Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 299: Ta sẽ đặt cược vào cậu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Vì chưa rõ ngữ cảnh của tên chương nên tui sẽ chỉnh ngôi xưng sau nha)

Clopeh đỡ lấy cơ thể của Cale khi anh ngất đi và ngã về phía trước.
Khuôn mặt anh đang tái nhợt đến mức không còn có thể nhợt nhạt hơn được nữa.
Dòng máu đỏ sẫm vẫn chảy ra từ khóe miệng ngay cả khi anh ấy đã bất tỉnh.
Cơ thể mềm nhũn không còn ý thức.

"Chuyện này là sao-"

Trưởng Lão lắp bắp đến gần và run rẩy khi nhìn Clopeh, người vừa ngẩng đầu lên trước giọng nói của ông.

'Ánh mắt-, gì thế này-'

Khuôn mặt nhuốm đầy máu đỏ từ Cale của Clopeh không có một biểu cảm nào.
Bởi vì tóc hắn màu trắng, nên vết máu đỏ sậm kia trông càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Và đôi mắt đó, thật sự kỳ lạ.
Thành thật mà nói, cảm giác giống như một kẻ điên vậy.
Sự minh mẫn có được qua hàng trăm năm sống đã phát đi một lời cảnh báo trong đầu của Elf lớn tuổi này.
Kẻ đó, hiện tại rất nguy hiểm.

Cười.

Nhưng rồi, kẻ đó lại khẽ mỉm cười.
Và mở miệng.

"Tôi không thể để cho chủ nhân của mình ở đây như thế này được, phải không ạ?"

Đôi mắt hắn ta hướng chính xác vào Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion đang đến gần, thông qua vai Trưởng Lão.

"......."

Exion nhìn Cale mà không nói lời nào.
Sau đó, ánh mắt hắn rời khỏi Cale và hướng về phía Cây Thế Giới.
Cái cây ấy vẫn đang đứng vững với những bông hoa rực rỡ sắc màu.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn thoáng hiện lên nét cảm thán.

"Quản gia, chuẩn bị phòng."
"Dạ."

Quản gia hơi cúi đầu và nói với Clopeh.

"Tôi sẽ dẫn đường ạ."

Clopeh cõng Cale lên lưng với sự giúp đỡ của quản gia.
Lưng hắn nhanh chóng ướt đẫm.
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ miệng Cale.
Quản gia vội vàng dẫn đầu khi nhìn thấy điều đó.
Clopeh đi theo sau và thoáng dừng lại.
Thế rồi nhìn xung quanh.
Hắn mở miệng trong khi đón nhận tất cả ánh mắt đang hướng về mình, không, hướng về Cale.

"Khi chủ nhân của tôi tỉnh dậy, xin hãy đem đến tất cả những thứ mà Người muốn."

Exion, Trưởng Lão, Elza, Đại Giám Mục.
Phải đến lúc đó, bọn họ mới nhìn về phía Clopeh.
Clopeh mỉm cười với vết máu khô vẫn chưa được lau đi.

"Không gì có thể ngu ngốc hơn việc, nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng kỳ diệu vừa rồi."

Dứt lời, Clopeh bước đi.
Và nhẹ nhàng thì thầm.

"Sự hy sinh của anh hùng. Đó không phải huyền thoại, mà là bi kịch."

Ngay khi nhìn thấy ngọn lửa kỳ lạ trong mắt Clopeh, quản gia vô thức quay lưng lại và vội vã bước đi.
Sau đó, quản gia và Clopeh rời đi. Những người đang nhìn tấm lưng rũ xuống của Cale không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy cho đến khi anh biến mất khỏi cánh cửa khu vườn.

"Hô."

Người phá vỡ sự im lặng chính là Đại Giám Mục.
Hắn ta thốt lên một tiếng không biết là cảm thán hay thở dài và ngay lập tức nhận ra mình cần phải làm gì.

"Vậy, tôi sẽ đi theo họ!"

Hắn vội vã đi về hướng mà Clopeh biến mất.
Thế nhưng cơ thể hắn ta lại không ngừng lảo đảo.
Chân của hắn dường như đã không còn sức lực.

'Chết tiệt.'

Hắn dồn sức vào chân mình.
Có lẽ là do đã bị áp lực đè nặng suốt một lúc lâu kể từ khi bước vào khu vườn này cho nên hắn mới như vậy.

'Không.'

Nguyên nhân không chỉ có thế.
Đại Giám Mục cắn chặt môi.
Phải như vậy thì hắn mới cảm thấy tỉnh táo được.

'Mình đã nhìn thấy gì vậy?'

Hắn ta không thể tin vào cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến.

Với đôi chân đã bớt run hơn, hắn dồn sức để bước đi và nhìn xung quanh.
Vườn hoa này vẫn như vậy, được bố trí rất đẹp mắt.
Vô vàn loại hoa khác nhau đang đua nhau nở rộ và tràn ngập không gian này.

"Ha!"

Hắn ta không thể ngừng cười.
Và bị sốc.
Không thể khác được.

Những bông hoa mà hắn đang nhìn thấy, vẫn giống như những bông trước đó, nhưng lại không phải chúng.

"Đây là những bông hoa mới nở-"

Phía dưới những bông hoa đang nở rộ rực rỡ ấy, là rất nhiều cánh hoa đã rụng.
Tất cả hoa trong vườn đều đã tàn rồi nở trở lại.

'Khỉ thật!'

Miệng hắn dần trở nên khô khốc.
Rồng Hỗn Huyết, Đại Giám Mục nhớ lại cảnh tượng mà mình đã chứng kiến.

Shwaaa-

Khi hắn cảm giác như nghe thấy tiếng nước chảy ở đâu đó.
Khi Cây Thế Giới và toàn bộ hoa trong vườn bỗng nhiên bị ướt đẫm bởi những giọt nước trông như hạt mưa.

'Đó mới chỉ là bắt đầu.'

Thứ áp lực lạnh lẽo, trống rỗng, và ngột ngạt tràn ngập không gian trước đó đã dần biến mất.
Sự thay đổi ấy không xuất phát từ sức mạnh mà Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion tạo ra trên mặt đất này.
Sức mạnh của Exion chỉ có thể làm cho vùng đất họ đặt chân lên tỏa ra hơi ấm mà thôi.
Sở dĩ, nguyên nhân làm cho không khí thay đổi chính là nước.

Một bầu không khí trong lành, mát mẻ, và sảng khoái đang tràn ngập khu vườn.
Với tốc độ rất nhanh.

'Và-'

Và-

"Ha-"

Cảnh tượng diễn ra sau đó thật đáng kinh ngạc.
Một luồng khí nghẹt thở đã đột nhiên lan rộng từ vị trí của Cây Thế Giới.
Nó trống rỗng, nhưng cũng bí bách.
Đồng thời, dường như nó còn kích thích cả nỗi sợ hãi khắc sâu trong bản năng của Đại Giám Mục nữa.
Hắn cảm giác như thể sắp chết, và không ngừng sợ hãi.
Thế là hắn vô thức co rúm người lại.
Mặc dù hắn biết, thứ năng lượng ấy là rất mờ nhạt.

Thế nhưng, nó đã nhanh chóng biến mất.

'Bị hấp thụ rồi.'

Nói chính xác, có một làn gió mát trong lành đã hướng về phía Cây Thế Giới.
Và bao quanh cái cây ấy-

'Rồi nước xuất hiện.'

Một trận bão nước xuất hiện và xoáy quanh Cây Thế Giới, rồi nhanh chóng nổi lên bầu trời.
Đại Giám Mục ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy màn đêm.

Đúng vậy. Giờ đang là ban đêm.
Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc cơn bão nước kia bay lên trời và biến mất.
Dường như hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Không phải màn đêm.
Không phải bầu trời.
Hắn nhìn thấy một thứ lấp lánh, một mảnh của thứ gì đó.

Đại Giám Mục biết đó là gì.

'Cội nguồn thế giới.'

Dù chỉ là thoáng qua, nhưng sự tồn tại ấy đã xuất hiện ở nơi này.
Đồng thời, ánh sáng rực rỡ sắc màu chiếu xuống vườn hoa.

"Và-"

Sau đó.

"...Cái chết. Tái sinh."

Cái chết và sự tái sinh đã xảy ra.
Tất cả hoa đã rụng xuống.
Và nở rộ trở lại.
Bên cạnh đó, hương hoa còn lan tỏa khắp khu vườn và tràn ngập không khí ấm áp.

Cái chết và tái sinh của sự sống, cảnh tượng kỳ diệu đó đã thoáng diễn ra ngay trước mắt hắn ta.

Đại Giám Mục nghĩ khi ngửi mùi hương hoa đang tràn ngập khu vườn sau này.

'Cây Thế Giới đã tỉnh lại. Ngài ấy đã sống sót.'

Và điều này-
Tất cả-

'Đều do con người ấy tự mình làm!'

Cale Henituse đang ở trên lưng của Clopeh.
Đại Giám Mục bước đi nhanh hơn.

"Ha, haha-"

Hắn ta bật cười một cách kỳ lạ.
Hắn từng nghĩ, thế giới này chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tuy nhiên, hắn vẫn cho rằng những hành động hủy diệt của Giáo Hoàng cần phải được ngăn lại.
Mặc dù hắn nghĩ họ không còn sống được bao lâu nữa.

'Điên mất thôi.'

Kỳ lạ thay, đột nhiên hắn ta có một mong muốn.
Chỉ là, chỉ là.
Hắn muốn hy vọng.
Tâm trí hắn tràn ngập một niềm tin mơ hồ và vô căn cứ, rằng có gì đó sẽ thay đổi.
Hắn cảm thấy mình thật đáng thương khi vẫn còn có những suy nghĩ non nớt như vậy, dù đã lớn ngần này tuổi rồi.
Tuy nhiên lần này hắn cho rằng, suy nghĩ đó sẽ trở thành sự thật.

Bởi chính mắt hắn đã nhìn thấy hy vọng.

Chúa Tể Rồng.
Người có thể dừng kẻ đó lại và cứu thế giới này, thực sự đã xuất hiện.

'Cảnh tượng ấy-'

Hắn nuốt nước bọt, thế rồi nghĩ đến thiết bị lưu trữ video trong tay mình.
Vì đây là vấn đề liên quan đến Điều Tra Viên và Trưởng Lão, cho nên Đại Giám Mục đã không chỉ đến với tay không.
Để đề phòng, hắn ta đã mang theo thiết bị lưu trữ video vì muốn quay lại một đoạn để dùng làm bằng chứng.
Hắn quyết tâm, nhất định phải cho Giáo Hoàng xem đoạn video này. Vì nghĩ rằng khi đó, Giáo Hoàng có lẽ sẽ điều chỉnh hướng đi của mình, dù chỉ là một chút.

"Ngài đến rồi."

Đại Giám Mục nhanh chóng bước đến chỗ Clopeh đang đứng chào mình.
Liếc.
Khuôn mặt của Cale lọt vào mắt hắn.
Trước khi ngất đi, anh ấy đã có biểu cảm khá thờ ơ.
Mặc dù đang chảy máu không ngừng, thế nhưng anh lại không hề run rẩy, cứ như thể chỉ đang ngủ thiếp đi vậy.
Hắn có một cảm giác déjà vu kỳ lạ.

'Thật bình tĩnh.'

Bởi vì Clopeh trông có vẻ điềm nhiên và quen thuộc với điều này.
Và trước hình ảnh người hiệp sĩ chăm sóc cho anh ấy mà không nói lời nào, Đại Giám Mục biết được rằng, đây không phải lần đầu tiên điều này xảy ra.

"Thưa Giám Mục."

Vào lúc đó, giọng nói của hiệp sĩ vang lên.

"Vâng?"

Đại Giám Mục nhìn về phía hắn, thế rồi dừng lại.
Clopeh khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói.

"Ngài đã lưu xong video chưa ạ?"
"......! Làm, làm sao ngài-"

Đại Giám Mục thực sự bàng hoàng.
Làm sao con người đó lại phát hiện ra việc hắn ghi hình chứ?
Đại Giám Mục ngơ ngác đáp lại ánh mắt của Clopeh.

"Vâng, vâng. Lưu, xong hết rồi ạ."
"Là vậy sao."

Clopeh gật đầu, thế rồi nói một cách thản nhiên.

"Tôi có thể nhờ ngài chút việc được không?"
"Dạ? A, vâng vâng!"
"Trong khi tôi chăm sóc cho chủ nhân, ngài có thể gửi đoạn video ấy đến nhóm của chúng tôi được không? Tôi đang nói về những người dự kiến sẽ đến vào ngày mai đó ạ."

Những người dự kiến sẽ đến vào ngày mai?
Đại Giám Mục nghĩ đến con rồng đen nhỏ và kiếm sĩ tóc đen nọ.

"Được ạ, chuyện đó cũng dễ thôi ."
"Vâng. Và cả Lâu Đài Đen nữa. Chỉ cần gửi cho họ, rồi họ sẽ tự lo liệu."
"Tôi hiểu rồi."

Đại Giám Mục vui vẻ gật đầu vì nhiệm vụ này không hề khó khăn chút nào.
Clopeh chỉ mỉm cười.

Và sau khi nhóm Cale rời đi, Exion, kẻ vẫn ở trong vườn hoa, hướng mắt về phía Cây Thế Giới.

"Sống rồi nhỉ."

Hắn quay lưng lại với Cây Thế Giới và đi về phía lối ra.

"Ngài Cây Thế Giới-!"

Ở phía sau, hắn nghe thấy tiếng Trưởng Lão đang vội vàng đến gần Cây Thế Giới. Điều Tra Viên Elza thả lỏng sức ở chân và ngồi phịch xuống.
Rồng Exion đi ngang qua Elza và chạm mắt với cô ấy.

"Chúa, Chúa quân!"

Exion bình tĩnh nói với cô gái đang ngập ngừng.

"Cây Thế Giới đã thức tỉnh, giờ ta đang lo không biết nên đánh lừa các Điều Tra Viên kiểu gì đây. Thật may là các Điều Tra Viên đã không chứng kiến cảnh tượng ấy."
"Dạ?"

Khi cô vẫn ngơ ngác và chưa thể tỉnh táo lại, Exion mở miệng nói.

"Này Cây Thế Giới."

Hắn nói với Cây Thế Giới ở phía sau mình.

"Khoảnh khắc nhà tù thời gian bị phá vỡ, Chúa Tể Rồng hẳn đã nhận ra rồi."

Elza mở to mắt.
Khoảnh khắc nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt cô ấy, Exion thờ ơ phớt lờ cô và bỏ đi.

"Chúa Tể Rồng sẽ sớm quay lại."

Loạt soạt loạt soạt.
Hắn vừa đi vừa ngẩng đầu lên.
Bầu trời rực rỡ với ánh sáng ngũ sắc chỉ bao phủ khu vườn sau đã biến mất, và một đêm bình thường lại đến.

"Đáp án, đã xuất hiện."

Một ánh nhìn kỳ lạ hiện lên trong mắt Exion.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn thoáng nở một nụ cười rất nhạt.

***

Còn khuôn mặt của Cale thì đang rất méo mó.

"Đây là đâu?"

Ngay sau khi bất tỉnh, anh mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một không gian khác.
Trước đây khi ngất xỉu, anh sẽ gặp phải không gian tương tự như quá khứ hoặc một khung cảnh hoàn toàn mới.

'Lâu rồi mới thế này.'

Đã khá lâu rồi anh mới gặp phải tình huống như thế này.
Cale nhìn xung quanh.

'Chẳng nhìn thấy gì cả.'

Đây là một không gian hoàn toàn đen tối.

- Sao không nhìn thấy gì hết vậy?

Vào lúc đó, giọng của Hào Quang Thống Trị vang lên.

- Có một thứ.

Đúng, có một thứ là nhìn được.
Cale bước về phía trước.
Anh không biết mình đang đi lên hay xuống. Trong không gian tối tăm không phân biệt được trái phải này, Cale di chuyển về phía nguồn sáng duy nhất.

Một ánh sáng nhỏ lấp lánh.
Với màu vàng rực rỡ.

Đối mặt với nó, Cale mở miệng.

"Sao nó lại làm tôi nhớ đến đôi mắt của Thánh Tử nhỉ?"
- Đúng vậy. Chúng ta đã lấy đi sức mạnh ở bên trong nó mà.

Hào Quang Thống Trị tràn đầy mong đợi và nói với giọng điệu phấn khích.

- Nào, giờ tiêu hóa thôi ha?

Cale bật cười.
Giờ anh đã hiểu tại sao phải ngất xỉu để thực hiện quá trình tiêu hóa rồi.
Anh vươn tay về phía ánh sáng vàng kia.

Paaaat–

Ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy anh và chẳng mấy chốc, Cale có thể thấy bóng tối biến mất và một không gian mới xuất hiện.
Thế rồi anh dừng lại.

[Hãy nuôi dưỡng nên vị Thần Tuyệt Đối quý giá của riêng bạn!]
[Chào mừng đến với New World, Tân Thế Giới!]
[Hỡi vị khách vừa đặt bước chân đầu tiên lên mảnh đất này, bạn có thể cho tôi biết tên của mình không?]

"Hả?"

[Nhiệm vụ hướng dẫn 1. Đặt Nickname.]

Cale thực sự bối rối.
...Không lẽ anh vừa mới, bước vào thế giới trò chơi đấy à?

"Chuyện, quái gì đây?"

[Bạn có đồng ý với Nickname 'Chuyện quái gì đây' không?]

Chết tiệt.
Cale bắt đầu nổi cáu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top