Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Cảm ơn vì bữa ăn!"

Trước mặt tôi là món cơm chiên tôm và đậu phụ mơ kèm trái cây được tráng miệng sau bữa ăn. Thức ăn hâm nóng bấy lâu nay tôi thường ăn trong phòng cũng ngon, nhưng món cơm chiên tôm này trông còn tỏa sáng hơn.

"Ăn từ từ thôi."

"Tôi không thể cảm ơn Kokonoi - san thế nào cho đủ!"

Hiện đang là giờ nghỉ trưa của mọi người ở tầng điều hành, và thức ăn đã được giao đến phòng sinh hoạt chung. Ngoài những món do mỗi cá nhân lựa chọn, nhiều món ăn khác cũng được giao đến và Kokonoi nói rằng tôi có thể ăn thỏa thích. Quả nhiên sếp là tốt nhất!

"Ngon..."

"Yome, mới chỉ ăn đồ giao đến mà đã ấn tượng như này, nếu ra đến nhà hàng, chắc sẽ chết mất..."

"Ở đó có nhiều món ngon hơn thế, phải không? Lần sau chúng ta hãy cùng nhau đi nhé!"

Cũng không rõ vì lí do gì, tuy ghế sofa được cho là rất rộng, nhưng hai anh em nhà Haitani vẫn kẹp giữa hai bên người tôi. Sát đến mức nếu tôi di chuyển một chút thôi cũng sẽ chạm vào một trong hai.

"Haitani - san, tôi muốn chỗ ngồi của mình có thêm một chút không gian."

"Không sao đâu, đừng có ngại."

"Cả tôi và Rindou đều muốn hòa hợp với Yome - chan~"

"Ko, Kokonoi - san~~!"

"Đừng quan tâm tới những gì họ nói, chỉ cần tập trung vào đồ ăn."

Không được giải cứu. Tôi đành bất lực ăn như được bảo.

"Yome, tại sao em lại yêu thích Kokonoi và Sanzu đến vậy?"

"Bởi vì hai người họ đều đã cứu mạng tôi, nên tôi rất biết ơn."

"Cứu mạng? Đã có chuyện gì xảy ra vậy, Yome?"

Nói mới để ý, có bao nhiêu người ở đây biết về câu chuyện của tôi?

Kokonoi và Sanzu thì khỏi nói vì họ là những người đã trực tiếp ra tay giúp đỡ, nhưng tôi tự hỏi những người còn lại trừ Mikey, người đứng đầu thì sao. Nhìn vào biểu cảm của Haitani và những người khác, họ dường như đều có chung thắc mắc.

Chà, cũng chẳng phải chuyện gì đáng phải giấu diếm, đúng không?

"Là bạn trai tôi...

Bây giờ thì là bạn trai cũ, trong lúc cãi vã đã đụng tay đụng chân và tôi bị đâm một nhát bằng con dao làm bếp. Trong lúc tôi suýt chết, Kokonoi - san và Sanzu - san đã cứu tôi.

Sau ca phẫu thuật thành công, tôi được phép hồi phục ở đây một thời gian, và như một điều kiện để đổi lại cho sự giúp đỡ, tôi trở thành thư ký của Kokonoi - san. Cả hai người họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ trước đến nay."

"Em..., bị bạn trai cầm dao đâm?"

"Hắn ta không còn là bạn trai tôi nữa, nhưng đúng là tôi đã bị hắn đâm."

"Tôi có nên giết hắn không?"

"Gì cơ!? Không, không, đừng làm vậy. Sanzu - san đã nói giết người bình thường rất rắc rối. Tôi không muốn làm phiền bất cứ kỳ ai cả, và với tôi cuộc sống như thế này bây giờ là đủ hạnh phúc rồi."

"Đừng có nói đùa kiểu biến thái như vậy."

Yome, để chúc mừng em thoát nạn, Ran - chan sẽ tặng em chiếc vây cá mập của mình, và chiếc vây cá mập lớn tướng xuất hiện trên đĩa cơm chiên của tôi, và Rindou cũng đã đặt con cua lên đó mà không nói một lời

"...Tôi không thể ăn cơm chiên cao cấp được nữa... 

Cảm ơn anh, tôi cảm động đến mức sắp khóc mất."

"Thật nực cười, em luôn có thể ăn cái này hai hoặc ba lần kể từ bây giờ."

"Đúng vậy, chúng ta ra ngoài ăn là được."

Kokonoi liên tục gắp món này món kia lên đĩa cơm chiên của tôi. Kakuchou thì dường như sắp phải đến giờ làm việc vào buổi chiều, nên tôi cảm ơn anh về món tráng miệng, và tiễn người rời đi.

Tràn đầy hạnh phúc về món đậu phụ mơ rất ngon, cứ thế này buổi chiều tôi càng có thể làm việc chăm chỉ.

"Tôi no rồi ạ, cảm ơn vì bữa ăn."

Tôi rời khỏi phòng sinh hoạt chung với Kokonoi sau khi dọn dẹp xong.

"Trông cô gầy quá, tôi nghĩ cô nên ăn nhiều hơn."

"Kokonoi - san luôn ăn số lượng nhiều như vậy sao?"

"À? Thậm chí như thế còn chưa đủ."

"Anh còn có thể ăn nhiều hơn ư..."

Bỏ qua chuyện bị Haitani trêu chọc, và cả lòng tốt bất ngờ của họ. Chuyện khiến tôi quan tâm nhất phải là Kokonoi thực sự ăn siêu siêu nhiều!

Anh ấy đã ăn hết một tô cơm đủ món của Thiên Tân, ăn thêm bát ramen, hai chiếc bánh bao thịt lợn và bánh bao mè đen cùng hộp đậu mơ!

Trong khi Kakuchou ăn uống hết sức bình thường bên cạnh mình thì tôi trợn tròn mắt nhìn sếp của mình đang hết sức nghiêm túc càn quét đồ ăn. Tự hỏi có phải lúc nào anh ấy cũng có thể tiếp nhận một lượng đồ ăn lớn như thế hàng ngày không.

"Yome~

Tôi phải đi làm đây."

"Chết tiệt, anh sẽ đến muộn mất anh cả."

Ngay lúc tôi chuẩn bị bước vào phòng kế toán sau Kokonoi, hai mái đầu tím đã vẫy tay chào chúng tôi. Nhìn thấy họ, tôi cũng vậy tay lại, tuy nhiên không kịp để Ran hứa hẹn xong việc sẽ mua quà lưu niệm về cho tôi, Rindo đã túm lấy anh trai mình kéo vào thang máy và biến mất.

"...Thật là, kỳ lạ."

Một tổ chức tội phạm được coi là mối nguy với đất nước, bao gồm cả những người đứng đầu điều hành nó, nhưng giờ tôi lại đang sống một cuộc đời dễ thở hơn cả trước kia. Dù chỉ mới đến đây làm việc được hai ngày, chắc chắn có thể có rất nhiều công việc khó khăn đang đợi ở phía trước...

"Đây là một môi trường làm việc tốt, nơi mọi người đều được tự do."

Tôi trở lại bàn làm việc với tâm trạng tốt, nhưng những giấy tờ chưa được ký tên vẫn còn đó, và tôi chợt nhận ra mình đã hoàn toàn quên béng mất.

"Kokonoi - san, cho tôi hỏi Kakuchou - san hiện đang ở đâu vậy ạ?"

"Kakuchou hả, nếu là chiều thì giờ cậu ta đang ở bên ngoài."

"Vậy sao..., tôi quên mất rằng có một vài tài liệu mà Kakuchou - san cần ký."

"Hm? Để đến mai là được. Hoặc nếu tôi bắt gặp cậu ta trở về vào ban đêm, tôi sẽ bảo cậu ta ký."

"Làm phiền anh rồi, cảm ơn."

Buổi chiều sau đó trôi qua một cách yên bình, khi kim dài điểm đến đúng số mười hai, Kokonoi gọi tôi.

"Xin lỗi, tôi có thứ cần lấy từ phòng thông tin dưới lầu, cô có thể đi lấy lên không?"

"Ở dưới lầu sao, tôi sẽ đi ngay."

"Để tôi viết vào tờ ghi chú."

Nhận được mảnh giấy có tên của tài liệu cần lấy và vị trí của phòng thông tin vì chưa bao giờ xuống bên dưới. Tôi thắc mắc liệu cấu trúc giữa các tầng có khác nhau không?

"Nhớ nhé, đừng bắt chuyện hay đi theo những kẻ lạ mặt."

"Những kẻ lạ mặt gì cơ..."

"Là cho dù một ai đó đến và khen rằng cô là người tuyệt vời như thế nào, cũng hãy mặc xác chúng và bước đi."

"Nào ai lại nói thế với người mới vào công ty được hai ngày chứ...!"

"Nhiệm vụ của cô là lấy những gì cần từ phòng lưu trữ và quay trở lại đây, mặc kệ mọi chuyện khác. Hiểu chứ?"

"Tôi sẽ cố ạ..."

"Thật tình, tôi nên tự mình đi, nhưng tôi lại không thể bỏ dở công việc hiện tại."

Kokonoi - người tiễn tôi ra tận cửa vẫn lẩm bẩm về sự an toàn có thể đang lo lắng quá mức.

"Đi thẳng đến đích, rồi quay ngược trở về."

"Rõ rồi ạ, tôi đi đây."

Thang máy di chuyển đưa tôi xuống tầng dưới, ở đây bầu không khí thay đổi hoàn toàn và có rất nhiều người. Họ đều là đàn ông, ở nhiều độ tuổi khác nhau và dường như tất cả bọn họ đều bận rộn làm việc.

Không có bất kỳ bóng dáng phụ nữ nào khiến tôi rõ ràng là nổi bật giữa một đám đông. Nghe theo lời Kokonoi nói, đi thẳng đến đích rồi quay ngược trở về.

"..."

Tôi bước nhanh qua các văn phòng, vừa đi vừa so sánh với tờ giấy vị trí dẫn đến phòng tham khảo.

Những khuôn mặt dữ tợn khắp hành lang khác xa so với dáng vẻ lạnh lùng, đùa cợt hay thông minh như Kokonoi, Sanzu và Haitani tầng trên. Để tránh ánh mắt như sẽ giết người nếu chạm nhau, tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Bỗng một biển giấy trải ra dưới chân khiến tôi phải phanh gấp.

"Mày đang làm gì vậy, đồ chậm chạp!"

"Xin lỗi, tôi sẽ nhặt hết lên và theo sau ngay lập tức."

Rõ ràng là người đàn ông đang la mắng và ném tài liệu vào một nhân viên cúi đầu thật sâu kia là nguyên nhân của sự lộn xộn. Thật hoài niệm, cho dù tôi đã được trọng dụng biết bao lâu thì ở trong công ty cũng chẳng ai khen ngợi tôi, mà đổi lại là sự tức giận vô lý vì một số lý do.

"Để tôi giúp anh."

"Sao cơ? Không..."

"Hai người làm cùng nhau nhặt sẽ nhanh hơn là một mà, chúng ta nhanh tay lên."

Thứ duy nhất cứu rỗi đối với tôi hồi đó trong một môi trường làm việc độc hại như vậy chính là sự động viên của các đồng nghiệp. Tôi không biết người này đang nghĩ gì bây giờ, như tôi hi vọng anh ấy không quá buồn. Nhanh chóng nhặt giấy tờ rồi đứng dậy, nhẹ nhàng sắp xếp và trao trả.

"Ừm, cảm ơn cô. Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi thành thật xin lỗi."

"Không có gì to tát đâu. Ồ, ngón tay của anh bị giấy cắt chảy máu kìa, xin hãy sử dụng cái này."

Tôi lấy miếng băng y tế từ túi áo vest và đưa cho anh ấy. Khác với thần thái của hầu hết những người tôi đã gặp qua ở tầng này, tổng thể anh ta cao, gầy, tóc mái dài che gần hết khuôn mặt, nhưng lại rất hối lỗi khi nhận được tài liệu.

"Tôi không thể làm gì lên hồn cả, thật xấu hổ. Xin lỗi vì đã kể khổ với người mới gặp lần đầu..."

"Đừng lo lắng về chuyện đó, với một ông chủ như thế thì hẳn là khó khăn lắm. Sếp cũ ở công ty trước cũng luôn tức giận với tôi như vậy, vì vậy xin đừng quá chán nản."

"Cảm ơn cô...

Ừm, xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi tên cô là gì không? Tên tôi là Moriyama."

"Tôi là nhân viên ở bộ phận kế toàn từ hôm qua, Nakumura, và tôi thường làm việc ở tầng trên."

"Hả? Cô làm việc với những người điều hành tổ chức...."

"Vâng, đúng vậy."

Cắt ngang cuộc trò chuyện đang diễn ra rất trôi chảy, tôi còn có nhiệm vụ phải làm. Dù anh ấy đã bảo tôi là mặc kệ mọi thứ, nhưng tôi đã nói chuyện với người lạ, thế này là có chút sai trái.

"Xin lỗi, nhưng tôi đang trên đường có việc, vì vậy tôi cần phải đi bây giờ."

"Ồ, cảm ơn cô rất nhiều..."

"Vậy thì, thứ lỗi cho tôi."

"...Ừm, Yome - san."

"Gì vậy?"

"Liệu tôi có thể tiếp tục nói chuyện với cô nếu chúng ta còn gặp lại nhau không...?"

"Tôi không thể hứa chắc mình là người giỏi gợi chuyện thú vị, nhưng nếu ổn thì chắc chắn rồi."

Anh ta cảm ơn tôi một lần nữa và chạy theo hướng người đàn ông là sếp vừa nãy. Việc tôi có đến tầng này lần nữa hay không tùy thuộc vào Kokonoi.

"Đây là phòng thông tin."

Giữ thẻ ID nhân viên của tôi trên máy quét tự động và cửa sẽ mở ra. Đi vào bên trong, thu thập những gì đã viết và rời khỏi phòng ngay. Chọn đường vòng ngắn, vì tôi cần vội vàng trở về. Tránh va phải những người chú và các anh trai có khuôn mặt hung dữ, tôi đi thang máy trở lại tầng trên.

"Cảm giác cứ như hai thế giới vậy..."

Không giống như tầng dưới bận rộn, nhìn phải nhìn trái đều không có ai. Cũng như mùi hương phảng phất đâu đó trong không khí. Đó chính là sự khác biệt chỉ dành cho những người điều hành tổ chức.

"Nhưng thế cũng có nghĩa,...tôi là nhân viên dưới trướng họ cơ mà?"

Không, thành thật mà nói tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào nếu làm việc tại đó...

Chắc chắn là không thể.

Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến Kokonoi.

"Tôi về rồi đây."

"Hoan nghênh trở về, không có việc gì xảy ra phải không?"

"Như anh có thể thấy, hoàn toàn không có vấn đề gì."

Khi đưa tài liệu cho Kokonoi và trở lại bàn làm việc, tôi tìm thấy một chiếc hộp được bọc trong giấy gói dễ thương.

"Ran đã đến và để nó ở đó, hắn đang ở trong phòng sinh hoạt chung, vì vậy chúng ta hãy ăn tối cùng nhau sau giờ làm việc."

"Ran - san thực sự đã mua cho tôi một món quà lưu niệm.

Hehe, tôi phải nói lời cảm ơn."

Tan làm, tôi trở về phòng cũng đã đến giờ ăn tối, nhưng vì Ran đã mua cho tôi nên hãy lấy nó làm tráng miệng lót bụng trước. Lật mặt đằng sau, tôi đoán đó là socola hoặc bánh quy. Nhưng quan trọng quá làm gì, tôi là người luôn đói đồ ngọt.

"Nhân tiện, tôi cần nói với anh việc mình đã trò chuyện với một người trên là Moriyama - san tầng dưới."

"Cô, thẳng thắn một cách kỳ lạ, không biết dở hay tốt nữa..."

"Thẳng thắn? Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ giúp người ta nhặt giấy tờ thôi."

"Gì... Anh chàng kém may mắn đó..., dù sao tôi cũng không khuyến khích điều đó đâu."

"Sẽ không phải việc gì to tát nếu chuyện chỉ có thế."

"Tôi cũng không biết, nhưng để nói cho cô biết, cô được Ran yêu quý nên rất nguy hiểm."

"Ran - san? Sao lại thế, có gì liên quan chứ?"

"Ah, khó nói lắm. Chúng tôi thì không sao, nhưng nếu là người từ các tầng dưới thì cô không cần phải quan tâm hay nói chuyện với họ làm gì."

"...Vậy anh có biết Moriyama - san không?"

"Tôi không biết anh ta vì không phải cấp dưới của tôi. Đó là người của Kakuchou. Đã quá giờ rồi, cô có thể tan làm hôm nay. Ran vẫn đang đợi đấy, nên đi ngay đi."

Kokonoi mở tài liệu và tiếp tục công việc của mình. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể giúp gì không, anh ấy nói không sao, vì thế tôi lặng lẽ chuẩn bị về nhà và cầm hộp kẹo mà Ran đã tặng.

"Vậy tôi xin thứ lỗi, tôi sẽ đi bây giờ."

"Hm, mau đi xử lý hết số bánh kẹo đó đi."

Hẹn gặp lại vào ngày mai.

Còn tiếp (?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top