Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 327: Điều không thể hiểu được (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thể nhìn thấy phía trước.
Tôi không thể nghe thấy âm thanh.
Tôi không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào.
Toàn thân không nóng, cũng không lạnh.

'Cảm giác đã biến mất.'

Cale mở miệng.
Anh thậm chí còn không biết mình đang nói gì.
Anh chỉ thốt ra bất cứ điều gì mình muốn nói mà thôi.

Hít vào nào.
Nếu như ngừng thở.

'Chết.'

Đúng vậy. Tôi nghĩ mình có thể sẽ chết.

- Cale, Cale!
- Chết tiệt, lẽ ra tôi nên ngăn cậu lại! Không, nếu như tôi ngăn cản cậu thì tất cả sẽ chết đúng chứ?
- Chết tiệt!
- Huhuuu.

Không.
Âm thanh duy nhất anh nghe thấy là giọng nói của các sức mạnh cổ đại.

- Cale.

Super Rock nói.

- Đừng mất ý thức.

Đúng vậy, nếu không phải vì các sức mạnh cổ đại liên tục nói chuyện và nhắc nhở.
Thì Cale chắc chắn đã mất ý thức rồi.

- Đừng nhắm mắt.

Cale thậm chí còn không biết mắt mình đang nhắm hay mở.
Chỉ là, vì Super Rock nói đừng nhắm mắt cho nên anh liền dồn sức vào mắt.
Thế nhưng anh không thể nhìn thấy gì cả.
Tuy nhiên, việc bản thân anh còn sống có nghĩa là những người khác cũng còn sống.

'...Không.'

Rồng Hỗn Huyết!
Tên khốn đó!
Cái tên khốn kiếp đó!

'Hắn nghĩ, sẽ có ai khen ngợi hắn vì đã hy sinh như thế, sao hả? Huh?'

Cale trở nên cáu kỉnh.

- Ô, ô ô...! Cale đây rồi! Hãy nổi giận đi! Đừng mất ý thức!

Lời nói của ông già bị phớt lờ gọn ghẽ.

"Hô, hộc, hộc-"

Hơi thở của anh trở nên khó khăn.
Cale thậm chí còn không nhận ra điều này. Vì vậy, anh cũng không biết tình trạng của những người nhìn thấy anh bây giờ.

"...Ca, Cale-nim-"

Choi Han thậm chí còn không nhận ra rằng giọng mình đang run lên.
Tay anh ta run rẩy.
Vụ nổ làm rung chuyển các bức tường lâu đài cùng cuộc đấu tranh tuyệt vọng của Rồng và pháp sư để bảo vệ lâu đài.
Raon chảy máu mũi.
Tất cả những điều ấy đều khiến cho anh lo lắng, thế nhưng dần dần chúng không còn lọt vào mắt anh nữa.

Bị nứt rồi.

Không phải bề mặt da của Cale bị rách.
Mà là các vết nứt đã xuất hiện trên cơ thể anh ấy.
Plate đã vỡ.
Toàn bộ điều này cảm giác không thực chút nào.
Bởi vì, Cale đã trở nên như vậy chỉ trong chưa đầy 1 giây.

Thời Gian.

Choi Han đã cảm nhận nó bằng toàn bộ cơ thể trước khi nhận ra rằng sức mạnh ấy đáng sợ đến mức nào.
Và ngay cả bây giờ, thời gian vẫn trôi qua một cách đáng sợ.

"...Không, chuyện này-"

Dù muốn bình tĩnh, Choi Han cũng không thể bình tĩnh được.
Anh chạm nhẹ vào tay của Cale.
Cánh tay đó đang dần dần lạnh hơn.
Càng lúc càng lạnh lẽo.
Dù từng nóng như quả cầu lửa, thế nhưng bây giờ nó đang lạnh dần đi.

"Hộc, hộc-"

Hơi thở của anh ấy ngày càng trở nên yếu ớt.

"Chết tiệt!"

Rồng Mila cố gắng gắn lại làn da rạn nứt của Cale bằng cách tạo ra càng lúc càng nhiều sợi chỉ màu be.

"Khỉ thật!"

Chỉ có sự phẫn nộ của ngài là lớn dần, còn các đường mảnh ấy lại không thể lấp được những vết nứt.
Choi Han nhanh chóng nhận ra những gì chứa đựng trong giọng nói của ngài không phải là phẫn nộ.

Đó là nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ sẽ mất đi ai đó.

'Thật bất lực.'

Choi Han bây giờ không thể làm bất cứ điều gì ở nơi này.
Thực sự không thể làm gì hết.
Anh chỉ biết chém và giết ai đó, nhưng lại không biết cách cứu hay bảo vệ ai đó.

"Hộc, hộc-"

Chính lúc ấy.

"Ta, hộc, nhìn giống như-"

Giọng nói của Cale vang lên.

ẦMMM——!

Tấm khiên va chạm với vụ nổ, mặt đất rung chuyển tạo ra tiếng động lớn. Giọng nói của Cale vang lên rõ ràng.
Và Choi Han mỉm cười.

'Đúng vậy.'

Anh nhận ra những gì Cale sẽ nói tiếp theo.

'Ta nhìn giống như sắp chết lắm à?'

Đó là điều anh ấy sẽ muốn nói.
Đây là Cale mà anh biết.

Chính khoảnh khắc đó.

"...Hộcc, hộc, tin, tinh-"

Khi Cale yếu ớt nói ra một từ mơ hồ.

'Tinh?'

Khi Cale không thể nói được nữa và thở hổn hển, Choi Han nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
Nhưng không cần thiết phải làm như vậy.

"Tasha-nim!"

Giọng nói của quản gia Ron vang lên.
Hiện tại, ông ấy đang liên tục lau máu chảy trên cơ thể Cale với vẻ mặt điềm tĩnh hơn bất kỳ ai khác.
Không như Beacrox đang hỗ trợ bên cạnh với vẻ mặt trắng bệch, Ron lại bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác ở đây.

Cái tên ông ấy gọi, là 'Tasha.'

'Lẽ nào?'

Khoảnh khắc ánh nhìn kì lạ xuất hiện trong mắt Choi Han.

"Vâng, vâng?"

Tasha vội vàng chạy tới.
Thế nhưng có người còn nhanh hơn cô ấy.

Hwiiiii—-

Gió.

'Tinh linh gió!'

Khoảnh khắc Choi Han nhìn Ron.
Ron nhìn Cale.

"Thưa cậu chủ. Cậu đang nói về tinh linh phải không ạ?"

Cale không thể nghe thấy.
Cả Ron và Choi Han đều biết điều này.
Và Cale cũng biết rõ tình trạng của mình.

"Hộcc. Hộcc."

Tuy nhiên.
Giữa những hơi thở nặng nề.
Làm họ tự hỏi có phải anh nghe thấy được hay không, Cale thốt ra một cách khó khăn.

"Thế- Hộcc-"

Trong một thế giới nơi Mana không ổn định.
Ai sẽ là người di chuyển nhanh nhất?
Chỉ có thể là tinh linh mà thôi.
Và sự tồn tại mà anh muốn tinh linh đến gặp là?

"Cây Thế Giới!"

Khoảnh khắc Dark Elf Tasha hét lên, cô bị sốc.
Dấu vết để lại bởi Vua Tinh Linh Gió.
Biểu tượng cơn lốc trên cánh tay cô ấy nóng lên.

- Phải giúp đỡ.

Vua Tinh Linh Gió.
Đó là giọng nói của ngài ấy.
Khi Tasha nhận ra điều này, tinh linh gió đã di chuyển.
Không chỉ có tinh linh của Tasha.

Hwiiii—-
Hwiii—-

Cơn gió lớn di chuyển theo mọi hướng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Choi Han không có thời gian để hỏi.
Thế nhưng anh chắc chắn một điều.

'Có cách.'

Cale đã tìm ra cách.
Và đúng là như vậy.

'Chết tiệt thật!'

Cale không thể kìm được sự bực tức của mình.
Không hề đau chút nào.
Cale, người biết rất rõ tình huống này nguy hiểm đến mức nào, thực sự có chút khâm phục bản thân vì vẫn chưa mất ý thức.
Sẽ không có gì lạ nếu như anh mất đi ý thức bất cứ lúc nào.

- Cale. Đúng thế, là Cội Nguồn thế giới!

Cây Thế Giới.
Các đồng đội của anh nghĩ đó là Cây Thế Giới.
Thế nhưng điều Cale muốn nói là Cội Nguồn thế giới.

- Cố chịu đựng thêm chút nữa nào!

Super Rock không ngừng hét lên.

- Chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, Cội Nguồn thế giới nhất định sẽ có cách nào đó!

Cội Nguồn thế giới đã nói với Cale.

'Ngài sẽ trở thành người đại diện cho tôi, và giải phóng năng lượng của thế giới này!'

Cách sử dụng Cale như cái máy lọc không khí.
Không, cách để Cale tái thiết lại thế giới mới đúng.
Và lợi ích mà Cale sẽ có được sau khi làm điều đó.

'Sau khi làm xong việc này, Plate của ngài sẽ trở nên vô cùng chắc chắn đến nỗi không còn dấu vết ghép vá nữa đâu!'

Cale nghĩ đây là canh bạc duy nhất còn lại của mình.
Hiện tại, Mila chắc hẳn đang cố gắng sửa chữa Plate của anh.
Tuy nhiên, thay vì cảm thấy tốt hơn, anh lại dần mất đi cảm giác.
Cứ như linh hồn đang rời khỏi cơ thể vậy.
Anh cảm thấy như mình đang trở thành sự tồn tại tách biệt với thế giới này.
Đó là lý do Cale-

'Đây là cách duy nhất.'

Tái thiết lại thế giới.
Không thể biết liệu Plate đã vỡ của Cale có được ghép lại trong quá trình đó hay không.
Nhưng ít nhất nó sẽ không có tác động tiêu cực nào đến Cale.

'Không, bỏ những lo lắng ấy sang một bên đi, trước tiên phải làm gì đó đã!'

Không đúng sao?
Nếu như tôi chết-

'Con người, ta không sao!'

Tôi phải nhìn mặt Raon thế nào đây?
Tôi phải nhìn mặt các đồng đội mình thế nào đây?
Và-

"...Rồng Hỗn Huyết...cái tên này, còn chưa nghe...tên của mình...tuyệt đối không được chết......."

Tôi đã quyết định sẽ đặt tên cho hắn, đấy? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Đấy?
Tên khốn này.
Tôi sẽ cứu hắn.
Bất luận thế nào, cũng phải cứu được.

"...Ta, ta nhìn giống như sắp chết, lắm à......?"

Tôi sẽ không chết.
Tôi còn quá nhiều điều nuối tiếc, để chết.

- Cale, tới rồi! Đang đến đấy! Năng lượng này-

Một giọng nói tràn đầy niềm vui vang lên.
Và Cale cảm nhận được điều đó.

Dù không thể nhìn thấy, nghe thấy, hay ngửi thấy gì.
Điều duy nhất anh cảm nhận được.

Sự Sống.

Là Sự Sống.
Khoảnh khắc anh cảm nhận được sức mạnh ấy bao bọc lấy mình.
Cale tràn đầy bực bội nói.

"...Kh...ốn...nạn......."

Sao đến muộn thế hả?
Được. Tốt thôi.

'Máy lọc không khí.'

Làm điều đó nào!

- Đúng thế, Cale. Điều này đáng để thử đấy!

Cùng với lời của Super Rock, Cale cảm nhận được Sự Sống to lớn đang tràn vào mình.
Sự tồn tại phản ứng đầu tiên với sức mạnh đó.

- Huhuuu-!

Ông lão mít ướt khóc nức nở. Sinh lực của Trái tim phản ứng lại.

Thịch!

Cale cảm thấy tim mình đang đập.
Thứ năng lượng lần đầu tiên anh cảm nhận được.

Trái tim anh đã phản ứng với Sự Sống.

'A.'

Cale hít một hơi khi năng lượng của Sự Sống tràn ngập cơ thể.
Anh đã có thể thở dễ dàng hơn.
Và khi hít vào, anh cảm nhận năng lượng đi vào mũi mình.

- Tôi nữa.

Là Cây.
Mùi cỏ và hoa tươi mát kích thích mũi của Cale.
Cale chỉ cần ngửi đã cảm nhận được.

Sự Sống của vô số thực vật, động vật, và sinh vật sống ở Apitoyu này.

Và rồi anh nghe thấy một âm thanh.

Róc ráchhh-

Là tiếng nước.
Đúng vậy. Đây là âm thanh của nước.
Tại sao bây giờ tôi lại nghe thấy tiếng nước chứ.
Cale nghe thấy nhiều tiếng nước khác nhau vang bên tai mình.

Àoooo—

Tiếng nước rất lớn.

Tí tách, tí tách.

Tiếng hạt mưa cẩn thận gõ nhẹ vào những chiếc lá mới mọc của mùa xuân.

Róc rách-

Tiếng dòng nước chảy qua con suối nhỏ mà ta thường ngâm chân vào mùa hè.
Vô số âm thanh của nước kích thích đôi tai Cale.

- Cale, cậu còn sống. Cậu phải đi tẩn Thần Chiến Tranh với ta đấy nhé?

Anh cũng có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của Sky-eating Water.
Đúng vậy, mọi tiếng nước trên thế giới, đều đang tồn tại xung quanh anh ấy.
Nhưng không phải là nước thực sự xuất hiện.

'Ấm áp quá.'

Dù đang lắng nghe âm thanh mát lạnh của nước nhưng Cale vẫn cảm thấy ấm áp.

- Khưhahaha!

Tất nhiên, anh phớt lờ tiếng cười của tên khốn Lửa Hủy Diệt.

Hơi ấm bao bọc cơ thể anh.

Sự ấm áp này giống như đống lửa trại được đốt lên để sưởi ấm vào mùa đông vậy.
Cale cuối cùng cũng nhận ra rằng cơ thể mình đang lạnh như băng.
Toàn thân anh thả lỏng từng chút một để đón nhận hơi ấm.

'Cảm giác không tệ.'

Cùng lúc đó, Cale cũng cảm nhận được một ngọn lửa lớn vượt xa hơi ấm nhỏ bé.
Giống như trái tim anh đang đập điên cuồng vậy.
Giống như nguồn năng lượng khổng lồ của Sự Sống này.
Một ngọn lửa bùng lên.
Sức mạnh mà anh tự tin khẳng định là đang cháy rực rỡ và nóng bỏng nhất, cho dù điều đó nghĩa là toàn bộ cơ thể anh có thể đang bị đốt cháy.

Hwiii—

Thế nhưng ngọn lửa ấy không thể chạm tới Cale.
Vì có một luồng gió mát đã cứu anh khỏi ngọn lửa.

- Cale, vẫn còn nhiều thứ để trộm lắm.

Ngọn lửa gặp gió càng cháy rực rỡ hơn.
Có lẽ nó đang tỏa ra thứ ánh sáng đẹp hơn bất kì thứ gì khác trên thế giới này.
Cale dường như có thể nhìn thấy hình ảnh rực rỡ đó.

'A.'

Đúng vậy. Nhìn thấy rồi.
Tôi không còn ở trong bóng tối nữa.

- Cale.

Trong ánh sáng đầy màu sắc.
Những màu sắc tươi đẹp bao quanh anh đây rõ ràng chính là Cội Nguồn thế giới.
Cale có thể cảm nhận được Cội Nguồn thế giới đi ngang qua mình và lan rộng ra mọi hướng.
Thế nhưng những gì Cale thấy không phải là những màu sắc rực rỡ đó.

'Nhìn thấy rồi.'

Vượt qua bức màn đầy màu sắc của ánh sáng rực rỡ.
Anh mơ hồ nhìn thấy có những người đứng đó nhìn mình.
Anh không cần phải hỏi họ là ai.

- Huhuuu. Tôi muốn làm việc ngay bây giờ.

Dáng vẻ của ông già mít ướt.

- Nhìn ngon quá. Tôi muốn ăn.

Nữ tu sĩ háu ăn nuốt nước miếng ừng ực.

- Haha.

Tên trộm Âm Thanh Của Gió đang xoa đầu nữ tu sĩ với vẻ mặt vui vẻ.

- Quả nhiên, cơ thể chúng ta xuất hiện rồi,
- Câm miệng. Lửa ngu xuẩn.

Tên keo kiệt Lửa Hủy Diệt với nụ cười rạng rỡ.
Sky-eating Water khiến cho tên keo kiệt phải câm lặng chỉ bằng một câu.
Và-

- Cale.

Đến cả Super Rock đáng sợ cũng đang nhìn anh.
Các(*) sức mạnh cổ đại với các thuộc tính tự nhiên đang đứng đằng sau bức màn.
Một ông già khóc nức nở với cô gái bên cạnh, cùng một người phụ nữ trung niên đang nhắm mắt lại. Một chàng trai trẻ trông vui vẻ và hay đùa giỡn, cùng một nữ nhân với khí thế ngút trời đang có khuôn mặt đầy bất mãn.
Thêm vào đó, là một người đàn ông với vóc dáng to lớn, đứng vững vàng và mạnh mẽ gợi liên tưởng đến tảng đá.

(*)Đoạn này raw là: Năm sức mạnh cổ đại với các thuộc tính tự nhiên đang đứng đằng sau bức màn.

Nhưng mà có sáu sức mạnh mà ta, hay là tính gộp chị em Sinh lực của trái tim với Tấm khiên bất hoại nhỉ? )

- Cậu, không thấy rõ chúng tôi đúng không?

Người đàn ông với vóc dáng to lớn, không, Super Rock mỉm cười nói qua bức màn.

- Cậu vẫn chưa thể nhìn thấy chúng tôi.

Đó là một giọng điệu nhẹ nhõm.

- Cale.

Cale cười khẩy trước các sức mạnh cổ đại đang nhìn mình.
Như thường lệ, Cale với biểu cảm bất kính nhếch khóe miệng một cách méo mó.
Các sức mạnh cổ đại hướng về phía anh và nói.

- Hãy sống.

Cale trả lời điều đó.

"Tất nhiên rồi."

Khi nhắm mắt, anh lại nhìn thấy bóng tối.
Thế nhưng Cale đã phó thác cơ thể mình cho nguồn năng lượng đang chạm đến mọi giác quan của anh đây.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình.

- Ngài Thiên Thần, ngài Thiên Thần!

Thế nhưng.

- Tôi sẽ chia sẻ năng lượng với ngài!

Khi lắng nghe giọng nói của Cội Nguồn thế giới, Cale đã chắc chắn.

'Cơ thể này bây giờ-'

Đang dần sống lại.
Sức mạnh to lớn của sự sống.
Cơ thể anh không ngần ngại ôm lấy toàn bộ năng lượng đang hướng về phía mình như một cơn sóng thần ấy.
Trái tim của anh.

Thịch. Thịch. Thịch.

Càng lúc càng nhanh, nó đang đập rất mạnh.

'Tôi có thể sống.'

Không, tôi phải sống.
Cale nhắm mắt lại và tập trung.
Bắt đầu với những giác quan được đánh thức bởi các sức mạnh cổ đại, anh mở rộng từng giác quan một để quan sát cơ thể mình.

Không phải cơ thể rách nát, bị thương, bị cắt và gãy này,
Không phải làn da này.
Bên trong.
Để tìm kiếm Plate, Cale tập trung toàn bộ tinh thần mình.
Vì điều này, nghịch lý thay, tất cả các giác quan lại rời xa Cale.
Tuy nhiên, tiếng tim đập vẫn ở bên cạnh Cale.
Đó là lý do anh không thể nghe thấy tiếng Super Rock lẩm bẩm.

- Ô? Điều này, ô? Lớn hơn, so với tôi nghĩ nhỉ?

Bắt đầu từ ông ta, các sức mạnh cổ đại lần lượt lên tiếng, và tất nhiên anh không thể nghe thấy lời họ nói.

- Này, này! Em út, nếu cứ tiếp tục thế này thì Plate của Cale có gặp vấn đề gì không?
- Vấn đề gì chứ! Phủi phui cái mồm đi! Đây là điều tốt đấy! Bây giờ kẻ chúng ta phải chiến đấu chống lại không còn là Rồng nữa mà là các vị Thần đó, lớn đến cấp độ này là đúng rồi!
- Hmm. Cái này còn ngon hơn cả Cội Nguồn thế giới.

Các sức mạnh cổ đại im lặng trước câu cuối cùng của nữ tu sĩ háu ăn.
Nữ tu sĩ háu ăn, Khiên lên tiếng.

- Sự Sống.

Cội Nguồn thế giới.
Trong số rất nhiều năng lượng bên trong đó.
Một sức mạnh sở hữu bởi tất cả mọi sự sống, bao gồm cả con người, thực vật, và động vật.
Sự Sống.

- Cái này ngon quá đi.

Chóp chép chóp chép.
Các sức mạnh cổ đại im lặng trước tiếng nữ tu sĩ háu ăn đang ăn thứ gì đó.

- ...Đáng sợ quá.......

Tất nhiên, họ vờ như không biết câu lẩm bẩm khẽ khàng của Hào Quang Thống Trị vốn đang im lặng từ nãy đến giờ.

Nhưng có những sự tồn tại không thể im lặng, cũng không thể vờ như không biết được.

"Hô-"

Eruhaben thở ra.
Ngài ngẩng cao đầu, hướng về phía bầu trời.

Mặt đất và Bầu trời.
Tia sáng rực rỡ nhiều màu trải dài qua các vết nứt ở đó.

Một nguồn năng lượng khổng lồ mà ngài chưa từng gặp trước đây.
Dòng chảy ánh sáng rực rỡ đó.

Chỉ cần nhìn nó cũng khiến cho ngài nổi da gà khắp người, và chỉ biết đứng lặng.
Dòng chảy đó, trung tâm của cột ánh sáng đó.

"Kia, kia-"
"Con, con người của chúng, chúng ta quả nhiên thật khác biệt!"
Nyaaaong!
Nyaaong!

Đó là Cale.
Và bắt đầu từ anh, nguồn năng lượng khổng lồ thoát ra khỏi cột ánh sáng ấy và lan tỏa đến khắp mọi nơi trên thế giới.
Và năng lượng ấy thật sảng khoái, ấm áp, mát mẻ, trong lành, nhưng cũng lạnh lẽo, nóng bỏng, và tê tái.
Giống như-

"Phải. Là tự nhiên."

Thiên Ma vô thức nói khi nhìn vào cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Thế rồi giọng nói khẽ khàng của ai đó lọt vào tai hắn.

"Thế giới-"

Không.

"Đang quay trở lại."

Con Rồng địch không giấu nổi sự kinh ngạc.

"Lần nữa, thế giới đang quay trở lại bình thường."

Dù không nghe thấy hết câu đó thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Thế giới đang được tái thiết lại.
Trở về như ban đầu.

Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
Điều mà họ vô cùng khao khát.
Thú nhân Bạch Xà Wisha không giấu nổi sự rùng mình và hét lên.

"Thế giới đang sống lại!"

Apitoyu đang sống lại.
Và họ cũng đã sống sót.
Không, họ còn có thể sống lâu hơn nữa.
Ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top