Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Gia tộc Whitmore [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay có vẻ khác mọi khi nhỉ ... ?"

Glushien nhìn xuống cổng thành từ cửa sổ của chính điện, đây là lần đầu tiên cậu thấy khách khứa đổ dồn về Sastriya đông tới vậy. "Người nào người nấy đều ăn mặc một cách hết sức trang nhã và lịch sự," Glushien thì thầm. Plaigate vốn dĩ chỉ là một hòn đảo nhỏ nằm ở phía Đông và từ lâu đã không ai ghé thăm mặc dù mỗi ngày đều có thêm một cuốn sách được viết ra. Việc họ chưa từng tới đây lần nào khiến cậu tự hỏi liệu những gì được viết trong đó có phải là sự thật? Suy cho cùng thì vua Arnaldr Fitzgerald cũng chẳng ưa gì người Emendosus, ông ta có thể bày ra đầy rẫy những lý do khác nhau để người dân của mình không bén mảng tới gần Plaigate, đấy là còn chưa nói tới việc Arnaldr không tới dự đám cưới của em gái mình - Cecelia Fitzgerald, hiện tại là phu nhân Cecelia Whitmore của thành Sastriya.

"Em không thích ông ta tới đây chút nào."

Cậu quay sang nói với anh trai mình, người mà nãy giờ đang đứng khoanh tay, lưng dựa vào bờ tường cạnh thành cửa sổ. Anh là Uzidien Whitmore - một trong ba viên ngọc quý giá của lãnh chúa Grulius và phu nhân Cecelia. Anh chỉ lớn hơn Glushien một bậc nhưng lại vô cùng điềm tĩnh, khác xa so với cái ngưỡng cửa của tuổi 20 đầy bồng bột của bao người cùng trang lứa ở Plaigate. "Hai anh em họ rất đặc biệt," cũng có vài người nghĩ như vậy và trong thâm tâm, Glushien biết nó đúng. Cậu vẫn còn nhớ như in những gì mà già May đã nói với mẹ mình ngay từ lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy hai anh em họ. "Người rất đặc biệt, thưa phu nhân! Nhà Bloom đã phục vụ gia tộc Whitmore biết bao nhiêu năm tháng nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến bản thân mình được theo hầu một người phúc hậu như phu nhân đây. Chẳng phải nói đùa nhưng lãnh chúa Grulius hồi nhỏ cũng rất cứng đầu và hay cằn nhằn về những người hầu khác trong thành. Ngài ấy thường trốn ra ngoài để chơi đùa với đám trẻ ở thị trấn thay vì nghe lời cha mình là lãnh chúa Qedius quá cố. Nếu như không nhờ phu nhân thì chắc ngài ấy vẫn còn giữ cái tính ham chơi của ngày nào. Cái thân già như tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, tận mắt nhìn thấy lãnh chúa Grulius trưởng thành như bây giờ khiến tôi mừng lắm! Cảm ơn người đã cho ngài ấy một mái ấm thực sự!"

Trước những lời nói này, mẹ cậu chẳng nói gì mà chỉ liên tục cầu xin sự tha thứ. Bà ấy biết tội lỗi kinh khủng mà gia tộc Fitzgerald đã đem lại cho gia tộc Whitmore. Những gì mà cha bà làm đối với lãnh chúa Qedius là một tội ác không thể tha thứ và bà cảm thấy nặng nề vì nó. Sự nặng nề ấy lớn tới nỗi dày vò tâm trí bà, khiến bà khổ sở bởi những đêm dài chẳng thể chợp mắt dù chỉ một chút và đỉnh điểm là khi bà không dám nhìn thẳng vào mắt của chồng mình. Cecelia Fitzgerald giống như một con tốt thí trong cuộc chiến tranh giành quyền lực này khi bị anh trai ép buộc phải kết hôn với lãnh chúa Grulius của xứ Plaigate. Hai người họ chẳng phải quen biết gì nhau và thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau lần nào, vì vậy đương nhiên hôn lễ này cũng chỉ như cái vỏ bọc cho ý định thật sự của Arnaldr Fitzgerald là thâu tóm đủ các lục địa trong cõi Ihines. Nó được cử hành ngay tại Plaigate và theo lời già May kể lại cho Glushien thì hôn lễ vô cùng ảm đạm, không khách mời cũng chẳng có bài ca nào vang lên. Lời thề vĩnh cửu lần đầu tiên kết nối một người Ferox với một người Emendosus và điều thần kỳ này chỉ có người dân ở Plaigate là rõ nhất, ngoài ra thì không một ai khác ở bốn vương quốc hay biết. Mặc dù vậy nhưng lãnh chúa Grulius vẫn vô cùng quan tâm tới vợ mình, ông luôn tỏ ra dịu dàng để không làm bà ấy bị tổn thương và còn nói rằng bản thân mình chưa bao giờ hối hận khi đồng ý kết hôn. "Tôi chưa từng nghĩ ngài ấy lại dễ dàng chấp nhận một người phụ nữ như tôi. Tại vì cha tôi mà cha ngài ấy phải chết ... nếu là bà thì bà có đồng ý tổ chức hôn lễ này hay không?" bà cất tiếng hỏi và câu hỏi này khiến già May nở một nụ cười nhẹ, "Đương nhiên câu trả lời là có rồi, thưa phu nhân yêu quý của tôi ơi! Việc người mang dòng máu của tộc Ferox thì có gì là xấu đâu chứ? Mọi sự sống trên cõi Ihines này đều do Pháp sư Barksdale vĩ đại quyết định và tôi biết chắc rằng ngài ấy tạo ra chúng ta là vì mục đích tốt đẹp chứ chẳng phải để ta phân biệt đối xử lẫn nhau. Dòng máu không quyết định số phận của con người, người Emendosus chúng tôi không hề có ác cảm với bất cứ tộc nào cả nhưng có lẽ vì sự hiểu lầm tai hại mà họ nhẫn tâm chà đạp lên xứ Plaigate xinh đẹp này. Máu của loài Rồng chảy trong huyết quản người Emendosus và nó khiến họ nhầm tưởng rằng chúng tôi muốn thâu tóm mọi thứ, có lẽ ngài Lawrence cũng đã nghĩ như vậy khi cố ám sát lãnh chúa Qedius. Nhưng việc này phu nhân không hề liên quan nên tôi khuyên người đừng nên cảm thấy tội lỗi. Thay vì thù hận thì người dân chúng tôi thật sự biết ơn người vì đã đem tới thế giới này hai sinh linh bé bỏng như cậu Uzidien và cậu Glushien," già May tới gần hai đứa trẻ đang nấp sau bộ váy của Cecelia, bà ấy đưa tay lên vuốt ve bờ má mềm mại của chúng rồi nói. "Một người mang nét giống lãnh chúa Grulius hồi còn bé và một người mang nét giống phu nhân hiện giờ đây, chúng đặc biệt y hệt như cha mẹ chúng vậy!"

Quả thật ...

Đến cả Glushien cũng không thể phủ nhận điều này.

Cậu thấy rõ sự đặc biệt của anh trai mình qua đôi mắt xanh màu biển đang lấp ló dưới mái tóc nâu sẫm ấy. Mọi thứ toát ra từ Uzidien thực sự giống cha và càng ngày nó càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Em định mang cái vẻ mặt cau có đấy ra để nhìn đức vua của chúng ta sao?"

"D-Dạ?"

Uzidien bỗng dưng cất lời khiến Glushien choàng tỉnh, có lẽ vì thấy em trai mình cứ mãi trầm ngâm như vậy khiến anh cảm thấy lo lắng.

"Anh đang hỏi em đấy, em tính mang cái vẻ mặt ỉu xìu đó ra gặp các vị khách của chúng ta sao? Vui lên nào, anh chắc chắn rằng bữa tiệc sẽ không tệ đến thế đâu. Dù sao chúng ta cũng phải gặp ông ấy mà!" anh cười nhẹ.

"Em chỉ cảm thấy bối rối một chút thôi anh à ... Mặc dù ông ta là anh trai của mẹ nhưng em vẫn không muốn gặp mặt ..."

"Quả nhiên em cũng có cảm giác giống anh, anh cũng chẳng muốn gặp mặt người đã đối xử tệ bạc với mẹ chúng ta chút nào nhưng đây là tiệc sinh nhật của Ivry. Con bé ắt hẳn sẽ cần tới hai người anh trai giúp đỡ trong việc giao tiếp với những người khác đấy."

"Anh nhắc tới Ivry em mới nhớ, con bé lại chạy đi đâu rồi nhỉ? Nãy em có tới phòng nhưng không có ai ở đó cả, già May cũng không biết con bé đang ở đâu luôn. Em nghĩ Azith biết nên đã đi tìm cô ấy, rốt cuộc là cả hai người đều biến mất," Glushien thắc mắc.

"Có lẽ là ở khu chợ hoặc bờ biển, anh nghĩ vậy."

"Sao anh lại nghĩ con bé ở hai chỗ đấy chứ?"

"Em nhớ con bé từng nói gì vào lần đầu tiên chúng ta dẫn nó tới quán Ba Ngón của ngài Wador chứ?"

"Để em nhớ coi ... Hừm, bánh Crocotta ở đó rất ngon, mỗi khi ta cắn một miếng thì vị quế lan tỏa khắp khoang miệng ... trừ việc Wador bán chúng kèm với nước ép táo chứ nhất quyết không chịu bán riêng cho em ... ông ấy ác thật đấy ... Hoặc vài ngụm rượu Khói để xua tan mệt mỏi, ban đầu vị hơi lạ nhưng mà nhấp môi lần thứ hai là đảm bảo quên lối về luôn ... Hay là trà được làm từ cây Privet, em nghe người ta nói rằng uống nó sẽ giúp ta dễ ngủ hơn đấy," Glushien liến thoắng.

"Chúng ta đang nói tới Ivry chứ không phải là em đâu Glushien ... Mà chờ chút ... chúa ơi, Glushien! Đừng có nói với anh là em đã ..."

"Xin thề trước chúa Rồng vĩ đại và bảy pháp sư của Khởi Nguyên, e-em chỉ lén trộm một chai từ hầm rượu của cha và uống một xíu thôi!!!"

"Trời đất, em thậm chí còn chưa đủ 20 tuổi nữa. Mà làm sao em lẻn vào hầm rượu hay vậy? Chẳng phải Akivias là người trông chừng nó sao?"

"Em có cách của em mà, anh quên em là ai rồi ư?" Glushien cười một cách đắc ý.

"Tên trộm ranh ma nhất cái xứ Plaigate này, thưa cậu Glushien!"

"Anh làm ơn có thể quay lại làm Uzidien điềm tĩnh của mọi ngày được không? Em chỉ phá luật chút xíu thôi mà anh cứ trêu em là sao?"

"Mẹ sẽ không vui vẻ gì với cái chút xíu đó của em đâu. Anh cá một cái bánh Crocotta ở quán Ba Ngón rằng em sẽ bị bà ấy phạt xuống bếp để phụ giúp những người khác chuẩn bị bữa tiệc hoặc tệ hơn là xếp chỗ của em ngay cạnh vua Arnaldr"

"Thôi nào, anh sẵn sàng bán đứng em trai mình chỉ vì một cái bánh ư?"

"Đương nhiên rồi! Anh có thể vừa thưởng thức món em thích vừa coi em đau khổ mà."

"Rồi rồi, chốc nữa em sẽ khai thật với cha và xin lỗi Akivias vì đã chuốc say anh ấy để lẻn vào hầm rượu," Glushien nói.

"Thì ra đây là cách mà em dùng để vượt qua người bảo vệ mới của cha. Đúng là thằng em trai ngốc nghếch của anh, tí nữa chúng ta có thể uống trong bữa tiệc mà. Hôm qua, anh đã gặp cha và xin phép ông rồi."

"Sao bây giờ anh mới nói với em? Anh có biết tửu lượng của Akivias kinh khủng tới mức em phải tốn tận sáu đồng Jun để mua rượu nhằm chuốc say anh ấy không? Sáu đồng Jun đổi lấy một chai rượu Khói trong khi tí nữa ta có thể uống thỏa thích ... chúa ơi, em thật ngu ngốc!" Glushien thở dài một hơi, cậu bắt đầu thấy tiếc cho túi tiền của mình.

"Được rồi! Tất cả đều là do anh không nói trước với em. Giờ ta tới quán Ba Ngón tìm Ivry rồi anh sẽ mua cho em một cái bánh Crocotta thay cho lời xin lỗi nhé?"

Đứng trước dáng vẻ hoảng hốt của Glushien, Uzidien thực sự muốn trêu cậu thêm chút nữa nhưng có lẽ việc ấy nên để sau thôi vì bây giờ hai người họ phải đi tìm đứa em gái bé bỏng của mình.

"Nhưng cha mẹ dặn chúng ta phải ở lại đại sảnh để chốc nữa còn cùng họ đón chào các vị khách từ bốn vương quốc mà? Anh định trốn ra ngoài thật sao?"

"Anh không phải là lãnh chúa của Plaigate nên thú thật anh cũng chẳng quan tâm lắm tới việc chúng ta có chào đón họ hay không. Anh chỉ biết rằng họ có thể chờ nhưng Ivry thì không thôi."

"Em nghĩ anh sẽ sớm thừa kế nó thôi, năm nay anh tròn 20 tuổi rồi còn gì. Chẳng mấy chốc nữa mà em được nhìn thấy vương miện được đặt trên mái tóc nâu của anh, lãnh chúa Uzidien Whitmore của thành Sastriya xứ Plaigate!"

"Em biết gì không Glushien ...?" Uzidien nhìn cậu rồi cười, "Thật ra ... cái danh xưng ấy không hề phù hợp với một kẻ như anh. Anh chẳng biết mình đặc biệt như thế nào trong mắt em hay già May hoặc bất cứ ai khác ở Plaigate nhưng đối với anh ... trong đôi mắt của anh thì anh chỉ là một chàng trai bình thường. Anh có đôi mắt của cha nhưng không có nghĩa là anh giống ông ấy, anh khác em về ngoại hình nhưng không có nghĩa là anh đặc biệt hơn em. Vậy nên đừng tự suy nghĩ rằng chỉ có anh mới xứng đáng với cái ghế nằm chính giữa đại sảnh nữa."

"Anh biết đọc suy nghĩ của em à? Hay là cha đã kể cho anh về chuyện đó?"

"Glushien à, em thật sự nghĩ anh không chú ý tới em sao? Anh đâu phải người lạnh nhạt tới vậy chứ?"

"..."

Glushien im lặng một lúc lâu.

Chỉ là cậu đang phân vân không biết nên đáp lại Uzidien như thế nào cho phải lẽ.

"Em có thể tỏ ra vui vẻ khi ở bên cạnh người khác nhưng bầu không khí u sầu trong lòng em thì anh là người biết rõ nhất. Nếu anh không nói ra thì em sẽ giữ khư khư nó tới khi nào? Anh muốn thấy Glushien nhiệt huyết của thường ngày chứ chẳng phải một Glushien hiện giờ đây. Nếu em có gì muốn nói thì hãy nói với anh, đừng cố che giấu cảm xúc của mình ... bởi vì em là em trai của anh mà!"

À ...

Bầu không khí bí bách vừa nãy đã dần biến mất sau câu nói của anh ấy rồi, Glushien tự nhủ với bản thân mình. Nói rằng càng lớn lên anh ấy càng giống cha quả nhiên chẳng hề sai chút nào và có lẽ những điều anh nói hoàn toàn đúng. Từ lúc nghe thấy những lời già May nói phải chăng đã làm cậu cảm thấy ghen tị với anh? Glushien chẳng biết nữa, cậu vẫn luôn ghét đôi mắt màu vàng của mình chỉ vì nó trông thật khác biệt. Trong khi ánh mắt của Uzidien và Ivry chứa đựng cả đại dương sâu thẳm thì ánh mắt của cậu ghê tởm tới nỗi mỗi khi ngắm nhìn nó trong gương, cậu chỉ thấy bóng dáng của gia tộc Fitzgerald.

"Em đã sợ ...," Glushien nói.

"Em sợ điều gì chứ? Nói cho anh nghe đi."

"Em sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ giống như những người Ferox ngoài kia ... em sợ mình sẽ thay đổi ... và em không muốn điều đó xảy ra."

"Ôi trời, em đúng là tên ngốc mà! Có ai lại đi nghĩ về điều đó trong khi biết mình rất đặc biệt không cơ chứ?"

"Đặc biệt ... ư?"

"Đúng vậy, Glushien của anh rất đặc biệt mà, không phải sao? Em có thể dễ dàng làm quen với mọi người, em có thể khiến Ivry cười trong khi anh thì không làm được như vậy. Em dễ dàng vượt qua Akivias chỉ nhờ vào việc chuốc say anh ta mà chẳng cần tốn chút sức lực nào và còn nhiều thứ nữa. Đặc biệt nhất là ánh mắt của em, chúng đẹp như tia nắng ấm của bình minh xứ Plaigate vậy! Anh vẫn luôn thích chúng và cả cha nữa, ông ấy thực sự thích màu mắt của em vì nó khiến ông ấy nhớ tới mẹ, chỉ là ông ấy không dám nói ra thôi."

"Vậy sao ...?"

"Vui lên đi hoặc em sẽ mất phần Crocotta của mình nếu cứ giữ cái mặt ỉu xìu ấy đấy!"

"Chứ không phải tại anh cứ bắt ép em phải nói ra sao?"

"Anh nghĩ ta nên đi thôi, sẽ không tốt nếu Ivry ở một mình ngoài kia đâu."

"Ừ, mình đi thôi."

Uzidien dẫn Glushien xuống đại sảnh và bắt đầu tìm cách lẩn trốn khỏi ánh mắt của Gifbert Covania, người được cho là cánh tay phải đắc lực của lãnh chúa Grulius. Anh ấy phụ trách việc kiểm tra những vị khách tới tham dự buổi tiệc này theo lời của ông để đảm bảo an toàn cho mọi người khác trong thành. Đương nhiên cũng chẳng dễ dàng gì đối với hai anh em họ khi Gifbert đang đứng sừng sững ngoài kia, nếu bị anh ấy bắt gặp đang trốn ra ngoài thì hậu quả dành cho họ sẽ rất lớn vì theo lời của cha thì họ tuyệt đối không được đi bất cứ đâu cho tới khi kết thúc buổi tiệc. Và còn gì tệ hơn được nữa khi cùng lúc này có một đoàn người đang tiến vào trong đại sảnh, đó chính là gia tộc Fitzgerald.

"Kia là Arnaldr và vợ con ông ta sao?" Uzidien thắc mắc.

"Chắc là vậy rồi!"

"Thật không như tưởng tượng của anh, anh từng nghĩ ngoại hình ông ta phải đi chung với danh tiếng của mình chứ không phải như thế này. Nói sao nhỉ? Trông ông ta chẳng có vẻ gì của một vị vua tàn ác cả, trừ bộ trang phục đắt tiền mà ông ta khoác lên người ra thì tất cả đều bình thường," Uzdien nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#inside