngoài, chỉ để lại một lớp y phục. Vậy thì nhẹ nhàng hơn, dù sao nhiệt độ trong phòng tắm cũng rất cao, không đến mức bị cảm lạnh.

"Lật lại!" Chà lưng xong, còn phải tắm những chỗ khác cho y.

Vì thế, Kim Tại Hưởng lật người lại, liền nhìn thấy mái tóc tiểu nương tử của mình ướt sũng dán trên trán, hai má bởi vì nước ấm mà trở nên hồng nhuận, vừa rồi dùng sức làm nàng thở hổn hển. Lớp xiêm áo còn lại cùng váy quần dán chặt lên người nàng, làm tôn lên dáng người lả lướt, độ cong cùng sự căng tràn trước ngực gần trong gang tấc, hấp dẫn hơn bất cứ lần nào. Y vô thức vươn tay, phủ lên đó.

"Kim Tại Hưởng, còn một tay là đủ rồi, tự mình tắm đi."

Kim Tại Hưởng nhanh chóng rút tay về, "Nương tử, ta sai rồi. Nương tử, ta đang bị sốt mà. Nương tử, ta bị thương."

Phác Tú Anh không nói gì, cúi đầu, tiếp tục lau người cho y, không thèm để ý đến y, tên khốn, nếu mà bắn trúng tim, chẳng phải mất mạng rồi ư? Nàng nghĩ mà sợ vừa đau lòng vừa tức giận. Qua một khắc, rốt cục nàng cũng tắm sạch sẽ nửa thân trên và chân cho y, đương nhiên, trong cả quá trình một tay kia không ngừng quấy rối nàng, sờ chỗ này, nắn bóp chỗ kia, nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào quan tâm y.

"Xong rồi, chàng ngâm mình một chút đi, ra mồ hôi rồi sẽ hạ sốt."

"Nương tử, còn sót một chỗ chưa tắm mà." Kim Tại Hưởng nóng bỏng gật đầu với Phác Tú Anh, dưới sự chà xát khi tắm cùng vẻ quyến rũ vô thức của nàng, chỗ cực nóng kia đã phồng to đến cực hạn.

"Tự làm đi!"

Phác Tú Anh lo lắng y không khống chế được, chạm đến tay y, nên không muốn kích thích y nữa, lại không biết rằng bản thân đã sớm khiêu khích y đến khó nhịn. Nàng đứng lên, chuẩn bị leo ra thay y phục, không ngờ bên hông bị một sức mạnh túm trở lại, ngã ngồi vào lòng y.

Nụ hôn như cơn mưa trút xuống, trong hô hấp toàn là mùi của y.

"Kim Tại Hưởng, chàng bị thương!"

"Cho nên nàng đừng cử động, chạm vào vết thương sẽ rất đau đấy."

Có phải mỗi nam nhân đều có tiềm chất vô lại thế này không? Nàng quả nhiên không dám nhúc nhích, để mặc y mút vào rồi nhả ra vành tai của mình. Cánh tay không bị thương kia lại nhấc vạt áo nàng lên, luồn vào trong. Mái tóc dài bị thấm ướt dán vào trước ngực mông lung huyền ảo, đây đều là hấp dẫn cực hạn.

Bàn tay y chậm rãi trượt xuống, thâm nhập vào nơi mềm mại của nàng, nàng động tình, mặc dù đang ở trong nước, y vẫn cảm nhận được nước có bình thường hay không, một ngón tay thuận lợi chui vào.

"Rút ra!"

Hai ngón tay.

"Đồ biến thái!"

Ba ngón.

"Ưm, căng quá!"

"Nương tử, vi phu cũng căng."

Y dùng một tay lật người nàng lại, để nàng tì lên mép thùng, từ sau lưng nhấn xuống, chậm rãi đi vào nơi sâu nhất.

"Căng lắm, chậm một chút!"

Kim Tại Hưởng mỉm cười gian tà, bình thường bảo nàng thử tư thế này, nàng sống chết không chịu, hôm nay rốt cục nhân cơ hội này cũng thực hiện được. Lòng y tràn đầy vui thích, cày cấy càng thêm hăng say. Y cúi người, hôn lên lưng nàng, tay kia đỡ lấy eo nàng, rồi từ thắt lưng trượt đến nơi mềm mại trước ngực nàng.

Sau hai khắc, "Kim Tại Hưởng, đủ rồi chứ?"

"Nương tử, nàng không thể không lo lắng cho vi phu như thế được. Ta có xem y thư, nói làm chuyện này rất cho lợi cho việc hồi phục sức khỏe."

Phác Tú Anh thật muốn đập bể thùng nước, giúp y tắm rửa, tuyệt đối là một sai lầm!

Qua thêm một khắc, lại lật người nàng lại, mặt đối mặt tiếp nhận lửa nóng của y.

Trong thùng tắm nóng hổi, nước bị sục sạo gợn sóng, tản ra bốn phía. Nụ hôn thâm tình trút như mưa xuống người nàng. Lại qua thêm một khắc, rốt cục y mới rút ra, Phác Tú Anh mệt mỏi ngã vào trong thùng nước, động cũng chẳng buồn động đậy.

Tới lượt Kim Tại Hưởng khí thế bừng bừng, y dùng một tay chà lau cơ thể nàng, cho đến khi tắm nàng sạch sẽ, nhưng Phác Tú Anh lại cảm thấy, phải gọi là sờ mó đến sạch sẽ.

"Nương tử, lau khô mặc quần áo lại cho vi phu." Thấy tiểu nương tử không nhúc nhích, "Vậy để ta tự đến, á, đau!"

Quả nhiên, nàng vừa rồi vẫn không nhúc nhích đột nhiên đứng phắt lên, lau khô người cho y, lau tới đó, không tự chủ được tăng thêm chút sức. Kim Tại Hưởng nhíu mày, lại bật cười. Sau khi lau khô xong, lại mặc xiêm y sạch vào cho y. Lúc này Phác Tú Anh mới lo cho mình, mặc xong, nàng lại dìu y về phòng.

Thuốc của phòng thuốc phát đến đúng là tiên dược, có lợi cho việc mau lành vết thương, thực sự Kim Tại Hưởng đã uống thuốc rồi, vết thương sẽ mau chóng khỏi hẳn, nhưng không muốn để Phác Tú Anh biết.

Mới vừa nằm xuống, Kim Tại Hưởng lại đè lên Phác Tú Anh, vùi đầu vào nơi non mềm trước ngực nàng.

"Kim Tại Hưởng, leo xuống."

"Nương tử, chỉ lần nữa thôi, một lần thôi."

"Lần nào chàng cũng nói như vậy."

"Vết thương của ta đau lắm, chỉ có... ở trong cơ thể nàng mới có thể quên đi đau đớn."

Đầu hàng luôn.

Vì thế, Kim Tại Hưởng lại nhiệt tình ăn nàng một lần.

Qua nửa canh giờ, bên tay lại có tiếng thở dốc ồ ồ của y, trước ngực có thêm một bàn tay.

"Kim Tại Hưởng, một lần thôi mà."

"Đau quá không ngủ được."

Đầu hàng tiếp.

Tiếp tục lần hai, Phác Tú Anh mệt đến không chịu nổi, nặng nề đi vào giấc ngủ, thế nên Kim Tại Hưởng có quấy rầy thêm thì nàng cũng chẳng có phản ứng gì. Y đành phải hậm hực bỏ cuộc, ôm nàng vào lòng, áp lồng ngực vào lưng nàng. Không cho ăn, ôm cũng được.

Sáng ra, Kim Tại Hưởng đã hạ sốt, nhưng bắt đầu ho khan, Phác Tú Anh xin không đến thỉnh an với Hoàng hậu, ở lại phủ chăm sóc y. Kết quả của việc chăm sóc y chính là một ngày lại bị y ăn những hai lần.

Vào đông, thời tiết càng lúc càng lạnh. Hôm nay, Phác Tú Anh đang ở cùng với Kim Tại Hưởng, Ưng tổng quản vội vàng đến báo tin, "Vương gia, vương phi nương nương, thái tử phi sắp lâm bồn, nhưng hình như khó sinh, sinh cả ngày cũng chưa sinh ra được."

Hai người đứng lên, không nhiều lời lập tức gọi đại phu của Thất vương phủ, cùng nhau đến phủ thái tử.

Trong phủ thái tử, một chậu máu loãng từ trong phòng bưng ra, thái y cùng đại phu đứng một dọc bên ngoài, cả đám sứt đầu mẻ trán, lại bó tay hết cách. Hoàng hậu quở trách họ, đó là cháu đầu của Hoàng thượng, không sinh được liền hỏng đại sự. Nếu Hà Sướng Uyển xảy ra chuyện gì, chắc chắn nước Nam Chiếu cũng đến trách móc.

Đại phu của Thất vương phủ vào trong nhìn thử, cũng lắc đầu đi ra.

"Sao vậy?"

"Vương phi nương nương, là sinh ngược, chỉ e..."

Nhìn sắt mặt đại phu, Phác Tú Anh biết tình huống sẽ thế nào, "Ta đi xem thử."

Vài bà mụ đứng trước giường, chỉ kêu Hà Sướng Uyển dùng sức, nhìn ra được, nàng đã sức cùng lực kiệt, chỉ trông vào bản năng làm mẹ để kiên trì. Phác Tú Anh biết, tiếp tục như vậy, sẽ một xác hai mạng. Làm sao đây? Hà Sướng Uyển là bằng hữu của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết, nhưng nàng cũng không phải đại phu.

"Tam tiểu thư." Hà Sướng Uyển nhìn nàng, vươn tay về phía nàng.

Phác Tú Anh đi qua, cầm lấy tay nàng.

"Tam tiểu thư, nếu ta có chuyện gì, làm ơn... làm ơn chăm sóc đứa bé giúp ta. Trong cung quá mức nguy hiểm, có tiểu thư bảo vệ nó, kiếp sau ta xin báo đáp."

"Công chúa Sướng Uyển..." Phác Tú Anh ra quyết định, "Ta có cách có thể cứu công chúa, nhưng không nắm chắc chắn lắm, có thể công chúa sẽ chết."

Mắt Hàn Sướng Uyển sáng lên, gật đầu, "Ta tình nguyệt thử một lần, Tam tiểu thư, ta tin tiểu thư."

Chuyện này không thể chậm trễ, Phác Tú Anh ra ngoài, gọi Hoàng hậu và thái tử sang một bên.

"Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, nếu tiếp tục như vậy, thái tử phi nhất định sẽ chết. Thần nữ có một biện pháp, nhưng không nắm chắn chắn, xin để thần nữ thử một lần."

"Cái gì?" Hoàng hậu nhìn nàng đầy cảnh giác, hẳn là nàng phải ước cho đứa bé không được sinh ra đời.

Đoán được tâm tư của Hoàng hậu, Phác Tú Anh nén giận nhìn bà, "Hoàng hậu nương nương, thái tử phi là bằng hữu của con, con sẽ không hại nàng. Cách của con chính là mổ bụng, lấy đứa bé từ trong bụng ra."

"Cái gì? Mổ bụng? Không phải mổ bụng sẽ chết chắc sao? Bản cung không cho phép!"

"Đệ muội, muội làm đi, ta tin muội!" Thái tử nhìn Phác Tú Anh, hạ quyết tâm.

"Dực nhi, con điên rồi sao? Nó không phải đại phu, biết cái gì, quả thực làm càn!"

"Mẫu hậu, không làm gì cả thì Sướng Uyển sẽ chết, đã có hy vọng, tại sao lại không thử?"

"Dực nhi, con có biết trong lòng nó rốt cục có ý định gì hay không?"

Phác Tú Anh đã nổi cơn thịnh nộ, "Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, xin hai người trong vòng nửa khắc mau hạ quyết định, thái tử phi không cầm cự nổi rồi."

"Làm đi!" Chưa đến nửa khắc Kim Tại Dực đã ra quyết định, đó là nữ nhân cùng con của y, dù chỉ có chút hy vọng, y cũng sẽ không bỏ qua.

Phác Tú Anh gật đầu, lập tức đi qua phân phó thái y chuẩn bị những thứ nàng cần. Đám thái y dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa để nhìn nàng, chuyện thế này, cả thần y cũng hết cách, nàng cái gì cũng không hiểu, chắc chắn sẽ làm cho thái tử phi chết, đến lúc đó để xem nàng ăn nói thế nào với Hoàng hậu và thái tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top