Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 201: Hợp đồng được thành lập (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, nỗi lo lắng của Cale không thể kéo dài.
Clopeh nói với đôi mắt rực cháy.

"Nếu người bảo ta cần làm gì, ta chắc chắn sẽ-"

"A, chờ chút."

Anh bịt miệng Clopeh lại.

Nyaaaong!

Một con mèo đỏ chạy ra khỏi cánh cửa đang mở của Lâu đài Đen với tiếng mèo kêu.
Đó là Hong.
Cùng lúc đó, Cale cảm thấy có một cơn gió thổi qua bên cạnh mình.
Lần này là Raon.

"Ta rất nhớ ngươi!"
"Anh nhớ em lắm!"

Rồng con và mèo con ôm nhau.
Và quay vòng trên bãi cỏ.
Sau đó, On xuất hiện bên ngoài cùng với Sheritt, mẹ của Raon.
Cale chạm mắt, nói với giọng thờ ơ.

"Nhóc ăn uống có tốt không?"
"Em đã ăn rất ngon."

Bộ lông màu đỏ của Hong rõ ràng rất bóng mượt, sắc mặt của On cũng rất tốt. Đặc biệt, On dường như đã tăng cân một chút và Cale cũng hài lòng.
Anh ấy nói chuyện với On, người đang nhìn anh chăm chú.

"Chúc mừng nhóc đã bước sang tuổi 13."

Nghe những lời đó, Hong và Raon ngừng quay vòng.
Hong chạy đến và dính chặt vào bắp chân của Cale.

Cale nhìn thấy điều đó và nói những gì anh ấy muốn nói.

"Chúc mừng nhóc đã bước sang tuổi 10 nhé."

Sau khi từ Trung Nguyên trở về, hiện đã sang năm mới và mọi người đều lớn thêm một tuổi.

"Xin chúc mừng nhóc đã bước sang tuổi thứ 7."

Anh vuốt ve qua loa cái đầu mượt mà của Raon một hai lần.
Bây giờ On, Hong và Raon trung bình tầm khoảng 10 tuổi, không, chính xác 10 tuổi.

'Bây giờ chúng ta có nên coi On là một thanh thiếu niên hơn là một đứa trẻ không nhỉ?'

Cale nghĩ về em gái út của mình, Lily.

'Hừm.'

Thực ra khi mới gặp On và Hong, hai đứa trẻ trông khá lôi thôi, có lẽ vì lớn lên ăn uống không điều độ, nên vóc dáng chúng cũng nhỏ con hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Tuy nhiên, có lẽ vì mấy năm nay ăn uống tốt và phát triển tốt nên On đã trưởng thành lên rất nhiều.

'Mình có nên gửi nhóc này đến học viện không nhỉ.'

Cho đến nay, nhóc đã học được nhiều thứ trong khi học tại nhà.
Eruhaben và Ron đã rất chú ý đến việc học tập của On, Hong và Raon, ngay cả khi họ bận rộn và đi xa, vẫn có rất nhiều người, trong đó có Chúa tể Sheritt, quan tâm đến bọn trẻ nên Cale đã không nghĩ nhiều về vấn đề giáo dục này.

'...Lo thật.'

Tuy nhiên, một phần lí do khiến Cale lo lắng là bởi có những thứ không thể học được từ người lớn.

'Trong độ tuổi này, mối quan hệ đồng trang lứa cũng rất quan trọng.'

Xung quanh đây không có nhiều người bạn đồng trang lứa trung bình 10 tuổi.

Tất nhiên, nếu đến Làng Harris và khu vực bên ngoài Dạ Lâm, sẽ có những đứa trẻ quý tộc và tộc Sói ở đó. Nhưng ba đứa nhóc lại không thể thường xuyên chơi với những đứa trẻ ấy.

'Phải trải nghiệm nhiều thứ đa dạng hơn.'

On cũng rất quan tâm đến học viện.

"Ron."
"Vâng, thưa cậu chủ."
"Mang cho ta một số thông tin về học viện."
"Chúng đã được chuẩn bị sẵn rồi ạ."

Cale dừng lại trước câu trả lời của Ron rồi chạm mắt với On.

On khẽ mỉm cười.

'Huh?'

Cale lại giật mình một lần nữa.

'...Tại sao?'

Tại sao nụ cười đó lại làm tôi liên tưởng đến Ron?
Nó phải là một ảo ảnh.
On khác với ông già tàn bạo kia.
Phải, tất nhiên rồi.
Cale lắc đầu một cách vội vàng và nói.

"Lily nói là không quan tâm đến học viện à?"
"Tôi nghe nói tiểu thư đang cân nhắc việc nhập học một học viện khác ạ."
"Có phải là vì kiếm thuật không?"
"Không ạ. Ngài ấy nói mình muốn học quân sự học."

Huh?

"...Học quân sự học?"
"Vâng."

Cale suy nghĩ một lúc khi nhìn Ron, người đang mỉm cười nhẹ nhàng như thể đang tự hào.
Cale nhận ra rằng anh đã thiếu trò chuyện và quan tâm đến những đứa em của mình như thế nào.
Việc đó, sẽ phải được giải quyết trong thời gian ở lại nhà của Công tước Henituse lần này.

'Nhưng mà kiếm thuật và quân sự học-'
Đó là một sự kết hợp tốt.

'Nhưng nếu là quân sự học, thì hẳn con bé không muốn chỉ dừng ở mức bảo vệ lãnh thổ thôi đâu nhỉ?'

Mong ước của Basen là phát triển và mở rộng lãnh thổ Henituse, vậy nên dù là lúc cậu không có mặt tại lãnh thổ thì nhiệm vụ của Basen cũng vẫn là làm như vậy.
Trên thực tế, đối với Cale, quyết định của Basen đã tạo cơ sở tối thiểu cho việc anh thất nghiệp, điều này luôn khiến anh cảm thấy yên tâm.

'Lily cũng từng nói rằng nhóc ấy muốn ra ngoài để bảo vệ lãnh thổ-'

Ước mơ đó đã lớn lên rồi sao?

Khi nói đến quân sự học, ta cũng có thể học ở học viện. Thế nhưng phạm vi kiến thức mà cô bé muốn học là quá lớn so với kiến thức trong học viện lãnh thổ, bởi cô bé muốn bảo vệ không chỉ đơn giản là lãnh thổ.

'Chà, ước mơ lớn lên thì tốt thôi.'

Tôi không thể biết được điểm mà Lily mong muốn hướng đến là ở đâu, nhưng cô bé sẽ tự biết mà làm tốt nhỉ?

'Và nếu nhóc ấy không thể làm được thì sao?'

Nhóc vẫn còn trẻ. Nếu có thể thử thách bản thân trong điều gì đó mà ta muốn làm thì chỉ riêng việc đó thôi cũng đã là một trải nghiệm quý giá rồi. Có rất nhiều tình huống trên thế giới tồn tại điều ta không thể thực hiện được ngay cả khi ta muốn.

"Con người, con người! Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Cale hạ ánh mắt xuống khi nghe thấy giọng nói của Raon.
Hong và Raon đang nhìn lên.
Cale lấy túi không gian của mình ra khỏi tay.

"Nào, đón lấy."

Anh đưa nó cho Hong.

"Em tự hỏi nó là cái gì!"

Hong nghiêng đầu như tò mò, còn Cale thờ ơ trả lời.

"Ở thế giới mà ta đã đến lần này, có một gia tộc nổi tiếng về độc dược và khả năng ám sát."

Đôi mắt của On và Hong lấp lánh.

"Có chín loại độc dược được truyền từ đời này sang đời khác trong gia tộc."

Thuộc Chính Phái của giới Võ Lâm.
Đó là một gia tộc có lịch sử lâu đời với 5 thế hệ.
Tứ Xuyên Đường.
Một gia tộc dù thuộc Chính Phái nhưng lại nổi tiếng về thuốc độc và khả năng ám sát, họ đã tặng thuốc độc gia truyền của mình cho anh làm quà.

"Những chất độc đó được gọi là Cửu Vương, và ta đã nhận được năm loại trong số đó."

Cale chợt nhớ đến những người thuộc Chính Phái đã đến gặp anh trước khi gặp Hoàng đế.
Trong số đó có Đường Du, người đứng đầu gia tộc Tứ Xuyên Đường.

'...Điện hạ. Xin đừng quên chúng tôi. Nhà Đường luôn đứng sau Điện hạ.'

Bà ấy nói với giọng điệu khá trang trọng.

'Ban đầu, ta chỉ định đưa ngài 3 thứ, nhưng rồi ta đã chuẩn bị năm thứ đặc biệt cho Điện hạ, ân nhân của Chính phái và cũng là ân nhân của nhà Đường.'

Nhìn Đường Du bắt tay anh, Cale có thể thấy rằng mình đã làm tốt nhất có thể với nhà Đường.
Cale cảm thấy áp lực với đôi mắt vô cùng lấp lánh của Hong nên tránh ánh mắt của nhóc và mở miệng nói.

"Nhóc giữ đi."
"Hào hứng quá! Nó thật tuyệt! Cảm ơn anh!"

Hong mừng quá không biết phải làm sao.
Cale, người thờ ơ phớt lờ điều này, lấy ra một món đồ khác từ tay mình và đưa nó cho On.

"Này."

Sau đó, anh đi ngang qua On đang mặt mũi đỏ bừng và tiến về phía Lâu đài Đen.
Ron bước tới chỗ On, cầm túi không gian, lấy ra một mảnh giấy cuộn lại từ trong tay và đưa cho On.

"Có khoảng ba mươi vật phẩm trong này. Có kiếm, quần áo và thuốc tiên. Đọc mô tả và xem nhóc có câu hỏi nào không."

Trong danh sách Ron đưa cho, có những món đồ có vẻ phù hợp với On trong số những món bảo vật quý giá được Tư Mã Bình trao tặng.
Nụ cười lại xuất hiện trên môi On.
Nhóc quay lại khi nghe thấy một giọng nói phía sau mình.

"Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ."

Nhóc thấy Cale đang đưa thứ gì đó cho Chúa tể Sheritt. Khi Sheritt cố gắng nói điều gì đó, Cale tiếp tục mà không cho ngài cơ hội.

"Marry và Rồng Hỗn Huyết đâu ạ?"
"Hai người đang cùng nhau luyện tập."

Sheritt trả lời như vậy rồi cố gắng nói điều gì đó với Cale.
Trong khi đó, Raon vỗ cánh.

"Con cũng mang cho mẹ một món quà!"

Mọi người đều tập trung vào Raon.
Trong khi đó, Cale bước vào lâu đài và nháy mắt với Choi Han và Clopeh.

Khi cả ba bước vào lâu đài, giọng nói vui vẻ của Raon truyền đến tai họ.

"Ta-da! Đây chính là loại kẹo nổi tiếng nhất ở Trung Nguyên đó!"

Một giỏ đầy kẹo được lấy ra từ túi không gian của Raon.

"Và đây là món bánh bao ngon nhất mà con từng ăn! Dù chúng là bánh bao nhân thịt mà thôi!"

Thêm vào đó, nhóc lấy ra rất nhiều bánh bao.
Tất cả bánh bao đang bốc hơi.
Cale nghĩ khi ngửi thấy mùi bánh bao xộc vào mũi.

'Không gian của Raon gần như là giống cái tủ lạnh kim chi luôn rồi?'

Sao có thể duy trì đồ ở trạng thái tốt như vậy nhỉ?
Đây là thực phẩm đấy?
Có phải mọi không gian đều như vậy không?
Đối với Cale, người chưa bao giờ bỏ thức ăn vào túi không gian, đó hoàn toàn là một điều bất ngờ.

'Thôi kệ đi.'

Tay của Cale đặt lên vai Clopeh.

"Clopeh Sekka."

Một khuôn mặt thánh thiện nhìn vào Cale. Thêm vào đó, khuôn mặt của Cale được phản chiếu trong đôi mắt màu xanh lục của hắn ta.
Ánh mắt u buồn sâu sắc đủ để viết ra một đống câu chuyện nếu có người lạ nhìn thấy.

"Này."

Không ai khác ngoài Cale.
Khi Choi Han bước vào phòng mở cửa, Cale nhẹ nhàng nói với Clopeh.

"Ngươi, sẽ làm gì nếu có thể dùng lại kiếm?"

Clopeh, người đang tràn đầy nhiệt huyết và thậm chí còn nở một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt, dừng lại và đứng thẳng lên.
Hắn ta thậm chí không theo Cale vào phòng mà đứng im như tượng đá trước cửa.
Cale ngồi trên ghế sofa, nhìn Clopeh và mở miệng.

"Ngươi là một hiệp sĩ."

Hiệp sĩ là người chiến đấu bằng vũ khí.
Dù mục đích là tấn công hay phòng thủ đi nữa, một hiệp sĩ phải có khả năng chiến đấu.
Cho dù tinh thần hiệp sĩ hay lòng trung thành hay bất kể điều gì khác có quan trọng đến đâu, cơ sở của hiệp sĩ vẫn là sức chiến đấu.

Và Clopeh chỉ còn lại một cái vỏ rỗng sau khi nó bị lấy đi.
Cho đến tận bây giờ.
Cale lặng lẽ nhìn Clopeh, người đã mất hết biểu cảm.

"Ta là người đã lấy đi thanh kiếm của ngươi."

Không sai khi cho rằng người khiến Clopeh trông như thế là Cale.
Bởi vì nó được thực hiện theo lệnh của anh ấy.
Cale không hề hối tiếc về điều đó.

Bởi vì kẻ này đã tấn công mái nhà và những người quý giá của anh.
Vào thời điểm đó, Cale và Clopeh chỉ là loại quan hệ như vậy đối với nhau.
Nhưng theo thời gian, mối quan hệ đã thay đổi.
Bây giờ cần phải thiết lập một mối quan hệ mới.

"Nếu ta trả lại thanh kiếm cho ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

Cale hỏi lại câu hỏi và giờ đến lượt Clopeh trả lời.

Clopeh cúi đầu.
Hắn nhìn thấy hai bàn tay của mình.
Hắn dồn sức vào hai bàn tay trống rỗng.
Dù không còn phải ngồi xe lăn, nhưng đôi khi hắn vẫn phải chống gậy và cơ thể luôn cảm thấy nặng nề.
Tất nhiên, hắn vẫn có thể vung kiếm.
Nhưng thanh kiếm ấy không hoàn hảo.

'Có thể có lại thanh kiếm hoàn hảo-'

Clopeh Sekka nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua như một bức tranh trong tâm trí hắn.

'Ta không thể trở thành huyền thoại được.'

Ta đã nhận ra sự thật đó rồi.
Đó là lý do tại sao ta lựa chọn theo dõi một người sẽ trở thành huyền thoại.
Và ta hài lòng với việc có thể bước một bước vào câu chuyện đó.
Suy nghĩ đó cho đến bây giờ vẫn không thay đổi-

Thịch. Thịch.

Tim hắn đập dồn dập.

'A, quả nhiên-'

Là một con người, hắn không thể từ bỏ tham vọng của mình.
Clopeh Sekka nhận ra.
Rằng bản chất của hắn không hề thay đổi.
Giá như hắn có thể cầm kiếm lần nữa-
Giống như trước đây, nếu hắn có thể vung kiếm-

"......."

Clopeh mở mắt.
Hắn nhìn Cale.
Bây giờ đến lượt hắn trả lời.
Người đàn ông trước mặt sẽ không dành nhiều thời gian cho Clopeh.
Bởi vì giữa anh và Clopeh đã có một khởi đầu khó khăn.
Nhưng nó không quan trọng.
Clopeh đi qua cánh cửa và bước vào trong.
Và sau đó hắn ta quỳ một chân xuống.
Hắn ngước lên nhìn anh và mở miệng.

Trong quá khứ, hắn đã nghĩ rằng câu trả lời sai là câu trả lời đúng, nhưng bây giờ thì khác.

"Nếu ta có thể cầm kiếm một lần nữa."

Hắn ta nói ra câu trả lời chính xác.

"Ta sẽ dâng thanh kiếm đó cho Cale-nim."

Hắn sẽ dâng lại thanh kiếm đang cầm cho Cale Henituse.
Clopeh có thể thấy Cale mỉm cười trước những gì hắn nói.

"Choi Han."
"Vâng."

Clopeh nhìn chằm chằm vào Choi Han đang đến bên cạnh mình.
Anh lấy từ trong túi ra một cuốn sách nhỏ.

"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ phải tập luyện với ta một thời gian."

Một nụ cười dần dần xuất hiện trên môi Clopeh khi hắn nhìn Choi Han thở ra một cách cứng ngắc.
Hắn đứng dậy.
Lúc đó, giọng nói của Cale vang lên.

"Một khi có được sức mạnh này, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước."

Tất nhiên, hắn sẽ có thể xử lý Aura và trở lại trạng thái Sword Master ban đầu.
Bằng cách học võ thuật theo phong cách Trung Nguyên, hắn sẽ học được cách kiểm soát các mạch máu trong cơ thể và cách sử dụng năng lượng bên trong.
Sword Master.
Clopeh Sekka, một thiên tài đã đạt đến trình độ đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngoài ra, Thiên Ma còn giúp Cale thanh tẩy nữa. Clopeh sẽ phải tiếp nối vai trò đó.
Nếu có thể, sẽ tốt hơn nếu có người em Sword Master của Thánh Tử, tham gia cùng.
Cale nói với Clopeh, người đang nhìn mình.

"Ta sẽ nói điều này bởi vì ngươi đã dâng thanh kiếm của mình cho ta."

Một giọng điệu thờ ơ lọt vào tai Clopeh.
Clopeh nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt trong suốt không có bất kỳ sự vị tha nào.
Chủ nhân của đôi mắt đó ra mệnh lệnh.

"Ta dự định sử dụng thanh kiếm của ngươi như một thanh kiếm cứu mạng."

Và trong mệnh lệnh đó, Clopeh nắm chặt tay.

"Học cho đàng hoàng."

Nói xong, Cale không chú ý đến Clopeh nữa.

Anh xua tay như muốn bảo hai người đi ra ngoài.
Dù anh trông thực sự vô tình, Clopeh lại nở một nụ cười đậm hơn.

Mặc dù hành động như vậy, nhưng hắn biết nội tâm của anh ấy lại ngược lại.
Cuối cùng, Clopeh không kìm được cảm xúc dâng trào và cắn môi.
Có rất nhiều điều hắn muốn nói nhưng hắn đã cắn mạnh môi để không thốt ra.

'Huyền thoại vĩ đại nhất-'

Bất cứ ai trên thế giới đều có thể thấy.
Con đường vĩ đại mà ta chỉ biết kinh ngạc-

'Nó phải được tạo ra."

Người duy nhất sẽ đi trên con đường đó là Cale Henituse.
Clopeh cứ bước đi mà không để ý đến Choi Han, người đột nhiên im lặng và nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.
Và sau khi hai người rời đi, Cale chạm vào gáy mình.

"...Thật kỳ lạ."

Tại sao phía sau đầu tôi lại cảm thấy lạnh thế này?
...Sao tôi lại mang Clopeh Sekka vào?
Cale cảm thấy tồi tệ.

"Cậu chủ."

Nhưng tôi giật mình khi nhìn thấy Ron sắp bước vào.
Đó là vì Ron và tôi có khá nhiều điều để nói.
Kim Roksoo và Cale Henituse.

Chúng ta có nên nói về họ không?

'Ư-ưm.'

Ngay khi tôi cau mày vì lo lắng, Ron đã mở miệng trước.

"Tôi nhận được cuộc gọi từ Hoàng Thế Tử Điện hạ."
"Con người!"

Raon bước vào sau ông và hét lên.

"Hoàng Thế Tử đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Anroman, nhanh lên nào!"

Huh?
Cale cau mày.

'Từ bao giờ mà cuộc trò chuyện với Anroman lại gấp gáp đến thế này?'

Alberu yêu cầu Cale nói với anh khi có thời gian mà.
Trước khi Cale có thể tiếp tục suy nghĩ, Raon đã đẩy màn hình liên lạc video sang.
Alberu ở trên đó.

- Cale.
"Vâng."

Alberu cũng có vẻ khá bối rối.
- Rốt cuộc Parangie là cái quái gì?
"...Sao ạ?"

Parangie.
Đó là biệt danh mà Huyết Quỷ sử dụng trong trò chơi <Hãy nuôi dưỡng nên vị thần quý giá tuyệt đối của riêng bạn!>, và thứ hạng của Huyết Quỷ là thứ 4.
Và vị trí đầu tiên được cho là Anroman, đương kim Tổng thống địa cầu thứ 3 nhiệm kỳ 3, với nickname 'Kẻ chiếm đoạt Taerang'.
Vì vậy, để biết phản ứng của đối phương, Cale đã bí mật bảo Alberu hãy thử nói 'Parangie' với Anroman.

- Ưm.

Alberu ngập ngừng một lúc rồi nói.

- Nói sao nhỉ? Vì ta không biết từ đó.

Anh nhìn vào khoảng không như đang nhớ lại, rồi chậm rãi thốt ra từng chữ một.

- Anroman đã nói thế này. 'Parangie tên khốn đó, hắn gạ kèo gặp nhau solo 1-1 nhưng sau đó lại không xuất hiện. Vì tên nhóc đó mà suýt nữa ta đã bị phát hiện đống web đen rồi.' Anh ta nói hắn là người đã gây ra nguy cơ tương đối lớn cho mình. Ừm. Gạ kèo gặp nhau solo 1-1 là gì, web đen là gì?

Biểu hiện của Alberu rất nghiêm trọng.
Về chế độ tổng thống, việc vẫn phục vụ trong tận ba nhiệm kỳ có nghĩa anh ta là một người có tầm ảnh hưởng đáng kể.
Tuy vậy, Huyết Quỷ lại có thể gây ra một cuộc khủng hoảng khá lớn cho Anroman.
Alberu không thể không trở nên nghiêm túc.

"Ha."

Cale dùng hai tay vuốt mặt.

Trời đất ơi.
Là gạ kèo nhau à.
Tổng thống 3 nhiệm kỳ lại là một 'kèo thủ'.
(Mình kbiet từ chỉ người cho việc gạ kèo là gì :)))
Và web đen.

"...Haa........"

Một lần nữa, một tiếng thở dài sâu sắc phát ra từ miệng Cale.

- ...Nó có nghiêm trọng không?
"Con người à, gạ kèo gặp nhau solo 1-1 là gì và web đen là gì? Anroman có nguy hiểm không?"
"Cậu chủ, ngài có muốn uống trà chanh không?"

Ôi trời ơi.
Cale chỉ nhắm chặt mắt lại khi Alberu, Raon và Ron liên tục nói.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, trước mắt anh trở nên tối sầm.

***

<Đôi lời của tác giả>

Xin chào.
Hôm nay, tôi Yoo Ryeo-han, muốn gửi lời chào mừng kỷ niệm chương thứ 1000.

(Tính cả phần 1 và phần 2 cộng lại thì đây là chương 1000 nha)

Trời đất ơi, tinh hoa hội tụ! 1000 chương lận!
Thực sự thì tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin được.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của khoảnh khắc đăng tải liên tục chương đầu tiên với Prologue khi được đăng hàng kì.
Tuy nhiên, tôi có cảm xúc lẫn lộn khi nghe tin nó đã đến chương 1000.
Trên hết, tôi thực sự biết ơn các bạn.

Cảm ơn các bạn đã tham gia cùng chúng tôi.
Tôi sẽ tiếp tục viết chăm chỉ.
Ưm...
Ưm...
Ưm...
Chương 2000... Có đến không nhỉ? Hihi

Vâng, một lần nữa, cảm ơn các bạn rất nhiều!

-Yoo Ryeo Han kính thư-

Crepic: bìa novel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top