Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 262: Là Hoàng Đế thì làm sao? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cale, trước tiên hãy đi vào và xem xét bên trong cái hố kia đã.

Lửa Hủy Diệt, tên keo kiệt này nói đúng.

'Nhưng không dễ để đi vào bên trong đâu.'

Cánh cửa kính ở trước mắt Cale đây.

'Ngay khi nó được mở ra, người ở trong sẽ phát hiện ngay lập tức.'

Vào lúc đó, giọng nói của Raon vang lên.

- Con người, hình như là rồng đấy!

Quả nhiên, đó không phải con người mà là rồng.

'Nếu là rồng thì ta chắc chắn sẽ bị phát hiện.'

Ngay khi nhận thấy dấu hiệu cánh cửa bị mở ra dù chỉ một chút, con rồng đó chắc chắn sẽ phát hiện ra có người ngoài xâm nhập.

'Hmm.'

Dường như ta chỉ có thể nhìn vào cái hố khi tiến vào trong cánh cửa mà thôi.

'Bởi vì nó quá lớn.'

Kích thước của cái hố ấy thậm chí đủ lớn để chứa nhiều ngôi nhà.
Chỉ có thể nhìn vào bên trong hố ở hướng ngược lại với nơi con rồng đang đứng mà thôi.

- Con người!

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Raon, Cale dừng lại.

- Có người đang đến!

Đúng như Raon nói, có ai đó đang bước xuống từ cầu thang nơi Cale đã đi qua trước đó.

'Pháp sư.'

Đó là một pháp sư khá lớn tuổi.
Khoảnh khắc ông ta bước vào một mình, Cale đã ngay lập tức nhận ra đây là ai.

- Con người! Pháp sư đó biết cách điều khiển Mana!

Trong số các pháp sư tại hang ổ của Ryan, chỉ có 2 người có thể thực sự điều khiển Mana.
Một trong số họ chính là người mà anh đã gặp trước khi tiến vào tầng hầm cách đây ít lâu, nếu vậy thì người trước mặt anh đây hẳn chính là pháp sư còn lại.

'Ừm.'

Không giống như pháp sư trước đó dẫn theo nhiều cấp dưới, ông ta không ngần ngại di chuyển một mình.

'Ô.'

Pháp sư bước tới cánh cửa.

Uung-

Mana phát ra từ tay của pháp sư, và khoảnh khắc ông ta để nó chạm vào cánh cửa kính, một vòng tròn ma thuật xuất hiện.
Nói chính xác, pháp sư đã vẽ một vòng tròn ma thuật bằng Mana.

- Con người! Ta đã ghi nhớ vòng tròn ma thuật đó rồi!

Quả nhiên là một con rồng 7 tuổi thông minh.
Tất nhiên Cale cũng đã ghi nhớ nó.

Bbi-bíp!

Vòng tròn ma thuật biến mất khỏi cánh cửa kính cùng với một tiếng bíp nhẹ, sau đó pháp sư mới cầm lấy tay nắm cửa và đẩy cửa kính.

- Con người, mặc dù ta không biết hết các mô hình phép thuật ở đây, nhưng vòng tròn ma thuật đó chính là thiết bị mở cửa!

Kíttt-
Cánh cửa từ từ mở ra, ông già buông tay nắm cửa.
Tuy vậy, cánh cửa không dừng lại và mở ra hoàn toàn.
Lão pháp sư thấy thế liền thong thả bước vào trong.

- Chính là bây giờ!
- Bây giờ!

Cale bước vào cánh cửa trong khi lắng nghe lời nói của con rồng 7 tuổi và tên keo kiệt.
Sau đó anh nhìn về hướng mà ông già đang di chuyển.
Ông ta đang hướng về phía con rồng.
Cale thì đi theo hướng ngược lại.

- Ta cũng đi với ngươi!

Tất nhiên Raon, người đã khiến Cale trở nên vô hình, đã đi theo anh mà không cần anh nói gì hết.

- Con người là chậm chạp nhất!

Tất nhiên, On và Hong đã nhanh chóng bước vào rồi.

- Sử dụng phép thuật cách âm!

Ngoài ra nhóc ta còn là một chú rồng 7 tuổi thông minh, luôn cảnh giác để không bị phát hiện.
Cale bằng cách nào đó có cảm giác mình đang bị tụt lại phía sau so với bọn trẻ trung bình 10 tuổi vậy.

'!'

Chính khoảnh khắc đó.

Uuung—

Không khí rung chuyển.
Cale di chuyển ánh mắt sang nơi mà những rung động ấy khởi nguồn.

'Thật bất thường.'

Con rồng kia quay đầu lại và nhìn vị pháp sư già.

- Hình như chúng ta không bị phát hiện đâu!

Như Raon đã nói, phía Cale không bị phát hiện.

- Và con người à, con rồng kia không mạnh bằng 10 rồng Thần!

Raon đã gặp tổng cộng 2 trong số 10 rồng Thần. Kendal và Cisko. Nếu tên kia yếu hơn cả bọn họ thì trước hết anh có thể an tâm rồi ha.

- Và có vẻ như con rồng đó chưa hấp thụ cội nguồn của thế giới!

Ồ.

- Ta không có cảm giác đó từ Mana mà con rồng ấy đang tạo ra! Thông qua hai con rồng Thần thì bây giờ ta đã biết cách phân biệt cội nguồn thế giới rồi! Và ta cũng đã hiểu đại khái về cội nguồn thế giới!

Dẫu anh vẫn luôn biết điều này, nhưng Raon thực sự rất giỏi trong việc nắm bắt năng lượng của người khác.
Chẳng phải nhóc ấy cũng đã nhận ra được ngay bí mật của Hoàng Thế Tử Alberu Crossman đó sao.
Còn con rồng kia thì dường như lại có đôi mắt không được tinh ý cho lắm.

"Hân hạnh được gặp Rutao-nim."

Ông già không bị khuất phục trước Mana của con rồng và chào hắn một cách lịch sự.

"Chậc."

Con rồng, Rutao quay đầu đi và phớt lờ ánh mắt của ông ta.

'Hm.'

Cale đang suy nghĩ liệu có nên dừng lại và lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ trước khi đi nhìn vào trong cái hố hay không.
Bởi nếu anh cứ di chuyển như thế này thì khoảng cách với họ sẽ càng xa, nên sẽ càng khó để nghe lén hơn.

'Và để đề phòng thì không được để Raon lại gần bọn họ.'

Uuung-
Ngay cả tên pháp sư già cũng đang tạo ra Mana, vậy nên nếu để cho Raon đến nơi đang bị xâm chiếm bởi Mana của con rồng và tên pháp sư ấy thì có khả năng nhóc ta sẽ gặp nguy hiểm, khi đó sẽ rất không tốt.

'Nhưng mình cũng không thể đi được.'

Cẩn thận chút cũng không gây hại gì.
Nếu vậy,

'Có một cách.'

Một sinh vật không bị ảnh hưởng bởi Mana và có thể bí mật lắng nghe cuộc trò chuyện.
Cale lấy ra con quay vàng từ trong túi.
Từ nãy đến giờ anh đã cảm nhận được sự tồn tại của một tên nhóc đi theo mình rồi.

'...Giải phóng......!'

Chính là đứa nhóc đó đây. Tinh linh gió.
Cale mở miệng vì đã sử dụng phép thuật cách âm.

"Không biết cậu có thể, đi nghe câu chuyện đằng kia được không nhỉ?"

Nếu không được thì cũng không còn cách nào khác.

'...Tự do......!'

Tinh linh gió im lặng một lúc như thể đang suy nghĩ, thế rồi mở miệng.

'Làm được.'

Huh?
Tinh linh gió đột nhiên bình tĩnh nói.

'Tôi có thể nghe và truyền đạt lại cho cậu, nhưng như vậy sẽ phức tạp lắm. Tôi sẽ truyền đạt lại cuộc trò chuyện của họ cho cậu thông qua cơn gió nhé.'

Khoan, sao nói chuyện bình thường quá vậy?

"...Có rồng ở đây đấy, cậu có làm được không?"

Anh tưởng đây là một tinh linh gió kỳ lạ chứ.

'Tôi, chính là tinh linh cấp cao nhất. Tự Do (자유 - Jayoo). Tên chính là thứ thể hiện đẳng cấp của chúng tôi. Tôi là tinh linh gió vĩ đại đã được Vua Tinh Linh Gió đặt tên. Nên đừng lo lắng.'
"Ừ, ừ. Được rồi. Vậy nhờ cậu nhé."

...Được Vua Tinh Linh Gió đặt tên sao?
Hồi nãy mình vừa mới nhắc đến Vua Tinh Linh để đe dọa tinh linh gác cổng thì phải? Có sao không nhỉ?
Vào lúc đó, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

'Trên người cậu có mùi hương của Vua Tinh Linh. Yêu cầu của cậu chính là ưu tiên hàng đầu.'

Hm. Có phải vì mình đã ở gần Tasha không ta?
Cale nghĩ đến Dark Elf Tasha, thế rồi quyết định sẽ suy nghĩ thoải mái.

"Ừ. Xin nhờ cậu."

Phất phơ.
Một vài sợi tóc đỏ, giờ đã dài thêm khá nhiều, rung rinh và chạm vào má Cale.
Một cơn gió rất nhẹ thổi qua anh.
Tinh linh gió hẳn là đã di chuyển.

'Thảo nào, mình nghe nói tinh linh gác cổng lúc nãy rất mạnh. Vậy mà cậu ta lại có thể kéo tinh linh đó đến ngay lập tức.'

Một tinh linh tuy rất mạnh nhưng lại hơi điên khùng, Tự Do.
Sau khi giao phó nhiệm vụ cho cậu ta, Cale đi thẳng đến cái hố.

- Con người, mọi việc giải quyết ổn thỏa rồi sao?
"Ờ."
- Nhưng mà ngươi không sao chứ?

Cale biết rõ Raon đang nói đến điều gì.
Anh xoa xoa mu bàn tay của mình. Ở trên đó vẫn còn đang nổi da gà.
Một thứ gì đó tương tự như Tuyệt vọng Đen tối.
Càng đến gần cái hố, anh càng nổi da gà và cảm thấy buồn nôn.
Và không biết tại sao, cả người anh cứ như bị đè nặng xuống.

'Cảm giác như mình sắp bùng nổ vậy.'

Không phải là anh không thể chịu đựng được áp lực này, cũng không phải là cảm thấy như bị nghiền nát.
Ngược lại, cảm giác như thể anh sắp nổ tung vậy.
Giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

'Núi lửa......?'

Khi Cale dừng lại trước một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu mình.

- Muốn đốt hết quá......!

Anh nghe thấy giọng nói của tên keo kiệt.

"Bình tĩnh lại đi."

Cale trấn tĩnh tên keo kiệt và nói chuyện với Raon trong trạng thái vô hình.

"Raon, nếu thấy khó chịu thì ở yên đó. On, Hong, mấy đứa cũng vậy."
- Con người à, ta ổn!
Nyaaaong!
"Không sao đâu mà."

Câu trả lời bình tĩnh của bọn trẻ trung bình 10 tuổi vang lên.
Soạt.
Cale cảm thấy có ai đó chạm vào lưng mình.

- Ta thực sự ổn mà!

Raon bám vào lưng Cale.

- Hihi.

Thế rồi nhóc ta mỉm cười.

'Thật tình.'

Cale cười khẩy trong lòng trước dáng vẻ trẻ con của Raon.

'Có vẻ nhóc ta thực sự ổn.'

Nyaaong!
Hong kêu lên một tiếng, sau đó nhóc dụi mình vào chân Cale.
Cale vuốt ve lưng của nhóc ta một cách qua loa.

'Có vẻ mấy nhóc này thực sự không sao nhỉ?'

Hong cũng không có vấn đề gì.
Anh vươn tay ra khi cảm giác có gì đó đang chạm vào chân còn lại của mình. On cũng đang ổn.

'...Chỉ có mình mình cảm thấy vậy thôi sao?'

Nghĩ lại thì, Cale là người duy nhất có phản ứng ngay khi bước vào nơi này.
Nói chính xác, là Lửa Hủy Diệt đã có phản ứng.
Bọn trẻ trung bình 10 tuổi và tinh linh gió đều rất bình tĩnh.

"Trước tiên cứ đi đã."

Cale nghĩ nếu bọn trẻ trung bình 10 tuổi vẫn ổn thì tức là không có vấn đề gì, thế rồi anh bước tiếp. Không biết từ lúc nào, lớp da gà trên mu bàn tay Cale cũng đã dịu đi.
Tất nhiên, áp lực vẫn chưa hề biến mất, thế nhưng Cale vẫn bước đi khá nhanh trong khi cảm nhận hơi ấm của bọn trẻ trung bình 10 tuổi mà không hề nhận ra rằng cảm giác rùng mình đã giảm bớt.

- Quả nhiên con người của chúng ta chậm chạp thật!

Anh phớt lờ lời đánh giá của Raon.

Hwii-

Đúng lúc đó, một cơn gió thoáng thổi nhẹ qua tai anh.

'Tự do!'

Sau tiếng hét của tinh linh, âm thanh của cuộc trò chuyện vang lên.

"Đây là lúc để ngươi ở đây à?"

Giọng nói lạnh lùng của Rồng Rutao nghe như thể đang thì thầm ngay bên cạnh Cale vậy.

"Hôm nay tôi đến đây vì có điều muốn nói với ngài ạ."

Giọng nói của ông già rất ôn hòa.
Tuy nhiên, không hiểu sao sự ôn hòa đó lại đem đến cảm giác bất an không thể so được với quản gia Ron.
Giọng nói của con rồng vang lên sau đó.

"...Ngày hành quyết cuối cùng đã được ấn định rồi à?"

Giọng nói đó khá trầm.

"Vâng. Nó sẽ được diễn ra vào một tuần sau ạ."

Cuộc hành quyết cuối cùng sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Những đoạn ghi bắt đầu được ghi lại trong đầu Cale.

"....."

Con rồng không nói gì, thế nhưng pháp sư vẫn tiếp tục.

"Nhờ có sự cung cấp Mana từ Rutao-nim mà tôi đã có thể xử lý tốt các cuộc hành quyết trong thời gian qua. Cuối cùng tôi đã có thể đi được đến bước cuối cùng rồi ạ."

Liếc. Cale nhìn về phía đó. Con rồng và pháp sư đang nhìn nhau chằm chằm. Mana vẫn đang bị trộn lẫn một cách hung bạo.

- Con người, con rồng đó có thể dễ dàng đánh bại tên pháp sư, nhưng lại không làm gì hết!

Tôi biết.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng con rồng đang dè chừng tên pháp sư.
Không, không thể chạm vào được mới đúng.
Như thể biết điều này, khóe miệng pháp sư nhếch lên một cách ranh mãnh.

"Đối với cuộc hành quyết cuối cùng, chúng tôi dự định sẽ tập hợp tất cả các thú nhân còn lại."

Cale dừng bước trong giây lát.
Xin nói thêm, cuộc trò chuyện này chỉ được truyền đến Cale mà thôi.
Anh cảm nhận được sự đụng chạm của On và Hong và lại bước đi.
Cái hố đã không còn xa nữa.

"...Ta nghe nói Ryan sẽ chủ trì cuộc hành quyết cuối cùng sao?"
"Đúng vậy ạ. Tuy nhiên, Ryan-nim đã yêu cầu Rutao-nim cùng tham dự sự kiện này ạ."
"......"

Con rồng im lặng.

"...Ta sẽ từ chối."

Và cuối cùng hắn thốt ra lời từ chối.

"Điều đó ổn chứ ạ?"

Mặt khác, ông già hỏi lại không chút do dự.

"Ý gì đây?"

Uung-
Mana trở nên đậm đặc hơn một chút.

"Ryan-nim nói sẽ đưa con gái ngài đến vào buổi hành quyết cuối cùng ạ."

UỲNH!
Không khí chấn động, cả không gian rung chuyển.

- Con người, con rồng đó nổi giận rồi!

Cale nhìn về phía đối diện cái hố, hướng về con rồng đang ở đằng xa.

"Ngươi là đang lấy con gái ta ra để đe dọa đấy à?"
"Nào có chuyện đó ạ. Tôi chỉ là đang truyền đạt lại yêu cầu của Ryan-nim mà thôi."

Quá rõ ràng.
Cale đã có thể nắm bắt được tình hình tổng thể rồi.

'Có vẻ như con rồng đó đã làm theo chỉ thị của Ryan vì tính mạng của con gái mình.'

Cuộc trò chuyện lại tiếp tục.

"Vậy thì, hẹn gặp lại ngài sau một tuần nữa ở buổi hành quyết cuối cùng. Có khá nhiều thứ phải chuẩn bị đấy. Đây sẽ là một bữa tiệc hoành tráng đó ạ."

Nhìn ông già nở nụ cười ôn hòa, Rutao thở dài rồi quay mặt về phía cái hố.

"Được rồi. Hẹn gặp lại khi đó."

Trong giọng nói của hắn chất chứa nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

"Vốn dĩ, bàn tay này đã dơ bẩn rồi. Bẩn thêm một chút cũng chẳng thay đổi được gì."
"Sao lại dơ bẩn chứ ạ. Rutao-nim, đây chính là một khám phá vĩ đại. Thế giới sẽ có thêm một bước tiến mới."

Khoảnh khắc giọng nói của ông già ẩn chứa sự háo hức.

"Mấy đứa đừng có nhìn."

Cale lùi bọn trẻ trung bình 10 tuổi lại.

- Gì vậy, con người! Ta cũng muốn nhìn!
"Em muốn nhìn cơ!"

Raon và Hong rên rỉ.

"Không được."

Giọng của Cale cứng rắn hơn bình thường. Anh nói thêm.

"On?"
"...Em đã thấy một chút."
"Đừng nhìn nữa."
"Em biết rồi."

Anh cảm nhận được On đang đi về phía sau mình mà không nói một lời nào.

"Mấy đứa đến đây đi."

Trong khi nghe On gọi Hong và Raon, Cale tiến đến gần cái hố.
Sau đó, anh đứng trên mép hố và nhìn xuống.
Miệng hố có chu vi rất lớn, nhưng độ sâu của nó lại càng không thể đo đếm được.

"Ha-"

Cale thở dài.

'...Phẫn nộ! Phẫn nộ! Phẫn nộ!'

Giọng nói giận dữ của tinh linh gió vang lên, nhưng không có ai nghe thấy âm thanh đó.

- Cale, thật kinh khủng.

Như Super Rock đã nói, nó thật khủng khiếp.

"Khốn nạn."

Đáy hố chứa đầy nước đen.
Thoạt nhìn, nó trông giống như Tuyệt vọng Đen tối vậy. Chắc chắn là nó được làm từ Mana chết.
Và trong dòng nước đen đó, không, trong đầm lầy đó có những bức tượng đá đã cứng lại và không thể chìm xuống được.

'Không, không phải tượng đá.'

Những sinh vật màu đen cứng đờ như đá.

- Là thú nhân.

Đó là những thú nhân đã chết trong trạng thái cứng đờ.

Bập bềnh bập bềnh.
Và những thú nhân cứng đờ đó đều đang vươn tay ra với vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi như muốn thoát ra khỏi cái hố bằng mọi cách.
Trong số đó có cả những thú nhân đã chết trong tình trạng bám vào thành hố.
Tất cả đều đã chuyển sang màu đen, trông giống như những bức tượng đá vậy.
Có thể người khác sẽ nghĩ đó là một bức tượng đá, thế nhưng Cale biết đó thực sự là một xác chết.
Khoảnh khắc nhận ra điều này, anh lập tức kéo bọn trẻ trung bình 10 tuổi lại.

"...Bọn điên khốn nạn."

Tại thủ đô của Đế Quốc Mogoru, vô số bộ xương đã được tìm thấy dưới tầng hầm của Tháp Chuông Giả Kim.
Thật khủng khiếp khi phải chứng kiến ​​điều đó.
Việc phải nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc của ​​những người đã chết trong đau đớn và tuyệt vọng như vậy, là một điều kinh khủng mà anh không thể diễn tả được.

- Có vẻ như đã chết cháy.

Những xác chết đen kịt.

- Cái đầm lầy đen kia đang hút những thi thể đó xuống từng chút một.

Dòng nước đen sôi sục như dung nham đang nuốt chửng các xác chết.

- Không thể đếm được có bao nhiêu thú nhân đã chết nữa.

Trong lời nói của Super Rock, Cale không nói gì mà chỉ ghi lại tất cả những gì anh đang nhìn thấy.
Và nơi cuối cùng mà ánh mắt anh dừng lại chính là trung tâm của đầm lầy đen này.

- Cale.

Âm Thanh Của Gió. Tên trộm nói với anh.

- Thần Vật ở kia kìa.

Cale nhìn thấy một bàn thờ nổi trên đầm lầy đen.
Có một đôi giáp tay được đặt ở trên bàn thờ ấy.

- Là một Thần Vật có mùi của thú vật.

Đôi giáp tay trắng đã chuyển sang màu đen.
Như cội nguồn thế giới đã nói, đây chính là 'Tiếng khóc của Hoàng Hôn' - một Thần Vật của vị Thần đã bị lãng quên, 'Con Sói Xanh'.
Đôi giáp đó đang dần chuyển sang màu đen ở trung tâm của đầm lầy đen này.

- Hơn hai phần ba của nó đã bị nhuộm đen rồi.
- Mùi thật kinh khủng.
- Như thể có thứ gì đó đang thối rữa vậy.

Cale cuối cùng đã phát hiện.

- Có vẻ như Thần Vật ấy đang sa ngã.

Khoảnh khắc Âm Thanh Của Gió dừng nói, Cale mở miệng.

"Bởi vì Thần Vật mà chuyện này xảy ra."

Đệ Nhất Tinh Tú Rồng Ryan.
Thằng khốn này đã lấy đi Thần Vật của Con Sói Xanh và giở trò khốn nạn.
Chắc hẳn bọn chúng đang cố làm gì đó thông qua việc nhuộm một Thần Vật bằng thứ nước đen được tạo ra bằng cách giết chết thú nhân như thế này.

Hwiing.

Vào lúc đó, cơn gió lại quanh quẩn bên tai anh.
Anh nghe thấy một cuộc trò chuyện.

"Đó sẽ là một cảnh tượng hiếm thấy. Một vị thần sa ngã sẽ xuất hiện mà."

Lão pháp sư nói tiếp.

"Rutao-nim đã có lựa chọn tuyệt vời đó ạ. Ryan-nim sẽ ăn thịt vị Thần đó và trở thành một vị Thần."
"...Nếu Chúa Tể Rồng biết điều này, liệu ngài ta có ngồi yên không?"
"Khúc khích. Tôi tưởng ngài chỉ muốn gặp con gái mình thôi mà."

Ha.
Cale ngẩng đầu lên với nụ cười nghe như tiếng thở dài.
Và sau đó anh nhìn sang phía đối diện.
Ở phía xa, Cale có thể nhìn thấy một con rồng và một pháp sư đang trò chuyện mà không nhận ra anh đang ở đây.

Đệ Nhất Tinh Tú Rồng Ryan.
Kẻ được biết đến với cái danh cánh tay phải của Chúa Tể Rồng lại đang thực hiện một âm mưu sau lưng hắn ta.

"...Triệu hồi Con Sói Xanh sa ngã, ăn thịt nó và trở thành một vị Thần-"

Và cuộc hành quyết cuối cùng sẽ diễn ra trong một tuần nữa ư?
Điều này có thể diễn ra không?

'Tuyệt đối không được.'

Giọng nói của Raon vang lên trong đầu Cale.

- Con người, sao biểu cảm của ngươi lại như thế? Trông ngươi như đang muốn phá hủy tất cả mọi thứ vậy! Tuy không biết là gì, nhưng ta đồng ý!
"Trông anh cứ như đang muốn gây ầm ĩ ý!"
"...Em tò mò không biết anh tính phá hủy cái gì."

Bọn trẻ trung bình 10 tuổi đang huyên thuyên bỗng dừng lại.
Lý do tất nhiên là bởi vì Cale, người đáng lẽ sẽ phải có biểu cảm 'mấy đứa đang nói cái quái gì vậy' như mọi khi, lại đang gật đầu.
Raon bất giác kinh ngạc và nói to.

"Thật, thật sự định phá hủy tất cả mọi thứ ư......!"
Nyaaaong!
"Có thể lắm."

Hong giật mình và phát ra tiếng mèo kêu, còn On thì phản ứng một cách điềm tĩnh.
Và Cale đã bình tâm lại.

- Hoh.

Anh nghe thấy tiếng cảm thán kỳ lạ kìm nén sự tức giận của tên keo kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top