Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Chương 7: Đã sớm bị chết đuối.....

Đúng như dự đoán, quản gia hao tốn không ít sức lực, liền cầm đến một chiếc đầm mới màu xanh nhạt . Đợi cô bé mặc vào xong, ông bỗng dưng ngẩn ra.

Cô trong gương có mái tóc đen mềm mại xõa xuống vai như thác nước, đôi mắt to long lanh, sáng động lòng người, đôi má bầu bĩnh phồng lên trắng nõn, dễ thương muốn mệnh mà.

Không biết nguyên nhân là do quần áo hay vì gì khác, quản gia cư nhiên lại cảm thấy, con bé này quả thật có chút giống với nhị tiểu thư khi còn nhỏ.

" Thúc thúc?"

Lục Lê nghi hoặc nhìn về quản gia, ông lắc đầu nói một câu không sao, lại không nghĩ nhiều nữa, liền đem cô nhóc dẫn đến trước cửa.

..................

Sau khi quản gia đưa Lục Lê ra ngoài, bởi vì yến hội sắp bắt đầu, có rất nhiều việc cần ông xử lý, không thể ở lại lâu hơn, nên rất nhanh quay trở lại biệt thự.

Lúc này trong đại sảnh tổ chức yến hội không ít người đã lần lượt đến, dựa vào cạnh bàn trò chuyện vui vẻ, nhóm hai ba người nâng ly rượu , ăn uống linh đình.

Quản gia cho người hầu chiêu đãi thật tốt, mặc khác ông lại phân công bố trí công việc xuống, lúc này mới đi lên lầu.

Vừa bước vào thư phòng, liền nhìn thấy Lục Quân Hàn đứng bên cạnh cửa kính nhìn xuống bên dưới, ánh mắt trung dung, vừa lúc có thể nhìn đến cô bé mặc chiếc đầm xanh vừa được ông đưa đến cửa.

Lúc này trời đã tối hẳn hoàn toàn.

Trong màn đêm, cô bé đứng lẻ loi trong một góc, bên cạnh còn có từng nhóm người lớn ăn mặc lộng lẫy đi qua, cô đơn đứng một mình trong góc càng làm cô bé thêm đáng thương . Giống như một con mèo nhỏ đáng thương bị vứt bỏ.

Quản gia nhìn một cái, càng nhìn càng không thấy tư vị.

Một lúc sau, trước cổng người xuống xe càng ngày càng nhiều, Lục Lê thấy thế liền nhanh chóng rời đi.

Rẻ ra một góc, thân ảnh cô gái nhỏ liền biến mất không thấy.

Lục Quân Hàn thấy vậy, không biết vì sao , lông mày càng nhíu chặt. Môi mỏng đều mím thành một đường thẳng, trong lòng có chút trống rỗng.

Rõ ràng là chán ghét trẻ con, nhưng luôn nhớ đến dáng vẻ của cô bé vừa rồi .............

Vui vẻ, đáng thương, tủi thân, đắc ý, kiêu ngạo,............

Phảng phất như đã từng nhìn thấy qua ở đâu rồi, giống như đã từng quen biết.

Cứ như thể con bé thật sự đã làm qua con gái của hắn vậy.

Quản gia thấy vậy, lại nhớ đến đoạn tin nhắn ngắn kia, thầm nghĩ:" Lục thiếu rõ ràng chính là rất thích cô bé đó, đáng tiếc chính mình lại không biết.

Biểu tình hiện tại của Lục thiếu, rõ ràng giống hệt biểu tình của ông lúc đầu đưa con gái đến trường đi học.

Không bỏ được, còn rất ưu phiền.

Quản gia suy đi nghĩ lại, lớn mật ho nhẹ một tiếng.

" Có việc nói thẳng" Lục Quân Hàn nghiêng đầu đạm mạc nhìn qua ông.

Quản gia tin tưởng vững chắc trực giác không sai của mình, ông cân nhắc xuống, căn da đầu nói:

" Lục thiếu, tiểu nha đầu này kỳ thật cũng rất đáng thương, lâu như vậy rồi cũng không có ai đến đón con bé, tôi nghĩ gia đình con bé 8 phần là không muốn quản đến nữa rồi"

Lục Quân Hàn đôi mắt trầm xuống, giễu cợt:" bọn họ không muốn quản, lẽ nào tôi còn phải thay bọn hắn nuôi con nữa sao, nhận xuống đứa nhỏ này? Tôi làm tổ chức từ thiện sao? "

Bên trong Hải Thành, ai mà không biết, Lục Quân Hàn ba chữ này, cùng từ thiện, chuyện tốt hoàn toàn không dính dáng đến, hắn không làm việc xấu thì người khác đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Quản gia ngừng lại một chút, thấy hắn kiêu ngạo mạnh miệng, chính là không chịu thừa nhận có để ý đến con bé, nhưng cũng không nản chí.

Chỉ bất đắc dĩ thở dài:" lúc trước tôi để ý thấy trên người con bé ăn mặc rách rưới, địa vị trong nhà hẳn là không cao, nói không chừng còn bị ngược đãi nữa . Người nhà con bé căn bản chính là không xem nhóc đó là người "

" Liền lấy lần này để nói, bọn họ vì để tránh làm cho ngài phát hiện, cư nhiên ép cô bé trốn dưới nước, nếu không phải mạng lớn, sợ rằng hôm nay cô bé này sớm đã chết đuối rồi!"

Editor ________ Tiểu Yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top