Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 271: Khi hoàng hôn buông xuống (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale đang ở nhà của Phó linh mục Cotton.
Anh bước tới bên cửa sổ và kéo rèm lại.

"Con người, nó giống như một lễ hội vậy!"

Đúng như Raon đã nói, quang cảnh bên ngoài đang được trang trí lộng lẫy như thể có một lễ hội lớn đang diễn ra.

Đệ Nhất Tinh Tú, Rồng Thần 'Thống Trị' Ryan.

Lâu đài của hắn được chia thành khu trong và khu ngoài.
Ryan sống ở tầng cao nhất của lâu đài, còn các cuộc hành quyết, bao gồm cả những thí nghiệm khủng khiếp được thực hiện ở dưới tầng hầm.
Khu ngoài chính là khu vực nằm ở giữa bức tường bên ngoài và bức tường bên trong của lâu đài, với nhiều cư dân sống thành vòng tròn xung quanh hang ổ của Ryan. Giống như thể một thành phố nhỏ với trung tâm là lâu đài lãnh chúa vậy.
Nằm giữa sa mạc, khu rừng này giống như vương quốc của riêng Ryan.

"Chọn ngày hành quyết cuối cùng vào đúng sinh nhật mình, thật nực cười mà."

Bạch Xà Wisha đến bên cạnh Cale và nói một cách nhẹ nhàng.
Cale không để ý đến cô ấy.
Anh vẫn có thể nhìn thấy những cư dân sống ở khu ngoài đang vừa mỉm cười vừa đi dạo qua những con đường được trang trí trong bầu không khí lễ hội này.
Cotton tới gần anh.

"Thật là, một kẻ độc ác."

Một tuần.
Từ lúc Cale biết về ngày hành quyết cuối cùng cho đến hôm nay, là một tuần.
Trong thời gian đó, Cale đã nghe về những hành động của Ryan từ Cotton và những người khác.

'Hắn nói hôm nay là sinh nhật mình nên đã cho tất cả mọi người một ngày nghỉ để tận hưởng lễ hội mừng sinh nhật, chỉ duy trì số nhân công tối thiểu ở khu trong mà thôi.'
'Nhiều khu đồ ăn và quà tặng khác nhau đã được mở ra. Vậy nên tất cả mọi người đều rất phấn khích. Đặc biệt, những thú nhân bị bóc lột lao động quá mức cũng được trả tự do trong vòng một ngày.'

Cotton mở miệng.

"Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã cho rằng mình có thể trở thành Thần nên mới tổ chức một 'buổi biểu diễn' như thế này để kỷ niệm ngày hôm nay."

Giọng bà ta trầm xuống.

"Những người ở chỗ tôi làm đều cho rằng hắn quá tốt bụng. Thực sự là một tên điên mà."

Trong một tuần qua, dù là ở khu ngoài hay khu trong của lâu đài, hang ổ này.
Khoảnh khắc từ 'Ryan' được thốt ra, một phép thuật sẽ được kích hoạt và người nói ra từ đó sẽ bị bắt.
Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

"Buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào lúc 6 giờ tối nay. Thằng điên này, hắn để tiết mục cuối chính là cuộc hành quyết cuối cùng đấy."

Một mệnh lệnh đã được ban ra cho tất cả sinh vật sống cư trú trong khu vực lâu đài của Ryan.

'Tất cả mọi người hãy tập trung tại quảng trường phía trước hang ổ vào lúc 5 giờ 30 phút tối nay.'

Nằm phía trước lâu đài - hang ổ ở khu trong, một quảng trường giống như bãi đất trống đã được xây dựng trong vòng một tuần với những rào chắn cao dựng lên xung quanh.
Và hôm nay, sau khi những tấm rèm được vén lên, một sân khấu rộng lớn đã hiện ra.
Ryan sẽ có bài phát biểu vào lúc 6 giờ tại địa điểm đó và dự kiến sẽ có một buổi biểu diễn dành cho cư dân của mình.

"Biểu diễn cái quần què."

Như Cotton đang lẩm bẩm, cuộc hành quyết cuối cùng sẽ diễn ra ở đó chứ không phải biểu diễn gì hết.
Ngoài ra, vị trí chỗ ngồi để xem buổi biểu diễn cũng đã được thông báo trước.

Sân khấu hình tròn.
Một bục cao sẽ được xây dựng ở trên hang ổ, nơi Ryan và những người thân cận sẽ ngồi xem buổi biểu diễn.
Không gian còn lại được chia theo từng chủng tộc.

Một bên là thú nhân.
Một bên là con người.
Và phần còn lại là các chủng tộc khác.

"Rõ ràng đây không phải là một buổi biểu diễn, chắc chắn bọn chúng sẽ giở trò gì đó."

Cotton càu nhàu và lén liếc nhìn Cale.

"Cậu biết đúng chứ?"
"Gì?"

Bất chấp câu hỏi cộc cằn của Cale, Cotton không hề nhượng bộ.

"Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra phải không?"

Vào lúc ấy, Cotton thấy Cale nhìn chằm chằm vào mình.
Không hiểu sao, Cotton bất giác giật mình trước ánh mắt xuyên thấu tâm can đó, thế rồi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.

"Hiện tại thì không biết."
"!"

Đôi mắt của Cotton mở to.

"Ý cậu là sao?"

Thế nhưng Cale không đáp lời bà ta.
Thay vào đó, anh hướng về phía cánh cửa.

"Cậu định ra ngoài đấy à? Bây giờ thậm chí còn không thể sử dụng phép thuật cải trang được đâu!"

Như Cotton đã nói, không những cái tên 'Ryan' bị cấm nhắc đến bên trong lâu đài của hắn, mà việc giám sát ma thuật bây giờ còn được mở rộng ra khắp toàn bộ lâu đài.
Dù chỉ sử dụng một chút phép thuật thôi thì vẫn có khả năng sẽ bị phát hiện.

'Thêm vào đó, việc giám sát thú nhân cũng rất nghiêm ngặt.'

Dù hôm nay thú nhân đang được tự do đi lại, thế nhưng trong tuần vừa rồi, việc giám sát thú nhân trong làng đã trở nên kỹ lưỡng hơn cả trong lâu đài của hang ổ, và tất cả những người đến và đi đều bị kiểm tra.
Vì vậy, rất khó để Bạch Xà có thể tiếp cận các thú nhân.

'Thực sự xin lỗi.'

Đây là điều Bạch Xà đã nói với Cale tối qua.

'Tôi xin lỗi.'

Cô cúi đầu xuống.

'Tôi đã định đi gặp các thủ lĩnh của thú nhân ở đây và cố gắng thông báo cho họ về sự tàn bạo của hắn cũng như bằng mọi cách lôi kéo được họ. Thế nhưng chỉ riêng việc tiếp cận họ thôi cũng không hề dễ dàng ạ.'

Không thể dùng phép thuật, vậy nên không thể tiếp cận bằng cách ngụy trang được.
Nếu chẳng may họ bị phát hiện và làm vỡ lở mọi chuyện, khi đó sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.

"......"

Cảm thấy tội lỗi và thất vọng về bản thân, Wisha im lặng không nói lời nào khi nhìn Cale và Cotton đứng trước cánh cửa.
Lúc đó, Cale mở miệng.

"Tôi sẽ không ra ngoài."
"Vậy ai sẽ đi?"

Trước câu hỏi của Cotton, Cale nhẹ nhàng mở cửa thay vì trả lời.

Kéttt-

Không khí bên ngoài lọt vào thông qua khe hở đó.
Cale cảm nhận làn gió và lấy ra con quay vàng.

"Đây ạ."

Choi Han đúng lúc đưa cho anh một vài mảnh giấy được gấp nhỏ.
Đôi mắt của Cotton mở to.

"A!"

Thế rồi Cale đặt các mảnh giấy lên lòng bàn tay.

'...Tự Do!'
'Waa! Đến lượt bọn tôi hành động rồi sao?'

Gió tập trung trên lòng bàn tay anh.
Cale mở miệng.

"Tôi đã đánh dấu những gì mình muốn biết rồi, xin hãy giải đáp giúp tôi nhé."

Ngay cả khi không có phép thuật, tinh linh và gió luôn tồn tại ở khắp mọi nơi.

Hwiii-

Các mảnh giấy bị gió thổi tung tứ phía, giống như những mảnh pháo giấy bay phấp phới trong ngày hội vậy.
Cale thong thả ngồi trên ghế và nói với Cotton.

"Sau khi nhận được hồi âm, chúng ta sẽ có thể biết hắn đã làm gì."

Một mảnh giấy bay đi rất nhanh.

'Tự do, Hỗn loạn,... Cứu rỗi!'

Rồng Rutao.
Con rồng bị hiến tế cùng với con gái của mình.
Tinh linh gió duy nhất từng gặp Rutao đã di chuyển rất nhanh.
Bởi vì họ cần nhận được câu trả lời.

***

"Thế nào?"

Rồng Rutao nhìn bàn tay đặt trên vai mình rồi ngẩng đầu lên.
Ryan.
Mặc dù có hình dáng giống con người, thế nhưng hắn có kích thước lớn ngang ngửa với Tộc Hổ vậy.

Dã thú.

Nếu chúng trở thành con người, vẻ ngoài của Ryan chính là hình mẫu chính xác nhất để miêu tả điều đó.
Ngay cả những thú nhân cuồng nộ hóa cũng không thể sánh được với sự hoang dã của Ryan.

Phải rồi.
Con Sói Xanh.
Nếu sinh vật được mệnh danh là Thần của muôn thú ấy có hình dáng con người, hẳn ngài cũng sẽ có dáng vẻ hoang dã giống như Ryan và sở hữu sức mạnh thống trị vạn vật.

Rồng Rutao đang ở trên tầng cao nhất tại nơi ở của Ryan và cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại chỉ còn chưa đầy hai giờ nữa là sẽ đến cuộc hành quyết cuối cùng.

"Trả lời đi chứ? Ngươi thấy sao hả?"
"Ờ."

Rutao trả lời câu hỏi của hắn.

"Thật vớ vẩn."

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trông thật hoang đường.
Một sân khấu đã được dựng lên ở quảng trường kia.
Một buổi biểu diễn sẽ được thực hiện để chào mừng lễ hội sao?

Và sân khấu hoang đường đó đang bị phong ấn chặt chẽ bởi ma thuật.

'Bởi khu vực dưới sân khấu đã được liên kết với địa ngục.'

Vào tuần trước.
Cái hố khủng khiếp ở tầng hầm thứ 3 đã được kết nối với mặt đất bên dưới sân khấu kia.
Khoảnh khắc sàn của sân khấu sụp đổ, cái hố khủng khiếp đó sẽ xuất hiện.

'Thần Vật đang ở đâu?'

Vào hôm qua, Ryan đã trực tiếp thu dọn cái hố và di dời nó.
Bởi vậy mà từ lúc đó đến giờ, Rutao vẫn chưa từng nhìn xuống hố.

"Vớ vẩn ư. Sao lại nói khó nghe thế hả."

Bộp bộp.
Ryan vỗ nhẹ vào vai Rutao và nói một cách nhẹ nhàng.

"Chẳng phải hôm nay là ngày vui với ngươi sao?"

Lông mày Rutao nhướng lên.
Nhìn thấy điều này, khóe miệng Ryan nhếch lên.

"Cuối cùng cũng đến ngày ngươi được gặp con gái, cũng như được giải phóng khỏi tất cả chuyện này mà? Hôm nay ngươi sẽ được trở về nhà đấy!"
"Ha-"

Rutao sốc đến mức không nhịn được cười.
Như hiểu được tâm trạng đó, Ryan nói lời xin lỗi.

"Cũng đúng, ở góc nhìn của ngươi thì điều này có vẻ vớ vẩn thật. Khoảng thời gian ngươi phải chịu đựng một cách oan ức vừa qua sẽ kết thúc. Nếu là ta thì cũng không thể tin được chuyện này."

Ryan nở nụ cười tươi.

"Thế nhưng hôm nay nó sẽ kết thúc. Ngươi sẽ được tự do! Vì vậy hãy tận hưởng lễ hội này đi nhé."
"...Tận hưởng khung cảnh địa ngục sắp diễn ra sao?"

Rutao có thể nhìn thấy nụ cười của Ryan càng trở nên sâu hơn trước lời nói của mình.
Dáng vẻ giống như một con thú dữ đó khiến cho đôi vai của Rutao vô thức co lại.

'Một kẻ như thế này-'

Liệu con người đó có thể thắng được hắn không?
Từ tuần trước đến giờ.
Vẫn chưa có liên lạc nào từ người ấy cả.
Thực sự-

'Ta có thể tin tưởng con người đó không?'

Hắn đặt ra câu hỏi đó.
Bởi dù Rutao biết về thứ địa ngục đang diễn ra kia, thế nhưng hắn không biết phải làm cách nào để ngăn chặn được nó cả.

"Địa ngục ư- Diễn tả hay đấy, Rutao."

Thằng điên.
Rutao chửi rủa Ryan trong lòng.

Rất nhiều sinh vật sẽ tập trung tại quảng trường ngày hôm nay.
Trong số đó, tất cả thú nhân sẽ chết.
Họ sẽ bị đẩy vào cái hố được đặt sẵn trong sân khấu ở quảng trường.

Họ sẽ không thể trốn thoát.
Trước sự chứng kiến của tất cả các thành viên gia đình, binh lính và thuộc hạ của Ryan sẽ buộc họ phải chết.

Đó sẽ là một cảnh tượng khủng khiếp.
Ngay cả khi muốn chạy trốn, họ đều biết chạy trốn trước mặt Ryan sẽ chỉ đem lại cái chết mà thôi.

"Nhưng Rutao à, địa ngục đó đâu phải dành cho ngươi đâu?"
"!"

Trong phút chốc, sự tức giận sôi sục trong lòng Rutao.

'Ngươi sẽ hiến tế ta đấy!'

Ngươi cũng định sẽ hiến tế cả con gái ta nữa!
Và gì cơ?
Đó không phải là địa ngục dành cho ta sao?
Cái thằng chết tiệt này!

Uung-

Mana dao động xung quanh Rutao mà hắn không hề hay biết.
Con gái của hắn đang bị đe dọa.
Thế nhưng vẫn chưa có liên lạc gì từ người kia cả.
Thêm vào đó, hắn không thể dễ dàng làm bất cứ điều gì trong tình huống yếu thế hơn Ryan.
Quan trọng nhất là hắn chưa thể tìm thấy con gái mình.

"Rutao."

Vào lúc đó, Rutao khựng lại trước giọng nói nhẹ nhàng của Ryan.

"Ngươi có một trái tim rất nhân hậu. Có lẽ vì vậy mà ngươi cảm thấy tức giận trước cái chết của những thứ tầm thường đó nhỉ."

Nụ cười trên môi Ryan biến mất.

"Tuy nhiên, sẽ rất khó xử nếu như ngươi giương lưỡi kiếm của mình trước mặt ta đấy."

Rutao tránh đi ánh mắt sát khí của Ryan.

"...Ta đã không kìm chế được cảm xúc của mình."

Dù bị sỉ nhục, thế nhưng Rutao vẫn phải hạ mình thốt ra lời xin lỗi.

"Đúng thế. Quả nhiên, chúng ta nói chuyện hiểu nhau thật đấy."

Ryan lại mỉm cười và nhẹ nhàng nói với Rutao.

"Hãy giúp ta đến cùng đấy. Biết chưa nào?"

Rutao có thể nghe được ý nghĩa thực sự đằng sau những lời đó.

'Ngươi phải hy sinh mạng sống của mình và con gái để giúp ta đến cùng đấy.'

Tuy nhiên, Rutao chỉ gật đầu và trả lời mà không nói gì thêm.

"Được. Nhớ giữ lời hứa của ngươi."
"Tất nhiên rồi."

Nói xong, Rutao bước ra khỏi phòng Ryan.
Lý do là bởi Ryan có việc riêng cần phải làm.

Loạt soạt.

Rutao bước ra khỏi cửa và đi về phía phòng mình.
Trên đường đi còn có một người giám sát đi theo hắn.
Hắn cảm thấy bức bối.

'Làm sao đây?'

Điên mất thôi.
Phải làm gì bây giờ?
Để phòng ngừa, hắn đã cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, thế nhưng lại không tìm được nơi để sử dụng chúng.

"Khúc khích. Hẹn gặp lại ngài sau."

Người giám sát chính là tên pháp sư lớn tuổi. Ông ta đứng trước cửa căn phòng được chỉ định cho Rutao và chào hắn, Rutao thở dài rồi bước vào phòng mà không trả lời.

Rầm!

Và đóng cửa lại.
Đây là căn phòng chỉ có một chiếc giường và tủ quần áo được đặt bừa mà không có lấy một món đồ nội thất đàng hoàng.
Hắn ngồi xuống giường và nhắm chặt mắt lại.

'Ta có nên bùng nổ không?'

Chí ít khi đó ta vẫn có thể cứu được con gái mình và chạy trốn chứ?
Đủ loại suy nghĩ cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.

'Giá như ta có thể sử dụng phép thuật!'

Nếu vậy thì ta đã có thể tìm ra người ấy ở đâu đó và truyền đạt thông tin cho người ấy rồi!

Cộc cộc.

'Ta không thể làm gì cả!'

Cộc cộc.

"......"

Rutao dừng lại.
Hắn ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cộc cộc.

Có ai đó đang gõ cửa sổ.
Thế nhưng hắn không nhìn thấy gì hết.

'Không!'

Hắn đã nhìn thấy gì đó.
Có thứ gì đó trông như một bông tuyết nhỏ vậy!
Rutao đứng dậy mở cửa sổ.

Hwiiing—
Một làn gió ùa vào trong phòng.
Đó không phải phép thuật.
Vậy nên nó đã không bị phát hiện.
Thế nhưng cơn gió này thật bất thường.

Hwiiing–

Nó đang đi vòng quanh hắn.

"A!"

Là một tinh linh!
Rutao lập tức đưa lòng bàn tay ra.
Bông tuyết trắng đó chính là một mảnh giấy.
Hắn mở mảnh giấy nhỏ được gấp lại ra.

<Bên ta đã hoàn tất chuẩn bị.>
<Hãy cho ta biết thông tin mà ngươi có được.>

"Ha, haha-"

Chỉ còn hai giờ nữa thôi.
Bây giờ người đó muốn ta cung cấp thông tin ư?

"Thật là."

Có lẽ chỉ có một thông tin mà họ cần.

'Sân khấu.'

Chắc hẳn họ đang thắc mắc cái sân khấu kia là gì.
Hắn nhìn vào phần trống của tờ giấy.

'Bút-'

Hắn nhìn xung quanh.

"Không có."

Không có gì có thể dùng để viết cả.
Tuy nhiên, cũng không thể viết bằng phép thuật.

Cắn.

Rutao cắn mạnh vào ngón tay mình làm cho máu chảy ra.
Hắn bắt đầu viết bằng máu mà không cảm thấy đau một chút nào.
Bởi vì điều được ghi trên mảnh giấy kia đã khiến cho hắn không thể ngồi yên được.

<Hiện tại các tinh linh gió của Tự Do đang tìm kiếm con gái ngươi. Họ đã phát hiện ra một nhà tù bí mật, và nếu lần theo dấu vết đó thì có lẽ chẳng bao lâu nữa họ sẽ tìm thấy thôi.>

Cale đã không chỉ ngồi yên.
Anh đã gửi các tinh linh gió đi và thu thập tất cả những thông tin có thể thu thập được, và thậm chí anh còn đang tìm kiếm con gái của Rutao.

Táchh, tách.

Máu chảy xuống. Thế nhưng Rutao không quan tâm.
Hắn đã viết ra tất cả thông tin mà mình có lên mảnh giấy.
Hắn nhìn phần cuối của bức thư mà Cale gửi đến.

<Con rắn sẽ trỗi dậy. Đó là sự khởi đầu.>

"Ha, haha-"

Đôi mắt Rutao lấp lánh, và cũng tràn đầy hy vọng.
Đúng vậy, địa ngục sắp mở ra không phải là dành cho ta.
Ryan.
Nó sẽ dành cho ngươi đấy.

***

Và đã đến 6 giờ.
Từ 5 giờ 30 phút, các cư dân đã tụ tập xung quanh sân khấu.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những ánh đèn ma thuật tuyệt đẹp xung quanh sân khấu đã được bật lên tạo nên một bầu không khí khá trang nhã.
Ryan ngồi trên bục phía sau sân khấu ở vị trí cao nhất và nhìn xuống mọi người.
Và đối với Rutao đang nhìn họ từ vị trí thấp hơn Ryan một chút, ánh hoàng hôn trên bầu trời dần chuyển sang màu đỏ kia đã không thể lọt vào mắt hắn.

"...Điên rồi......!"

Rồng Rutao vô thức thốt ra lời lẽ gay gắt và ngây người nhìn chằm chằm vào một nơi.

La la la— La la la—

Một bản nhạc rất hay đang được phát trước buổi biểu diễn, thế nhưng. Không một ai có thể lắng nghe thứ âm nhạc đó.

ẦMM! ẦMMM-
Ruỳnh, ẦM!

Tất cả những gì họ có thể làm chính là đứng nhìn một thứ gì đó khổng lồ đang tiến đến gần và phá hủy mọi thứ.

Sống lâu như một con rồng, sinh vật lớn tuổi nhất trong số các thú nhân trên mảnh đất này.
Quả thực, đây là sự tồn tại xứng đáng với cái danh Linh Vật.

Ssseut–

Một con rắn trắng khổng lồ dài hàng chục mét đang quay lưng lại với ánh hoàng hôn và nhìn chằm chằm vào Ryan.
Thế nhưng Ryan không để ý đến con rắn trắng ấy.
Có một nam nhân tóc vàng bạch kim bay về phía hắn.

"Ai đời một tên nhãi con vắt mũi chưa sạch lại dám lườm trưởng bối thế hả?"

Cổ Long Eruhaben nói ra một câu và khẽ phẩy tay.
Bụi vàng lơ lửng xung quanh ngài di chuyển trước cử chỉ đó.

ẦMMMMMM—!

Thay vì buổi biểu diễn, một tiếng động lớn vang lên trên sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top