Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 237: Biểu tượng của chiến thắng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rasheel vừa nghĩ vừa nhai chiếc bánh hạt dẻ của mình. Và ngài thẳng thắn nói ra suy nghĩ đó.

"Ugh. Toàn là vị máu."

Ngài đã nôn ra máu nhiều đến nỗi trong miệng toàn là máu khiến cho khi ăn bánh hạt dẻ, ngài hoàn toàn không thể cảm nhận được chút mùi vị nào của hạt dẻ hết.

Bộp.

Chiếc bánh hạt dẻ nướng mà Raon đang cầm bằng chân trước đã rơi xuống đất.

"!"

Đồng tử của Rasheel rung chuyển trước cảnh tượng đó.

'Sao, sao thế?'

Ngài tự hỏi tại sao Raon lại như vậy.
Đồng thời, Rasheel cũng cảm nhận được một cảm xúc khó hiểu.
Không phải sợ hãi cũng chẳng phải lo lắng. Ngài cảm thấy khó chịu và bức bối theo cách không thể diễn tả được.

'...Hay là do hồi nãy ta không giết chết tên rồng đó mà chỉ làm hắn ngất xỉu nên mới vậy ta?'

Có phải vì thế nên ngài mới thấy hơi khó chịu không?
Trong khi đang cố gắng tìm ra nguyên nhân cho cảm xúc của mình, Rasheel nhanh chóng nghe thấy tiếng hét của Raon.

"Rasheel! Đừng chết! Dù có tính cách thô lỗ, nhưng ta biết ngươi là người tốt bụng mà!"

Vẻ mặt của Rasheel xưng xỉa lên.

"Nói gì vậy, nhóc con? Sao ta lại chết chứ! Ta không có chết! Và sao ta lại tốt bụng được? Ta không hề tốt bụng nhé!"

Archie kéo Kendal bất tỉnh đến và thở dài.

"...Bây giờ, ông lại đang nổi giận vì bị nói là tốt bụng ư. ...Có phải ông cảm thấy khó chịu hơn khi được mọi người khen tử tế thay vì bị nói là thô lỗ không? Ông thực sự đúng là một con rồng kỳ lạ."

Tất nhiên, không ai để ý đến lời lẩm bẩm của Archie hết.
Raon dừng lại sau khi nghe tất cả những lời mà Rasheel đã nói. Sau đó lén lút quan sát dáng vẻ của ngài ta và ngay lập tức gật đầu.

"Không chết là được!"

Sau đó nhóc nhặt chiếc bánh hạt dẻ rơi trên tuyết lên và đưa nó cho Rasheel.

"Hãy ăn nhiều vào! Như vậy ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại!"

Rasheel vừa tự hỏi tại sao đứa nhóc này lại như vậy vừa ăn bánh hạt dẻ.

"...Ngon."
"Hihi."

Raon mỉm cười rạng rỡ. Lúc này, Rasheel lại trở nên cáu kỉnh và vô thức hét lên.

"Đừng có cười, nhóc con! Và ta không hề tốt bụng đâu!"
"Hihi."

Raon nghe tai này lọt tai kia với những lời Rasheel nói. Rasheel có thể thấy rõ điều đó, nhưng ngài vẫn quay đầu đi vì nghĩ mình sẽ không thể giao tiếp thành công với nhóc con này.
Đúng thế, ta biết nói gì với một đứa trẻ 7 tuổi đây hả?

"Này. Ta không tốt bụng đâu."

Thay vào đó, Rasheel đưa ra lời cảnh báo nghiêm túc với Cale.

Cale gật đầu và nói với ngài.

"Vâng, vâng. Tuy vậy, ngài vẫn thật vĩ đại khi bắt được con rồng địch một cách nhẹ nhàng như vậy ạ. Quả nhiên có Rasheel-nim ở đây làm tôi thấy an tâm hơn hẳn."
"Khư-hừm. Hừm!"

Rasheel hắng giọng chẳng vì lý do gì.

"Hứ."

Sau đó ngài ta khịt mũi và nói.

"Ta đi về trước đây."

Nói xong ngài liền vấp ngã.

"Ugh!"

Rasheel lập tức nhận thấy cơ thể bị nghiêng sang một bên và nhăn mặt.

'Chết tiệt!'

Vừa rồi chân phải bị thương nặng của ngài trong giây lát đã bị tê liệt khiến cho ngài không thể bước đi trên mặt đất một cách đàng hoàng được.
Thực ra Rasheel ở mức độ nào đó đã biết rõ tình trạng của bản thân rồi.
Cơ thể ngài mệt mỏi đến mức không cảm nhận được vị của bánh hạt dẻ, mức độ chấn thương có thể thấy là khá nghiêm trọng.

'Chết tiệt! Vậy nên ta đã tính sẽ quay lại thật nhanh rồi mà!'

Ngài không muốn để cho nhóc rồng con và Cale nhìn thấy mình như thế này.

'Xấu hổ quá đi mất!'

Rasheel cảm thấy rất xấu hổ.
Ngài lại dồn sức vào chân và quyết tâm để không trông như đang bị nghiêng sang một bên bằng bất cứ giá nào.

Bộp.

Tuy nhiên, cơ thể Rasheel lại bị bàn tay của người bên cạnh va trúng, người này sau đó kéo ngài lại, giúp ngài tránh được việc bị ngã.

"Ngài không sao chứ ạ?"

Clopeh Sekka nhìn Rasheel với nụ cười ôn hòa.
Khuôn mặt Rasheel đột nhiên trở nên u ám.
Không hiểu sao, cái gã điên khùng trước mặt lại khiến cho ngài cảm thấy khó chịu.

'Chắc là do hắn ta thực sự là một kẻ điên.'

Rasheel thô bạo hất tay Clopeh ra và bắt đầu bước đi.

"Thật là. Sao lại có cục đá ở dưới vậy chứ, suýt thì ngã rồi!"

Không ai phản ứng trước lời của Rasheel, người đang vừa đi vừa để lại dấu chân trên cánh đồng tuyết trắng bằng phẳng.

"Ta, đi đây."

Uuung.
Một vòng tròn ma thuật dịch chuyển với biểu tượng Dragon Fear mờ nhạt xuất hiện bên cạnh Rasheel.

"Xin chờ một lát."

Rasheel giật mình trước giọng nói của Cale.

Ngài đã quay lưng lại với Cale từ nãy đến giờ và thậm chí không thể nhìn anh. Đó là bởi vì ngài thấy xấu hổ khi bị lộ mặt khó coi này của mình.

"Archie. Đi với ngài ấy đi."
"Gì chứ, thôi được ạ."

Khuôn mặt Rasheel méo mó khi nhìn cá voi sát thủ Archie đang đứng trên vòng tròn ma thuật dịch chuyển tức thời. Ngài nhìn anh ta như muốn nói 'Tại sao ngươi lại ở đây?', trong khi Archie nhìn lại ngài với ánh mắt như thể muốn hỏi 'Có vấn đề gì sao?' và nhún vai. Sau đó anh ta nói với Cale.

"Tôi có nên giao kẻ này cho Sherit-nim không ạ?"
"Ờ. Khi quay lại hãy đánh thức hắn dậy và để hắn nói chuyện với Sherit-nim."
"Vâng."

Archie bình tĩnh trả lời và nhìn Rasheel.

"Không đi sao ạ?"

Khuôn mặt của Rasheel trở nên méo mó hơn.
Thế nhưng ngài lại thở dài.
Ngài thậm chí không còn sức để nói chuyện với con cá voi thấp kém này nữa rồi.

Khi cuộc chiến kết thúc, cảm giác mệt mỏi kéo đến ngày một nhiều hơn như thủy triều.

'...Ực.'

Rasheel cảm thấy miệng đắng đắng.

'Chuyện này, sẽ khá khó khăn đấy nhỉ?'

Ngài có cảm giác rằng con rồng mình vừa đánh bại ngày hôm nay là một trong những con rồng thuộc nhóm yếu của quân địch.
Vì vậy, những con rồng ngài sẽ gặp trong tương lai sẽ còn mạnh hơn cả kẻ này.

'Sẽ không dễ dàng chút nào.'

Cuộc chiến ngày hôm nay giữa con rồng 'Chiến Thắng' và 'Bất Khuất'. Đó chỉ là cuộc đọ sức giữa hai Thuộc Tính để xem bên nào mạnh hơn chứ chưa thật sự là một cuộc tranh đấu.
Thêm vào đó, con rồng kia vẫn còn rất non nớt.
Tuy nhiên, nếu như kẻ thù là rồng trưởng thành, không cần sử dụng đến Thuộc Tính và hơn thế nữa, đã uống 'nước thánh'.

'Ha.'

Rasheel cảm thấy khó chịu.
Apitoyu, ngài nhận ra rằng sẽ không dễ để chiến thắng trong cái thế giới chết tiệt này.
Đầu óc Rasheel rất phức tạp, nhưng ngài vẫn nhanh chóng kích hoạt vòng tròn ma thuật dịch chuyển tức thời. Vì ngài cần phải quay lại để có thời gian suy nghĩ.

Paaat-

Khoảnh khắc vòng tròn ma thuật được kích hoạt, Rasheel giật mình.
Giọng của Cale vang lên từ phía sau ngài.

"Ngài rất ngầu. Nhưng hãy nhớ chăm sóc cho bản thân nhé ạ."

Rasheel bật cười trước giọng điệu thờ ơ thường ngày của anh. Một giọng nói rất ngượng ngùng cũng vang lên bên cạnh ngài.

"Ông cũng ngầu phết nhỉ?"

Rasheel quay đầu lại, Archie lập tức tránh ánh mắt của ngài.
Rasheel cười khẩy một lần nữa rồi nói.

"Tất nhiên rồi. Ta đây là ai cơ chứ."

Ngài không phải chính là con rồng Bất Khuất đó sao.
Rasheel tuyên bố.

"Ta sẽ tiếp tục ngầu trong tương lai."

Khuôn mặt của Archie nhăn nhó, nhưng bất chấp điều đó, phép dịch chuyển đã được kích hoạt.

Paat!

Archie, Rasheel và cả Kendal đều biến mất.
Cale nhìn vào khoảng trống và nói với Clopeh.

"Thú nhân đâu rồi?"
"Ở dưới núi ạ."
"Ngươi đã gặp Witira-ssi chưa?"
"Để xem nào. Trên đường tới đây tôi vẫn chưa gặp ạ."

Khi nói chuyện với Clopeh, Cale cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Vì vậy, vô thức, anh nhìn hắn.
Clopeh đang nhìn Cale với khuôn mặt bình tĩnh.

"Có chuyện gì sao ạ?"
"...Không. Không có gì."

Kỳ lạ quá?
Cale đã nhận ra rõ ràng lý do bản thân lại có tâm trạng như vậy.

'Tại sao Clopeh Sekka không khen mình?'

Kẻ luôn ca tụng hay khen ngợi anh bất cứ lúc nào lại đang im lặng.

Ngoài ra, cái gã từng không thể che giấu được vẻ mặt luôn muốn ở bên cạnh anh bằng mọi cách giờ lại đang rất bình tĩnh.

'Gì vậy?'

Không hiểu sao, anh cảm thấy khá khó chịu.

'Lý do gì có thể khiến cái gã này trở thành như vậy nhỉ?'

Khoảnh khắc Cale nghĩ như vậy.

"Khúc khích."

Clopeh nhẹ nhàng mỉm cười.

- Con người, Clopeh cười kỳ lạ quá!

Lâu lắm rồi Raon mới sử dụng phép thuật để nói ra suy nghĩ của mình trong đầu Cale vì nhóc không thể nói trước mặt anh.
Và Cale-

'A, may quá.'

Vì lý do nào đó, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Biểu cảm của anh trở nên thoải mái. Lúc đó, Clopeh khẽ nói như thể thì thầm.

"Cuối cùng tôi đã tìm được con đường của mình rồi ạ."
"Hả?"
"Khúc khích."

Mặc dù bị Cale nhìn như thể đang hỏi hắn đang nói cái quái gì, Clopeh vẫn tiếp tục bước đi với nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt hắn.
Hắn bước đi và còn để lại một lời.

"Ánh sáng càng lớn thì cái bóng sẽ càng hiện rõ. Tuy nhiên, kể cả khi có một ánh sáng khác tồn tại náu mình bên trong ánh sáng rực rỡ đó, không ai có thể nhìn thấy thứ ánh sáng đang ẩn náu đó cả."

Clopeh cho rằng cái bóng của Cale là Choi Han.
Và thứ ánh sáng ẩn náu kia-

'Là ta.'

Không có ai phù hợp với vị trí đó ngoài hắn cả.
Clopeh đi về phía nơi các thú nhân đang ẩn náu.

"Con người, Clopeh nói gì vậy?"
"Không biết."

Cale và Raon không hiểu gì trong khi đi theo Clopeh. Tuy nhiên, Cale cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Clopeh đã trở lại bình thường. Anh nghĩ khi đi về phía thú nhân và Lock.

'Nếu đến Rasheel còn phải kết thúc cuộc chiến với tình trạng đó, thì mình cần phải cảnh giác hơn rồi.'

Trong thông tin về 10 vị Thần rồng do Vương Quốc Har cung cấp, Kendal nằm ở vị trí cuối cùng. Nếu Rasheel còn gặp nhiều khó khăn khi phải một mình đối phó với hắn ta như vậy, thì việc đối phó với những con rồng khác sẽ còn khó khăn hơn nữa.

'Phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.'

Thế nhưng vẻ mặt của Cale không u ám lắm.

'Ta phải tận dụng thời gian Chúa Tể Rồng không có ở đây.'

Gia tộc Tử Huyết. Anh cần phải tận dụng sự vắng mặt của thủ lĩnh kẻ địch - Chúa Tể Rồng, và giáng một đòn chí mạng vào bọn chúng.
Cale tập trung suy nghĩ và nhanh chóng đến nơi các thú nhân đang ẩn náu.

"Thiếu gia!"
"Ngài đến để giúp Rasheel-nim sao ạ?"

Lock và Gashan chào đón anh.
Và Witira vẫy tay.

"Vì nghĩ mình không cần phải can thiệp, cho nên tôi đã ở lại đây ạ."

Sau khi Clopeh đi lên đỉnh núi, Witira đã phát hiện ra các thú nhân và ở lại đây.

"......."

Thế nhưng biểu cảm của Cale đanh lại.
Anh nhìn vào trong hang động nhỏ nơi thú nhân đang ẩn náu. Thế rồi lại nhìn đi chỗ khác.

"Lẽ nào Kendal......?"

Giọng của Thợ săn sói Koukan vang lên khiến cho Cale quay sang nhìn ông.
Koukan lập tức nuốt nước bọt và mở miệng.

"Tôi thành thật xin lỗi!"

Thế rồi ông ấy ngay lập tức cúi xuống.
Trong khi Cale đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, Lock đã đến gần và hỏi một cách cẩn thận.

"Rasheel-nim sao rồi ạ?"
"Thắng rồi."

Koukan giật mình và ngẩng đầu lên.

"Thưa, Kendal-"

(Chắc nãy ổng tưởng Kendal làm Rasheel hẹo ròi)

Cale bình thản lên tiếng khi Koukan đã không thể nói tiếp được nữa.

"Chúng tôi đã bắt được Kendal và đưa hắn đến lâu đài. Hắn sẽ bị nhốt trong nhà tù."

Ho.
Phía sau Koukan, ông lão Tộc Sói kêu lên một tiếng. Các thành viên của Tộc Sói khác cũng như vậy. Dù đang rụt rè thế nhưng họ không giấu được sự ngạc nhiên của mình.
Tuy vậy, Cale nhìn Koukan và chỉ về một bên.

"...Là người đó ạ?"

Hướng mà Cale đang chỉ.

"Kkeureureureu----"

Ở nơi đó vang lên tiếng kêu của thú vật.

"...Vâng, đúng vậy ạ."

Koukan trả lời một cách yếu ớt.
Và Cale nhìn về hướng phát ra tiếng gầm gừ ấy.

Leng keng, leng keng!

Tiếng dây xích sắt va chạm vào nhau vang lên.

"Kkeureureu! Kkeureureureu---"

Ngay sau chính là tiếng kêu dữ dội của con thú.
Giọng nói của pháp sư cao cấp Gashan chạm đến tai Cale.

"Đây là Tộc Trưởng của Tộc Sói ạ."

Wa.
Cale gần như không nuốt được tiếng thở dài sắp bật ra khỏi miệng.

Leng keng, leng keng!
"Kkeureureu—"

Ở bên trong hang động. Tại nơi đó, có một sinh vật với kích thước tương đương Lock ở trạng thái cuồng nộ hóa.
Thêm vào đó, móng tay và móng chân của nó khá sắc. Tất nhiên, nó đang bị xích lại.

Leng keng. Leng keng.

Những sợi xích sắt dày dường như có thể bị đứt bất cứ lúc nào.

Tộc Trưởng của Tộc Sói. Vẻ ngoài của người này trông khá mạnh mẽ xứng đáng với danh xưng Tộc Trưởng ấy.

"Kkeureureu-"

Tuy nhiên, người này trông khá khác so với Lock.
Toàn thân cô được bao phủ bởi bộ lông màu xám tro.

"Không có lý trí."

Sinh vật đó đang chảy dãi, nhe răng nanh sắc nhọn hướng về phía tất cả mọi người, dường như nó đã không còn lý trí nữa rồi.

"Người đó trông có vẻ đang cuồng nộ theo đúng nghĩa đen nhỉ."

Nếu như những thú nhân khác cũng mất đi lý trí và hành động hung bạo như vị Tộc Trưởng kia, người bình thường hẳn sẽ vô cùng sợ hãi khi đối diện với họ.
Đó là, một hình ảnh có thể nói là khá uy hiếp.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

Đáp lại câu hỏi của Cale, Gashan khẽ thở dài và mở miệng.

"Khi chúng tôi đến ngôi làng của thú nhân sói, vị đó đã ở trong tình trạng này rồi ạ."

Ông lão Tộc Sói vốn đang theo dõi đã lén lút bước tới.

"Tộc Trưởng muốn bảo vệ Tộc Sói bằng mọi giá nên đã cố gắng cuồng nộ hóa. Kết quả ngài đã biến thành thân hình to lớn như vậy-"

Tộc Trưởng. Họ đã tưởng rằng cô ấy sẽ cuồng nộ hóa thành công.
Khi đội quân chinh phạt sắp đến gần, cô đã nghĩ rằng nhất định phải biến điều ước cuồng nộ hóa của mình và Tộc Sói trở thành hiện thực.
Thế nhưng-

"Ngài ấy đột nhiên mất đi lý trí và trở nên hung bạo. Nhờ Koukan đã mời tất cả các vị, bao gồm cả Lock-nim đến thăm làng mới có thể khống chế được Tộc Trưởng ạ."

Đối với những thú nhân sói không thể thực hiện được cuồng nộ hóa đúng cách, tình trạng của Tộc Trưởng là rất khó xử lý.

Ông lão Tộc Sói nhìn Lock.

"Tất cả là nhờ Lock-nim ạ."

Hmm?
Ngay khi Cale chuẩn bị nhìn Lock, anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"Kkeureureu---!"

Tiếng kêu của Tộc Trưởng Tộc Sói càng lúc càng dữ dội trong khi vặn vẹo thân mình.
Có vẻ như cô ấy muốn thoát khỏi tình trạng khó chịu này bằng mọi cách.

Leng keng! Leng keng!

Cảm giác như sợi dây xích có thể đứt bất cứ lúc nào vậy.

Lộp cộp-

Không, nó đang đứt mới đúng.
Khi Cale đang ngạc nhiên trước sức mạnh khủng khiếp ấy.

"Lock-nim!"

Ông lão Tộc Sói gọi tên Lock, Cale thấy cậu đang tiến đến gần Tộc Trưởng Tộc Sói.
Lock không ở trạng thái cuồng nộ hóa vẫn khá cao, thế nhưng so với vị Tộc Trưởng đang nổi điên thì cậu trông khá nhỏ bé.
Sau đó Lock đứng trước mặt Tộc Trưởng.

"Suỵt."

Cậu đặt ngón trỏ lên môi.

"Ngoan nào?"

Và xoa đầu Tộc Trưởng.

"Lock, nguy hiểm quá!"

Khoảnh khắc Raon vô thức hét lên. Đôi mắt của Cale mở to.

Kkeu-eung. Kkeung.

Tộc Trưởng đột nhiên dừng nổi điên và rồi co rúm người lại với một tiếng rên rỉ.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cô sợ Lock.
Mặc dù Lock cư xử ôn hòa với Tộc Trưởng thế nhưng dường như ngay cả điều đó cũng đáng sợ đối với cô, Tộc Trưởng cúi người thu thân hình to lớn của mình lại, né tránh ánh mắt của Lock.

"Quả nhiên! Con sói xanh đã quay trở lại rồi!"

Giọng nói xúc động của ông lão Tộc Sói vang đến tai Cale.
Con sói xanh.
Đây chẳng phải là sinh vật mà thú nhân ở đây coi như Thần Thánh sao?

Lúc đó, Lock cười ngờ nghệch với Cale.

"Haha."
Kkeu-eung. Kkeu-eung.

Kể từ đó, Tộc Trưởng Tộc Sói rất sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Lock.
Ngay khoảnh khắc đó.

Swii.

Cale cảm nhận được một cảm giác mát lạnh và nhìn thấy con rắn nhỏ màu trắng đang trốn dưới quần áo của mình hiện lên.
Con rắn trắng nghiêng đầu và há miệng.

"Mẹ?"

Nói một cách chính xác, hướng mà nhóc đó nhìn không phải là phía Lock hay Cale.

"...Tôi ư?"

Ở nơi đó, Cá Voi Witira mở to mắt và không giấu được sự ngạc nhiên.

"Con người, ta không biết tại sao con rắn con này lại như vậy nữa! Thật là kỳ lạ mà!"

Và Raon kích động.
Đồng thời, con rắn trắng cũng lên tiếng.

"Có mùi giống mẹ."

Nhóc lại đề cập đến mùi hương mà mình đã nói đến trước đây.
Cale đã nghĩ đây là mùi của Imoogi.
Thế nhưng Witira đâu phải Imoogi.
Cô là cá voi mà.
Trong khi Cale đang bối rối, rắn trắng nhỏ tiếp tục.

"Mẹ đã nói. Một linh hồn đủ tư cách trở thành rồng sẽ có mùi như thế này."

Linh hồn?
Trong mắt Cale hiện lên một tia sáng kỳ lạ, rắn con lại lên tiếng.

"Mẹ nói rằng thế giới sụp đổ này đang cố gắng loại trừ loài rồng ra khỏi thế giới."

Hôô.
Ánh mắt Cale tập trung vào rắn con trước thông tin thú vị này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top