Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển I: Tiếng chuông của Sastriya Chap 1: Lục địa Plaigate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục địa Plaigate.

Mọi người thường gọi nó là "Hòn đảo Tự do" - vùng đất cách xa khoảng vài dặm về phía Đông, vượt qua cả biển Xanh và sự màu nhiệm của lục địa này quả thực vượt xa so với tưởng tượng của nhiều người khiến họ phải viết hàng ngàn cuốn sách. Nhưng chỉ qua những trang giấy mỏng ấy thì làm sao lột tả được vẻ đẹp hùng vĩ mà Plaigate có chứ? Phải là nhìn thấy tận mắt, phải đặt chân lên đảo và hòa mình vào dòng người đông đúc thì ta mới biết lý do tại sao nó đặc biệt hơn tất thảy so với các vương quốc khác được. Vì lẽ đó nên hẳn đã có một số người liều mình vượt biển Xanh với mục đích khám phá nó.

"Bao quanh bởi nước biển, nơi này đã tồn tại khoảng 350 năm. Tôi chỉ nhìn lướt qua đoạn các hoạt động của người dân xứ Plaigate trong sách và chúng cũng bình thường như những nơi mà tôi từng có nhã ý ghé thăm. Ban đầu hòn đảo này trong tưởng tượng của một kẻ thích lang thang khắp chốn như tôi có lẽ không to lớn như khung cảnh đang hiện hữu trước mặt đây. Say mê? Ôi, đương nhiên là không rồi! Vì để miêu tả điều tôi đang tận mắt thưởng thức có lẽ từ say mê là chẳng bao giờ đủ." Trích từ cuốn sách Ihines và máu của Wight Eddval, người Ferox được cho là kẻ đầu tiên bước chân tới Plaigate. Suốt quãng thời gian của tuổi 20 anh đã dành hầu hết để làm quen và hòa nhập với những người Emendosus ở trên đảo. "Họ rất thân thiện và hiếu khách," Wright viết trong nhật ký hành trình của mình. "Chẳng giấu gì ai nhưng trước kia bản thân tôi cũng từng được nghe rất nhiều lời dèm pha về những người trên đảo. Đương nhiên chúng toàn là lời đồn bịa đặt vô căn cứ từ đám dân đen của vương quốc Etharia. Ai cũng biết rằng người Ferox ghét cay ghét đắng người Emendosus bao đời nay chỉ vì họ được Pháp sư Khởi Nguyên Barksdale ưu ái hơn. Mà cũng phải thôi, làm gì có ai sống trên đời mà không có người thích người ghét chứ? Mỗi tội chúng chẳng phải mối bận tâm của tôi vì ngắm nhìn sự tuyệt diệu ấy là mục đích duy nhất thôi thúc tôi tới Plaigate mà!" Dù đọc từng câu từng chữ trong cuốn sách rất hay nhưng thực tế thì chuyến hành trình chẳng hề thuận lợi như những gì anh đã viết. Thử hỏi có ai lại quên túi tiền xu đầy ụ của mình ở nhà ngay từ ngày đầu tiên tới thị trấn đông vui nhất lục địa hay không? Wright hững hờ giữa đám đông, anh chỉ có thể đứng nhìn người ta buôn bán. Thậm chí lục trong túi áo, túi quần cũng còn chẳng đủ tiền để mua một chai rượu nữa.

"Có nằm mơ cũng không ngờ một người Ferox như mình lại quên đem theo tiền," Wright nở một nụ cười miễn cưỡng rồi tiếp tục trải bước trên đường. Khởi đầu tồi tệ như này cũng chẳng phải lần đầu tiên đối với anh nên thà đi ngắm nghía xung quanh một chút vẫn tốt hơn việc đứng thờ thẫn ở đó mà không làm gì. Wright hòa mình vào sự ồn ào của Shivercrest và lòng hiếu khách lẫn cách họ mời chào anh thực sự là một điểm nhấn. Giữa cái bầu không khí đông đúc ấy, Wight tưởng chừng thị trấn này đang mở lễ hội thay vì là buôn bán bình thường. Anh có thể đã từng lướt qua những sạp bán vải lụa ở Etharia, cũng vài lần ghé thăm tiệm rèn nổi tiếng tại Wynforte nhưng chúng không thể đem ra so sánh với cái vẻ rộn ràng của trấn Shivercrest được. Người dân ư? Họ cực kì hào phóng với những vị khách tới thăm Plaigate từ phương xa. Điển hình như việc Wright được thưởng thức những món ăn truyền thống của họ mà không mất một xu nào, chẳng những thế anh còn được một ông chủ quán rượu ngỏ ý mời ở lại qua đêm khi ông ta biết được chuyện anh không đem theo tiền dự trữ.

"Tôi đã nhận quá nhiều từ mọi người rồi nên ngài không cần phải làm như vậy đâu!" Wright khua tay làm vẻ từ chối, anh biết mình không thể nhận mọi thứ một cách miễn phí như thế được. Đặc biệt là khi họ đối đãi với anh như thể người nhà chứ chẳng phải một người lạ hoắc nào đó.

"Ngài ư? Trời đất, ta đã quá già để mang cái danh xưng ấy rồi chàng trai trẻ ạ! Hãy gọi ta là Wador, Wador Moriarty và thay vì cứ tỏ ra căng thẳng như vậy thì sao cậu không thả lỏng người ra nhỉ? Yên tâm tá túc qua đêm tại đây đi, ở Plaigate người ta sẽ không đánh đập ai chỉ vì vài đồng xu lẻ đâu."

"T-tôi sợ mình sẽ làm phiền tới công việc của ngài mất! Hẳn sẽ chẳng thoải mái gì khi khách ghé thăm quán rượu và buộc phải nhìn mặt một tên Ferox như tôi đây ...," Wright nói.

"Người Ferox thì có vấn đề gì sao? Ta chưa thấy bất kỳ người Emendosus nào ở Plaigate tỏ ra ghen ghét đối với cậu đâu nhé! Vả lại ở đây chúng ta không phải những kẻ phân biệt đối xử nên cậu hoàn toàn chẳng cần phải lo việc người khác sẽ nhìn mình bằng nửa con mắt. Với kinh nghiệm sống gần 50 năm của mình, ta đảm bảo cậu sẽ ổn thôi, cậu ..."

"Wright, Wright Eddval thưa ngài. Nhưng tôi ..."

"Nhưng nhị gì chứ? Nếu cậu không muốn thế thì ta có thể nhận cậu vào làm ở quán để thay thế tiền thuê trọ. Sao nào Wright? Vừa có chỗ ngủ vừa được thưởng thức rượu ngon, đề nghị này của ta cậu thấy sao?" Wador vỗ vai Wright.

"... Tôi có thể ở lại thật ư?"

"Đương nhiên rồi! Đằng nào thì quán cũng thiếu người phụ, với cả có cậu ở đây thì chắc ta cũng đỡ buồn hơn. Mỗi ngày ta sẽ trả cậu ba đồng Jun và cậu có thể lấy chúng để mua đồ ăn. Như thế sẽ chẳng cần phải đón thuyền quay về nhà nữa, phải không?"

"Đồng Jun? ... Ở Plaigate người ta không xài đồng Kin sao, thưa ngài?" Wright thắc mắc. Đây là lần đầu tiên anh nghe qua loại tiền xu có tên gọi như vậy.

"Chuyện dài lắm, nói trắng ra là người Emendosus bọn ta không được phép sử dụng đồng Kin. Nhờ phước lành của cái tên Arnaldr quái quỷ mà các bộ tộc tôn sùng rồi đưa lên làm vua của mọi vương quốc, hắn ta chính là nguyên nhân khiến tộc Emendosus bọn ta bị cô lập như này đây. Cậu không biết cũng phải thôi vì chẳng người nào đủ can đảm đứng lên vạch trần hắn và viết những điều thật sự cả," Wador bắt đầu phàn nàn "Ta chắc chắn với cậu một điều rằng tất cả những gì cậu biết về người Emendosus chỉ là mấy lời bịa đặt từ Arnaldr thôi. Trước giờ gia tộc Fitzgerald vẫn luôn thù ghét những kẻ mang dòng máu pháp sư như bọn ta mà."

À phải rồi, Wright nhớ mình cũng từng được nghe cha kể về điều đó khi anh còn bé. Với dòng máu của Rồng chảy trong huyết quản, người Emendosus đã từng là những kẻ thống trị bốn vương quốc. Bài ca của họ văng vẳng khắp các ngõ ngách, chẳng ngoại trừ bất cứ nơi nào dù là những kinh thành lớn hay các khu ổ chuột.

"~ Hừng đông đã đến bên ta,

những đứa con của Barksdale!

Ánh sáng của nó rực lên như ngọn lửa

Mang lại sự cai trị từ bóng đêm,

cái ác đã tan biến.

Hỡi những đứa con của Rồng!

hãy lắng nghe tiếng gọi của đất mẹ,

hãy chết vì bộ tộc

vì anh em ta ...

Ôi! Hãy đi theo kẻ xứng đáng được tôn vinh,

hãy hát vang bài ca của ta cho kẻ thù.

Ta mang trong mình dòng máu Khởi Nguyên

và ta sẽ chết

chết trong sự kiêu hãnh

thay vì chết trong ngọn lửa của hận thù.

Ta vĩnh viễn trường tồn

cho dù ánh sáng vụt tắt trong đêm đen

... ~"

Và khi cúi đầu trước quyền năng của người Emendosus, một kẻ Ferox tên là Lawrence Fitzgerald đã đem lòng ghen tị và nhen nhóm ý định đày đọa họ. Hắn mặc định rằng người Emendosus nếu không được Barksdale ưu ái thì họ chẳng là cái thá gì cả. Quyền lực thống trị tất cả thì chẳng bao giờ dành cho kẻ phụ thuộc vào ma thuật, nó chỉ xứng đáng với người biết cách điều khiển các vương quốc một cách khôn ngoan mà thôi. Quả thật Lawrence Fitzgerald không phải người nói suông, hắn đã thực sự bước lên bậc thềm của quyền lực và thâu tóm toàn bộ bốn vương quốc bằng cách hạ sát Qedius Whitmore, người được cho là lãnh chúa lúc bấy giờ. Nhưng lòng tham vô đáy của con người chỉ dừng lại tại đó thôi sao? Câu trả lời là không. Đối với Lawrence, việc giết người cầm đầu thôi là chưa đủ so với việc chứng kiến hàng ngàn người Emendosus thống khổ ngoài kia. Hắn muốn thấy họ vùng vẫy trong biển máu, muốn thấy họ tuyệt diệt thì mới thỏa lòng. Chỉ tiếc rằng Lawrence không thể khiến "những đứa con của Barksdale" biến mất khỏi Ihines như thế được vì họ khác hắn. Tộc Emendosus vẫn mang ma thuật và họ mạnh hơn bất kỳ đội quân hùng mạnh nào kể cả khi người đứng đầu đã chết. Lawrence cũng chỉ là một người bình thường, việc ám sát Qedius Whitmore đã khó rồi chứ chẳng cần kể tới chuyện tàn sát cả một tộc nên hắn quyết định tách biệt họ trên một hòn đảo ở phía Đông.

"Cha tôi cũng có kể lại chuyện này nhưng ...," những gì Wador nói Wright đều đã từng nghe qua, có điều trong đó không đề cập tới việc người Emendosus vẫn bị cô lập tới tận bây giờ.

"Hẳn cậu định nói đến lý do Arnaldr vẫn thù ghét bọn ta nhỉ? Wright à, gia tộc Fitzgerald vốn chẳng phải thể loại tốt đẹp gì cho cam. Cậu nghĩ cái tên Lawrence đó là ai chứ? Hắn ta chỉ vì lòng đố kỵ đã tự tay giết chết lãnh chúa Qedius và còn đày ải bọn ta tới đây thì đương nhiên con cái hắn cũng vậy rồi. Chỉ khác ở chỗ là Arnaldr tàn bạo hơn gấp trăm lần, nắm trong tay cả bốn vương quốc rồi mà hắn vẫn còn muốn cai trị cả Plaigate nữa kìa."

"Tôi vẫn không hiểu lắm, rõ ràng là Plaigate theo lời của ngài vẫn đang rất bình yên cơ mà? Làm sao vua Arnaldr có thể tự cho mình quyền quyết định số phận của hòn đảo tự do này chứ?" Wight thắc mắc.

"Hòn đảo tự do ư? Thì ra ở ngoài kia người ta gọi Plaigate như vậy. Thú thực thì ta chẳng biết bây giờ nó có tự do hay không nữa. Hừm, để xem nào, cậu biết phu nhân Cecelia Fitzgerald chứ?"

"Có thưa ngài! Nhưng mà bà ấy thì có liên quan gì tới chuyện này ạ?"

"Phu nhân Cecelia chính là vợ của Grulius Whitmore - lãnh chúa thành Sastriya cai trị Plaigate này đây. Ta vốn chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào nhưng có vài người kể lại rằng bà ấy bị Arnaldr ép buộc phải cưới lãnh chúa Grulius. Mà cậu biết rồi đấy, khi hai người họ trao nhau lời thề vĩnh cửu thì cũng đồng nghĩa với việc Plaigate gần như nằm trong tay tên Arnaldr rồi còn gì. Các Pháp sư Khởi Nguyên cũng đâu còn sống để ngăn chặn cái kế hoạch đó của hắn chứ?" Wador thở dài một hơi, "Ít nhất thì phu nhân Cecelia vẫn là người cứu vãn cái hiện thực tàn khốc này. Lòng tốt của phu nhân đối với người Emendosus khiến ta nhiều lần quên đi thân phận thật sự của bà ấy."

"Nghe ngài kể thì có vẻ phu nhân Cecelia rất được lòng mọi người ở đây. Thế thì tốt quá rồi! Thật may khi bà ấy không giống những người Ferox khác ở xứ Etharia."

"..."

Wright hào hứng đáp lại và anh chợt nhận ra Wador đang nhìn chằm chằm vào mình từ nãy tới giờ. Vốn dĩ chẳng giỏi trong việc đoán người khác đang nghĩ gì, Wright luôn cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của đối phương vì anh cho rằng có thể mình đã nói sai điều gì đó khiến người ta không hài lòng. Giống như khoảnh khắc lúc này đây, nó làm Wright trở nên căng thẳng tột độ bằng một lý do nào đó mà anh chẳng thể diễn tả qua lời nói. Nhưng dù sợ hãi tới cỡ nào thì việc đứng giữa bầu không khí ngột ngạt này cũng không khiến mọi thứ trở nên tốt hơn nên anh buộc phải phá vỡ nó.

"N-ngài Wador ... có phải tôi vừa nói sai điều gì làm ngài phật lòng không? X-xin ngài tha thứ cho thái độ bất lịch sự của tôi ..., tôi hứa sẽ không có lần sau đâu ạ!"

"À không, bất lịch sự gì chứ? Ta chỉ suy nghĩ một chút thôi, cậu đừng hiểu lầm nhé!" Wador nhẹ nhàng đáp lại.

"Tôi xin mạn phép hỏi về chuyện mà ngài đang suy nghĩ được chứ? Ngài đang phiền muộn về điều gì đó sao?"

"... Chà, ban đầu ta chỉ nghĩ cậu là một chàng trai bình thường nhưng mỗi lời cậu thốt ra khi nói chuyện làm ta nhớ đến một người. Cái điệu bộ vội vã từ chối nhã ý và hơi tí là xin lỗi tên Wador này của cậu ta đều giống y hệt cậu đó, Wight ạ! Thảo nào ta cứ cảm thấy lạ, hóa ra là do cách hành xử của hai người na ná nhau."

"Có một người ... giống hệt tôi sao?" Wright thờ thẫn.

"Khà khà, ngạc nhiên chứ? Mà năm nay cậu bao nhiêu tuổi thế Wright?"

"Năm nay tôi tròn 20 tuổi, thưa ngài!"

"Theo ta nhớ thì hình như cậu ta cũng bằng tuổi cậu luôn đấy. Tên là cái gì U ... U ấy ... để ta cố nhớ lại xem nào ..." Wador đưa tay lên vò mái tóc nâu rối rắm của mình rồi hét toáng lên "À ĐÚNG RỒI, LÀ UZIDIEN."

"U-Uzidien?"

"Phải phải, là Uzidien Whitmore! Cậu ta là con trai cả của lãnh chúa Grulius và phu nhân Cecelia. Tại vì cha cậu ta là khách quen của quán này nên ta nhớ rõ lắm, tính ra cũng vài tháng rồi không có thấy thằng nhóc đó tới đây mua rượu rồi," Wador nói.

"Khách quen? Mua rượu sao?"

"Cậu không biết đó thôi chứ quán Ba Ngón của ta cũng gọi là có loại rượu ngon nhất cái xứ Plaigate phía Đông này đấy. Thật ra nếu đủ tuổi trưởng thành thì cậu cũng có thể thưởng thức chúng như bao người khác. Nói thật, bây giờ ta bắt đầu cảm thấy khá tiếc cho cậu vì không được nếm thử chúng trong lần đầu tiên tới hòn đảo này."

"Thưa ngài, tôi đã đủ tuổi trưởng thành rồi mà? Tôi vẫn có thể uống chúng nếu như được ngài cho phép," Wright vội vàng đáp lại.

"Không đâu, 20 tuổi chỉ là mốc trưởng thành ở Etharia chứ đâu phải ở Plaigate, đúng chứ? Cậu đã tới đây rồi thì cũng nên tập làm quen với những thứ mới mẻ đi." Wador cười, "Mà cũng đừng buồn làm gì vì chuyện này, ta cá cậu sẽ không thể tu hết sạch một cốc rượu Khói đâu. Đến cả lãnh chúa Grulius còn phải mất hàng tuần liền mới quen được vị của nó mà."

"Vậy ạ ... Mà tôi có vài điều thắc mắc về cái người tên Uzidien ngài nhắc tới lúc nãy. Cậu ta là người như thế nào vậy ạ?"

"Hừm, thế để ta kể cho cậu nghe về Uzidien Whitmore nhé?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#inside