Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 268: Nhắm tự làm được điều đó không? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo Hoàng hướng mắt về phía Đại Giám Mục và nói.

"Phiền ngài. Hãy chuẩn bị những gì mà Cale-nim đây đã đề cập nhé."
"Tôi hiểu rồi ạ."

Đại Giám Mục dù có biểu cảm không đồng tình nhưng vẫn cúi đầu trước lời nói của cô.
Cale đang quan sát điều này đã dừng lại.

'Hửm?'

Anh chạm mắt với Đại Giám Mục.
Hắn nhìn lướt qua Cale rồi ngay lập tức quay lưng lại với bàn trà.

- Tôi sẽ cố gắng tin lời của Honse, rằng các ngài sẽ ngăn chặn được sự sụp đổ của Giáo Hoàng.

Đại Giám Mục đã nói như vậy.

'Hoh.'

Cale một lần nữa có thể cảm nhận được rằng trong số các giám mục dưới quyền Giáo Hoàng, có khá nhiều người không muốn 'hủy diệt'.
Vào lúc đó, giọng nói của Giáo Hoàng vang lên.

"A."

Đại Giám Mục ngừng di chuyển. Giáo Hoàng Cecilia nói tiếp khi thấy hắn quay lại nhìn về phía mình.

"Ta sẽ tự đưa các thông tin về Chúa Tể Rồng cho họ."
"Tôi hiểu rồi ạ."

Đại Giám Mục rời đi, Giáo Hoàng nhìn thân ảnh hắn dần dần biến mất, thế rồi quay đầu lại và mỉm cười với Cale.

"Tôi là Rồng Hỗn Huyết kế thừa dòng máu của Chúa Tể Rồng."

Giáo Hoàng nói một cách thẳng thừng và chờ đợi phản ứng của Cale.

"Vậy ạ."

Cale quan sát dòng nước chảy trong ao, thế rồi trả lời ngắn gọn.
Nhóp nhép nhóp nhép.
Sau đó chỉ có âm thanh của bọn trẻ trung bình 10 tuổi đang nếm thử bánh quy do Giáo Hoàng mang đến vang lên.

Róc ráchh-

Ngoài ra còn có âm thanh tách trà của Cale được rót đầy nữa.
Ánh mắt của Cale chuyển sang Clopeh, người đang cầm ấm trà.

"Vì Ron-ssi không có ở đây, nên tôi sẽ đảm nhận thay ông ấy."

Chết tiệt.
Cale không hiểu sao lại quay đầu đi trước khung cảnh mà anh không hề muốn nhìn này.
Anh thà nhìn Ron giả vờ nhân từ và mỉm cười còn hơn. Nụ cười của Clopeh Sekka thực sự quá gây quan ngại.
Sau đó, Cale đột nhiên cảm thấy kỳ lạ và quay đầu lại.

'Huh?'

Raon đang dừng ăn bánh quy với vẻ mặt rất bối rối và đông cứng người. On và Hong cũng đang nhìn Raon.

"Làm sao thế?"

Trước câu hỏi của anh, Raon lần lượt nhìn Giáo Hoàng và Cale với vẻ mặt khá hoang mang.

- Con người, con người! Ừmm, Giáo Hoàng là con của Chúa Tể Rồng sao? Nếu là như vậy, cô ấy có ổn không?

À ha.
Cale đã nhận ra tại sao Raon lại cảm thấy bối rối rồi.

'Dù đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thế nhưng nhóc ấy thực sự vẫn rất tốt bụng và trong sáng mà.'

Mình nên làm gì với đứa trẻ này bây giờ?

'Nghĩ kĩ thì, Raon dường như rất coi trọng sự tồn tại của cha mẹ đối với con cái.'

Dù họ gặp được nhau khá muộn, thế nhưng đối với nhóc, Chúa Tể Sherit là một người mẹ tốt, còn Eruhaben thì giống như một người ông tốt vậy.
Bên cạnh đó, cậu nhóc cũng có khá nhiều ấn tượng tốt về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái khi quan sát anh em Cale và cha mẹ của họ.

'...On và Hong thì vẫn yên lặng.'

Mặt khác, On và Hong đã bị chính những người Miêu Tộc cùng dòng máu với mình khinh thường và chán ghét.
Bởi vậy mà từ nãy đến giờ, đôi mắt khi nhìn Giáo Hoàng của On đã trũng sâu xuống.

'Chúng vẫn còn nhỏ.'

Vì đều còn nhỏ, cho nên ba đứa trẻ sẽ suy nghĩ dựa trên những điều mà mình đã nhìn thấy và trải qua.
Trong khi Cale đang nghĩ về nhiều thứ khác nhau.
Raon đã không chỉ nói chuyện với mình Cale.

- Giáo Hoàng Rồng Hỗn Huyết à! Ngươi, ngươi có sao không? Ngươi có thấy ổn nếu kể cho bọn ta những chuyện đó không?

Khác với lo lắng của Cale, Raon biết khá nhiều thứ.
Dù vậy dưới góc nhìn của Raon, nhóc không thể không hỏi được.

'Sẽ có hối hận chứ.'

Rồng Hỗn Huyết của Lâu Đài Đen.
Hơn bất kỳ ai, Raon có thể cảm nhận rõ rằng hắn ta đang hối hận. Tên Rồng Hỗn Huyết ấy thậm chí còn không thể nhìn hẳn vào mắt Raon được.
Raon có thể tự biết nguyên nhân của điều đó mà không cần phải tìm hiểu thêm.
Vì điều này mà Raon cảm thấy lo lắng cho Giáo Hoàng trước mặt mình. Tất nhiên, nhóc cũng hơi lo lắng cho Honse nữa. Bởi vì Rồng Ryan chính là cha ruột của Honse mà.

'Tôi không có cha. Tôi không coi hắn là cha mình.'

Tuy nhiên, Raon khá yên tâm trước câu trả lời chắc chắn mà Honse, người đã dẫn đường cho họ đến đây, đưa ra trước câu hỏi của Cale. Ngoài ra, từ lúc đó nhóc đã bắt đầu nhận thức về vấn đề này.
Vì thế nhóc không thể không bí mật hỏi.

- Thực sự không sao chứ?

Và Giáo Hoàng Cecilia là một người thông minh.

'Ha.'

Những thông tin mà cô sắp tiết lộ, chính là những gì mà Cale Henituse đã yêu cầu.
Cô nghĩ mình biết con rồng con này đang lo lắng về điều gì khi hỏi cô có ổn không như vậy.

'Thật là ngạo mạn.'

Rốt cuộc con rồng con đó vẫn chỉ là một con rồng mà thôi.
Vậy nên với suy nghĩ ngạo mạn của mình, nhóc ta đã vội vàng phán xét hoàn cảnh của cô.

'Đúng vậy, có rất nhiều con rồng đối xử tệ bạc với con của mình.'

Chắc hẳn nhóc ta đã lớn lên và được nuôi dạy trong tình yêu thương cho nên mới nghĩ về cô như vậy nhỉ.
Khuôn mặt Giáo Hoàng nở một nụ cười dịu dàng, thế nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
Vào lúc đó. Một giọng nói do dự vang lên.

- Ta xin lỗi nếu như đã thô lỗ! Rồng Hỗn Huyết của bọn ta từng định giết ta và con người của bọn ta, thế nhưng dường như hắn đã hối hận rất nhiều sau khi biết được chuyện của mẹ và ta. Vì lo lắng về điều đó cho nên ta mới nói như vậy!

Gì cơ?
Nụ cười của Giáo Hoàng biến mất.
Cecilia chậm rãi suy ngẫm về ý nghĩa trong lời nói dè dặt của chú rồng con.

'Rồng Hỗn Huyết mà nhóc ta đang nói đến, chính là kẻ mà nhóc ấy đang định đặt cho cái tên cùng họ 'Miru' đó sao? Thế nhưng tên Rồng Hỗn Huyết đó đã từng cố giết nhóc ta ư? Và kẻ đó đang hối hận vì điều đó sao?'

Ha.

'Gì chứ, mớ hỗn độn này là sao đây?'

Không phải nó còn hỗn loạn hơn cả Giáo Hoàng Cecilia ta sao?

'Và nhóc ta muốn đặt cho một Rồng Hỗn Huyết như vậy cái tên cùng họ với mình ư?'

Giáo Hoàng vô thức nhìn Raon.

'Con rồng con này, lớn lên với quá nhiều tình yêu thương cho nên đầu hỏng rồi à?'

Sao lại có thể nhìn thế giới một cách thuần khiết và trong sáng như thế được chứ?
Nếu đầu óc không có vấn đề thì sao có thể hành động như vậy được?

- Ừm, ngươi giận sao? Xin lỗi!

Giọng nói lắp bắp của Raon tiếp tục vang lên.

- Vốn dĩ ta thường không can thiệp như thế này đâu! Nhưng, vì cũng từng trải qua đau khổ nên ta cũng biết!

Đau khổ ư?
Một con rồng trông hạnh phúc thế này?

- Rồng Hỗn Huyết của bọn ta cũng giống như ta vậy, đều từng phải sống trong cảnh bị giam cầm, hơn nữa còn không được coi như là một sinh vật sống. Đó là vì cả ta lẫn Rồng Hỗn Huyết đều gặp được gia đình muộn. Vậy nên, trước đó thậm chí bọn ta còn không biết gia đình là gì!

...Sống trong cảnh bị giam cầm?
Gặp được muộn?
Ai cơ? Gia đình ư?
Ánh mắt của Giáo Hoàng càng lúc càng lung lay một cách kỳ lạ.

- Dù sao đi nữa, ta xin lỗi! Giáo Hoàng, ta đã nói những điều vô nghĩa mà không biết gì về cuộc đời của ngươi rồi!

Thế rồi đột nhiên, cô chợt nhận ra.
Đã từng có con rồng nào nói lời xin lỗi như thế này chưa?
Đã từng có con rồng nào lo lắng cho các Rồng Hỗn Huyết chưa?
Khoảnh khắc Cecilia nhìn Raon với ánh mắt có phần ngây ra.
Raon nhận được ánh mắt đó không biết phải làm gì và đột nhiên nói lại bằng phép thuật.

- À, và thực ra, khi Giáo Hoàng nói sẽ chia sẻ thông tin về Chúa Tể Rồng cho bọn ta, ta đã quyết định xen vào vì ánh mắt của Honse và Đại Giám Mục trông có vẻ buồn!

A.
Giáo Hoàng há miệng.

- Họ cũng là gia đình của ngươi, đúng chứ? Cách ngươi và họ nhìn nhau cũng giống như cách gia đình ta nhìn nhau vậy! Ta biết hết đó nha! Mỗi khi ta định gây chuyện là con người của chúng ta, Choi Han, Ron, và chị gái ta đều nhìn ta như vậy đấy!

Giáo Hoàng mở miệng.

"Ha, haha-"

Cô bật cười.
Kể từ thời điểm này, Giáo Hoàng đã biết, vận mệnh của lục địa này sẽ được quyết định.

Cô sẽ bắt tay với Cale Henituse và chiến đấu chống lại Gia tộc Tử Huyết, tức là, chiến đấu với lũ rồng.
Không thể biết cuối cùng bên nào sẽ giành chiến thắng được.
Thực ra ai thắng cũng không quan trọng. Bởi trong quá trình đó, cô đã có ý định sẽ hủy hoại lục địa này.

Vậy nên, dù biết mục đích của Tam Giám Mục Honse khi đưa Cale Henituse đến chính là để ngăn cản cô, thế nhưng Giáo Hoàng vẫn quyết định sẽ gia nhập phe của Cale Henituse, ít nhất là cho đến lúc này.

- Ta là con rồng đã sống 7 năm rồi! Ta biết rất rõ ánh mắt ấy đó nha!

Giọng nói của chú rồng con có vẻ khá phấn khích trước tiếng cười của Cecilia.

'7 tuổi à.'

Đúng là nhỏ thật.

'...Mẫu thân.'

Cho đến lúc Cecilia 7 tuổi, người mẹ con người của cô ấy vẫn còn sống.

'A.'

Đúng vậy, tôi không có cha, chỉ có mẹ mà thôi.
Đột nhiên, những lời của bà ấy hiện lên trong đầu cô.
Cecilia nhắm mắt lại. Một mảnh ký ức mờ nhạt hiện về trong tâm trí cô - sinh vật được sinh ra giữa con người và rồng.

'Con của ta.'

Cô nhớ lại lời nói của mẹ.

'Hãy sống lâu thật lâu, và phải thật hạnh phúc nhé. Biết chưa nào?'

Dù còn nhỏ, nhưng cả cô và mẹ đều biết.
Một con Rồng Hỗn Huyết không thể sống lâu bằng một con rồng.
Thêm vào đó, dòng máu rồng càng mạnh thì cơ thể cô ấy sẽ càng đau đớn.
Tuy nhiên, mẹ luôn dặn Cecilia phải sống thật hạnh phúc. Và phải sống thật là lâu.

Tại sao lời nói đó giờ đây lại xuất hiện trong tâm trí cô chứ?

'Ta sắp chết rồi.'

Họ đang bị Chúa Tể Rồng cùng những con rồng khác lợi dụng, và đang chết đi mà không hề được công nhận sự tồn tại của mình.
Vậy tại sao bây giờ, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của mẹ chứ?
Cecilia giơ tay lên và chạm vào mặt mình.

Khuôn mặt này.
Rất giống mẹ.
Với đôi tay run rẩy, Cecilia nhắm mắt lại và chạm vào khuôn mặt mình.
Mắt, mũi, miệng-

"Khục-!"

Cơ thể Cecilia run rẩy.

"Giáo Hoàng!"

Giọng nói gấp gáp của Tam Giám Mục Honse vang lên.
Đó là hành động không hề giống với Honse cộc cằn và cứng rắn thường ngày.
Cecilia cảm thấy tay của Honse đang nắm lấy vai mình.
Và-

"Giáo Hoàng! Ngươi sao vậy?"

Cô mở mắt và nhìn thấy chú rồng con đang cầm một chiếc khăn đến trước mặt cô.
Máu nôn ra sau mỗi cơn ho dính đầy tay và khóe miệng của cô ấy. Cơ thể sắp chết của cô không thể chịu được dòng máu rồng và cứ một lúc lại co giật.
Vì hiểu Cecilia, cho nên tất cả các giám mục và Rồng Hỗn Huyết đều tuân theo ý muốn của cô ấy. Tất nhiên, cũng có vài người trong số họ thực sự đồng cảm với sự phẫn uất của cô và muốn hủy diệt thế giới.
Hầu hết họ đều là vì cô, vì bản thân mình, và vì những người sẽ phải chết sau này.

'Cơ thể này đã góp phần hủy hoại thế giới.'

Bởi vì cả người cô ấy đã nhuốm rất nhiều máu.
Nếu đã thành kẻ ác rồi, thế thì phải trở thành một kẻ ác thật là mạnh rồi hẵng chết đi chứ.
Một cái chết tốt đẹp.
Một cuộc đời tử tế.
Ý muốn được tha thứ.
Cecilia chẳng có gì cả.
Cô không phải là một người tốt. Ngược lại là ác của ác mới đúng. Ngay cả khi sắp chết, thay vì hối hận về những hành động xấu xa trong quá khứ, cô lại chỉ nghĩ đến việc tạo ra chiến tranh để giải tỏa tất cả những nỗi oán hận của bản thân mình.

"....."

Cecilia im lặng nhận chiếc khăn do con rồng đen đưa đến.
Honse mở to mắt. Tuy nhiên, Giáo Hoàng vờ như không biết điều này và dùng chiếc khăn lau đi máu trên miệng và tay mình.

"Khi bị đau, thì cần có cái này!"

Raon đặt chiếc bánh táo lấy từ túi không gian ra vào một cái bát và đưa nó cho Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng im lặng nhìn chằm chằm điều này, thế rồi mở miệng.

"Cơ thể tôi vốn đã không tốt rồi ạ."

Giọng của cô ấy vẫn bình thản như thường.

"Dù sao đi nữa, vì có cùng mục tiêu cho nên tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện từ từ để thống nhất về con đường sau này ạ."

Cale lần lượt nhìn Raon và Cecilia, thế rồi gật đầu.

"Vâng."

'Raon chắc chắn đã làm gì đó.'

Rõ ràng là như vậy.
Nhưng trước tiên, anh quyết định không để ý chuyện này nữa.
Bởi vì chúng ta đã thành công bắt tay với Giáo Hoàng rồi.

"Tôi nghe nói lâu đài của Ryan sắp bị phá hủy."

Trước lời nói của Giáo Hoàng, Cale gật đầu và nhìn về phía Honse có cùng dòng máu với Rồng Ryan.
Honse gật đầu.

"Ông ta có vẻ điên cuồng vì lòng tham hơn cả tôi."

Cale tiếp tục trước lời nói đó.

"Sau khi đối phó với Ryan, tôi sẽ đối phó với con rồng Đệ Tam Tinh Tú."

Nơi đó được cho là có một con đường dẫn tới Cây Thế Giới.

"Sau đó chúng ta sẽ đối phó với Chúa Tể Rồng."

Giáo Hoàng đứng dậy cùng với sự giúp đỡ của Tam Giám Mục.

"Trước khi Chúa Tể Rồng quay trở lại, tốt nhất là nên tiêu diệt tay sai của hắn càng nhiều càng tốt."

Giọng nói ấy vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng.

"Tôi sẽ cầm chân các Điều Tra Viên. Cho đến khi ngài xử lý xong Đệ Tam Tinh Tú, bọn chúng sẽ không thể cản trở ngài đâu ạ."
"Thật là tuyệt vời."
"Nếu ngài cần bất kỳ nguồn lực nào khác, xin hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ cử các giám mục đi ạ."
"Vâng."

Sau khi sắp xếp xong các phần quan trọng nhất, Giáo Hoàng rời đi.

"Tôi có thể tự đi được."

Cale quan sát cô rời đi một mình sau khi từ chối sự giúp đỡ của Honse, thế rồi đứng dậy sau khi nhìn thấy cô ấy đã bước vào trong một tòa nhà thuộc Điện Thờ mà cô dùng làm phòng ngủ.

"Tôi sẽ dẫn đường cho các vị."

Honse tự nhận làm người hướng dẫn. Vào lúc đó, Raon mở miệng.

"Eung?"

Nhóc ta nhớ ra điều gì đó mà mình đã quên vì mải tập trung vào cuộc trò chuyện giữa Cale và Giáo Hoàng.

"Bánh táo biến mất rồi!"

Cái bánh táo được đặt trong bát đã đột nhiên biến mất.
Nhóc thậm chí còn chưa từng nhìn thấy Giáo Hoàng ăn nó mà!
Khi Raon mở to đôi mắt tròn xoe của mình. Cale nói một cách thờ ơ.

"Lúc nãy khi Giáo Hoàng rời đi, nó đã đột nhiên biến mất."

Khả năng thực hiện phép thuật bí mật đến mức Raon không hề nhận ra.

"Dường như có ai đó đã đưa nó vào túi không gian của mình."

Cale không buồn đề cập 'ai đó' ở đây là ai.

"Có thật không?"

Khoảnh khắc Raon đang chuẩn bị phản ứng lại trước lời nói đó.
Nhóc ta lập tức chuyển sự chú ý sang một điều vừa đột nhiên xảy đến.

Bíppp-

Raon lấy thiết bị liên lạc video ra.

"Con người! Có liên lạc đến này!"

Chỉ có một điều có thể khiến cho Raon phản ứng như vậy.
Cale dừng bước và quay đầu lại.

"Là Sui Khan!"

Đội Trưởng Sui Khan.
Nhóc đã nhận được liên lạc từ những người đi tìm Choi Jung-geon.

Bípppp–

"Đây là tín hiệu khẩn cấp!"

Tuy nhiên, thiết bị liên lạc video đang nhấp nháy màu đỏ rực.
Đó là tín hiệu được gửi đi trong tình huống nguy hiểm.
Thần Hỗn Loạn.
Đội Trưởng và các đồng đội của anh đã đi tìm Choi Jung-geon ở ngôi Điện Thờ đó.

"Kết nối đi."

Vẻ mặt của Cale lập tức đanh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top