Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 305: Ta sẽ đặt cược vào cậu (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale trả lời trong khi nghĩ rằng lâu lắm rồi mới nghe thấy cái tên 'Kim Hae-il' từ miệng Thiên Ma.

"Ờ. Đây là Cale Henituse."
"Vậy sao."

Thiên Ma không phải là người duy nhất đi qua cánh cổng tạm thời mở giữa Trung Nguyên và Apitoyu trong đợt đầu tiên này.

"Haha."

Quyền Vương Mokhyeon, người mạnh nhất trong Hoàng Cung.

"Đã lâu không gặp, thưa Thiếu Gia."

Thay mặt cho Chính Phái và Liên minh Võ Lâm, võ giả Gia Cát Mi-ryeo bước ra đầu tiên.

"......"

Thủ lĩnh của Tư Phái chỉ đứng yên không nói một lời.

"Ái chà! Đỉnh thật đấy!"

Con trai của Thủ lĩnh Tư Phái Tư Mã Bình đồng thời là tên ngốc số 1 của Tư Phái, Tư Mã Chính (Sama Jung) cũng nằm trong nhóm đến đầu tiên.

"Bạn thân của tôi đâu rồi?"

Tất nhiên, Tư Mã Chính hỏi về Toonka trước tiên.
Bốn người còn lại có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Cale và những người trong Lâu Đài Đen, nhưng liền nhanh chóng che giấu biểu cảm giống như Thiên Ma.
Tư Phái, Hoàng Cung.
Vì là đại diện cho phe phái của mình, cho nên họ khá giỏi trong việc che giấu biểu cảm của bản thân.

"Wa, đỉnh thật sự! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một dinh thự như thế này đấy? Ô, Choi Han Đại Hiệp, đã lâu không gặp!"

Tất nhiên, ngoại trừ Tư Mã Chính của Tư Phái.
Hắn ta vẫn như vậy, thấy gì nói nấy.
Có lẽ đó là lý do mà hắn là người thích nghi tốt nhất với tình huống này.
Tuy nhiên, hắn vẫn phải giật mình trong giây lát.

"Ưm."

Đó chính là khi nhìn thấy Raon.

"Lâu rồi không gặp!"

Khi Raon chào hỏi một cách rạng rỡ.

"Tư Mã Chính! Ngươi thấy ta rồi sao?"

Khi Raon đang phân vân không biết có nên đến trước mặt Tư Mã Chính của Trung Nguyên hay không.
Tư Mã Chính với vẻ mặt nghiêm túc đã đến gần Raon.
Raon vỗ cánh và bay lên không trung.
Tư Mã Chính bước tới gần nhóc ta.
Nhóm người Võ Lâm và nhóm của Cale đều theo dõi điều này.
Nhóm của Cale có khá đông thành viên. Có những người đã đến Trung Nguyên, cũng có người không, ví dụ như Sherit, Mila, Rosalyn, hay Lock.
Khi ánh mắt họ tập trung vào khuôn mặt nghiêm túc của Tư Mã Chính.
Tư Mã Chính đứng trước Raon và chỉnh trang phục ngay ngắn.

"Hân hạnh được gặp Đại Trưởng Lão."

Thế rồi hắn ta quỳ xuống và cúi chào. Hệt như lời chào dành cho Hoàng Đế vậy.
Vào lúc đó, Cale nhìn thấy đồng tử của cựu Chúa Tể Sherit rung lên.
Dù thế nào đi nữa, giọng điệu của Tư Mã Chính vẫn chân thành đến mức vượt xa cả lịch sự.

"Cha tôi đã dặn phải luôn chào hỏi Đại Trưởng Lão và đối xử lịch sự với ngài."
"?"

Raon nghiêng đầu.

"Tư Mã Chính! Tại sao ta lại là Đại Trưởng Lão của ngươi? Ta bây giờ mới 7 tuổi thôi!"

Tư Mã Chính lắc đầu.

"Không ạ. Vì ngài là sư phụ của cha, cho nên tôi phải gọi ngài bằng xưng hô cao hơn, xin ngài thứ lỗi cho việc tôi chỉ có thể gọi ngài như vậy, tôi không thể nào quên được những bài học vĩ đại của ngài."
"Ưm. Không cần đâu!"
"Xin hãy để tôi làm điều này, thưa Đại Trưởng Lão."
"Vậy cứ làm đi!"

Raon vui vẻ trả lời, và Tư Mã Chính cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cẩn thận đứng dậy bước đến đứng cạnh Raon.
Khi Cale đang bất an nhìn chằm chằm vào bộ dạng khó tin của Tư Mã Chính, anh nghe thấy một tiếng truyền âm.
Đó là Quyền Vương Mokhyeon.

- Nghe nói cậu ta đã bị Tư Mã Bình đánh tơi bời suốt ba ngày ba đêm trước khi đến đây ạ.

À ha.
Cale hiểu ra ngay lập tức.

"Ron."

Theo tiếng gọi của Cale, Ron với băng gạc trên trán tiến lại gần.
Cale liếc nhìn Ron và nhờ ông một việc.

"Hướng dẫn họ giúp ta nhé."

Mỗi người đã được chuẩn bị một phòng riêng.
Sẽ rất khó để kiểm soát Lâu Đài Đen khi nhóm thứ 2 tới vì có khá nhiều người sẽ đến, nhưng vì nhóm thứ 1 chỉ có 5 người nên hoàn toàn có thể chứa được họ.

"Chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau ạ."

Gia Cát Mi-ryeo của Liên minh Võ Lâm dường như có nhiều điều muốn nói nhất, cô do dự một lúc nhưng liền gật đầu.

"Được ạ. Không nên hành động vội vàng để rồi phạm sai lầm."

Bắt đầu từ cô ấy, mọi người đều theo sau Ron.
Duy chỉ có Đường Du, người đứng đầu gia tộc Tứ Xuyên Đường là không cử động và nhìn chằm chằm vào một nơi.

(Tui quên mất ní này là nam hay nữ òi, và lúc trước tui nhầm gia tộc này là Tư Thiên Đường, tui xin sửa lại thành Tứ Xuyên Đường nhé)

Cale nhớ lại những gì Jungwon đã nói về Tứ Xuyên.

'Tứ Xuyên đã bị phá hủy! Chúa Tể Rồng đã tàn phá mọi thứ! Bây giờ tôi đang chạy trốn. - Gửi bởi Jungwon.'

Tứ Xuyên bị phá hủy, đồng nghĩa rằng Tứ Xuyên Đường cũng không được an toàn.
Đường Du, người đứng đầu gia tộc Tứ Xuyên Đường, biệt hiệu là Đức Hậu (Dok-hoo).
Một ánh nhìn kỳ lạ xuất hiện trong mắt Cale khi anh nhìn về nơi mà ánh mắt bà ta hướng tới.

Nyaaaong?

Hong nghiêng đầu nhìn Đường Du.
Ánh mắt đó chứa đựng sự quan tâm và thích thú hơn là cảnh giác.

Khịt khịt.

Hong khịt mũi rồi từ từ tiến lại gần Đường Du.
Và đi vòng quanh bà ta.
Khi Đường Du im lặng nhìn điều này, Hong đặt chân trước lên giày của bà và nói.

"Có mùi thuốc độc quen thuộc!"
"Quả nhiên."

Đức Hậu gật đầu và tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng.

"Thì ra là ngài đây."

Năm trong số chín loại độc Cửu Vương mà Cale đã sở hữu, không, nhận được từ gia tộc của Đường Du.
Sau khi hấp thụ chúng, Hong đã khiến cho chất độc ấy càng lúc càng khủng khiếp và tàn bạo hơn.

Nyaaaong.

On đến bên cạnh Hong và Đường Du.
Thế rồi mở miệng.

"Xin được chỉ giáo."

Không hiểu sao, On nói chuyện khá thân thiện với người lạ mới gặp lần đầu tiên này.
Đức Hậu Đường Du.
Là người đứng đầu gia tộc Tứ Xuyên Đường, bà ta rất giỏi về độc dược nhưng cũng xuất sắc trong khoản ghi nhớ/ám sát(?) và kiếm thuật.
Có thể coi đây là một kẻ tương tự như Ron.

"Vậy có được không ạ?"

Cale và Ron gật đầu trước câu hỏi của On.
Đúng hơn, Ron chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Đường Du rồi nói thêm.

"Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể nói chuyện với nhau."
"...Tôi đoán vậy."

Một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi Đường Du. Nhưng ngay lập tức biến mất.
Trước khi cánh cổng tạm thời được mở ra, Cale đã nghe chi tiết về thiệt hại của Tứ Xuyên Đường thông qua Jungwon.

'Nghe nói một nửa gia tộc đã chết.'

Vì Tứ Xuyên Đường là một gia tộc khép kín nên hầu hết các thành viên đều là ruột thịt với nhau, vì vậy việc một nửa gia tộc ấy chết, cũng đồng nghĩa với việc một nửa số người thân trong gia đình hay họ hàng của họ đã qua đời.
Cale trước tiên giả vờ không nhận thấy sự mệt mỏi ẩn dưới mắt của Đức Hậu.
Thay vào đó, anh đứng yên nhìn các đồng minh tới từ Trung Nguyên biến mất và bước đi.

"Ta sẽ chỉ phòng cho ngươi."

Chỉ có Thiên Ma là được tách riêng.

"Hoh."

Thiên Ma cười như thể thấy thú vị.

"Ta tự hỏi sao mình lại được cậu dẫn đường nhỉ."

Cale nói với vẻ mặt thản nhiên.

"Ngươi không tò mò về những người kế thừa sức mạnh của mình sao?"

Ánh mắt Thiên Ma cuối cùng cũng thay đổi.
Đọc được sự thích thú trên khuôn mặt thoải mái ấy, Cale nhanh chóng dẫn Thiên Ma đến căn phòng được sắp xếp cho hắn ta.
Anh mở cửa phòng và đóng lại.
Và ở đó-

"Hân hạnh được gặp sư phụ."

Clopeh Sekka với mái tóc trắng và đôi mắt xanh lục. Hắn đưa ra lời chào thể hiện phẩm cách quý tộc và thanh lịch của mình.

"Hmm."

Và Sword Master Hanah ngập ngừng rồi hơi cúi đầu.

"Cảm, cảm ơn ạ."

Ồ.
Đây là lần đầu tiên Cale thấy Hanah như thế này.
Cô ấy tỏ ra rất lễ phép như thể biết ơn Thiên Ma.

"......."

Thiên Ma khoanh tay im lặng nhìn hai người họ.
Trên mặt hắn ta nở một nụ cười rất tươi, giống như không chỉ thấy hứng thú mà còn rất vui vẻ vậy.

"Đệ tử-"

Ha.
Hắn khẽ bật cười.
Thiên Ma đang định lấy tay vuốt tóc xuống thì nhìn thấy vạt áo rộng của mình.
Thế rồi nhìn hai người ăn mặc quá khác biệt trước mặt.
Người thì tự gọi hắn là 'sư phụ' vì đã kế thừa sức mạnh của hắn, và người thì cảm thấy ngượng ngùng và chỉ nói lời cảm ơn trước tình huống này.

"Ta đã tự hỏi không biết Choi Han sẽ đưa sức mạnh của ta cho ai."

Nhưng thực sự.

"Thú vị thật."

Những kẻ trước mặt thật thú vị làm sao.
Ánh mắt Thiên Ma hướng về phía Sword Master Hanah.

"Đằng ấy chỉ biết vung kiếm theo bản năng."
"...Gì cơ?"

Hanah nhìn Thiên Ma với vẻ mặt như đang tự hỏi có phải mình đã nghe nhầm không.
Nhìn thấy vẻ mặt cau mày của cô ấy, Thiên Ma mỉm cười tươi.

"Ta nói là đằng ấy chỉ biết vung kiếm theo bản năng thôi."
"Gì cơ?"

Khi Hanah cố gắng phản bác với khuôn mặt không thể tin nổi.

"Đúng là như vậy."
"!"

Cô dừng lại.
Thiên Ma bước đến trước mặt Hanah.
Thiên Ma nhìn chằm chằm vào cô gái với những đường gân đen như mạng nhện khắp cơ thể, thế rồi bình tĩnh nói.
Giọng nói trầm thấp của hắn lấp đầy căn phòng.

"Thanh kiếm đâu phải tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ gì? Nó chỉ là món vũ khí được tạo ra để giết chóc, săn bắn, và chiến đấu mà thôi. Vì vậy, vung kiếm theo bản năng không có gì sai cả."

Khi chạm mắt với Thiên Ma, Hanah lặng lẽ né tránh ánh mắt hắn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô pha trộn giữa lòng biết ơn và sự lúng túng.

"Thôi. Tôi ngu dốt nên không hiểu được mấy lời ấy đâu, ạ. Ngài nói xong chưa?"

Hanah càu nhàu. Thiên Ma không thể ngừng cười khi thấy một người thẳng tính như vậy lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Không."

Hắn ta lắc đầu.

"Vung kiếm theo bản năng không đồng nghĩa với việc người vung kiếm không biết gì. Đó chỉ là cách cô vung kiếm mà thôi."
"......."

Hanah bắt đầu nhìn chằm chằm vào Thiên Ma.

"Cô là người khá thông minh."

Thiên Ma không biết về Hanah.
Nhưng khi nhìn vào những vết chai, tư thế, và sự rắn rỏi tràn ngập trong đôi tay của cô ấy, hắn ta thờ ơ nói.

"Vậy, hẳn là cô đã hiểu bản chất của kiếm rồi."

Đôi mắt hắn lướt qua Hanah và quay sang người đi cùng Cale.

"Ta không phải là sư phụ của cậu."

Rồi ánh mắt Thiên Ma hướng về phía Choi Han.

"Thật là. Cậu hợp với tên kia phết nhỉ."

Khuôn mặt Thiên Ma tràn đầy thích thú.

"Một kẻ giả vờ hiền lành nhưng lại nham hiểm. Và một kẻ giả vờ ngây ngô nhưng lại đầy tâm sự."

Choi Han bật cười.
Và Hanah cũng nhún vai với khuôn mặt thoải mái hơn.

"Đúng là rất hợp."

Choi Han và Hanah không phản bác câu nói của Thiên Ma. Ngược lại, Hanah với tâm trạng tốt nói bằng giọng điệu nghe như càu nhàu.

"Tôi không ngu dốt đâu. Tôi đã được dạy dỗ rất nhiều từ sớm đấy."

Thực tế với tư cách là một 'bán' Thánh Nữ, Hanah đã tích lũy đủ kiến ​​thức để áp đảo hầu hết mọi người, và cũng có khá nhiều kiến ​​thức về lễ nghi.
Tuy nhiên, vì không muốn nhớ lại những ngày tháng đó, cho nên cô theo bản năng không muốn làm bất cứ điều gì liên quan đến những kiến ​​thức ấy.
Thiên Ma trông có vẻ khá buồn cười khi nhìn Hanah như vậy, thế rồi quay đi.
Clopeh Sekka đang đứng yên như mặt hồ tĩnh lặng.
Thiên Ma ngừng cười khi nhìn thấy hắn.
Và đột nhiên mở miệng.

"Tên rắn chết tiệt."

Ồ.
Cale đang im lặng lắng nghe cảm thấy rất ấn tượng.

- Con người, Thiên Ma quả nhiên thật đáng kinh ngạc!

Raon cũng rất ấn tượng.
Dù sao đi nữa, Clopeh vẫn nhìn Thiên Ma với nụ cười tao nhã.
Và Thiên Ma nhìn chằm chằm vào Clopeh mà không hề cười. Thiên Ma đi tới trước mặt Clopeh và liên tục quan sát hắn ta như nhìn một vật thể lạ rồi nói.

"Thật khó tin."

Hắn tiếp tục nói một cách trôi chảy như dòng nước.

"Không biết đây là Imoogi hay Rồng nhỉ."

Nhưng đôi mắt hắn lại sáng lên một cách sắc bén, không hề giống dòng nước chút nào.
Nụ cười lại nở trên môi Thiên Ma lần nữa.

"Cậu."

Hắn ta hướng về phía Clopeh và nói.

"Cậu, là thanh kiếm có thể trở thành Imoogi."

Không quan trọng là Rồng hay Imoogi.
Dù là gì đi nữa, hắn sẽ là một thanh kiếm tuyệt vời.
Đây thực sự là một lời khen ngợi.

"Choi Han."

Thiên Ma nói với Choi Han trong khi nhìn Clopeh.

"Cậu, phải cẩn thận với tên này đấy."

Nụ cười của Clopeh khẽ trở nên sâu hơn.
Như một cái bóng trên mặt hồ vậy.

"Có lẽ tên này có thể vượt qua cậu đó?"

Thiên Ma nhìn 'cái bóng' rồi khẽ bật cười như thể cảm thấy thích thú.
Thế rồi di chuyển bàn tay.

Sreung.

Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.

"Nhân tiện, Choi Han, cậu vẫn còn nhớ lời hứa với ta chứ?"

Lời hứa đấu kiếm với Thiên Ma của Choi Han.
Và Choi Han hỏi Thiên Ma.

"Anh đã tìm ra con đường chưa?"

Trước khi rời Trung Nguyên, Choi Han đã uống rượu và trò chuyện với Thiên Ma.

'Khi anh đã tạo ra được con đường của mình, tôi sẽ đọ kiếm với anh.'

Thiên Ma trả lời điều đó.

"Một chút."

Ồ.
Một tiếng cảm thán phát ra từ miệng Cale.

- Con người! Quả nhiên người mạnh nhất Trung Nguyên chính là Thiên Ma!

Raon cũng cảm thán.

Uuu—Uu—

Một năng lượng đỏ thẫm nở rộ và bao bọc lấy Thiên Ma.
Mắt Hanah và Clopeh trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy điều này. Đặc biệt, đôi mắt của Clopeh đang tỏa sáng rực rỡ.
Một luồng năng lượng tương tự như Aura của Choi Han đang bốc lên từ Thiên Ma.
Tất nhiên, độ sâu của nó không thể bằng Choi Han.

"Ta đã tìm thấy lối vào của con đường rồi."

Dù sao đi nữa, Thiên Ma đã tìm ra con đường của mình và có thể rút kiếm trước mặt Choi Han.

'Quả nhiên, thật tốt khi gọi những người từ Trung Nguyên đến mà.'

Cale mỉm cười hạnh phúc khi nhìn sức mạnh ngày càng mạnh lên của mình và những đồng minh đang trở nên lớn mạnh hơn.

- Con người, sao ngươi lại trông như chuẩn bị đi lừa đảo vậy?

Lời nói của Raon bị phớt lờ.
Nụ cười mãn nguyện của anh trở nên sâu hơn.

***

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười ấy đã biến mất khỏi khuôn mặt anh.
Rồng Đệ Tam Tinh Tú Exion.
Sau khi trở về biệt thự, cuối cùng Cale cũng có thời gian riêng với hắn.
Anh tập trung vào những lời nói phát ra từ miệng Exion.

"Chúa Tể Rồng cũng có điểm yếu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top