Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 256: Hỗn loạn chồng chất hỗn loạn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: Linh hồn thế giới là giống như Xiaolen và Jungwon có thể nói chuyện á, còn cội nguồn thế giới là sức mạnh của linh hồn thế giới, tức nchung hai cái này là một nhé.

Và mình xin đổi cách gọi người giám hộ Elf từ 'bà' -> 'cô' nhé.

************************************************

"Sinh lực ư-"

Người đầu tiên đáp lại lời nói của Wisha về việc bị hút sinh lực là Pháp Sư Cao Cấp Gashan.

"Vậy sẽ nguy hiểm lắm đúng không ạ?"

Wisha thở dài trước lời nói trong khi cau mày của ông.

"Điều đó-"
"Hãy để tôi giải thích ạ."

Người giám hộ Elf bước lên phía trước.
Trong khi đó, ánh mắt Cale hướng về nơi mà anh vừa đi qua.
Phía bên kia của chiếc hố sâu đang phát ra ánh sáng đầy màu sắc ấy là một đường hầm hẹp không nhìn thấy điểm kết thúc.
Căn cứ bí mật chính là đường hầm ngầm bên dưới khu rừng này.
Tuy không thể cung cấp đủ những thứ cơ bản cần có cho cuộc sống, nhưng ít nhất các đường hầm dưới lòng đất với mục đích sinh tồn tối thiểu vẫn được tạo ra với cấu trúc phức tạp như tổ kiến.
Không thể so sánh nơi đây với thành phố ngầm của Dark Elf được. Bởi vì nó quá tồi tàn đến nỗi, ngay cả gọi là căn cứ cũng thấy miễn cưỡng chứ đừng nói là thành phố.

'Chúng tôi không còn cách nào khác. Đây là cách tốt nhất để tránh được sự giám sát của Rồng Ryan và chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp ạ.'

Khi Cale đang nhớ lại lời của người giám hộ Elf, giọng nói của cô truyền đến tai anh.

"Khi đang đào đường hầm để đột nhập vào lâu đài của Ryan, chúng tôi đã phát hiện ra một hố sâu khổng lồ."

Đó chính là cái hố khổng lồ này.

"Vì cái hố này phát ra ánh sáng nhiều màu sắc cho nên vì thấy lạ mà chúng tôi đã điều tra và phát hiện, ánh sáng này có kết cấu giống với ánh sáng mà Cây Thế Giới phát ra ạ."

Cây Thế Giới có thể nhìn vào dòng chảy của thế giới.

"Dựa trên điều này, chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu và phát hiện ra rằng nếu đi vào cái hố này, ta có thể chạm tới cội nguồn của thế giới ạ."

Và tất nhiên sau đó, một vài nỗ lực đã được thực hiện để tiếp cận cội nguồn, và kết quả là Wisha và người giám hộ Elf đã có thể chạm được tới cội nguồn của thế giới.

"Hiện tại, cội nguồn đã mất đi phần lớn sức mạnh. Kết quả là, ngài ấy đang rất khó khăn trong việc kiểm soát bản thân ạ."

Ngay khi nghe thấy từ 'kiểm soát', ánh mắt của Cale hướng về phía người giám hộ Elf.

"Vì không có đủ thời gian để kể toàn bộ chi tiết nên tôi sẽ nói ngắn gọn, cội nguồn hiện đang tập trung toàn bộ năng lượng vào việc không đánh mất chính mình, vậy nên ngài ấy không có đủ khả năng để bảo vệ bản thân khỏi kẻ xâm nhập đặt chân vào khu vực của mình."

"Nhưng một khi đến được chỗ của cội nguồn thế giới, nếu được ngài ấy chạm vào thì sau đó ta sẽ không mất đi sinh lực của mình ngay cả khi bước vào khu vực này."

"Tuy nhiên, lúc đầu sẽ rất khó khăn ạ."

"Ngài sẽ bị tổn thương như Wisha, hoặc ngài sẽ già đi như tôi. Hoặc-"

Elf chỉ vào một vài người đứng đằng sau mình.
Ngoài Wisha và người giám hộ, còn có một số người khác giữ chức vụ quan trọng trong căn cứ bí mật này.
Dù chào đón Cale và nhóm của anh thế nhưng họ vẫn cảnh giác.

"Hoặc, ngài có thể sẽ gặp phải những tác dụng phụ khác giống như những người này vậy."

Ư-ừm.
Gashan thở dài. Đôi mắt ông hướng về phía Cale.
Các thành viên khác trong nhóm cũng vậy. Tasha, Pendrick,... Họ đều nhìn Cale với ánh mắt lo lắng, thế nhưng không ai trong số họ có thể dễ dàng mở miệng.

'Ngài sẽ đi sao ạ?'

Bởi họ biết, nếu bây giờ đặt ra câu hỏi này, câu trả lời duy nhất mà họ nhận được sẽ là 'Ta sẽ đi'.
Tuy nhiên, mọi người đều đang lo lắng về việc nên để anh ấy đi một mình hay xếp người đi cùng.

"......"

"......"

Sự im lặng bao trùm nơi đây.
Nhóm của Cale và những người khác đều không thể dễ dàng mở lời. Tuy nhiên, Dark Elf Tasha nhìn Wisha với khuôn mặt có phần nặng nề.

"Nếu là như vậy, không phải ngài nên nói trước với chúng tôi sao ạ?"

Khi đó dù sao đi nữa chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước đối sách!
Như để đáp lại, Healer Pendrick mở miệng.

"Cho dù Thiếu Gia Cale không trực tiếp chạm vào cội nguồn của thế giới, liệu ngài ấy có thể nói chuyện với cội nguồn thông qua người giám hộ Elf ở đây không ạ?"
"Không, phiền phức lắm."

Pendrick dừng lại.
Anh nhìn người vừa dứt khoát trả lời mình.

"...Thiếu Gia."

Quả nhiên, Cale đang chuẩn bị đi vào cái hố đó với vẻ mặt bình thản.
Chính lúc đó.

"Đúng thế, phiền phức lắm!"

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

"!"

Mắt Gashan mở to, ánh mắt ông hướng về phía Raon.

'Nghĩ kĩ thì-'

Mỗi khi chuyện như thế này xảy ra, những người lẽ ra phải ngăn Cale lại trước bất kỳ ai khác lại đều đang đứng yên.
Choi Han, On, Hong, và Lock. Khi Gashan nhìn thấy bốn người đó đang làm gì, trong mắt ông hiện lên một ánh nhìn kỳ lạ.
Họ đang theo dõi Raon.
Raon, cậu nhóc mà theo lập trường của bốn người họ phải là người sẽ nhảy cẫng lên trong tình huống như hiện tại nhất, lại đang rất bình tĩnh. Và họ cũng bình tĩnh chờ đợi.
Những lời tiếp theo của Raon.

"Con người, ngươi đâu phải là thứ gì đó không cân bằng đâu?"

A.
Những lời đó khiến cho Gashan nhớ lại điều mà mình vừa nghe cách đây không lâu.

'Bên trong đó là một không gian cân bằng. Nếu có thứ gì đó không cân bằng xâm nhập vào, nó sẽ hút hết sinh lực của thứ ấy ạ.'

Ông đã cho rằng nếu như cả Elf, thú nhân và Dwarf đều bị mất đi sinh lực khi bước vào đó, vậy tất cả những sinh vật không phải cội nguồn của thế giới đều sẽ mất đi sinh lực khi ở trong đó.
Tuy nhiên, trước tiên chúng ta cần phải xem xem, thuật ngữ không gian 'cân bằng' là gì đã.

"Thế nào là cân bằng vậy ạ?"

Gashan mở miệng, Wisha cũng mở miệng đáp lại.
Thế nhưng có người đã lên tiếng trước cả cô ấy.

"Bên trong không gian đó có sự cân bằng giữa 5 thuộc tính của tự nhiên. Một sinh vật không cân bằng có lẽ nghĩa là, nó không sở hữu được đủ toàn bộ các thuộc tính đó."

Người lên tiếng chính là Cale.
Wisha nhìn Cale với ánh mắt ngạc nhiên.

"Làm sao ngài-"

Làm sao ngài biết được điều đó vậy.
Trước khi cô kịp hỏi hết câu, Wisha im lặng khi thấy khóe miệng Cale nhếch lên.
Và Raon vui vẻ nói.

"Đúng vậy! Ta vừa nhìn là biết ngay! Chỉ những sinh vật cân bằng mới có thể vào đó thôi! Vậy nên con người của chúng ta an toàn!"
"!"
"!"

Nghe những lời đó, đôi mắt của Wisha, người giám hộ Elf và những người khác mở to.

"Gì chứ-"
"Không lẽ......."

Sau khi hiểu chính xác những gì con rồng con vừa nói, họ đã đi đến một kết luận khó tin.

"Hỡi vị cứu tinh, ngài có đủ cả 5 thuộc tính vĩ đại sao ạ?"

Trước câu hỏi của người giám hộ Elf, Cale đã phải dừng lại.

'Này không phải hơi lố sao?'

Elf này đang nhìn Cale với đôi mắt lấp lánh quá mức.
Vì vậy mà trong giây lát anh ấy không thể trả lời được gì.

"Đúng vậy! Con người của chúng ta còn có nhiều thuộc tính hơn thế cơ!"

Raon trả lời.

"Ôi trời ơi."

Wisha bị sốc. Đến mức cứ như thể một chuyện khá nghiêm trọng vừa mới xảy ra vậy.

'Ửm.'

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Cale.

'...Ở thế giới này có năng lực cổ đại nào không nhỉ?'

Hình như không có đúng không?
Nếu vậy thì khả năng một con người có nhiều thuộc tính khác nhau tồn tại là bao nhiêu?

'Ờ, ừm.'

Khoảnh khắc một cảm giác bất an lặng lẽ xâm chiếm phía sau gáy của Cale.

"Một con người giống như cội nguồn thế giới. Thì ra thực sự có thể tồn tại sinh vật như vậy."

Đó là Wisha.

"...Vị cứu tinh, vậy ra cái tên đó không phải là hư danh."

Một Dwarf ở đằng kia mở miệng

"Ôi trời ơi. Như vậy có khác gì cội nguồn đâu chứ?"

Người nói ra những lời đáng sợ này là một Elf khác.
Và cuối cùng người giám hộ Elf-

Thịch.

Cô nắm lấy tay Cale và gấp gáp nói với đôi mắt nóng rực.

"Làm ơn, xin ngài hãy cứu thế giới này!"

Ờ, ừm.
Cale rút tay ra không chút do dự.
Thế rồi anh mở miệng nói.

"Cứu thế giới không phải là việc của tôi ạ."

Anh dứt khoát vạch ra giới hạn.

"Tôi sẽ chỉ giải quyết đám Thợ Săn Tử Huyết, sau đó sẽ rời đi."

Anh thể hiện thái độ rất cương quyết.

"Phần còn lại sẽ do cội nguồn thế giới, và các vị tự lo liệu. Cứu Apitoyu là việc của những sinh vật sống ở Apitoyu. Đó không phải là việc của một người ngoài như tôi."

A.
Wisha và người giám hộ Elf kêu lên.
Và Choi Han cũng thở dài.

'Hm?'

Đúng vậy, Choi Han không hề cảm thán mà chỉ đang thở dài.
Cale từ từ quay đầu lại và nhìn Choi Han. Ánh mắt họ chạm nhau.

Gật đầu.

Choi Han gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cale cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu trước biểu cảm vừa rồi của anh ta, thế nhưng một âm thanh thậm chí còn gây khó chịu hơn đã lọt vào tai anh.

"Quả nhiên, là vị cứu tinh."

Đôi mắt của người giám hộ Elf ngày càng nóng lên. Cale không biết tại sao, nhưng trước hết anh cảm thấy mình đã nói rõ những gì cần làm và sẽ không vượt quá giới hạn đó đâu.

- Cale, dù sao đi nữa thì không đời nào sinh lực của chúng ta sẽ bị hút hết đâu.

Trong khi lắng nghe Super Rock, người trước đó đã nói với anh rằng mọi chuyện sẽ an toàn, Cale quay lưng lại với người dân Apitoyu bao gồm cả các Elf.
Và sau đó anh bước những bước dài về phía cái hố đầy màu sắc.

"Mọi người hãy ở lại đây."
"Ta hiểu rồi!"

Raon vẫy chân trước.
Cale thấy an tâm khi nhìn bọn trẻ trung bình 10 tuổi vẫn vui vẻ như bình thường và sẵn sàng tạm buông tay anh, thế rồi bước xuống hố.
Vào lúc đó, Wisha lên tiếng.

"A. Ngài sẽ rơi xuống, nên đừng ngạc nhiên nhé ạ."

Thế nhưng lời nói đó có vẻ hơi muộn rồi.

"!"

Ngay khi Cale bước một chân vào, cơ thể anh liền rơi xuống.

'Hộc!'

Vì quá ngạc nhiên nên không thể nói được lời nào, anh cứ thế bị hút vào trong cái hố.

"Thực sự, sinh lực của ngài ấy không bị hút đi."

Sau khi chứng kiến hình ảnh Cale biến mất bên trong ánh sáng nhiều màu sắc, Wisha một mình lẩm bẩm, và người giám hộ Elf tiếp lời cô ấy.

"...Biểu cảm của ngài vẫn thờ ơ cho đến cuối cùng. Không lẽ ngài ấy đã quen với chuyện như thế này rồi sao?"

Tuy nhiên, không có ai trong nhóm Cale trả lời câu hỏi của cô ấy. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào cái hố nơi không còn nhìn thấy Cale nữa và chờ đợi khoảnh khắc anh quay trở lại.

Và Cale mở miệng trong thứ ánh sáng đầy sắc màu rực rỡ.

"Gì thế này?"

Cơ thể anh đang không ngừng rơi xuống dưới.
Không, bị hút xuống mới đúng.
Anh nhìn xuống.
Không nhìn thấy mặt đất.
Anh thực sự có cảm giác như thể mình sắp đi xuống tận đáy lòng đất vậy.

- Cale.

Vào lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc đã lâu chưa nghe.

- Tôi đói bụng.

Tấm Khiên Bất Hoại. Nữ tu sĩ háu ăn mở miệng.

"Huh?"

Đói bụng ư?
Sao đột nhiên lại?

- Trông ngon quá.

Huh?

- Ực.

Anh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Cale cảm thấy ớn lạnh trong vô thức và nhìn xung quanh.
Khi quan sát kỹ thứ ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc này, anh phát hiện nó được tạo thành từ các hạt ngọc nhỏ với nhiều ánh sáng khác nhau.
Theo cách nào đó, nó trông giống như bong bóng nước xuất hiện mỗi khi có làn sóng vỡ ra trên mặt biển vậy.

Ực.

"Ưm?"

Cale bất giác giật mình.

'Mình vừa nuốt nước bọt sao?'

Mình đâu có đói đâu?
Tại sao lại nuốt nước bọt chứ?
Những hạt ngọc với ánh sáng rực rỡ lại xuất hiện.
Càng đi xuống sâu, ngày càng có nhiều hạt ánh sáng bao quanh anh.

- Ực.
Ực.

Nữ tu sĩ háu ăn và Cale cùng lúc nuốt nước bọt.

'Hộc!'

Khoảnh khắc Cale ngạc nhiên, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên từ bên dưới.

- Không, không đượccccc----!

Đó là giọng nói của một bé gái khoảng 3 tuổi.
Một giọng nói đầy nước mắt vang lên.

- Làm, làm ơn, nấc-cụt, nấc-cụt. Làm ơn, đừng cướp sức mạnh... Hư-hức, hức.

Đang khóc kìa.

'Ừm.'

Đây rõ ràng chính là giọng nói của cội nguồn thế giới.

- Nấc-cụt. Hức!

Âm thanh sụt sịt và tiếng hít nước mũi vang lên.

- Xin, hãy, cứu tôi vớiii... OAAAA—!

Tiếng khóc nức nở vang lên.
Cale vươn tay ra.
Tại nơi tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Cơ thể của Cale đã không còn rơi xuống nữa.
Thay vào đó, một cụm ánh sáng rực rỡ xuất hiện ở ngay giữa trung tâm tầm nhìn của anh.
Ở đó có một viên ngọc lớn.
Nó có kích thước xấp xỉ một ngôi nhà bình thường.
Tay Cale chạm vào viên ngọc đó.

Cốc cốc.

Khi anh gõ lên bề mặt giống như thủy tinh của viên ngọc, người bên trong viên ngọc nhìn Cale.

- Hức, hức.

Một cô bé đang hít mũi hết lần này đến lần khác nhưng không thể dừng được nước mũi chảy xuống và đọng lại.
Cô bé nhìn khoảng chừng 4 tuổi. Mái tóc dài bồng bềnh của cô nhóc tung bay che phủ bên trong viên ngọc như rong biển.
Anh nhìn khuôn mặt đang cố kìm nén nước mắt đằng sau những sợi tóc ấy.

"Cô là cội nguồn của thế giới à? Apitoyu?"

Khoảnh khắc đứa trẻ gật đầu trước câu hỏi của Cale và hít nước mũi một lần nữa.

- Đói quá. Nếu ăn thứ này thì tôi chắc chắn sẽ thắng được cả mấy vị Thần nhìn thấy lần trước đấy. Ực.

Giọng nói của nữ tu sĩ háu ăn vang lên.

- OAAA! Vừa, vừa mới nuốt, nuốt...! Nuốt nước bọt kìa, OAA!

Cội nguồn của thế giới, một cô bé nhìn khoảng 4 tuổi to giọng kêu lên.

'Ôi trời.'

Cale lau khóe miệng trong vô thức.
Bản thân anh cũng đang bất giác cảm thấy thèm ăn. Đột nhiên anh thấy đói bụng một cách kỳ lạ.
Thực sự, đói quá.
Mình có nên ăn ít bánh táo không nhỉ?
Anh nói một cách thật lòng trong khi nghiêm túc suy nghĩ.

"Tôi không có ý định sẽ lấy đi sức mạnh của cô."

Trong khoảnh khắc đó, cội nguồn thế giới dừng lại, lau nước mắt và nhìn Cale.

- ...Thật sao?
"Ừ. Thật."

Nếu lấy nó đi thì không phải thế giới này sẽ sụp đổ sao?
Tại sao anh phải làm một điều như thế chứ.
Cale gật đầu để xác nhận trước ánh mắt đang nhìn lên mình của cô bé.
Miệng cô nhóc run rẩy trước điều đó. Chẳng mấy chốc, cô bé mở miệng.

- Quả nhiên, là thiên thần! Ngài còn tốt bụng hơn cả Thần Linh! OAAAAA--!

Cô bé khóc.
Và còn khóc rất to.

- Hức, thiên thần Cale Henituse! OAA, thiên thần Khiên Bạc Cale Henituse! OAA!

Biểu cảm của Cale ngay lập tức biến đổi một cách khó chịu.

- Người này cũng kỳ lạ nhỉ.

Giọng nói của Super Rock vang lên.
Và Cale giờ đã biết cách đối phó với mấy thế giới này rồi.

Cốc cốc.

Cale gõ nhẹ vào bề mặt của viên ngọc một lần nữa và nở nụ cười trên khóe miệng.
Và anh nói một cách nhẹ nhàng.

"Này. Cô mà cứ khóc hoài là tôi đi luôn đấy nhé?"

Đồng tử của đứa trẻ run rẩy. Sau đó, cô bé nhanh chóng kìm nén nước mắt. Dù thấy cô cũng nhút nhát như Jungwon nhưng Cale cũng không quá khó chịu, bởi anh có thể thấy cô ấy thực sự đang cố gắng hết sức để kìm lại.
Thấy vậy, anh nhẹ giọng hơn một chút.

"Cô, có biết cách để khôi phục năng lượng của thế giới này không?"

Chỉ cần nói đơn giản nội dung chính thôi.

Gật gật.

- Tôi, tôi biết! Nấc-cụt.

Dù đang sụt sịt nhưng cô vẫn trả lời một cách kiên định.

"Cô muốn tôi giúp cô làm điều đó sao?"
- Eu, eung! Đúng vậy!

Cô bé nắm chặt hai nắm tay lại và gật đầu đáp lời Cale. Cô gật đầu mạnh đến mức làm cho mái tóc dài tung bay phấp phới bên trong viên ngọc.

"Vậy phương pháp đó là gì?"
- Nếu, nếu giải thích thì hơi dài dòng.
"Thế à? A. Đúng rồi."

Trước đó, Cale có điều cần phải nói cho cội nguồn thế giới biết đã.
Anh lấy bức tượng điêu khắc của Jungwon ra từ tay mình. Đó là thứ mà anh đã chuẩn bị sẵn trước khi đến nơi này. Dù bị nứt một chút, nhưng bên trong nó vẫn chứa hạt giống.

"Đây là bức tượng chứa đựng sức mạnh Cây Thế Giới của Apitoyu. Nghe nói thứ này có thể trở thành hạt giống của Cây Thế Giới-"

Cale dừng lại trong khi đang nói.

Coong!

Cội nguồn thế giới ghì chặt trán vào bề mặt của viên ngọc. Gió xuất hiện kèm theo một tiếng động lớn, như thể cô đã bị đập đầu vào đó vậy.
Thế nhưng cội nguồn thế giới hoàn toàn không quan tâm.
Dù đôi má phúng phính đang méo mó ở trên bề mặt viên ngọc, thế nhưng đứa trẻ vẫn hét lên.

- Thứ, thứ đó từ đâu ra-!

Bằng giọng nói run rẩy.
Và.

- OA, OAAA! Quả nhiên ngài chính là thiên thần Ánh Bạc! OAAA!

Lại khóc nữa rồi.

- Có, có thứ đó thì sẽ dễ hơn nhiều! Hiện tại thông qua Cây Thế Giới, hức, sức mạnh của tôi vẫn liên tục bị thoát ra ngoài, nhưng chỉ cần chặn lại là được, tôi và ngài hợp sức là có thể lấy lại được năng lượng của thế giới. Hức.

Cô ấy nói rất tốt ngay cả khi đang khóc.
Cách phát âm cũng thực sự rất tốt.

- Ngài sẽ trở thành người đại diện cho tôi, và giải phóng năng lượng của thế giới này! Hức.

Huh?

"Này, khoan đã-"

- Vì ngài đã có được sự cân bằng, nên sẽ dễ thôi! Chỉ cần tái thiết lại thế giới này một lần là được! Hức, nấc-cụt!

Cái gì cơ?
Cô bảo tôi hãy trở thành người đại diện cho cội nguồn của thế giới và tái thiết lại thế giới một lần sao?
Điều đó dễ ư?

- OAAA. Là hạt giống! Quả nhiên, ngài chính là thiên thần Ánh Bạc Cale Henituse!

Sụt sịt sụt sịt.
Cale yên lặng nhìn hình ảnh cội nguồn thế giới sụt sùi.
Tâm trí anh hiện đang vô cùng rối bời.

"Cô bảo tôi... làm gì cơ? Tái thiết thế giới?"
- Hít-mũi. Eung! Là nó đó!

Cale vô thức mở miệng.
Làm sao tôi có thể thực hiện được một nhiệm vụ vĩ đại như vậy-

"Tôi là con người mà? Làm sao một con người bình thường như tôi có thể làm được chuyện như vậy chứ?"

Cội nguồn thế giới ngừng khóc. Thế rồi bối rối nhìn Cale.

- Eung?
"Eung?"
- Ngài, ngài có thể làm được mà?
"Tôi có thể làm được ư?"
- Eung, nếu cùng với tôi, ngài cũng, có thể làm được!

Cội nguồn thế giới nhìn Cale với đôi mắt lấp lánh.

"Ho."

Cale kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top