Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 329+330

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 329: Diệp Thần của Thánh điện

"Tiểu Anh nhi, đừng nhìn ta như nhìn ma quỷ như vậy!" Kim Tại Liệt nắm lấy cằm của nàng, "Nàng thông minh thì quả là không sai, nhưng mà bản vương lại bất hòa với ngươi."

Trong lòng Phác Tú Anh trầm xuống, liều mạng hết sức thì bản thân mình quả thật không phải đối thủ của hắn.

Kim Tại Liệt nghiêng đầu chôn ở cổ nàng, tham lam mà hít vào, "Thơm quá! Ngoan, nghe lời bản vương, tha sẽ khiến nàng thoải mái."

Nàng dùng sức giãy dụa, lại không nhúc nhích được.

"Tin ta đi, nếu phản kháng thì người chịu khổ là nàng."

Phác Tú Anh dừng lại, không hề nhúc nhích, bởi vì nàng cảm giác được lửa nóng của hắn đang để trên người mình.

Kim Tại Liệt đặt nàng ở trên bàn, cúi người đánh tới đôi môi trong suốt của nàng. Bỗng nhiên, trong mắt hắn phát ra tia âm lãnh, "Ai?"

"Chơi thật vui!"

Ngoài cửa đột nhiên tiến vào một bóng người, trong nháy mắt Phác Tú Anh thừa dịp Kim Tại Liệt thất thần liền đẩy hắn ra, đứng ở một bên đánh giá người đang tiến vào.

Trong nháy mắt nàng liền kinh ngạc, người nọ rất tuấn mỹ, trong số những người nàng từng gặp qua thì người có thể so với hắn chỉ có Kim Tại Hưởng cùng Thương Y, đương nhiên Kim Tại Hưởng hơn một chút.

Người này nhìn qua thì hơn hai mươi tuổi, từ đầu đến chân đều là màu đen, trên mặt mang theo tươi cười nhưng tươi cười này lại khiến người ta ớn lạnh cả người. Phải nói là cả người hắn đều phát ra hàn ý, giống như là đến từ địa ngục.

"Ngươi là ai?" Có thể không một tiếng động mà xông vào Thất vương phủ, Kim Tại Liệt tự nhiên là không thể khinh thường.

"Đi ngang qua tiến vào nhìn xem không nghĩ tới lại nhìn thấy được trò hay như vậy. Đệ đệ xuất chinh, ca ca cùng em dâu lại làm chuyện động trời như vậy, thật sự là kích thích. Trò hay này đương nhiên là muốn vào nhìn xem."

Phác Tú Anh không lên tiếng mà là cẩn thận đánh giá hắn. Người này dù là kiếp trước hay là kiếp này nàng cũng chưa gặp qua, trong hồi ức cũng không có người này. Hắn là ai vậy? Là địch hay là bạn?

"Xem xong rồi có thể đi rồi chứ?" Thanh âm Kim Tại Liệt bình tĩnh, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn!

"Chẳng phải các ngươi chưa bắt đầu sao? Ta sao có thể đi được? Các ngươi tiếp tục đi, có thể coi như ta không tồn tại." Hắc y nhân tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, tự rót trà uống, "Tiếp tục đi! Ta xem xong rồi đi."

"Vậy bản vương sẽ khiến cho ngươi chịu không nổi!"

Kim Tại Liệt nắm lấy kiếm ở bên cạnh khua lên. Hắc y nhân nhẹ nhành nhảy lên tránh được. Kim Tại Liệt ngẩn người, người này không hề đơn giản, công phu cách hắn rất xa.

Hai người từ trong phòng đánh ra đến ngoài. Cuối cùng đi vào chỉ còn có hắc y nhân.

"Đánh như vậy không lịch sự." Hắc y nhân lắc đầu, vẻ mặt cùng bộ dáng như là thương tiếc.

Phác Tú Anh nhìn hắn, lạnh lùng hỏi, "Ngươi là ai?"

"Diệp Thần!" Miệng hắc y nhân phun ra hai chữ.

"Là ngươi?" Trong lòng nàng không khỏi khiếp sợ, tuy nhiên trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, hắn chính là Diệp Thần? Tổng điện chủ của Thánh điện tuổi còn trẻ thế này, "Ngươi chính là Diệp Thần?"

"Xem ra ngươi có nghe nói qua về bản điện chủ! Bản điện chủ thực vinh hạnh! Nghe nói Kim Tại Hưởng cùng Thương Y đều bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bản điện chủ cố ý đến nhìn xem thử nữ nhân có thể khiến cho hai người đó động tâm thuộc cái dạng gì, bất quá cũng chỉ có thế thôi."

"Nếu nhìn xong rồi có phải là ngươi nên đi rồi không?"

"Không sợ ta đem chuyện vừa rồi nói cho Kim Tại Hưởng sao?"

"Xin cứ tự nhiên!"

"Điều này chơi không hay." Diệp Thần cười cười, "Không bằng chúng ta làm một giao dịch? Cửu Thiên Cung của Kim Tại Hưởng cùng Thanh Ngọc Môn của Thương Y khiến bản điện chủ thực đau đầu. Ngươi đi châm ngòi quan hệ giữa bọn họ, đánh vỡ liên minh giữa hai người họ, sau đó ta có thể tiêu diệt từng bộ phận, phá hủy Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn."

"Ta có thể nhận được lợi gì?" Phác Tú Anh cười lạnh mang theo châm chọc hỏi.

"Giúp ngươi giết hết những người ngươi muốn giết, thế nào? Kim Tại Hưởng phá mấy phần điện của bản điện chủ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành quả phụ, không bằng đi theo ta, ít nhất bản điện chủ mỗi đêm đều có thể cho ngươi dục tiên dục tử."

Phác Tú Anh không nói gì, quả nhiên cùng một loại với Kim Tại Liệt.

"Sao vậy? Còn thấy lo lắng sao?" Diệp Thần có chút không kiên nhẫn thúc giục, "Bản điện chủ tính nhẫn nại không tốt."

"Tính nhẫn nại của bản Vương phi cũng không tốt!" Phác Tú Anh dừng một chút, "Ngươi đến nước Kim Nguyệt là để tìm Kim Tại Liệt? Ngươi tự mình đến chứng tỏ rằng tình hình của Thánh điện không mấy lạc quan, Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn thủ hai cửa thì Thánh điện có mấy phần thắng chứ? Cho dù ngươi có liên hợp với nước Đại Mạc, nước Tinh Long thì thế nào, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, Thanh danh của Thánh điện có bao nhiêu kẻ tồi tệ ngươi hẳn là rõ hơn ta, ai liên hợp với Thánh điện cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Đồng minh của nước Kim Nguyệt sẽ ngày càng nhiều."

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một mặt khác thường, cười lạnh, "Nữ nhân chỉ cần làm ấm giường là đủ rồi, nữ nhân quá thông minh bản điện chủ không thích. Ngươi hẳn là phải cảm tạ bản điện chủ hôm nay đã cứu ngươi."

"Ngươi có thời gian chơi đùa ở đây thì tốt hơn vẫn nên suy nghĩ xem làm cách nào để ngăn cản Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn thì hơn."

Diệp Thần đứng lên, vẫn đang là ngoài cười nhưng trong không cười, "Dường như chơi đùa với nữ nhân thông minh cũng rất hay. Bản điện chủ còn có việc, hôm nay buông tha cho ngươi trước, mạng của ngươi bản điện chủ sẽ tới lấy vào lúc nào cần nhất. Ngươi là nữ nhân Kim Tại Hưởng, Thương Y lại rất để ý, cho nên phải lợi dụng ngươi thật tốt."

"Vậy xem ngươi có làm được không đã."

Trong nháy mắt Diệp Thần đã biến mất khỏi phòng.

Phác Tú Anh nặng nề thở hổn hển mấy hơi. Đối mặt với những người tâm cơ như Hoàng hậu, Chu Tuyết Tranh cùng nàng đùa giỡn như vậy nàng chưa bao giờ e ngại, nhưng mà đối với loại người dựa vào vũ lực điên khùng như Diệp Thần thì thật sâu trong nàng vẫn có cảm giác vô lực.

Lực lượng của Thánh Điện mạnh như thế nào nàng không thể hiểu hết, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng cho Kim Tại Hưởng cùng Thương Y.

Nàng bước nhanh ra khỏi thư phòng, Ưng tổng quản còn nằm nguyên tại chỗ, nàng nhanh chóng sai người đi gọi đại phu đến. Đại phu kiểm tra thương thế cho ông, Kim Tại Liệt ra tay rất nặng, may mắn chính là thân thể của Ưng tổng quản vốn không tồi cho nên mới có thể kéo về được cái mạng, nhưng mà sau này không có khả năng làm được việc nặng.

"Ưng tổng quản, thật có lỗi, đều là vì ta." Phác Tú Anh nói.

"Vương phi nương nương, là nô tài không bảo vệ tốt cho người, xin người hãy trách phạt nô tài." Ưng tổng quản áy náy nói. Ông hối hận không thôi, nếu như mình cũng tập võ thì thật tốt, có thể bảo vệ cho Vương phi.

"Cái gì mà trách phạt hay không trách phạt, dưỡng thương cho tốt đi."

"Vương phi nương nương....." Ưng tổng quản muốn nói lại thôi, "Nô tài dưỡng thương tốt lên rồi sẽ lập tức rời đi. Xin nương nương cho nô tài thời gian mấy ngày."

"Rời đi? Đi đâu?" Phác Tú Anh nghi hoặc hỏi.

"Sau này nô tài không thể làm việc nặng, đã là một phế nhân rồi không thể lại ở lại Thất vương phủ được."

Hóa ra là ông lo lắng chuyện này? Phác Tú Anh cười nói, "Ưng tổng quản, thúc yên tâm đi, cho dù sau này thúc không đi được ta cũng sẽ không để cho thúc rời đi. Thúc cứ thoải mái ở đây dưỡng thương đi, Thất gia đã phát tiền công nhiều như thế rồi ta cũng sẽ không ngốc mà để thúc đi như vậy. Thúc có chết thì cũng phải chết ở đây, hiểu chưa? Vương gia đối đãi với thúc không tệ cho nên ông phải dâng tinh lực suốt đời mới đúng."

"Nô tài...." Trong mắt Ưng tổng quản lòe lên ánh lệ. Tuy rằng Vương phi nói nghe không tốt lắm nhưng ông có thể nghe ra thâm ý trong lời nói ấy. "Đa tạ Vương phi nương nương. Nô tài.... Nô tài nhất định tận tâm hết sức."

"Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Phác Tú Anh xoay người, lại phân phó đại phu trông nom ông ấy thật tốt.

Ra khỏi phòng Ưng tổng quản thì đã là đêm khuya, trên mặt đất bao trùm một tầng sương trắng, thời tiết càng ngày càng lạnh, không biết các tướng sĩ có được ăn no mặc ấm hay không.

Nghĩ, nàng mặc thêm áo choàng vào bên ngoài, cầm lấy một chiếc ô liền đi ra ngoài.

Ngụy Thành không nghĩ tới khuya như vậy rồi nàng còn tới tìm hắn, hắn bận việc buôn bán nên vẫn chưa ngủ.

"Tiểu thư, sao người lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Hôm nay ta gặp Diệp Thần, hắn đến Thất vương phủ."

"Diệp thần?" Ngụy Thành không chút để ý gật gật đầu, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần quát to một tiếng. "Diệp Thần! Diệp Thần Tổng điện chủ Thánh Điện?"

"Ngươi làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết!" Phác Tú Anh làm như tức giận nói, "Chính là hắn. Hắn đột nhiên xuất hiện ở Ngân Đô nhất định là sẽ có chuyện xảy ra. Tuyết lớn sắp đến, chỗ Thất gia so với Ngân Đô còn lạnh hơn nhiều, tất cả đồ cung cấp cho quân đội đều ở trong tay Kim Tại Liệt."

"Cái gì? Có phải Hoàng Thượng hồ đồ rồi hay không? Ông ấy không biết rằng Kim Tại Liệt mỗi thời mỗi khắc đều muốn lấy mạng gia sao?"

"Cho nên chúng ta không thể ngồi chờ chết. Ngươi lấy hình thức dân gian vận chuyến một phần qua đó tiếp viện."

"Đã biết,thuộc hạ đi làm ngay! Đúng rồi, tiểu thư, Diệp Thần có làm gì người hay không? Hắn có thể hay không?"

"Ngươi lo là hắn sẽ dùng ta uy hiếp Thất gia?"

Ngụy Thành gật đầu.

"Hiện tại hắn hẳn là còn không hơn gì ta, tự mình tìm đến Kim Tại Liệt chứng tỏ rằng Thánh Điện gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Ta về phủ trước, sáng mai phải chuẩn bị tốt."

"Thuộc hạ đã biết."

Phác Tú Anh đi ra, lên xe ngựa, đầu vừa mới dựa vào trên thành xe ngựa liền ngủ mất. Mấy ngày nay nàng quá mệt mỏi, tới Vương phủ vẫn là Lưu đại thúc đánh thức nàng. Lưu đại thúc rất đau lòng cho nàng, chính ông cũng có nữ nhi, nàng vẫn đang ở tuổi ngây thơ không biết sự đời lại phải chịu đựng nhiều chuyện khó có thể tiếp nhận như vậy.

"Sao lại ngủ được?" Phác Tú Anh vỗ vỗ đầu, mơ mơ màng màng vào phòng ngủ.

A Cần đi tới muốn gõ cửa lại bị Lưu đại thúc ngăn lại.

"Có chuyện gì ngày mai rồi hẵng nói, Vương phi mệt quá rồi."

A Cần gật gật đầu, nếu không phải chuyện cấp tốc thì bà cũng sẽ không đến tìm nàng bây giờ, nhưng mà nhớ đến lời nói của Lưu đại thúc nên vẫn để ngày mai rồi nói sau, để chủ tử nghỉ ngơi trước đã.

Ngày hôm sau, Phác Tú Anh giữa trưa mới thức dậy.

Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp ôm tiểu thế tử ra ngoài tuyết chơi đùa, nhìn thấy nàng hai người lập tức ngừng chơi đùa, đi tới hầu hạ.

"Tiếu thư, tiểu thế tử thật đáng yêu, sau này đứa nhỏ của người cùng Vương gia nhất định càng đáng yêu hơn." Nguyệt Lan cười hì hì nói.

Thân thể Phác Tú Anh cứng đờ, mỗi một chỗ trong lòng đều đau đớn giống như trúng đánh trúng điểm chết.... Chẳng lẽ ông trời cố ý đưa tiểu thế tử đến bên cạnh nàng.

"Ôm tiểu thế tử lại đây."

Tiểu Điệp ôm đứa nhỏ tới, Phác Tú Anh liền ôm nó vào trong ngực. Tiểu tử kia cầm lấy tay nàng, đặt ở trên miệng cắn, con mắt đen tròn xoay chuyển. Hóa ra đứa nhỏ đáng yên như vậy, trong lòng nàng lại đau xót, thật sự không thể cùng với Thất gia có một đứa con thuộc về chúng ta sao?

"Tiểu thư, A Cần đã tới lâu rồi, hình như có việc tìm người, nô tỳ hỏi bà ấy chuyện gì nhưng bà ấy không nói." Nguyệt Lan vừa chải đầu cho nàng vừa nói.

"A Cần đến đây." Nguyệt Lan vừa mới nói xong, Tiểu Điệp liền dẫn A Cần tiến vào.

A Cần nhìn Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp, muốn nói lại thôi. Phác Tú Anh hiểu ý bảo bọn họ ôm tiểu thế tử đi chơi.

"Nương nương, lão Liên có việc bảo nô tỳ chuyển lời tới người. Vốn là muốn nói với người từ hôm qua nhưng lại không dám quấy rầy người nghỉ ngơi."

"Chuyện gì?" Chuyện của Liên công công thì sẽ liên quan đến Hoàng Thượng.

~~~

Chap 330: Phá hỏng chuyện tốt

"Đây, Lão Liên bảo nô tì giao cho người." Nói xong, A Cần lấy ra một bình dược, đổ ra một viên đan dược hình tròn, "Lão Liên nói, mỗi ngày Thần phi nương nương đều cho Hoàng Thượng dùng, ông ấy thật vất vả mới giấu được một viên, không tiện đi kiểm tra nên mới đưa đến xin Vương phi nương nương xem một chút."

"Ta biết rồi." Sắc mặt Phác Tú Anh ngưng trọng, hy vọng không phải là độc dược.

Nàng triệu một đại phu tới, để cho ông ấy kiểm tra phương pháp bào chế viên đan dược này.

Đại phu đem đan dược ngửi ngửi, lại dùng tay bóp vụn ra, nếm nếm. Vừa nếm vừa ghi chép vào bên cạnh. Cuối cùng cùng cho ra được đơn thuốc.

"Có vấn đề gì không?"

"Vương phi nương nương, đan dược này ở đâu mà có?" Vẻ mặt đại phu ngưng trọng.

"Là của một bằng hữu cho ta."

Đại phu vẻ mặt không tốt hỏi lại, rồi nói ra tình hình thực tế, "Vương phi nương nương, thật không dám giấu diếm, là thuốc bổ. Nếu như đúng bệnh hốt thuốc mà thỉnh thoảng dùng một ít thì có thể giảm bớt mệt nhọc, ích khí dưỡng thần. Nhưng nếu như dùng trong thời gian dài với liều lượng nhiều thì sẽ thành ỷ lại, còn có thể khiến cho tinh thần uể oải, đau đầu choáng váng, làm cho sức chống cự giảm xuống, sau đó từ từ lấy đi tính mạng của người đó."

"Một viên là liều lượng nhiều hay ít?"

"Rất lớn. Liều lượng thuốc như thế này là dùng cho giai đoạn cuối. Nếu một ngày hai viên thì tiểu nhân nghĩ người uống thuốc rất nhanh sẽ...." Đại phu không nói thêm gì nữa. Vương phi là người vô cùng thông minh, đương nhiên sẽ hiểu được ý của ông.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Chuyện này không được nói cho bất kì ai!"

"Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân cáo lui."

Trong lòng đột nhiên hừng hực lửa giận. Nàng đã sớm nhìn ra Hoàng Thượng có gì đó không thích hợp, hóa ra là có chuyện như vậy. Chu Tuyết Tranh, Kim Tại Liệt, các ngươi đúng là ác độc mà. Lời nói của đại phu làm cho nàng ý thức được Hoàng Thượng đã ỷ lại đan dược rất nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp mới được.

Nàng gọi A Cần đến, bảo bà nghĩ cách gọi Liên công công ra ngoài gặp nàng.

A Cần hẹn ở một quán trà bí mật

"Vương phi nương nương, có phải là đan dược có vấn đề không? Liên công công vội vàng hỏi.

Phác Tú Anh gật gật đầu, "Thuốc này, một ngày Hoàng Thượng dùng nhiều hay ít?"

"Ba viên."

"Ba viên?" Phác Tú Anh kinh ngạc. Đại phu nói hai viên cũng đã đủ lấy mạng, ba viên, vậy Hoàng Thượng... "Mỗi ngày đều là Thần phi mang tới?"

"Vâng, hiện tại Thần phi mỗi ngày đều nghỉ tạm ở tẩm cung Hoàng Thượng, không thấy nương nương trong một chốc là Hoàng Thượng sẽ tìm nương nương khắp nơi. Mỗi ngày vào sáng trưa tối thì bọn tiểu nhân đều sẽ cho Hoàng Thượng dùng loại thuốc này."

"Ta biết rồi."

Mọi chuyện so với sự tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn. Hoàng Thượng đang ở tình trạng nguy hiểm, nàng không thể để Kim Tại Liệt cùng Chu Tuyết Tranh hoành hàng được.

"Có cách nào đổi thuốc được không? Hoặc là không cho Hoàng Thượng dùng?"

"Vương phi nương nương, mặc dù nô tài hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng vài chục năm, nhưng chung quy vẫn là phận nô tài, không dám cãi lại ý chỉ của Thần phi nương nương. Nếu như Vương phi nương nương...."

"Ta biết nên làm thế nào rồi."

Trong lòng Phác Tú Anh đã có biện pháp. Sau khi Hoàng hậu mất, nàng cũng không tiến cung thỉnh an, nhớ tới mấy ngày nay không gặp Hoàng Thượng rồi nên nàng liền hồi phủ ôm tiểu Thế tử tiến cung.

Tẩm cung của Hoàng Thượng có thị vệ canh giác. Nhìn thấy người đến là Phác Tú Anh, bọn họ hành lễ nhưng cũng không cho vào.

"Bản vương phi không thể vào?"

"Bẩm Vương phi, Thần phi nương nương có lệnh, không có sự đồng ý của nương nương thì không cho bất kì ai vào trong." Thị vệ trả lời. Ai mà chẳng biết Hoàng Thượng sủng Thần phi, bọn họ đương nhiên phải nghe theo.

Trong lòng Phác Tú Anh trùng xuống một chút, đây không phải là giam lỏng Hoàng Thượng sao?

"Tiểu thế tử muốn gặp gia gia cũng không được?"

"Thất vương phi không nên làm khó chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc."

"Hay cho một câu phụng mệnh làm việc!" Phác Tú Anh xuất ra lệnh bài Hoàng Thượng ban cho, dán lên trước mặt tên thị vệ kia, "Nhận ra không?"

"Nhận ra, nhận ra!" Sau lưng thị vệ chợt lạnh, liên tục gật đầu. Nhìn thấy lệnh bài giống như gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đương nhiên lớn hơn so với Thần phi nương nương rồi, "Thất vương phi, xin mời!"

Phác Tú Anh thu lại tức giận, hừ một tiếng rồi đi vào.

"Hoàng Thượng, không nên mà, tới giờ người uống thuốc rồi."

"Không uống thuốc, ăn nàng trước!"

Nghe tấy tiếng cười đùa trong phòng, Phác Tú Anh đầu đầy vạch đen, đứng ở gian ngoài, chờ bọn họ vui sướng xong rồi mới đi vào.

"Hoàng Thượng, uống thuốc trước đã, nào, thần thiếp đút cho người."

Không được, không thể lại để cho Hoàng Thượng uống loại thuốc này thêm nữa. Nàng đau lòng nhìn tiểu Thế tử, bảo bối, thực xin lỗi, ta cũng là vì gia gia của ngươi thôi. Tay nàng véo lên lưng tiểu Thế tử một cái, tiểu Thế tử lập tức khóc oa oa.

Quả nhiên, tiếng khóc của đứa nhỏ nhất thời làm phiền đến hai người đang hứng trí bên trong. Chu Tuyết Tranh bình tĩnh đi tới, nhìn thấy Phác Tú Anh không khỏi trừng mắt liếc thị vệ một cái, đồ ngu xuẩn vô dụng!

"Người không nên trách bọn họ, ta có cái này!" Lệnh bài ở trước mắt nàng nhoáng lên một cái, lại lập tức thu hồi lại, "Tiểu Thế tử muốn gặp gia gia cho nên ta mang nó tới đây, Thần phi nương nương chắc sẽ không ngăn cản chứ?"

"Nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, biết ai là gia gia chứ?" Chu Tuyết tranh có chút hổn hển lại phải kiềm chế lửa giận lại.

"Đương nhiên biết."

Nói xong, liền đi qua Chu Tuyết Tranh rồi đi vào trong.

Nói đến cũng lạ, nhìn thấy Kim Lam Triêu tiểu Thế tử liền nín khóc mỉm cười, nhìn ông cười khanh khách.

"Hoàng Thượng, tiểu Thế tử vẫn khóc nháo không ngừng, thần nữ đoán là nó nhớ người, thật không nghĩ tới lại đúng như vậy. Thần nữ tự tiện tiến cung, xin Hoàng Thượng trách phát."

"Tốt lắm, tốt lắm, trách phạt cái gì chứ. Mau mang đứa nhỏ cho ta!"

Tiểu Thế tử ghé vào trong ngực ông, nghịch ngợm dùng tay nhỏ bé giật chòm râu ông, càng không ngừng cười. Tinh thần Kim Lam Triêu cũng tốt lên, đứa con mất, có thể nhìn thấy tôn tử cũng là một loại an ủi.

Có Phác Tú Anh ở đây, Chu Tuyết Tranh cũng không nhắc lại chuyện uống thuốc, ngộ nhỡ bị xú nha đầu này phát hiện thì tiêu đời, ngàn vạn lần không thể được, nếu không chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bỗng nhiên, hai tay Kim Lam Triêu ôm đầu, không ngừng đấm đá. Tiểu Thế tử không có ai ôm, thấy sẽ rơi từ trên giường xuống, Phác Tú Anh liền nhanh tay lẹ mắt tiếp được.

"Tranh nhi, mau lấy thuốc đến đây cho trẫm, trẫm cảm thấy như muốn chết." Kim Lam Triêu thống khổ nói.

"Hoàng Thượng..." Chu Tuyết Tranh do dự, cho ông, có khả năng sẽ bị bại lộ. Con mắt xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp, "Thất vương phi, phiền ngươi ra ngoài mang nước vào đây."

"Được!"

Phác Tú Anh đi ra ngoài, rất nhanh bưng một chén nước vào. Nhìn thấy Chu Tuyết Tranh đang muốn đưa thuốc cho Kim Lam Triêu, nàng bỗng nhiên quát to một tiếng.

Viên thuốc rơi xuống, Chu Tuyết Tranh bất mãn nhìn nàng một cái, "Gọi cái gì?"

"Ta cứ tưởng là nhìn thấy con chuột. Nhất định là do mắt có vấn đề rồi."

Phác Tú Anh đi tới, nhặt viên thuốc dưới đất lên. "Đây."

Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy viên thuốc đưa cho Hoàng Thượng uống vào. Thấy nàng không có phát hiện gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Uống thuốc xong Hoàng Thượng liền ngủ. Phác Tú Anh ôm tiểu thế tử ra phòng ngoài ngồi xuống, không có ý định rời đi. Nàng âm thầm sờ sờ viên thuốc bị thay thế. Bây giờ, mỗi bước đi của nàng đều phải khẽ khàng. Thế cục trong cung gần như đã bị Kim Tại Liệt cùng Chu Tuyết Tranh nắm trong tay. Người của phe Thất gia đang cố gắng chạy vạy khắp nơi, Kim Tại Hưởng lại không ở đây nên cần phải có phần nỗ lực hơn nữa.

"Thế nào, Thất vương phi còn không đi?"

"Thần phi nương nương, không phải là ta không đi mà là tiểu Thế tử không muốn đi."

"Vậy ngươi cứ ở chỗ này mà ngốc một mình đi, bản cung có việc, đi ra ngoài trước một chút."

"Xin nương nương cứ tự nhiên."

Lúc trời chạng vạng tối, Chu Tuyết Tranhh trở về, nhìn thấy Phác Tú Anh còn chưa đi thì không khỏi nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

"Sao còn ở đây?"

"Ta vừa đi thì tiểu Thế tử sẽ khóc lên."

"Bản cung không tin nó lại có thể biết."

"Hoàng Thượng phải uống thuốc, nương nương vẫn nên nhanh tới chăm sóc cho Hoàng Thượng đi."

"Hừ!"Chu Tuyết Tranh đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại. Đang chuẩn bị cho Hoàng Thượng uống thuốc, đột nhiên trong đầu nàng nảy lên một ý tưởng.

Nàng đi tới, đưa một viên thuốc cho Phác Tú Anh, "Buổi tối bản cung có việc, không thể ở đây chăm sóc Hoàng Thượng được, viên thuốc này lát nữa cho Hoàng Thượng uống vào. Bên cạnh Hoàng Thượng lúc nào cũng cần phải có người, một giây đồng hồ cũng không được vắng mặt, hiểu chưa?"

"Nương nương đi đi, không sao."

Chu Tuyết Tranh cười lạnh một cái, nếu như vậy thì để ngươi đưa tiễn ông ấy một đoạn vậy. Chuyện nàng phải làm đó là để cho những người khác chứng kiến giờ khắc này. Nước Kim Nguyệt không lâu nữa sẽ tơi vào tay nàng cùng Kim Tại Liệt.

"Thân thể bản cung có chút không khỏe, nếu như tiểu Thế tử không muốn đi vậy thì ngươi ở lại đây cùng chăm sóc Hoàng Thượng với bản cung, thế nào?"

"Theo sự an bài của nương nương."

"Vậy ngươi trông coi cho tốt, bản cung ra ngoài trước."

"Mời người."

Trong lòng Phác Tú Anh cười lạnh, ở lại trong này không đi lại đúng với ý của nàng. Nàng đoán được bước tiếp theo Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì. Nàng ta cho Hoàng Thượng uống thuốc, liều lượng một ngày ba viên, có thể nói kế hoạch cuối cùng của bọn họ chính là rơi vào mấy ngày này.

Chắc chắn là Chu Tuyết Tranh đi rồi, Phác Tú Anh đi vào, Kim Lam Triêu nhìn qua, ý thức có chút mơ hồ. Nghe thấy tiếng bước chân ông hơi mở to mắt hơn, nhìn thấy Phác Tú Anh, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ (Kinh ngạc, vui mừng).

"Tam nha đầu."

"Hoàng Thượng, người thấy trong người thế nào?"

"Thần phi đầu?"

"Đã ra ngoài rồi ạ."

"A." Kim Lam Triêu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ tiếp.

Tẩm cung Chu quý phi. Kim Tại Liệt đang chờ tin tức của nàng. Vốn mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, qua hai ngày nữa sẽ xong mọi việc, nhưng mà nửa đường lại nhảy ra Phác Tú Anh. Nhưng mà như vậy cũng tốt, mượn đao giết người, một công đôi việc.

"Tình hình thế nào? Cấm quân đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tùy thời là có thể tiến cung." Kim Tại Liệt nói. Nghĩ tới nhiều năm chuẩn bị, ngay lập tức có thể thành công khiến hắn không khỏi hưng phấn.

"Có chút vấn đề." Chu Tuyết Tranh trầm ngâm

"Vấn đề gì?"

"Phác Tú Anh tiến cung, bây giờ nàng ta ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng, còn mang theo con của Kim Tại Dực, chỉ sợ kế hoạch bị thay đổi."

"Cái gì?" Kim Tại Liệt bỗng nhiên đứng lên, "Sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đó? Đuổi nàng đi đi!"

"Từ buổi sáng cho đến bây giờ, bản cung thấy nàng ta không có ý định rời đi. Lục điện hạ, ra quyết định cuối cùng đi, muốn giang sơn hay muốn nàng ta? Nếu như nàng ta vẫn không đi thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn." Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Kim Tại Liệt. Phác Tú Anh nàng nhất định sẽ không thể sống sót.

"Bản vương đã nói rồi, bản vương đều muốn!"

"Nhưng mà hiện tại phải đưa ra lựa chọn! Nàng ta sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của chúng ta! Cả ngày hôm nay, vì nàng ta cứ canh giữ bên người Hoàng Thượng nên bản cung căn bản không thể có cơ hội cho Hoàng Thượng uống thuốc được. Không biết nàng ta còn muốn ngồi canh giữ ở đó bao lâu nữa." Vì đạt được mục đích, Chu Tuyết Tranh cố ý nói dối, đem mọi chuyện nói thành nghiêm trọng hơn, "Thời gian cấp bách, Lục điện hạ nên nhanh chóng quyết định đi! Nếu qua hai ngày nữa không động thủ thì sẽ muộn mất."

Kim Tại Liệt trầm tư một lát, nói, "Giang sơn mới là thứ bản vương cần. Nàng, ngươi nghĩ biện pháp xử lý đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top