Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 269: Nhắm tự làm được điều đó không? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uung-
Mana rung động xung quanh thiết bị liên lạc video.
Sau khi rời khỏi Điện Thờ và bước lên xe ngựa, Cale khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc video màu đỏ rực, tương phản rõ rệt với bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

Paat!

Một màn hình hiện lên.

- Cale à.
"Đội Trưởng."

Thân ảnh Sui Khan phản chiếu trong mắt Cale.

'Ừm.'

Mặc dù khuôn mặt ấy vẫn vô cảm như thường lệ, thế nhưng Cale đã phát hiện ra sự khác biệt trong đó.

'Nổi giận rồi.'

Đội Trưởng đang tức giận.

- Mila-nim sẽ gửi tọa độ, mong các cậu hãy đến thẳng đây ngay lập tức.
"Tôi hiểu rồi ạ."

A.
Cale khẽ dừng lại và hỏi Sui Khan đang sắp tắt liên lạc.

"Đưa Choi Han và Choi Jung-soo đi cùng có được không ạ?"
- ........

Sui Khan im lặng một lúc, thế rồi gật đầu.

- ...Được.
"Bây giờ tôi đang ở thủ đô. Tôi sẽ di chuyển cùng Choi Han và Choi Jung-soo."

Liên lạc kết thúc.
Sau đó, Rồng Mila đã gửi tọa độ đến dưới dạng tin nhắn.

"Con người, giờ chúng ta sẽ đến cả Lâu Đài Đen lẫn căn cứ bí mật trong rừng sao?"

Cale gật đầu trước câu hỏi của Raon.

"Ờ. Phải di chuyển nhanh hơn chút."

Anh quay đầu lại và nhìn Clopeh.

"Chuyện thủ đô giao cho ngươi."

Giáo Hoàng, Điện Thờ. Và Hoàng Đế. Cuối cùng là Vua Danis của Vương Quốc Har. Cale sẽ giao phó việc điều hòa ba thế lực đang ở thủ đô này lại cho Clopeh.
Clopeh Sekka chính là người đã lãnh đạo Liên minh Phương Bắc, một thế lực suýt chút nữa là thiêu đốt cả lục địa và nhận được hậu thuẫn mạnh mẽ.
Trong số các đồng đội của Cale, chỉ có Clopeh Sekka mới có thể đảm đương được vấn đề với quy mô như vậy.

"Làm được không?"

Clopeh Sekka mỉm cười trước những gì Cale nói rồi từ từ cúi đầu xuống.

"Cảm ơn Người, Cale-nim."

...Gì đây?
Cale cảm thấy hoang mang trước câu trả lời hoàn toàn bất ngờ này. Thế rồi Clopeh ngẩng đầu lên và nói với một nụ cười mỉm trên môi.

"Cuối cùng tôi cũng đã có vinh hạnh được Người giao cho một nhiệm vụ vĩ đại. Tôi sẽ cống hiến từng giọt máu của mình để hoàn thành tốt sứ mệnh này."
"......"
"Vậy nên xin Người đừng lo lắng."

Lần đầu tiên, thay vì lo cho các đồng minh của mình, Cale cảm thấy lo lắng cho những người sẽ phải đối mặt với Clopeh Sekka.

'Dù sao thì hắn cũng sẽ làm tốt công việc của mình thôi.'

Cale cố gắng che giấu sự bất an của bản thân và nói một cách nghiêm túc.

"Vừa phải thôi. Đừng để bị chú ý. Biết chưa?"

Thợ Săn Tử Huyết. Không được thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Đặc biệt, là bây giờ.
Chỉ sau khi phá hủy hang ổ của Rồng Ryan Đệ Nhất Tinh Tú, kẻ thù mới được phép nhận thức rõ về sự tồn tại của chúng ta.

"Khúc khích."

Clopeh bật cười thành tiếng.

"Tất nhiên, tôi biết rõ chứ ạ. Một khi những cái bóng chồng lên nhau, sẽ không thể phân biệt được cái nào là cái nào đâu ạ. Xin Người đừng lo lắng."

Nói gì vậy trời.
Vì đang gấp, cho nên Cale quyết định tạm bỏ qua chuyện này.

"Được rồi. Ta tin ngươi."

Bộp bộp. Cale vỗ vào vai Clopeh.
Clopeh cúi đầu xuống.

'Người vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta.'

Cale-nim vẫn không tin tưởng ta.
Ta hiểu điều đó.
Bởi khởi đầu của ta, đã là một hòn đá làm chặn bước chân của Người.

'Dù vậy, Người đã tin tưởng ta hơn trước.'

Bởi vậy nên ta mới được giao phó cho một sứ mệnh to lớn như thế này. Trước mắt, điều đó cho thấy Người đã phần nào đặt niềm tin vào ta như một người đồng đội.

'Cuối cùng thì-'

Cuối cùng thì ta cũng được trao cơ hội để trở thành một phần của huyền thoại rồi.
Đôi mắt Clopeh lấp lánh.

'Cale-nim có thể đối đầu với cả Thần Linh.'

Người đã đối mặt với vị Thần bị Phong Ấn.

'Những người như vậy sẽ không muốn dính vào những thứ phiền phức như tham vọng, quyền lực, hay chính trị.'

Họ không muốn lãng phí năng lượng của mình vào những việc tầm thường như vậy.
Những việc ấy là trách nhiệm của cái bóng.

"Khúc khích."

Clopeh cảm thấy phấn khích đến nỗi bật cười trong vô thức.
Cale rụt bàn tay đang đặt trên vai Clopeh lại với khuôn mặt hoang mang.
Một cách cẩn thận.

'Phải tránh mấy kẻ điên mới được.'

Anh nháy mắt với Raon.

- Ta biết rồi, mau đi thôi! Clopeh Sekka kỳ lạ quá đi mất! Hắn sắp quay thêm 10 độ nữa rồi!

(Ở chương 234 p2, Raon có nói với Lock là Clopeh có thể quay ngoắt 480 độ. Bây giờ lại chuẩn bị quay thêm 10 độ nữa :)))

Với vẻ mặt thất kinh, Raon nhanh chóng mở một vòng tròn ma thuật dịch chuyển tức thời.
Cale và bọn trẻ trung bình 10 tuổi rời khỏi thủ đô ngay sau đó.

"Haa."

Và bên trong cỗ xe trống rỗng, Clopeh Sekka ngẩng đầu lên và khẽ thở dài một tiếng.
Hắn nhìn bầu trời xanh.
Thế rồi lẩm bẩm.

"Vừa kích động lòng tham cùng sự ghen tị của Hoàng Đế đối với loài rồng và Cale-nim, vừa thao túng hắn ta."

Hắn sắp xếp từng công việc một trong đầu.

"Giống như vua Danis, những người chọn đức tin thay vì kiêu ngạo sẽ tự biết mà làm theo nếu như ta đánh thẳng vào niềm tin tích cực hay chủ nghĩa anh hùng."

Nụ cười trên môi hắn càng trở nên sâu hơn.

"Có lẽ vì sắp đến lúc chết, cho nên tâm trí của Giáo Hoàng đang dần yếu đi. Phải tận dụng cơ hội đó mới được. Raon-nim đã làm cho cô ta lung lay một cách xuất sắc."

Cười.
Ẩn mình trong bóng tối bên trong xe ngựa, Clopeh Sekka dùng lưỡi liếm môi như một con rắn. Đôi mắt hắn ta dán chặt vào bầu trời xanh.

"Thật là thú vị."

Quả nhiên.

"Chính trị thú vị hơn dao kiếm nhiều."

Ngay sau đó, kiếm sĩ với nụ cười thánh thiện trên môi rời khỏi bóng tối bên trong xe ngựa và bước ra cửa xe.
Thế rồi dưới bầu trời trong xanh, hắn tiến vào trong Thánh Quốc.

***

Paaat-!
Khi ánh sáng đen xuất hiện và biến mất, Cale mở mắt ra.
Phía Nam của lục địa này là một khu rừng rộng lớn, nơi chắc chắn không thể có một quốc gia nào tồn tại ở đây được.

"Đến rồi à."

Đội Trưởng Sui Khan đang đợi họ.
Đi cùng Cale, Choi Jung-soo mở miệng.

"Hm? Tôi có thấy Điện Thờ nào ở đây đâu?"

Choi Jung-soo có vẻ khá thoải mái nói cùng với nụ cười ranh mãnh.
Cale nhìn xung quanh.
Những cái cây mọc cao vút cùng nhiều loại thực vật không rõ danh tính.
So với rừng, nên gọi nơi đây là Đại Ngàn mới đúng.

Róc ráchhh-

Bên cạnh nơi họ đứng có một dòng suối nhỏ.
Ở đó, Rồng Mila đang rửa trái cây.

"Đến rồi à?"

Ngài cười tươi và đưa trái cây cho Raon.

"Đây là trái cây của thế giới này, ngọt lắm đấy. Raon à, đến ăn đi."

Raon nhìn Cale, và anh gật đầu.

"Đi đi rồi về."
"Ta sẽ đi ăn rồi quay lại! Ta sẽ mang phần của con người về cho!"

Khoảnh khắc Raon mỉm cười và đến bên Mila, giọng của Rồng Mila vang lên trong đầu Cale.

- Ta sẽ giữ Raon.

Vào lúc đó, Cale đã chắc chắn.

'Quả nhiên, có gì đó đã xảy ra.'

Và theo chiều hướng rất xấu.

Anh nghe thấy giọng của Choi Han.

"Tôi không thấy Trope-nim."

Con rồng nhìn thấy quá khứ.
Ở đây thậm chí còn không có bóng của ngài ta.

"......"

Đội Trưởng Sui Khan nhìn Choi Jung-soo và Choi Han, thế rồi quay mắt về phía Cale và nói.

"Theo tôi."

Có một con đường hẹp nằm cạnh bờ suối.
Đó là con đường dẫn vào khu rừng tối tăm rậm rạp cây cối này.
Cale im lặng đi theo sau Sui Khan.

"Chơi ngoan với Mila-nim nhé."

Tất nhiên Cale đã tách Raon ra.
Anh đi ngay sau Đội Trưởng, theo sau họ là Choi Jung-soo và Choi Han.

"A."

Đội Trưởng đột nhiên nhớ ra và nhờ Cale.

"Hãy tỏa Aura của cậu ra đi."
"Tại sao ạ?"
"Phải vậy thì động vật mới không tấn công bừa bãi."

Anh ta lắc đầu.

"Nơi này, hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Sơ hở chút là chúng sẽ lao vào công kích ngay. Thế nhưng chúng sẽ bỏ chạy trước Dragon Fear. Cale, không phải Aura của cậu cũng mạnh tương tự sao?"
"Đúng vậy."

Cale nhanh chóng nâng cao Aura của mình. Và đi phía sau Đội Trưởng.

'Chậm quá.'

Thế nhưng họ đang đi bộ quá chậm.

"Không phải ta đang quá chậm sao?"

Đội Trưởng liếc nhìn Cale sau câu hỏi của Choi Jung-soo.

"Sao ạ?"

Sao lại nhìn tôi như vậy?

"Cale, cậu ổn chứ?"

Đội Trưởng âm thầm quan sát Cale từ trên xuống dưới.

"Sao yếu quá vậy."

Khi anh ta lẩm bẩm những lời đó, Cale tỏa thêm Âm Thanh Của Gió vào cổ chân mình.
Hwiii-
Gió xoáy vòng phát ra tiếng vù vù, thấy vậy, Sui Khan liền nói.

"Đi bộ thêm năm phút với tốc độ này là đến nơi rồi."

Hwii.
Gió biến mất.

"Cứ tưởng tượng như đang đi dạo thôi."

Đội Trưởng nhàn nhã nói.

"Cale à, phải tự đi bộ thì mới tốt cho sức khỏe chứ."

Khư-khư.
Choi Jung-soo cười sau lưng anh.
Choi Han nghiêm túc gật đầu.

"Đúng đó ạ."
"Quả nhiên, Han thật là hiểu biết mà."

Trong khi Cale lặng lẽ nhắm mắt lại khi nghe cuộc trò chuyện giữa Đội Trưởng và Choi Han, Choi Jung-soo mở miệng, với giọng điệu chứa đầy nụ cười ranh mãnh.

"Thấy Đội Trưởng đi chậm chạp và đùa giỡn vớ vẩn như vậy, tôi đoán chắc chắn đã có chuyện gì đó không tốt xảy ra rồi nhỉ?"

Choi Han nhìn về phía trước sau những lời đó.
Đội Trưởng không nói gì, còn Cale thì đứng yên rồi mở miệng.

"Cứ đi từ từ thôi."

Sau đó, mọi người bước đi trong im lặng.
Vẻ mặt của Choi Han đanh lại.

Choi Jung-geon.
Ông ấy là người chú út đã mất tích của Choi Han.
Ngoài ra, ông còn là Nelan Barrow - tác giả cuốn tiểu thuyết 'Sự ra đời của một anh hùng', Dragon Slayer đầu tiên, và hiện là một Người Lang Thang làm việc với Thần Chết.

'Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy?'

Anh vẫn chưa thể nói ra từ 'chú' được.
Tuy nhiên, sự lo lắng đang càng lúc càng tăng lên.

Thịch, thịch, thịch.

Trái tim anh đập dồn dập.
Trong những trường hợp như thế này, kết quả chỉ có thể là hoặc rất tốt, hoặc rất xấu.
Và trớ trêu thay, thời gian trôi qua rất nhanh.
Dường như họ vẫn chưa đi được bao lâu, thế nhưng anh đã nhìn thấy một khu vực không có cây cối ở đằng xa.
Dưới bầu trời xanh, một nơi thoáng đãng lọt vào mắt Choi Han.

Sột soạt sột soạt.

Cale đi phía sau Đội Trưởng và ngày càng tiến gần hơn với nơi đó.

'Chuyện gì đã xảy ra vậy?'

Cale muốn hỏi Đội Trưởng, thế nhưng đã kìm lại.
Anh ta sẽ kể cho họ nghe sớm thôi.
Đích đến của họ chính là điểm kết thúc của khu rừng rậm rạp này.
Trước khi họ tới đó.

"Chúng tôi đã tìm thấy Điện Thờ của Thần Hỗn Loạn."

Đội Trưởng dừng lại và mở miệng.

"Điện Thờ đã bị phá hủy."

Anh quay người lại.

"Có nhiều dấu vết cho thấy đã có những cuộc giao tranh ác liệt diễn ra."
"Và sao ạ?"

Đáp lại câu hỏi của Choi Jung-soo, Đội Trưởng dừng lại một lúc rồi mở miệng.

"Chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của Choi Jung-geon."

Choi Jung-geon không có ở đây.
Thế nhưng đã tìm thấy dấu vết của ông ấy.
Ngay khi biểu cảm của Choi Han đang dần sáng lên trước lời nói đó, anh nghe thấy giọng nói cứng rắn của Choi Jung-soo.

"Đó là loại dấu vết gì vậy?"

A.
Đồng tử của Choi Han run rẩy.
Đội Trưởng nhìn Choi Jung-soo. Trước ánh mắt kiên định của Choi Jung-soo, Đội Trưởng bình tĩnh trả lời.

"Cánh tay."

A.
Cale khó khăn nuốt xuống tiếng thở dài và nhắm mắt lại.

"Đi theo tôi."

Đội Trưởng lại bắt đầu bước đi, và Choi Jung-soo nhanh chóng đi theo sau anh. Tất nhiên cả Choi Han cũng vậy.
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã vượt qua Đội Trưởng.
Cale cũng bước đi nhanh nhất có thể, và khi đến được điểm cuối con đường, họ đã chạm đến khu đất trống rộng lớn.

"Đến rồi à."

Con rồng có thể nhìn thấy quá khứ, Trope chào Cale.
Cale đi tiếp mà không trả lời ngài ta.

'Thật hoang tàn.'

Đây là một nơi hoang vắng.
Khu đất trống rộng lớn với diện tích đáng kể này được bao quanh bởi khu rừng rậm rạp.
Và khu đất trống ấy đã bị tàn phá cùng tàn tích của những tòa nhà đổ nát.
Có thể nhìn thấy dấu vết mặt đất bị xới tung ở khắp mọi nơi, và các tòa nhà thậm chí còn không có một cây cột nào đứng vững.
Họ chỉ có thể dựa vào hình dạng và chất liệu của những tàn tích đổ nát còn sót lại ấy để biết được nơi đây từng là một Điện Thờ.

"Ha!"

Tiếng cười khẩy của Choi Jung-soo vang lên.
Cale di chuyển đến nơi mà hai thành viên của gia đình họ Choi đã dừng lại, thế rồi đứng cạnh họ.
Và ngẩng đầu lên.

Thứ duy nhất không bị tàn phá ở nơi này.
Chính là bàn thờ.

"Đó là bàn thờ của Thần Hỗn Loạn."

Trope đến gần trước khi họ kịp nhận ra và bình tĩnh nói.

"Dựa vào các dấu vết, dường như bọn họ đã cố gắng tổ chức một nghi lễ ở đây."

Có thể nhìn thấy những hoa văn màu đỏ ở khắp mọi nơi của bàn thờ.
Chúng trông như một vòng tròn ma thuật đã bị xóa hoặc chia tách, nhưng vẫn có thể nhận dạng được ở một mức độ nào đó.

"Tuy nhiên, ta không thể hiểu được những hoa văn đó. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chúng. Chúng cũng không giống như thuộc về Thần Giới."
"Vậy thì-"

Giọng nói phát ra từ miệng Choi Jung-soo không một tiếng cười.

"Chỗ máu đỏ kia là của ai thế ạ?"
"......"

Trope tức khắc im lặng.
Thế nhưng không có ai chú ý đến ngài ta.
Chỉ có bầu không khí nặng nề do sự im lặng đem lại là đang lớn dần lên mà thôi.
Trope mở miệng.

"Cánh tay trên bàn thờ."

Tại bàn thờ duy nhất không bị phá hủy, nằm ở trung tâm của khu vực đổ nát này.
Có một cánh tay nằm trên đó.
Tuy không biết bị cắt ra từ khi nào, thế nhưng nó vẫn giữ nguyên được hình dạng mà không hề bị thối rữa.

"Cái vòng tay đó, cánh tay đó, và thậm chí cả lớp quần áo ở trên cánh tay nữa."

Giọng nói của Trope khẽ run lên.
Choi Jung-geon. Hắn là đồng đội của ta.
Một Người Lang Thang đã từng ở bên cạnh ta khi ta đang phải lang thang một mình.

"Chính là của Choi Jung-geon."

Trope nói bằng giọng run rẩy.

"Trận pháp đó được vẽ bằng máu của Choi Jung-geon."

Giọng nói khẽ khàng của Sui Khan vang ra khắp không gian hoang vắng.

"Sau khi xem xét xung quanh, dường như đã có một trận đánh ác liệt diễn ra trong một lúc. Mặc dù số người tham chiến khá ít, nhưng quy mô của cuộc chiến ấy chắc chắn tương đối lớn."

Điện Thờ này mới bị phá hủy chưa được bao lâu.
Có thể phần nào nhận thấy điều này thông qua mặt cắt của đống đổ nát cùng tình trạng của lớp bụi đất và thực vật bao phủ quanh chúng.

"Và có những vết máu ở khắp nơi. Đó không chỉ là máu của một người thôi đâu."

Sui Khan lập tức ngừng nói.
Choi Jung-soo và Choi Han. Hai người họ chỉ nhìn bàn thờ mà không nói gì.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy biểu cảm không một nét cười của Choi Jung-soo và vẻ mặt điềm tĩnh của Choi Han, anh không khỏi cảm thấy xót xa.

Nếu chỉ có cánh tay của Choi Jung-geon nằm trơ trọi hoặc chỉ có đống hoa văn kia thôi, sẽ không có ai nói gì cả.
Tuy nhiên, cánh tay kia lại được đặt ở trên bàn thờ nơi nghi lễ được tổ chức-
Nó đã trở thành tình huống mà họ không thể không lo lắng cho tính mạng của Choi Jung-geon.

"Vậy ạ."

Miệng của Choi Jung-soo mở ra.

"Ngài nghĩ nghi lễ có thành công không ạ?"
"Ta cũng không biết. Ta không thể hiểu được trận pháp đó."

Choi Jung-soo lại cười khẩy trước lời nói của Trope.

"Ây da. Vậy là, tổ tiên Choi Jung-geon của tôi đã bị rút máu, một nghi lễ đã được tổ chức, và chỉ còn lại cánh tay bị đứt lìa nằm ở đây thôi à?"

Anh lấy tay che mắt rồi mở miệng.

"Khỉ thật."

Không ai có thể dễ dàng lên tiếng.
Tuy nhiên, Rồng Trope lại không hề khéo léo mà mở miệng ngay cả trong tình huống này.

"...Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng dường như cơ thể đã bị hiến tế và chỉ còn lại cánh tay mà thôi. Nếu không thì không có lý do gì mà chỉ còn lại cánh tay như vậy-"
"Đợi chút."

Choi Jung-soo ngắt lời ngài ta.
Thế rồi nhìn Cale.

"Rok-soo à. Cậu nghĩ sao?"

Ánh mắt của Choi Han cũng hướng về phía Cale.
Cale chạm mắt với anh ta.
Đôi mắt trũng sâu lạnh lùng ấy đang rung rinh như thể được lấp đầy bởi một ngọn lửa kỳ lạ.

"Trope-nim."
"Ta đây."

Cale vừa nói vừa đến gần trận pháp, những hoa văn khó hiểu kia.

"Thứ này không có liên quan gì đến phép thuật đúng không ạ?"
"Theo hiểu biết của ta, thứ này không hề liên quan đến Mana hay bất kỳ nguồn năng lượng nào trên thế giới này."
"Vậy sao ạ. Đội Trưởng."
"Ừ."
"Đó không phải Thần Giới đúng không ạ?"

Đội Trưởng Lee Soo-hyuk và Choi Jung-soo hẳn phải biết ngôn ngữ của Thần Giới.

"Tôi không biết mọi công cụ của Thần Linh, nhưng trước mắt nó không có mùi của Thần Giới."

Cale ngẩng đầu lên.
Anh nhìn bầu trời xanh và mở miệng.

"Nếu vậy, chỉ có thể là một trong hai."

Câu trả lời rất đơn giản.

"Thiên Đường hoặc Ma Giới."

Và nếu nhất định phải chọn một trong hai.
Một nơi liên quan đến cuộc chiến này.

"Có lẽ là Ma Giới."

Cale cúi đầu và chạm mắt với Choi Han.
Hai người họ biết rằng Ma Giới cũng có liên quan đến mớ hỗn độn này.
Chính lúc đó.

"Con người!"

Raon đang bay rất nhanh trong khi mạnh mẽ vỗ cánh.

"Trái cây này ngon quá! Cùng ăn nhé!"

Cale ra hiệu cho Raon đừng đến gần hơn nữa và nói thẳng thừng.

"Raon. Cotton, liên lạc với bà ta đi."

Phó linh mục Cotton.
Nếu đã lục lọi đến tận phòng tắm của Ma Vương hiện tại, hẳn bà ta cũng phải biết ngôn ngữ của Ma Giới.
Anh nghĩ khi nhìn cánh tay nằm trên bàn thờ.

'Vẫn chưa thể kết luận được.'

Thế rồi khuôn mặt của Cotton xuất hiện trên màn hình liên lạc video.

- Sao? Tôi vẫn chưa liên lạc được với boss của bọn tôi đâu!

Cale cho bà ta xem trận pháp.

- Ô? Cái này không phải là của Ma Giới sao?

Bà ta nói một cách bình tĩnh.

- Cái này đâu phải nghi lễ, chỉ là chữ thôi mà?
"Chỉ là chữ thôi sao?"
- Ờ. Giống như một bức thư vậy.

Với giọng nói rất nhẹ tênh và hòa nhã, phó linh mục Cotton nói.

- Hm, tôi không thể đọc rõ vì nó bị xóa mất rồi. Trước tiên cứ đọc thử đã nhé.

Giọng nói ấy vô cùng trong trẻo, thực xứng với vị trí Thánh Nữ nếu không xét đến những gì bà ta đã làm trong quá khứ.

- Chủ nhân cánh tay này, ta sẽ đưa người đó đi. Đừng lo lắng, hắn không mất mạng đâu. Nhưng vì cánh tay bị cắt mất rồi cho nên ta sẽ để nó lại. Phải vậy thì ngươi mới tìm được dấu vết chứ ha? Nếu lo lắng thì hãy đến gặp ta- Hở?

Phó linh mục Cotton giật mình.

- Ờ, ừm. Đó, à-

Bà ta bối rối nói tiếp.

- Nếu lo lắng thì hãy đến gặp ta. Đạo Tặc Bóng Đêm.

Đạo Tặc Bóng Đêm?
Khi lông mày của Cale hơi nhướng lên, Cotton cười ngượng nghịu với anh.

- Ơ, sao biệt danh của boss bọn tôi lại ở đó nhỉ? Hahahaha!

Huyết thống duy nhất còn lại của Ma Vương tiền nhiệm.
Boss của Cotton chính là 'Đạo Tặc Bóng Đêm'.

"Không thể tin được."

Giọng nói xen lẫn sự nhẹ nhõm và thở dài của Rồng Trope nhìn thấy quá khứ vang lên từ phía sau.

"...Không thể tin được, sao chúng có thể để lại một bức thư như vậy bằng máu của Choi Jung-geon chứ? Mấy tên ma quỷ điên rồ này! Ta thậm chí còn không biết điều đó và tưởng đó là một nghi lễ!"

Cale phớt lờ tiếng thở dài pha lẫn tức giận của con rồng và nhìn Cotton, người vẫn đang cười gượng gạo trong khi tránh ánh mắt của anh và lẩm bẩm.

- Còn, còn tái bút nữa.

Bà ta vội vã thì thầm.

- Ta muốn để lại lời nhắn, nhưng vì không có mực nên đã dùng máu chảy ra từ cánh tay sẵn tiện đã bị cắt đây. Cánh tay không phải ta cắt đâu. Đừng lo.

Cuối cùng, Cotton cúi đầu xuống.

- Haha, thủ lĩnh của bọn tôi là một người rất độc đáo. Haha!

Và tiếng cười của bà ta tan vào hư không.
Cale thở dài và nhắm mắt lại mà không nói một lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top