Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 289: Cale-nim còn hơn cả Rồng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin vui lòng đợi một lát, Bệ Hạ sẽ đến ngay khi cuộc họp kết thúc ạ."

Cale thoải mái tựa mình vào ghế trong khi nghe trợ lý của Hoàng Đế Alte nói.

'Nơi này tốt hơn lần trước nhỉ.'

Ngoài việc được dẫn đến Cung Điện của Hoàng Đế, nội thất tổng thể của địa điểm gặp cũng trở nên cao cấp hơn.
Đây chính là thái độ của họ đối với Cale.
Không có lý do gì để công khai một phần Cung Điện của Hoàng Đế cho kẻ thù cả.

"Dù sao cũng là tôi đến sớm, xin cứ thoải mái kết thúc cuộc họp rồi quay lại."

Cale nhẹ nhàng trả lời trợ lý.
Trợ lý lịch sự khẽ cúi người xuống với khuôn mặt cứng nhắc.
Hiếm khi nào trợ lý của Hoàng Đế lại có hành động như vậy đối với người không phải vua hay quan chức cấp cao của nước khác.
Ngoài ra, trợ lý của Hoàng Đế phải ở bên cạnh Hoàng Đế mới đúng.
Tuy nhiên, bây giờ anh ta lại đang đảm nhận vai trò hướng dẫn trước mặt Cale. Điều đó có nghĩa là gì?

"Tôi sẽ mang một vài món ăn nhẹ đến ạ."
"Xin cứ tự nhiên."

Người trợ lý trông như định nói thêm gì đó, nhưng khi thấy Cale dựa người sâu hơn vào ghế và hướng mắt ra ngoài cửa sổ, anh ta không nói một lời nào mà đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Cạch.
Anh ta mở cửa và bước ra ngoài, thế nhưng vẫn liếc nhìn Cale.

Ực .

Anh ta bất giác nuốt nước bọt.

'Rồng...Cisko, có thể bị chế ngự đơn giản vậy ư.'

Vào cuộc gặp gỡ đầu tiên với Cale Henituse, sau khi anh ấy rời đi, khung cảnh chiến đấu của anh đã được Vua Danis của Vương Quốc Har chiếu lên bằng thiết bị lưu trữ video.
Trợ lý đứng sau Hoàng Đế Alte lúc đó đã xem được toàn bộ nội dung của nó.

10 Rồng Thần.
Khi nghe tin một vài kẻ trong số đó đã được xử lý và bị bắt, anh ta tin điều ấy, nhưng cũng nghĩ quá trình chiến đấu hẳn đã phải khá căng thẳng và tàn khốc.
Thế nhưng thực tế lại rất khác so với tưởng tượng của anh ta.

Thần Đấu Tranh, Rồng Cisko.
Thuộc nhóm đầu trong 10 Rồng Thần, nếu nhìn vào khả năng chiến đấu thuần túy thì có thể nói cô ta chỉ đứng ngay dưới 3 con rồng Tinh Tú mà thôi.
Cô ta đã bị khuất phục theo cách rất nhẹ nhàng.

Cale Henituse.
Cô ta đã không thể làm được gì dưới sự áp bức của người đó.

'Thật đáng kinh ngạc.'

Làm thế nào mà một con người lại có thể mạnh đến thế cơ chứ?
Anh ta không thể tin được sự thật đó.
Thế nhưng lạ lùng thay, trái tim của anh lại đập dữ dội.

'Có lẽ không biết chừng-?'

Anh ta chợt nghĩ, không biết chừng Chúa Tể Rồng và gia tộc Tử Huyết thực sự có thể bị đánh bại.
Và giống như trước thời kỳ biến động, nó khiến anh ta mong đợi một thế giới nơi con người là trung tâm của tất cả.

"......."

Thế nhưng ánh mắt của trợ lý nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cạch.

Anh ta đóng cửa và đi ra ngoài.

'Hãy đối xử một cách tôn trọng. Bằng đãi ngộ tốt nhất.'

Mệnh lệnh của Hoàng Đế Alte hiện lên trong tâm trí anh ta.
Anh ta phải đối xử với sự tồn tại được gọi là Cale Henituse này như một con rồng.
Nói cách khác, phải thừa nhận thực lực và coi người ấy như một vị khách quý tầm cỡ quốc gia. Ngoài ra, trong nỗ lực tạo dựng quan hệ thân thiết, họ thậm chí còn tiết lộ một phần Cung điện Hoàng gia cho người này thấy.

'Tuy nhiên, vấn đề chính là đối xử với người ấy như một con rồng.'

Rồng.
Đó là sự tồn tại phải bị loại bỏ bởi Hoàng Đế Alte vào một ngày nào đó.
Nói cách khác, Cale Henituse cũng là sự tồn tại như vậy đối với Hoàng Đế Alte.
Cale Henituse đã nói sẽ chỉ bắt những kẻ Thợ Săn Tử Huyết rồi biến mất, thế nhưng Hoàng Đế không hoàn toàn tin vào điều này.
Bởi vì đối với Hoàng Đế, quyền lực và sức mạnh là thứ còn xếp trên cả sự thật.

'...Điên thật rồi.'

Hoàng Đế Alte hiện tại đang cố gắng đi trên sợi dây giữa Cale Henituse và Rồng.
Ngài ta nói sẽ làm hết sức mình cho cả hai thế lực.

'Điều đó có thể không?'

Liệu điều đó có khả thi không?

'Đố kị-'

Không.

"Không phải."

Anh ta lắc đầu, xóa đi ý nghĩ vừa chợt hiện lên trong tâm trí mình.
Trợ lý còn rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lại khẽ thở dài rồi bước đi.

Cộp cộp.

Anh ta nghiền ngẫm những suy nghĩ của mình trong lòng và chôn vùi chúng trong tiếng bước chân.

'...Lòng đố kị của ngài ấy ​​luôn làm mình không khỏi lo lắng. Có vẻ như-'

Có vẻ như ngài đang thèm muốn sức mạnh của Cale Henituse.
Vậy nên như những gì ngài đã làm cho đến nay, ngài ấy sẽ cúi đầu xuống và lúc nào cũng âm thầm nhắm vào đối phương.
Tuy nhiên-

'Hơi quá rồi.'

Bệ Hạ đã sống với tư cách là kẻ đứng đầu loài người trong một thời gian khá dài.
Có lẽ vì thế mà ngài dường như đã mất đi khả năng nhận thức giới hạn lòng tham của mình.

"Ưm."

Trợ lý im lặng và thậm chí không còn suy nghĩ được nữa. Bởi vì anh ta đột nhiên cảm nhận được một nỗi sợ hãi không rõ nguyên do.
Anh ta chỉ biết vội vã bước đi. Bởi trước tiên anh cần phải báo cáo với Hoàng Đế, người đã yêu cầu anh ta giám sát hành động của Cale Henituse.

Và khi nhìn cánh cửa đã đóng kín, Cale mở miệng và nói.

"Chúng ta nói chuyện được chưa?"

Hwiii-
Một cơn lốc nhỏ xuất hiện trước mặt Cale.

'...Tự Do...! Được rồi!'

Hwiii, Hwiing—!
Thêm hai, ba cơn gió nữa xuất hiện.

'Cơn lốc bên trái là tinh linh gió sống lâu nhất trong Hoàng Cung! Cậu ấy đã tồn tại ở đây từ thời Đế Quốc Har đấy!'

Ồ.
Đôi mắt Cale mở to trước những lời đó.
Địa điểm này của Thánh Quốc vốn chính là nơi tọa lạc Hoàng Cung khi Vương Quốc Har còn là một Đế Quốc.
Vì bây giờ nó là một Vương Quốc suy vong đã bị đẩy lùi hoàn toàn về phía Bắc, cho nên đường biên giới giữa hai nước cũng đã bị đẩy về phía Bắc theo.

"Xin chào?"

Ánh mắt Cale chuyển sang cơn lốc bên trái.
Một tinh linh gió sống lâu như vậy hẳn phải có khá nhiều thông tin.

Pareureu-

Cơn gió khẽ rung lên.
Và rồi anh nghe thấy một giọng nói.

'Harrrr—-'

Hm?

'Harrr—-'

"Huh?"

Cale thực sự hoang mang.

'Harr, Harrr, Harr! Harrr!'
"Hở?"

...Có phải cậu ta chỉ biết mỗi từ 'Har' thôi không?

'Tự Do! Để tôi giải thích cho, Tự Do!'

...Thậm chí cần cả phiên dịch sao?
Cale có rất nhiều điều muốn nói nhưng đã tạm thời giữ lại.

Hwiii-

Vào lúc đó, cơn lốc bên phải tinh linh gió Tự Do tiếp cận Cale.

'Khoảng hơn hai trăm năm trước, khi Đế Quốc Har bị cướp mất Hoàng Cung. Vào thời điểm đó, trong hoàng tộc có một Tinh Linh Giả. Đó chính là người đã triệu hồi tinh linh gió lớn tuổi này, nhưng khi Tinh Linh Giả ấy chết, mối quan hệ khế ước đã bị gián đoạn nên ngôn ngữ của tinh linh gió này sẽ không thể được truyền đạt chính xác đến ngài hay bất kỳ con người nào khác.'

Biểu cảm của Cale trở nên tươi sáng hơn khi có một cơn lốc xuất hiện và thực hiện cuộc đối thoại bình thường giữa một tinh linh luôn hét lên Tự Do, Hỗn Loạn và một tinh linh chỉ hét lên Har.

"Thật tốt nếu cậu có thể giải thích giúp tôi."
'Vâng, thưa Thiếu Gia. Tôi sẽ cống hiến hết mình để nói tất cả mọi thứ cho ngài.'

Hm.
Cale dừng lại.
Cậu chàng này cũng có gì đó kỳ lạ.
Nhưng trước tiên anh vẫn lắng nghe.

'Khi nhận được tin nhắn từ Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion. Bất chấp sự phản đối của trợ lý, Hoàng Đế Alte đã thông báo cho Đệ Tam Tinh Tú Exion về sự tồn tại của Cale Henituse-nim.'

Giọng nói điềm tĩnh tiếp tục vang lên.

'Tất nhiên hắn đã không cung cấp tất cả thông tin. Hắn ta chỉ nói ngài đã tạo ra đủ sức mạnh để bắt được hai con Rồng Thần mà thôi. Tất nhiên, hắn cũng giữ bí mật về quyết định hợp tác với Thiếu Gia Cale Henituse.'

"Quả nhiên."

Cale nói một cách thong thả.

'Ngược lại, hắn nói rằng ngài cần phải được kiểm soát, và vì đang ở gần ngài nên hắn sẽ lôi ngài vào bẫy.'

Hoàng Đế Alte.
Cái tên này cũng hài hước thật đấy.

'Trợ lý của hắn đã nói. 'Đây thực chất chẳng phải là hành động về phe Rồng sao ạ? Không phải phía Thiếu Gia Cale có lợi hơn Rồng sao?'. Khi đó, Hoàng Đế đã nói thế này.'
'Tự Do, Hỗn loạn!'
'Ryan đã chết rồi.'

Hoh.
Cale rất ấn tượng.

"Làm sao mà hắn biết được điều đó?"
'Nghe nói bọn họ có tình báo bên ngoài sa mạc ạ.'

Lâu đài Ryan nằm trong lãnh thổ của Đế Quốc.
Vì vậy nếu quan sát từ bên ngoài phần lãnh thổ sa mạc của Ryan, Hoàng Đế sẽ có thể đoán được Cale và nhóm của anh đã làm gì mà không cần phải được thông báo.

"Phải rồi, chúng ta đã chiến đấu rõ thế cơ mà."

Mana xanh, chất lỏng đen, ngọn lửa xanh, và tia sét vàng đỏ.
Chưa từng có tiền lệ xảy ra chuyện như vậy, ai cũng đều có thể nhìn thấy tất cả ánh sáng rực rỡ đó từ xa ngoài sa mạc.

"Và, hắn đã chắc chắn rằng chiến thắng thuộc về chúng tôi chứ không phải Ryan."
'Hoàng Đế biết Rồng Đệ Nhị Tinh Tú cũng ở đó. Dường như bọn họ đã luôn theo dõi động thái của Rồng Đệ Nhị Tinh Tú tại trạm gác ở ven biển gần hòn đảo của Rồng Đệ Nhị Tinh Tú ạ.'

Ây da.
Cale có chút ấn tượng.

"Đầu óc đỉnh phết đấy."

Vì quá tham lam, và đố kị quá mức.
Hoàng Đế đã lên kế hoạch cho cuộc chiến giữa hai thế lực: Cale - người đã đánh bại Ryan, và Exion - Rồng Đệ Tam Tinh Tú.

"Có lẽ hắn coi đó là một lợi thế nếu cả hai bọn ta đều chết hoặc một trong hai ngã xuống."

Bởi vì Rồng Đệ Tam Tinh Tú lúc này đang tập trung toàn bộ sức mạnh của mình.
Trên thực tế, ngoại trừ Chúa Tể Rồng và một vài con rồng khác, tất cả lực lượng của Apitoyu đều đã được tập hợp lại.

"Tuy nhiên, thật ngu ngốc làm sao."

Anh đã nói là sẽ rời khỏi thế giới này rồi.

'Ngoài ra, Hoàng Đế còn thông báo cho Rồng Đệ Tam Tinh Tú biết rằng Giáo Hoàng đã phản bội hắn ta.'

Ha!
Cale bị sốc.

"Gì đây. Hắn hoàn toàn suy nghĩ và hành động theo cách của riêng mình đấy à?"

Cale đã nói anh sẽ trở về sau khi hoàn thành mọi việc ở đây.
Hoàng Đế sẽ không hoàn toàn tin vào điều này. Vì hắn ta không phải kiểu người như vậy.
Vậy nên, có lẽ hắn muốn cân bằng tất cả các thế lực càng nhiều càng tốt.
Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa.

Kéttt.
Cánh cửa mở ra.

"Thật là-"

Anh chạm mắt với Hoàng Đế Alte.

"Thật là, ngu ngốc mà."

Cale nói cùng với một nụ cười.

"Không phải vậy sao ạ?"
"Ý ngài là gì?"

Cale thản nhiên nói với Hoàng Đế đang giả vờ như không biết gì.

"Ryan đã chết rồi. Và hang ổ của Eflie đã biến mất. Cả hòn đảo đã biến mất. Tất cả những gì còn lại là Exion, và sau đó có lẽ là Chúa Tể Rồng, kẻ vẫn chưa có mặt ở đây."

Trong mắt Cale phản chiếu thân ảnh của Hoàng Đế Alte khi anh nhẹ nhàng cao giọng.
Tên Alte này có vẻ ngoài của một vị tướng thay vì Hoàng Đế, nhưng bên trong lại giống như một kẻ điên cuồng vì lòng tham vậy.

"Đừng làm mọi thứ trở nên phức tạp, đúng chứ?"

Cale không có ý định thuyết phục Hoàng Đế.
Hôm nay anh đến đây chỉ là để đưa cho hắn một lời cảnh báo và một cơ hội cuối cùng mà thôi.

"Tôi biết ngài đã làm gì với Exion."
" ......."

Cale nhún vai khi nhìn vị Hoàng Đế thậm chí còn không thể bước vào cửa.

"Sao vậy ạ? Ngài tò mò làm thế nào mà tôi biết được sao?"

Cale cười khúc khích và chỉ vào xung quanh mình.

Hwiiii-
Hwiing-
Hwiii-!

Cale thậm chí không giấu chuyện cơn gió và nói.

"Bây giờ thế giới đang đứng về phía tôi."

Đây là điều cần phải làm với tên Hoàng Đế này.

"Ý là, bất cứ điều gì ngài đây nói hay làm đều sẽ tới tai tôi. Vì vậy, đừng làm mọi thứ trở nên phức tạp."
"...Chỉ huy hình như đã hiểu nhầm ý định của ta-"
"Hiểu lầm là sao ạ?"

Cale ngắt lời hắn và hỏi như thể anh thực sự tò mò.

"Trông tôi giống đang hiểu lầm ý đồ của ngài lắm sao?"
"......."

Khuôn mặt Hoàng Đế trở nên nhăn nhó.

Cale không quan tâm đến điều này.
Chúng ta cần phải linh hoạt trong cách ứng xử với từng người trong từng trường hợp khác nhau.
Điều này đặc biệt đúng đối với những kẻ như Hoàng Đế Alte.

"Ngài có biết tại sao tôi lại nói rằng thế giới sẽ được tái thiết lại trong vòng một tháng, và sau đó tôi sẽ rời đi không?"

Cale đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến cửa sổ.

Soạttt-

Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thế rồi kéo rèm lại.
Trong không gian bị chia cắt với thế giới bên ngoài, Cale nhìn vào Hoàng Đế đang đứng trước cánh cửa duy nhất dẫn ra ngoài và nói.

"Một tháng. Không. Chỉ chưa đầy một tháng nữa thôi."

Anh đã mất chút thời gian để loại bỏ Ryan.

"Nếu chúng ta không xử lý xong mọi thứ trong lúc đó, thế giới này sẽ bị diệt vong."
".......!"

Đôi mắt Hoàng Đế lần đầu tiên mở to.
Hắn dường như không thể hiểu được lời nói của Cale trong giây lát. Và sắc mặt của người trợ lý đứng sau Hoàng Đế cũng trở nên trắng bệch.

"Nghe tôi có giống như đang nói dối không? Chúa Tể Rồng và Thợ săn Tử Huyết đang có ý định từ bỏ nơi này và đi đến nơi khác đấy."

Hôm nay khi đứng trước mặt Hoàng Đế, Cale không sử dụng bất kỳ sức mạnh nào kể cả Aura.
Anh chỉ nhìn vào khuôn mặt tràn đầy tham vọng của tên Hoàng Đế này.

"Nếu cứ tiếp tục lấy đi cội nguồn thế giới như vậy, liệu thế giới có còn tồn tại được không? Cuối cùng thế giới ấy sẽ chết. Chẳng phải đó là điều đương nhiên sao?"

Cái miệng đóng kín của Hoàng Đế vẫn không mở ra.

"A."

Thay vào đó, người trợ lý phía sau chỉ biết cảm thán với vẻ mặt thất thần.

"Chúa Tể Rồng, gia tộc Tử Huyết, và những con rồng khác đều đang nghĩ đến việc từ bỏ thế giới này."

À.
Cale nhún vai như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Và Giáo Hoàng. Ngài biết chứ? Giáo Hoàng và các Giám Mục cũng muốn phá hủy thế giới này."

Haha-
Cale khẽ bật cười.

"Thật là, tại sao ai ở thế giới này cũng ngớ ngẩn vậy chứ?"

Thế nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

"Còn ngài cũng ngu không kém đấy nhỉ?"

Anh không còn dùng từ Hoàng Đế một cách kính trọng hay bất kỳ kính ngữ nào nữa.

"Có lẽ kẻ ngớ ngẩn nhất chính là Hoàng Đế, ngài có nghĩ thế không?"

Cale tiếp tục nói với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Tôi đã yêu cầu Quốc Vương Danis thuyết phục các vương quốc khác."
- Con người, có thể nói ra như vậy sao?

Có gì mà không được?
Tên Hoàng Đế này là loại người thế nào chứ?
Thực tế ngay cả khi ông ta có làm tất cả những gì có thể đi chăng nữa, nó cũng không phải là mối đe dọa lớn gì.
Đây cũng là lý do Cale tỏ ra bình tĩnh trước mặt Giáo Hoàng.
Cale đã nói với Thần Chết.

<Ông nói Thần Cân Bằng hiện đang tức điên lên phải không? Vậy chúng ta gọi thật nhiều người Trung Nguyên đến đây đi. Tôi đã chuẩn bị chỗ rồi.>
<Cỡ đó thì ông làm được chứ? Nếu làm được, tôi sẽ cung cấp cho ông một vài thông tin về Thần Hỗn Loạn.>

Thần Chết đọc tin nhắn và chỉ phản hồi bằng một dòng.

<Đợi một chút.>

Đó không khác gì một tín hiệu đồng ý.
Không còn gì phải sợ nếu có người từ phía Thiên Ma hay giới Võ Lâm đến cả.
Đặc biệt, anh còn nghe nói những người Tứ Xuyên mất đi nhà cửa đang tức đến trợn ngược mắt vì Chúa Tể Rồng nữa.
Nếu những kẻ cuồng chất độc và khả năng ghi nhớ đỉnh cao kia đến đây và bắt đầu tham chiến thì sẽ xảy ra một mớ hỗn độn thật sự đấy.
Đối với anh, mớ hỗn độn tạo ra bởi quân ta chính là thứ mà Cale yêu thích nhất.

"Cho đến giờ, Hoàng Đế bệ hạ có lẽ đã chỉ nghĩ về quyền lực và mơ về thế giới trước thời kỳ biến động nhỉ. Thế nhưng ngài phải thay đổi suy nghĩ của mình đi thôi."

Bộp bộp.
Cale vỗ vai Hoàng Đế.
Và thì thầm.

"Nếu như ngài muốn sống."

Hoàng Đế quay đầu lại.
Hắn chạm mắt với Cale.

Cale mỉm cười rạng rỡ.

"Sao? Hay là ngài muốn chết?"

Hoàng Đế thậm chí còn không thể nói chuyện đàng hoàng sau khi gặp Cale.
Và sự thật là ngay lúc này, không có mấy điều mà hắn có thể nói cả.
Khuôn mặt hắn dần trở nên trắng bệch giống như trợ lý.
Bởi vì hắn hoàn toàn không cảm nhận được rằng Cale đang nói dối.
Cale nhẹ nhàng nói với hắn ta.

"Nếu muốn chết thì thử bám lấy Chúa Tể Rồng xem. Sau đó ngài sẽ bị dùng làm quân cờ và biến mất cùng với thế giới."

Thế rồi anh nói thẳng.

"Hoặc ngược lại, ở lại trên mảnh đất này như một anh hùng với tư cách là Sword Master vĩ đại nhất của Apitoyu."
"!"

Đôi mắt của Hoàng Đế mở to, phản chiếu hình ảnh Cale đang mỉm cười.
Nam nhân với nước da nhợt nhạt hơn chút so với khi gặp Hoàng Đế trước đó ấy, nhẹ nhàng nói giống như lời thì thầm của ác quỷ.

"Cái chết và Anh hùng. Bên nào cũng vui hết."

Cale nhún vai và đi ngang qua Hoàng Đế cùng trợ lý của hắn ta để bước ra ngoài.
Tuy nhiên, Hoàng Đế đã không thể giữ anh ấy lại.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng anh và khi không thể nhìn thấy được nữa, hắn mới nói với trợ lý của mình.

"...Tiễn ngài ấy đi."
"Vâng, vâng!"

Hoàng Đế lẩm bẩm khi nhìn trợ lý của mình vội vã đi về phía nơi Cale đã biến mất.

"...Không thể, bị diệt vong được. Tuyệt đối không."

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Hoàng Đế.
Đó không phải là tình cảm hay ý thức trách nhiệm gì. Ngược lại, nó gần như là lòng tham.

"Chúng ta đi chứ ạ?"

Cale trên xe ngựa gật đầu đáp lại câu hỏi của Beacrox trên ghế lái.

"Ờ."

Chẳng mấy chốc cỗ xe đã khởi hành, và Cale nói với Raon.

"Hãy gửi một tin nhắn cho Quốc Vương Danis."
"Gửi gì đây nhỉ?"
"Hành động của Hoàng Đế. Phải vậy thì Quốc Vương Danis mới có thể sử dụng nó làm lợi thế cho mình đúng chứ?"

Khóe miệng Cale nhếch lên.
Anh mở miệng khi nhìn vào Cung Điện của Hoàng Đế.

"Anh hùng cái quần què."

Cale có thể thấy rõ Hoàng Đế sẽ hành động như thế nào vì lòng tham, ham muốn quyền lực và danh vọng của bản thân.
Và Quốc Vương Danis cũng sẽ biết cách tận dụng tốt điều này và tạo ra thật nhiều đồng minh.

Apitoyu.

Chuyện của vùng đất này phải được giải quyết bởi người ở đây, vậy nên chỉ cần cung cấp cho họ ngần ấy thông tin là họ sẽ tự biết phải làm gì đúng chứ?
Cale nghĩ đến đó và tựa lưng vào ghế xe ngựa.
Rồi đột nhiên anh mở miệng nói.

"...Liệu Clopeh có phải là đối thủ của Choi Han không?"
"Con người, ngươi thấy tò mò sao? Ta cũng tò mò nữa!"

Clopeh và Choi Han.
Cale thầm tự hỏi không biết cuộc chiến giữa hai người đó sẽ diễn ra như thế nào.

Và kết quả là, Cale đối mặt với một Clopeh dường như đang có tâm trạng rất tốt, không hề bị thương ở bất cứ đâu và thậm chí còn có nước da hồng hào.
Hắn ta quỳ xuống và ngước nhìn Cale.

"Thưa Cale-nim. Với tư cách là hiệp sĩ hộ vệ của Cale-nim, tôi sẽ cống hiến hết mình để bảo vệ vị trí đó ạ."

A.
Mặc dù đây là kết quả mà anh đã đoán trước.
Nhưng mà, a.
A, sao lại thế này-

"Phiền thật đấy."

Cale cuối cùng vô thức thốt ra cảm xúc thật trong lòng mình.
Cale, người lập tức hối hận vì đã nói ra lời đó, chán ngấy và rùng mình khi nhìn thấy Clopeh mỉm cười rạng rỡ một cách thích thú.

"Này, cầm lấy đi."

Cale nhanh chóng lấy một thanh kiếm gỗ từ trong túi ra và đưa cho Clopeh.
Thanh kiếm gỗ được bọc trong tấm vải khắc dấu ma thuật của Eruhaben đã được truyền sang tay Clopeh.
Clopeh tháo tấm vải ra và ngay lập tức chộp lấy thanh kiếm gỗ.
Bây giờ hắn sẽ nhỏ một ít máu của mình lên thanh kiếm gỗ và khiến nó nhận hắn là chủ nhân.

"!"

Clopeh mở to mắt.

Uuung-

Và ngay lúc đó, có một tin nhắn được gửi đến từ Thần Chết.
Thế nhưng Cale không có thời gian để xem điều này.
Bởi vì anh nghe thấy giọng nói giận dữ của Clopeh.
Hắn ta nói trong khi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ kia.

"Sao ngươi dám, so sánh một con rồng với Cale-nim?"

Thanh kiếm gỗ rung lên. Có vẻ như nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của Clopeh bằng mọi giá.
Clopeh nhìn thanh kiếm gỗ như vậy và cười khẩy.

"Ngươi không thể thoát được đâu."

Đôi mắt Clopeh nhìn xuống thanh kiếm gỗ với giọng nói dịu dàng, đôi mắt đó-

- Con người, con người! Clopeh càng lúc càng tệ hơn rồi!

Đúng vậy.

- Hơi đáng sợ nữa!

...Đúng thế, thực sự hơi đáng sợ thật.
Cale lặng lẽ cách xa Clopeh một bước.
Tất nhiên, Raon cũng vậy.
Và cả Choi Han ở bên cạnh anh.
Cả ba đều cách khỏi Clopeh một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top