Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giới thiệu:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi xe lửa vào tới thành phố lạ lẫm này,

Là khi anh được thấy những ánh đèn chưa từng được thấy...

Mở lá thư em viết cho anh khi anh đi

Bỗng thấy nhớ em quá...

Chẳng còn thấy mùa đông tuyết rơi nơi thành phố ko đêm này

Văng vẳng tiếng người í ới , tiếng người khóc than

Dù đã quen với bóng đêm mù mịt lạ lẫm

Nhưng chẳng thể nào quên được gương mặt của em!



Đã có ai từng nói với em rằng... Anh... Rất yêu em chưa ?

Đã có ai từng khóc trong từng dòng nhật kí của em chưa ?

Đã có ai từng nói với em rằng... Anh đã suy nghĩ rất nhiều ?

Về khoảng cách...Anh và em nơi hai thành phố xa xôi...!!!!!

-------------------

(Có ai từng nói với em chưa? - Trần Sở Sinh)

------------------

Trước nay ai cũng từng biết Đồng Viên Vĩ là một tay chơi sát gái cực hạn. Nhưng cũng là một người tài ba. Tốt nghiệp đại học Harvard từ năm 19 tuổi. Là Nhị Thiếu của Đồng Gia. Thế nhưng lại mải mê ham chơi mà trốn tránh trách nhiệm. Giao hết công việc lại cho em trai mình quản lí, còn mình thì đi làm một ca sĩ phòng trà, và trở thành Danh Ca Nổi Tiếng Tiềm Năng dưới cái tên "Chandler Hạo Đằng"

----------------

Vốn dĩ là một ca sĩ nổi danh, ung dung tự tại, mang trong mình đầy lòng kiêu ngạo. Chưa bao giờ biết cúi đầu hay nể nang nhìn ai lấy một lần. Đối với phụ nữ thì khỏi phải nói đi!!!!!

----------------

Trước nay Đồng Viên Vĩ anh đây chưa bao giờ để tâm hay rung động, hay yêu đương thật sự với người đàn bà nào khác ngoại trừ người con gái ấy ra thì đây cũng là lần thứ hai khiến cho anh rung động nhiều đến như vậy, rồi còn yêu, còn đau khổ đến như vậy! Còn đau khổ hơn gấp vạn lần mà trước đây bạn gái cũ của anh đã gây ra cho anh...

---------------

-"Tôi xin gửi tới người con gái tôi yêu bài hát này! Hy vọng cô ấy sẽ nghe được tấm chân tình của tôi! Hy vọng cô ấy sẽ thấu hiểu được rằng tôi đang nhớ nhung cô ấy tới chừng nào!  Là do tôi quá ngu ngốc! Đã vứt bỏ cô ấy, chà đạp cô ấy, đã kéo cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Tôi quả thật rất ngu ngốc! Là thằng ngu si đần độn đến khốn nạn! Tôi không hy vọng rằng cô ấy sẽ tha thứ cho mình. Nhưng mà tôi cũng hy vọng mong được cô ấy tha thứ! Hy vọng cô ấy có thể thấu hiểu tôi!" —————————

Đứng trước sân khấu lớn của quốc gia, anh vừa cất tiếng hát vừa đau khổ tột cùng. Người con gái ấy, người con gái mà anh đã từng cho rằng ngoại trừ cô gái ấy ra thì bản thân mình sẽ không bao giờ để tâm tới, hay cho dù là có sự rung động nhỏ nhoi cũng sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nào nữa. Những tưởng rằng mình sẽ không bao giờ yêu, không bao giờ thích thêm một người đàn bà nào khác thì nay lại ''Lực bất tòng tâm''! Lại dễ dàng động tâm với người con gái này. Thật là ngu ngốc! Thật là ngờ nghệch! Thật đúng là ''Định Mệnh''... =)) =))

-----------------

"Bây giờ thì ai cũng biết tôi là nhị thiếu gia của Đồng gia-Đồng Viên Vĩ. Nên tôi cũng không giấu gì quý vị nữa!"  Trước nay tôi không hề chia sẻ cảm xúc của mình với ai, đặc biệt là người lạ. Nhưng hôm nay tôi xin được phép chia sẻ nó!  Quý vị đã yêu thích tôi. Thường xuyên ghé quán để nghe tôi hát. Lại còn luôn cùng tôi đến tận bây giờ. Cùng tôi khi tôi còn là một ca sĩ quèn tới khi tôi trở thành một ca sĩ hạng A thượng hạng! Tôi thật sự rất cảm động, rất cảm kích quý vị!

Nay tôi có thể đứng được trên một sân khấu lớn như thế này, tôi thật sự rất xúc động! Tôi thật sự không thể suy nghĩ được là bản thân mình có thể bước lên đỉnh cao của thành công như thế. Tất cả đều là công sức của quý vị! Quý vị luôn bên tôi, luôn đồng hành cùng tôi. Tôi thật sự rất cảm kích!

Đối với tôi mà nói, Có thể ngày xưa nó chẳng là thá gì. Nhưng bây giờ thì lại khác, quý vị như bạn bè thân quen của tôi vậy...''

------------------------------

" Có thể quý vị không biết, Tôi của trước kia là một Bad Boy! Tôi là một công tử ăn chơi chính hiệu. Thật ra mà so với người anh trai đáng kính và người em trai ngoan ngoãn của mình thì tôi thua xa! Tôi luôn trốn tránh trách nhiệm của mình! Bây giờ nghĩ lại thật sự xấu hổ...

---------------------------


Ngày xưa tôi có quen một cô gái, cô gái đó ở bên cạnh tôi 4 năm. Những tưởng cô ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. Nhưng không ngờ cô ta lại phản bội tôi, một sự phản bội đê tiện và ghê tởm! Từ đó tôi bắt đầu có ác cảm với phụ nữ, mất niềm tin vào đàn bà! Tôi trở nên ăn chơi sa đoạ, thay người tình như thay áo!

----------------------

Những tưởng rằng sẽ không thể yêu ai khác ngoài người đàn bà đó ra nhưng không ngờ rằng lại bị chính người vợ của mình đánh bại! Tôi đã thật sự bắt đầu dần nảy sinh tình cảm với cô ấy! Tôi đã bắt đầu yêu cô ấy! Tôi đã bắt đầu ghen khi thấy cô ấy đi cùng với anh trai tôi, hay đi chung với học trưởng của cô ấy! Hay là tất cả những người đàn ông khác. Tôi đã ghen! Tôi thật sự đã biết ghen ! Tôi thật sự đã yêu cô ấy từ lúc nào mà bản thân tôi cũng không hề hay biết! Mặc dù cho anh trai tôi đã khuyên tôi rất nhiều lần. Nói với tôi rằng hãy trân trọng cô ấy, đừng để mất rồi mới hối hận... Nhưng tôi lại khó chịu, bỏ ngoài tai, tôi còn cho rằng anh ấy đang bênh vực cho hành động kinh tởm của cô ấy! Thậm chí tôi còn không thèm nghe, không thèm tin, tôi còn chẳng thèm nhìn, chẳng thèm ngó lấy cô ấy một lần...

--------------------

Cô ấy cứ như một tiên nữ, như một vị thần tiên nào đó đã được ông trời phái xuống để cứu rỗi cuộc đời của một thằng đàn ông thất bại như tôi. Cô ấy như một làn đốm sáng, đã từ từ lẻn loi bước vào cuộc đời tôi, cứu rỗi tâm hồn và con tim đã sớm chết lặng của tôi. Rồi từng ngày, từng phút, từng giây... Con tim của tôi dường như được soi sáng, mở ra một lần nữa...Ngày càng đập mạnh hơn, ngày một đập mạnh hơn vì cô ấy! Cô ấy khiến cho tôi bước ra khỏi bóng tối rồi bắt đầu yêu cô ấy từ lúc nào mà ngay cả bản thân tôi cũng không hề hay biết !

----------------------

Dần dần tôi càng phát hiện ra là Tôi đã yêu cô ấy mất rồi! Yêu cô ấy từ lúc nào không hay biết! Tôi yêu cô ấy nhiều hơn! Yêu nhiều tới nỗi hận không thể đem cô ấy chôn chặt chung với mình. Yêu nhiều tới nỗi vì mấy tấm ảnh ghép ngu si chụp trên giường mà đã nảy sinh hiểu lầm, ghen tuông, nhục nhã, và trút giận lên người cô ấy...Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ giống như cô gái 4 năm trước mà tôi quen. Sẽ bỏ rơi tôi, rồi sẽ lại phản bội tôi!

----------------------------------


Cứ nghĩ đến cô ấy sẽ yêu người đàn ông khác, sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác rồi rời bỏ tôi. Tôi đã sợ! Thật sự rất sợ!!! Sợ cô ấy sẽ thay lòng... Sợ cô ấy sẽ phản bội tôi, rồi lại rời bỏ tôi...

-----------------------------------


Tôi đã ghét bỏ cô ấy, hắt hủi cô ấy, căm thù cô ấy trong suốt một thời gian dài. Tôi thậm chí còn không thèm nghe lời giải thích của cô ấy! Không thèm tin cô ấy! Tôi thà tin vào chính mình...Tôi đã rất sợ! Rất sợ mất cô ấy! Sợ cô ấy một ngày nào đó rồi cũng sẽ rời xa tôi giống như cô gái kia! Tôi đã thật sự yêu cô ấy rồi! Yêu cô ấy tới nỗi không thể dứt ra được! Tôi đã yêu cô ấy... Yêu tới tận xương tuỷ. Yêu tới nỗi ghen tuông mù quáng, yêu tới nỗi gây ra quá nhiều tổn thương cho cô ấy. Để rồi bây giờ hối hận cũng không kịp! Liệu quý vị đang xem live và trực tiếp ở đây, đang lắng nghe tôi hát và đang nghe tôi tâm sự ở đây... Xin hỏi Liệu đã có ai đang yêu đương mà lại hành xử một cách ngu ngốc như tôi không? Đã có ai muốn vứt bỏ vợ mình, phỉ báng vợ mình, rồi còn muốn đoạt tuyệt quan hệ máu mủ ruột thịt với người anh trai luôn luôn yêu thương, đùm bọc và che chở cho tôi như vậy không?

Đã có ai từng muốn hại anh trai của mình vào đường cùng, để giành lấy vợ mình, chiếm đoạt vợ mình khi biết được hai người chung ngành không? Đã có ai từng nảy sinh lòng hận thù, ghen tuông đố kỵ , từng có ý nghĩ điên rồ ''Muốn đánh chết anh trai mình'', ''Muốn giam cầm vợ mình'' Không cho ra ngoài tiếp xúc với ai chỉ vì lúc nào cũng xuất hiện suy nghĩ ngu xuẩn trong đầu là Cô vợ đáng yêu của mình yêu thương cưng chiều bấy lâu nay lại là một người hèn hạ, một người thích loạn luân. Một người đàn bà vô liêm sỉ, một người vợ lăng hoàn đã phản bội chồng, để ngoại tình với anh trai như tôi không? ''

--------------------------


Đồng Viên Vĩ run run cầm chiếc Micro trong tay mình, trong lòng chợt dâng lên một cỗi chua xót. Mỉm cười đau khổ, anh nói tiếp ...


''Tôi căm hận chính bản thân mình! Tôi hận tôi quá ngu ngốc! Tôi là một thằng đàn ông, một thằng chồng tồi! Tôi không hiểu lí lẽ, không hiểu đúng sai, Tôi chỉ là thằng chồng bất tài vô dụng! Tôi chán ghét bản thân mình! Tôi căm hận chính bản thân mình! Tôi không mong được tha thứ, nhưng tôi cũng hy vọng được cô ấy tha thứ! Tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra...''

=================

''Vợ ơi thật lòng xin lỗi em! Vạn lần vạn lần xin lỗi em...!''

Đồng Viên Vĩ vừa chia sẻ, vừa nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được liền tuôn ra. Đây là lần đầu tiên anh khóc, khóc vì sự ngu ngốc bất tài vô dụng của anh. Chỉ một lần, một lần duy nhất đầu tiên trong đời...

—————————————

Đồng Viên Vĩ vốn dĩ là một người háo thắng. Bản tính tự cao tự đại! Cứ cho rằng mình không bao giờ nảy sinh tình cảm với một người con gái nào khác ngoại trừ cô gái ấy ra, nhưng không ngờ rằng lại bị chính vợ hờ của mình đánh bại...

-----------------

Đồng Viên Vĩ cất tiếng hát mà lòng như muốn thắt lại, trái tim đã rỉ máu. Mang trong mình một nỗi đau khá lớn. Đau khổ cứ vây quanh đến tột cùng...!

-"Vợ ơi liệu anh đã chạm tới em chưa?"

-"Vợ ơi liệu em có đang nghe thấy lời anh nói không?"

----------------


Tiếng nhạc du dương hoà vào cùng với tiếng hát ấy, xoay chuyển tạo nên một khung cảnh hết sức bi cảm. Tạo cho người nghe cảm giác nao lòng! Tiếng hát ấy, rõ ấm áp- thâm trầm, bài hát cũng không nỗi bi thương, Thế nhưng tại sao... Tiếng hát lại thê lương đến thế...!?

----------------

Đồng Viên Vĩ vừa hát mà lòng đau như cắt! Vừa nghĩ đến cô vừa nghĩ đến hồi ức năm nào. Từ lúc anh làm ca sĩ phòng trà, rồi được gặp cô, được cô tặng hoa. Rồi đến sự bất ngờ đến trớ trêu khi 2 bên thông gia bàn chuyện hôn ước từ nhỏ. Vốn đã nghe danh từ lâu, lại rất tò mò, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt nay lại không ngờ được vị hôn thê của mình lại chính là cô! Rồi những tình huống giở khóc giở cười khi 2 người còn là vợ chồng! Những hồi ức ấy, có đẹp nhưng cũng có đau, cứ vây quanh tâm trí anh...

-------------

Nghĩ đến người vợ mình ngày xưa bị mình xua đuổi, hắt hủi, lại nghĩ đến cảnh ngày xưa bỏ mặc vợ để bên cạnh người tình cũ của anh, quan tâm chăm sóc yêu thương cô ấy mà quên mất đi người vợ yêu thương nhất của mình! Không ngờ lại bị cô ta lừa, ngu ngốc bị cô ta chơi lần nữa.

Quả thật rất đúng!! Y hệt như những gì mà anh hai đã từng nói với anh''Hãy trân trọng người bên cạnh, đừng để mất đi rồi mới hối hận!'' Giờ mất rồi mới cảm thấy hối hận. Hối hận tột cùng!! Quả thật không hề sai tí nào...

===============

Ngày xưa phải chăng là do anh đối xử tệ với cô, quá lạnh lùng với cô, quá tàn nhẫn với cô để rồi bây giờ anh nhận sự trừng phạt thích đáng này ?

------------------------

Nghĩ đến cô mà trái tim đau nhói! Cảm giác như có ai đó cầm dao đâm vào. Như muốn cấu, muốn xé ra thành từng trăm, từng ngàn, từng mảnh!

----------------

Đồng Viên Vĩ cảm thấy giọng hát có chút lạc đi, có chút run run. Gắng chỉnh lại âm điệu của mình, thở ra một hơi nhẹ, sau đó hát từng nhịp từng nhịp...

-----------------

Giọng hát của Đồng Viên Vĩ như muốn xoáy chặt lấy tâm can của khán giả. Như hận không thể kéo theo người nghe vào trong câu chuyện ấy. Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng sâu lắng, hoà vào cùng với giọng ca ấm áp, thâm trầm, mà ngọt ngào...

----------------

Đồng Viên Vĩ gắng chỉnh sửa lại âm điệu, hát hết mình. Muốn đem cảm xúc hiện tại của mình dồn nén hết vào đó. Muốn đem cảm xúc của mình gửi gắm vào bài hát. Mong rằng cô sẽ nghe được! Bài hát nhẹ nhàng, nhưng không kém phần sâu lắng, lời bài hát quả thật rất ý nghĩa. Tuy rằng không quá buồn phiền, đa sầu, nhưng lại khá giống tâm trạng của anh lúc này... Cùng với giọng ca đơn điệu, thâm trầm, nhưng lại quá bi thương- tạo cho người nghe cảm giác nhói nhẹ ở đâu đó trong tim. Một tâm trạng hỗn độn, phức tạp, tạo nên một cảm giác nao lòng đến xiết tả, không ai có thể hiểu thấu...

==============


Tiếng nhạc du dương cùng giọng ca thê lương đơn độc ấy từ từ dừng khép lại. Đồng Viên Vĩ nhắm mắt, hít thở một hơi dài, sau đó liền cất giọng tiếp tục nói:

''Tôi, Trên cương vị Chandler Hạo Đằng, Xin phép được Mãi nghệ! Từ nay không còn là một danh ca hay là một ca sĩ thượng hạng nào nữa. Cảm ơn quý vị đã đồng hành và luôn theo dõi tôi trong suốt thời gian vừa qua. Rất cảm ơn quý vị!''

Dứt lời, Đồng Viên Vũ cúi đầu chào mọi người sau đó liền cất bước ra về, để lại trong lòng khán giả khá nhiều khúc mắc và tiếc nuối...

Người đàn ông này. Người lịch lãm này! Không những là Nhị Thiếu Gia nổi tiếng của Đồng gia! Mà còn là một danh ca tài ba với nhiều tài lẻ! Vừa hát hay, đẹp trai tới như thế, lại còn chung thủy, si tình đến như thế. Hầu như ai mới tới quán lần đầu tiên cũng đều bị chinh phục bởi giọng ca của anh. Người con gái nào mà chẳng không si mê? Người đàn ông đấy, vừa đẹp trai lại hoàn hảo đến như vậy... Người con gái ấy, quả thật rất có phướcm rất may mắn!  Người con trai vừa tài năng, vừa hát hay, lại đẹp trai tới như vậy... Nay lại mãi nghệ! Thật sự là rất tiếc a~~

----------

Đồng Viên Vĩ vừa bước đi vừa mỉm cười chua xót. Đau khổ rơi đầy mình! Rốt cuộc thì cũng bởi vì anh quá mù quáng, lại một lần nữa tin lầm người, để cho người anh yêu phải chịu quá nhiều đắng cay. Có trách thì hãy trách anh, hãy trừng phạt anh thôi. Tại sao lại trừng phạt Iris của anh nặng tới như thế? Qủa thật sự là rất nhẫn tâm...!

----------

Trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt nước li ti bé nhỏ bắt đầu đổ xuống...

-----------

Đồng Viên Vĩ mặc cho dòng nước mát lạnh ấy tát thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của mình. Vừa đau khổ vừa bước đi. Từng bước từng bước dần trở nên nặng trĩu...

----------

*''Kít...Rầm...''!!*

----------

Thân thể cao to lịch lãm ấy dần ngã xuống, mang theo tiếng gọi hoang mang của người đi đường, mắt đã khép lại- bất tỉnh nhân sự...

''Anh gì ơi anh có sao không..?''

''Anh gì ơi hãy tỉnh lại đi!''

''Anh gì ơi anh có số điện thoại của người nhà không?''

''Anh gì ơi anh còn nghe thấy tôi không?

''Ai đó làm ơn gọi một chiếc xe cứu thương tới đây giúp với, làm ơn...''!!

=====================

Đồng Viên Vĩ nằm trong vũng máu, mỉm cười đau đớn...

Có phải là năm xưa cô cũng như thế này chăng!? Có phải là năm xưa cô cũng từng đau như thế này chăng!? Có phải năm xưa lúc cô bất tỉnh nhân sự, cũng có cảm giác như thế này chăng? Có phải năm xưa cô cũng rất đau khổ giống như anh đã và đang đau khổ như lúc cô bất lực nhìn thấy anh ra đi như thế này chăng...?

------------------------

Ngày xưa nếu anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, ngày xưa nếu như anh không mù quáng mà tin tưởng cô ta lần nữa thì cũng đâu có xảy ra sự chia lìa ngu ngốc này! So với cô, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu giày vò thì nhiêu đây đối với anh nhằm nhò gì! Là do anh quá ngu ngốc mà thôi! Có trách thì cũng trách sự ngu ngốc đó của anh! Cũng chính vì sự ngu ngốc đó mà anh không thể nào gặp lại cô thêm lần nào nữa. Tự mình gián tiếp hại chết vợ của mình! Hại chết người mình yêu! Chính anh cũng cảm thấy anh quả thật là khốn nạn mà!

Làm ơn đi, thời gian ơi! Làm ơn, có thể quay ngược lại không? Có thể quay trở về lúc mà anh gặp cô lần đầu tiên ở phòng trà không? Có thể cho anh một cơ hội nữa không? Có thể cho anh được nhìn thấy cô, được yêu thương cô, mặc dù là đứng nhìn cô từ xa thôi cũng được không? Có thể cho anh một cơ hội cuối thôi, được không? Một lần cuối thôi cũng được, xin hãy cho anh được ở bên cạnh cô, cho dù có chết anh cũng mãn nguyện...!

-----------------'

'Vợ ơi, em đang ở đâu?''

-''Vợ ơi, chắc em đang hạnh phúc trên thiên đàng lắm nhỉ!? ''

-''Vợ ơi, liệu em đã nghe thấy lời tỏ tình của anh chưa!?''

-''Vợ ơi, liệu em đã nghe thấy bài hát vừa rồi mà anh đã hát cho em chưa!?''

-''Vợ ơi, đã có ai nói với em rằng anh đã, và đang và mãi mãi yêu em chưa!?"

-''Vợ ơi anh đúng là thằng ngốc, thằng bại hoại, thằng vô dụng đúng không em?!! Anh thật đáng chết!''

-"Vợ ơi liệu em có tha thứ cho lỗi lầm của anh đã gây ra cho em không!? Anh không mong em tha thứ nhưng anh cũng mong em hãy tha thứ cho anh. Tha thứ cho thằng chồng vô dụng này..."

-''Vợ ơi thật lòng xin lỗi! Thật lòng thật lòng xin lỗi xin lỗi xin lỗi em...!''

---------------------

-''Sau đây là bản tin thời sự tin quốc tế, Danh ca Hạo Đằng- Nhị Thiếu Gia Đồng Viên Vĩ đã từ trần vào lúc 7 giờ 45 phút tối, tại Thượng Hải-Trung Quốc, do bị tai nạn trên đường đi về nhà riêng, nay đã được chuyển về nhà chính của Đồng Gia để làm lễ khâm niệm!...''

Nhiên Nhi yêu dấu của anh, đừng đi trước nhé! Hãy cố gắng đợi ông xã thêm một lát nhé!

-------------------------------HOÀN BẢN VĂN ÁN GIỚI THIỆU!--------------------------------------

CÁC NHÂN VẬT CHÍNH: Đồng Viên Vĩ- (Chandler Hạo Đằng) + Hứa Ngọc Ân (Iris Ngọc Nhiên)

-------------------------

CÁC NHÂN VẬT PHỤ:

Đồng Thái Hạo, Đồng Nhiết An, Triệu Thái Minh, Quan Thiện Hoành, Thương Uyển Nghi, Thương Chánh Hào, Quan Mễ Linh, Thất Giai Ân...

———————————————

CÁC BIỆT DANH THƯỜNG DÙNG TRONG QUỐC TẾ:

1.Đồng Viên Vĩ- (Chandler) (Hạo Đằng) +Hứa Ngọc Ân (Iris Ngọc Nhiên) (Kiếp thứ nhất)

2.Đồng Viên Vĩ- (Elvin)- (Tử Nghiêm) (Biệt danh cũ còn đi học) chỉ có Châu Minh Ngọc (Zelda) mới dám gọi lại cái tên này...

3. Đồng Thái Hạo- (Bevus) + Hứa Ngọc Ân (Jocelyn) (Kiếp Thứ Hai)

4. Đồng Nhiết An (Eric)+ Thương Uyển Nghi (Elaine Thương Uyển)

5. Triệu Thái Minh (Baldric Hạo Minh)+ Thất Giai Ân (Jenny)

6. Quan Thiện Hoành (Derek)+ Quan Mễ Linh (Grainne Triều Linh)

7. Thương Chánh Hào (Brandon Chuang)+ Latifah Martin

<=>BC Lovers:JCLNA

=========================

Các quốc gia được nhắc đến: Thượng Hải (gốc), Anh, Mỹ, Macau, HongKong, Na-uy, Pháp...

=======================

Tên chính của truyện: Est-ce mal de t-aimer ?
Tên tiếng anh: Is it wrong to love you?
(Tạm dịch : Có phải yêu anh là sai? )
Tên tiếng việt chính thức: Phải chăng yêu anh là sai lầm?
-Thể loại: Truyện ngắn, trọng sinh, ngược nhẹ, kết He! =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#iriskr