Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 296: Tên điên. Và tên điên hơn. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình xin được đổi lời của Cây Thế Giới ở chương trước:

"Ngài đây, là người sẽ giết tôi sao?"

=>"Ngài, là thần chết đến để lấy mạng tôi sao?"

***************************************

Sột soạt sột soạt.
Cale bước một bước.
Chân anh bị chôn vùi trong lớp tuyết.
Cơ thể anh run lên vì bị gió lạnh thổi qua.

'Đây không phải ảo ảnh.'

Nơi này không phải là ảo ảnh.
Tuy nhiên, đó cũng không phải là hiện thực.

"Ngài là Cây Thế Giới ạ?"

Cale đến gần cậu bé đang quỳ giữa ngọn lửa cháy trên cánh đồng tuyết này.
Ngọn lửa khổng lồ ấy tuy trông hung hãn như một ngọn lửa hủy diệt, nhưng càng đến gần anh lại càng không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào.
Ngược lại, cái lạnh buốt giá len lỏi vào cơ thể Cale càng lúc càng lớn hơn.

- Cale, cậu sẽ bị cảm lạnh mất.

Lời nói của Super Rock nhẹ nhàng bị phớt lờ.
Thay vào đó, anh dừng lại trước mặt cậu bé, hay đúng hơn là ngọn lửa kia.

'Ngài, là thần chết đến để lấy mạng tôi sao?'

Cậu bé đã hỏi Cale câu hỏi đó đang nhắm mắt lại.
Nói một cách chính xác, đôi mắt của cậu ta đã bị che phủ bởi những chiếc lá cây.

"Đây là Linh Vực của tôi. Ngài chưa nhìn lên bầu trời ư?"

Nghe những lời đó, Cale lập tức ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời.

- A.

Super Rock thốt ra một tiếng cảm thán.
Do cơn bão tuyết nên trước đó họ đã không thể nhìn thấy rõ bầu trời.
Giữa những đám mây xám xịt ở thấp, họ nhìn thấy bầu trời xen lẫn với ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
Tuy nhiên, ánh sáng ngũ sắc đó không thể chạm tới mặt đất. Bởi vì nó đã bị che khuất bởi lớp mây xám và tuyết.

"Đó là dòng chảy của thế giới sao ạ?"

Cây Thế Giới được cho là có thể nhìn vào dòng chảy của thế giới để thấy được tương lai hoặc quá khứ bên trong đó.
Đó là lý do Cây Thế Giới đầu tiên mà Cale gặp đã cho anh manh mối về White Star và cha mẹ của Raon.

"Đúng vậy. Và tôi không thể chạm tới nơi đó."

Cậu bé bình tĩnh trả lời bằng giọng điệu không chút run rẩy dù đang ở trong ngọn lửa khổng lồ.
Thế nhưng Cale đã nhận thấy một số điều kỳ lạ trước hình ảnh đó.

'Băng.'

Cơ thể của cậu bé ấy bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Dù đang ở giữa ngọn lửa, nhưng toàn thân cậu vẫn run rẩy.
Tuy nhiên, đôi chân quỳ gối của cậu ấy lại giống như đang bị bỏng vậy.

'Không.'

Băng giá và bỏng rát.
Chúng đang diễn ra hết lần này đến lần khác.

'Cây Thế Giới đang phải trải qua một khoảng thời gian lặp đi lặp lại, bị mắc kẹt trong khoảnh khắc cái chết của chính mình.'

Lời nói của Trưởng Lão hiện lên trong đầu anh.

Ông ấy đã nói rằng Cây Thế Giới không còn nhiều thời gian nữa.
Và Cây Thế Giới, cậu bé lại hỏi.

"Thần chết. Ngài sẽ giết tôi chứ?"

Cale hỏi cậu ấy.

"Ngài không thấy đau sao?"

Sự im lặng bao trùm không gian.
Thế nhưng sự im lặng ấy nhanh chóng bị phá vỡ.

"Ha!"

Một nụ cười giống như tiếng thở dài phát ra từ miệng cậu bé.

"Hơn hai trăm năm trước."

Trước khi thời kỳ biến động xảy ra ở thế giới Apitoyu.

"Vào lần cuối cùng chạm vào dòng chảy, tôi đã nhìn thấy tương lai, tuy không quá chính xác."
"Xin chờ một chút."

Cale chặn lời cậu bé.

"Chuyện đó, chúng ta có thể thoải mái nói về tương lai hay quá khứ được sao ạ?"

Cây Thế Giới mà Cale biết đã mất đi sức mạnh và bị rụng cành nghiêm trọng mỗi khi nói về điều đó.

"Không phải như vậy sẽ càng khiến ngài đau đớn hơn sao?"
"......."

Mặc dù đôi mắt đang bị che lại, nhưng cậu bé vẫn nhìn về phía Cale và mở miệng sau một lúc im lặng.

"Tương lai mà tôi nhìn thấy-"

Cale cau mày khi câu chuyện được tiếp tục.

'Gì vậy, Cây Thế Giới này chỉ nói những gì mình muốn nói thôi à.'

Trong số các câu hỏi của anh, không có câu trả lời chính xác nào được đưa ra hết.
Biểu cảm của Cale dần dần trở nên méo mó, nhưng trước tiên anh vẫn ngoan ngoãn lắng nghe lời của Cây Thế Giới.

"Tương lai mà tôi nhìn thấy, là có một người mang trong mình thiên nhiên sẽ tìm đến tôi, kẻ đang bị mắc kẹt trong nhà tù này, và nói với tôi rằng một Cây Thế Giới mới sẽ bén rễ ở vùng đất này."

Một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi của cậu bé.

"Đó chính là cái chết vĩnh hằng của tôi."

Sự xuất hiện của một Cây Thế Giới mới đồng nghĩa với cái chết của bản thân cậu.

"Ngay sau khi tôi nhìn thấy tương lai đó, Chúa Tể Rồng, Thánh Nữ của Thần Chiến Tranh, và Người Lang Thang đã tìm đến đây."

Chúa Tể Rồng là kẻ đứng đầu gia tộc Tử Huyết.
Người Lang Thang có lẽ là một Thợ Săn thuộc gia tộc Ngũ Sắc Huyết.

'Thánh Nữ của Thần Chiến Tranh.'

Công Nương Orsena đang mất tích.
Phó linh mục Cotton nói rằng cô ấy đã trở thành vị Thánh Nữ mới của Thần Chiến Tranh.

"...Và sau đó Thần Hỗn Loạn đã đến."

Thần Hỗn Loạn.

Cale cau mày trước những lời đó.

Rồng Đệ Nhị Tinh Tú, cô ta là tín đồ của Thần Hỗn Loạn.
Trước đó khi Thần Hỗn Loạn bộc lộ một phần sức mạnh của mình, cô ta đã bị làn sóng cuốn đi và biến mất.

'Vị Thần đó, hẳn là có cấp độ khá cao.'

Một vị Thần có địa vị lớn đến mức tên tín đồ Rồng Đệ Nhị Tinh Tú không thể sánh được.

"Thật là một tổ hợp hoành tráng."

Cậu bé bật cười trước lời nói của Cale.

"Đúng vậy. Và vị Thần và Thánh Nữ ấy đã nguyền rủa tôi."
"Lời nguyền, ý ngài là trạng thái cận kề cái chết hiện tại sao ạ?"

Cười.
Cậu bé lại thốt ra một tiếng cười khẩy.

"Đây chỉ mới là một phần thôi. Vào lúc đó, tôi đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng còn sâu sắc hơn cả cái chết của mình."

Khuôn mặt cậu bé nhăn lại.
Khi cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt bên trong biểu cảm ấy, Cale quyết định không hỏi nỗi tuyệt vọng đó là gì. Thế nhưng cậu bé đã sớm đưa ra câu trả lời.

"Sự diệt vong của thế giới. Tôi đã phải trải qua cái chết của tất cả các sinh vật sống trên mảnh đất này hàng nghìn lần chỉ trong một khoảnh khắc."
"...Khoảnh khắc?"
"Phải. Đó, chính là sức mạnh của Chúa Tể Rồng, bây giờ hắn ta đã đạt đến cấp độ Thần rồi, nói hắn có sức mạnh của Thần cũng không sai."

Sức mạnh của Chúa Tể Rồng.

"Hắn ta có thể tăng tốc thời gian, đồng thời điều khiển thời gian một cách tự do. Hắn biết cách làm cho một khoảnh khắc có cảm giác như hàng ngàn năm vậy."

Khoảnh khắc.
Cụm từ đó cứ đọng lại trong miệng Cale.
Như một hạt sạn không thể trôi đi.

- Cale, đừng có nghĩ nữa.

Cale cảm thấy khó chịu vô cớ trước giọng nói gấp gáp của Super Rock.

'Gì chứ, ông ta lại đang nghĩ gì vậy?'

Anh chỉ đang tập trung vào lời nói của Cây Thế Giới thôi mà.

- Cậu. Đừng có sử dụng năng lực Khoảnh Khắc. Cho dù plate có được gắn lại và trở nên chắc chắn đến đâu đi chăng nữa. Cơ thể con người tuyệt đối không thể đảm đương được năng lực Khoảnh Khắc của cậu đâu! Ta đã nói rõ rồi đấy! Nếu không muốn chết thì đừng có dùng nó!

Super Rock làm ầm lên. Cale suy nghĩ một cách thản nhiên.

'Gì vậy.'

Sao anh lại phải dùng nó chứ.
Không phải anh đang có biết bao nhiêu là đồng minh hay sao?
Sức chiến đấu của các đồng minh cùng Lâu Đài Đen của anh có thể quét sạch một vài quốc gia luôn đấy.
Ngoài ra, các thế lực đồng minh khác như Giáo Hoàng, Đế Quốc, và Vương Quốc Har cũng đang có mặt ở đây mà.
Còn có các chủng tộc khác nhau, bao gồm cả thú nhân nữa.

'Nếu nhìn vào hành động hiện tại của Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion, có vẻ như kể cả khi hắn không phải đồng minh thì cũng chưa chắc đã là kẻ thù.'

Nếu điều đó xảy ra, một vài trong số rất nhiều người hiện đang tập trung đến Lâu đài của Exion khả năng cũng sẽ được coi là đồng minh.

'Ngoài ra, mình còn phải chèn ép Thần Chết để đưa những người từ Trung Nguyên đến nữa.'

Nếu như thế vẫn là chưa đủ, anh sẽ trò chuyện 'thân thiện' với Phó linh mục Cotton để đem lực lượng của cô ta tới.

'Chúng ta giờ không còn yếu thế nữa rồi!'

Chắc chắn, là như vậy.

- Cale, sao cậu lại cắn chặt môi thế?

Chết tiệt!
Cale cố gắng phớt lờ lời nói của Super Rock.

'Không.'

Nhưng cuối cùng, anh nảy ra một ý nghĩ.

'Có gì đặc biệt đâu chứ, chỉ là Thời Gian thôi mà!'

Anh nên đối phó với Thời Gian như thế nào đây.
Và cả bọn thân tín của Thần nữa.

'Trước tiên, chúng ta có Con Sói Xanh.'

Cần phải tìm ra cách để triệu hồi Con Sói Xanh lần nữa thông qua Lock và để ngài ta chiến đấu với Chúa Tể Rồng.

- Để đối phó với thứ sức mạnh có thể điều khiển được thời gian ấy, chúng ta cần có sức mạnh tương tự như thế đúng chứ? Như Thuộc Tính của Rồng chẳng hạn.

Super Rock nói đúng.

- Và sức mạnh đó không chỉ có mình Khoảnh Khắc của cậu đâu.

Khỉ thật!

- Hiện Tại của Raon. Có lẽ nó sẽ có thể cạnh tranh rất tốt với Thời Gian đấy? Và Raon dường như cũng đang dần nhận ra sức mạnh của bản thân rồi.

Chết tiệt!
Anh muốn bịt miệng Super Rock lại.

- Cậu, định hành động thay cho Raon đúng chứ?

...Đâu có?

- Pfft.

Super Rock bật cười.
Cale cố gắng phớt lờ điều này và kiên quyết bày tỏ rõ suy nghĩ của mình.

'Tình huống ấy không được phép xảy ra.'

Anh sẽ không để cho tình huống mà Raon phải bước lên, hoặc anh phải sử dụng Khoảnh Khắc, xảy ra đâu.
Không phải chúng ta đang chuẩn bị rất chăm chỉ vì điều đó sao?

- Rồi. Rồi.

Super Rock chấp nhận.

- Tình huống đó sẽ không xuất hiện. Không, không được phép xuất hiện mới đúng.

Chính xác.

Super Rock và Cale đã đạt được sự đồng thuận về quan điểm.

- Cale, hãy sử dụng sức mạnh của Con Sói Xanh nhiều nhất có thể, cả Thần Chết và Cotton nữa!

Chính xác.
Cả hai đều đã nghĩ giống nhau.
Trong khi đó, cậu bé Cây Thế Giới tiếp tục nói.

"Sau khi trải qua ảo mộng không khác gì hiện thực ấy trong nhiều thiên niên kỷ, tâm trí tôi đã tạm thời sụp đổ."

Đã là sinh vật sống thì đó là điều hiển nhiên.
Nếu đột nhiên bị mắc kẹt trong ảo ảnh như vậy suốt hàng ngàn năm, tinh thần của bất cứ ai cũng sẽ bị mài mòn mà thôi.

"Thế nhưng ảo mộng đó ở hiện thực chỉ kéo dài chưa đầy một phút."

Và sau hàng ngàn năm ở trong địa ngục, cậu đã nhận ra rằng hiện thực mới chỉ trôi qua chưa đầy một phút.

"Vào lúc đó, tôi đã trải qua cú sốc rất lớn."

Cậu bé cúi đầu.
Như thể đang nhìn xuống cơ thể mình bằng đôi mắt bị che khuất vậy.

"Những sợi xích này đã trói vào người tôi."

Ngay cả trong ngọn lửa và cái lạnh, sợi xích ấy vẫn còn nguyên vẹn và quấn chặt quanh cơ thể cậu bé.

"Chừng nào còn bị ràng buộc bởi những xiềng xích này, tôi không thể làm bất cứ điều gì theo ý mình được."

Trước tiên, Cale quyết định im lặng lắng nghe.

"Tất nhiên ngay cả khi tôi gỡ được chuỗi xiềng xích này ra, việc thoát khỏi không gian này lại là một vấn đề khác."

Nhưng cuối cùng, anh không kìm được sự tò mò và hỏi.

"Nhưng, thưa ngài Cây Thế Giới?"
"Ừ, cứ nói đi."
"Ngài có vẻ tỉnh táo lâu hơn tôi nghĩ nhỉ?"
"......."
"Tôi nghe Trưởng Lão nói ngài đã mất trí rồi mà."
"......."

Cậu bé không nói gì.
Sau đó, cuối cùng cậu ấy thở dài.

"Tôi vẫn luôn tỉnh táo. Tuy nhiên, những lời nói của tôi đã không được truyền tải chính xác tới những người cố gắng giao tiếp với tôi từ bên ngoài không gian này. Thi thoảng đứa trẻ Elf kia lại chạm vào tôi, nhưng chỉ khi đám mây xám xịt đó tan đi một chút thì tôi mới có thể cất giọng được. Vì vậy mà đối với những người bên ngoài, có lẽ tôi trông như đã mất đi ý thức rồi."
"Vậy là Trưởng Lão chưa từng tiến vào không gian này sao ạ?"
"Chưa từng. Ngài là người đầu tiên bước vào đây sau Chúa Tể Rồng đấy."

Cậu bé ngập ngừng nói tiếp.

"Và bởi vì ngài mang trong mình thiên nhiên cho nên tôi đã không nghĩ ngài là con người mà chính là sứ giả được Thần phái đến. Hoặc là thần chết đến để lấy mạng tôi."
"Tôi là con người ạ."

Cậu bé gật đầu và đáp lời Cale.

"Đúng vậy, ngài là con người. Nhưng tôi có thể cảm nhận được năng lượng của Cây Thế Giới từ ngài."

Trong giọng nói của cậu bé chứa đựng niềm vui mơ hồ.

"Chúa Tể Rồng đã chặt đứt hai chân của tôi ở đây."

Cale kinh ngạc và đi ra phía sau cậu bé đang 'quỳ gối'.
Cậu bé này không có chân.

"Như thể thấy xích tôi lại vẫn chưa đủ, chúng đã lấy đi đôi chân và sức mạnh của tôi. Nhưng hiện tại, tôi lại cảm nhận được một phần sức mạnh đó từ ngài."

Sức mạnh của Cây Thế Giới bên trong bức tượng Jungwon.
Bức tượng này dự định sẽ được sử dụng làm hạt giống.

"Ngài đã đến gặp Cội Nguồn sao?"
"Vâng."
"Nếu là cô ấy, hẳn đã bảo ngài đến bịt lỗ hổng ở dòng chảy này lại vì sắp không thể cầm cự được nữa nhỉ."
"Đúng vậy."

Và phải ngăn không để cho lũ rồng tiếp tục hấp thụ Cội Nguồn thế giới nữa.

"Và ngài sẽ hành động để thay đổi dòng năng lượng kỳ lạ này."
"Chính xác."

Quả nhiên, Cây Thế Giới đã biết toàn bộ kế hoạch của Cội Nguồn.

'Chắc chắn ngài ta không hề mất trí.'

Chẳng phải đây là một Cây Thế Giới khá tuyệt vời sao?
Trong một khoảnh khắc, ngài ấy đã mất đi ý thức sau khi trải qua sự diệt vong của thế giới này hàng nghìn năm, nhưng cuối cùng vẫn đã tỉnh táo lại.
Ngài ấy đã phải đứng ở bờ vực cái chết hơn hai trăm năm giữa ngọn lửa và cơn bão tuyết này.

'Cây Thế Giới này-'

Sẽ phải biến mất ư?

'Hmm.'

Phá hủy Cây Thế Giới bất tử này cũng là cả một vấn đề đấy.

- Tại sao? Chỉ cần đốt cái cây hoa này đi là được mà.

Lửa Hủy Diệt bị phớt lờ.

- Này, nếu như biến nó thành tro và thổi bay đi hết thì chẳng phải nó sẽ không thể tái sinh được nữa à? Không phải sao? Vì chưa làm bao giờ nên ta không chắc, nhưng cứ thử xem! Ngay bây giờ!

...Lửa Hủy Diệt một lần nữa bị phớt lờ.
Thay vào đó, Cale nhìn xung quanh.

"Hmm."
"Ngài đang do dự điều gì vậy?"

Cậu bé Cây Thế Giới mỉm cười và nhẹ nhàng nói.

"Việc Cội Nguồn gửi ngài đến đây, hẳn có nghĩa là cô ấy giờ đã có cách để cứu thế giới này rồi."

Nếu vậy tôi không còn lý do gì để chịu đựng nữa.
Vì thế hãy nhanh giết tôi đi.
Và hãy ban cho tôi sự tự do.

"Ngài đang lo lắng về điều gì vậy?"

Đừng lo lắng gì hết.
Cậu bé đang định nói như vậy.
Tuy nhiên Cale, người rất tôn trọng người lớn tuổi, đã mở miệng để đáp lại câu hỏi của Cây Thế Giới.
Vì ngài ấy đã đặt câu hỏi, nên anh phải đưa ra câu trả lời đúng chứ?

"Điều tôi lo lắng, trước tiên là làm thế nào để phá hủy không gian này."
"......?"

Cậu bé khựng lại.

"Và-"

Cale nhìn xuống cậu bé.

"Tôi muốn phá vỡ sợi xích kia nữa."
"Hả?"
"Khi đó chẳng phải ngài Cây Thế Giới sẽ được tự do, và có thể hoạt động bình thường trở lại sao ạ?"

Chúa Tể Rồng.
Kẻ đó thực sự rất mạnh.
Chúng ta cần phải có thêm đồng minh, dù chỉ là một người đi nữa.
Chẳng phải Cây Thế Giới sẽ là một đồng minh rất tốt sao?

'Gì chứ, chuyện gieo hạt giống để sau đi.'

Nếu để vuột mất ngài ấy thì chẳng phải sẽ là một tổn thất rất lớn đối với chúng ta ư?
Cale nhếch một bên khóe miệng.
Chính lúc đó.

Uuuung-

Có thứ gì đó rung lên cạnh Cale.
Dù đang ở trong không gian tưởng tượng này.

"Ây da. Thật là, có vẻ thứ này vẫn liên kết được với bên ngoài nhỉ."

Cale mỉm cười và lẩm bẩm.

"Nhà tù tạo ra bởi Chúa Tể Rồng, có vẻ cũng không hoàn hảo cho lắm ha? Vẫn có kẽ hở này."

Vì vậy mà lời nói của Cây Thế Giới đã được truyền tải đến với Trưởng Lão, dù chỉ là trong chốc lát.

"...Như vậy-"

Cale lấy món đồ kia ra.
Đó là một chiếc gương đang rung lên.

"Đồ vật của Thần Linh vẫn có thể hoạt động bình thường."

Thần Chết đang gửi tin nhắn.
Đây là cách duy nhất để liên lạc với vị Thần này.

<Xác nhận Thần Cân Bằng hiện tại không được tỉnh táo.>
<Có thể dịch chuyển một vài người trợ giúp từ thế giới Trung Nguyên đến thế giới Apitoyu.>

Điều Cale muốn là các võ giả của Trung Nguyên.

<Chỉ có một vấn đề.>

Hửm?
Khi Cale khẽ nhíu mày.

<Không biết, cậu có mang thứ gì từ Trung Nguyên theo không vậy?>

- Ô.

Super Rock phản ứng lại.
Và một nụ cười nở trên khóe miệng Cale.

<Cậu có thể tự do di chuyển giữa các chiều không gian là vì có Thần Vật. Trong trường hợp của các võ giả Trung Nguyên, có lẽ chúng ta cần phải tạo ra một cánh cổng tạm thời giữa Trung Nguyên và Apitoyu để họ đi qua đó.>

"Có đấy. Một thứ."

Uung.
<Ồ, đúng như mong đợi từ Cale của chúng ta! Kể cho cậu nghe, dạo này tôi đang phải chú ý đến biết bao nhiêu là ánh mắt đấy!>
<Thật, tin chuẩn đó, Thần Hỗn Loạn đang xé nát cả Thần Giới rồi đây này, cậu đến đây mà xem. Hay lát nữa tôi gửi bản xem trước cho cậu nhé?>

Uung. Uung.
Tin nhắn vẫn tiếp tục.
Cale phớt lờ toàn bộ, và cất chiếc gương đi.

Uung.
Uung.
<Cale?>
<Ngủ hả?>
<Sao cậu lại ngừng đọc vậy? Cậu có thể đọc tiếp được không......?>

Cale không quan tâm đến những tin nhắn ấy nữa.
Thay vào đó, anh cúi xuống và đối mặt với cậu bé bên trong ngọn lửa.

"Tôi-"

Cậu bé hỏi một cách nhẹ nhàng.
Nhưng lần đầu tiên, giọng nói đó trở nên run rẩy.

"Tôi, có thể được tự do sao? Và, và không chết nữa ư?"

Cale mở miệng.
Đôi mắt anh hướng về phía sợi dây xích đang trói buộc cậu bé.

"Trước tiên, có lẽ tôi phải tháo mấy cái dây xích này ra đã."

Anh đã từng thấy loại dây xích này rồi.

Năng lượng độc nhất phát ra từ sợi dây xích ấy đã đánh thức các giác quan của Cale, dù tất nhiên thứ trước mặt anh là rất nhỏ so với thứ anh từng gặp.

"Dây xích này, có phải được tạo bởi Thánh Nữ của Thần Chiến Tranh không ạ?"

Khoảnh khắc Cale thốt ra câu đó.
Có một người đã phản ứng lại.

- Cậu, biết rồi à? Ta cứ tưởng cậu không biết, nên đã định nói gì đó.

Sky-eating Water.
Từng tồn tại trong trạng thái bị ràng buộc với Thần Chiến Tranh, Nước Phán Xét đã muốn phá vỡ xiềng xích trói buộc mình và trở thành một ngọn giáo chọc thủng bầu trời.
Đó là lý do cô ấy tự đặt cho mình cái tên Nước nuốt chửng bầu trời.

- Cale. Vậy làm thử đi.

Giọng của cô càng lúc càng phấn khích.
Nghe thật thuần khiết, nhưng cũng dần trở nên dữ dằn.

- Đầu tiên hãy đập vỡ sợi xích mục nát này trước, sau đó đến bầu trời. Mấy đám mây che phủ bầu trời kia, chúng đang cố giả vờ là tên XX đó đấy, dù cũng giống thật.

Những đám mây xám xịt che khuất ánh sáng ngũ sắc kia.
Cale ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời.

- Tuyết rơi từ đám mây đó đã chiếm hết không gian này phải không?
- Nếu là như vậy.
- Lý do không gian này đóng băng là vì nó đã bị ràng buộc bởi thời gian.

Cây Thế Giới đã bị mắc kẹt trong nhà tù thời gian và lặp đi lặp lại khoảnh khắc cái chết của mình.
Sky-eating Water thì thầm như thể dụ dỗ.

- Nếu như không gian này bị phá hủy, nếu như không còn chỗ cho thời gian tồn tại nữa.

Nếu như bão tuyết, ngọn lửa, và nhà tù đều biến mất.

- Chẳng phải thời gian sẽ trở nên vô nghĩa sao?
- Đúng chưa nào?

Khúc khích.
Tiếng cười đầy ẩn ý của Sky-eating Water tràn đầy sự phấn khích.

- Nhé? Làm thử xem?

Và trước lời đề nghị của cô ấy, Cale khẽ gật đầu.

"Ờ. Làm thử đi."

Anh nói với cậu bé.

"Tôi sẽ cứu ngài."

Và còn nói thêm.

"Tôi nghĩ là có thể."

Cậu bé Cây Thế Giới nhận ra, tương lai mà cậu đã nhìn thấy không phải cái chết vĩnh hằng, mà là sự tái sinh của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top