Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Đấu Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tranh thu hồi thần sắc lạnh băng, nhìn Khương Tình cười nhẹ:

"Tại sao cậu không buông trước đi!"

"Tại sao tôi lại phải buông?"

Ánh mắt Khương Tình ánh lên vẻ khinh thường lại ngạo mạn, bá đạo nói tiếp:

"Cậu muốn phân cao thấp thế nào?"

An Tranh thản nhiên nói:

"Tớ nghe Vỹ Quang bọn họ nói cậu tửu lượng rất khá."

Ánh mắt An Tranh nhìn về phía Hạ Nhi đang trừng mắt giận dữ, lại làm như không thấy, nở nụ cười dịu dàng nói tiếp:

"Ai thắng sẽ đưa cô ấy về."

Khương Tình nhíu mày, nhìn về phía Vỹ Quang và Tiến Minh.

Tiến Minh giật thót, có cảm giác mình vừa làm điều gì đó sai trái. Biết điều ngậm chặt miệng.

Khoé môi Khương Tình cong lên một độ cong hoàn mỹ, nhìn về phía An Tranh cười như không cười, giọng nói trầm thấp từ tính tràn đầy gợi cảm:

"Được thôi!"

Dứt lời, Khương Tình liếc nhìn Hạ Nhi, nói:

"Nhưng trước hết cậu buông Hạ Nhi ra đã."

An Tranh không thoả hiệp, vô cùng cố chấp nói:

"Cậu buông trước!"

"Đừng hòng!!" Khương Tình thanh âm lạnh lẽo cực độ.

Hạ Nhi nhịn hết nổi, cô không nhìn hai người, nghiến chặt răng, ánh mắt giận dữ, cố giữ bình tĩnh mà mở miệng nói:

"Bây giờ tôi đếm đến ba, cả hai người đồng thời buông tôi ra, được chứ?"

Nói xong liền nhìn về phía An Tranh, An Tranh gật nhẹ đầu.

Cô nhìn về phía Khương Tình.

Khương Tình tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Hạ Nhi hít một hơi nhẹ rồi đếm:

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Ngay lập tức An Tranh nới lỏng tay, nhưng Khương Tình thì không, mạnh mẽ dùng lực kéo Hạ Nhi vào lòng mình, còn lui người về sau, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt.

An Tranh vô cùng tức giận, nghiến răng quát lên:

"Cậu vô sỉ!"

Hạ Nhi bị Khương Tình ôm chặt lấy, cô có chút thở không thông, trong đầu nghĩ:

Biết ngay là nữ nhân này sẽ không nghe lời mà.

Hơi thở Khương Tình mát lạnh, thân thể cô cũng khôi phục lại độ ấm bình thường, nhưng vẫn bị rượu làm cho nóng bỏng hai bên má.

Cô thề sẽ không bao giờ đụng vào rượu nữa.

Trong lúc An Tranh đang tức giận ngập trời thì Khương Tình lại cúi đầu nhìn Hạ Nhi, thanh âm ôn nhuận trầm ổn:

"Em say?" Một câu hỏi nhưng hàm ý khẳng định vô cùng rõ ràng.

Hạ Nhi cúi thấp đầu, hai má nóng bừng, tức giận phủ nhận vô cùng quả quyết:

"Không say, chị mới say!"

Khương Tình cong môi cười, cười vô cùng dịu dàng, cô nói:

"Tôi là say em!"

Ngữ khí vô cùng đương nhiên.

Hạ Nhi trợn tròn mắt.

Giờ phút này còn có tâm trạng thả thính ta.

An Tranh không nhịn được lập tức bước tới, Khương Tình ngay lập tức kéo Hạ Nhi ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ sự cảnh cáo.

Giọng nói không còn mang theo sự ôn nhuận nữa, thay vào đó là lạnh lùng băng lãnh như sương tuyết:

"Không phải muốn đấu rượu sao?"

An Tranh dừng bước chân, khuôn mặt yêu nghiệt trở nên đanh lại, giọng âm trầm tàn bạo:

"Được!!"

Dứt lời, An Tranh quay đầu về phía mọi người, lớn tiếng tuyên bố:

"Các cậu làm chứng."

Rồi nhìn về phía Khương Tình, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt:

"Được chưa?"

Khương Tình cười trầm thấp, khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên chút ôn hoà nhã nhặn thường ngày, giọng nói không nhanh cũng không chậm, khẽ hỏi:

"Cậu đưa Hạ Nhi và Lương Hạ cùng đến, đúng không?"

An Tranh khó hiểu trả lời:

"Đúng thế!"

An Tranh vừa nói xong, Khương Tình liền cho tay vào túi lấy ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số, bật loa lên, sau một tiếng chuông thì đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng Khương Tình lành lạnh, ra lệnh:

"Cho một chiếc xe tới quán bar X."

Bên kia cung kính trả lời:

[Vâng! Thưa tiểu thư!]

Khương Tình tắt máy.

Trong lúc xung quanh mọi người đang không hiểu Khương Tình làm cái gì, Khương Tình nhìn về phía Lương Hạ đang ngơ ngác đứng đó, cười ôn hoà giải thích:

"Lát em tới cổng nhé, sẽ có người đưa em an toàn về tới nhà!"

Lương Hạ bị nụ cười ôn nhuận như ngọc của Khương Tình làm cho tim đập chân run, ngoan ngoãn không chút lưỡng lự gật đầu trong vô thức.

An Tranh nghe thấy liền cả giận, nói:

"Khương Tình, cậu có ý gì?"

Chỉ nghe Khương Tình "à" một tiếng, nhìn An Tranh cười vô cùng dịu dàng, thấp giọng nói:

"Vì tớ sợ cậu gục ở đây, nên lên biện pháp dự phòng cho Lương Hạ thôi."

Nói xong liền không nhìn vẻ mặt tức giận không có chỗ phát tác của An Tranh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa, vung tay lên ra hiệu cho quản lý đi vào.

Quản lý vừa trông thấy Khương Tình thì thái độ cung kính như thấy tổ tông, khon lưng cúi đầu nói:

"Khương tiểu thư có gì căn dặn?"

Khương Tình ngữ khí lãnh đạm lạnh nhạt:

"Đem rượu tới! Mười chai Whisky trước đi."

Dứt lời liền khẽ quay đầu nhìn về phía An Tranh, cười vô cùng ôn nhuận tao nhã bổ sung:

"Loại mạnh nhất! Đắt nhất!!"

Quản lý toát mồ hôi hột, đưa tay lau vội vầng trán, cúi đầu "vâng" một tiếng rồi đi ra.

An Tranh môi cong lên ý cười lạnh, thần sắc thản nhiên.

Tiến Minh ở bên cạnh nghe thấy, mặt có chút biến sắc.

Trong đầu cảm thấy hơi lo cho An Tranh.

Tinh Thần cũng toát cả mồ hôi, thấy gian phòng này rõ ràng rất nhiều máy lạnh, nhưng không khí sao lại nóng bức người đến thế.

Cao Vỹ Quang từ đầu đến cuối đều bảo trì im lặng, tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi đầy gân xanh.

Một Khương Tình đã khiến hắn vô cùng căm phẫn, bây giờ lại tới tiếp một An Tranh lai lịch không tầm thường.

Hắn nên cảm thấy thế nào khi tình định của hắn một người nối tiếp một người đều là nữ nhân đây?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top