Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 339+340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 339: Cả nước Đông Lan đều nghe theo ta!

Hoàng cung nước Đông Lan, phủ Công chúa. Một nữ tử áo váy hoa đứng ở trong điện, trên mặt của nàng mang một chiếc mặt nạ màu đen, đứng trước mặt nàng là một nam nhân, chính là Diệp Thần.

"Ngân Đô của nước Kim Nguyệt tạm thời các ngươi không đi vào sao?" Liên Mộ Vân hỏi, thanh âm của nàng giống như một bà lão già nua, khàn khàn khó nghe. Trận hỏa kia thiếu cháy nàng khiến nàng hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể mang theo mặt nạ. Cổ họng cũng vì lần đó mà bị phá hủy, mỗi lẫn nghe thấy thanh âm của chính mình đều nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.

"Tổn thất hai vạn người của Thánh Điện! Ai biết Kim Tại Hưởng lại đột nhiên xuất hiện, vốn muốn bắt nữ nhân của hắn chơi đùa một chút, bộ dáng kia hẳn là chơi đùa rất vui." Nhớ tới Phác Tú Anh, bên miệng Diệp Thần hiện lên mọt tia cười nghiền ngẫm.

"Ngươi nói Phác Tú Anh?" Hai mắt Liên Mộ Vân toát lên sắc lạnh, cái tên này nàng vẫn giấu ở trong lòng, không nghĩ tới sẽ bị Diệp Thần nhắc đến.

"Ngươi biết nàng?"

"Đương nhiên!" Trong mắt Liên Mộ Vân phát ra sát khí, "Bản công chúa làm tất cả mọi chuyện cũng đều là vì ả ta! Bởi vì ả mà ta mới có thể biến thành như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bởi vì ả mà giọng nói của ta mới có biến thành như vậy. Bởi vì ả mà mẫu hậu của ta mới chết! Bởi vì ả mà biểu cả không có hứng thú với ta! ả là người mà đời này ta hận nhất, hận không thể nghiền cả xương ả thành tro!"

Diệp Thần ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được giữa hai người họ lại có ân oán như vậy. Xem ra nữ nhân kia rất có bản lĩnh, làm loạn đến tận nước Đông Lan.

"Nước Đại Mạc đã tuyến chiến với nước Kim Nguyệt, chờ tới nước Đông Lan." Diệp Thần chuyển chủ đề, cùng một nữ nhân nhắc tới tình địch của nàng ta là chuyện rất không sáng suốt.

"Ta biết! Đại ca cùng phụ hoàng, Thái thượng hoàng đều đã bị ta giam lỏng, nhưng mà lão già kia vẫn không chịu giao ra binh phù, nói là không thấy! Không có binh phù thì ta không có cách nào để điều binh!"

"Cái này rất đơn giản, tìm một lý do không thể không xuất binh!"

"Biện pháp gì?"

"Bản điện chủ sẽ tìm người giả trang thành quân đội nước Kim Nguyệt, tập kích vào nước Đông Lan. Như vậy không phải là có lý do xuất binh rồi sao?"

"Ngươi nói đúng!"

Liên Mộ Vân đến gần Diệp Thần, cả thân người đều ngã vào trên người hắn, "Thần, nói xong chính sự rồi chúng ta nói đến chuyện khác đi?"

Trong mắt Diệp Thần hiện lên một tia chán ghét, đẩy nàng ra, "Ta còn có việc, lần sau đi." Liên Mộ Vân không trọng tâm, không có chỗ để dựa vào liền ngã nhào trên mặt đất.

Nàng bỗng nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thần. "Có phải ngươi cũng ghét bỏ ta hay không? Từ sau khi ngươi nhìn thấy nữ nhân kia liền ghét bỏ ta, đúng hay không?"

"Vân, ngươi hiểu lầm rồi, ta thực sự có việc." Diệp Thần vừa nói vừa tránh Liên Mộ Vân đang dựa sát vào thân thể. Tuy rằng có đôi khi cũng thích đổi khẩu vị, nhưng khẩu bị nặng như vậy thì không thể chịu nổi.

"Ngươi đi đi, nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta! Bên kia ngươi làm thỏa đáng ta lập tức sẽ xuất binh! Nhớ rõ không được làm Kim Tại Hưởng bị thương, ta cần huynh ấy! Lần sau nhớ bắt Phác Tú Anh tới đây cho ta."

"Không dám, không dám!" Diệp Thần giống như trốn mà rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phác Tú Anh lẩn vào vài người trong gánh hát để vào cung. Tình hình nguy hiểm như thế không biết còn gọi gánh hát vào cung làm gì. Tới trong cung, mấy người họ liền lập tức tách ra khỏi gánh hát, không biết Ngụy Thành tìm được từ đâu mấy bộ quần áo. Phác Tú Anh giả làm cung nữ, Ngụy Thành cùng Kinh Phong giả làm công công đi theo phía sau nàng. Sau đó bọn họ nghênh ngang đi vào trong cung, vậy mà chả có ai ngăn bọn họ lại.

Nơi Phác Tú Anh đến đầu tiên là tẩm cung của Thái thượng hoàng. Cửa đã bị thị vệ ngăn lại.

"Các ngươi là người của cung nào? Mời đưa chỉ thị của Công chúa!"

"Chỉ thị?"

"Công chúa có lệnh, vì đảm bảo sự an toàn của Thái Thượng Hoàng phải có chỉ thị mới có thể cho đi."

"Có có." Phác Tú Anh làm bộ sờ sờ trong ngực áo, "A, sao lại không thấy? Rõ ràng để trong này mà."

Kinh Phong cùng Ngụy Thành đều tự động dùng ngón tay bắn một ít bột phấn ra ngoài, chỉ chốc lát mấy thị vệ này đều thấy buồn ngủ, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

"Dìu bọn họ giấu chỗ kín, không thể để người khác phát hiện."

Mới nói xong, có hai đội thị vệ tuần tra đi tới, nhìn nhìn, không có gì khác thường mới rời đi.

Để Kinh Phong cùng Ngụy Thành ở bên ngoài, Phác Tú Anh đi vào trong.

Ngoại trừ thị vệ canh giữ ở bên ngoài, bên trong thì lại không có một bóng người. Nếu đã canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì chắc chắn là Thái Thượng Hoàng vẫn còn ở bên trong. Tìm khắp từng phòng cũng không thấy thân ảnh của ai hết. Chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng.

Đẩy cửa ra đi vào, quả nhiên nhìn thấy một người đưa lưng về phía nàng.

"Ta đã nói rồi, binh phù không có ở đây, ngươi không cần phải nhọc lòng, ta không có gì đáng giá để ngươi lợi dụng." Thái Thượng Hoàng tức giận nói.

Là âm thanh của Thái Thượng Hoàng, Phác Tú Anh rốt cục yên tâm.

"Ngoại tổ phụ?" Nàng thử gọi thăm dò một tiếng.

"Ai?" Ông lão xoay người, nhìn thấy nữ tử trước mặt liền ngẩn người, lập tức nghĩ ra, "Anh nhi? Là con? Sao con lại tới đây? Mộ Vân có làm gì con không?"

"Ngoại tổ phụ yên tâm, là con lẻn vào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại giam cầm người lại?"

"Hừ!" Thái Thượng Hoàng tức giận hừ một tiếng, "Nghiệt tử, nó lại có thể cấu kết với Thánh Điện muốn cướp ngôi vị. Nó ép ta giao ra binh phù, muốn xuất binh sang nước Kim Nguyệt. Chỉ sợ không chỉ có ta mà cả Hoàng Thượng, Thái Tử đều bị nó nhốt lại."

"Vì sao nàng phải làm như vậy?"

Thái Thượng Hoàng thở dài một hơi, "Anh nhi, con còn nhớ rõ trận hỏa hoạn kia không? Mộ Vân bị thiêu hoàn toàn nên thay đổi hết, kéo về được cái mạng lại phải dùng mặt nạ che mắt để sống qua ngày. Nó đổ hết mọi sai lầm này lên trên người con, nó làm vậy chính là muốn bức nước Kim Nguyệt giao con ra."

"Nói như vậy thì đều là bởi vì con?"

"Anh nhi, không cần tự trách, không phải lỗi của con. Mọi chuyện đều là nó gieo gió gặt bão, hiện tại lại làm việc sai lầm muốn thống trị cả nước, giết cha ép huynh giao ngôi vị, muốn ngồi lên long ỷ, ông trời nhất định sẽ không để cho nó được như ý nguyện. Chỉ cần ta không giao ra binh phù thì nó sẽ không thể xuất binh. Binh phù ta đã sớm giao vào tay Hưởng nhi, nó vĩnh viễn cũng không lấy được."

"Vậy nàng có thể làm gì người không?"

"Tạm thời nó sẽ không hạ độc thủ với ta, bởi vì nó vẫn nghĩ thứ quan trọng đang ở trên tay ta. Có người đến, con mau tránh đi!"

Phác Tú Anh tìm một nơi kín đáo trốn vào, một trận tiếng bước chân hỗn độn vang lên, sau đó hai bóng người xuất hiện trong phòng, trong đó có một người mang mặt nạ, hẳn là Liên Mộ Vân, người còn lại.... Trong lòng Phác Tú Anh cả kinh, lại có thể là Chu Nham! Hắn vậy mà không chết!

Nhìn thấy người tới, Thái Thượng Hoàng không hề có vẻ mặt vui tươi, ngay cả mí mắt cũng không hề nâng lên một chút nào.

"Lão già kia, ta không cần binh phù của ông nữa."

Thái Thượng Hoàng ngẩng đầu, tưởng rằng nàng trở nên lương thiện rồi.

"Nước Kim Nguyệt vô cớ xâm chiếm nước Đông Lan, các tướng sĩ đều không thể chờ một chỗ, đến nước này thì không cần binh phù ta cũng có thể điều động bọn họ. Cái đồ vật dùng để chơi đùa kia ông giữ lại chôn cùng với mình đi!"

"Ngươi.... Ngươi nói cái gì?" Thái Thượng Hoàng kinh ngạc nhìn Liên Mộ Vân, "Không thể làm bữa!"

"Không theo ý ông được! Bây giờ cả nước Đông Lan đều nghe theo ta! Chờ ta cưỡng chế tống cổ người của nước Kim Nguyệt thì ở trong lòng dân chúng địa vị của ta sẽ rất cao."

"Hừ! Ngươi sẽ thất bại!"

Liên Mộ Vân chỉ vào Chu Nham ở bên cạnh, "Ông có biết hắn là ai không? Chu Nham của Chu gia nước Kim Nguyệt, gia gia hẳn là nghe qua danh hào của hắn chứ? Có hắn trợ giúp ta sẽ không thua được, ta trở về sẽ tìm các người tính sổ!"

Nói xong, Liên Mộ Vân cùng Chu Nham rời đi.

Lúc này Phác Tú Anh mới đi ra. Nước Đông Lan sẽ xuất binh với nước Kim Nguyệt, chuyện ngày càng nghiêm trọng. Chu Nham đối với địa thế, binh lực của nước Kim Nguyệt đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa Kim Tại Hưởng bị nước Đại Mạc cùng nước Tinh Long quấy rầy nên không rảnh để bận tâm đến bên này.

"Anh nhi, con nghĩ cách báo tin cho Hưởng nhi, nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, Mộ Vân điên mất rồi."

"Ngoại tổ phụ, con biết rồi. Người cùng đi với con đi, nơi này rất nguy hiểm."

"Mang theo ta sẽ thêm phiền phức cho các con thôi."

"Không được, người nhất định phải đi cùng con."

"Anh nhi, ta đồng ý đi cùng con, nhưng mà...." Thái Thượng Hoàng muốn nói lại thôi, có chút khó xử nhìn Phác Tú Anh, "Nha đầu, ta.... Ta còn có chuyện muốn cầu xin con."

"Ngoại tổ phụ, mời nói."

"Có thể... tìm xem Thương Hải cùng Mộ Dương ở đâu không? Sau khi gặp chuyện không may ta cũng không nhìn thấy chúng nó, không biết Mộ Vân nhốt chúng lại nơi nào nữa."

"Được, con đi tìm xem."

Nàng không lòng dạ nào quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng mà Thái Thượng Hoàng đã mở miệng thì nàng liền đồng ý, dù sao thì Liên Thương Hải cũng là cữu cữu của Kim Tại Hưởng, còn về Liên Mộ Dương, cứ cho là vận khí của hắn tốt đi.

Ba người Phác Tú Anh, Kinh Phong cùng Ngụy Thành ở trong cung tìm một ngày cũng không thấy nơi nhốt cha con Liên Thương Hải. Vì an toàn nên đến tối mấy người họ liền quay về khách điếm.

"Tiểu thư, người nói xem rốt cuộc bọn họ sao lại bị nhốt?" Ngụy Thành nhíu mày lại, "Ngày mai nếu không tìm thấy thì nên quay về nước Kim Nguyệt trước, nơi này rất nguy hiểm."

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Phác Tú Anh gõ từng tiết tấu lên mặt bàn, có chút đăm chiêu, trong mắt hiện lên một màn ánh sáng lướt qua trong giây lát. Nàng đứng lên, duỗi thân người, "Ta mệt rồi, ngày mai rồi nói sau, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

Hai người hộ tống nàng về phòng mới trở về phòng ngủ.

Nửa đêm, Phác Tú Anh mở choàng mắt ra, xoay người xuống giường, mặc áo quần màu đen đi vào cung, nàng bước nhanh về phía tẩm cung của Liên Mộ Vân.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng nên sớm nghĩ đến Liên Mộ Vân nhất định sẽ giấu phụ hoàng cùng hoàng huynh ở nơi gần với nàng ta nhất.

Thủ vệ ở tẩm cung của Liên Mộ Vân canh phòng nghiêm ngặt, Phác Tú Anh thật cẩn thận lướt qua một cái bình phong, đi từng phòng tìm kiếm, mỗi lần bước ra khỏi một phòng thì trên mặt đều mang theo vẻ thất vọng.

Còn một phòng cuối cùng, vẫn không thu hoạch được gì. Rốt cuộc là ở nơi nào? Nàng ở trong phòng đi lại, chẳng lẽ không còn sống nữa sao ?

Không, còn có một nơi cuối cùng, chính là phòng ngủ của Liên Mộ Vân.

Nàng nhìn xung quang phòng một chút, nơi mình đang đứng hẳn là nơi của cung nữ. Tìm một bộ quần áo cung nữ thay vào, đi đến phòng ngủ của Liên Mộ Vân.

Đại cung nữ trong tẩm cung của Liên Mộ Vân nhìn thấy gương mặt lạ liền cảnh giác hỏi.

"Ngươi là ai? Tới đây làm gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?" Đại cung nữ xem xét kỹ Phác Tú Anh, nàng cũng không nghe nói trong cung có cung nữ nào xinh đẹp như vậy cả.

"Nô tỳ...." Phác Tú Anh nhìn trên bàn có bày hai chén trà, "Khách mời của Công chúa...."

"Ngươi là tỳ nữ của Diệp điện chủ?"

Phác Tú Anh gật gật đầu, "Điện chủ gọi nô tỳ vào."

"Vào đi." Trong mắt đại cung nữ hàm chứa ánh nhìn ghen tị, nhíu mày lại gắt gao nhìn vào bóng dáng yểu điệu của Phác Tú Anh, nhỏ giọng nói thầm, "Diệp Điện chủ có phải điên rồi không? Bày đặt không cần a hoàn như vậy lại tìm đến nữ nhân bị cháy sạch hoàn toàn không còn ra gì." Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của Liên Mộ Vân không khỏi rùng mình một cái.

Một đường không có trở ngại, bên trong phòng ngủ của Liên Mộ Vân truyền đến một trận tiếng cười.

"Điện chủ, nhất định phải đi sao? Vì sao chưa bao giờ qua đêm ở trong này?" Thanh âm làm cho người ta rung cả xương cốt.

"Bản điện chủ còn có việc." Thanh âm Diệp Thần lộ ra tia lạnh lùng.

"Vậy.... ta tiễn ngươi ra ngoài."

~~~

Chap 340: Đừng nghĩ đến chuyện còn sống ra khỏi nước Đông Lan

Phác Tú Anh tiến vào một góc tối, nhìn thấy bóng hai người đi ra ngoài, ngay lập tức vào trong phòng của Liên Mộ Vân. Nàng nhanh chóng sờ soạng ở trên đầu giường và vách tường, hy vọng tìm được cơ quan bí mật.

"Ầm!" Lúc tay nàng chạm vào một vật gì đó nổi lên, một vách tường bỗng nhiên mở ra, bên trong là một mảnh tối đen, nàng lập tức đi vào. Bức tường kia chậm rãi khép lại, khôi phục nguyên dạng.

Bên trong là một gian mật thất, dựa vào ngọn đèn mỏng manh trên tường, Phác Tú Anh dọc theo tường thạch bích ẩm ướt sờ soạng. Môi trường ẩm ướt làm cho vách tường cùng với đá phiến trên mặt đất đều phủ đầy rêu xanh.

Bỗng nhiên, dưới chân bị trượt một cái, Phác Tú Anh bắt lấy một mảnh đá nhọn nhô ra mới may mắn khỏi bị trượt ngã, nhưng mà lại bị phần nhọn trên mảnh đá đó cắt lên tay, máu đỏ tươi nhè nhẹ chảy ra.

"Lách cách." Chỗ sâu nhất ở phía trong truyền đến một tiếng động. Thân thể Phác Tú Anh run lên trong nháy mắt, sau đó đi đến vào chỗ sâu kia.

Bước chân dẫm lên trên những phiến đá đầy rêu xanh, phát ra âm thanh sàn sạt, âm thanh khiến cho người ta không rét mà run.

Phía trong lại truyền đến tiếng lạch cạch, nàng tăng tốc độ nhanh hơn, tiếng bước chân cũng lớn hơn.

"Xú nha đầu, mau thả trẫm và đại ca ngươi ra ngoài! Trẫm có thể không truy cứu ngươi, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa!"

Trong lòng Phác Tú Anh nảy lên một cái, là giọng nói của Liên Thương Hải, ông nhất định là tưởng Liên Mộ Vân đến đây.

"Hoàng Thượng, là người sao?" Phác Tú Anh đi tới, lấy một ngọn đèn xuống, nhìn thấy hai người tóc tai bù xù, bị xích vào trên tường. Nàng tập trung nhìn, đúng là Liên Thương Hải và Liên Mộ Dương.

"Phác Tam tiểu thư?" Liên Thương Hải nhận ra nàng, rất kinh ngạc, "Ngươi... Ngươi sao lại ở chỗ này?"

"Chìa khoá ở đâu?" Không cần phải mất thời gian nói rõ ràng, chuyện quan trọng trước tiên là cứu bọn họ ra ngoài.

"Ở Chỗ của Mộ Vân. Ngươi đi nhanh đi, đừng để cho Mộ Vân nhìn thấy ngươi." Giọng nói của Liên Thương Hải rất cấp bách. Con gái của ông giống như điên rồi, nhìn thấy nàng thì không biết sẽ đối với nàng làm cái gì nữa.

Ánh mắt Liên Mộ Dương thì u ám, lạnh lùng nhìn Phác Tú Anh, "Phụ hoàng, chính ả là người đã hại Mộ Vân thành bộ dạng như bây giờ, hại nó bị ma quỷ ám, hiện tại cả nước Đông Lan cũng bị chôn theo luôn rồi. Chỉ cần giao ả cho Mộ Vân thì muội ấy sẽ thu tay lại."

"Im miệng!" Liên Thương Hải tức giận khiến trách, lại nhìn sang Phác Tú Anh. "Phác Tam tiểu thư, người đi nhanh đi, lát nữa Mộ Vân sẽ tới đây ngươi sẽ không đi được nữa đâu."

"Ta nhất định phải cứu mọi người ra ngoài!" Phác Tú Anh tìm chìa khoá xung quanh, rồi lại vô lực. Liên Mộc Vân có ngu ngốc mới để chìa khoá ở đây.

"Phụ hoàng, không thể thả ả đi! Mộ Vân làm như vậy đều là do ả mà ra!" Liên Mộ Dương nói.

"Cũng tới đây rồi còn đi cái gì?" Liên Mộ Vân cười lạnh, từ trong bóng tối đi ra, sau lưng là khuôn mặt tươi cười của Diệp Thần.

Phác Tú Anh vỗ vỗ trán, xem ra vận khí không tốt lắm.

Lúc tỉnh lại, cảm giác được khí lạnh ở khắp bốn phía. Phác Tú Anh day day trán, chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới thấy rõ hoàn cảnh nơi mình đang ngồi. Đập vào mắt là những song sắt lạnh như băng, trên mặt đất ướt sũng. Nàng không hề kinh ngạc về sự đãi ngộ này. So với tưởng tượng của nàng thì còn tốt hơn nhiều, nàng đã nghĩ nếu gặp lại thì Liên Mộ Vân sẽ ngay lập tức giết chết nàng.

Đầu vừa chuyển, bên kia còn có người.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Giọng nói có chút quen thuộc truyền từ trong góc tới.

"Ngươi là...." Phác Tú Anh sửng sốt một lát, "Lâm Dạ, sao ngươi lại ở trong này?"

"Gia phái thuộc hạ đi thăm dò tình hình nước Đông Lan, không nghĩ tới lại bị Diệp Thần bắt được."

"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"

"Hai ngày. Có Diệp Thần ở đây nên rất khó trốn đi."

"Phải nghĩ cách rời khỏi cái lồng sắt này." Phác Tú Anh tức giận đá vài cái, nhà giam rất kiên cố cho nên nàng đành từ bỏ, "Bọn họ có làm khó dễ ngươi không?"

"Không có. Có thể có mục đích gì khác. Thuộc hạ đã truyền tin cho gia rồi, nói với gia rằng bên này mọi chuyện đều thuận lợi."

Phác Tú Anh gật đầu, đồng ý với Lâm Dạ, nếu để Kim Tại Hưởng biết hắn xảy ra chuyện thì nhất định sẽ đến. Nơi thị phi này, không đến là tốt nhất.

Một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đoán ra được người tới là ai nên Phác Tú Anh nhắm mắt lại ngủ.

"Phác Tú Anh, đứng lên!" Tiếng quát của Liên Mộ Vân vang lên, nàng cầm một thanh kiếm, gõ loảng xoảng vào trên song sắt, "Vốn định đi bắt ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự mình dâng đến cửa. Lần này, đừng có nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay của bản Công chúa! Đứng lên."

Phác Tú Anh không động đậy, nhẹ nhàng thở đều.

"Bản Công chúa gọi ngươi, không nghe thấy sao?" Tay kia của Liên Mộ Vân giơ roi lên, quất xuống một cái.

Roi cũng không rơi xuống trên người nàng, bị Lâm Dạ bắt được. Hắn dùng lực kéo một cái khiến thân thể Liên Mộ Vân lảo đảo ngã đập vào song sắt.

"Ngươi... Buông ra!" Liên Mộ Vân bị đau, mặt nạ cũng bị xiêu vẹo, "Đừng tưởng rằng bản công chúa không dám giết ngươi, chẳng qua giữ ngươi lại còn có tác dụng mà thôi!"

Lâm Dạ ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên, bảo vệ Phác Tú Anh sau lưng, "Có bản lĩnh thì ngươi cứ tiến thêm một bước nữa!" Hắn vẫn luôn ở bên ngoài giúp Kim Tại Hưởng quản lý chuyện của Cửu Thiên Cung, tin tức về Phác Tú Anh đều là ngẫu nhiên nghe được từ mấy người Kinh Phong. Nàng là một nữ tử mà hắn bái phục, cũng là quả tim thớ thịt của chủ tử hắn. Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn phải bảo vệ nàng được an toàn.

"Hừ!" Liên Mộ Vân hừ lạnh một tiếng. Tiến vào? Nàng cũng không ngốc đến như vậy, hắn nhất định sẽ giết chết nàng, "Bản công chúa biết ngươi có chủ ý gì."

Nàng xoay người, bước nhanh ra phía ngoài. Rất nhanh lại quay trở lại, lần này là tiếng bước chân của hai người.

"Ngươi, ngươi lôi nữ nhân kia ra đây cho ta!" Liên Mộ Vân nói với Diệp Thần.

Diệp Thần hơi nhíu mi, rất không vui khi Liên Mộ Vân dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với hắn. Có thể thấy rằng hai người hiện tại đang cùng một chiến tuyến, không thể không nhịn lại lửa giận, ở trước mặt Lâm Dạ mà dẫn Phác Tú Anh đi ra ngoài.

"Nếu như ngươi làm nàng bị thương, ta sẽ không tha thứ cho ngươi." Diệp Thần nhẹ nhàng nói bên tai Liên Mộ Vân.

"Hừ, nam nhân nào cũng có mới nới cũ? Ả không xuất hiện thì biểu ca nhất định sẽ chú ý tới ta. Hoặc là, ta dùng ả để dụ biểu ca tới, đúng là một biện pháp tốt." Lát sau, Liên Mộ Vân lại lẩm bẩm, "Không được, ngộ nhỡ biểu ca cứu ả... Vẫn nên giết ả là tốt nhất. Đi!"

Liên Mộ Vân thúc vào người Phác Tú Anh, đưa nàng đến một gian phòng nhỏ hẹp, âm u, sau đó xoay người nói với Diệp Thần, "Ngươi giúp ta trông ả, nếu như ả trốn đi thì hợp tác giữa chúng ta đến đó sẽ kết thúc!"

"Yên tâm, nhất định sẽ giám sát chặt chẽ." Nói xong lại ngồi xuống trên ghế, bưng tách trà lên nhập một ngụm vào miệng. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phác Tú Anh, phát hiện nàng ngay cả liếc mắt cũng không hề nhìn mình, xuất thần suy nghĩ cái gì đó. Hắn nhịn không được mà sờ sờ vào cằm mình, khuôn mặt này, có lúc nào là không hấp dẫn người.

Phác Tú Anh lơ đãng nhìn vào mấy cái xó xỉnh nào đó, tính toán làm cách nào mới có thể ra ngoài. Liên Mộ Vân ngoại trừ nhục nhã nàng vài câu cũng chưa từng có hành động quá khích. Ruốt cuộc nàng ta muốn đối phó với mình như thế nào? Nàng tin chắc rằng so với trước kia Liên Mộ Vân nhất định càng muốn nàng chết hơn.

Hai ngày nàng không trở về, Kinh Phong và Ngụy Thành nhất định sẽ biết nàng xảy ra chuyện, không biết hiện giờ họ có cách gì không. Nước Đông Lan bị Liên Mộ Vân làm cho tối tăm rối loạn thành nơi cực kỳ nguy hiểm.

"Này! Nữ nhân, đang suy nghĩ cái gì vậy?" Diệp Thần thấy nhàm chán, nhìn Phác Tú Anh, hỏi.

Im lặng, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Nhớ Kim Tại Hưởng? Không ngại nói cho ngươi biết, Cửu Thiên Cung và Thanh Ngọc Môn rất nhanh sẽ sụp đổ. Bản thân hắn cũng khó giữ nổi, sẽ không tới cứu ngươi đâu. Không bằng..."

"Ngươi làm gì?" Phác Tú Anh hỏi, thanh âm lạnh như băng.

"Nhiều năm như vậy, bản Điện chủ không tới quấy rầy Cửu Thiên Cung, Thanh Ngọc Môn. Lại đang âm thầm phái người vào đó, thành lũy chắc chắn đó từ phía trong công phá ra rất dễ dàng. Qua nhiều năm như vậy, công phu của bản Điện chủ cũng nên dùng được rồi."

"Chỉ sợ thất bại trong gang tấc."

"Ngươi nói cái gì?" Diệp Thần buông tách trà xuống, hai bước là tới trước mặt nàng, nắm lấy cằm của nàng. "Kim Tại Hưởng và Thương Y có kế hoạch gì? Mau nói cho bản Điện chủ biết!"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói với ngươi sao?"

"Đáng chết! Có tin là bản Điện chủ sẽ giết ngươi không?" Khuôn mặt ôn nhuận của Diệp Thần trở nên âm lãnh, tay đưa xuống cổ Phác Tú Anh, tăng thêm lực.

Phác Tú Anh không chút để ý nhìn hắn một cái, "Giết ta thì liên minh của ngươi và Liên Mộ Vân sẽ tan vỡ."

"Giết ngươi là điều nàng ta mong nhất mới đúng."

"Nàng ta sẽ chỉ muốn ta chết ở trong tay nàng ta." Sự bình tĩnh của nàng đến ngay cả Diệp Thần cũng phải khiếp sợ.

Bất đắc dĩ buông tay ra, "Nữ nhân ngu ngốc, ngươi thật đúng là thông minh hơn người. Ngươi nghĩ hay lắm, rơi vào tay của Liên Mộ Vân tốt hơn hay rơi vào tay của bản Điện chủ tốt hơn? Nếu ngươi nguyện ý thì bản Điện chủ mang ngươi đi, ta cũng không chê ngươi đã từng là nữ nhân của Kim Tại Hưởng."

"Không nghĩ tới lòng dạ của Điện chủ lại rộng lượng như vậy."

"Bởi vì nữ nhân với bản Điện chủ mà nói thì cũng chỉ là một loại đồ chơi mà thôi. Đương nhiên, đồ chơi có bộ dạng xinh đẹp thì bản Điện chủ sẽ yêu thích trong thời gian lâu hơn."

"Bày đặt Vương phi không làm lại đi làm đồ chơi của ngươi? Ta nghĩ ta điên mới như vậy."

"Các ngươi đang làm gì?" Liên Mộ Vân đột nhiên đi đến. Trên mặt hai người đều là nụ cười lạnh, lúc nàng nhìn thấy khiến mắt thêm đau nhức, "Tiện nhân, cướp đi biểu ca còn chưa tính, còn muốn đoạt Điện chủ của bản Công chúa sao?"

"Hóa ra Điện chủ lại thích kiểu như vậy?" Phác Tú Anh cười nhạo một tiếng, nói.

"Ngươi cho rằng bản Công chúa phóng đãng như ngươi sao?" Liên Mộ Vân tức giận quát, "Ngươi rơi vào trong tay ta rồi cũng đừng nghĩ sống sót mà ra khỏi nước Đông Lan!"

"Vân, bộ dáng hiện tại của nàng không đáng yêu chút nào cả." Diệp Thần ra vẻ thất vọng, "Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân?"

"Diệp Điện chủ, ngươi đang muốn ngừng hẳn quan hệ hợp tác giữ chúng ta sao?" Lời nói của Liên Mộ Vân có ý cảnh cáo hắn. Quay đầu lại trừng mắt với Phác Tú Anh. Tiện nhân, nhìn thấy nam nhân là liền muốn câu dẫn.

Thấy Diệp Thần không nói lời nào, Liên Mộ Vân đến gần Phác Tú Anh, kêu hai thị vệ tiến vào, trói nàng thật chặt sau đó khiêng ra ngoài. Nhìn thấy hai thị vệ tiến vào, Phác Tú Anh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Hai người kia đúng là Kinh Phong và Ngụy Thành.

Diệp Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn thưởng thức một chút nữ nhân trong lúc chiến trận, liền đi theo sau.

Liên Mộ Vân nhét Phác Tú Anh vào một chiếc xe ngựa lung lay chạy ra ngoài cung. Trong xe ngựa chỉ có hai người họ. Vẻ mặt Phác Tú Anh đạm bạc, xuất thần nghĩ đến cái gì, ánh mắt dừng lại trên mấy cái góc gỗ trên xe ngựa. Sắc mặt Liên Mộ Vân âm lãnh, khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên nét cười lạnh. Chết đến nơi rồi còn ra vẻ trấn định.

Nàng tới gần Phác Tú Anh, "Ngươi đoán xem bản Công chúa sẽ đối phó ngươi thế nào?"

Phác Tú Anh cười cười, thản nhiên nói, "Ta chỉ có thể đoán được suy nghĩ của người bình thường, còn đối với người bệnh thần kinh thì ta không đoán được."

"Ngươi nói cái gì?" Liên Mộ Vân tức giận, đột nhiên cười to hai tiếng, "Đúng, ta đúng là bị bệnh thần kinh, ngươi chờ đi, chờ xem ta sẽ dùng biện pháp thần kinh gì để đối phó với ngươi!"

"Ta chờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top