Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 288: Cale-nim còn hơn cả Rồng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Han và Clopeh Sekka.
Cả hai đứng trong căn phòng tập bí mật sâu dưới lòng đất của Điện Thờ và nhìn nhau.

"Tòa nhà này hiện đang bị bỏ hoang nên mời các vị cứ sử dụng thoải mái."

Tam Giám Mục Honse.
Choi Han và Clopeh rời mắt và nhìn về phía Rồng Hỗn Huyết Honse khi nghe thấy lời hắn nói.

"Cảm ơn Tam Giám Mục."

Clopeh trả lời với nụ cười hòa nhã, Choi Han ngập ngừng một lúc rồi đi theo Honse, người đang định ra khỏi cửa.
Thế rồi anh đến gần hắn và thì thầm hỏi.

"...Ngài có ổn không?"

Đôi mắt Honse khẽ mở to.
Hắn lập tức mỉm cười.

"Vâng. Tôi không có tình cảm với 'cha'. Trái lại chỉ có sự thù hận mà thôi."
"......"

Honse đọc được sự lo lắng trên khuôn mặt tĩnh lặng của Choi Han liền nói thêm.

"Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được, nhưng cuối cùng thế giới mà tôi mong muốn đã đến. Mẹ là đấng sinh thành duy nhất đối với tôi."

Con trai của Rồng Ryan, Honse.
Họ có quan hệ máu mủ, chỉ vậy thôi. Giữa cặp cha con này hoàn toàn không hề có tình cảm gia đình.
Choi Han đọc được sự chân thành trên khuôn mặt Honse và cúi đầu chào hắn mà không nói lời nào.
Honse cũng chào anh rồi rời đi.

Lộp cộp lộp cộp.

Khi đi lên cầu thang dẫn lên mặt đất, Honse nghĩ về hai kiếm sĩ Choi Han và Clopeh Sekka kia. Bởi vì cả hai dường như đều là những thân tín ở bên cạnh Cale Henituse.

'Lần này tòa nhà có thể sẽ sụp đổ, vì vậy hãy nhường phòng tập bí mật cho họ.'

Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên môi Honse khi hắn rời khỏi tòa nhà bí mật được ngụy trang thành bỏ hoang theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng.

"...Một bên trông quá thật thà, một bên thì quá nham hiểm."

Nếu đã sống đến độ tuổi của Honse, hắn buộc phải nhìn thấu được con người đến một mức độ nào đó.
Người trước tất nhiên là Choi Han, người sau là Clopeh Sekka.

"Hm."

Thế nhưng mà.

"Đã là kiếm sĩ-"

Honse không nói gì nữa.
Thay vào đó, hắn rời khỏi tòa nhà và nhìn lại phía sau.
Tòa nhà bỏ hoang được bao phủ bởi đầy dây leo và trông có phần u ám.
Chuyện gì sẽ xảy ra dưới tầng hầm kia đây.
Cảm thấy tiếc nuối vì không thể chứng kiến cảnh tượng đó, Honse liền di chuyển để chuẩn bị lên đường đến lâu đài Exion vào ngày mai.

Trong khi đó, Choi Han và Clopeh đang đối đầu nhau. Clopeh di chuyển đầu tiên.

Keng.

Hắn ta rút kiếm.
Clopeh với nụ cười kỳ lạ trên môi dường như đang có tâm trạng khá tốt.
Người khác nhìn vào có khi còn tưởng hắn đang đi chơi đâu đó cũng nên.
Choi Han không rút kiếm khi nhìn thấy hình ảnh ấy.

'Quả nhiên.'

Quả nhiên, ở tên này có điều gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu.
Khoảnh khắc biểu cảm của Clopeh đanh lại khi Cale nói về thanh kiếm gỗ trước khi lên xe ngựa. Sự điên cuồng có phần ngây ngô trong đôi mắt của hắn ta đã khiến thậm chí cả Choi Han phải cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu lúc ấy không có các đồng đội ở đó, anh chắc chắn đã thể hiện sự khó chịu ra mặt rồi.

'Giờ vẫn khó chịu thật.'

Trên thực tế, ngay cả khi đang có quan hệ đồng minh, Clopeh Sekka vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Liệu có phải vì cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ là trong chiến tranh với tư cách kẻ thù không?

'Không.'

Không phải vậy.
Anh không có cảm giác khó xử như thế này với Sword Master Hanah.
Choi Han nhìn Clopeh.
Clopeh Sekka vẫn mỉm cười ngay cả khi đối mặt với anh và im lặng đợi Choi Han rút kiếm.
Choi Han đã quyết tâm sẽ chiến đấu với gã này ngày hôm nay.

'Mình cần phải kiểm tra.'

Tuy Clopeh Sekka yếu hơn anh, thế nhưng thể trạng của hắn lại vượt trội hơn anh nhiều.
Thoạt nhìn, anh có thể thấy con đường mà gã này sẽ đi.

'Cái bóng.'

Anh có thể thấy hắn ta đang cố gắng trở thành cái bóng của Cale-nim.
Tuy nhiên, Choi Han không muốn có một cái bóng.

"Clopeh Sekka."

Vì thế anh không rút kiếm ra.

"Tưởng sẽ đánh ngay chứ, hóa ra trước tiên lại là nói chuyện à?"

Bất chấp câu hỏi nhẹ bẫng của Clopeh, Choi Han vẫn tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng.

"Ngươi đang cố trở thành cái bóng của Cale-nim. Nhưng với cái thái độ đó, thật khó để ta có thể giao thanh kiếm mà Cale-nim định trao cho ngươi được."

Thanh kiếm của người bảo vệ Chúa Tể Rồng.
Thanh gươm gỗ này được cho là của hiệp sĩ hộ vệ Elf.
Khi Choi Han lần đầu tiên cầm thanh kiếm ấy, nó đã rung lên. Như thể còn sống vậy.
Vì thế khoảnh khắc thanh kiếm gỗ đó được gỡ phong ấn, sức mạnh của nó được dự đoán sẽ thực sự rất lớn.
Liệu anh có thể đưa thanh kiếm ấy cho Clopeh được không?

"Hiệp sĩ hộ vệ. Thanh kiếm này nên được trao cho người có thể bảo vệ Cale-nim."

Choi Han tiếp tục-

"Ta nghĩ hộ vệ không nên là cái bóng. Thay vào đó, nên là những người có thể chiến đấu ở tuyến đầu mới đúng."

Hộ vệ.
Choi Han đã hiểu được ý nghĩa của từ đó thông qua Cale.
Trên thực tế, lần này Choi Han đã nhìn thấy một người phù hợp với cái danh hiệp sĩ hộ vệ ấy.
Nếu như anh là hiệp sĩ tấn công kẻ thù ở phía trước thì.

'Lock.'

Dù Lock vẫn còn trẻ. Nhưng chẳng phải cậu chàng đó rất phù hợp với vị trí hộ vệ sao?
Cho dù nhận được sự bảo vệ của Con Sói Xanh đi chăng nữa, chẳng phải Lock đã đứng hiên ngang trước bức tường xám tạo ra bởi Thần Hỗn Loạn ư?
Hiệp sĩ hộ vệ.
Anh nghĩ rằng cái tên đó sẽ hợp với Lock hơn là Clopeh.
Tuy nhiên, Choi Han vẫn đặt câu hỏi vì ở mức độ nào đó, Clopeh Sekka cũng là người thích hợp để trở thành thanh kiếm của riêng Cale-nim.

"Ngươi có thể bảo vệ Cale-nim không? Ngươi có thể chiến đấu vì ngài ấy ở tuyến đầu không? Ngươi có thể bảo vệ Cale-nim trước Rồng, Thần, hay bất kỳ sự tồn tại nào khác không?"

Choi Han chờ đợi câu trả lời của Clopeh.

"......"

Clopeh nhìn chằm chằm vào Choi Han mà không nói một lời.
Sự im lặng bao trùm không gian.
Choi Han kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của hắn ta.
Và rồi Clopeh đã trả lời.

"Ha!"

Clopeh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần của phòng tập và khẽ bật ra một tiếng cảm thán, không rõ là tiếng thở dài hay tiếng cười.
Choi Han hơi nhướng mày trước phản ứng bất ngờ ấy.
Thế rồi mắt anh mở to.

"Ha, hahaha-"

Clopeh bắt đầu cười lớn.

"Hahaha-"

Hắn ta cười một lúc lâu, như thể thấy điều này thực sự buồn cười vậy.
Sau khi tiếng cười gần như đã lắng xuống. Trên môi hắn vẫn không khỏi nở nụ cười.
Clopeh với khuôn mặt đó lại bắt gặp ánh mắt của Choi Han.

"...Ta là trò đùa với ngươi đấy à?"

Khoảnh khắc giọng nói của Choi Han trầm xuống một cách lạnh lùng.

"Ta cũng sẽ hỏi cậu một câu."
"Hỏi gì? Trả lời câu hỏi của ta trước đã,"
"Nếu."

Clopeh không để ý đến lời của Choi Han. Và sau đó tiếp tục những điều mình phải nói.
Và Choi Han đã dừng lại trước những lời đó.

"Nếu xảy ra tình huống Cale-nim bị tấn công trước một kẻ thù rất mạnh. Khi đó, Choi Han cậu, có sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì Cale-nim không?"

Mạng sống.
Trái ngược với giọng điệu nhẹ nhàng và vô cùng dịu dàng, đôi mắt Clopeh không hề cười.
Khác với khuôn mặt vẫn tràn đầy nụ cười của hắn.
Choi Han mở miệng không chút do dự với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tất nhiên rồi-,"

Nhưng những câu hỏi của Clopeh vẫn chưa dừng lại.

"Tuy nhiên, nếu cứu Cale-nim thì tất cả đồng đội khác của cậu sẽ chết."
"......!"

Lần này, Choi Han giật mình và không thể nói nên lời.
Tuy nhiên, Clopeh vẫn không ngừng nói.
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên trong căn phòng tập dưới lòng đất này.

"Rồng Raon Miru, On, Hong. Tất cả những đứa trẻ đó đều sẽ chết. Mary, Rosalyn, Tasha, Lock. Toàn bộ những người xung quanh cậu đều sẽ chết và cậu chỉ có thể cứu được một mình Cale-nim. Tất nhiên nếu như cậu không cứu Cale-nim, tất cả những người khác đều có thể được sống."

Thái độ của Clopeh vô cùng ôn hòa.
Hắn ta hỏi cùng với một nụ cười.

"Cậu, sẽ làm gì đây?"

Choi Han không thể dễ dàng mở miệng.
Khi ở bên cạnh Cale, anh đã có thể hiểu ngài ở một mức độ nào đó.

'Ngay cả khi sống sót, ngài ấy sẽ rất đau khổ nếu tất cả đồng đội của mình chết.'

Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Cale Henituse vẫn luôn chìm sâu trong nỗi đau và sẽ sống với vết thương khó quên đó đến hết cuộc đời.
Ngoài ra đối với Choi Han, các thành viên gia đình khác của anh cũng quan trọng như Cale vậy. Cale đương nhiên cũng là gia đình của anh ấy.
Không ai là không quan trọng cả.
Một giọng nói nhẹ nhàng như lời thì thầm của ác quỷ lọt vào tai Choi Han.

"Chần chừ sao?"

Anh nhìn Clopeh một lần nữa.
Trong đôi mắt của Clopeh không hề có chút do dự nào.
Bây giờ hắn không cười nữa.
Clopeh nói với vẻ mặt vô cảm.

"Ta, không quan tâm nếu tất cả các ngươi chết. Ta không quan tâm nếu mình chết. Ta không quan tâm nếu cả gia đình ta chết."

Đồng đội của Cale, gia đình của Clopeh, và thậm chí cả chính Clopeh.
Dù có chết hết cũng không sao.

"Tất nhiên nếu tất cả đồng đội đều chết thì Cale-nim sẽ rất buồn. Ngài chính là người như vậy. Đó là lý do tại sao ngài ấy có tố chất của một anh hùng vĩ đại."

Choi Han nuốt nước bọt.
Clopeh Sekka. Gã này cũng rất hiểu Cale-nim.

"Vì vậy, ta sẽ không chĩa kiếm chống lại đồng đội của Cale-nim."

Tuy nhiên, dù hiểu Cale nhưng Clopeh vẫn rất kiên quyết.

"Nhưng giữa các cậu và Cale-nim. Giữa ta và Cale-nim. Nếu chỉ có một trong hai được cứu sống, tất nhiên đó phải là Cale-nim."

Loạt soạt loạt soạt.
Clopeh đi về phía Choi Han.
Trên người hắn không có Aura. Hắn vẫn chưa thể hiện năng lực đến mức đó.
Tuy nhiên, Choi Han dường như có thể nhìn thấy khí thế của Clopeh.
Tâm hồn kiên định ấy đôi khi lại được bộc lộ ra bên ngoài mà không cần phải nói thành lời.
Clopeh dừng lại hai bước trước mặt Choi Han.
Sau đó hắn nhìn thẳng vào mắt Choi Han và mở miệng.

"Thế, còn cậu thì sao? Cậu có thể đứng lên bảo vệ Cale-nim không?"

Khóe miệng Clopeh nhếch lên.

"Hahaha-!"

Sau đó hắn lập tức bật cười.
Thế nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.
Clopeh tiến một bước lại gần Choi Han. Thế rồi nhìn vào mắt anh ấy và hỏi.

"Choi Han. Cậu có nghĩ mình là hiệp sĩ không?"

Hiệp sĩ.
Không hiểu sao, Choi Han không thể dễ dàng mở miệng.
Thật khó để có thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Đôi mắt của Clopeh giống như đầm lầy xanh vậy, sâu đến mức một khi đã bị kéo vào thì không thể thoát ra được.
Và đầm lầy đó cũng chứa đầy khát vọng sâu đậm.
Nó đang điên cuồng khao khát một điều gì đó.
Clopeh nói thẳng bằng giọng điệu thờ ơ.

"Ta nghĩ mình là một hiệp sĩ."

Dù Clopeh có trở thành cái bóng, và hành động như một sát thủ đi chăng nữa.
Hắn ta không bao giờ quên khởi đầu của mình là hiệp sĩ.
Hắn đã sống cuộc đời như một hiệp sĩ.

"Và ngươi có biết ý nghĩa tồn tại của hiệp sĩ là gì không?"

Mỗi hiệp sĩ sẽ tồn tại vì những điều khác nhau.
Và với Clopeh.

"Đối với ta, đó là đức tin."

Hiệp sĩ chính là đức tin với hắn.

"Một hiệp sĩ không bao giờ được từ bỏ đức tin của mình."

Vì vậy, hiệp sĩ từ bỏ đức tin sẽ trở thành thứ vô nghĩa.

"Và đức tin của ta-"

Choi Han dường như biết đức tin của Clopeh là gì.
Clopeh điềm tĩnh nói.
Đức tin của hắn,

"Là Cale-nim."

Vì lý do nào đó, Choi Han cảm thấy như thể đang mất đi sức lực.
Trong vô thức, anh không thể rời mắt khỏi đôi mắt xanh sâu thẳm đó được.
Hiệp sĩ tên Clopeh nói.

"Con đường Người đi chính là đức tin của ta."

Con đường Cale-nim đi chính là đức tin và ý nghĩa tồn tại của hắn với tư cách là một hiệp sĩ.
Clopeh có thể nói những lời đó mà không chút do dự.
Đó là lý do tại sao hắn có thể chết vì Cale, và có thể làm bất cứ điều gì để cứu anh ấy.

"·········."

Choi Han im lặng.

"Sao?"

Clopeh lại cười.

"Sao, lại muốn gọi ta là thằng điên à?"

Hắn biết rất rõ bản thân mình trông như thế nào với những người khác.
Một người không biết bản chất thực sự và hình dáng bên ngoài của mình ra sao trong mắt người khác sẽ không bao giờ có thể thao túng chính trị được.
Choi Han đang im lặng đã mở miệng.

"...Không."

Đôi mắt của Clopeh hơi mở to như thể ngạc nhiên trước câu trả lời ấy.
Hiển nhiên hắn đã nghĩ Choi Han sẽ gọi mình là kẻ điên.
Thế nhưng Choi Han đã thay đổi suy nghĩ một chút.

'Được rồi.'

Có lẽ hơn cả chính anh hay Lock.

'Gã này.'

Tên điên này có thể sẽ thích hợp làm hiệp sĩ hộ vệ cho Cale-nim.

'Hắn sẽ không xót thương cho các đồng đội của Cale-nim. Nhưng cũng nói sẽ không chĩa kiếm vào chúng ta đúng chứ?'

Clopeh Sekka không chỉ nghĩ đến mạng sống của Cale mà còn cả cảm xúc của anh ấy.
Tuy nhiên, tên điên này nói sẽ cứu Cale dù thế nào đi chăng nữa.

'Trong tương lai, chúng ta có lẽ sẽ vượt qua cả loài Rồng và đối mặt với các vị Thần.'

Chiến đấu với Thần.
Với tư cách là một con người bình thường, anh không thể tin sẽ có lúc phải chiến đấu với Thần như vậy.
Không thể tính toán được. Anh không biết mình cần phải trở nên mạnh mẽ đến mức nào.
Vì vậy-
Bởi vậy nên,
Đó là lý do tại sao-

'Chúng ta cần gã điên này.'

Cần phải có ít nhất một tên như thế ở bên cạnh Cale-nim.
Clopeh không phải là người sẽ chiến đấu trước mặt Cale-nim.
Tuy nhiên, chắc chắn hắn ta là người sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu để bảo vệ Cale-nim.
Choi Han quay lưng lại với Clopeh Sekka.
Không nhất thiết chỉ được có một thanh kiếm.
Anh vừa bước ra cửa vừa mở miệng.

"...Lấy thanh kiếm gỗ của ngươi đi."

Kéttt.
Anh mở cửa phòng tập và quay lại nhìn Clopeh.
Choi Han để lại lời cảnh báo cuối cùng cho kẻ đang nhìn mình.

"Tuy nhiên, không có lý do gì để một hiệp sĩ đánh mất đức tin tồn tại. Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ lấy đầu tên hiệp sĩ ấy."

Và rồi Choi Han nhìn thấy.
Một nụ cười rạng rỡ từ từ xuất hiện trên môi Clopeh.
Choi Han cuối cùng cũng có thể nói sau khi nhìn thấy điều đó.

"Thằng điên."

RẦM.
Đóng cửa lại, Choi Han không chút luyến tiếc rời khỏi Clopeh.
Và Clopeh bị bỏ lại lấy hai tay che mặt.

"Pfft."

Vai hắn run lên.

"Khư-ha, hahahaha-"

Cuối cùng, hắn ta bật cười.
Hắn bổ sung thêm những điều chưa thể nói dù Choi Han đã rời đi.

"Phải. Nếu ta trở thành vật cản trên con đường dẫn đến huyền thoại, nếu là như vậy."

Đôi mắt Clopeh lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

"Bằng mọi giá, phải giết."

Nếu là bị giết bởi thanh kiếm của Choi Han, hắn sẽ vui vẻ đón nhận cái chết đó.
Nếu hắn là hiệp sĩ, thì Choi Han là chiến binh.
Một chiến binh có thể săn lùng và giết bất cứ thứ gì vì chủ nhân của mình.

"Thằng điên."

Hắn thích cái cách anh ta không giả vờ hiền lành như vậy.
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi Clopeh.

***

- Con người, con người. Ngươi nghĩ Choi Han-tốt-bụng và Clopeh-kì-dị có ổn không? Chẳng phải mọi thứ sẽ bị phá huỷ sao?

Cale xuống xe trong khi nghe những lời lo lắng của Raon.

"Tôi sẽ dẫn đường cho ngài."

Trợ lý của Hoàng Đế Alte đã đến đón Cale. Anh ta lịch sự cúi đầu và chỉ đường cho anh.
Cale vừa đi dọc theo con đường đó vừa nhìn qua vai trợ lý.
Cung Điện của Hoàng đế đã lọt vào mắt anh ấy.

Shwaaaa—

Cơn gió lướt qua Cale, Raon vô hình, và trợ lý.

'...Tự Do...Hỗn loạn! Mệnh lệnh...Hoàn thành!'
'Tên Hoàng Đế thật ngu xuẩn!'
'Kẻ phản bội phải bị trừng phạt!'

Các tinh linh gió bắt đầu nói đủ thứ với Cale như thể rất vui khi được gặp anh.
Cale nhàn nhã lắng nghe những thông tin được họ truyền đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top