Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 247: Điên cuồng, Tôn thờ. Và chân lý (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hộc, hộc."

Rosalyn thở dốc.

'Sao lại nhanh vậy chứ?'

Cô gần như không thể đứng dậy được. Tuy nhiên, trước cả khi cô kịp lấy lại thăng bằng, Rosalyn đã sớm phải hét lên để thi triển một câu thần chú ma thuật từ trên mặt đất.

"Khiên!"

Khoảnh khắc một chiếc khiên màu đỏ xuất hiện trước mặt cô.

ẦMMMMM!

Với một tiếng động lớn, một mũi tên đỏ đâm vào tấm khiên của Rosalyn.
Mana đỏ của Rosalyn gợi nhớ đến một bông hồng màu đỏ tươi đắm mình trong ánh sáng mặt trời.
Ngược lại, thứ Mana kia lại có màu đỏ đậm hơn, với độ bão hòa thấp hơn khiến người ta liên tưởng đến một bông hồng dưới đám mây xám xịt.
Mặc dù cả hai đều là màu đỏ giống nhau nhưng sắc độ của chúng lại hoàn toàn khác.

ẦM ẦM ẦM-!
"Chết tiệt!"

Rosalyn lại một lần nữa nhìn thấy tấm khiên của mình bị vỡ.
Thế rồi cô nhìn thấy một mũi tên màu đỏ đang lao về phía mình.

"Khiên!"

Cô một lần nữa mở tấm khiên ra.

ẦM!

Mũi tên đỏ thậm chí còn phá vỡ cả tấm khiên. Chỉ khi đó mũi tên mới biến mất, như thể nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Rosalyn vội vàng thực hiện phép thuật khi cảm nhận được Mana của bản thân và Mana của kẻ thù đang tan biến.

Uuu–

Ngay lúc Mana xung quanh đang rung động và cố gắng tập trung về phía cô.

"Chậm thật đó."

Một giọng nói buồn chán vang lên, Rosalyn cảm thấy nóng bừng.
Cô nhìn về phía trước.

Điều Tra Viên với mái tóc đỏ. Cô gái tóc ngắn có ngoại hình nhỏ bé ấy đã tạo ra một con ngựa khổng lồ và đang cưỡi trên nó. Sức nóng tỏa ra từ con ngựa làm từ Mana đỏ ấy khiến cho Rosalyn phải đổ mồ hôi.

"Ha."

Rosalyn choáng váng. Một nụ cười gượng gạo phát ra từ miệng cô, thế nhưng kẻ thù không cho Rosalyn bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi.

ẦMMM!

Khoảnh khắc con ngựa dậm chân xuống đất.

"Chết tiệt!"

Quá nhanh!
Ả Elf tóc đỏ đó.
Tốc độ niệm phép của ả ta thực sự rất nhanh.

'Nói chính xác thì tốc độ sử dụng Mana của ả rất nhanh.'

Có một điều mà các pháp sư hay nói với nhau.
Hấp thụ Mana và Kiểm soát Mana. Đó là hai lĩnh vực thuộc về tài năng bẩm sinh và cũng chính là yếu tố lớn nhất quyết định khoảng cách giữa các pháp sư.
Và nữ nhân Elf với mái tóc đỏ ngắn đang ở trước mặt cô đây-

'Cô ta vượt trội hơn mình ở cả hai mảng đó.'

Nhiều đến mức cô không thể vượt qua được.

"Ư!"

Con ngựa ma thuật đỏ khổng lồ tiến đến ngay trước mặt Rosalyn trong tích tắc rồi giơ cả hai chân trước lên và băng qua người cô.
Cơ thể cô bị che khuất bởi bóng của con ngựa khổng lồ màu đỏ ấy.
Rosalyn ngước lên và nghĩ khi nhìn thấy con ngựa đỏ khổng lồ đang chắn tầm nhìn của mình.

'Choi Han, cái tên khốn này!'

Sao bảo là cùng cấp độ với rồng cơ mà!
Kỹ năng của Điều Tra Viên được cho là ở cùng cấp độ với rồng, dù vậy chúng vẫn không phải là rồng.
Tuy nhiên, ả Elf trước mặt cô đây không phải là ở 'cấp độ' rồng, mà chính là một con rồng.
Ả có khả năng hấp thụ và kiểm soát Mana tương tự như rồng vậy.
Ở ả Elf này có thứ mà Rosalyn không bao giờ có thể vượt qua và cũng không bao giờ có được, đó chính là sự khác biệt về chủng tộc.

'Đó hẳn là bởi chúng đã có được cội nguồn của thế giới.'

Ả Elf này đã hấp thụ cội nguồn của thế giới và có được 'tài năng về Mana' giống như một con rồng vậy.

'Thậm chí ả ta còn không cần đến tinh linh.'

Cười. Một tiếng cười phát ra từ miệng Rosalyn.
Không thể nào khác được.

'Đây đúng là một cuộc chiến với rồng mà?'

Trong khoảnh khắc thoáng qua này. Vô số ý nghĩ lướt qua tâm trí Rosalyn.

'Nhìn là biết đây chính là kẻ mạnh nhất.'

Elf tóc đỏ này là người mạnh nhất trong số ba Điều Tra Viên.

Mặc dù Rosalyn không có thời gian để quan sát xung quanh, thế nhưng cô vẫn có thể nắm bắt được tổng thể tình hình.

Điều Tra Viên chiến đấu với Dark Elf Tasha. Kẻ đó là tên yếu nhất.
Tiếp theo là đến tên Elf hiện đang chiến đấu, à không, bị đập hết lần này đến lần khác bởi cá voi Witira.

'...Và tên Elf trước mắt mình đây mạnh đến mức hai tên kia không thể sánh được.'

Ha.
Dựa vào đâu mà tôi lại quyết định đảm nhiệm tên Elf này vậy nhỉ?
Rosalyn dường như không thể ngừng cười.

'Thật là ngạo mạn mà.'

Cô cho rằng mình đã nắm bắt được tình hình, thế nhưng thực tế thì không.
Rosalyn trong lòng đã nghĩ rằng mình sẽ có thể dễ dàng thắng được Tasha và chiến đấu ngang hàng với Witira, nhưng giờ đây cô ấy đã nhận ra suy nghĩ của bản thân là sai lầm đến thế nào.

'Mình hiện tại chỉ ngang cơ với Tasha-ssi chứ không thể 'dễ dàng' thắng cô ấy.'

Và Witira-

'Không thể thắng được.'

Cô đã có thể cảm nhận rõ ràng tại sao Tộc Cá Voi lại được gọi là một cường tộc sánh được với loài rồng.
Sức mạnh bẩm sinh của Witira hoàn toàn có thể sánh được với một con rồng.

'Và tôi thì-'

Cuối cùng cô đã nhận ra sự thật này.

'Tôi chưa bao giờ thực sự chiến đấu với một con rồng cả.'

Có rất nhiều con rồng xung quanh cô, bao gồm cả Eruhaben và Raon.
Nhờ đó, cô đã có thể học hỏi được nhiều điều từ họ, và cải thiện được kỹ năng của bản thân. Thêm vào đó khi quan sát cách họ chiến đấu, cô đã rèn luyện thêm cảm giác thực chiến cho mình.
Bởi vậy cô đã cho rằng nhiêu đó là đủ để cô có thể đạt được điều gì đó.

'Không.'

Thật là một suy nghĩ nhảm nhí.
Sau khi đụng độ với một kẻ mạnh như rồng, dường như cô đã biết.

Cảm giác hoàn toàn bị đẩy lùi là như thế nào.

Rosalyn nhận ra, mọi thứ liên quan đến phép thuật mà cô xây dựng được đều bị thụt lùi một bước, không, vài bước so với sinh vật trước mặt cô.
Và có một số khía cạnh cô thậm chí sẽ không bao giờ có thể làm được như ả.

"......."

Cô nhìn thấy đôi mắt của ả Elf nhìn xuống mình qua con ngựa đỏ.
Không có chế giễu, không có tức giận, không có khó chịu.
Chỉ còn lại sự nhàm chán.
Ả Elf đó hiện đang cảm thấy buồn chán.

"Ha."

Cảm xúc bất lực ngập tràn trong Rosalyn.
Và chân trước của con ngựa đỏ lập tức tấn công cô.

Uuung-

Vào lúc đó, Mana xoay vòng trên cả hai tay của Điều Tra Viên Ringring. Cô ta ngồi trên ngựa nhìn xuống Rosalyn rồi nhẹ nhàng phẩy tay.

Saaa--

Một thanh kiếm hình lưỡi liềm được tạo ra trên không trung chĩa thẳng vào Rosalyn.

ẦMMMMM----!

Một tiếng động lớn khác hẳn với trước đó vang lên.
Tại nơi con ngựa đỏ tấn công, mặt đất bị vỡ ra và những mảnh vụn đất bay lên.
Vùng đất này chắc chắn đang dần bị phá hủy.

Saaa-

Tiếp theo đó, thanh kiếm hình lưỡi liềm khổng lồ ấy cắt xuyên không khí. Nó được vung về phía nơi bụi đất vẫn đang bay tứ tung.

"Chậc."

Khoảnh khắc Ringring tặc lưỡi.

Choang---!

Với một âm thanh sắc bén, thanh kiếm lưỡi liềm màu đỏ bị chặn lại.

Ss—

Ở nơi bụi đất lắng xuống, Rosalyn lộ ra.

"Hộc, hộc."

Mái tóc cô ấy rối bù, và chiếc áo choàng pháp sư đã bị rách nát nhiều chỗ. Ngoài ra mặt và tay cô đầy những vết thương nhỏ. Và tay cô ấy đang run rẩy.

Kítttt—

Một âm thanh chói tai vang lên.
Thanh kiếm lưỡi liềm khổng lồ lớn hơn cả người Rosalyn va chạm với một thanh kiếm đỏ khác.
Thanh kiếm đỏ trong tay Rosalyn đang chặn thanh kiếm hình trăng lưỡi liềm khổng lồ đó lại.

'Chết tiệt!'

Mặc dù đã chặn được sức mạnh khổng lồ đó hai lần nhưng biểu cảm của Rosalyn vẫn méo mó.

'Cơ hội cái khỉ gì chứ!'

Cô đã coi cuộc chiến này là một cơ hội.
Đầu tiên, cơ hội để xem xem cô ấy sẽ chiến đấu như thế nào với đối thủ mạnh cấp độ rồng.
Thứ hai, cơ hội để tạo ra Aura giống như Choi Han và Thiếu gia Cale hoặc nhận được manh mối cho điều đó.
Cuối cùng, cô coi đây là cơ hội để thể hiện phép thuật tấn công mới mà cô đã chuẩn bị với các pháp sư trong thời gian qua.
Cô đã nghĩ như vậy đấy.
Bây giờ Rosalyn cuối cùng đã nhận ra vấn đề tồn tại ở đây.

'Mấy thứ đó chỉ xảy ra với tiền đề là mình chiến thắng mà thôi!'

Tại sao tôi lại cho rằng mình đương nhiên sẽ thắng chứ?
Rosalyn nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

'Bởi vì tôi đã luôn thắng!'

Tôi chưa bao giờ chiến đấu trong khi bị đẩy đi khắp nơi một cách bất lực như thế này cả!

'Tại sao?'

Tại sao tôi lại bị dồn ép đến vậy?
Tại sao tôi không thể bắt kịp ả Elf đó?

"Ugh!"

Khoảnh khắc Rosalyn cắn môi và vung kiếm.

ẦM!

Cơ thể Rosalyn bị đẩy lùi cùng với một tiếng động lớn.
Và thanh kiếm lưỡi liềm cũng bị đẩy ra.

"Lại bị chặn nữa rồi."

Ringring thở dài và lại phẩy tay.
Tuy nhiên không như giọng điệu của mình, trong mắt cô ta hiện lên một ánh nhìn kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát cô đã không nhìn thấy Rosalyn đâu.

'Cô ta đang trở nên nhanh hơn.'

Ả con người trước mặt cô.
Ringring đã biết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên cô ta nhìn thấy lượng Mana mà Rosalyn sử dụng, rằng Rosalyn có những kỹ năng ma thuật đáng kể đối với một con người.
Vì vậy Ringring đã đối đầu với cô một cách thoải mái nhưng không hề lơ là.
Đó là cách mà Ringring, người nhìn bên ngoài trông có rất nhiều sơ hở, đã sống từ trước đến nay.

'.....'

Tuy nhiên, giờ đây cô ta cho rằng không thể thoải mái như vậy được nữa.

'Phải nhanh giết nó mới được.'

Bởi vì nữ nhân này đang mạnh lên. Với tốc độ rất nhanh như con dốc đứng vậy.

'Cô ta trở nên mạnh mẽ hơn trong khi chiến đấu.'

Ringring cho rằng điều đó thật vô nghĩa.
Thế nhưng cô đã từng gặp một sinh vật như vậy trong quá khứ rồi.

'...Rồng.'

Đúng vậy, những con rồng cũng trở nên mạnh mẽ hơn trong khi chiến đấu.

Tuy nhiên, đây không phải là quá trình nâng cao sức mạnh của một người.

'Họ chỉ là không biết.'

Đó là quá trình mà những người không biết mình sở hữu bao nhiêu sức mạnh sẽ dần dần biết cách để sử dụng sức mạnh đó trong khi chiến đấu với đối thủ.

Nếu vậy thì nữ nhân trước mắt cô cũng đang trong quá trình như vậy sao?

'Không.'

Rõ ràng là không phải.
Bởi vì Ringring đã ước lượng được Plate của cô ta rồi.
Vậy thì chỉ có một đáp án mà thôi.

Nữ nhân này, khi quan sát Ringring chiến đấu thì cô ta cũng dần mạnh lên theo.
Mặc dù cả khả năng hấp thụ và kiểm soát Mana của cô ta đều thiếu hụt so với Ringring.

'Thiên tài theo một cách khác.'

Con người này cũng là một thiên tài.

'Cô ta có sự hiểu biết tuyệt vời.'

Đặc biệt, sự hiểu biết của cô ta về Mana và phép thuật là rất tuyệt vời.
Vì vậy, có thể nói cô ta chính là một thiên tài khi nói đến Mana.
Không liên quan đến rồng, Elf hay con người.
Chỉ đơn giản, là nữ nhân đó rất tài năng mà thôi.

'Vui thật.'

Cười.
Lần đầu tiên, nụ cười bắt đầu xuất hiện trên môi Ringring kể từ khi đối mặt với Rosalyn.
Đó là một nụ cười tinh quái mang theo nét tàn nhẫn.
Và ý nghĩa chứa đựng trong nụ cười đó cũng rất tàn nhẫn.

Ả con người trước mặt này.
Rất nguy hiểm.
Vậy nên hãy xử lý cô ta ở đây thôi.

Sột soạt.
Ringring xuống ngựa.

Ss-

Con ngựa biến mất như làn gió bay vào không khí.
Và Rosalyn dừng lại.

Sss-

Một thanh kiếm lưỡi liềm khác xuất hiện. Hai thanh kiếm bay lên không trung, tạo thành hình chữ X.

Tách!

Khoảnh khắc Ringring búng hai ngón tay, hai thanh kiếm khổng lồ rơi xuống. Hướng về phía Rosalyn.

"Hoh."

Khoảnh khắc ánh nhìn kì lạ hiện lên trong mắt Ringring, Rosalyn dùng hai tay chỉ vào từng thanh kiếm.

'Chết tiệt!'

Tất cả những cơ hội mà cô nghĩ tới đều đã biến mất.
Thật vô nghĩa.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua chuyện như thế này.

'Cho nên?'

Thế nhưng không thể cứ như thế này được.
Đây là việc liên quan đến lòng tự trọng đấy.
Dù cho mọi thứ có sụp đổ, cô cũng không thể buông bỏ niềm kiêu hãnh của mình.

"Được rồi."

Chuyện dù sao cũng đã thành.
Hãy đi đến cùng thôi.

"Bùng nổ."

Khoảnh khắc Rosalyn thốt ra lời đó cùng với hơi thở nặng nề.

Lách tách, lách tách.
Vòng tay ma thuật trên cả hai cổ tay của Rosalyn bị vỡ.
Lách tách, lách táchh!
Chiếc vòng cổ ma thuật trên cổ cô cũng bị vỡ.
Bây giờ cô không còn sở hữu viên đá ma thuật nào nữa.
Tất cả đều đã vỡ vụn và trở thành Mana bao quanh cô ấy.

Kkuooo--

Không khí rung chuyển.

---!

Khi âm thanh dừng lại, hai thanh kiếm lưỡi liềm khổng lồ vốn đang nhắm vào cơ thể của Rosaline đã tiến đến trước mũi cô.
Nhưng vào lúc đó, có hai ngọn lửa đỏ bốc lên từ hai lòng bàn tay của Rosalyn. Ban đầu chúng chỉ là những đường thẳng nhỏ có kích thước bằng một chiếc roi. Tiếp theo chúng trở thành thứ to lớn bằng cả cơ thể của cô ấy.
Giống như con rắn vậy.

"Đi nào!"

Rosalyn hét lên, và hai con rắn di chuyển về phía hai thanh kiếm lưỡi liềm.

ẦMMMMM---------

Một tiếng động lớn vang lên. Âm thanh quá lớn đến nỗi cô không thể nghe thấy gì trong giây lát.
Từ tai, mũi, miệng và mắt của Rosalyn. Cô cảm nhận được máu đang chảy ra từ khắp nơi.

Ha.

Tuy nhiên, cô đã bật cười.

Soạt.

Một con rắn đã bị cắt đứt.

Soạt.

Một con rắn khác cũng bị xẻ đôi.

Tất cả phép thuật mà cô có trong tay đều tan biến một cách vô ích.
Cô đã nhận ra lý do.

'Không như Mana mà mình sử dụng, sức mạnh của Mana dưới sự chỉ đạo của ả Elf đó dày đặc và mạnh mẽ hơn.'

Mana chuyển động như thể chân tay của cô ta vậy.

'Khả năng kiểm soát của Elf đó-'

Cuối cùng cô cũng đã nhận ra.

Kiểm soát Mana khác với việc hấp thụ Mana. Loài rồng đã có khả năng hấp thụ Mana phi thường ngay từ khi sinh ra. Vì vậy, họ tự nhiên có thể sử dụng phép thuật mà không cần phải học. Bởi vì Mana cũng giống như không khí và bạn bè của họ vậy.
Và họ sinh ra cũng đã có khả năng kiểm soát, thể hiện sức mạnh vượt trội khi chiến đấu với các chủng tộc khác bằng phép thuật.

Sức mạnh kiểm soát Mana của ả Elf đó-

'Nó không phải ở cấp độ rồng.'

Nó còn hơn cả một con rồng.
Rosalyn không thể hỏi kẻ thù, nhưng dường như cô đã biết câu trả lời.

'Đó là tài năng bẩm sinh.'

Khả năng kiểm soát Mana của ả Elf ấy không phải là thứ ả rèn giũa đạt được mà là tài năng bẩm sinh.
Nếu không phải như vậy, thì không còn lý do nào khác để lý giải cho việc khả năng kiểm soát Mana của ả vượt trội đến mức bất thường như thế cả.
Cô dường như đã biết tên Điều Tra Viên này đã đạt được gì thông qua cội nguồn của thế giới rồi.
Rosalyn vô thức mở miệng.

Saaa—

Dù hai thanh kiếm lưỡi liềm khổng lồ đang tiến về phía cô, Rosalyn vẫn không thể không lên tiếng hỏi.

"Ngươi, cần khả năng hấp thụ Mana đúng chứ? Ngươi có thể kiểm soát, nhưng lại không thể hấp thụ phải không?"

Năng lực kiểm soát Mana quá mạnh.
Nếu điều đó xảy ra, chắc chắn Mana sẽ sợ hãi và tránh xa người đó.
Khi đó, cần phải có khả năng hấp thụ tương đương hoặc lớn hơn khả năng kiểm soát thì mới được.
Phải như vậy thì Mana mới sẵn lòng cho rằng, đối phương không phải một tên bạo chúa mà là một nhà lãnh đạo đáng tin cậy hay một chủ nhân thích đáng.
Giọng nói của Ringring chạm đến tai Rosalyn.

"Thông minh phết nhỉ."

Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của cô, thế nhưng nó cho Rosalyn biết rằng cô đã đoán đúng.
Ringring mở miệng.

"Như một phần thưởng, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng một phần sức mạnh của ta nhé."

Sau khi những lời đó kết thúc, Rosalyn nổi da gà khắp người.

"A."

Mana xung quanh cô.
Tuy cô không phải một con rồng, nhưng chúng vẫn như những người bạn của cô vậy.
Tuy nhiên-

'Không đứng về phía tôi.'

Mana xung quanh đang quay lưng lại và không nghe theo cô ấy.
Chúng đang đi theo ả Elf mạnh và thân thuộc với chúng hơn cô kia.

'......'

Rosalyn không thể nghĩ được gì.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình như một người cô độc trên thế giới.
Rosalyn hiện không thể sử dụng phép thuật. Vì không có mana nào đi theo cô ấy cả.
Cô cũng không còn viên đá ma thuật nào nữa, nhưng kể cả có thì lượng Mana tỏa ra sau khi phá hủy viên đá cũng sẽ đi theo ả Elf đó thôi.

Cảm giác bị tước đoạt vượt qua cả sự bất lực đến với cô.

"......"

Cô nhìn hai thanh kiếm lưỡi liềm khổng lồ đang tiến về phía mình.
Cách duy nhất để thoát khỏi chúng, là hoặc bỏ chạy hoặc tránh đi bằng cơ thể và đôi chân trần không có gì của cô này.
Thế nhưng Rosalyn không làm gì cả.

Mana quay lưng lại với cô rồi.

Điều này còn gây sốc hơn bất kỳ tình huống nào khác mà cô từng trải qua trong đời.
Lý do cô ấy có thể từ bỏ ngôi vị, lý do cô ấy có thể rời khỏi gia đình và quê hương. Đó là bởi cô ước mơ trở thành chủ nhân của Tháp Ma Thuật.
Và người hỗ trợ đáng tin cậy nhất cho giấc mơ đó của cô, không gì khác chính là ma thuật và Mana.
Bởi vì có chúng ở bên cho nên Rosalyn đã luôn có thể tự tin, và không sợ hãi bất cứ điều gì.

'.....'

Nhưng bây giờ cô đang sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy cô nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác so với việc cô chỉ có thể sử dụng phép thuật trong Linh Vực Aura của Dragon Fear hay Linh Vực của Cale ở cái thế giới nơi các nguồn năng lượng đang bị kìm hãm này.

Việc không có Mana hoàn toàn khác với việc Mana quay lưng lại với cô.

Nỗi sợ hãi này, chính là cảm xúc của cô trước việc đó.

"......"

Rosalyn đứng yên lặng nhìn hai thanh kiếm lưỡi liềm.
Ringring mỉm cười và xua tay trước dáng vẻ đã từ bỏ mọi thứ của cô ấy.
Hai thanh kiếm lưỡi liềm khổng lồ đi đến trên đầu Rosalyn. Cô bị che khuất bởi cái bóng của chúng.

"Chém đi."

Hai thanh kiếm lưỡi liềm hạ xuống.

ẦMMMMMM—-!

Và đôi mắt của Ringring mở to.
Giữa những đám mây bụi đang bay lên.

"Này."

Rosalyn mở miệng khi nghe thấy một giọng nói.

"...Ơi."

Có hai người đã chặn hai thanh kiếm lưỡi liềm lại.

Người chặn thanh kiếm đầu tiên đáp lại Rosalyn.

"Không sao chứ?"

Đó là Choi Han.
Và người chặn thanh kiếm thứ hai nói bằng giọng điệu méo mó.

"Này, sao lại hành xử chẳng giống cô gì hết vậy?"

Đó là Sword Master Hanah.

Tại nơi mà Mana quay lưng lại với Rosalyn. Các đồng đội của cô đã đến với cô ấy.

"...Ha."

Rosalyn nở nụ cười gượng gạo.
Thế nhưng điều ẩn chứa trong đó không phải là sự bất lực.
Chính lúc đó.

ẦMMMMM---!

Một tiếng động lớn vang lên.

"!"

Và ánh mắt của mọi người đều di chuyển.

"Ho."

Sword Master Hanah thở ra như thể kinh ngạc.

"Núi-"

Một đỉnh núi đã bay đi mất.
Không, nó đã phát nổ mới đúng.
Hanah choáng váng trước tình huống bất ngờ này và nghe thấy giọng nói của tên Điều Tra Viên duy nhất ở đây.
Ringring hét lên với đồng đội của mình.

"Quân ta đến rồi!"

Và tại ngọn núi tuyết đã bay đi mất.
Người đã thực hiện đòn tấn công vào nơi đó đáp xuống đất.

"...Eruhaben-nim."

Rosalyn gọi Cổ Long.
Cổ Long liếc nhìn Rosalyn và để lại một lời.

"Vẫn còn nhiều cơ hội để phát triển."

Khoảnh khắc Rosalyn cắn môi.

"!"

Cô nhìn thấy một tia sáng bay ra từ ngọn núi tuyết.
Không, đó không phải là tia sáng.

Bịch!
Bịchh!

Hai sinh vật đáp xuống mặt đất.
Một người phụ nữ và một người đàn ông.
Thần Đấu Tranh, Rồng Cisko.
Và một trong 10 vị giám mục, Tam Giám Mục Honse.

Shwaaa-

Và ở phía trước bọn họ.

- Con người, lại là rồng kìa! Liệu lần này chúng ta có bắt được nó không?

Loạt soạt.
Cale lướt trên gió và nhẹ nhàng đáp xuống cánh đồng tuyết.
Sột soạt.
Khi tuyết trắng bị chân anh dẫm lên để lại dấu chân. Cale nghĩ.
Hai sinh vật trước mặt này và những tên Điều Tra Viên. Cùng tất cả những kẻ trong đội quân chinh phạt thứ 2 nữa.

'Phải xử lý nhanh hơn mới được.'

Anh đã nghe từ Eruhaben trước đó.

'Ta đã nghe được tin tức về Choi Jung-geon.'

Và.

'Ta đã nghe điều đó từ Bạch Xà.'

Eruhaben, người đã đưa Bạch Xà đến, đã nói với anh.

'Thế giới này không còn bao nhiêu thời gian nữa.'

Tuổi thọ của thế giới này không còn bao lâu nữa.

'Khi cội nguồn biến mất, thế giới này cũng sẽ dần biến mất.'

Nói một cách đơn giản.

'Tức là sẽ biến thành cát bụi đấy. Tất cả mọi thứ trên thế giới này.'

Gia tộc Tử Huyết. Cale thật lòng nghĩ bọn này điên hết rồi.
Và bởi vì anh đang vội-

"Đến để đánh nhau đúng không?"

Anh nói một cách thô lỗ với con rồng và tên giám mục.

"Tới đi."

Hãy nói chuyện sau khi chúng ta giành chiến thắng trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top