Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 209: Khiên Thiếu Gia, sự trở lại của một huyền thoại (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một câu nói ở Vương quốc Roan.

'Có thể chúng ta đang chia sẻ cùng một thời đại với người được chọn là một trong những vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử Roan.'

Nhân vật chính của câu nói này đương nhiên là Alberu Crossman.
Cùng với vị vua lập nước và một số vị vua khác, ngài đã được gọi là vị vua tương lai, mặc dù mới chỉ đang là Hoàng Thế Tử.
Tuy nhiên, có một sự tồn tại giống như Alberu Crossman nhưng cũng lại khác.

Cale Henituse.
Ngài ấy đã là một anh hùng vĩ đại.
Không phải kỳ vọng rằng ngài ấy sẽ trở thành một vị vua như Alberu trong tương lai, mà hiện tại ngài ấy đã tồn tại như một huyền thoại rồi.

Cale không nhận thức được thực tế này.
Ngoài những gì anh có thể đoán một cách mơ hồ, anh không biết về vị trí anh hùng hiện tại của mình.
Thế nhưng những người xung quanh anh lại cảm nhận được điều đó khá rõ ràng.

"Sao vậy?"

Một trong số họ là Lily.
Cô bé ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói hờ hững của Cale. Đôi mắt thờ ơ đang nhìn Lily một cách khá chú tâm.

"Không có gì ạ!"

Lily trả lời một cách mạnh mẽ, nhưng miệng cô bé lại khô khốc vô cùng.

'Làm sao đây?'

Lúc đầu cô bé rất vui khi biết tin Cale sẽ thay mặt cha mẹ mình tham dự lễ khai giảng. Điều tuyệt vời hơn nữa là anh trai thứ hai của cô, Basen, cũng ở bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên 3 anh em cùng nhau di chuyển đi đâu đó.
Và cho đến ngày hôm qua, nó vẫn vui như cô mong đợi.

Mặc dù bận rộn nhưng anh trai Cale đã luôn đảm bảo dành thời gian ăn cùng bọn họ.

'Và anh trai đã lắng nghe những giấc mơ của mình.'

Đêm trước ngày khởi hành đến thủ đô từ lãnh địa Henituse.
Gọi là tư vấn hướng nghiệp, Cale đã hỏi Lily về tương lai mà cô bé mơ ước.
Ban đầu, Lily đã trả lời một cách căng thẳng và lúng túng, nhưng dần dần bày tỏ suy nghĩ của mình thoải mái hơn khi thấy Cale chăm chú lắng nghe.

'Em nghĩ rằng có sự khác biệt giữa chiến đấu và chiến tranh. Vì vậy, em muốn học quân sự học và sau khi tốt nghiệp em muốn đi đến những vùng sâu, vùng xa, hay vùng biên giới, hoang dã để tích lũy kinh nghiệm thực tế ạ.'

Cale đã trả lời một cách đơn giản.

'Hãy thử làm bất cứ điều gì em muốn.'

Đó là một giọng điệu bình thường đến mức có cảm giác thực sự vô tâm.

'Anh sẽ giúp em.'

Lily giờ đây đã hiểu khá rõ tâm lý của anh trai mình.

'Và đừng làm quá sức.'

Cô bé rất vui khi nghe điều đó.
Cô cảm thấy Cale, người bận rộn đến mức khó nhìn thấy mặt, luôn nghĩ về cô, Basen cùng gia đình và cố gắng ở bên họ.
Sự thật rằng gia đình luôn ở trong trái tim anh thực sự rất tốt.

Lộc cộc.

Xe ngựa dừng lại.
Bên trong Học viện, phép thuật dịch chuyển không được phép sử dụng ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp.
Ngay cả trong trường hợp khẩn cấp, nó chỉ có thể được vận hành nếu có con dấu từ cấp trưởng khoa trở lên.
Có một số lý do cho việc này, chẳng hạn như để bảo vệ Học viện khỏi sự xâm nhập từ bên ngoài, và ngăn ngừa các sự cố trong khoa Phép thuật.

Vì lý do đó, Cale và nhóm của anh đã dịch chuyển từ thủ đô đến gần Học viện và tiến vào Học viện trên một chiếc xe ngựa lớn.
Tất nhiên, biểu tượng của gia tộc không được gắn trên xe ngựa.
Bởi vì lúc này, bên ngoài thực sự đang không khác gì một khu chợ náo nhiệt cả.

"Chắc hẳn mọi người đều đến để gặp anh cả."

Học viên, học viên tốt nghiệp, nhân sự bên ngoài, phụ huynh,.... Những người nhận được giấy phép đã đổ xô đến và bên trong học viện hiện đang rất ồn ào.
Mặc dù rất vui vì điều đó nhưng đồng thời cô bé cũng cảm thấy áp lực đang dồn nén.

"Lily."

Lily vô thức mở miệng khi nghe thấy giọng Cale gọi mình lần nữa.

"Lỡ như không làm được thì sao ạ?"

Đó là một câu nói không hề có đầu đuôi nội dung rõ ràng.
Và cô nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ngoài Cale, còn có một vài người khác đang ở trong cỗ xe này, bao gồm cả Basen.
Khi nhớ lại sự thật đó, cô cảm thấy xấu hổ.
Mong là họ sẽ không hiểu rõ lời mình nói-
Cô sợ rằng mình sẽ trông kém cỏi trong khi là em của một anh hùng vĩ đại, rằng mình sẽ không thể theo kịp cái bóng của anh trai, và rằng mọi người sẽ bắt đầu xì xào-
Vào lúc đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.
Cale mở miệng.

"Nếu không làm được thì không làm được thôi."

Anh nhún vai như thể hỏi có vấn đề gì không với ánh mắt của Lily đang nhìn mình.
Không thể khác được.

'Thời đi học của mình đâu có ra gì đâu nên sao mình biết được chứ.'

Anh không thể nói rằng thời đi học của Kim Rok-soo là tốt đẹp dù chỉ là nói suông sáo rỗng.
Tất nhiên, nó không tệ lắm, nhưng nếu xét về màu đen và trắng, nó giống như một màu xám ở giữa vậy.
Đó thực sự là một khoảng thời gian buồn tẻ.
Vì vậy anh không có gì để nói với Lily cả.

'Và cả cơ thể này nữa, không phải Cale Henituse cũng chưa từng đi học sao?'

Anh ta đã quá bận đóng vai một tên rác rưởi đến mức không có thời gian để đi học.

"...Có ổn không nếu em không làm được ạ?"

Mặc dù phải xuống xe, Cale vẫn tỏ ra bối rối trước câu hỏi được đặt một cách cẩn thận của Lily.

"Em hỏi ai? Anh á?"
"...Vâng."
"Anh ổn mà. Có gì không ổn chứ?"

Không, không phải vậy sao?

"Nếu em không đạt được mục tiêu mà mình đặt ra, có thể em sẽ cảm thấy tồi tệ về bản thân. Em có tinh thần cạnh tranh khá cao, vì vậy hãy quản lý áp lực thật tốt. Nếu không em sẽ tổn thương chính mình đấy."

Cale nói tất cả những gì anh muốn nói và nhìn Lily.

"Và không phải em là kiểu người không thực sự quan tâm đến những gì người khác nói hay xì xào sao?"

Vào lúc đó, một nụ cười xuất hiện trên môi Lily.
Đó là một nụ cười vô thức của cô bé.

"Đúng vậy ạ!"

Khuôn mặt cô bé trở nên tươi sáng hơn, cũng như giọng nói bắt đầu hứng khởi.
Lily, người đã cầm kiếm, đặc biệt là đại kiếm, từ khi còn nhỏ, sẽ không thể làm được điều đó nếu cô quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Điều cô lo lắng chính là gia đình sẽ thất vọng về hình ảnh của cô hơn là lời nói của những người khác.
Thế nhưng-

'Gia đình mình sẽ không như vậy.'

Cale cũng vậy, Basen cũng vậy.
Cha mẹ cũng vậy.
Lily cũng chạm mắt với Choi Han.

"Tôi học dở lắm. Tôi thật sự học rất tệ ạ."

Cách anh nói với vẻ mặt dịu dàng trông chân thành đến mức Lily khẽ cứng người, Basen xen vào.

"Em đã làm rất tốt rồi."

Khoảnh khắc Lily vô thức nhăn mặt trước những lời cô không thể phản bác lại.
Basen tiếp tục.

"Anh tệ kiếm lắm."

Anh trai thứ. Lily nghĩ khi chứng kiến mọi người chỉ nói về Cale và thảo luận về tương lai của lãnh thổ Henituse, nơi họ cho rằng anh sẽ cai trị với tư cách lãnh chúa.

'Anh Basen cũng không đùa được đâu.'

Không biết chừng Basen sẽ khiến lãnh thổ trở nên tuyệt vời hơn là Cale, người lang thang khắp nơi bên ngoài.
Có lẽ là bởi cậu không cầm kiếm.
Có nhiều người cho rằng tương lai của Lily sẽ rất tuyệt vời nhưng lại có xu hướng nghĩ Basen chỉ là một cậu con trai thứ chân thành và có phần thông minh.
Nhưng Lily biết không phải như vậy.

'Anh Cale biết rõ điều này.'

Vì thế anh đã định giao lại chức lãnh chúa cho Basen.
Bây giờ cô cũng thấy như vậy.

'Và anh Basen không bị lung lay bởi lời nói của người khác.'

Bởi vì cha mẹ cô, Cale và cư dân của lãnh địa Henituse đều công nhận và tin tưởng vào cậu.
Và bản thân Basen cũng tin vào khả năng của chính mình.

"Lily. Anh cũng như em, mỗi người đều giỏi những lĩnh vực khác nhau và có những hướng đi khác nhau mà chúng ta muốn theo đuổi, tất cả mọi người đều khác biệt."
"Chuyện đó em cũng biết mà!"

Lily trả lời nhanh chóng và mở cửa xe ngựa.
Rồi cô bé nhanh chóng đi xuống và gửi lời chào ngắn gọn đến hai anh trai đang nhìn mình.

"Hẹn gặp lại ạ."
"Anh sẽ đi theo em."

Basen thở dài và đi theo sau.

Cale cười khúc khích khi nhìn hai người.

"Hẹn gặp lại."

Lạch cạch.
Cửa xe đóng lại.
Cale mở miệng.

"Ron. Ông đã tìm ra được gì rồi?"
"Không có tin đồn đặc biệt nào ạ, thưa cậu chủ."

Học viện đang tập trung nhiều người hơn bao giờ hết. Không chỗ nào là không có người.

"Đặc biệt, tôi đã tìm hiểu xem liệu có nhóm khủng bố hay nơi nào đang xảy ra hành động cực đoan hay không, nhưng họ nói rằng những ngày này mọi thứ khá im ắng sau khi 'Arm' bị giải tán. Còn thế giới ngầm thì đang bận rộn tranh giành quyền lực ạ."

Cale gật đầu với báo cáo của Ron.
Và anh hỏi người khác.

"Choi Jung-soo có liên lạc không?"
"Không."

Đội Trưởng Sui Khan lắc đầu.
Biểu cảm của Choi Han không được tốt.

'Ngũ Sắc Huyết có thể là Người Lang Thang.'

Cale ngay lập tức truyền đạt những gì anh nghe được từ Myeong, ứng cử viên Huyết Quỷ, cho Sui Khan và Choi Han.
Choi Jung-soo vì có việc phải làm nên hiện không có ở đây, vậy nên anh chưa truyền tin cho anh ta được.

'Cậu ta nói sẽ đi gặp Thần Chết.'

Anh ta nói rằng vì đã hoàn thành công việc ở võ lâm nên sẽ đi báo cáo công việc mình đảm nhận với tư cách Người Lang Thang.
Biết được điều này Cale đã trực tiếp liên lạc với Thần Chết qua tấm gương.

'Chưa thấy hồi âm nhỉ.'

Hắn ta có vẻ bận rộn.
Vì vậy anh đã để lại tin nhắn ngay lập tức.

<Gửi Choi Jung-soo đến đây đi.>
<Và Ngũ Sắc Huyết có vẻ là Người Lang Thang đấy.>

Rõ ràng bên kia đã đọc tin nhắn nhưng lại không có hồi âm.

'Một trong hai thôi.'

Hoặc là hắn ta đang thực sự bàng hoàng nên không hồi âm nổi, hoặc đây là điều xảy ra ngoài dự đoán nhưng hắn không nghĩ đó là vấn đề gì lớn.
Cale chờ đợi Choi Jung-soo và Thần Chết.


"Thật vinh dự, thưa Ngài Cale!"

Chết tiệt.
Không có thời gian để lo lắng về Ngũ Sắc Huyết đâu.
Hiệu trưởng đang chào anh ở tư thế gần như là chín mươi độ.

""Thật vinh dự!""

Và các trưởng khoa của các khoa cũng gửi lời chào tập thể.

- Con người, con người! Đồng tử của ngươi đang rung chuyển!

Anh không thể nghe thấy Raon đang ở trạng thái vô hình nói gì.
Đó là bởi vì những lời tiếp theo của Hiệu trưởng.

"Hahaha. Mọi người đều rất háo hức để được nghe bài phát biểu của Ngài Cale. Chúng tôi suýt thì không thể ngăn được sự tụ tập của hàng chục nghìn người đó ạ."

Huh? Bao nhiêu nghìn cơ?

"Bài phát biểu, tôi rất mong chờ được xem ạ."

Ưm.
Cale thận trọng mở miệng.

"Nghe nói hôm nay là lễ khai giảng, vậy nên tôi đã chuẩn bị rất nhẹ nhàng. Nghe nói những bài phát biểu ở lễ thường không kéo dài quá 20 phút-"
"Hahahaha! Đừng lo lắng ạ!"

Hiệu trưởng cười một cách rất chi là sảng khoái.

"Tôi đã bỏ hết lịch trình hôm nay để dành cho Ngài Cale rồi ạ."

- Con người! Đồng tử của ngươi cứ run rẩy mãi thôi!

"Vậy nên bất cứ điều gì cũng được, thưa Ngài Cale. Xin hãy kể cho các học viên biết về những điều vĩ đại mà ngài đã trải qua. Đó sẽ là một tấm gương tuyệt vời cho những đứa trẻ. Ngay cả đối với những người lớn như chúng tôi đó ạ."

- Con người, con người! Sao ngươi lại cười như quả hồng héo vậy?

"Tôi thực sự rất mong chờ đó ạ, thưa Ngài Cale! Không, thưa Tổng tư lệnh! Hahaha!"
"...Vâng...Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Anh không chuẩn bị gì nhiều cho bài phát biểu.
Hồi Cale còn nhỏ và đi học, vì chán nghe giảng bài cho nên anh đã nghĩ đến việc phát biểu một cách gọn gàng và ngắn gọn.

'Chắc bọn trẻ cũng thích điều đó nhỉ?'

Anh đã nghĩ như vậy.

'Hình như là mình nhầm rồi.'

Cale phải đối mặt với một tình huống khác so với dự kiến.

* * *

Có một quảng trường nhỏ ở Học viện.
Đây được gọi là quảng trường trung tâm và các tòa nhà của mỗi khu vực đều tập trung xung quanh nó.

"Hm."

Cale thở dài.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Hiệu trưởng nói chuyện với anh theo cách quá thân thiện. Cale ngay từ đầu đã cảm thấy áp lực khi nhìn thấy hiệu trưởng như thế này nhưng trước hết vẫn trả lời ông.

"Thật giống với thủ đô."
"Đúng vậy. Nó được lấy cảm hứng từ thủ đô đó ạ."

Biểu cảm của Cale trở nên kỳ lạ. Hiệu trưởng nhìn thấy điều này và nói với một nụ cười rất dịu dàng.

"Tôi nghĩ ngài hẳn đang nhớ về nơi đó."
"...Vâng?"
"Nơi huyền thoại bắt đầu."

Biểu cảm của Cale trở nên cứng nhắc.
Dù thế nào đi nữa, hiệu trưởng vẫn tiếp tục nói với giọng điệu phấn khích.

"Hẳn là ngài còn nhớ về quảng trường nơi ngài lần đầu tiên giương tấm khiên của mình ra với thế giới phải không ạ? Ngài có thể coi đây như một phiên bản thu nhỏ của nơi đó vậy. Học viện Roan. Đúng như tên gọi, Học viện đã được thiết kế sao cho giống với thủ đô nhất có thể đó ạ. Hahaha!"

Không giống như hiệu trưởng đang cười hết sức tự hào, Cale nở một nụ cười gượng gạo.

'...Khó chịu quá.'

Mặc dù nhỏ hơn so với thủ đô thế nhưng quảng trường vẫn khá rộng và được lấp đầy bởi người. Cale có cảm giác déjà vu khi nhìn xuống từ bên trong một tòa nhà gần đó.
Vì lý do nào đó, quá khứ lại hiện về trong tâm trí anh.

'Dù sao thì vị hiệu trưởng này thật tài ba.'

Cale biết rằng hiệu trưởng, người không hề để ý đến sự khó chịu của anh và hành động vui vẻ, là một kẻ xảo quyệt.
Sau khi khéo léo tăng thời gian của bài phát biểu và tăng quy mô của nó, Cale mới được thông báo.
Đây là điều cần phải được thông báo trước một cách phù hợp, nhưng cách đây ít lâu ông ta đã nói với anh rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện thay đổi gấp như thế này do lá thư cảnh báo khủng bố và những yêu cầu bất ngờ.

'Mình không thích ông ta chút nào.'

Anh nghe nói ông ấy là cựu thủ tướng.
Có vẻ như hiệu trưởng là một con rắn độc.

"Ngài Cale. Giờ đi thôi ạ."

Thay vì lễ khai giảng, Cale nhận ra rằng bài phát biểu của mình mới là sự kiện chính.
Anh thở dài và rời khỏi tòa nhà.
Bên cạnh, Choi Han đi cùng anh với tư cách kỵ sĩ hộ vệ.
Và khoảnh khắc anh chuẩn bị tiến tới bục được chuẩn bị ở quảng trường.

'Hm.'

Phắt.
Ánh mắt mọi người hướng về Cale nhanh đến mức cảm giác như thể có cơn gió mạnh đang thổi đến.
Cale, người vừa mới rời khỏi tòa nhà và cố gắng di chuyển bước chân, đã bối rối trước ánh mắt của hàng trăm người.

'Có phải hơn một ngàn người đang xem không vậy?'

Số lượng người là rất đáng kể.
Những người ở các tòa nhà gần đó cũng đang quan sát Cale từ cửa sổ.

- Con người à, hơi đáng sợ đó.

Cale phớt lờ lời nói của Raon và bước đi, phớt lờ cả những ánh mắt của mọi người.

Hiện tại, Raon đang ở cùng On, Hong và Sui Khan trong tòa nhà có tầm nhìn đẹp nhất ra phía quảng trường.

- Con người, màu đỏ đẹp quá!

Con đường Cale đang đi thậm chí còn được trải thảm đỏ.

'Xấu hổ quá.'

Cale lúc này thực sự xấu hổ.

- Con người, kỳ lạ là Sui Khan cứ cười hoài à!

Chết tiệt.
Cale muốn phớt lờ những lời của Raon, nhưng anh có thể nghe thấy chúng quá rõ ràng.
Bởi vì đang rất yên tĩnh.
Mặc dù có rất nhiều đang người tụ tập thế nhưng ở đây vẫn rất yên tĩnh.
Mọi người đều nín thở và nhìn Cale.

'Nóng quá.'

Mùa xuân còn chưa đến nhưng vẫn nóng quá.
Cale nhìn xung quanh để giải tỏa cảm giác ngột ngạt.
Đó là để tìm Lily.
Bên cạnh cô bé có lẽ còn có cả Basen.
Sau đó, thay vì những học viên khác, ánh mắt của Cale hướng về phía những học viên có góc nhìn khá rõ ràng.
Các học viên này đang đứng thẳng nghiêm.
Một trong những học viên Khoa Hiệp sĩ đã chạm mắt với Cale.

'A-'

Một người đàn ông tóc đỏ mặc đồng phục màu đen, biểu tượng của Tổng tư lệnh.
Mặc dù có vóc dáng mảnh mai khác với hiệp sĩ thế nhưng ngài ấy không bao giờ trông yếu đuối.
Đó là bởi bầu không khí đang không ngừng âm ỉ tỏa ra từ ngài ấy.
Đôi mắt của người vượt qua đám đông không có bất kỳ sự rung động hay căng thẳng nào.
Trước mặt rất nhiều người, ngài vẫn không hề tỏ ra nao núng.
Cậu học viên há miệng mà không nhận ra.
Lời nói tuôn ra một cách vô thức.

"Khiên-"

Cale bị giật mình.
Thế nhưng đó chỉ là sự khởi đầu.
Các học viên ở độ tuổi tràn đầy sinh lực đã nắm lấy cơ hội khi có người khởi xướng.

"Khiên!"

Nó bắt đầu tại Khoa Hiệp sĩ.

"Khiên! Khiên!"

Và khoa Quân sự học cũng hét lên.
Âm thanh lan rộng.
Các học viên nhiệt tình hét lên 'khiên' với Cale, người đang tiến lên bục giảng.

'Wa-'

Điên mất thôi.
Cale trông như đang thực sự phát điên.

- Con người, Hoàng Thế Tử đã tới!

Không được.......

- Con người, Hoàng Thế Tử đang cười rất tươi! Anh ta nói mình đang rất vui! Ta cũng vui! Không biết tại sao, nhưng ta thấy thích vì con người đang được hoan hô!

Cale không phản ứng trước lời nói của chú rồng con ngây thơ.
Thay vào đó, anh đã đi lên bục một cách nhanh chóng đến chớp nhoáng.
Và anh đứng trước loa ma thuật.

'Nói điều gì đó hay ho rồi đi xuống thôi.'

Cale đã quyết định.
Anh đã cố tình không chuẩn bị nhiều.

'Nếu mình làm cho bài phát biểu trở nên nhàm chán, họ sẽ không tìm đến mình nữa.'

Ít nhất họ sẽ không gọi cho anh đến làm mấy việc như thế này, phải không?
Tất nhiên, dù vậy anh cũng không có ý định nói nhảm nhí. Bởi vì anh dự định kể câu chuyện chân thật của mình cho những học viên đang mong chờ sự kiện này.

"......."

Cale giơ tay lên.
Những học viên đang la hét 'khiên' liền trở nên im lặng.
Họ im lặng trước dáng vẻ đầy thu hút của Tổng tư lệnh, thế nhưng Cale lại mở miệng với suy nghĩ các học viên quả là những người rất hiểu chuyện.

"Rất vui được gặp các bạn."

Hãy bắt đầu với lời chào nào.

- Con người!

Được rồi, tôi mới chào thôi mà lại sao thế?

- Choi Jung-soo đến rồi!

Oo-oong.
Cale cảm thấy chiếc gương thần anh giữ trong áo khoác đang rung lên.

- Choi Jung-soo có điều muốn nói!

Ánh mắt của Cale vô thức hướng về phía cửa sổ trên tầng cao nhất của tòa nhà nơi Raon đang ở.
Bởi vì giọng của Raon rất khẩn cấp.
Đột nhiên.
Cửa sổ bật mở và Choi Jung-soo thò mặt ra khỏi lan can.
Rất khó để nhìn thấy anh ta vì đang ở rất xa thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh trông không được tốt.

- Con người!

Raon khẩn trương nói.

- Hình như ở đây còn có một Người Lang Thang khác! Giác quan của Choi Jung-soo có thể cảm nhận được điều đó!

Chính lúc đó.

- Bầu trời.

Một trong những năng lực cổ đại lên tiếng.

- Bầu trời thật kỳ lạ.

Đó là Sky-eating Water. Cô ấy đã phản ứng lại tình hình.
Cale ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy một bầu trời trong xanh.
Nhưng trên bầu trời đó, có thể nhìn thấy một chấm nhỏ ở phía xa xa.
Một chấm đen đang hiện rõ.
Anh đã nhận ra bằng trực giác.

Đó là một con người.
Không, đó là một Người Lang Thang.

Cale có thể biết bằng kinh nghiệm và trực giác của mình.

Anh không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra hay mối quan hệ nhân quả nào đã dẫn đến đây.

Có điều gì đó hiện đang xảy ra.

Rất nhiều người, đặc biệt là những học viên nhỏ tuổi, đã được nhìn thấy trước mắt Cale khi anh cúi xuống.

"Chết tiệt."

Crepic: bìa novel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top