Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 280: Đừng sợ hãi màn đêm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lại có 2 chương mới, dạo nè trộm zía tác giả ban nhiều phúc lợi quá ♥️

***************************************

Đêm của Apitoyu không tối như họ nghĩ.
Đây là suy nghĩ của Dark Elf Tasha khi đến thế giới này và nhìn lên bầu trời ở đây.
Tất nhiên, so với ánh mặt trời ban ngày thì ánh sáng của màn đêm ấy vẫn còn thiếu rất nhiều.
Thế nhưng, bầu trời đêm với vô số vì sao này trông tối tăm nhưng cũng thật trong trẻo. Đặc biệt vào đêm trăng tròn như hôm nay, thật khó có thể gọi bầu trời này là tối được.
Vì vậy, Tasha nghĩ vùng đất bị rừng cây che phủ có khi còn tối hơn cả bầu trời đêm hiện tại.

"...Chuyện quái gì đây-"

Thế nhưng bây giờ, cô ấy dừng bước và nhìn lại phía sau.
Không chỉ có cô.
Tất cả các Dark Elf đều dừng bước, và rồi nổi da gà khắp người.

Thật kinh khủng.

Một cảm xúc không thể giải thích được nảy sinh trong lòng họ.

"Đội trưởng, đây là-"

Tasha mở miệng đáp lại cấp dưới đang không thể nói nên lời.

"...Tuyệt vọng Đen tối."

Một thứ chất lỏng khủng khiếp được tạo ra bởi Tháp Chuông Giả Kim của Đế Quốc Mogoru.

"Còn hơn cả thế nữa."

Một thứ gì đó còn kinh khủng hơn thế đã xuất hiện.
Bản năng đang cảnh báo cô ấy như vậy.
Và rồi cô nhận ra nhân vật đang đứng ở trung tâm của thứ đó là gì.

Một bóng người quay lưng lại với mặt trăng tròn.

Con rồng với Mana xanh.
Rồng Đệ Nhất Tinh Tú Ryan.

"Điên rồi-"

Cô có thể nhìn thấy chất lỏng màu đen kia đang quấn quanh người hắn ta như một chiếc áo choàng.
Chất lỏng đó cũng đang chảy ra từ bên dưới 'áo choàng' nhiều đến mức Tasha không thể nhìn rõ được.

'Giống như-'

Đốm lửa duy nhất cháy trên đỉnh của ngọn núi đen.
Đó chính là Ryan hiện tại.
Một con rồng muốn trở thành Thần.
Tại sao điều đó lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô chứ?

'Tỉnh táo lại đi.'

Tasha nhanh chóng tỉnh táo lại.
Dù sao đi nữa có thể chắc chắn một điều rằng, chất lỏng màu đen kia chính là thứ chất lỏng mà Cale đã nói đến, đồng thời, thứ khủng khiếp đó nhất định phải bị loại bỏ.

"Đội trưởng!"

Chính lúc đó.
Tasha quay đầu lại.

"!"

Hiện tại không chỉ có thú nhân, mà toàn bộ các cư dân trong Lâu đài Ryan đều đang được sơ tán khỏi lâu đài.
Vì có quá nhiều người, nên chỉ những người già và người có sức khỏe yếu là đi bằng các đường hầm, còn những người lớn có khả năng di chuyển tốt thì đang tản ra khắp khu rừng dưới sự bảo vệ của Tasha và các Dark Elf khác, cùng các đồng minh của họ.

"Ưư–"
"Ugh!"

Tất nhiên, trong số những người mà Tasha đang bảo vệ cũng có cả thú nhân.

"Ôi, ôi trời ơi-"
"Ư-a, ư-"

Họ chợt bắt đầu sụp đổ.

'Không giống.'

Biểu hiện này, khác hẳn với sự cưỡng chế cuồng nộ hóa đã xảy ra trước đó.
Hiện tại họ không hề hung hãn như lúc ấy.

'...Sợ hãi ư?'

Ngược lại, bây giờ họ đang sợ hãi.

"ƯARGHH! TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!"
"DỪNG LẠI, DỪNG LẠI ĐI!"

Họ đều đang bịt tai lại hoặc cúi xuống đất và vòng tay ôm lấy cơ thể mình.

"Gì vậy?"

Tình huống này khiến Dark Elf Tasha cảm nhận được nỗi lo lắng khác hẳn với khi các thú nhân bị cưỡng chế cuồng nộ hóa.
Vì lý do nào đó, cô cảm thấy tình hình này còn tồi tệ hơn lúc ấy nữa.

Uuu—

Vào lúc đó, một âm thanh nghe như tiếng hú của thú vật vang lên.
Tasha quay đầu lại. Cô nhìn thấy Ryan.

Soạtt-

Hắn duỗi thẳng cánh tay trái của mình. Chất lỏng đen di chuyển dọc theo bàn tay ấy giống như một chiếc áo choàng đang được mở ra vậy.

Tấm màn đen ấy đã che khuất những vì sao.

Hệt như thể, một màn đêm khác đang buông xuống xung quanh Ryan vậy.
Không giống như màn đêm với những vì sao lấp lánh và ánh trăng kia, màn đêm bên dưới Ryan chỉ có bóng tối.

"!"

Thế rồi Tasha chao đảo.

- ƯARGHHHHH—-!

Cô nghe thấy tiếng ai đó la hét.

'Ở đâu vậy?'

Cô ấy thậm chí còn không có thời gian để bật câu hỏi ra khỏi miệng.

- ƯARGHHH!
- CỨU, CỨU TÔI VỚI!
- XIN HÃY CỨU CON CỦA TÔI!
- KHƯ-ARGHH, TAY, TAY CỦA TÔI, KHƯ, KHƯ-ARGHHH—!

Những giọng nói tràn đầy đau đớn, tuyệt vọng, và sợ hãi vang lên từ mọi hướng.
Thêm vào đó, kể từ thời điểm Tasha nhận ra âm thanh ấy, cô có cảm giác như thể tấm màn đen của Ryan đang ập đến với mình vậy.

'Chuyện gì thế này?'

Trái tim cô đập dồn dập.

'Điều gì đang xảy ra vậy?'

Trong giây lát, Tasha cảm giác như đang bị mắc kẹt bên trong bóng tối và chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét của vô số người.

"Hộc, hộc."

Cô thở hổn hển.
Chính lúc đó.

- Ngươi có muốn cảm thấy thoải mái hơn không?

Cô nghe thấy một giọng nói.
Đó là giọng nói duy nhất có thể nghe thấy rõ ràng giữa những tiếng la hét này.
Không biết tại sao, cô lại muốn dựa dẫm vào giọng nói ấy.
Hơi thở của Tasha trở nên nặng nề hơn.

Vào khoảnh khắc đó.

Hwiii–

Một cơn gió thổi qua Tasha.

"!"

Khoảnh khắc nhận ra mùi hương tươi mát trộn lẫn trong làn gió, cô đã tỉnh táo lại.

'Mình-, mình vừa định làm gì vậy?'

Và cô nhận ra.

'-có muốn cảm thấy thoải mái hơn không?'

Giọng nói này, cô đã từng nghe rồi.

'Ryan.'

Là giọng của gã đó.
Tasha nổi da gà khi nhớ lại sự thật mà trước đó cô đã không nhận ra.
Sau đó, có một giọng nói vang lên bên tai cô ấy.

"A... Rin, là giọng của Rin!"

Tiếng hét thảm thiết của ai đó vang lên.
Một trong những thú nhân đang nằm sấp mặt ngẩng đầu lên. Đó là một nữ nhân trẻ tuổi.
Tasha ôm lấy cơ thể cô ấy.

"Rin?"

Và hỏi.
Nữ nhân không nhìn Tasha, mà nhìn vào khoảng không và hét lên.

"Thì ra, thì ra cậu đã chết một cách đau đớn như vậy- A, tớ đã không biết về nỗi đau của cậu, tớ, đã không hề biết! Làm sao mà tớ có thể-"

Dù vẫn đang mở mắt, thế nhưng đôi mắt của nữ nhân ấy lại đang chết dần.
Và-

A HUUU—
GRỪỪ—-

Những con thú lại bắt đầu kêu lên.
Tasha nhìn xung quanh.
Hiện tại, không chỉ thú nhân mà cả những người dân thường và thậm chí là các cấp dưới Dark Elf của cô đều đang thở hổn hển một cách đau khổ.
Tasha vô thức mở miệng.

"...Tiếng khóc-"

Tất cả những tiếng la hét mà họ đang nghe thấy, đều là từ giọng của những thú nhân đã chết.
Thứ chất lỏng đen ấy.
Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, sợ hãi, và kinh hoàng của những thú nhân đã phải chết chìm trong đó và trở thành vật hiến tế-
Tấm màn đen mà Ryan đã trải ra càng lúc càng vươn cao lên bầu trời.
Cái bóng của tấm màn đen đó đang phủ xuống khu rừng.
Mục đích chính là để nhấn chìm tâm trí của tất cả mọi người, bao gồm các tộc thú nhân, trong nỗi tuyệt vọng và nhốt họ vào trong bóng tối.

"...Thống Trị-"

Giọng nói của Ryan vang lên trong bóng tối.
Đây là sự Thống Trị của kẻ sẽ trở thành Thần.

Không, là địa ngục mới đúng.

"Chết tiệt!"

Khuôn mặt Tasha trở nên méo mó.

Hwiiii–

Gió thổi mạnh xung quanh cô ấy.
Cô đưa tay ra.
Không biết chừng, sẽ có người vẫn còn tỉnh táo như cô vậy.
Vì vậy nên-

"Tản ra!"

Gió bắt đầu lan đi khắp khu rừng.
Đồng thời, Tasha còn tiến lại gần cấp dưới của mình.

Chát!

Và tát vào mặt anh ta.

"Ugh, ư? Hả?"

Cô nói với cấp dưới đang ngơ ngác nhìn mình.

"Tỉnh lại mau, thằng nhóc này! Ở đâu lại có Dark Elf bị ảnh hưởng bởi Mana chết thế hả?"

Trên thực tế, cái thứ màu đen khủng khiếp này đã đi chệch khỏi bản chất thực sự của Mana chết rồi.

"A, a-"

Sau khi tỉnh táo lại và loạng choạng, cấp dưới vô thức mở miệng.

"Tôi, tôi bị làm sao vậy?"

Sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.
Tasha vô thức quay đầu đi thay vì trả lời.
Thế rồi mỉm cười ngay sau đó.

"Quả nhiên."

Màn đêm này.
Trong tất cả những màu sắc mà Tasha có thể nhìn thấy ở màn đêm đó, thứ sắc màu rực rỡ nhất đang tỏa sáng một cách rõ ràng.
Không, đang bùng cháy mới đúng.
Giống như mặt trời vậy.

"Này. Chăm sóc mọi người nhé. Nói với các thành viên khác nữa."

Tasha chộp lấy cây giáo của mình và chạy về phía Lâu đài Ryan.

"Tôi, sẽ đi giúp Thiếu gia."

Ánh sáng vàng đỏ rực.
Lấy đó làm điểm nhắm, Tasha chạy về phía tấm màn đen.

"Lẽ ra Mary cũng nên đến."

Khi Tasha lẩm bẩm, bên tai cô không còn nghe thấy những tiếng hét kia nữa.
Tất nhiên, trái tim cô ấy vẫn còn đang đập dồn dập.
Ánh sáng vàng đỏ rực rỡ chứa đựng trong đôi mắt giống như đá hắc thạch của cô ấy càng lúc càng lớn hơn.
Đôi mắt cô dường như đang bùng cháy.

"Huh?"

Và rồi Tasha phát hiện thêm một ngọn lửa nữa.

"Gì vậy?"

Ngoài ánh lửa vàng đỏ và ánh lửa xanh.
Cô còn nhìn thấy một chấm xanh nhỏ mờ ảo khác cũng đang ở gần đó.
Tasha không thể biết nó là gì. Bởi vì nó quá nhỏ so với hai thứ ánh sáng kia.
Tuy nhiên, Tasha vô thức tập trung vào ánh sáng xanh quen thuộc đến lạ lùng này.
Thế rồi dừng lại.

"Trời đất ơi!"

ẦMMMMM!
ẦMMMM!

Cô nhìn những người đang bay lên trời cùng với hai tiếng động lớn.

"Mớ hỗn độn gì đây!"

Tasha hét lên và đá xuống đất.
Tuy nhiên, vẫn còn khá nhiều người hiện đang không thể di chuyển được.

Trong số đó,

"Hộc. Hộc."

Một thân hình khổng lồ đang chao đảo.

RẦM!

Cơ thể màu trắng va chạm với tường của một tòa nhà và bị chôn vùi trong đó.

"Hộcc. Hộc."

Đó là Bạch Xà Wisha.
Cô cau mày.

- KHƯARGHHH!
- CỨU, CỨU TÔI VỚI!
- MẸ ƠI, CHA ƠI! ĐAU, ĐAU QUÁ, CON ĐAU QUÁ!

Giọng nói của những người sắp chết.
Họ chính là thú nhân.
Cô đã biết ngay khi nghe thấy, nỗi đau đớn của họ.
Trong lúc đó, cô cũng nghe thấy giọng nói của tên nam nhân chết tiệt kia.

- Ngươi có muốn cảm thấy thoải mái hơn không?

Ryan.

Giọng nói của tên khốn chết tiệt đó vang lên.
Bạch Xà lờ đi giọng nói ấy.
Càng làm như vậy, tầm nhìn của cô càng trở nên tối tăm hơn.
Không, nói một cách chính xác thì tâm trí cô cứ như bị nhấn chìm trong một đầm lầy đen vậy.

Nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, và hoảng loạn xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô ấy.
Những cảm xúc rất dễ lây lan đó đang ăn mòn Wisha.

'Làm thế nào-'

Cô ấy đã sống và kinh qua vô vàn trải nghiệm khác nhau.
Vậy nên, lẽ ra cô không nên bị ảnh hưởng bởi những ảo ảnh ấy mới đúng. Làm thế nào, mà giờ đây cô lại trở nên bất lực và không thể cử động được thế này?

'Đây, là sức mạnh của kẻ muốn trở thành Thần của thú nhân ư?'

Điều cuối cùng Bạch Xà nhìn thấy chính là cảnh tượng Ryan cầm Thần Vật đã bị nhuộm đen trên tay. Và những người đang đối đầu với hắn ta chính là Cale và Lock.

'A.'

Lock, đứa trẻ đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.
Cậu ấy cũng đã ở bên cạnh Ryan mà, liệu cậu ấy sẽ ổn chứ?
Càng chìm trong bóng tối, cơ thể Bạch Xà càng mất đi sức lực.
Cảm giác bất lực ập đến với cô.

- Ngươi có muốn cảm thấy thoải mái hơn không?

Cứ thế này thì có lẽ cô sẽ nghe theo lời Ryan mất.

'KHÔNG.'

Muốn cảm thấy thoải mái không ư?
Tất nhiên là cô muốn rồi.

'KHÔNG!'

Thế nhưng không phải là lúc này.
Lock.
Có thể bản thân cậu ấy tự xem mình là người lớn, thế nhưng đối với Bạch Xà, Lock vẫn còn rất nhỏ.
Giống như một cậu bé vậy.
Và mỗi khi nghĩ đến đứa trẻ đó, Bạch Xà lại nhớ về con mình.
Đứa trẻ đó-

'Đứa nhỏ ấy cần phải sống lâu hơn nữa!'

Vậy nên bây giờ cô không được phép thoải mái!
Bạch Xà dồn sức vào cơ thể đang trở nên mê man của mình.
Đúng lúc đó.

Lách táchh. Lách tách.

Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Đó là âm thanh của tia chớp.

ẦM ẦM.

ĐÙNG ĐOÀNGGG—

Bầu trời vang lên tiếng gầm. Như thể sắp có sấm sét giáng xuống vậy.

"A."

Và trong tâm trí bị nhuộm đen của mình, cô nhìn thấy một ánh sáng màu vàng đỏ kỳ lạ.
Khoảnh khắc nhận ra điều này.
Bạch Xà nhận ra mình vẫn đang mở mắt chứ không thực sự bị nhốt trong một không gian đen tối, và cô chỉ là bị nỗi sợ hãi nuốt chửng nên mới không thể nhận thức chính xác được những gì mình đang nhìn thấy mà thôi.

"A-"

Cô không thể nói nên lời.
Ryan với tấm màn đen.
Kẻ thù không chỉ có mình hắn ta.

Soạttt-

Một con người tóc trắng da đen đang trải rộng đôi cánh đen với hình dáng kỳ lạ.

Uuung—

Và một con rồng được bao bọc bởi Mana vàng đang tạo ra vô số pháp trận.
Đây đều là những kẻ thù có vẻ không hề dễ đối phó chút nào.

Kẻ thù mà cô không thể đánh bại.

Wisha đã biết ngay khi nhìn thấy bọn chúng.
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của cô dần biến mất.

ĐÙNG ĐOÀNGGG—

Bầu trời đang gầm lên.
Thế rồi cô nhìn thấy một đồng minh.
Cổ Long Eruhaben. Ngài ấy đang đứng cạnh Cale với bụi bạch kim phủ đầy quanh mình.
Và Choi Han cũng đang từ từ bay lên không trung. Cơ thể anh ta được bao phủ bởi một luồng khí đen tối.

"Cô tỉnh rồi sao?"

Và Bạch Xà có thể nhìn thấy các chiến binh Tộc Hổ và Witira đang tiếp cận mình.
Đồng thời, các 'kẻ địch' cũng đang quay trở lại lâu đài thay vì đuổi theo những người đang chạy trốn.

A HUUU–
GRỪỪ—

Tất nhiên, 'kẻ địch' đó chính là những con thú.
Wisha từ lúc nào đã giỡ bỏ cuồng nộ hóa và biến thành hình dạng con người, thế rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của Witira.
Witira lên tiếng với vẻ mặt bực tức.

"Tôi thậm chí còn không thể đến gần khu vực đó được."
"Đau đầu thật đấy. Haha."

Gashan lẩm bẩm với vẻ mặt cay đắng.
Các thú nhân phe Cale muốn lao tới công kích Ryan, thế nhưng họ lại không thể đi vào chừng nào thứ chất lỏng màu đen đó vẫn còn rình rập xung quanh.
Tất cả những gì mà họ có thể làm chỉ là giữ cho mình tỉnh táo.

"Nhưng tại sao-"

Bạch Xà vô thức mở miệng.
Ánh sáng nhỏ nhất trong số những ánh sáng ở bên cạnh Cale.

"Những đứa trẻ ấy, đặc biệt là đứa trẻ đó-"

Lock.

"Họ có ổn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top