Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 194: Ôi trời ơi. Biển, biển! (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điên mất thôi.
Ngay khi nghe những lời đó, Cale tỉnh táo lại. Anh lập tức mở miệng.

"Không. Ta ổn mà."

Ánh mắt của Cale chuyển sang Raon, nhóc đang chớp mắt một cách ngơ ngác.

"Thật đó."

Chớp chớp.
Raon há hốc miệng nhìn Cale. Anh đối mặt với ánh mắt đó và tiếp tục nói.

"Plate cũng không sao, ta không nôn ra máu, cũng chẳng có vẻ ngất xỉu. Bây giờ ta không đau tí nào hết."
"...Thật vậy sao......?"
"Ừ, thật đấy. Đặc biệt là plate chưa bao giờ gặp nguy hiểm trong ngày hôm nay cả."

Tất cả đều là sự thật.

"...Thật sao?"

Biểu cảm của Raon dần dần trở nên tươi sáng hơn. Nhìn nhóc với khuôn mặt bình tĩnh, Cale kiên định gật đầu.

"Ừ-ừm."

Raon nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Cale. Bất chấp những ánh mắt đó, Cale vẫn rất tự tin.
Bởi vì đó là sự thật.
Sau đó, anh chạm mắt với Thiên Ma, người đang đứng đằng sau Raon.

Heh.

Thiên Ma cười khẩy.
Sau đó với khuôn mặt bất đắc dĩ, hắn ta thẳng thừng lắc đầu.

'Gã đó, sao lại như vậy chứ?'

Khoảnh khắc bực bội dâng trào, anh nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu.

- Ta hiểu tấm lòng lo lắng cho rồng nhỏ của cậu. Ta đã vô tâm rồi. Thật là thiếu cân nhắc.

...Hả?

- Thực ra, trong nỗi đau khủng khiếp như vậy, dù là ta thì cũng không muốn cho trẻ con biết rằng mình đã suýt chết khi đang phải chịu đựng sức mạnh của thiên nhiên. Ta đã chỉ nghĩ rằng rồng rất mạnh mẽ và thậm chí không cân nhắc đến tuổi của nó.

...Gì vậy trời.
Cale cảm thấy kỳ lạ.
Giọng của Thiên Ma rất bình tĩnh.
Như thể hắn chỉ đang nói sự thật.

- Nhưng điều gì đã khiến cho Thiên Huyệt mở ra như thế vậy? Cậu đã kiểm soát được nó sao? Làm thế nào mà con người có thể thu được nhiều năng lượng tự nhiên nguyên sơ như vậy chứ? Ta ngưỡng mộ thực lực của cậu. Tuy nhiên, hãy cẩn thận kể từ bây giờ.

...Có điều gì đó kỳ lạ.
Cale cảm thấy dường như một tình huống khác với suy tính của bản thân có thể sẽ thực sự xảy ra.

- Không chỉ là đầu nổ tung đâu, mà cả cơ thể cũng sẽ nổ tung nên cậu có thể sẽ chết đấy.

Thiên Ma tiếp tục nói.
Cale, người đang tập trung vào câu chuyện đó, trong giây lát đã nghĩ ra một điều và cảm thấy bất an.

Toàn bộ đoạn truyền âm này.
...Cái này, Raon cũng nghe thấy phải không?

Cale mở miệng mà không thể nhìn Raon.
Nhưng Thiên Ma đã nhanh hơn.

- Dù cậu có muốn cứu người đến đâu cũng đừng mạo hiểm mạng sống của mình. Ta không muốn nhìn thấy cậu chết.

Cảm thấy lạnh sống lưng, Cale nhanh chóng lên tiếng.

"Không, đừng ồn ào nữa-"

Lúc đó, Thiên Ma nhẹ nhàng nói một điều khiến Cale phải dừng lại.

- Và nếu cậu quan tâm đến đồng đội của mình. Hãy càng coi trọng tính mạng hơn đi.

Raon giật mình.

- Ta đã nhận ra điều này khi lãnh đạo Ma Giáo. Sống như bầu trời của người khác đòi hỏi phải hy sinh rất nhiều.

Thiên Ma, bầu trời của Ma Giáo.

- Và cậu quả nhiên chính là bầu trời của đồng đội mình.
- À, ý ta không phải là họ tôn thờ hay trung thành mù quáng gì đâu.
- Tuy nhiên, họ tin tưởng cậu, dựa dẫm vào cậu và coi cậu như mái nhà của họ.

Cale đứng im lặng.

- Và chẳng phải với cậu cũng vậy sao?

Thiên Ma nói với tông giọng kì lạ như thể đang đưa ra lời khuyên cho một đứa trẻ.
Cale thấy hơi khó chịu vì giọng điệu đó, nhưng anh không thể nói gì.

- Đối với ta, Ma giáo là vùng đất nơi ta sẽ sinh sống suốt đời.
- Đồng đội của cậu chính là mái nhà của cậu.
- Chúng ta không thể không dõi theo và dựa vào nhau để sống được. Ý ta là vậy đó.

Cale thở dài và nhắm mắt lại.

- Hãy trân trọng cơ thể của cậu hơn một chút. Đất và bầu trời không thể sống thiếu nhau được đâu.

(Thiên Ma gọi mình và Cale là 'bầu trời' - tức thủ lĩnh; gọi Ma giáo và đồng đội Cale là 'đất' - đất luôn hướng về phía bầu trời)

Anh lại mở mắt ra. Raon là người đầu tiên đập vào mắt anh. Nhóc con này đã nghĩ gì khi nghe thấy đoạn truyền âm của Thiên Ma nhỉ?

'!'

Cale bị sốc.

Raon đang run rẩy với bàn chân trước siết chặt thành nắm đấm.

Và đôi cánh của nhóc ta không chỉ đang rung rinh nhẹ.

Phành phạch!

Nó đang đập rất nhanh.

Và vẻ mặt nhóc rất nghiêm trọng trong khi trừng mắt nhìn Cale. Đáp lại ánh mắt đó, khuôn mặt Cale vô thức trở nên bối rối.

"Ta thực sự ổn mà."

Alberu Crossman, người đã nhìn thấy hình ảnh lóng ngóng đó của anh qua màn hình liên lạc video, lẩm bẩm như thể đang bực tức.

- Vớ vẩn.

Mặc kệ thế nào, Raon hít một hơi thật sâu và ngậm chặt miệng. Có lẽ vì vậy mà má nhóc phồng lên.
Sau đó nhóc đột nhiên quay đầu lại và hét lớn.

"Ta ghét đất! Ta sẽ làm bầu trời! Con người làm đất đi! Hãy làm một kẻ ngốc và ngồi yên đi!"

Thiên Ma sửng sốt.

Mặt khác, Cale trở về khuôn mặt thờ ơ thường ngày và trả lời.

"Được rồi, nhóc làm bầu trời đi. Nhưng mà làm một kẻ ngốc cũng không hay lắm đâu."

Mấy tên ngốc trong truyện thường đáng sợ lắm.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ làm anh không muốn giống họ chút nào.

- Khư-khư.

Tên keo kiệt cười toe toét.
Cale phớt lờ điều này và tiếp tục nói một cách thản nhiên.

"Đầu tiên, chúng ta hãy quay trở lại đã."

Trước khi kịp nhận ra, Raon đã bay tới và bám ghì vào lưng Cale. Tất nhiên là nhóc ta không làm anh cảm thấy nặng chút nào.
Cale đưa tay ra phía sau và vỗ nhẹ vào Raon trên lưng vài lần rồi di chuyển bước đi.
Ánh mắt anh hướng về phía những võ sĩ đã đi theo Raon, cuối cùng hướng lên bầu trời.

'Trời sáng rồi.'

Ngày đang dần ló rạng.
Lúc đó, Cale nghe thấy một giọng nói có phần do dự vang lên từ phía sau.

"Con người, không ăn bánh táo cũng được à?"

...Rốt cuộc có bao nhiêu cái bánh táo trong không gian của Raon vậy? Và nhóc ta định giữ chúng đến khi nào?

"Ừ. Không ăn cũng được."

Không.

"Cho ta một cái đi. Lâu lắm rồi ta mới muốn ăn lại."

Cale mỉm cười và cắn một miếng bánh táo mà Raon đưa sau lưng cho anh.
Anh không đói, nhưng lạ thay anh lại thấy nhớ hương vị này.
Và sau khi cắn một miếng, anh cảm thấy mọi việc mình cần làm ở đây giờ cũng sắp kết thúc rồi.
Giọng nói của tên keo kiệt vang lên.

- Cale. Dù vậy hãy lắng nghe lời giải thích về tình trạng cơ thể cậu từ người tên Thiên Ma kia.

Tất nhiên anh không quên những việc mình cần phải làm.
Khi Cale đang sắp xếp thông tin trong đầu và thong thả di chuyển về phía Huyết Giáo.
Thiên Ma đi theo anh đã dừng lại giây lát.

- Thiên Ma à.

Rồng đen đang bám vào lưng Kim Hae-il và nhìn hắn.
Một giọng nói vang lên trong đầu Thiên Ma.

- Sau này hãy giải thích cho ta nghe về con người của bọn ta nhé!

Đôi mắt xanh đen ấy chứa đựng ánh nhìn kiên định.
Con rồng nhỏ đang mạnh mẽ và cương quyết hơn bao giờ hết. Thiên Ma mỉm cười và gật đầu.

- Bao nhiêu cũng được.

Hắn trả lời bằng truyền âm. Sau đó, rồng đen nở nụ cười hiền lành như thể biết ơn và hình dáng dần trở nên trong suốt.
Tuy nhiên, Thiên Ma chắc chắn rằng nhóc ta vẫn còn bám trên lưng của Kim Hae-il.

Vẫy vẫy.

Bởi vì hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh rất sảng khoái.

***

Mặt trời mọc lên và những con tàu lại bắt đầu ra khơi trên vùng biển yên tĩnh.
Những gì xảy ra trên đảo Hải Nam đêm qua đã nhanh chóng được báo cáo đến bờ biển nội địa và lan rộng khắp cả nước.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Ngay khi con tàu khởi hành từ Hải Nam cập cảng, những người đang chờ đợi đã ùa vào.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tránh ra! Giờ không phải lúc! Ta phải đi gặp Bệ hạ."

Quan chức của hoàng gia nói.

"Ta phải đi gặp Bệ hạ. Lập tức tìm người nhanh chân nhất, không, chuẩn bị ngựa đi!"

Ông nhớ lại đoạn hội thoại trước đó.

"Ngài đến từ Hạo Môn phải không? Đại nhân Bunta, đây là lá thư mà Hồ trưởng lão dặn ngài hãy bí mật chuyển đến Bệ hạ."

Tư Mã Bình đã nói như vậy.

Người dân từ khắp mọi nơi tập trung tại bến cảng và nhanh chóng lan truyền tin tức đến mọi ngóc ngách của Trung Nguyên.
Ngoài ra, những người khác cũng đang rình mò xung quanh, cố gắng lấy thêm dù chỉ một chút thông tin.

Đêm qua, tất cả những việc xảy ra trên biển đều đã được mọi người ở cảng này nhìn thấy.
Vì ở xa nên không thể nhìn kỹ, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể tưởng tượng thông qua những âm thanh khủng khiếp kia.
Thêm vào đó, việc nhiều màu sắc khác nhau như xanh lam, đen, tím... liên tục nhấp nháy, cùng với việc thời tiết thay đổi một cách chóng mặt, như thể có một sinh vật thần thoại nào đó đang thực hiện phép thuật vậy.

Nhiều lời lẽ đã được trao đổi giữa những người dân thường dọc bờ biển Quảng Đông.
'Thảm họa đã xảy ra ở đảo Hải Nam rồi.'
Hay 'Thần đã tức giận',....
Dù nghe có vẻ vô lý, nhưng vì không còn cách lý giải nào khác nên ngày càng có nhiều câu chuyện được tạo ra.
Vì vậy mà các thường dân, quan lại, và giới võ lâm đều bí mật tìm đến các kênh thông tin của riêng mình.

Chính vì thế, trong vô số tàu ra khơi đêm qua, bọn họ đã tìm đến chủ tàu của thuyền đánh cá.
Họ muốn nghe chuyện từ các thủy thủ đoàn hay chủ tàu đã ở quanh khu vực đó.
Đương nhiên, những ngư dân kia cũng không biết được thông tin chi tiết. Ngoài ra, hiện tại họ cũng nhận được chỉ thị từ quan hoàng gia rằng trước tiên phải giữ im lặng về Huyết Giáo.

"A, tôi không nói được đâu."
"Ây cái người này! Bây giờ mọi người đều đang bàn luận hết cả, chúng tôi cũng muốn tìm hiểu mà! Nếu là Hải Nam thì cũng ở gần chúng ta còn gì!"
"A, thiệt tình là không được đâu."
"Tôi sẽ khao rượu! Tôi cũng sẽ chỉ nghe ông kể thôi chứ không đi đâu nói đâu! Nhé?"

Thế nhưng người ta thường có xu hướng, nếu bảo đừng làm thì sẽ càng làm nhiều hơn.

"Ưm. Vậy tôi sẽ nói một chút những gì có thể nói được-"
"Được, được! Hãy kể cho tôi bất cứ điều gì!"

Người ngư dân lặng lẽ nhìn quanh rồi mở miệng.
Thấy xung quanh mọi người đều đang xì xào, ông không nghĩ nếu mình mở miệng thì sẽ gây ra vấn đề gì.

'Và chỉ cần không nói về Huyết Giáo là được mà?'

Đêm qua, ông đã phải cùng người dân đảo Hải Nam trốn lên vùng đất cao.
Khi đang di chuyển vội vã, ông đã run rẩy khi nhìn thấy cơn sóng thần khổng lồ sắp ập vào hòn đảo.
Thế rồi ông đã nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt vời.

"Ý tôi là vậy đó. Các người có biết là đêm qua Hải Nam và cảng này suýt nữa thì hỏng bét không?"
"Hả? Điều đó nghĩa là sao?"
"Ha. Đó thật sự là một trong những cơn sóng thần lớn nhất trong đời tôi từng thấy-"
"Cái gì cơ?"
"A, cứ nghe trước đã."
"Được rồi. Được rồi. Nói nhanh đi mà!"
"Ưm hừm. Dù sao thì biển và trời lúc đó đang đảo lộn, ai lại dám đi ngăn cản thiên nhiên chứ? Thế nên tôi đã nghĩ tất cả chúng ta đều sẽ chết hết, phải không? Nhưng chính vào thời khắc đó."

Người ngư dân đang nhìn xung quanh lúc này nhẹ nhàng nói bằng giọng nghiêm túc.

"Có một người đã xuất hiện và ngăn chặn tất cả."

"...Hả?"

Nhìn người hàng xóm nhất thời không thể hiểu được và hỏi lại, ngư dân cười khẩy, ngả người ra sau và bắt đầu giải thích từng thứ mà bản thân đã nhìn thấy một cách bí hiểm hơn.
Về cảnh tượng gây sốc đến mức không thể tin nổi nếu như ta không thực sự nhìn thấy nó.

Từng cảnh tượng tối qua lần lượt được truyền đến mọi người với tốc độ rất nhanh.
Giống như câu chuyện xuất hiện trong thần thoại vậy.

***

"Con, con người. C, cái này là gì vậy?"

Raon nói lắp bắp với giọng run rẩy.

"Ừ, ừm."

Cale cũng lắp bắp và không thể nói tiếp.

Tòa tháp pháp trận.

Đây là nơi Huyết Quỷ đã trú ngụ, nhóm của Cale đang chia ra và xem xét từng khu vực của Huyết giáo.
Phải cố gắng tìm nhiều thông tin nhất có thể.
Và Cale cùng Raon đã dẫn theo một người để đi tìm một không gian bí mật.
Một người lớn và một con rồng nhỏ nhanh chóng nhìn vào tên ứng cử viên thủ lĩnh Huyết giáo tiếp theo mà họ đã đưa đến cùng.
Myeong, ứng cử viên thủ lĩnh Huyết giáo, ngơ ngác nhìn như thể đang bối rối và không thể tin nổi.
Dù thế nào đi nữa, người lớn và rồng con lại nhìn nhau và nhìn thẳng về phía trước.

Tầng hầm số 1.

Sân tập của Huyết Quỷ, nơi chỉ có mụ và những người được mụ cho phép mới có thể tiến vào.
Tại cái hang khổng lồ này-

Trên,
Dưới,
Ngang,
Ở khắp mọi nơi-

"V-vàng!"

Đó là vàng.
Raon vô thức hét lên.

"Đẹp, đẹp quá!"

Vàng lấp lánh thật đẹp.
Đôi mắt xanh đen của Raon lấp lánh cũng thật đẹp.

Ddi-ring.

Gương thần của Cale vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.
Cale, người đang ngây người nhìn số vàng, lấy chiếc gương ra và đọc tin nhắn ấy.
Cách đây không lâu, Cale đã thông báo cho Jungwon.

'Ngày mai tôi sẽ về nhà.'

Câu trả lời được gửi đến.

<Cale-nim, ở lại thêm 3 ngày nữa được không ạ?>

Khuôn mặt Cale méo mó.

Ddi-ring!
<Cái đó, tôi muốn trả ơn ngài và tặng ngài một món quà......!>

Khuôn mặt Cale đột nhiên sáng lên.

Ddi-ring.

<Mọi người vất vả rồi, phải nhận chứ!>

Ô, sao anh ta lại nói mấy lời đúng quá vậy?

Một bên khóe miệng của Cale cong lên.

Crepic: bìa novel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top