Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 337: Mục tiêu, kết thúc ngài muốn hướng đến là gì? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi tận cùng của đầm lầy đen tối.
Một đầm lầy đen ngòm, bầy nhầy khiến bất cứ ai cũng phải ớn lạnh.

"Đây là đường đến Ma Giới sao?"

Cale hỏi.

"Ừ."

Cotton trả lời chắc nịch.

"Mau đi thôi nào."

Choi Jung-soo vẫy tay với Cale.

"Ư-ừm."

Thế nhưng Cale cảm thấy không thoải mái.

Ộp oạp.

Đầm lầy đen ngòm sôi sục như sóng biển, với chất lỏng đen nhầy nhội nhớt nháp như thạch bắn ra từ đó.

KKIAAA—

Chất lỏng biến mất kèm theo một tiếng động lớn.

'Nhìn ghê quá.'

Vẻ mặt Cale trở nên khó chịu hơn.

"Con người! Đi nhanh lên! Ta tò mò về Ma Giới lắm!"
"Em cũng tò mò quá!"

Raon và Hong bên cạnh cũng vẫy tay với Cale.

"Chúc mọi người đi vui vẻ."

Ở một bên khác, On đứng cạnh Ron và vẫy tay chào họ.
Vốn dĩ anh cũng định để On đi cùng, thế nhưng On đã tiếp cận Cale trước và nói rằng.

'Em muốn ở lại ạ.'
'Sao?'

On muốn ở lại và không đi cùng Hong ư?
Cale thấy điều đó thật khó tin.

'Em không thể hoàn toàn tin tưởng con gấu ấy được, em cũng sẽ bảo vệ Eden Miru.'

Thật khó để Cale từ chối những lời đó.
Vậy nên kết quả là.

'Ông Ron sẽ ở lại Hang ổ Neo, và cũng định sẽ chăm sóc cho Eden Miru ạ.'

Ron và Beacrox quyết định ở lại cùng On.

'Ta sẽ lo việc dọn dẹp.'

Ngoài ra, Cổ Long Eruhaben cho biết sẽ đảm nhận những việc còn lại.
Và thế là.

"Ối chà chà. Thì ra đây là đường đến Ma Giới sao?"
"Rasheel, trông ngươi có vẻ vui nhỉ?"
"Khư-Hahaha! Đúng vậy, nhóc con! Sẽ vui lắm đây!"

Rồng Rasheel đi cùng Raon.

'Mình.'

Hong, Raon.
Choi Han, Choi Jung-soo.
Và-

"Thật đáng mong đợi."

Cả Necromancer Mary nữa.

'Đội Trưởng mà đi cùng được thì thật tốt.'

Đội Trưởng Sui Khan đã nói sẽ ở lại và xem xét kỹ hơn Điện thờ Thần Hỗn Loạn.
Đúng vậy.
Và anh ta cũng lên kế hoạch tìm kiếm dấu vết của Thần Hỗn Loạn còn sót lại ở Apitoyu nữa.
Rồng Mila và những người khác sẽ ở bên cạnh để giúp đỡ anh ấy.

"Hmm."

Cale cuối cùng cũng nhận ra.
Lí do bản thân anh cảm thấy bức bối.
Không chỉ là vì cái đầm lầy đen ngòm lầy bầy và ghê tởm kia.

'Đúng vậy, những thành viên này.'

Đội hình đi cùng anh lần này, khiến cho anh khá bất an.

'Ít ra cũng không có Clopeh Sekka!'

Không.
Chẳng phải bỏ hắn ta lại ở đó sẽ càng rắc rối hơn sao?
Clopeh Sekka đã nói rằng sẽ ở lại cùng với Giáo Hoàng, các Giám Mục, và các Rồng Hỗn Huyết để tổng hợp nhiều ý kiến ​​khác nhau.

'Gì vậy, cái sự bất an này?'

Giao việc cho hắn ta liệu có ổn không?

'A. Không biết đâu.'

Cale quyết định ngừng suy nghĩ.
Liếc.
Ánh mắt anh nhìn về phía đầm lầy đen, lối đi tới Ma Giới ấy.

'Và-'

Còn một điều nữa khiến cho anh bận tâm.

'Sao mình lại cảm nhận được Ma Giới ngay từ con đường này nhỉ?'

Hình ảnh Ma Giới mà anh thường tưởng tượng ra khi đọc nhiều thể loại tiểu thuyết.
Khi nhìn vào con đường đầm lầy đen giống như trong tưởng tượng ấy, anh có cảm giác mình sẽ gặp rất nhiều rắc rối ở Ma Giới trong tương lai.

'Chà, vì chúng ta sắp gặp huyết thống duy nhất còn lại của Ma Vương tiền nhiệm, nên đương nhiên con đường này không thể dễ dàng được rồi.'

'Không phải người Cale sắp gặp chính là kẻ mà Ma Vương hiện tại muốn giết nhất sao?'

'Xa quá.'

Không hiểu sao, Cale cảm thấy con đường này thật xa xôi.

"Cale-nim."

Khoảnh khắc Choi Han nhẹ nhàng gọi tên anh với nụ cười dịu dàng.

'Mình phải đi thôi.'

Anh nhận ra mình không thể chần chừ được nữa.
Tất nhiên không phải vì anh sợ ánh mắt của Choi Han đâu.

- Sợ còn gì.

Anh lờ đi lời nói của nữ tu háu ăn, người dạo gần đây nói rất nhiều.
Cale nói với Cotton.

"Bà đi trước đi."

Tuyệt đối, không phải anh nói vậy vì không tin tưởng vị Phó linh mục này đâu.
Tuyệt đối, không phải anh nói vậy vì không muốn rơi xuống cái đầm lầy kinh tởm kia trước đâu.

"Được! Ta sẽ đi trước!"

Vẻ mặt của Cotton sáng lên trước lời nói đó.
Tất nhiên, Cale vờ như không chú ý đến biểu cảm khá bối rối của Choi Han và Choi Jung-soo.

"Chắc mọi người đều đã nghe rồi, nhưng để tôi nói lại một lần nữa."

Cotton nhấc chiếc vòng đeo trên cổ lên trong khi nói với Cale và những người khác.

"Ma Giới là nơi vừa giống nhưng cũng vừa khác so với Trần Giới."

Trên chiếc vòng ấy có một viên đá quý màu đen.

"Ngoài sự khác biệt về môi trường tự nhiên, từ không khí đến ma thuật ở Ma Giới đều không giống nơi đây. Mana ở đó cũng khác với Mana ở Trần Giới. Vì thế xin đừng tháo chiếc vòng này ra khỏi người."

Chiếc vòng cổ mà Cotton tặng cho mọi người là một vật phẩm giúp họ không bị ảnh hưởng bởi Mana của Ma Giới.

"Và vì nó là vật phẩm dịch tự động, nên phải đeo nó thì mới giao tiếp được."

Vì Ma Giới khác với Trần Giới, Thiên Giới, và Thần Giới, cho nên chiếc vòng cổ này là thứ cần thiết để giao tiếp ở nơi đó.

"Vậy nên hãy nhớ lại những gì tôi đã nói một lần nữa, nếu có gì không biết thì hãy hỏi tôi!"

Nói xong, Cotton đặt chiếc vòng cổ xuống và hướng về đầm lầy đen.

"Tôi sẽ đi trước!"

Tõm!
Cotton nhảy xuống đầm lầy đen và biến mất.

"Vậy tớ cũng thế."

Choi Jung-soo cũng làm theo.

"Ma Giới, chắc sẽ vui lắm đây!"

Rồng Rasheel cũng vậy.

"Chị, bọn em sẽ đi an toàn nên đừng lo!"
"Chúng ta rất vĩ đại, nên sẽ trở về an toàn thôi!"

Hong và Raon cũng lần lượt biến mất trong đầm lầy đen.

"Cale-nim, đi thôi ạ. Tôi và Mary sẽ theo sau."
"...Ừm."

Dù cảm thấy có gì đó khó chịu, nhưng Cale vẫn bước vào đầm lầy đen.

Ssuuk.

Cơ thể anh bị hút xuống dưới.
Khắp nơi đều bị nhuộm đen.

'Ưm.'

Nhưng không cần phải nhắm mắt lại.
Đầm lầy đen này,
Càng bị hút vào trong, anh càng cảm thấy nó giống như một cái hồ.
Một cái hồ chứa đầy chất lỏng màu đen.
Cale dần dần đi xuống.
Cảm giác như sắp chạm tới đáy hồ vậy.
Thế nhưng không thấy đáy đâu hết.

- Đẹp quá.

Như nữ tu sĩ háu ăn đã nói, một cảnh tượng tuyệt đẹp chào đón Cale.

- Thật lấp lánh.

Tại nơi giống như một cái hồ không đáy này.
Từng tia sáng lấp lánh lần lượt xuất hiện trong chất lỏng đen.

- Giống như bầu trời đêm vậy.

Đúng thế.
Giống như bầu trời đêm, những ngôi sao tạo thành từng gợn sóng trông như dải lụa đen lấp lánh.
Cale tiếp tục đi xuống và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ấy.

- Sáng hơn rồi.

Và tấm lụa đen dần dần bắt đầu sáng lên.
Điểm kết thúc xuất hiện.

Một ánh sáng rực rỡ lọt vào mắt Cale.

'Đằng kia.'

Cale được bao bọc trong ánh sáng đó.
Anh bất giác nhắm mắt lại.

"D*$)%"

Đôi tai vốn đang chìm trong nước của anh bắt đầu nghe thấy âm thanh.
Cale mở đôi mắt nhắm nghiền ra.
Và điều đầu tiên anh nhìn thấy là.

- Xám.

Một bầu trời xám xịt.
Anh đã nghe rằng bầu trời của Ma Giới có màu xám.

Shwaaa–

Gió thổi đến.
Anh dần dần hạ tầm mắt từ bầu trời xuống dưới.
Và rồi lạnh sống lưng.

- Rơi này.

Cale rơi xuống.

Bụp!

Nhưng sau đó, anh dừng lại một cách an toàn mà không chạm đất.

"......."

Cười.
Một nam nhân với cặp sừng trên cơ thể vạm vỡ nhoẻn miệng cười tươi.

"Hân hạnh được gặp."

Xin được nói thêm, Cale đang được ôm trọn trong vòng tay của nam nhân ấy.

Paat!
Paaat!

Mary và Choi Han theo sau, xuất hiện trên không trung với tia sáng lấp lánh.
Choi Han ôm Mary và nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mary bước xuống khỏi vòng tay Choi Han và cũng đáp xuống.
Cale nhìn xung quanh.
Long lanh long lanh.
Hong và Raon đang nhìn anh ấy.
Cale mở miệng lần đầu tiên sau khi đến Ma Giới.

"...Xin hãy thả tôi xuống."

Haha!
Kẻ còn to lớn hơn cả Toonka mỉm cười và cẩn thận đặt Cale xuống đất.
Sau đó, hắn ta nói một cách thận trọng.

"Tôi nghe nói rằng ngài rất yếu. Ma Giới là nơi rất khó để tồn tại, vì vậy xin hãy cẩn thận."
"......."

Khoảnh khắc Cale quên mất phải nói gì trong giây lát.
Raon đột nhiên bay tới và nói.

"Đúng vậy! Con người của bọn ta, thực sự rất yếu đuối!"
"Rất yếu luôn. Còn hơn cả tờ giấy ướt nữa!"

Đâu. Bây giờ tôi mạnh hơn chút rồi mà?
Tôi đã ăn năng lượng của sự sống, còn ăn cả Plate nữa đấy nhé!
Thế nhưng Cale không có thời gian để trả lời.
Khung cảnh xung quanh hiện ra rõ nét.

"Hân hạnh được gặp."

Một nữ nhân đến trước mặt anh và đưa tay ra.
Người phụ nữ trung niên ấy trông giống một con người bình thường như Cale vậy.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào khí chất tinh tế toát lên từ bà và đôi mắt vàng kia cũng đủ khiến anh cảm nhận được, người này đã có một cuộc đời không hề dễ dàng.

"Rất vui được gặp ngài."

Nụ cười của bà tràn đầy niềm vui. Nhưng cũng cứng nhắc và chứa đựng cảm giác nặng nề kỳ lạ.
Trước khi bắt tay, Cale lơ đãng lẩm bẩm trong khi nhìn khung cảnh đập vào mắt mình.

"Cotton rõ ràng đã nói chúng tôi sẽ đi đến căn cứ trung tâm."
"Vâng. Đây chính là căn cứ trung tâm."

Người phụ nữ trước mặt anh đây.
Chắc chắn chính là 'Đạo Tặc Bóng Đêm'.
Dù là con ngoài giá thú nhưng bà ta cũng là huyết thống duy nhất còn lại của Ma Vương tiền nhiệm.
Ngoài ra, bà còn là thủ lĩnh của một tổ chức tên là 'Người Hòa Giải' chiến đấu chống lại bọn Thợ Săn và Người Lang Thang.
Phó linh mục Cotton, và thậm chí cả Hilsman giả mạo - chú họ ngoại của Cale.
Thủ lĩnh của tổ chức bao gồm những nhân vật đáng gờm ấy.
Ma nhân đó chính là người phụ nữ trước mặt anh đây.

'Không-'

Cale không thể nhìn thấy bà ta.

Điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là căn cứ trung tâm.
Và những người chào đón anh có mặt tại đây.

'Không-'

Cale không thể dễ dàng nắm tay bà ấy.
Tên keo kiệt hét lên.

- Này, đây là căn cứ trung tâm, hay là nhà của người ăn xin vậy?

Tên keo kiệt nói liên tục giống như không thể tin được.

- Không, và mấy người này, không, mấy ma nhân này rốt cuộc là sao đây!

Hắn ta hét lên như thể sắp khóc.

- Nhìn đâu cũng vậy hết! Sao lại tồi tàn thế này! Không, căn cứ trung tâm cái quái gì! Đây là hang ổ của người ăn xin mới đúng!

Đúng vậy.
Mọi nơi mà mắt Cale có thể nhìn thấy đều trông tồi tàn và cũ kỹ, tràn đầy sự nghèo khó đến không thể diễn tả được.

Giống như những ngôi nhà bị bỏ hoang phía sau một ngọn núi nào đó vậy.
Tất cả mọi thứ đều rất cũ kỹ.
Anh có thể nhìn thấy những ngôi nhà bị mất cửa sổ, hoặc nếu còn cửa sổ thì cũng bị nứt vỡ tứ tung.

Hơn nữa, thật trống rỗng.
Gần như chẳng có gì hết.

Một ngôi làng nằm trơ trọi giữa khu rừng.
Không, nên gọi là một khu nhà hoang mới đúng.

"......."

Cale do dự rồi nắm tay thủ lĩnh, Đạo Tặc Bóng Đêm vĩ đại.

"Rất vui được gặp ngài."
"Vâng. Tôi cũng rất vinh dự khi được gặp một người tuyệt vời như ngài đây-"

Bất kể Đạo Tặc Bóng Đêm có nói gì, Cale vẫn tiếp tục.

"Choi Jung-geon ở đâu vậy ạ?"

Không biết tại sao, anh cảm thấy cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Dường như anh đã biết lý do mình cảm thấy khó chịu từ nãy đến giờ rồi.

"À. Choi Jung geon-ssi vẫn khỏe. Haha, nhưng mà."
"Trước tiên hãy đi gặp Choi Jung-geon đã ạ."
"Haha. Vâng, tôi sẽ dẫn đường."

Thế nhưng người phụ nữ trước mặt anh, không hề đơn giản chút nào.
Đạo Tặc Bóng Đêm vĩ đại nắm chặt tay Cale và không buông ra.

"Nhưng mà, tôi nghe nói là ngài rất giàu có. Không biết ngài có muốn cân nhắc đầu tư vào tổ chức của chúng tôi không ạ?"

A.
Có đủ mọi lý do khiến cho anh cảm thấy bức bối.

"Hahahaha!"
"Hahaha!"

Các ma nhân nồng nhiệt chào đón nhóm Cale.
Tất cả bọn họ đều mỉm cười rạng rỡ và trưng ra bộ mặt tươi cười với nhóm Cale.
Và tất cả đều ăn mặc nhếch nhác.
Toàn bộ áo giáp và vũ khí đều có dấu vết bị thời gian ăn mòn, cho nên sẽ không có gì lạ nếu như chúng vỡ tan bất cứ lúc nào.

- Con người, chỗ này đáng sợ quá! Đáng sợ một cách khó hiểu! Có gì đó, có gì đó! Ta cảm giác mình cần phải bảo vệ hộp tiết kiệm mới được!

Đúng vậy.
Như Raon đã nói, đây là một nơi đáng sợ.

"Haha!"

Đạo Tặc Bóng Đêm.
Người phụ nữ mỉm cười nói.

"Tôi nghe nói, ngài còn sở hữu cả mỏ, ực. Và có, phư-phư, nguồn tài chính tương đối lớn nữa."

Gì thế này.
Mắt bà ta trợn ngược lên.
Hoàn toàn không ăn nhập với dấu vết thời gian trên khuôn mặt mình.
Đôi mắt vàng lấp lánh nhìn Cale.
Lần đầu tiên trong đời, Cale sợ hãi khi đối mặt với kẻ trông như một con búp bê vàng đang nhìn anh như thể nhìn miếng vàng vậy.
Thật sự đấy, đáng sợ quá đi mất.

"À, và tên tôi là Aurora."

Đạo Tặc Bóng Đêm, Aurora mỉm cười ân cần nhất có thể với Cale.

Huyết thống duy nhất còn lại của Ma Vương tiền nhiệm.
Để sống sót trong khi che giấu sự tồn tại của mình ở thế giới cai trị bởi Ma Vương hiện tại này.
Để lật đổ Ma Vương hiện tại bất cứ khi nào có thể.
Bà cần rất nhiều tiền, nhưng lại không có nhiều cách để kiếm tiền.
Ngoài ra, cần phải có rất nhiều tiền để duy trì một tổ chức lớn mang tên 'Người Hòa Giải'.

Đó là lý do bà ấy phải từ bỏ địa vị cao quý của mình và trở thành 'Đạo Tặc Bóng Đêm vĩ đại'.

Cho dù bà đã chọn sống vì đại nghiệp và tương lai suốt một thời gian dài, nhưng làm sao bà có thể không bị kẹt tiền được cơ chứ?
Đôi khi tiền còn đáng sợ hơn cả kẻ thù nữa.
Không, thực ra thời gian càng trôi, tiền bạc càng trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất.
Và rồi, một cục vàng đã xuất hiện trước mắt bà.

Aurora đã bước qua thời còn là một cô gái trẻ và tiến vào tuổi trung niên.
Tuổi tác đã giúp bà ấy biết được rằng.

'Một cục vàng đang ở ngay trước mắt!'

Bà ta vừa nhìn đã biết chàng trai trước mặt đây có rất nhiều tiền.

"Haha!"

Ực.
Nuốt nước bọt, Aurora mỉm cười thân thiện nhất có thể.

- Cale.

Vẻ mặt sợ hãi của Cale biến mất và đôi mắt anh dần bình tĩnh lại.

- Phải cảnh giác.

Cale đồng ý với giọng nói nghiêm túc của tên keo kiệt.

'Đúng vậy, phải cảnh giác.'

Anh không biết tương lai của anh với những 'Người Hòa Giải' này sẽ như thế nào.
Nhưng,

- Không được lãng phí tiền! Đừng để bị gạt! Đây là tài sản mà chúng ta đã mất bao nhiêu công sức mới tích lũy được đấy! Vì tương lai lười biếng, cậu đã cật lực tiết kiệm tiền đến thế nào chứ!

Nhưng, phải bảo vệ tiền.
Cho dù không thể giữ được tiền đi nữa-

- Nếu vậy thì phải kiếm thêm tiền!

Cale rất nghiêm túc.
Tên keo kiệt cũng rất nghiêm túc.
Lần đầu tiên, Cale thống nhất quan điểm với tên keo kiệt.
Trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa không thể dập tắt.

***

Thế nhưng ngọn lửa đó đã lắng xuống và bị thay thế bởi một luồng khí lạnh lẽo trong lòng anh.

- ...Thật khủng khiếp.

Như Super Rock đã nói.
Choi Jung-geon với bộ dạng kinh khủng đang nằm trước mặt Cale.
Với đôi mắt nhắm nghiền và toàn bộ cơ thể chuyển sang màu xám, vẻ ngoài của ông ấy khủng khiếp đến mức ngay cả Super Rock cũng phải thốt lên như vậy.
Những đường gân máu nổi lên ở phần xám xịt khắp cơ thể, trên da dính đầy thứ chất lỏng đặc quánh không rõ là mồ hôi hay thứ gì khác.
Ngoài ra, mụn nhọt lồi lõm nổi lên khắp cơ thể xám xịt.
Chỗ mụn nhọt ấy đã thối rữa.

Vấy Bẩn của Hỗn Loạn.

Cale ngây người nhìn Choi Jung-geon, dường như thực sự cảm nhận được người này đang ở cận kề cái chết.
Anh nhớ lại những ký ức về ngày gặp ông ấy.

Bên tai anh, Aurora đột nhiên thở dài.
Bằng giọng nói vô cảm.

"Có vẻ như trong đám tín đồ của Thần Hỗn Loạn có Người Lang Thang."

Ánh mắt Cale hướng về tên Đạo Tặc.

"Ngài có biết những Người Lang Thang trong Ngũ Sắc Huyết là sự tồn tại thế nào không?"

Aurora hỏi, và Cale không thể trả lời.

"Thủ lĩnh của Ngũ Sắc Huyết. Vua của những Người Lang Thang."

Choi Han và Choi Jung-soo nhìn chằm chằm vào Aurora.
Bà ta thờ ơ tiếp nhận ánh mắt của Cale cùng các thành viên gia đình Choi và nói một cách vô cảm.

"Người Lang Thang đầu tiên."

Đơn Sinh Nhân có đủ tư cách để trở thành Thần.
Trong số đó, có những người không trở thành Thần và tiếp tục cuộc sống ở Thần Giới.
Cuộc sống của họ cũng vô tận như Thần vậy.
Những người này được gọi là Người Lang Thang, bởi vì họ sống một cuộc đời lang thang bất tận.

"Thủ lĩnh của Ngũ Sắc Huyết chính là Người Lang Thang đầu tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top