Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 287: Cale-nim còn hơn cả Rồng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khúc khích."

Clopeh Sekka mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười trên khuôn mặt mắt xanh tóc trắng của hắn ta trông thật sự rất thiêng liêng.

- Phải, Cale, giờ ta đã biết rồi.

Super Rock bắt đầu nói một cách nghiêm túc.

- Vào những ngày bão tuyết ập đến và cả thế giới chuyển sang màu trắng.
- Ta biết mình đang nói nhảm, nhưng sắc xanh tươi đẹp của một cái cây - thứ duy nhất vẫn còn tồn tại trong thế giới màu trắng ấy.
- Khi cơn bão tuyết đột ngột dừng lại và mặt trời ló rạng giữa những đám mây, chiếu những tia nắng xuống làn tuyết.
- Khoảnh khắc ánh mặt trời lấp lánh chiếu lên chiếc lá xanh của cái cây duy nhất còn đứng vững ấy.
- Cảm giác thiêng liêng đó.

Super Rock rất nghiêm túc, như thể đã giải đáp được mọi nghi ngờ bấy lâu nay.

- Cảm giác thiêng liêng đó đã gắn liền với nụ cười của gã kia.

Ha.
Giải thích dài dòng chi vậy.
Cale cạn lời, và quyết định chỉ im lặng. Bởi vì anh quá lười để phản bác.
Thế nhưng những lời tiếp theo của Super Rock đã làm anh buộc phải nhăn mặt.

- Tất nhiên là không thể bằng nụ cười khi lừa đảo của cậu được.

Nói gì đấy, cái tên Super Rock này?
Cale thở dài. Không biết đang nghĩ gì, Clopeh với nụ cười điềm tĩnh đã mở miệng.

"Khoảnh khắc tôi gặp được Cale-nim lần đầu tiên, huyền thoại đã bắt đầu. Kẻ ngu dốt tôi đây đã không biết lời nói của Cale-nim chính là chân lý nên đã có những suy nghĩ báng bổ tràn đầy tham lam. Thật là, quá đần độn đúng không ạ?"

Tên điên này lại đang nói gì vậy?
Khuôn mặt Cale càng trở nên cau có hơn.
Dù sao đi nữa, Clopeh vẫn dịu dàng nhìn chằm chằm vào Cale và nói với Giáo Hoàng Cecilia.

"Nếu để lòng tham xâm chiếm, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy con đường mà mình thực sự mong muốn đâu."
"......."

Giáo Hoàng im lặng nhìn Clopeh. Dù thế nào đi nữa, Clopeh vẫn tiếp tục khẽ giọng.

"Kết quả của một hành động dại dột sẽ là một cái chết vô nghĩa. Đồng thời, chúng ta sẽ bị lãng quên mà không thể để lại bất cứ thứ gì. Nếu không muốn điều đó xảy ra, tốt hơn hết hãy đi theo con đường mà Cale-nim đã chỉ và viết nên một câu chuyện vĩ đại."
"......."

Giáo Hoàng Cecilia im lặng nhìn Clopeh rồi quay đi.
Sword Master tóc trắng kia, là một kẻ rất thận trọng.
Nhưng nếu phải nghe hắn ta nói, thì đừng có cố hiểu ý nghĩa của mấy lời đó làm gì.

'Câu cuối mà hắn vừa nói giống như một con rắn độc vậy.'

Hắn ta đang nói, cô không được phép tin vào bất cứ điều gì.
Không. Ngoại trừ một người.

'Thật mù quáng làm sao.'

Cale Henituse.
Lòng trung thành của Clopeh đối với người đó gần như là sự điên rồ vậy.
Vì không công khai thể hiện mình bị điên, nên trông hắn ta càng điên hơn.

'Và chủ nhân của hắn ta có lẽ đã biết bản chất của hắn, và đang lợi dụng rất tốt.'

Giáo Hoàng Cecilia bình luận về Cale, người đang cau mày khi nhìn Clopeh.
Và Cale thì đang suy nghĩ.

'Thằng điên này sao cứ thích giả vờ ngầu ngầu rồi nói mấy thứ nhảm nhí vậy?'

Clopeh Sekka, anh tự hỏi liệu mình có sai khi giữ gã điên đó ở bên cạnh hay không.
Cale rất hối hận, thế nhưng những lời tiếp theo của Giáo Hoàng đã ngay lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của anh.

"Chúng tôi dự kiến sẽ đi đến lâu đài của Exion vào chiều mai."

Rồng Đệ Tam Tinh Tú. Con rồng được mệnh danh là Thần Đất Đai.

'Exion'

<Nếu như Đệ Nhất Tinh Tú Ryan đem lại cảm giác như cánh tay phải của Chúa Tể Rồng thì Exion chính là thanh kiếm của Chúa Tể Rồng.>

Trước khi đến Giáo Hội, Cale đã cùng Raon và Eruhaben đến hòn đảo của Rồng Đệ Nhị Tinh Tú Eflie.

'Con người... Bị xóa sổ hết rồi.'
'Ta biết.'

Nơi mà họ dịch chuyển đến đã hoàn toàn bị tàn phá.
Hòn đảo biến mất không một dấu vết, và biển đang không ngừng sôi sục.
Có lẽ thật kỳ lạ khi hậu quả của vụ nổ vẫn còn sót lại đến giờ, nhưng nếu nhìn vào nguyên nhân thì lý do là rất rõ ràng.

'Đó là vì cội nguồn thế giới.'

Eruhaben tặc lưỡi trong khi nhìn biển sôi sục như dung nham.

'Mana của Ryan đã quay trở lại với tự nhiên ngay khi nó Bùng Nổ. Thế nhưng cội nguồn thế giới không biến mất vì nó là sức mạnh phải tồn tại vì thế giới này.'

Do đó, cội nguồn thế giới sau khi mất đi chủ thể đã gây ra những hiện tượng kỳ lạ trên biển như vậy.

'Hm, chắc phải để như thế này một thời gian thôi.'

Không có cách nào để ngay lập tức khắc phục tình trạng bất thường trên biển và xung quanh hòn đảo của Eflie cả.
Tất nhiên, Cale biết rằng.

'...Mình phải lật lại ván cờ của thế giới này lần nữa.'

Khi đó, hiện tượng bất thường trên biển cũng sẽ biến mất.

'Eflie không thể lấy lại thứ gì ở nơi này đâu. Ta cứ tưởng cô ta đã quay lại đây rồi, hóa ra là không phải.'

Eruhaben nhìn vào hòn đảo đã biến mất và nói.

'Ta đã nghĩ liệu có nên tìm kiếm hài cốt của Ryan và thu thập lại hay không, nhưng có vẻ vì cội nguồn mà không còn dấu vết nào sót lại cả.'

Khi một con rồng chết một cách tự nhiên, mọi thứ cũng sẽ tan biến vào tự nhiên.
Tất nhiên việc Bùng Nổ là kết quả từ quyết định của chính Ryan, thế nhưng đến phút cuối hắn ta lại không muốn chết, vậy nên để đề phòng Eruhaben đã đến để tìm hài cốt của hắn.
Dù có ghét hắn ta đến đâu đi chăng nữa, ngài vẫn cho rằng với tư cách là Cổ Long, ngài cần phải thu thập hài cốt của kẻ đó.

'Hmm. Tiếc thật.'

Ngoài ra, còn có một lý do khác.

'Ta muốn biết cách con rồng ấy xử lý thứ màu đen kia như thế nào.'

Ryan đã xử lý chất lỏng đen kia một cách dễ dàng.
Mana chết chính là chất độc chết người đối với hầu hết các sinh vật sống.
Điều này đặc biệt đúng đối với những con rồng quen thuộc với Mana, vậy nên Eruhaben muốn biết được bí quyết xử lý thứ chất lỏng đen ấy của Ryan.

'Có lẽ nếu càng chiến đấu, ngài sẽ tìm ra manh mối của bí mật này thôi ạ.'
'Ta đoán là vậy.'

Thế là Eruhaben, Raon, và Cale nhịn xuống cơn tiếc nuối và trở về từ Đảo Eflie.
Cale thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và mở miệng.

"Exion là kẻ duy nhất còn sót lại trong số ba con rồng Tinh Tú ạ."

Giáo Hoàng Cecilia khẽ giật mình vì lời nói đó.

'...Sau khi Ryan bị giết chết, Eflie đã bỏ chạy ư?'

Sau khi xác nhận được rằng thông tin đó là sự thật, Giáo Hoàng điềm tĩnh nói.

"Vâng. Nhưng vẫn còn hàng chục con rồng khác. Và cả Chúa Tể Rồng nữa ạ."

Cale đáp lại bằng một nụ cười.

"Chúng ta cứ giải quyết từng việc một thì mọi chuyện rồi cũng sẽ đến hồi kết thôi."

Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion.
Con rồng được biết đến là mạnh thứ hai chỉ sau Chúa Tể Rồng.
Tại nơi hắn ta sống có con đường dẫn đến Cây Thế Giới.
Cây Thế Giới.
Vì sự tồn tại ấy mà Cale sẽ phải đến đó, thế nhưng có một sinh vật đã lập tức xuất hiện trong tâm trí anh khi nghĩ đến Cây Thế Giới.

"Các Elf đang sống cùng nhau trong lâu đài của Exion sao ạ?"
"Vâng. Hầu hết Elf ở vùng đất này đều đi theo Exion."

Đáp lại câu trả lời của Giáo Hoàng, Cale mở miệng.

"Vậy là tất cả các Điều Tra Viên đều nghe theo lời của Exion sao ạ?"
"....Đúng là như vậy."

Exion đã ra lệnh cho Giáo Hội.

'Tất cả tập hợp lại.'

Trong đó đương nhiên bao gồm cả Giáo Hoàng, các Giám Mục, và các Điều Tra Viên.

"Ngoài ra, hắn cũng muốn tập hợp 10 Rồng Thần sao ạ?"

Cecilia gật đầu trước câu hỏi của Cale.

"Vâng. Giáo Hội thì nhất định phải tham gia, nhưng 10 Rồng Thần được cho là chỉ khuyến khích tham gia như một lựa chọn thôi."
"Vậy ngài có nghĩ tất cả 10 Rồng Thần sẽ tập hợp lại không?"

Lúc đó, Clopeh vẫn đứng yên đã tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Cale-nim. Bây giờ không phải là 6 Rồng Thần sao ạ?"

Trong giọng điệu nhẹ nhàng ấy chứa đựng cái nhìn sắc bén hướng về phía Giáo Hoàng.

"Chẳng phải chúng ta đã xử lý 4 con rồng rồi sao ạ."

Ryan, Eflie.
Và cả Kendal và Cisko đang bị giam giữ trong Lâu Đài Đen.

"Ôi trời, chúng ta đã làm rất nhiều việc. Dù vậy vẫn còn rất nhiều con rồng cần phải đối phó."

Clopeh với nụ cười điềm tĩnh nhìn Giáo Hoàng.

"Tôi nghĩ Giáo Hoàng hẳn là thấy rất tiếc vì điều này. Có đúng không ạ?"

Bọn ta đã làm rất nhiều việc rồi, nên giờ đến lượt các người đấy.
Trước lời nói đó của Clopeh, Cale khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.

'Trong những người xung quanh mình, Clopeh chắc chắn là người phù hợp cho chuyện như thế này nhất.'

Khi Cale đang cố tìm ra ưu điểm của Clopeh, Giáo Hoàng mở miệng với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tôi biết. Các Giám Mục và hiệp sĩ sẽ hành động theo yêu cầu của tôi và sẽ làm việc nhiều nhất có thể. Tuy nhiên-"

Cô ấy đã không nói hết câu.
Cale biết rất rõ lý do của điều đó.
Dù vốn dĩ anh có thể đến Điện Thờ vào ngày mai và cùng đi tới lâu đài của Exion, nhưng có lý do để anh phải đến đây trước một ngày như thế này.

"Đế Quốc, rất chướng mắt phải không ạ?"

Cale khẽ cười.
Anh bước tới và ngồi xuống ghế. Thế rồi đặt tay lên bàn.
Cộc. Cộc.
Cale gõ ngón trỏ xuống mặt bàn và mở miệng.

"Exion đã yêu cầu Đế Quốc, hay chính xác là Hoàng Đế đến lâu đài đúng chứ?"

Cale bật cười.

"Và khi đến, Hoàng Đế cũng phải mang theo các vị Vua của các Vương Quốc khác nữa. Hm-"

Cale đột nhiên dừng lại, thế rồi tiếp tục.

"Có thể coi đây như là lệnh huy động chiến đấu không nhỉ? Có vẻ hắn muốn lôi kéo con người vào cuộc chiến của mình và sử dụng họ làm lá chắn hay thứ gì đó tương tự vậy."

Tinh linh đất của Điều Tra Viên kia đã đến lâu đài của Exion.
Exion hẳn đã được nghe về những gì đã xảy ra ở Vương Quốc Har rồi, và có lẽ hắn đang nghĩ đến việc đối phó với Vương Quốc Har, đồng minh của Cale và thậm chí là cả thú nhân nữa.
Vì vậy, có lẽ hắn ta đang lên kế hoạch làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn bằng cách lôi kéo Giáo Hội cùng các quốc gia khác trên lục địa vào. Và định sẽ gây áp lực lên phía Cale bằng số lượng và hạ gục kẻ địch.

'Từ lập trường của Exion, không có lý do gì để tay hắn phải dính máu cả.'

Theo thông tin mà họ có được, Exion tuy là thanh kiếm của Chúa Tể Rồng nhưng lại không thường xuyên xuất hiện. Vì điều ấy mà Ryan đã có thể giữ được vị trí cánh tay phải.
Anh nghe nói Exion là kẻ ít được nhìn thấy nhất trong 3 Tinh Tú, và chỉ thích nhốt mình trong lâu đài luyện tập mà thôi.

"Nhân tiện, tôi thấy rất biết ơn Giáo Hoàng."

Cale đặt tay lên bàn và chống cằm, thế rồi nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng.

"......."

Cale nhẹ nhàng nói với Giáo Hoàng trong khi cô có vẻ không thoải mái và tránh ánh mắt của anh.

"Không phải nhờ Giáo Hoàng mà tôi mới biết được tất cả những thông tin này sao ạ? Nếu không như vậy thì chúng tôi đã chẳng biết gì cả rồi."

Cale nhún vai.

"Bởi vì Hoàng Đế không nói gì hết."

Giáo Hoàng dừng lại trước giọng điệu hạ thấp Hoàng Đế của Cale, nhưng không thể hiện điều đó trên khuôn mặt.
Giáo Hoàng đã thông báo cho anh về tình hình bên phía Exion dù Cale chưa hề nói gì về chuyện Ryan với cô. Trong khi Hoàng Đế thì lại hoàn toàn im lặng.

"Haizz."

Thay vào đó, anh thở dài và tiếp tục.

"Hắn vốn dĩ là như vậy mà."

Hoàng Đế Alte.
Hắn ta chính là kẻ như vậy.

"Nếu biết rằng Ryan đã chết, hẳn hắn đã liên lạc với tôi, Cale Henituse ngay. Hắn sẽ cố đẩy tôi vào nguy hiểm."

Tuy nhiên, Cale hiện đang che giấu thông tin về những gì đã xảy ra với Ryan nhiều nhất có thể.

"Thế nhưng vì vẫn chưa nhận được thông tin gì, nên Alte hẳn đã di chuyển theo hướng có lợi cho hắn rồi."

Trong khi lắng nghe Giáo Hoàng, Cale thoải mái dựa vào lưng ghế.

'Đố kị sao.'

Ánh mắt của Hoàng Đế Alte khi nhìn Cale chính là sự ghen tị.
Rõ ràng hắn ta đã sợ hãi trước Hào Quang Thống Trị của anh, nhưng khá kì lạ là hắn vẫn mang trên mình dáng vẻ đố kị ấy.

"Tuy nhiên, giờ thì hắn ta khó mà giữ được dáng vẻ kiêu ngạo nữa rồi."
"Có lẽ hắn đang cố đâm sau lưng đó ạ."

Ánh mắt Cale chuyển sang Clopeh vừa đột nhiên xen vào.
Clopeh mỉm cười nói.

"Rồng. Và Cale-nim. Chẳng phải hắn ta đang cố đâm sau lưng tất cả nhằm mục đích kiếm lợi cho riêng mình sao ạ?"

Hắn lẩm bẩm bằng giọng điệu lạnh lẽo lạ lùng.

"Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi cố ăn vụng."

Clopeh Sekka thường xuyên qua lại giữa Điện Thờ và Hoàng Cung.
Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ thông báo cho họ về tình hình của Cale.
Đó là bởi cả hai thế lực ấy đều chỉ là mối quan hệ giao dịch, chứ không phải đồng minh đáng tin cậy gì.

Cộc. Cộc. Cộc.
Cale đang gõ bàn đột nhiên mở miệng.

"Ngươi chưa nhận được bất kỳ liên lạc nào từ Quốc Vương Điện Hạ của Har phải không?"
"Vâng ạ."

Anh gật đầu trước lời nói của Clopeh và tiếp tục.

"Chắc chắn có những Vương Quốc không muốn làm theo ý muốn của Exion."
"Cho dù có chiến đấu, sẽ chỉ có cái chết vô nghĩa chờ đợi mà thôi."
"Đúng vậy. Nếu tôi nhờ Quốc Vương thuyết phục họ, liệu ngài ấy có làm được không nhỉ?"

Sau Cale, Giáo Hoàng và Clopeh chính là những người thường xuyên gặp Quốc Vương của Vương Quốc Har.
Một vị vua lên ngôi khi còn nhỏ và từ lúc nào đã từ một cậu bé trở thành một chàng trai trẻ.
Clopeh đáp lại với nụ cười thánh thiện.

"Nếu muốn thì ngài ta sẽ làm được thôi ạ."
"Vậy sao. Và điều gì sẽ xảy ra nếu có thêm cả Wisha-ssi và Rasheel-nim đi cùng?"

Bạch Xà Wisha và Rồng Rasheel.
Nếu để hai người họ đi cùng với Quốc Vương Har thuyết phục các nước khác.

"Bailey-nim có lẽ sẽ rất vui đó ạ."

Ngoại trưởng của Vương Quốc Har, Bailey.
Clopeh nhắc đến bà ấy rồi nói với giọng điệu tự tin.

"Có lẽ chúng ta nên thuyết phục tất cả ạ, miễn là họ không liên quan trực tiếp với rồng."
"...Có vẻ ngươi đã nghiên cứu khá nhiều nhỉ?"

Clopeh trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.

"Trên con đường đi đến huyền thoại, chúng ta phải xem xét tất cả các mối hiểm họa ạ."

Chính trị.
Thứ nhất định phải có cho việc này chính là mối quan hệ.
Nếu chỉ nhìn lướt qua gia tộc Tử Huyết, Giáo Hội, và Đế Quốc, ta sẽ không thể biết được điều gì hết.
Cần phải quan sát toàn cảnh và thâm nhập.

"Ngươi, đúng là rất thông minh nhỉ."

Clopeh mỉm cười như thể mãn nguyện trước lời nói của Cale.
Hắn thực sự rất mãn nguyện.

Hiện tại không có ai khác ở cùng với Cale, kể cả Choi Han và Raon.
Chỉ có hắn mà thôi.

"Vậy thưa Giáo Hoàng, tôi sẽ lo chuyện về các nước khác."

Cale nói như vậy và đứng lên.

"Và vì cần biết Hoàng Đế đang nghĩ gì, nên tôi sẽ thử một lần."

Anh muốn đến Hoàng Cung để gặp Hoàng Đế.

'Thật ra là gặp các tinh linh gió mới đúng.'

Anh đã nói với các tinh linh gió rằng hãy canh gác Hoàng Cung và quan sát hành tung của Hoàng Đế.
Thông qua họ, chúng ta sẽ có thể biết được Hoàng Đế đang giở trò gì.

"Tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng phải chuẩn bị thôi."

Giáo Hoàng Cecilia nói với vẻ mặt khá trang trọng như thể đang đưa ra một cam kết.
Cale nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó.

'Cô ấy đã nói muốn hủy diệt thế giới-'

Anh không biết trong lòng cô liệu có sự thay đổi nào không, thế nhưng hành động của Giáo Hoàng đã có chút thay đổi.

"Tuy nhiên-"

Giáo Hoàng nói như thể đang lo lắng.

"...Ngay cả khi chúng ta thuyết phục được một vài quốc gia đi chăng nữa, có vẻ như quy mô của trận chiến sắp tới vẫn sẽ là rất đáng kể, bắt đầu từ lâu đài của Exion."

Nhóm của Cale, Giáo Hội của Giáo Hoàng, Vương Quốc Har, và thú nhân.
Vương Quốc Har và thú nhân vẫn còn nhiều điểm yếu để nói rằng họ là thế lực mạnh mẽ.
So với phe ta, quy mô của phe địch là tương đối lớn.

Hàng chục con rồng, cùng phần lớn Elf và Dwarf của lục địa này. Và vô số con người nữa.
Trong số đó hẳn cũng sẽ có cả Sword Master và pháp sư.
Chúng ta nên đối phó với bọn họ như thế nào đây.

Mặc dù lo lắng về điều đó, Giáo Hoàng dường như không hề có ý định né tránh vấn đề này.

Cười.

Vào lúc ấy, cô nhìn thấy Cale đang mỉm cười.
Đó là một nụ cười khá xảo quyệt, không hề phù hợp với bộ trang phục thánh thiện của Linh Mục chút nào.

"Xin đừng lo. Tôi đã có cách rồi."

Và nói thêm.

"Lợi thế về số lượng không nói lên điều gì cả. Tất nhiên, tôi cũng thích việc gây áp lực lên kẻ thù bằng thật nhiều đồng minh."

Cale nói những điều hoàn toàn không thể hiểu được và nhanh chóng đứng trước cửa để rời đi. Cecilia đến tiễn anh trong khi có chút do dự.
Cale nhìn điều này và mở miệng.

"Hôm nay Raon không đến ạ."
"Dạ?"

Trước một Giáo Hoàng đang ngạc nhiên như muốn hỏi anh đang nói gì, Cale bật cười và bước ra khỏi phòng.
Clopeh đi theo sau anh.

"Cale-nim, vậy có ổn không nếu tôi đảm nhận công việc phía Vương Quốc Har ạ?"

Vì Cale có vẻ sẽ đến Hoàng Cung, cho nên Clopeh nghĩ hắn sẽ đảm nhiệm chuyện còn lại là Vương Quốc Har.

"Không. Ngươi tránh xa chuyện đó ra."

Thế nhưng Cale lại kiên quyết lắc đầu.
Sau đó họ đi đến cỗ xe ngựa ở trước tòa Điện Thờ.

"!"

Clopeh dừng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước xe ngựa.

Choi Han.

Cái người rõ ràng đã không có mặt ở đấy trước đó giờ lại đang đứng trước xe ngựa, mở cửa và chào Cale.

"Ngài đã làm xong việc của mình rồi ạ?"
"Ừm."

Beacrox đang ngồi trên lưng ngựa.

"Hãy đến Hoàng Cung."

Sau đó, Cale lên xe ngựa.
Clopeh theo sau định leo lên, thế nhưng đã phải dừng lại.

"Ngươi đừng đi."

Clopeh tràn đầy nghi vấn đưa mắt nhìn Cale.
Choi Han đứng đó, không lên xe ngựa mà chỉ lặng lẽ nhìn Clopeh.

"...Có chuyện gì vậy ạ?"

Đáp lại câu hỏi của Clopeh, Cale nghiêng người về phía hắn. Clopeh cũng nghiêng người về phía anh để lắng nghe, và chẳng mấy chốc có thể nghe thấy giọng nói của anh.

"Ta có thanh kiếm của Hiệp Sĩ Elf đã bảo vệ Chúa Tể Rồng."

Nó từng được bảo quản bởi Eruhaben.

"Ta đã định đưa thứ này cho Choi Han."

Tuy nhiên, Eruhaben cho rằng thanh kiếm gỗ ấy không phù hợp với Choi Han.
Cale cũng đã đồng ý với điều đó.

"Khi đối diện với Rồng hay các vị Thần, ta cần phải có một thanh kiếm của riêng mình."
"......"

Nụ cười trên môi Clopeh biến mất.
Khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lọt vào mắt Cale.
Đúng thế, đây mới chính là bộ mặt thật của gã điên đó.

"Nhận thanh kiếm ấy từ Choi Han đi."

Choi Han nhìn Clopeh.
Thế nhưng Clopeh chỉ nhìn chằm chằm vào Cale.
Đôi mắt điềm tĩnh của Cale vẫn giống như thường lệ.
Anh cũng nói với Clopeh giống như thường lệ.

"Nếu ngươi nhận được sự chấp thuận của Choi Han."

Nếu được Choi Han cho phép, hãy lấy thanh kiếm từ anh ta.
Khi Cale nói với Choi Han về thanh kiếm gỗ, đó là một điều kiện mà Choi Han đã đặt ra sau khi biết người nhận nó chính là Clopeh.

Cạch.

Cale đóng cửa xe ngựa lại không chút do dự.
Clopeh đã không lên chiếc xe ngựa đó.

Lộc cộc lộc cộc.

Xe ngựa đã rời đi.
Những người còn lại là Choi Han và Clopeh. Chỉ có hai người mà thôi.
Ánh mắt của Clopeh chuyển sang Choi Han.

"Ha."

Choi Han bật cười.
Anh nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt điên cuồng đang nhìn mình của Clopeh và nói.

"Nếu muốn có được sự chấp thuận của ta, chắc ngươi cũng biết chứ?"

Không khí xung quanh hai người đã thay đổi.
Dưới ánh nắng chói chang, chỉ có khu vực xung quanh bọn họ là tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.
Clopeh chậm rãi gật đầu.

"Tất nhiên là ta biết."

Thanh kiếm của riêng Cale-nim.

"Ta sẽ phải chiến đấu với cậu. Phải vậy thì mới được cậu chấp thuận."

Choi Han và Clopeh.
Đã đến lúc cả hai chĩa kiếm vào nhau lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Pfft-"

Tiếng cười không ngừng tuôn ra từ miệng Clopeh.
Đôi mắt từng gợi nhớ đến chiếc lá xanh ấy giờ đã biến thành một đầm lầy xanh mướt và ẩm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top