Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 198: Hợp đồng được thành lập (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phì phì.
Raon đang thở dốc. Và bên cạnh nhóc ta.

"Cậu chủ, tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra được không ạ?"

Ron Molan nhìn xuống Cale với một nụ cười dịu dàng trên môi.

'Ôi trời ơi.'

Giờ so với khi nhìn thấy Thần Cân Bằng, trái tim Cale đập thình thịch không thể so sánh được.

'Quả nhiên là một ông già tàn bạo!'

Miệng thì rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại dữ tợn vô cùng.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cơ thể Cale bên dưới tấm chăn hơi co lại.
Đúng lúc đó, một lời nói còn tàn bạo hơn nữa được truyền tải bằng giọng nói lạnh lùng.

"Ta đã lo rằng việc cậu bất tỉnh là do bị phản phệ sau khi Thiên Huyệt mở ra."

Nếu lắng nghe kỹ, giọng nói điềm tĩnh đó chứa đựng sự lo lắng và nhẹ nhõm.
Tất nhiên, điều đó không quan trọng với Cale.

'Thiên Ma, cái tên đó lại nói gì nữa vậy!'

Cale chạm mắt với Thiên Ma rồi đột ngột đứng dậy.

"Ưm."

Một tiếng rên rỉ vô thức phát ra.
Đột nhiên tỉnh dậy sau khi nằm hơn 47 giờ, anh cảm thấy chóng mặt trong giây lát.
Đó không phải là chuyện gì đặc biệt.
Cũng không phải là bị hạ huyết áp.

"Ôi chúa ơi, đầu cậu sắp nổ tung à?"

Thế nhưng cái gã kia, Thiên Ma, lại nói ra một điều điên rồ.

'Cái thằng cha này!'

Một ngọn lửa bùng lên trong mắt Cale. Anh ôm lấy cái đầu choáng váng của mình và trừng mắt nhìn Thiên Ma, sau đó nhận ra điều gì đó.

'Sao nghiêm túc quá vậy.'

Vẻ mặt của Thiên Ma đang rất nghiêm túc.
Trái ngược với việc dùng những từ ngữ khá 'nhẹ nhàng' và nói bằng giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt đó cho thấy hắn đang vô cùng lo lắng cho Cale.

'Ưm.'

Cale không thể nói bất cứ điều gì do vẻ mặt cực kỳ chân thành của hắn ta.
Ngược lại, vẻ mặt của Thiên Ma càng ngày càng u ám.

'Sao vậy?'

Anh mở miệng, né tránh ánh mắt của Thiên Ma.

"Không phải ta ngất xỉu vì đau đớn, cũng không phải do phản phệ đâu."

Vỗ nhẹ.
Anh vuốt ve phần lông mượt mà trên đầu của Raon. Sau đó, anh có thể nhìn thấy bức tượng nhà sư bằng đồng đang nằm trên mặt đất gần chỗ nhóc ta.
Được cho là chứa đựng sức mạnh của Cây Thế Giới, nó chính là một kho báu quý giá.
Thế nhưng tại sao bây giờ nó lại trông như bị gãy ở gò má và bị móp vậy?
Cale dường như biết lý do, nhưng lại giả vờ như không biết.
Thay vào đó, anh nói nhanh hơn.

"Ta có mơ một chút."
"Mơ ư?"

Thay vì nhìn Raon đang nghiêng đầu, anh nhìn Thiên Ma.

"Ta đoán là mình nên rời đi nhỉ."

Thiên Ma, người dường như đã nhận ra ý nghĩa của ánh mắt Cale, đứng dậy trước khi anh kịp mở miệng.

"Kim Hae-il, ta có thể nói với những người khác rằng cậu đang an toàn không?"
"Ờ."
"Vậy ta đi đây."

Thiên Ma quay trở lại với bầu không khí lạnh lùng thường ngày và rời khỏi phòng mà không luyến tiếc.
Chỉ sau đó,Cale mới nhận ra rằng hiện tại không có nhiều người xung quanh anh.
Không có Choi Jung-soo, Lee Soo-hyuk, Beacrox hay Choi Han.
Cả Toonka và Durst cũng vậy.

"Cậu chủ, mọi người đều đã đi làm việc riêng của mình. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu."

Ron mỉm cười thân thiện.
Cale giật mình. Dù sao đi nữa, Ron cũng nhẹ nhàng hỏi.

"Giấc mơ nói về cái gì vậy ạ?"

Cale trả lời ngay vì không có lý do gì để do dự.

Anh nói từ phần đầu.

"Thần Chết đã gửi cho ta một tin nhắn-"

Phìì.
Tiếng thở trở nên thô ráp.
Cale hạ ánh mắt xuống. Raon đang ôm chặt chiếc chăn lụa như thể sắp xé nó ra vậy.

"Thần Chết... Ta sẽ không để yên đâu......"

Trước khí thế khá hung hăng đó, Cale rất nhanh nói tiếp.

"Đó không phải lỗi của hắn ta."

Phì.
Hơi thở của Raon trở nên yên bình hơn một chút.

"Dù sao thì lý do ta đột nhiên bất tỉnh là vì Thần Cân Bằng đã đến thăm ta."

Mặc dù Cale không kể toàn bộ câu chuyện, thế nhưng những tình tiết căn bản vẫn được truyền đạt đến mọi người.

'Mình phải bỏ qua đoạn về Lock và Raon.'

Đoạn về việc hai nhóc đó có thể tạo ra bước đột phá ở Apitoyu.
Không có lý do gì để nói điều này trước mặt Raon cả.
Raon hiện giờ đã biết phần nào về gánh nặng đang bị đặt lên vai mình, không nên để nhóc ấy có thêm gánh nặng nào nữa.
Và Lock-

'Chúng ta nên gặp mặt trực tiếp và nói về điều đó.'

Anh nghe nói cậu nhóc ấy đang sống cùng gia đình. Không biết cậu ta đang sống thế nào nhỉ.

"Con người, con người!"
"Sao?"

Đôi mắt Raon lấp lánh. Một cách dã man.

"Vậy là Thần Cân Bằng đang cố gắng lợi dụng con người của chúng ta, và Thần Hy Vọng đang cố gắng giúp đỡ con người của chúng ta sao?"
"Hmm. Nếu chỉ nhìn vào những gì đã được tiết lộ thì đại loại là vậy nhỉ?"

"Ta hiểu rồi!"

Sau đó nhóc thấp giọng lẩm bẩm.

"...Cùng với Thần Chết, Jungwon, Thần Cân Bằng, Thợ Săn-"

Vì lý do nào đó, Cale cảm thấy dường như đã nghe thấy điều gì đó mà lẽ ra anh không nên nghe.
Con rồng tàn bạo kia bây giờ đang lập danh sách gì vậy? Tự nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Deu-reuk.

Thế rồi, một âm thanh kì lạ vang lên.

Deu-reuk. Deu-reu-reuk.

Cale giật mình khi nhìn vào nơi phát ra âm thanh.

'Wa, giật cả mình.'

Bức tượng nhà sư bằng đồng kia bất chợt quằn quại theo một cách thức kỳ lạ.
Nó kêu lách cách một cách kỳ dị mấy lần, thế rồi ngay lập tức quay khuôn mặt gầy gò sang một bên.
Giống như một bộ phim kinh dị vậy.
Deu-reu-reuk.
Kèm theo một âm thanh kỳ lạ.
Khi Cale vô thức nuốt nước bọt, miệng nhà sư đá mở ra.

"Ôi trời."

Bất kể ai nghe cũng đều biết đó là giọng của Jungwon.
Đôi mắt Cale trở nên lạnh lùng.

"Hehe."

Jungwon không trở lại vẻ ngoài trẻ con như lần đầu họ gặp nhau mà đang gãi gãi má như thể mình là một pho tượng.
Lộc cộc lộc cộc.
Cái má, à không, một mảnh đá rơi xuống sàn.
Jungwon ngơ ngác nhìn những mảnh đá rơi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Raon.
Raon đang nằm trên giường, thò đầu ra với vẻ mặt khó chịu.

"Làm sao?"

Trong khoảnh khắc, Cale có cảm giác như thể chính mình đang nói vậy.
Giọng điệu và giai điệu của nhóc ta lúc này nghe giống hệt anh.
Nhà sư rón rén né tránh ánh mắt của Raon và xoa hai tay.

"Hehe. Cale-nim, vì ngài đã thức dậy rồi nên chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện mà trước giờ chưa thể nói đúng không ạ?"

Cale mở miệng đáp lại.

"Anh đã mang theo cái gì thế?"

Vì đã đến lúc quay trở lại Roan nên bây giờ cũng chính là thời điểm quyết toán.
Ssseu-ssseu. Bàn tay đá cọ xát càng lúc càng nhanh.

"Cái đó, thực ra, cái đó, chính là tôi."

Phành phạch. Raon bay lên không trung.
Sau đó nhóc bám vào lưng Ron và lặng lẽ nhìn Jungwon qua vai ông.
Jungwon không đành lòng nhìn về hướng đó và vội vàng dang hai tay ra.

"Là tôi đó ạ!"
"Chê."

Cale nói ngay lập tức.

"Không, không phải tôi, mà là cơ thể này! Một bức tượng có sức mạnh của Cây Thế Giới!"

Khi Cale im lặng nhìn, Jungwon nói nhanh hơn.

"Sức mạnh của Cây Thế Giới bên trong thứ này rất đáng kể! Vì Apitoyu là một thế giới cổ xưa, nên dù chỉ là một phần của thế giới đó cũng đã có sức mạnh khá lớn rồi. Tất nhiên, có vẻ như rất nhiều năng lượng đã bị mất đi do pháp trận của Huyết Giáo."

Jungwon vỗ nhẹ vào cái bụng căng phồng của mình.

"Với lượng năng lượng như vậy, nó sẽ là hạt giống để mở ra một Cây Thế Giới mới."

Một ánh nhìn kỳ lạ hiện lên trong mắt Cale.
Chắc hẳn Jungwon cũng đã nhận ra điều này và mỉm cười.

"Apitoyu cũng sẽ cần một Cây Thế Giới mới. Nếu chúng ta trồng bức tượng này ở đó thì nó sẽ hoạt động."

Đó là một thông tin khá hữu ích.

Thành thật mà nói, Cale và nhóm của anh không cần thiết phải tạo ra một pháp trận như những con rồng Apitoyu đã làm, dù biết nó có giá trị, thế nhưng họ không thể nghĩ ra cách để sử dụng nó hợp lý.
Trong khi đó, lời khuyên mà Jungwon đưa ra cho anh là khá hữu ích.
Điều này đặc biệt đúng ngay sau khi gặp Thần Cân Bằng.

'Nếu xuất hiện sự tồn tại có thể gánh vác được sự cân bằng bị sụp đổ và các biến số thì đó sẽ là một lợi ích lớn đối với chúng ta.'

Thần Hy Vọng đã nói.
Trong số những sinh vật có khả năng xử lý biến số, Cây Thế Giới đã mất đi ý thức và không còn khả năng thực hiện nhiệm vụ của mình nữa.
Nếu một Cây Thế Giới mới xuất hiện trong tình huống như vậy-

'Khả năng cao là nó sẽ có thể xử lý được một lượng lớn biến số với Con Sói Xanh, vua của các loài thú.'

Nếu là như vậy thì gánh nặng đặt lên Cale và các thành viên trong nhóm anh sẽ gần như biến mất.

"Nó khá hữu ích đấy."

Cale gật đầu.

Khi biểu cảm của Jungwon trở nên rạng rỡ hơn.

"Raon đã làm rất tốt."

Vẻ mặt của Jungwon lại trở nên u ám, còn Raon thì bừng sáng hẳn lên.

"Con người, ta đã làm tốt chứ?"
"Ừ. Quả nhiên rồng thật vĩ đại."
"Đúng vậy! Rồng rất tuyệt vời!"

Cale không quan tâm đến việc Raon phấn khích vỗ cánh và nhìn Jungwon, đối mặt với ánh mắt đó, Jungwon mở miệng.

"Đúng vậy. Cái này là do Raon-nim làm."

Haizz.
Jungwon nhìn trông có vẻ bi tráng hơn anh nghĩ.

"Cale-nim."

Dưới giường. Bức tượng đồng đứng thẳng người lên và ngước nhìn Cale.
Và sau đó.

Ngã nhào.

Nó quỳ xuống và cúi chào.

"Tôi thực sự là một kẻ ăn xin aaa----!"

Nó hét lên một cách thê thảm.

"Này."

Khoảnh khắc Cale nhăn mặt và gọi Jungwon.

"Vậy nên tôi sẽ dùng thân báo đáp aaa——!"

Hả?
Vẻ mặt của Cale dần trở nên méo mó hơn trong khi tự hỏi đây lại là chuyện vô nghĩa gì.

"Đây."

Không biết Jungwon tìm ở đâu ra một tờ giấy, thế rồi bật dậy và chìa nó ra cho Cale trên giường.
Cale đọc những dòng chữ được viết trên giấy.

"...Hợp đồng lao động?"

"Vâng, đúng vậy ạ!"

Jungwon đứng nghiêm và nói một cách mạnh mẽ.

"Hiện tại, Apitoyu là nơi không có liên kết với bất kỳ thế giới hay Thần Linh nào. Toàn bộ liên lạc của những Người Lang Thang (Wanderer) được phái đến nơi đó cũng đã bị cắt đứt! Một người Cale-nim biết tên là Choi Jung-geon cũng đã bị mất liên lạc! Vì vậy, nếu đến thế giới ấy, Cale-nim, ngài sẽ gặp rất nhiều khó khăn đó!"
"Thế nên?"

Trước hết, anh quyết định lắng nghe đã.

"Tuy nhiên, nếu ngài điền vào hợp đồng lao động này, những vật phẩm thiêng liêng mà Cale-nim và tôi sở hữu sẽ được liên kết và tôi sẽ có thể tham gia ở một mức độ nào đó vào thế giới ấy!"
"Vì thế?"

Jungwon nói với đôi mắt lấp lánh về phía Cale thờ ơ.
Dù sao đi nữa, anh ta giờ chỉ là một tảng đá mà thôi.
Chắc hẳn Jungwon đã nhận thấy điều này và đột nhiên bắt đầu lớn giọng quá mức.

"Tôi có thể đảm đương được nghiệp chướng ở một mức độ nào đó! Tất nhiên, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nên sẽ không thể chịu đựng được nhiều nghiệp chướng! Dù vậy như đã nêu trong hợp đồng, tôi sẽ cố gắng hết sức! Nếu không làm hết sức theo tiêu chuẩn thì tôi sẽ mất đi phẩm chất của Thần, nên tôi chắn chắn sẽ làm hết sức mình!"

Anh ta liên tục hét lên một cách mạnh mẽ với tư thế đứng nghiêm.

"Một điều nữa! Nếu ngài muốn thì tôi có thể gửi một phần sức mạnh của Trung Nguyên đến nơi đó! Hơn nữa, nếu thế giới đó chưa bị phá hủy hoàn toàn thì tôi có thể tìm hiểu về nơi đó một lần! Khi đó, sự tồn tại để đảm đương sức nặng của biến số sẽ được đảm bảo, đồng thời củng cố hơn nữa sự an toàn của Cale-nim và những người đồng đội của ngài!"

Liếc.
Jungwon chạm mắt với Cale, xong lại hét lên.

"Và đây là một hợp đồng đã được Thần Cân Bằng phê duyệt! Vị Thần đó sẽ không can thiệp đâu!"

Liếc.
Ánh mắt họ lại chạm nhau.
Sau đó, Jungwon vội vàng nói.

"Tất nhiên, tôi cũng định tặng một số thần dược mà tôi có nữa!"

Cuối cùng, anh ta cúi đầu xuống và ngọ nguậy các ngón tay.

"...So với chị Xiaolen (Xiaolen-noonim) thì chúng không có gì đặc biệt, nhưng đó vẫn là thứ tốt nhất mà tôi có."

Sự im lặng bao trùm.
Mồ hôi bắt đầu chảy ra từ bức tượng đá của Jungwon.

Loạt soạt loạt soạt.

Chỉ có âm thanh Cale lật tờ hợp đồng vang vọng trong sự im lặng này.
Lúc đó, mồ hôi đã lấm tấm trên mái đầu nhẵn nhụi của Jungwon.

"Jungwon à."
"Vâng, vâng?"

Khi anh ta nhìn lên, Cale đang mỉm cười nhẹ nhàng. Trong vô thức, Jungwon bị sốc và lùi lại một bước.

"Lại gần đây nào."

Cale ra hiệu.
Jungwon ngọ nguậy ngón tay và ngập ngừng đến gần Cale.
Cale đưa tay ra.
Và rồi anh chạm vào gáy của Jungwon.
Anh cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi chạm vào đá. Nhưng chuyện đó không quan trọng đối với Cale.

"Thì ra là anh đã cố gắng hết sức rồi."

Biểu cảm của Jungwon trở nên rạng rỡ hơn trước giọng nói nhẹ nhàng đó.

"Vâng, vâng! Thực sự, tôi đã cố gắng hết sức ạ!"
"Được rồi, được rồi. Vậy nên chúng ta chỉ cần sửa một vài điều thôi."
"...Vâng?"

Đối với một Jungwon đang ngơ ngác hỏi, Cale nói cùng nụ cười rạng rỡ như muốn hỏi có vấn đề gì không.

"Ở đây, hãy thay đổi mục 'Tôi sẽ cố gắng hết sức' thành 'Tôi sẽ làm hết sức'. Ngoài ra, không phải nên chỉ định chi tiết hơn về sức mạnh có thể được mang từ Trung Nguyên đến Apitoyu sao? Cái này cũng nên ghi rõ cụ thể hơn chứ nhỉ? Sau này nếu như anh lại nói một cách mơ hồ là không thể thực hiện được thì có lẽ sẽ khó xử lắm phải không? Ha?"
"Cái đó, cái đó-"
"Đừng lo lắng. Anh sẽ chỉ cần làm ở mức có thể thôi. Chúng ta, sửa lại hợp đồng thêm chút nữa đi. Được chứ?"

Jungwon nhìn Cale đang có nụ cười rạng rỡ, cuối cùng cũng gật đầu.

"Vâng, vâng! Cái đó, nếu chúng ta cùng thảo luận và chỉnh sửa lại thì!"
"Tất nhiên rồi. Hãy thảo luận nghiêm túc để đạt được những gì chúng ta muốn nào."

Jungwon lại gật đầu lên xuống như thể bị mê hoặc bởi lời nói 'đúng đắn' ấy.
Sau vài lần thảo luận, Cale đưa bản hợp đồng mới đã được ký cho Jungwon.

"Hãy cầm lấy cái này và nhờ Thần Cân Bằng xác nhận lại. Sẽ rất khó khăn nếu như sau này nó không được chấp nhận đấy."
"...Vâng."

Jungwon cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trước tiên đã biến mất cùng với hợp đồng.

Khi Raon, Ron, và Cale là những người duy nhất còn lại, Ron mời Cale một ít trà và nói nhẹ nhàng.

"Có vẻ như chúng ta đã có một người lao động chân thành."

Raon đang im lặng, thế rồi mở miệng nói điều gì đó kỳ lạ.

"Nhưng con người à, tại sao Jungwon lại không ghi rõ thời gian làm việc trong hợp đồng lao động vậy? Anh ta đã viết ra mọi thứ khác và bỏ qua phần đó! Có vẻ như anh ta không có ý định dừng làm việc thì phải!"

Raon tiếp tục nghiêng đầu.
Cale uống trà do Ron mời mà không nói một lời.
Một hương vị chua nhưng ngọt ngào đọng lại trong miệng anh. Cale đang do dự thì nghe thấy tiếng cửa mở.

"Ta mang họ đến rồi đây."

Thiên Ma tiến vào bên trong.
Và rồi dừng lại.

"...Biểu cảm của cậu sao vậy?"

Cale nhìn Thiên Ma từ trên xuống dưới với vẻ mặt vui vẻ. Thế rồi anh mở miệng nói.

"Thiên Ma à, hãy làm việc chăm chỉ và trở nên mạnh mẽ hơn nhé."
"...Gì cơ?"
"Mọi người đều phải nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn."

Khi sửa đổi hợp đồng, những người có thể được đưa đi từ Trung Nguyên cũng đã được chỉ định. Tất nhiên chỉ khi người đó đồng ý thì hợp đồng mới được thực hiện.
Cale dự định sẽ sử dụng bất kỳ sức mạnh nào anh có thể tập hợp được ở Apitoyu, nếu cần thiết.

'Rồng sẽ không phải là kẻ thù duy nhất.'

Ngay cả khi đó là một thế giới được cai trị bởi loài rồng, kẻ thù vẫn có thể là con người.
Cale và những người khác không thể xử lý tất cả mọi thứ được.

"Điện hạ."

Vào lúc đó, Ngụy Thượng Tôn đang đứng sau Thiên Ma đã tiếp cận Cale.

"Ngài sắp đi rồi sao ạ?"

Lông mày Thiên Ma khẽ giật giật.
Dường như hắn đã cảm nhận được điều gì đó kì lạ.

"Phải. Tại sao ngài lại hỏi như vậy?"

Đáp lại câu hỏi của Cale, Ngụy Thượng Tôn cẩn trọng nói.

"Mặt Trời đang đến đây ạ."

Mặt Trời.
Nó có nghĩa là Hoàng Đế, trung tâm của Trung Nguyên.
Cái người chưa từng rời khỏi Bắc Kinh đã trực tiếp di chuyển để gặp Cale.

"Dự định tối nay người sẽ đến nơi, ngài có thể gặp người được không ạ?"

Hm.
Cale hoàn toàn ghét những việc phiền phức.
Lúc đó, Ngụy Thượng Tôn tiếp tục nói.

"Với mong muốn cảm ơn, người đã chuẩn bị quà cho ngài."
"A, tất nhiên là ta phải gặp người rồi."

Xét về kích thước gia tài thì Hoàng Đế lớn hơn Jungwon.
Tất nhiên là chúng ta nên gặp nhau rồi nhỉ.
Phải vậy chứ.

***

"Vị Hoàng Đế đầu tiên của vùng đất này cũng chính là người đầu tiên trở thành Thần."

Hoàng Đế đưa cho Cale một bộ trang phục màu đen.

"Đây là những vật phẩm mà tổ tiên của chúng ta đã trở nên bất tử để lại."

Hiện tại, trong tay Cale là áo choàng của người đầu tiên trở thành Thần ở Xiaolen và trang phục của người đầu tiên trở thành Thần ở Trung Nguyên.

Crepic: Bìa novel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top